Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 4

66@-

Làng Sồi, làng đô thị lớn nhất phía Tây thành phố Cửu Giang, nhà ở nơi đây xếp san sát nhau, cửa ngõ tối tăm.


Kiếp trước, Hứa Thanh Lăng vẫn luôn sống ở làng cho đến khi kết hôn. Siêu thị tiện lợi Tấn Đạt của nhà họ Hứa nằm ngay sát mặt đường, đối diện còn là bệnh viện số 1 Cửu Giang nên chẳng bao giờ phải lo lắng về việc kinh doanh.


Lúc này cửa cuốn đã được kéo xuống, đêm nào Hứa Đức Mậu cũng ngủ lại trong tiệm.


Hứa Thanh Lăng nói được làm được, cô tìm một bốt điện thoại báo công an cho Thẩm An Ngô, sau đó bắt xe về nhà.


May mà trời đã tối, cô lại cố tình đứng chỗ khuất nên tài xế taxi không để ý thấy người cô toàn là bùn đất, nếu không chắc chắn sẽ không cho cô lên xe.


Một đêm hỗn loạn cuối cùng cũng qua đi, cảm giác mệt mỏi ập đến sau khi adrenalin rút xuống, Hứa Thanh Lăng cảm thấy chân mình nhũn ra, bước đi cứ lâng lâng như đi trên mây.


Cô đi từ cửa sau lên tầng 2, cả nhà cô thường sống ở tầng này. Buổi tối, Ngô Quế Phân thường ngủ trên chiếc giường xếp ở khu vực quầy lễ tân nhà nghỉ ở tầng trên, còn Hứa Tuấn Văn thì cứ hễ nghỉ hè là chẳng thấy tăm hơi, giờ này chắc vẫn đang ở ngoài chơi game với bạn bè.


Về đến nhà, những ngón tay vẫn còn đau nhức, cô tìm đồ băng bó lại, cũng không gội đầu được, chỉ tắm qua loa rồi ném bộ quần áo dính đầy bùn đất vào máy giặt, sau khi làm xong mọi việc thì đã năm giờ sáng.


Từ khi chị gái đỗ đại học Bắc Kinh rồi đi học xa nhà, căn phòng vốn của hai chị em giờ chỉ còn mình Hứa Thanh Lăng ở. Ngô Quế Phân bèn chất hết đồ linh tinh vào đấy, kê một dãy kệ sắt dọc bức tường, bày la liệt phích nước, chậu rửa mặt, khăn mặt, giấy vệ sinh đủ màu sắc sặc sỡ, toàn là hàng bán ở siêu thị dưới nhà. Thậm chí phòng cô còn không có giường, chỉ có một tấm nệm trải dưới đất.


Mùi ẩm mốc trộn lẫn với đủ thứ mùi kỳ lạ xộc thẳng vào mũi, ngay khi cơ thể vừa chạm vào tấm nệm, Hứa Thanh Lăng đã mất đi ý thức, đây là giấc ngủ ngon và sâu nhất mà cô từng có.


Cuối cùng cô cũng có thể ngủ trên giường rồi.


...



Ngô Quế Phân ôm một chồng ga trải giường và vỏ chăn vừa thay xuống lầu, nhét tất cả vào chiếc máy giặt hai ngăn bán tự động.


Sáng sớm, khách ở phòng 301 và 402 đã trả phòng, phải nhanh chóng tháo ga trải giường và vỏ chăn bẩn, thay bằng đồ mới.


Ngô Quế Phân bận rộn từ sáng sớm, sau khi lo xong mọi việc ở khách sạn, thấy nhà cửa bẩn thỉu, bừa bộn đến mức không có chỗ đặt chân thì bực bội vô cùng. Chắc lại ra ngoài lêu lổng với con bé nhà họ Uyển rồi, bà không nhịn được quát vào trong phòng: "Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy!"


Trong phòng, đầu óc Hứa Thanh Lăng vẫn còn mơ màng, bên tai ồn ào ầm ĩ như có thứ gì đó đang rung chuyển dữ dội.


Động đất à? Cô sững người một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu, cố gắng hết sức mới mở được đôi mắt đang díp chặt, liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt dưới đất, cô đã ngủ được hơn ba tiếng.


Sáng sớm Ngô Quế Phân lại ở ngoài làm ầm ĩ, Hứa Thanh Lăng cố nén cơn bực tức, ngẩng đầu lên hét ra ngoài: "Tuần này đến lượt Hứa Tuấn Văn trông tiệm đó mẹ!"


Sao lúc nào cũng là cô phải ở nhà trông tiệm, còn em trai thì suốt ngày rong chơi ở ngoài chứ? Từ khi thi đại học xong đến giờ, hơn nửa tháng nay toàn là cô ở nhà trông tiệm, cũng đến lượt Hứa Tuấn Văn rồi.


Ngô Quế Phân lẩm bẩm gì đó ở ngoài, cô không nghe rõ, mà cũng chẳng muốn nghe, kéo chăn trùm đầu, lật người ngủ tiếp.


Lần này ngủ một mạch đến tận một giờ chiều, Hứa Thanh Lăng bị cơn đau đánh thức, lúc lật người vô tình đè phải mấy ngón tay.


Mười ngón tay sưng vù lên như củ cà rốt, cô phải nhanh chóng đến chỗ bác sĩ Ngũ trong làng để xử lý.


Hứa Thanh Lăng lấy một đôi giày thể thao mới tinh trên kệ hàng trong phòng ra đi, loại giày thể thao có quai dán này chẳng đáng là bao, có thiếu một đôi thì Ngô Quế Phân cũng chẳng để ý.


Nghĩ cũng đúng thôi, sao bà lại để những thứ đáng giá trong phòng cô được? Những món hàng có giá trị trong siêu thị đều bị Ngô Quế Phân cất kỹ hết rồi.


"Từ sáng đến giờ mẹ còn chưa được uống ngụm nước nào, con thì hay quá, ngủ say sưa!" Ngô Quế Phân bận rộn từ lúc trời còn chưa hửng đến giờ, trong lòng bực bội, miệng cứ lẩm bẩm không ngừng: "Nghỉ hè cũng không biết giúp đỡ gì trong nhà, bố con đã đi lấy hàng từ sáng sớm rồi, chỉ một mình mẹ, hết bận trong nhà lại bận ngoài tiệm..."



Trước đây mỗi khi nghe những lời này, Hứa Thanh Lăng đều thấy xót xa vô cùng, còn bây giờ trong lòng cô không hề gợn sóng, tỉnh bơ đánh răng.


Chiếc máy giặt cũ kỹ kê sát tường ngoài kia vẫn đang rung lắc ầm ầm. Căn nhà lầu năm tầng của nhà họ Hứa có hơn chục phòng, vậy mà cô không có nổi một cái giường, còn cái máy giặt này thì không để chỗ nào khác được, cứ phải kê sát cái phòng chứa đồ mà cô ngủ.


Hồi cô ôn thi đại học, có những đêm phải thức khuya làm bài tập mà bụng đói meo, đến một miếng bánh quy lót dạ cũng không có. Nhưng đến lượt Hứa Tuấn Văn ôn thi, mì tôm ăn liền lẫn bánh mì kẹp thịt được chất thành thùng trong phòng cậu.


Những hình ảnh tưởng chừng đã bị chôn vùi sâu trong ký ức giờ lại ùa về, nghe Ngô Quế Phân vẫn còn lải nhải rằng cô không biết điều, Hứa Thanh Lăng bỗng nổi cơn tam bành. Cô đặt mạnh chiếc cốc tráng men xuống bệ cửa sổ, lạnh lùng nói: "Sao con lại không giúp trong nhà? Mấy ngày nay từ khi thi xong, ngày nào con cũng ở nhà trông tiệm, còn Hứa Tuấn Văn thì suốt ngày ở ngoài chơi game! Có việc gì là chỉ biết gọi con, Hứa Tuấn Văn không giúp được à?"


Con gái nhỏ luôn ngoan ngoãn nghe lời bỗng nhiên cãi lại mình, Ngô Quế Phân đứng sững, không nói nên lời.


Mấy hôm nay có kết quả thi đại học, biết con gái nhỏ đỗ vào ngành Mỹ thuật hệ cao đẳng của đại học Cửu Giang, Ngô Quế Phân và chồng bàn bạc, con bé này không có năng khiếu học hành, bỏ ra mấy vạn tệ học cao đẳng cũng không đáng, chẳng bằng để nó đi làm sớm. Công việc kinh doanh trong nhà cũng cần người phụ giúp.


Vì chuyện này mà con bé giận dỗi suốt mấy hôm nay.


Ngô Quế Phân sực tỉnh: "Sáng sớm ra đã dỗi mẹ là sao? Với cái tính của thằng Tuấn Văn thì nó dọn dẹp kiểu gì? Con gái lớn tướng rồi mà không biết xấu hổ à, con nhìn nhà cửa xem có chỗ nào đặt chân được không..."


Hứa Thanh Lăng mất kiên nhẫn ngắt lời bà: "Tính Hứa Tuấn Văn như thế là do mẹ chiều chuộng mà ra chứ đâu."


Ngô Quế Phân bị con gái nói cứng họng, mặt mày đỏ tía, nghĩ đến mấy ngày nghỉ này đúng là con bé toàn ở nhà trông tiệm, bà cũng dịu giọng: "Con bé này, sáng sớm đã nổi điên gì thế? Cái này không muốn làm, cái kia cũng không muốn làm, con muốn mẹ chết mệt mới vừa lòng hả?"


Hứa Thanh Lăng không để ý đến bà, soi gương chải đầu. Trong gương, cô gái nhỏ có đôi má ửng hồng, đôi mắt ngây thơ trong sáng.


Hóa ra hồi trẻ mình trông như thế này, Hứa Thanh Lăng ngẩn người nhìn đôi mắt ấy, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, quay lại cười lạnh với Ngô Quế Phân: "Con thương bố mẹ nhưng bố mẹ có thương con không? Hứa Tuấn Văn không thi đậu cấp ba, bố mẹ bỏ tiền nhét nó vào trường cấp ba số 1 Cửu Gang. Bây giờ con thi đậu rồi, bố mẹ lại không cho con đi học, cứ nói là không trọng nam khinh nữ, lừa ai chứ? Bố mẹ không cho con học đại học cũng được nhưng sau này Hứa Tuấn Văn cũng đừng hòng học hành gì hết!"


Lần đầu tiên bị con gái nói thẳng ra "trọng nam khinh nữ", Ngô Quế Phân tức đến run người, mặt mày tái mét nhìn con gái bỏ đi xuống lầu không ngoảnh lại.



...


Hứa Thanh Lăng không đến bệnh viện lớn đối diện mà đi thẳng đến phòng khám của bác sĩ Ngũ. Người dân ở làng Sồi đều vậy, bình thường có ốm đau gì đều đến bác sĩ ở phòng khám gần nhà.


Bác sĩ Ngũ mở băng gạc trên tay cô ra, giật mình hỏi: "Cháu làm gì mà ngón tay bị thương nặng thế này?"


Hứa Thanh Lăng đành nói dối là mình bị ngã xuống hố. Bác sĩ Ngũ cầm cây kẹp, vẻ mặt hoài nghi, ngã xuống hố nào mà lại ra nông nỗi này chứ?


Hỏi mấy lần mà cô không nói, ông ấy cũng không hỏi nữa, rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng lại cho cô.


Thấy cô đau quá, bác sĩ Ngũ bèn kê cho cô ít thuốc giảm đau.


Ra khỏi phòng khám, chiếc ghế dài trước cửa lúc nãy còn đông nghịt người giờ đã trống trơn. Ánh nắng chói chang khiến người ta hoa mắt, Hứa Thanh Lăng nheo mắt, đụng phải một người đàn ông trung niên.


"Thầy Uyển."


Mắt phải của Uyển Thụ Bằng sưng húp, tím bầm một mảng. Thấy Hứa Thanh Lăng, ông ta giơ tay che mắt cười gượng: "Thanh Lăng đấy à, nghe Uyển Nguyệt nói cháu thi đậu hệ cao đẳng của đại học Cửu Giang phải không? Cháu định thế nào? Học lại hay là đi học?"


Uyển Thụ Bằng là bố của Uyển Nguyệt, cũng là giáo viên ngữ văn hồi cấp hai của cô.


Hứa Thanh Lăng vờ như không thấy vết bầm trên mắt ông ta: "Cháu định đi học ạ."


Uyển Thụ Bằng cười nói: "Học cao đẳng ở Cửu Giang thì có gì hay? Uyển Nguyệt nhà chú thi đậu hệ chính quy đây nhưng chú vẫn đang định cho nó học lại một năm rồi thi vào đại học ở Thượng Hải. Hay là cháu đi học lại với Uyển Nguyệt ở trường kỹ thuật Giang Tây đi, miễn phí đấy, còn được nhận tiền thưởng nữa!"


Trường kỹ thuật Giang Tây là trường cấp ba tư thục mới thành lập năm ngoái, đang tuyển sinh những người muốn học lại trên toàn thành phố, tiền thưởng rất hậu hĩnh. Những học sinh thi đậu hệ chính quy như Uyển Nguyệt đến học lại sẽ được thưởng năm mươi nghìn tệ, còn những học sinh chỉ đủ điểm vào hệ cao đẳng cũng được mười nghìn tệ.



Nghe những lời giống hệt kiếp trước, Hứa Thanh Lăng chỉ cười: "Cháu không có năng khiếu học hành, không được như Uyển Nguyệt, cháu vào được hệ cao đẳng là mừng lắm rồi ạ."


Uyển Thụ Bằng nghe vậy thì rất đắc ý, vết bầm trên mắt cũng đỡ đau hơn, ông ta cười tự mãn: "Uyển Nguyệt nhà chú đúng là có năng khiếu học hành."


Chỉ cần đến trường kỹ thuật Giang Tây học lại, ký hợp đồng là có thể nhận được năm mươi nghìn tệ. Một năm sau thi thẳng vào đại học Thượng Hải, vẹn cả đôi đường, tốt biết bao!


Tất nhiên Uyển Thụ Bằng sẽ không thừa nhận là mình ham tiền: "Nếu Uyển Nguyệt học đại học Thượng Hải, sau này có thể ở lại đó luôn thì tốt quá, biết đâu đấy lại thành đạt như chị gái cháu!"


Kiếp trước, Uyển Thụ Bằng làm ăn bên ngoài thua lỗ sạch sẽ, còn nợ nần cờ bạc, ép Uyển Nguyệt đi học lại để lấy năm mươi nghìn tiền thưởng. Đương nhiên Uyển Nguyệt không chịu, cô ta muốn lên đại học nhưng đáng tiếc trên cô ta còn có một chị gái đang học đại học, dưới còn có một em gái đang học lớp mười, trong nhà lấy đâu ra tiền cho cô ta học đại học?


Buổi tối, Uyển Nguyệt kéo cô ra bờ sông Lạc Tinh. Cô ta khóc, cô cũng khóc cùng cô ta.


Hai người đều là người làng Sồi, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Uyển Nguyệt xinh đẹp, học giỏi, mọi mặt đều rất ưu tú, ở trường được rất nhiều cậu trai yêu thích.


Hẳn Thẩm Loan đã thích Uyển Nguyệt từ rất sớm rồi, là ánh trăng sáng nhớ mãi không quên từ thời niên thiếu, cũng là nốt ruồi son chỉ dám giữ kín trong tim không dễ dàng để lộ khi trưởng thành.


Đêm hôm đó, nhìn Uyển Nguyệt khóc lóc đáng thương, Hứa Thanh Lăng đã quyết định sẽ đi làm sớm.


"Uyển Nguyệt, cậu đi học đi, mình có thể kiếm tiền cho cậu học!"


Uyển Nguyệt nhìn cô, đôi mắt ầng ậc nước. Hứa Thanh Lăng tưởng cô ta không tin còn nói: "Mình nói thật đấy, mình ăn ở nhà không tốn bao nhiêu đồng, có thể tiết kiệm được một khoản đóng học phí cho cậu."


Lúc đó cô coi Uyển Nguyệt như người bạn thân nhất thời thiếu nữ, thật lòng muốn giúp cô ta.


Không đến mấy ngày, cô ta bất ngờ đến siêu thị nói với cô rằng, đã có người bằng lòng bỏ tiền cho cô ta đi học rồi.


Mãi sau này cô mới biết Uyển Nguyệt đã trở thành bạn gái của Ngụy Đông Lai.


Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Story Chương 4
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...