Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 5

83@-

Bên ngoài nắng gắt đến nỗi mặt đường cũng mềm nhũn. Giờ này cũng chẳng có ai đến mua đồ, Hứa Tuấn Văn đang gục mặt xuống ngủ, nước miếng sắp chảy ra cả quầy kính.


Hứa Thanh Lăng vẫn chưa ăn gì từ hôm qua đến giờ, cô lấy một gói mì ly trên kệ hàng, pha nước sôi rồi ngồi xuống ăn.


Vừa nãy cô nổi cơn tam bành một phen, cuối cùng Ngô Quế Phân cũng chịu gọi con trai về trông tiệm. Đúng là làm người không thể quá dễ dãi, nếu không bố mẹ cũng có thể bóc lột con cái.


Kiếp trước cô quá ngoan, giống như một chú chim non chỉ biết yêu thương tổ ấm, xót bố mẹ vất vả kiếm tiền nên ở nhà phụ giúp, không lấy một đồng lương nào. Sau khi đi làm ở Viễn Tinh, có lương là cô lại mua cái này cái kia về nhà.


Mãi đến khi bố cô Hứa Đức Mậu qua đời, Hứa Thanh Lăng mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.


Hứa Tuấn Văn mở mắt, thấy ngón tay chị gái băng bó, đang ăn mì ly với tư thế rất kỳ cục.


Cậu dụi mắt: "Chị, tay chị bị sao vậy?"


Hứa Thanh Lăng: "Té ngã."


Hứa Tuấn Văn là người vô tư, cũng không nhận ra có gì bất thường. Mấy ngày nay cậu toàn la cà ở ngoài, nghe nói chị hai cãi nhau với bố mẹ vì chuyện học hành bèn thuận miệng hỏi: "Chị, chuyện chị đi học bố mẹ nói sao rồi? Họ đồng ý chưa?"


Hứa Thanh Lăng liếc em trai, cất giọng lạnh lùng: "Chị mặc kệ họ có đồng ý hay không, dù sao chị chỉ nói một câu thôi, không cho học thì đừng đứa nào học nữa! Năm nay không cho chị học, sang năm đừng hòng thằng con trai quý báu của họ được học!"


Em trai cô không phải người xấu nhưng cũng chẳng có tiền đồ gì giống như tất cả những cậu con trai được bố mẹ bao bọc cả đời. Kiếp trước, sau khi nó tốt nghiệp cấp ba, nhà nhét tiền cho vào đại học mở học ngành Biên đạo Truyền hình. Nó học ba năm mà đến cả máy quay cũng không biết dùng, ra trường là về tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.


Ngô Quế Phân nhìn nhận năng lực của con trai rất rõ ràng, tìm cho con trai một cô vợ ở quê.


Hứa Tuấn Văn thấy chị hai mình hôm nay rất khác lạ, ánh mắt đó khiến cậu sởn hết gai ốc.


Cậu rảnh rỗi không biết làm gì, bật chiếc TV nhỏ trên quầy lên xem.


Bỗng nhiên, bên kia đường truyền đến tiếng náo loạn, một đôi nam nữ đang giằng co trước cửa tiệm cờ bạc. Hứa Tuấn Văn không xem TV nữa, thò đầu ra xem náo nhiệt.



Người phụ nữ trung niên xinh đẹp níu chặt ống quần người đàn ông, khóc lóc thảm thiết: "Anh không thể đi! Anh đi rồi, bọn đòi nợ đến, mẹ con em biết làm sao!"


Người đàn ông trông khá nhã nhặn nhưng khóe mắt thâm tím khiến ông ta có vẻ chật vật, giơ chân đạp mạnh người phụ nữ ra: "Đã ly hôn rồi, họ có đòi nợ cũng không đòi được đến đầu cô!"


Dân làng đứng xem lắc đầu: "Đúng là không thể dính vào cờ bạc. Làm thầy giáo tốt như vậy, giờ suốt ngày trốn nợ bên ngoài, vợ con cũng không cần."


Bà chủ quán ăn vặt bĩu môi: "Ai biết hai vợ chồng này ly hôn thật hay giả! Chắc là lừa bọn đòi nợ thôi!"


Người đàn ông thấp bé đang nhón chân xem náo nhiệt cười hềnh hệch: "Thầy Uyển có nợ nhiều hơn nữa cũng không sợ, vợ thầy ấy rồi ba cô con gái kia, đứa nào đứa nấy xinh đẹp như hoa..."


Trong đám đông, Uyển Nguyệt nước mắt lưng tròng, thân hình gầy yếu loạng choạng như sắp ngã. Cô ta tiến lên đỡ người phụ nữ trung niên đang ngồi dưới đất: "Mẹ, chúng ta về nhà..."


Người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, da ngăm đen đứng sau cô ta, che chở cô ta trong lòng giống như một con sói hoang bảo vệ thức ăn. Gã trừng mắt nhìn tên thấp bé kia, mặt mày hung dữ xua đuổi dân làng đang đứng xem: "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy vợ chồng cãi nhau bao giờ à? Cút hết đi!"


Gã để tóc húi cua, mặc áo phông bó sát, để lộ hình xăm kín cánh tay, vừa nhìn là biết dân anh chị.


Cậu ấm nhà trưởng làng đã lên tiếng, ai còn dám đứng xem náo nhiệt nữa, đám đông lúng túng giải tán, Uyển Thụ Bằng cũng bị vợ con kéo về nhà.


Hứa Tuấn Văn xem xong náo nhiệt, quay đầu lại thấy chị gái vẫn đang gặm bánh mì đùi gà, không khỏi ngạc nhiên. Chị gái cậu với Uyển Nguyệt là bạn thân, từ bao giờ lại thờ ơ với chuyện của Uyển Nguyệt như vậy thế?


"Chị, bố mẹ Uyển Nguyệt ly hôn thật hay giả vậy?"


Hứa Thanh Lăng đói bụng, ăn hết một gói mì ly mà vẫn chưa no nên ăn thêm một cái bánh mì. Cô rút khăn giấy lau dầu mỡ trên tay: "Sao chị biết được."


Có biết cũng không nói, cô chẳng có hứng thú gì với chuyện nhà Uyển Nguyệt.


Một cơn gió nóng ập đến, có người vén rèm bước vào.


Người đàn ông trẻ tuổi vừa giúp Uyển Nguyệt đuổi người dẫn theo mấy tên đàn em cúi đầu lựa kem trong tủ lạnh.


Thấy Ngụy Đông Lai bước vào, Hứa Thanh Lăng hiếm khi không nhíu mày.



Làng Sồi là làng đô thị lớn nhất Cửu Giang, nhà họ Ngụy ở trong làng, xét về tài lực, thực lực hay uy tín đều thuộc hàng "chiếu trên". Ngụy Văn Sơn sinh liền ba cô con gái mới có được Ngụy Đông Lai nên cưng chiều gã như trứng mỏng. Mấy năm nay, ông Ngụy cũng muốn nghỉ hưu, muốn giao chức trưởng làng cho Ngụy Đông Lai nên cho gã đến làm việc ở mấy công ty gỗ và xây dựng của mấy ông anh mình để rèn luyện, lại còn dẫn gã đi đây đi đó để mở mang kiến thức.


Lũ đầu gấu du côn trong làng với những đứa trẻ ngoan ngoãn học hành luôn nước sông không phạm nước giếng. Tuy là bạn học cấp hai với Ngụy Đông Lai nhưng bình thường Hứa Thanh Lăng không bao giờ nói chuyện với gã.


Ngụy Đông Lai và Uyển Nguyệt, một người là cậu ấm con nhà mặt phố sớm ra ngoài lăn lộn giang hồ trong làng đô thị, một người là sinh viên ngành Ngữ văn của đại học Cửu Giang, nhìn từ góc độ nào cũng không hợp nhau.


Ấy vậy mà từ hồi cấp hai, Ngụy Đông Lai cứ thích trêu chọc Uyển Nguyệt.


Khi Uyển Nguyệt nói cô ta định gả cho Ngụy Đông Lai, Hứa Thanh Lăng rất sốc, há hốc mồm khuyên can mãi.


Đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ nụ cười gượng gạo trên mặt Uyển Nguyệt: "Không còn cách nào khác, mình nợ anh ấy quá nhiều, chỉ có thể gả cho anh ấy thôi."


Học phí từ đại học đến nghiên cứu sinh của Uyển Nguyệt đều do Ngụy Đông Lai chi trả. Trình độ học vấn của Ngụy Đông Lai không cao nhưng gã rất ủng hộ bạn gái học hành, từng vỗ ngực đảm bảo với Uyển Nguyệt rằng sẽ lo cho cô ta đến khi học lên tiến sĩ.


Tuy Uyển Nguyệt dựa vào tiền của Ngụy Đông Lai để hoàn thành việc học nhưng trong lòng lại khinh thường gã. Sau này, công việc làm ăn của nhà họ Ngụy ngày càng phát đạt, Ngụy Đông Lai biết kiếm tiền, dáng dấp đẹp trai, lại đối xử tốt với cô ta, cho cô ta rất nhiều tiền nên cuối cùng Uyển Nguyệt vừa ham giàu vừa mang ơn vẫn gả cho gã.


Sau khi kết hôn, cô ta sinh cho Ngụy Đông Lai một đứa con trai. Không lâu sau, công việc làm ăn của nhà họ Ngụy sa sút, Ngụy Đông Lai vào tù vì vấn đề kinh tế, Uyển Nguyệt ly hôn với gã.


Lúc Hứa Thanh Lăng và Thẩm Loan đang làm thủ tục ly hôn, cô mới biết chuyện làm ăn của nhà họ Ngụy gặp vấn đề là do Thẩm Loan giở trò sau lưng. Thậm chí, việc để Uyển Nguyệt chuyển đến nhà bên cạnh cũng là do anh ta ngầm sắp xếp.


...


Ngụy Đông Lai mua một túi kem que, lại lấy thêm mấy bao thuốc lá, rồi đến chỗ Hứa Tuấn Văn thanh toán.


Thuốc lá Cửu Giang chỉ mấy chục tệ một bao, gã tiện tay ném cho mấy tên đàn em phía sau chia nhau. Đám đàn em đang hả hê bàn tán về đôi vợ chồng nhà họ Uyển vừa đánh nhau ngoài đường. Ba chị em nhà họ Uyển là ba đóa hoa của làng Sồi, ngày thường kiêu ngạo lắm. Giờ thì hay rồi, bố nợ mấy chục nghìn tiền cờ bạc, có nhà mà không dám về, ba đóa hoa mẫu đơn rơi xuống bùn lầy.


Mấy thằng nhóc choai choai nói chuyện cứ văng nước miếng tung tóe, vẻ mặt hả hê như thể chị em nhà họ Uyển sa cơ lỡ vận thì bọn chúng sẽ được lợi lộc.


Ngụy Đông Lai hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc qua: "Thuốc lá cũng không bịt được mồm chúng mày à?"


Đám đàn em sợ đến mức im bặt, chợt nhớ ra đại ca vẫn luôn theo đuổi Uyển Nguyệt, vội cười nịnh nọt: "Không có, không có, chúng em đang nói ba chị em nhà họ Uyển đáng thương. Uyển Nguyệt thi đỗ đại học Cửu Giang nhưng bố không cho đi học..."



Ngụy Đông Lai cắn mạnh đầu lọc thuốc lá, buồn bực gãi gãi đầu húi cua. Gã cũng muốn giúp Uyển Nguyệt chi trả học phí nhưng cũng phải đợi người ta đồng ý đã chứ.


Phùng Bác cao gầy đi theo phía sau thấy gã không vui bèn chuyển chủ đề sang chào hỏi Hứa Thanh Lăng: "Thứ sáu tuần này lớp mình tổ chức đi núi Tú Đàm, cậu có đi không?"


Phùng Bác, Hứa Thanh Lăng và Uyển Nguyệt là bạn học cấp ba. Cậu ta không thi đại học, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì đi theo Ngụy Đông Lai.


Hiện tại Hứa Thanh Lăng không có hứng thú với những hoạt động tập thể của đám trẻ con này, không cần suy nghĩ đã đáp: "Không đi!"


Hình như Phùng Bác cũng không bất ngờ, thở dài: "Tôi biết ngay mà, Thẩm Loan không đi, chắc chắn cậu cũng không đi! Cậu không đi thì Uyển Nguyệt cũng không đi. Làng Sồi chỉ có mỗi mình tôi..."


Nghe cậu ta nhắc nhở, Hứa Thanh Lăng mới nhớ ra, hồi đó cô không đi núi Tú Đàm là vì nhà Thẩm Loan có việc nên không đi được. Anh ta không đi thì cô cũng lười đi.


Nhưng lần đó không tham gia chuyến du lịch tốt nghiệp, cô đã bỏ lỡ cơ hội khởi nghiệp với Tào Tư Thanh.


Tào Tư Thanh cũng là dân vẽ, thi đỗ ngành Mỹ thuật hệ chính quy của đại học Cửu Giang. Ở trường, ngoài Uyển Nguyệt ra thì cô chỉ chơi thân với Tào Tư Thanh.


Kiếp trước, trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tào Tư Thanh đi vẽ tranh tường cho người ta, dạy thay ở Cung thiếu nhi, kiếm được kha khá tiền, đủ đóng học phí năm nhất đại học.


Sau này Hứa Thanh Lăng bắt gặp Tào Tư Thanh trong một lần dạo phố. Lúc đó cô vừa vào làm nhân viên quèn ở Viễn Tinh, còn Tào Tư Thanh đã là bà chủ của một công ty quảng cáo nhỏ, hai người còn trao đổi số điện thoại.


Tào Tư Thanh nói với cô rằng sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy muốn rủ cô cùng mở lớp dạy vẽ nhưng mãi không liên lạc được với cô.


Cô không có hứng thú với núi Tú Đàm nhưng cô có thể đi tìm Tào Tư Thanh.


Hứa Thanh Lăng lập tức đổi ý, hỏi Phùng Bác: "Sáng thứ sáu mấy giờ xuất phát?"


Phùng Bác thấy cô định đi thì phấn khởi: "Tám giờ tập trung ở trường, bảy rưỡi tôi sẽ đến gọi cậu ở dưới nhà."


Cửu Giang cách núi Tú Đàm khoảng năm mươi đến sáu mươi cây, lần này sẽ đi bằng xe đạp, Phùng Bác dặn cô nhớ bơm lốp xe trước ngày đi.


Ngụy Đông Lai dựa vào quầy mua đồ xong, quay đầu nhìn cậu ta, sốt ruột nói: "Đi thôi!"




Bệnh viện số 1 Cửu Giang, Trương Dã bước ra khỏi phòng bệnh, đầu óc vẫn còn choáng váng.


Anh ta nhận được tin thì vội vàng chạy đến công trường ngay. Ông Thẩm không nhờ đến mối quan hệ bên nhà họ Phó mà tìm đến người đồng đội cũ trong quân đội. Một nhóm người hì hục đào bới như muốn đào sâu ba thước đất, một nhóm khác thì lùng sục khắp công trường, cuối cùng tìm thấy sếp Thẩm đang thoi thóp sau một đống đất.


Người sếp Thẩm đầy bụi đất, Trương Dã vừa đến gần đã ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng, rọi đèn pin thấy một mảng máu lớn trên ngực thì hoảng sợ vội vàng gọi người: "Sếp Thẩm bị thương! Mau đưa đến bệnh viện số 1!"


Khoa Ngoại của bệnh viện số 1 là khoa tốt nhất Cửu Giang, anh ta cứ thế buột miệng thốt lên.


"Hoảng cái gì!" Thẩm An Ngô vẫn luôn cúi đầu bỗng lên tiếng: "Không phải máu của tôi."


Giọng điệu khiển trách lọt vào tai Trương Dã lại như tiếng nhạc trời, trái tim đang treo lơ lửng cũng buông xuống, anh ta vội vàng tiến lên xem xét: "Sếp Thẩm, anh bị thương ở đâu?"


Hơn chục chiếc xe hơi đỗ hai bên, đèn pha chiếu sáng cả công trường như ban ngày.


Thẩm An Ngô cúi đầu nhìn quần áo mình, chiếc áo sơ mi trắng đã không còn nhìn ra màu sắc, ba chiếc cúc áo bị giật đứt, trên áo lấm tấm vết máu. Cô gái đó cứ gọi "Thẩm An Ngô", rõ ràng là rất thân quen với anh nhưng anh lại không có chút ấn tượng nào về giọng nói và ngoại hình của cô.


Là mơ ư?


Nếu không phải trong tay vẫn đang cầm tờ một trăm tệ cô đưa thì anh gần như sẽ nghĩ rằng vừa rồi mình đang mơ. Anh vẫn còn nhớ lúc cô đưa tiền cho mình, giọng điệu hơi ấm ức như thể rất không nỡ.


Ngoài mẹ ra, anh lớn đến chừng này rồi nhưng chưa có người phụ nữ nào cho anh tiền. Tờ một trăm tệ bị anh nắm chặt đến mức ướt đẫm mồ hôi.


Nghĩ đến việc mình lại được một cô gái nhỏ bé gầy yếu cứu mạng, Thẩm An Ngô thấy thật nực cười, trong đầu lại hiện lên đôi môi run rẩy của cô.


Vì sao cô lại khóc? Sợ hãi ư?


Thấy sếp Thẩm không sao, nỗi lo lắng sợ hãi của Trương Dã và các anh em biến thành cơn giận, họ trừng mắt nhìn sếp Thẩm, lại thấy anh chậm rãi ngồi thẳng người, chỉ xuống dưới đất: "Nhặt chiếc giày đó lên."


Trương Dã vội vàng tiến lên đỡ người, để cho cấp dưới đi lấy giày.


Lúc Thẩm An Ngô cầm đôi giày kia thì sững sờ, là một đôi giày thể thao màu trắng rất bình thường, em họ đang học cấp ba của anh cũng đang đi loại giày này.


Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Story Chương 5
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...