Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Chương 34
84@-
Trương Đạt không ngờ thầy mình lại nói thẳng “không nhận sinh viên nữ” ngay trước mặt con gái nhà người ta.
Trước đây nhóm dự án chưa từng có cô gái nào nhưng cũng không thể chưa làm gì đã loại thẳng như thế được.
"Thưa thầy, bạn Hứa này..." Anh ấy đang tính nói đỡ vài câu giúp Hứa Thanh Lăng thì điện thoại thầy hướng dẫn reo lên.
Có vẻ đầu bên kia điện thoại đang hỏi về chuyện giá cả, Dương Hủ nhíu mày: "Nếu có thêm yêu cầu thì chắc chắn sẽ phải thu thêm tiền. Giá bao nhiêu hả? Sao tôi biết được, anh đi hỏi thẳng công ty không được à?"
Người kia lại nói gì đó, có vẻ vừa gấp gáp vừa bực bội. Mặc dù Dương Hủ rất có tiếng trong giới nhưng ông ấy chỉ là bên B trong chuyện này. Với kinh nghiệm cư xử khéo léo, biết co biết duỗi, ông ấy dịu giọng: "Được được được, chúng tôi sẽ hỏi thử. Bà ấy đã cho sơn tường màu xanh đậm rồi, bây giờ cần thêm hoa văn gì nữa?"
"Hoa sen?" Khóe miệng Dương Hủ trĩu xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ. Ông ấy vò đầu bứt tóc khiến mái tóc vốn đã rối lại càng rối hơn.
Chủ nhân căn biệt thự Lệ Hồ là một nữ ca sĩ trung niên rất kén chọn, mắt thẩm mỹ cực cao. Người này thích chọn những màu sắc tươi sáng để trang trí nhà, nào là vàng sáng, hồng tươi, xanh đậm, xanh coban. Những màu sắc có độ tương phản cao tràn ngập căn biệt thự.
Tường màu xanh đậm mà vẽ thêm hoa sen hồng nhạt, có thể tưởng tượng ngủ trong căn phòng như thế sẽ ồn ào đến mức nào. Có điều suốt thời gian dài làm nghề, ông ấy đã gặp đủ loại yêu cầu dở hơi từ khách, như này không tính là gì, chỉ cần trả tiền hợp lý thì không thành vấn đề.
Cúp điện thoại, Dương Hủ nói với Trương Đạt: "Chủ nhà bên Lệ Hồ lại đổi ý không treo tranh tường nữa mà đổi hết thành vẽ tay. Em đi hỏi thử mấy người làm mảng mỹ thuật, xem bình thường họ lấy giá vẽ tranh tường như thế nào."
Hứa Thanh Lăng vừa bị ông ấy cho ra rìa nghe tới đây sáng mắt lên, cô hiểu rất rõ lĩnh vực này! Cô nhanh chóng nói với Dương Hủ: "Thầy Dương, lúc nghỉ hè em có đi làm ở công ty chuyên vẽ tranh tường Nhã Sắc. Thường họ sẽ tính giá theo diện tích, hình đơn giản thì ba mươi đến một trăm tệ một mét vuông. Vẽ tranh truyền thống hoặc theo hướng tả thực thì giá chát hơn, một trăm đến ba trăm cũng có."
Đến lúc này Dương Hủ mới nghiêm túc nhìn cô, dường như đang đánh giá xem lời cô nói có đáng tin cậy hay không.
Hứa Thanh Lăng vẫn giữ nụ cười trên mặt: "Nhã Sắc là công ty vẽ tranh tường lớn nhất Cửu Giang, đã nhận cải tạo rất nhiều tòa nhà và tường công cộng. Lúc nghỉ hè em có theo họ làm một vài dự án, con số em vừa nói là báo giá chính xác của họ với người ngoài."
Trương Đạt cũng nhân cơ hội nói thêm vào: "Thầy ơi, Hứa Thanh Lăng đã đi vẽ tranh tường suốt kỳ nghỉ hè, cô ấy rất có kiến thức ở mảng này."
Lúc này Dương Hủ mới "ừm" một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại gọi lại cho bên kia, nói: "Nói với bà ấy giá là năm trăm đồng một mét vuông, để bà ấy suy nghĩ kỹ xem có vẽ hay không."
Chém một phát tận hai trăm đồng! Quả nhiên là rất mạnh tay. Hứa Thanh Lăng không nhịn được liếc Trương Đạt, anh ấy lại không hề ngạc nhiên chút nào.
Dương Hủ để điện thoại di động xuống, nhìn lướt qua hai người họ, dường như hiểu rõ suy nghĩ của cả hai: "Thầy lấy thêm hai trăm đồng làm phí tổn thất tinh thần, hai đứa nghĩ gì đấy?"
Trương Đạt thật sự muốn quỳ lạy thầy mình, thế mà cũng có thể tưởng tượng đến cái lý do này. Anh ấy theo dự án biệt thự Lệ Hồ này từ đầu, kéo dài đến nửa năm mà vẫn chưa chốt được, chủ nhà thì cứ liên tục thay đổi yêu cầu, thật sự rất khó khăn.
Có điều nếu thầy thu được phí tổn thất tinh thần thì anh ấy cũng không được hưởng. Mỗi lần đến công trường, anh ấy chỉ được nhận năm mươi tệ phí hỗ trợ.
Cuối cùng Dương Hủ cũng nhớ ra mình đang phỏng vấn, ông ấy nhìn Hứa Thanh Lăng: "Vừa rồi em nói mình tên gì?"
Hứa Thanh Lăng cầm lấy sơ yếu lý lịch và bản tổng hợp tác phẩm vừa bị quẳng sang một bên đưa lại, nói: "Em tên là Hứa Thanh Lăng."
Dương Hủ nhận lấy sơ yếu lý lịch, không hề đọc mà vươn tay ra với cô: "Chào mừng gia nhập nhóm dự án của thầy, chuyện vẽ tranh tường lúc nãy sẽ giao cho em phụ trách. Sau này mỗi lần Trương Đạt đến công trường, em cứ đi cùng em ấy."
Ơ, vừa mới gia nhập nhóm dự án đã được nhận việc à? Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Hứa Thanh Lăng hơi ngơ ngác. Thế nhưng cô c*̃ng không ngốc, cô nhanh chóng nói: "Thầy Dương, em nhận tiền công vẽ tranh ở Nhã Sắc là một trăm tệ một ngày, hơn nữa công cụ và màu vẽ là do họ chuẩn bị."
Trương Đạt nghe cô thỏa thuận tiền công với thầy mà da đầu tê rần, sắc mặt trắng bệch. Đàn em năm nhất này thật táo bạo, dám mở miệng đòi tiền "Dương lột da".
Lần này "Dương lộ da" chịu đồng ý cho cô gia nhập nhóm dự án mới là lạ! Trương Đạt cảm thấy lúng túng thay cô, dáo dác nhìn quanh chứ không dám nhìn Dương Hủ.
Dương Hủ c*̃ng ngạc nhiên, không ngờ sinh viên mới này lại thẳng thắn đến thế, bạo dạn bàn chuyện tiền bạc với mình. Có điều cô cũng nghe ông ấy báo giá lúc nãy, lấy giá năm trăm tệ một mét vuông mà không cho cô chút phí hỗ trợ thì cũng không phải phép.
"Được thôi, em cứ liệt kê dụng cụ và màu vẽ cần dùng, thầy bảo Trương Đạt đi mua." Ông ấy có hợp tác cố định với một cửa hàng bán dụng cụ vẽ tranh, giá cả ổn hơn so với bên ngoài.
"..." Trương Đạt còn nghĩ mình nghe lầm, nhìn thầy mình với vẻ khó tin rồi lại nhìn Hứa Thanh Lăng, âm thầm giơ ngón cái với cô.
Giởi lắm! Em gái! Trương Đạt hối hận muốn khóc. Có vẻ sau này anh ấy phải bạo dạn hơn với "Dương lột da" rồi! Nếu cứ thật thà chấp nhận như bây giờ thì đúng là quá thiệt thòi!
Hứa Thanh Lăng cũng mỉm cười với Trương Đạt, không ngờ mình đã được gia nhập nhóm dự án của Dương Hủ, mọi thứ tiến triển thuận lợi hơn những gì cô tưởng tượng.
"Dương lột da" c*̃ng không "bóc lột" đến thế nhỉ.
Diệp Tư Văn hớn hở, có vẻ như tâm trạng rất tốt, không cần nói cũng biết đã được tham gia nhóm của Diêu Vĩnh An.
Hôm nay Triệu Tịnh cũng đến chỗ Diêu Vĩnh An nộp sơ yếu lý lịch. Thế nhưng cô ấy biết mình chỉ là người được rủ đi cùng, dù có được chọn hay không cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng. Dù sao cô ấy cũng đã có sẵn hai nhóm dự phòng, chính cô ấy cũng không kén chọn.
Triệu Tịnh vừa thấy Hứa Thanh Lăng đã bắt đầu luyên thuyên về cuộc phỏng vấn: "Thầy Diêu không hỏi gì cậu ấy hết, chỉ hỏi em là Diệp Tư Văn đúng không rồi nhận luôn. Cậu thấy có đỉnh không?"
Hứa Thanh Lăng nghĩ đến chuyện mình suýt bị Dương Hủ từ chối, gật đầu như mổ thóc: "Quá là đỉnh!"
Mọi người trong hội trường bắt đầu tản đi. Cô thử nhìn quanh nhưng không thấy Tiêu Đình Đình, cũng không biết cô ấy có gia nhập nhóm dự án của Diêu Vĩnh An hay không?
Cả ba cùng ra khỏi hội trường, trở về phòng ký túc xá. Trên đường đi, Triệu Tịnh và Diệp Tư Văn đều nói về chuyện mua máy vi tính.
Triệu Tịnh dự định mua máy dùng chung với Quách Lệ Na cùng phòng. Diệp Tư Văn cũng tính mua chung với Giang Bồng Bồng. Hai người hùn tiền mua thì áp lực sẽ không quá lớn, khi nào tốt nghiệp thì bán đi chia đôi cũng ổn.
Suốt ba năm qua, mọi người đều dùng máy tính của ký túc xá để học sử dụng phần mềm hoặc lên mạng. Bây giờ mua máy cho hai người thay phiên nhau dùng c*̃ng rất tốt, không cần phải ru rú ở ký túc xá mới lướt mạng được.
Triệu Tịnh: "Thanh Lăng, người dẫn cậu đi mua máy tính đã giúp cậu tiết kiệm được nhiều tiền lắm đó. Mình đã lấy danh sách cấu hình giống cậu đi hỏi nhưng cửa hàng điện tử nào cũng nói là không có giá đó. Hay cậu giúp bọn mình đi hỏi ông chủ chỗ cậu mua xem, hỏi có thể bán cho bọn mình với giá như cậu được không?"
Hứa Thanh Lăng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khoa Mỹ thuật bên cạnh cũng có rất nhiều bạn học cần sử dụng máy tính. Chắc để mình thống kê xem có bao nhiêu người cần rồi gom mua theo nhóm, xem có được ưu đãi không."
Vạn Đào nể mặt Thẩm An Ngô nên thật sự không tính giá cao cho họ, dù vậy anh ấy cũng không lỗ. Nếu bây giờ mua với số lượng lớn thì anh ấy vẫn kiếm được tiền, chỉ cần xem xem Vạn Đào có hứng thú với mối làm ăn này hay không.
Lần đầu Triệu Tịnh và Diệp Tư Văn nghe đến cụm từ “mua theo nhóm”, càng nghĩ càng thấy ý kiến của Hứa Thanh Lăng rất hay. Càng nhiều người mua, ông chủ kiếm được nhiều tiền thì chắc chắn giá càng ưu đãi.
Hứa Thanh Lăng còn nhớ đến năm 2005 - 2006, laptop mới bắt đầu lưu hành, nói cách khác thì hiện giờ là thời đại của máy tính để bàn. Đối với rất nhiều sinh viên chuyên ngành, máy tính để bàn luôn là thứ rất cần thiết.
Có rất nhiều sinh viên các trường đại học ở Cửu Giang có nhu cầu dùng máy tính cấu hình tốt. Trở về ký túc xá, cô bàn trước với Vạn Đào chuyện mua số lượng lớn xem có nhận được giá sỉ không.
Nếu như anh ấy đồng ý, cô sẽ đăng bài gom đơn trên diễn đàn trường đại học Cửu Giang. Từ mấy năm trước đại học Cửu Giang đã có diễn đàn riêng, chỉ có điều hiện tại diễn đàn còn rất đơn sơ, chỉ bàn chuyện học tập hoặc giao lưu thường ngày, một vài thông báo về sinh hoạt và học tập của trường, nhìn có vẻ không đông đúc lắm.
Ngoại trừ diễn đàn, trường cô còn có bảng thông báo lớn rất được chú ý, hơn nữa còn cho phép đăng quảng cáo. Đến lúc đó cô sẽ dẫn theo vài bạn học đến khu điện tử, thuê xe tải chuyển máy tính về trường học là có thể giải quyết được vấn đề. Nhất định phải thu phần trăm phí dịch vụ cho mỗi một chiếc máy tính, như vậy vừa giúp được người khác lại vừa kiếm được tiền. Tốt biết bao nhiêu!
Bây giờ cô đang dùng mối quan hệ của Thẩm An Ngô để kiếm tiền, có phải nên đánh tiếng với anh không?
Dù sao thì với tính tình Thẩm An Ngô... Haizz! Đọc Full Tại Truyenfull.vision
…
Trên con đường chính vào đại học Cửu Giang, có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ven đường. Phó Cần quay cửa kính xe xuống, chống cằm, buồn chán nhìn sinh viên đi lại trên đường.
Bà ta đang tính tìm ai đó đi ngang để hỏi đường thì ba cô gái tình cờ đi qua. Các cô gái trẻ tuổi cười cười nói nói, hẹn nhau cùng đến nhà ăn ăn cơm trưa, cứ như vậy mà lướt qua bà ta. Phó Cần bỗng thấy một bóng lưng khá quen thuộc trong số đó.
"Hứa Thanh Lăng!"
Hứa Thanh Lăng nghe có người gọi mình nên quay đầu lại, thấy chiếc xe hơi dừng ven đường, Phó Cần nhô đầu ra từ ghế phụ vẫy tay với cô.
Cô nhìn qua ghế lái thì thấy Thẩm Thiệu Chu cũng tới. Nếu cả hai vợ chồng cùng đi thì chắc hẳn là đến trường tìm con trai.
Người ta đã nhận ra mình thì Hứa Thanh Lăng c*̃ng không định giả vờ không quen biết. Cô lại gần chào hỏi: "Chú, dì, sao hai người lại tới đây?"
Phó Cần đẩy cửa bước xuống xe. Bà ta vẫn ăn mặc theo phong cách quý bà, trên cổ là hai sợi dây chuyền ngọc trai, từng viên ngọc trai tròn trĩnh, sáng bóng và óng mượt. Tóc bà ta được chải thành búi tóc chỉnh tề, đồng hồ kim cương trên cổ tay lóe sáng dưới ánh mặt trời. Dù đang chau mày nhưng đường pháp lệnh sâu vẫn khiến sắc mặt bà ta trông rất tốt.
Ban đầu Phó Cần cho rằng con trai lên đại học thì bà ta có thể được giải thoát, kết quả là những chuyện bực bội lại nối tiếp nhau.
Hôm nay bà ta cùng chồng đến trường học tìm con trai, cũng vì muốn giữ thể diện cho con nên không liên hệ với lãnh đạo trường học, đành phải tóm lấy Hứa Thanh Lăng hỏi chuyện.
"Dì đến trường học tìm Thẩm Loan có chút việc, vậy mà gọi điện thoại thì thằng bé lại khóa máy. Dì tính hỏi cháu xem sinh viên năm nhất ở khu nào."
Hứa Thanh Lăng chỉ phía cuối đường: "Đi lên phía trước, rẽ trái là đến khu ký túc xá. Tất cả sinh viên nam khóa cháu đều ở tòa số tám, dì quản lý ký túc có danh sách. Dì cứ đi tìm bà ấy nhờ tra danh sách là sẽ tìm được phòng ký túc xá của Thẩm Loan."
Cô thoải mái chỉ đường cho mình, nhìn có vẻ rất chín chắn và bình tĩnh. Phó Cần đã gặp cô cháu gái này nhiều lần, ấn tượng cũng càng lúc càng tốt. Con gái thay đổi rất nhiều, lên đại học thì tư duy cũng rộng mở hơn. Những ấn tượng về đứa trẻ nhút nhát đáng thương đã phai sạch, cô nhìn ổn hơn bố mẹ mình rất nhiều.
Chỉ đường xong, trò chuyện vài câu, Phó Cần nhìn cô bé và bạn học cùng nhau rời khỏi.
Thẩm Thiệu Chu ngập ngừng nói: "Có một chuyện tôi chưa nói bà biết do sợ bà nổi giận. Hôm qua An Ngô gọi điện thoại cho tôi, nói Loan Nhi tìm nó mượn ba trăm nghìn. Nó hỏi Loan Nhi đòi tiền làm gì mà thằng bé cũng không nói..."
"Ba trăm nghìn?" Sắc mặt Phó Cần đột nhiên biến đổi, bà ta cố nén cơn giận nhưng không nhịn được nữa, quay sang trừng chồng: "An Ngô có cho không?"
Thẩm Thiệu Chu tránh ánh mắt vợ: "Sao mà cho được, An Ngô cũng thấy không ổn nên gọi điện thoại cho tôi, để tôi về tâm sự đàng hoàng với con trai."
Phó Cần siết chặt tay khiến ngón tay đâm vào lòng bàn tay, cố gắng bình tĩnh lại. Hồi lâu sau, đôi mắt ngấn nước, bà ta cắn răng nói: "Từ lúc sinh nó ra, tôi đã chịu biết bao khổ cực, nó cứ như máu thịt của tôi vậy. Có mỗi đứa con trai nên tôi cũng không muốn đẩy nó đi vì con hồ ly tinh kia. Lát nữa tôi sẽ hỏi xem nó cần nhiều tiền như vậy làm gì, nếu như nó muốn cầm tiền đi trả nợ bài bạc thay con hồ ly tinh kia thì chúng ta có thể cho nó tiền. Nhà họ Thẩm c*̃ng không thiếu số tiền đó, nhưng nó phải đồng ý với tôi hai điều kiện."
Thẩm Thiệu Chu thấy vợ tỉnh táo lại cũng nhẹ nhàng thở phào, quay sang nhìn vợ: "Điều kiện gì?"
Phó Cần ngẩng đầu vuốt mi tâm, vẻ mặt đã trở lại lạnh lùng: "Ông không cần phải để ý, lát nữa tôi tự nói với con trai. Bây giờ kiểm soát được con mình trước thì tôi không tin chúng ta không có cách xử lý con hồ ly kia."
...
Sau khi nghe điện thoại của Thẩm Nhạc Hiền, Thẩm Loan học hết tiết chuyên ngành cuối cùng của buổi sáng rồi đeo cặp sách ra khỏi trường.
"Không phải chứ, chú đã hẹn giờ với Mã Tam rồi mà cháu còn chưa chuẩn bị được tiền? Cháu là con trai cả nhà họ Thẩm mà, từ nhỏ đến lớn tiền tiêu vặt bố mẹ đưa chắc đâu chỉ ba trăm nghìn." Thẩm Nhạc Hiền nói gần nói xa, như muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Thẩm Loan hơi bất đắc dĩ: "Chú ba, tiền bạc đều do bố mẹ cháu quản lý, sao mẹ cháu cho nhiều tiền như vậy được."
Thẩm Nhạc Hiền tặc lưỡi: "Không phải hôm trước cháu tìm được cách giải quyết rồi à? Cứ lấy căn Quan Lan Uyển đi thế chấp thì ít nhất cũng được bốn, năm trăm nghìn! Trả hết nợ cho nhà bạn gái cháu còn thừa nữa."
Mặc dù Thẩm Loan rất muốn giúp Uyển Nguyệt giải quyết hậu quả của bố cô ta nhưng cuối cùng vẫn còn lý trí, cúi đầu đá một phát thật mạnh rồi thở dài: "Mẹ cháu nói căn hộ Quan Lan Uyển để sau này làm nhà cưới. Nếu cháu lấy sính lễ mà mẹ để sẵn đi cầm thì bà ấy giết cháu mất. Hay để cháu nghĩ cách khác đi... Chú ba, chú giúp cháu nói với anh Mã một tiếng, khi nào có tiền cháu sẽ đi tìm anh ấy."
Thẩm Nhạc Hiền đã nghe vợ chồng Phó Cần khen con trai đến nhàm tai. Chị dâu cả luôn để mắt trên đỉnh đầu, anh ta đã thấy ngứa mắt từ lâu, dù sao anh ta cũng rảnh rỗi cả ngày nên muốn quậy phá một chút. Nghe Thẩm Loan nói vậy, anh ta hiểu đứa cháu này không dễ dụ, lập tức mất hứng, thuận miệng đáp lại: "Được thôi, chú chờ tin nhé."
Thẩm Loan xem giờ trên điện thoại di động. Tiết học buổi trưa của Uyển Nguyệt đã kết thúc, hai người có hẹn cùng đi ăn trưa. Anh ta đang định nhắn tin cho Uyển Nguyệt thì điện thoại reo lên, số gọi đến là của phòng ký túc xá.
Anh ta nghe máy, bên kia là giọng nói lo lắng của bạn cùng phòng: "Thẩm Loan, cậu mau mau quay về đi! Bố mẹ cậu đến rồi, đang ở ký túc xá chờ cậu đó!"
Thẩm Loan nhíu mày, cảm giác cực kỳ bực bội. Mấy ngày nay anh ta không nghe điện thoại nhà, vậy mà bố mẹ lại tìm tới tận trường học rồi!
Phiền chết được!
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Trương Đạt không ngờ thầy mình lại nói thẳng “không nhận sinh viên nữ” ngay trước mặt con gái nhà người ta.
Trước đây nhóm dự án chưa từng có cô gái nào nhưng cũng không thể chưa làm gì đã loại thẳng như thế được.
"Thưa thầy, bạn Hứa này..." Anh ấy đang tính nói đỡ vài câu giúp Hứa Thanh Lăng thì điện thoại thầy hướng dẫn reo lên.
Có vẻ đầu bên kia điện thoại đang hỏi về chuyện giá cả, Dương Hủ nhíu mày: "Nếu có thêm yêu cầu thì chắc chắn sẽ phải thu thêm tiền. Giá bao nhiêu hả? Sao tôi biết được, anh đi hỏi thẳng công ty không được à?"
Người kia lại nói gì đó, có vẻ vừa gấp gáp vừa bực bội. Mặc dù Dương Hủ rất có tiếng trong giới nhưng ông ấy chỉ là bên B trong chuyện này. Với kinh nghiệm cư xử khéo léo, biết co biết duỗi, ông ấy dịu giọng: "Được được được, chúng tôi sẽ hỏi thử. Bà ấy đã cho sơn tường màu xanh đậm rồi, bây giờ cần thêm hoa văn gì nữa?"
"Hoa sen?" Khóe miệng Dương Hủ trĩu xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ. Ông ấy vò đầu bứt tóc khiến mái tóc vốn đã rối lại càng rối hơn.
Chủ nhân căn biệt thự Lệ Hồ là một nữ ca sĩ trung niên rất kén chọn, mắt thẩm mỹ cực cao. Người này thích chọn những màu sắc tươi sáng để trang trí nhà, nào là vàng sáng, hồng tươi, xanh đậm, xanh coban. Những màu sắc có độ tương phản cao tràn ngập căn biệt thự.
Tường màu xanh đậm mà vẽ thêm hoa sen hồng nhạt, có thể tưởng tượng ngủ trong căn phòng như thế sẽ ồn ào đến mức nào. Có điều suốt thời gian dài làm nghề, ông ấy đã gặp đủ loại yêu cầu dở hơi từ khách, như này không tính là gì, chỉ cần trả tiền hợp lý thì không thành vấn đề.
Cúp điện thoại, Dương Hủ nói với Trương Đạt: "Chủ nhà bên Lệ Hồ lại đổi ý không treo tranh tường nữa mà đổi hết thành vẽ tay. Em đi hỏi thử mấy người làm mảng mỹ thuật, xem bình thường họ lấy giá vẽ tranh tường như thế nào."
Hứa Thanh Lăng vừa bị ông ấy cho ra rìa nghe tới đây sáng mắt lên, cô hiểu rất rõ lĩnh vực này! Cô nhanh chóng nói với Dương Hủ: "Thầy Dương, lúc nghỉ hè em có đi làm ở công ty chuyên vẽ tranh tường Nhã Sắc. Thường họ sẽ tính giá theo diện tích, hình đơn giản thì ba mươi đến một trăm tệ một mét vuông. Vẽ tranh truyền thống hoặc theo hướng tả thực thì giá chát hơn, một trăm đến ba trăm cũng có."
Đến lúc này Dương Hủ mới nghiêm túc nhìn cô, dường như đang đánh giá xem lời cô nói có đáng tin cậy hay không.
Hứa Thanh Lăng vẫn giữ nụ cười trên mặt: "Nhã Sắc là công ty vẽ tranh tường lớn nhất Cửu Giang, đã nhận cải tạo rất nhiều tòa nhà và tường công cộng. Lúc nghỉ hè em có theo họ làm một vài dự án, con số em vừa nói là báo giá chính xác của họ với người ngoài."
Trương Đạt cũng nhân cơ hội nói thêm vào: "Thầy ơi, Hứa Thanh Lăng đã đi vẽ tranh tường suốt kỳ nghỉ hè, cô ấy rất có kiến thức ở mảng này."
Lúc này Dương Hủ mới "ừm" một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại gọi lại cho bên kia, nói: "Nói với bà ấy giá là năm trăm đồng một mét vuông, để bà ấy suy nghĩ kỹ xem có vẽ hay không."
Chém một phát tận hai trăm đồng! Quả nhiên là rất mạnh tay. Hứa Thanh Lăng không nhịn được liếc Trương Đạt, anh ấy lại không hề ngạc nhiên chút nào.
Dương Hủ để điện thoại di động xuống, nhìn lướt qua hai người họ, dường như hiểu rõ suy nghĩ của cả hai: "Thầy lấy thêm hai trăm đồng làm phí tổn thất tinh thần, hai đứa nghĩ gì đấy?"
Trương Đạt thật sự muốn quỳ lạy thầy mình, thế mà cũng có thể tưởng tượng đến cái lý do này. Anh ấy theo dự án biệt thự Lệ Hồ này từ đầu, kéo dài đến nửa năm mà vẫn chưa chốt được, chủ nhà thì cứ liên tục thay đổi yêu cầu, thật sự rất khó khăn.
Có điều nếu thầy thu được phí tổn thất tinh thần thì anh ấy cũng không được hưởng. Mỗi lần đến công trường, anh ấy chỉ được nhận năm mươi tệ phí hỗ trợ.
Cuối cùng Dương Hủ cũng nhớ ra mình đang phỏng vấn, ông ấy nhìn Hứa Thanh Lăng: "Vừa rồi em nói mình tên gì?"
Hứa Thanh Lăng cầm lấy sơ yếu lý lịch và bản tổng hợp tác phẩm vừa bị quẳng sang một bên đưa lại, nói: "Em tên là Hứa Thanh Lăng."
Dương Hủ nhận lấy sơ yếu lý lịch, không hề đọc mà vươn tay ra với cô: "Chào mừng gia nhập nhóm dự án của thầy, chuyện vẽ tranh tường lúc nãy sẽ giao cho em phụ trách. Sau này mỗi lần Trương Đạt đến công trường, em cứ đi cùng em ấy."
Ơ, vừa mới gia nhập nhóm dự án đã được nhận việc à? Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Hứa Thanh Lăng hơi ngơ ngác. Thế nhưng cô c*̃ng không ngốc, cô nhanh chóng nói: "Thầy Dương, em nhận tiền công vẽ tranh ở Nhã Sắc là một trăm tệ một ngày, hơn nữa công cụ và màu vẽ là do họ chuẩn bị."
Trương Đạt nghe cô thỏa thuận tiền công với thầy mà da đầu tê rần, sắc mặt trắng bệch. Đàn em năm nhất này thật táo bạo, dám mở miệng đòi tiền "Dương lột da".
Lần này "Dương lộ da" chịu đồng ý cho cô gia nhập nhóm dự án mới là lạ! Trương Đạt cảm thấy lúng túng thay cô, dáo dác nhìn quanh chứ không dám nhìn Dương Hủ.
Dương Hủ c*̃ng ngạc nhiên, không ngờ sinh viên mới này lại thẳng thắn đến thế, bạo dạn bàn chuyện tiền bạc với mình. Có điều cô cũng nghe ông ấy báo giá lúc nãy, lấy giá năm trăm tệ một mét vuông mà không cho cô chút phí hỗ trợ thì cũng không phải phép.
"Được thôi, em cứ liệt kê dụng cụ và màu vẽ cần dùng, thầy bảo Trương Đạt đi mua." Ông ấy có hợp tác cố định với một cửa hàng bán dụng cụ vẽ tranh, giá cả ổn hơn so với bên ngoài.
"..." Trương Đạt còn nghĩ mình nghe lầm, nhìn thầy mình với vẻ khó tin rồi lại nhìn Hứa Thanh Lăng, âm thầm giơ ngón cái với cô.
Giởi lắm! Em gái! Trương Đạt hối hận muốn khóc. Có vẻ sau này anh ấy phải bạo dạn hơn với "Dương lột da" rồi! Nếu cứ thật thà chấp nhận như bây giờ thì đúng là quá thiệt thòi!
Hứa Thanh Lăng cũng mỉm cười với Trương Đạt, không ngờ mình đã được gia nhập nhóm dự án của Dương Hủ, mọi thứ tiến triển thuận lợi hơn những gì cô tưởng tượng.
"Dương lột da" c*̃ng không "bóc lột" đến thế nhỉ.
Diệp Tư Văn hớn hở, có vẻ như tâm trạng rất tốt, không cần nói cũng biết đã được tham gia nhóm của Diêu Vĩnh An.
Hôm nay Triệu Tịnh cũng đến chỗ Diêu Vĩnh An nộp sơ yếu lý lịch. Thế nhưng cô ấy biết mình chỉ là người được rủ đi cùng, dù có được chọn hay không cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng. Dù sao cô ấy cũng đã có sẵn hai nhóm dự phòng, chính cô ấy cũng không kén chọn.
Triệu Tịnh vừa thấy Hứa Thanh Lăng đã bắt đầu luyên thuyên về cuộc phỏng vấn: "Thầy Diêu không hỏi gì cậu ấy hết, chỉ hỏi em là Diệp Tư Văn đúng không rồi nhận luôn. Cậu thấy có đỉnh không?"
Hứa Thanh Lăng nghĩ đến chuyện mình suýt bị Dương Hủ từ chối, gật đầu như mổ thóc: "Quá là đỉnh!"
Mọi người trong hội trường bắt đầu tản đi. Cô thử nhìn quanh nhưng không thấy Tiêu Đình Đình, cũng không biết cô ấy có gia nhập nhóm dự án của Diêu Vĩnh An hay không?
Cả ba cùng ra khỏi hội trường, trở về phòng ký túc xá. Trên đường đi, Triệu Tịnh và Diệp Tư Văn đều nói về chuyện mua máy vi tính.
Triệu Tịnh dự định mua máy dùng chung với Quách Lệ Na cùng phòng. Diệp Tư Văn cũng tính mua chung với Giang Bồng Bồng. Hai người hùn tiền mua thì áp lực sẽ không quá lớn, khi nào tốt nghiệp thì bán đi chia đôi cũng ổn.
Suốt ba năm qua, mọi người đều dùng máy tính của ký túc xá để học sử dụng phần mềm hoặc lên mạng. Bây giờ mua máy cho hai người thay phiên nhau dùng c*̃ng rất tốt, không cần phải ru rú ở ký túc xá mới lướt mạng được.
Triệu Tịnh: "Thanh Lăng, người dẫn cậu đi mua máy tính đã giúp cậu tiết kiệm được nhiều tiền lắm đó. Mình đã lấy danh sách cấu hình giống cậu đi hỏi nhưng cửa hàng điện tử nào cũng nói là không có giá đó. Hay cậu giúp bọn mình đi hỏi ông chủ chỗ cậu mua xem, hỏi có thể bán cho bọn mình với giá như cậu được không?"
Hứa Thanh Lăng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khoa Mỹ thuật bên cạnh cũng có rất nhiều bạn học cần sử dụng máy tính. Chắc để mình thống kê xem có bao nhiêu người cần rồi gom mua theo nhóm, xem có được ưu đãi không."
Vạn Đào nể mặt Thẩm An Ngô nên thật sự không tính giá cao cho họ, dù vậy anh ấy cũng không lỗ. Nếu bây giờ mua với số lượng lớn thì anh ấy vẫn kiếm được tiền, chỉ cần xem xem Vạn Đào có hứng thú với mối làm ăn này hay không.
Lần đầu Triệu Tịnh và Diệp Tư Văn nghe đến cụm từ “mua theo nhóm”, càng nghĩ càng thấy ý kiến của Hứa Thanh Lăng rất hay. Càng nhiều người mua, ông chủ kiếm được nhiều tiền thì chắc chắn giá càng ưu đãi.
Hứa Thanh Lăng còn nhớ đến năm 2005 - 2006, laptop mới bắt đầu lưu hành, nói cách khác thì hiện giờ là thời đại của máy tính để bàn. Đối với rất nhiều sinh viên chuyên ngành, máy tính để bàn luôn là thứ rất cần thiết.
Có rất nhiều sinh viên các trường đại học ở Cửu Giang có nhu cầu dùng máy tính cấu hình tốt. Trở về ký túc xá, cô bàn trước với Vạn Đào chuyện mua số lượng lớn xem có nhận được giá sỉ không.
Nếu như anh ấy đồng ý, cô sẽ đăng bài gom đơn trên diễn đàn trường đại học Cửu Giang. Từ mấy năm trước đại học Cửu Giang đã có diễn đàn riêng, chỉ có điều hiện tại diễn đàn còn rất đơn sơ, chỉ bàn chuyện học tập hoặc giao lưu thường ngày, một vài thông báo về sinh hoạt và học tập của trường, nhìn có vẻ không đông đúc lắm.
Ngoại trừ diễn đàn, trường cô còn có bảng thông báo lớn rất được chú ý, hơn nữa còn cho phép đăng quảng cáo. Đến lúc đó cô sẽ dẫn theo vài bạn học đến khu điện tử, thuê xe tải chuyển máy tính về trường học là có thể giải quyết được vấn đề. Nhất định phải thu phần trăm phí dịch vụ cho mỗi một chiếc máy tính, như vậy vừa giúp được người khác lại vừa kiếm được tiền. Tốt biết bao nhiêu!
Bây giờ cô đang dùng mối quan hệ của Thẩm An Ngô để kiếm tiền, có phải nên đánh tiếng với anh không?
Dù sao thì với tính tình Thẩm An Ngô... Haizz! Đọc Full Tại Truyenfull.vision
…
Trên con đường chính vào đại học Cửu Giang, có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ven đường. Phó Cần quay cửa kính xe xuống, chống cằm, buồn chán nhìn sinh viên đi lại trên đường.
Bà ta đang tính tìm ai đó đi ngang để hỏi đường thì ba cô gái tình cờ đi qua. Các cô gái trẻ tuổi cười cười nói nói, hẹn nhau cùng đến nhà ăn ăn cơm trưa, cứ như vậy mà lướt qua bà ta. Phó Cần bỗng thấy một bóng lưng khá quen thuộc trong số đó.
"Hứa Thanh Lăng!"
Hứa Thanh Lăng nghe có người gọi mình nên quay đầu lại, thấy chiếc xe hơi dừng ven đường, Phó Cần nhô đầu ra từ ghế phụ vẫy tay với cô.
Cô nhìn qua ghế lái thì thấy Thẩm Thiệu Chu cũng tới. Nếu cả hai vợ chồng cùng đi thì chắc hẳn là đến trường tìm con trai.
Người ta đã nhận ra mình thì Hứa Thanh Lăng c*̃ng không định giả vờ không quen biết. Cô lại gần chào hỏi: "Chú, dì, sao hai người lại tới đây?"
Phó Cần đẩy cửa bước xuống xe. Bà ta vẫn ăn mặc theo phong cách quý bà, trên cổ là hai sợi dây chuyền ngọc trai, từng viên ngọc trai tròn trĩnh, sáng bóng và óng mượt. Tóc bà ta được chải thành búi tóc chỉnh tề, đồng hồ kim cương trên cổ tay lóe sáng dưới ánh mặt trời. Dù đang chau mày nhưng đường pháp lệnh sâu vẫn khiến sắc mặt bà ta trông rất tốt.
Ban đầu Phó Cần cho rằng con trai lên đại học thì bà ta có thể được giải thoát, kết quả là những chuyện bực bội lại nối tiếp nhau.
Hôm nay bà ta cùng chồng đến trường học tìm con trai, cũng vì muốn giữ thể diện cho con nên không liên hệ với lãnh đạo trường học, đành phải tóm lấy Hứa Thanh Lăng hỏi chuyện.
"Dì đến trường học tìm Thẩm Loan có chút việc, vậy mà gọi điện thoại thì thằng bé lại khóa máy. Dì tính hỏi cháu xem sinh viên năm nhất ở khu nào."
Hứa Thanh Lăng chỉ phía cuối đường: "Đi lên phía trước, rẽ trái là đến khu ký túc xá. Tất cả sinh viên nam khóa cháu đều ở tòa số tám, dì quản lý ký túc có danh sách. Dì cứ đi tìm bà ấy nhờ tra danh sách là sẽ tìm được phòng ký túc xá của Thẩm Loan."
Cô thoải mái chỉ đường cho mình, nhìn có vẻ rất chín chắn và bình tĩnh. Phó Cần đã gặp cô cháu gái này nhiều lần, ấn tượng cũng càng lúc càng tốt. Con gái thay đổi rất nhiều, lên đại học thì tư duy cũng rộng mở hơn. Những ấn tượng về đứa trẻ nhút nhát đáng thương đã phai sạch, cô nhìn ổn hơn bố mẹ mình rất nhiều.
Chỉ đường xong, trò chuyện vài câu, Phó Cần nhìn cô bé và bạn học cùng nhau rời khỏi.
Thẩm Thiệu Chu ngập ngừng nói: "Có một chuyện tôi chưa nói bà biết do sợ bà nổi giận. Hôm qua An Ngô gọi điện thoại cho tôi, nói Loan Nhi tìm nó mượn ba trăm nghìn. Nó hỏi Loan Nhi đòi tiền làm gì mà thằng bé cũng không nói..."
"Ba trăm nghìn?" Sắc mặt Phó Cần đột nhiên biến đổi, bà ta cố nén cơn giận nhưng không nhịn được nữa, quay sang trừng chồng: "An Ngô có cho không?"
Thẩm Thiệu Chu tránh ánh mắt vợ: "Sao mà cho được, An Ngô cũng thấy không ổn nên gọi điện thoại cho tôi, để tôi về tâm sự đàng hoàng với con trai."
Phó Cần siết chặt tay khiến ngón tay đâm vào lòng bàn tay, cố gắng bình tĩnh lại. Hồi lâu sau, đôi mắt ngấn nước, bà ta cắn răng nói: "Từ lúc sinh nó ra, tôi đã chịu biết bao khổ cực, nó cứ như máu thịt của tôi vậy. Có mỗi đứa con trai nên tôi cũng không muốn đẩy nó đi vì con hồ ly tinh kia. Lát nữa tôi sẽ hỏi xem nó cần nhiều tiền như vậy làm gì, nếu như nó muốn cầm tiền đi trả nợ bài bạc thay con hồ ly tinh kia thì chúng ta có thể cho nó tiền. Nhà họ Thẩm c*̃ng không thiếu số tiền đó, nhưng nó phải đồng ý với tôi hai điều kiện."
Thẩm Thiệu Chu thấy vợ tỉnh táo lại cũng nhẹ nhàng thở phào, quay sang nhìn vợ: "Điều kiện gì?"
Phó Cần ngẩng đầu vuốt mi tâm, vẻ mặt đã trở lại lạnh lùng: "Ông không cần phải để ý, lát nữa tôi tự nói với con trai. Bây giờ kiểm soát được con mình trước thì tôi không tin chúng ta không có cách xử lý con hồ ly kia."
...
Sau khi nghe điện thoại của Thẩm Nhạc Hiền, Thẩm Loan học hết tiết chuyên ngành cuối cùng của buổi sáng rồi đeo cặp sách ra khỏi trường.
"Không phải chứ, chú đã hẹn giờ với Mã Tam rồi mà cháu còn chưa chuẩn bị được tiền? Cháu là con trai cả nhà họ Thẩm mà, từ nhỏ đến lớn tiền tiêu vặt bố mẹ đưa chắc đâu chỉ ba trăm nghìn." Thẩm Nhạc Hiền nói gần nói xa, như muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Thẩm Loan hơi bất đắc dĩ: "Chú ba, tiền bạc đều do bố mẹ cháu quản lý, sao mẹ cháu cho nhiều tiền như vậy được."
Thẩm Nhạc Hiền tặc lưỡi: "Không phải hôm trước cháu tìm được cách giải quyết rồi à? Cứ lấy căn Quan Lan Uyển đi thế chấp thì ít nhất cũng được bốn, năm trăm nghìn! Trả hết nợ cho nhà bạn gái cháu còn thừa nữa."
Mặc dù Thẩm Loan rất muốn giúp Uyển Nguyệt giải quyết hậu quả của bố cô ta nhưng cuối cùng vẫn còn lý trí, cúi đầu đá một phát thật mạnh rồi thở dài: "Mẹ cháu nói căn hộ Quan Lan Uyển để sau này làm nhà cưới. Nếu cháu lấy sính lễ mà mẹ để sẵn đi cầm thì bà ấy giết cháu mất. Hay để cháu nghĩ cách khác đi... Chú ba, chú giúp cháu nói với anh Mã một tiếng, khi nào có tiền cháu sẽ đi tìm anh ấy."
Thẩm Nhạc Hiền đã nghe vợ chồng Phó Cần khen con trai đến nhàm tai. Chị dâu cả luôn để mắt trên đỉnh đầu, anh ta đã thấy ngứa mắt từ lâu, dù sao anh ta cũng rảnh rỗi cả ngày nên muốn quậy phá một chút. Nghe Thẩm Loan nói vậy, anh ta hiểu đứa cháu này không dễ dụ, lập tức mất hứng, thuận miệng đáp lại: "Được thôi, chú chờ tin nhé."
Thẩm Loan xem giờ trên điện thoại di động. Tiết học buổi trưa của Uyển Nguyệt đã kết thúc, hai người có hẹn cùng đi ăn trưa. Anh ta đang định nhắn tin cho Uyển Nguyệt thì điện thoại reo lên, số gọi đến là của phòng ký túc xá.
Anh ta nghe máy, bên kia là giọng nói lo lắng của bạn cùng phòng: "Thẩm Loan, cậu mau mau quay về đi! Bố mẹ cậu đến rồi, đang ở ký túc xá chờ cậu đó!"
Thẩm Loan nhíu mày, cảm giác cực kỳ bực bội. Mấy ngày nay anh ta không nghe điện thoại nhà, vậy mà bố mẹ lại tìm tới tận trường học rồi!
Phiền chết được!
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Story
Chương 34
10.0/10 từ 21 lượt.