Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 11

111@-

Lâm Chất không ngờ bà nội Nhiếp lại sắp xếp cho cô đi xem mắt.


Nhưng đối diện với ánh mắt quan tâm của bà, nhất thời cô lại không nghĩ ra lý do nào để từ chối, đành phải cắn răng chấp nhận.


“Coi như đi kết bạn thôi mà.” Nhiếp Thiệu Kỳ vừa nói vừa gặm táo, tiếng “rốp rốp” vang lên liên tục.


Lâm Chất chống cằm ngồi trên ghế sofa bên cạnh, không biết nên đáp thế nào.


“Công ty các cô không có nam thanh niên ưu tú nào sao?” Thiệu Kỳ tò mò hỏi cô.


“Không để ý.” Lâm Chất ôm gối ôm, trả lời uể oải.


“Sao lại không để ý được? Quan tâm đến các nam thanh niên độc thân chính là nghĩa vụ cơ bản của một nữ thanh niên độc thân ưu tú đấy! Là bản năng giống như được trang bị radar từ khi sinh ra vậy!” Thiệu Kỳ từ chiếc ghế bành rộng nhảy dựng dậy, khí thế bừng bừng.


Lâm Chất lắc đầu, vẫn cảm thấy đau đầu vì chuyện xem mắt này.


Theo sắp xếp của bà nội, mỗi tuần cô sẽ gặp một người đàn ông, nếu không hợp thì tuần sau tiếp tục. Nói cách khác, trong thời gian tới, lịch làm việc của cô sẽ bị thêm vào một mục không mấy dễ chịu.


Có lẽ do bận quá mà đầu óc rối tung, sáng nay cô lại bị gọi lên văn phòng của trưởng bộ phận.


“Cái này cô giải thích đi.” Trưởng phòng ném một tập tài liệu lên bàn, sắc mặt u ám.


Lâm Chất không hiểu chuyện gì, cầm lên xem.


“Là cô làm à?”


Cô gật đầu: “Phần đầu là em làm, nhưng phần sau thì không.”


“Bản kế hoạch này là giao cho cô phụ trách, sao lại có chỗ bị cắt ngang? Còn kế hoạch hậu kỳ thì rối như mớ bòng bong!” Trưởng phòng không nhịn được mà gầm lên, mấy sợi gân xanh trên trán cũng nổi rõ.


Lâm Chất nhíu mày. Phần kế hoạch khả thi ở đầu đúng là do cô viết, rất chặt chẽ và chi tiết. Nhưng phần sau kế hoạch hậu kỳ rõ ràng không phải của khô chưa từng đụng đến.


“Trưởng phòng, phần kế hoạch hậu kỳ này không phải em làm.” Cô khép tập tài liệu lại, nghiêm túc nói.


“Nếu không phải cô thì là ai? Có ai lại tự ý nhận việc không phải của mình chứ?” Trưởng phòng không vui. Trong tình huống sai sót, ông chỉ muốn thấy người ta nhận sai và sửa chữa, không muốn nghe biện minh vô ích.


“Trong phân công công việc tuần trước em chỉ phụ trách phần kế hoạch khả thi đầu kỳ. Phần hậu kỳ này không nằm trong phạm vi công việc của em, em hoàn toàn không biết.”


Trưởng phòng trông càng khó coi hơn, cúi đầu bấm máy gọi nội bộ:


“Gọi Vương Thiến Chi vào cho tôi.”



Lâm Chất nhanh chóng lục lại trí nhớ, đúng là chưa từng nhận nhiệm vụ này.


Vương Thiến Chi gõ cửa bước vào:


“Trưởng phòng, anh gọi em ạ?”


“Lần trước tôi bảo cô chuyển lời cho cô ấy về nhiệm vụ mới, cô có chuyển không?” Trưởng phòng vào thẳng vấn đề, chỉ sang Lâm Chất.


Vương Thiến Chi mỉm cười nhẹ:


“Tuần trước gia đình Lâm Chất có việc, em không chuyển lời mà đã tự làm giúp cô ấy rồi.”


Lâm Chất nghi hoặc nhìn sang, giúp tôi làm?


Vương Thiến Chi tiếp tục:


“Vì là phần kế hoạch hậu kỳ, em thấy mình làm được nên giúp luôn. Sao vậy trưởng phòng, có vấn đề gì sao?”


Trưởng phòng hít sâu một hơi. Là người đàn ông trung niên, ông vốn không muốn so đo với mấy cô gái trẻ, nhưng lần này thật sự quá giận, cơn tức nén mãi cuối cùng cũng bùng lên.


“Việc người khác phải làm thì tại sao cô lại tự tiện làm thay? Cấp trên phân công nhiệm vụ là dựa theo năng lực từng người, cô có biết việc giúp bừa như vậy sẽ gây rắc rối thế nào cho công ty không hả?” Trưởng phòng đỏ cả mặt vì tức, đập bàn “rầm rầm”.


“Không có đầu óc, vô tổ chức, vô kỷ luật! Cô tưởng công ty là chỗ muốn làm gì thì làm sao? Lần này tôi phát hiện còn đỡ, nếu để lãnh đạo cấp trên biết, cô gánh nổi hậu quả không? Tôi chỉ hỏi cô một câu này thôi!”


Lời trách mắng không chút khách khí và nặng nề ấy khiến cả Lâm Chất cũng tái mặt, huống chi là Vương Thiến Chi.


Ban đầu cô ấy chỉ là sững sờ, sau đó thì òa khóc.


“Trưởng phòng, đừng giận nữa.” Lâm Chất bước lên nói,


“Chuyện này nói cho cùng cũng là lỗi của em. Em hay xin nghỉ phép cũng vì thế nên gây bất tiện cho công ty. Thiến Chi cũng chỉ là có lòng tốt muốn giúp đỡ thôi, hơn nữa điều này cũng thể hiện văn hóa doanh nghiệp mà bộ phận nhân sự đã đào tạo chúng em lúc vào công ty. Em nghĩ cô ấy không sai, mong sếp đừng giận nữa, phần kế hoạch hậu kỳ này em sẽ mang về sửa, đảm bảo hôm nay làm xong, được không ạ?”


Vương Thiến Chi vẫn cúi đầu khóc, cô không ngờ lòng tốt lại thành chuyện hỏng, càng không ngờ sẽ bị mắng thê thảm đến vậy.


Trưởng phòng thực ra chỉ cần một giải pháp. Bây giờ có người tình nguyện đứng ra nhận trách nhiệm, vậy thì tốt rồi.


“Sáng mai, tôi muốn thấy bản kế hoạch hoàn chỉnh trên bàn làm việc của tôi.” Ông đứng thẳng người, giọng nghiêm nghị.


Lâm Chất gật đầu:


“Vâng, em sẽ cố gắng hết sức.”


Kinh nghiệm thực tập ở công ty lớn nước ngoài từng dạy cô rằng, phân công công việc giữa các đồng nghiệp cần hợp lý và hiệu quả, phần việc của ai người ấy làm, không ai cố tình can thiệp vào việc của người khác. Hành động của Vương Thiến Chi rõ ràng đi ngược với nguyên tắc này, tuy không phải cố ý gây khó dễ nhưng cũng không phải cách làm đúng.



Cô ấy chỉ là xuất phát từ lòng tốt mà thôi.


Hành động và xuất phát điểm ấy của Vương Thiến Chi khiến Lâm Chất rất khó xử.


Nói thật, chuyện này đúng là do cô mà ra. Trước hết là vì cô không được truyền đạt nhiệm vụ, thứ hai là đối phương lại tự ý thay cô làm ra một bản kế hoạch không đạt yêu cầu. Dù nhìn ở góc độ nào, Lâm Chất cũng thấy Vương Thiến Chi là một nhân viên thiếu trách nhiệm.


Nhưng… cô lại chẳng thể trách cứ gì.


“Không sao, hôm nay tôi tăng ca làm cho xong, chuyện này coi như bỏ qua đi.” Lâm Chất an ủi cô.


Vương Thiến Chi quay mặt đi, ngồi xuống bàn làm việc, đôi mắt đỏ hoe.


Ánh mắt quan sát lơ đãng từ xung quanh lướt tới, cô vội đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.


Về việc an ủi người khác, Lâm Chất thực sự không giỏi. Mà người cô từng an ủi, dường như cũng chỉ có Hành Hành thôi nhỉ?


Từ sau khi Nhiếp Chính Quân bị thương nhập viện, mỗi ngày sau khi tan làm Lâm Chất đều lái xe đến thăm anh, việc này đã trở thành thói quen. Nhưng hôm nay đã quá bảy giờ mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, Nhiếp Chính Quân không khỏi cảm thấy kỳ lạ.


“Đưa điện thoại cho tôi.” Anh buông tập tài liệu trong tay, vệ sĩ lập tức dâng điện thoại lên.


Bên này, Lâm Chất đang tăng ca vẫn chưa nhận ra thời gian đã trôi đi. Cô chăm chú nhìn màn hình máy tính, ngón tay gõ bàn phím lia lịa.


Toàn bộ văn phòng chỉ còn lại mình cô, nhưng vì quá tập trung nên cô không hề hay biết.


Mãi đến khi điện thoại đổ chuông, cô ngẩng đầu lên mới phát hiện ra mọi người đã về hết.


“Alo, anh cả à?”


“Em đang ở đâu?” Giọng nam bên kia trầm thấp.


“Em đang tăng ca ở công ty, chắc hôm nay không thể qua thăm anh được rồi.” Lâm Chất biết trời đã tối, vội giải thích.


“Đã ăn gì chưa?”


Lâm Chất một tay cầm điện thoại, một tay lật tài liệu: “Chưa, đợi chút nữa sẽ đi ăn.”


Nhiếp Chính Quân nói: “Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn.”


“Vâng vâng.” Cô trả lời qua loa.


Nhiếp Chính Quân biết cô sẽ không rời khỏi bàn làm việc để xuống ăn, nên vừa dập máy đã quay sang nói với người bên cạnh:


“Bảo người nhà làm mấy món cô ấy thích, mang đến công ty ngay.”



Vệ sĩ không hỏi “cô ấy” là ai, chỉ cung kính rời đi.


Nếu là anh tăng ca, thì gọi tạm một suất đồ ăn nhanh là xong. Nhưng với Lâm Chất, anh luôn muốn cô ăn đủ dinh dưỡng hơn, thoải mái hơn.


Điện thoại vừa dập, Lâm Chất hơi ngẩn ra, nhưng chỉ vài giây sau cô đã lại đắm chìm vào công việc.


Trời càng lúc càng tối, bụng cô cũng đói cồn cào.


AG nằm trong khu tài chính của thành phố S, khi đêm đến, các tòa nhà văn phòng lần lượt tắt đèn. Chỉ còn lác đác vài ô cửa sổ sáng đèn vì có người tăng ca.


Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, bàn tay đang gõ phím của Lâm Chất cũng chậm lại.


“Cô Lâm, tiên sinh bảo tôi mang cơm tới cho cô.” Người hầu nhà họ Nhiếp đứng trước cửa văn phòng, mỉm cười nói.


Lâm Chất ngạc nhiên: “Anh cả? À… vào đi.”


Người hầu xách theo hộp cơm gỗ gụ bước vào, nói:


“Xe của cô đã được đưa về trước rồi, tài xế đang chờ dưới tầng, lát nữa sẽ đưa cô về. Cơm vừa mới nấu xong, vẫn còn nóng, cô có muốn ăn trước không?”


Lâm Chất đứng dậy, phát hiện vai gáy đã cứng đờ, cô vặn người rồi nói:


“Tôi biết rồi, phiền cô phải chạy một chuyến.”


“Đây là việc tôi nên làm mà.” Người hầu vừa mỉm cười bày thức ăn, vừa tiện miệng nói:


“Thư ký đã tìm được giáo viên cho cậu chủ nhỏ, mai bắt đầu học rồi. Hôm nay cô không về nên cậu chủ buồn lắm đấy.”


Lâm Chất mỉm cười nhẹ nhõm:


“Lát nữa tôi về thăm thằng bé, phải dặn nó học hành cho nghiêm chỉnh.”


“Lời của cô, cậu ấy lúc nào cũng nghe mà.” Người hầu đưa đũa, nói:


“Cô ăn đi, đầu bếp nấu toàn món cô thích.”


Văn phòng có một chiếc bàn nghỉ nhỏ, Lâm Chất liền ăn tại đó.


Ăn xong, cô lại tiếp tục công việc. Người hầu thu dọn hộp cơm, nói:


“Cô cứ bận việc đi, tôi xuống trước nhé.”


“Ừm, cảm ơn.” Lâm Chất quay đầu cười, rồi lại chuyên tâm vào công việc.



Khi về đến biệt thự thì đã khoảng mười giờ tối. Theo lịch sinh hoạt hằng ngày, Nhiếp Thiệu Hành sớm đã nên đi ngủ, vậy mà lúc này vẫn mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV kiên quyết đợi Lâm Chất về.


“Con là con nít đấy à? Người lớn không có nhà là không chịu ngoan ngoãn sao?” Lâm Chất vừa thay giày vừa bật cười khi thấy cậu bé vừa buồn ngủ vừa cố chống đỡ.


Hành Hành lập tức bật dậy, chạy nhào tới trước mặt cô:


“Cô biết chú ấy tìm cho con cô giáo gì không?”


“Con gặp cô giáo rồi à?” Lâm Chất cười hỏi.


“Hôm nay gặp rồi, ba con cũng gặp nữa.” Hành Hành kéo tay cô đi về phía ghế sofa, vừa đi vừa nói:


“Sao hôm nay cô về muộn vậy? Con còn tưởng cô thấy ba sắp xuất viện nên dọn về nhà mình luôn rồi chứ.”


Lâm Chất nói:


“Vài ngày nữa cô sẽ về ‘ổ’ nhỏ của cô, con phải học hành nghiêm túc đấy.”


Mặt cậu bé xụ xuống, không vui chút nào:


“Sao cô không ở với tụi con? Một mình chị ở ngoài nguy hiểm lắm!”


Câu nói đó, nghe chẳng khác gì một ông cụ non, giọng điệu điềm tĩnh, mục đích rõ ràng.


Lâm Chất đáp:


“Cô cũng cần không gian sống cho riêng mình chứ? Con còn nhỏ mà đã biết đòi nhân quyền, đòi tự do, lẽ nào cô lớn thế này còn không được sao?”


Hành Hành phồng má ngồi phịch xuống sofa, khoanh tay trước ngực, mặt mày cau có:


“Nếu cô chịu ở lại, con sẽ không nghịch phá nữa, chắc chắn sẽ học hành chăm chỉ.”


Lâm Chất từ chối ngay:


“Học là vì con chứ không phải để đổi điều kiện với cô. Đừng hòng lấy đạo đức ra trói buộc cô nhé.”


Gương mặt nhỏ nhắn của Hành Hành đỏ lên rồi lại trắng bệch vì tức, hậm hực ngồi lì trên ghế.


Lâm Chất xách túi đứng dậy:


“Hôm nay cô mệt lắm rồi, đi ngủ trước đây. Con cũng ngủ sớm đi.”


Cô vừa rời đi, cậu quý tử liền đảo mắt một vòng khắp phòng khách, sau đó nổi giận đùng đùng.


Giúp việc không ngăn được, nên đành theo sát phía sau để dọn dẹp mớ hỗn độn do cậu bé gây ra.


Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam Truyện Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam Story Chương 11
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...