Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 33

79@-

Hứa Thanh Lăng cầm quyển sách, cô ra khỏi ký túc xá vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ đi đâu, thế là đi dọc theo hành lang tầng hai đến cầu thang bộ.


Từ cầu thang bộ xuống tầng một có một hồ hoa nhỏ, bên cạnh hồ hoa có một hàng ghế, có thể ngồi đó hóng hóng gió và đọc sách.


Tiêu Đình Đình ngồi ở chỗ râm mát, nhả khói vào mấy bụi hoa dâm bụt. Khi nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy vội vàng ném điếu thuốc trong tay xuống đất rồi dẫm vài cái.


Nhìn động tác lén lút lại thành thạo của cô ấy, trông có vẻ là người nghiện thuốc đã lâu, cô không nhịn được bật cười vui vẻ, tâm trạng tồi tệ sau khi nghe cuộc điện thoại vừa rồi đã tan biến hơn một nửa.


"Cho em một điếu đi!"


Tiêu Đình Đình nhìn thấy là cô thì sợ đến mức ôm ngực, cô ấy liếc Hứa Thanh Lăng một cái: "Em làm chị sợ muốn chết! Chỉ cứ tưởng là dì quản lý ký túc xá."


Hứa Thanh Lăng ngồi xuống cạnh cô ấy, cầm lấy bao thuốc đặt bên cạnh, lấy ra một điếu châm lửa. Đối với cô bây giờ, khi không hút thì không nghĩ đến mấy thứ như thuốc lá này, nhưng chỉ cần tâm trạng cô khó chịu thì ngửi thấy mùi này là rất muốn hút vài hơi.


Tiêu Đình Đình yên lòng quay đầu lại. Cô ấy nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Hứa Thanh Lăng, thật sự sợ mình sẽ dạy hư học sinh ngoan. Hai người ngồi cạnh nhau, vừa hút thuốc vừa ngẩng đầu nhìn ga trải giường và đồ lót đang tung bay bên ngoài cửa sổ ký túc xá nữ.


Ga trải giường và vỏ chăn được đại học Cửu Giang mua đồng bộ màu xanh trắng, màu sắc này nhẹ nhàng khoan khoái, được ánh nắng chiếu vào, dường như có thể ngửi thấy mùi thơm ngát của bột giặt.


Tiêu Đình Đình mở lời: "Hôm nay ở cửa ký túc xá, người đàn ông đưa em về là ai vậy? Lúc bé sáu về ký túc xá đã thần bí nói đó là một người đàn ông rất đẹp trai, lái xe sang đưa em đi mua máy tính, còn đưa em đến tận dưới tầng."


Bé sáu là Triệu Tịnh, là cô gái nhỏ tuổi nhất trong phòng ký túc của bọn họ. Tuổi còn nhỏ nhưng nguồn tin lại nhiều, mọi chuyện lớn nhỏ trong học viện dù là gió thổi cỏ lay gì thì cô ấy cũng là người đầu tiên truyền về.


Đây chính là ký túc xá nữ của đại học, một vài biến động nho nhỏ và những tin đồn vụn vặt cũng có thể bị phóng đại và lan truyền gấp đôi.


Đối diện với ánh mắt muốn hóng chuyện của Tiêu Đình Đình, Hứa Thanh Lăng hơi bất đắc dĩ: "Anh ấy là bạn đại học của anh rể em. Chị gái sợ em mua máy tính bị lừa nên đã nhờ người ta đi chọn máy tính."


Tiêu Đình Đình giật mình: "Chẳng trách! Bé sáu nói trông anh ta không giống sinh viên đại học mà giống một người đàn ông đã đi làm nhiều năm, có thành tựu trong sự nghiệp hơn."



Hứa Thanh Lăng không muốn nói chuyện về người nhà họ Thẩm nên đổi chủ đề: "Trong hội chợ việc làm lần này, chị định đăng ký vào nhóm dự án của giảng viên nào?"


Năm ngoái, các trường đại học trên cả nước bắt đầu mở rộng tuyển sinh, số lượng sinh viên mới tăng đột biến. Để đảm bảo chất lượng giảng dạy cho sinh viên mới, khoa Mỹ thuật đại học Cửu Giang đã phổ biến quy chế hướng dẫn đào tạo trong tất cả ngành chính quy và ngành cao đẳng trong trường.


Khoa Thiết kế có hơn mười nhóm dự án, được chia thành các hướng thiết kế khác nhau và do các giảng viên có chuyên môn khác nhau dẫn dắt. Hội chợ việc làm là sinh viên sẽ nộp sơ yếu lý lịch trước, giảng viên sẽ căn cứ vào đó để tuyển chọn thí sinh thích hợp vào công trình dự án của mình.


Mỗi sinh viên có thể đăng ký ba nhóm dự án, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn một nhóm. Trong hơn mười nhóm dự án mục của khoa Thiết Kế, có nhóm được giành giật đến mức đầu rơi máu chảy, c*̃ng có nhóm vắng vẻ đến nỗi trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.


Những nhóm dự án quý hiếm đã bị chiếm hết suất từ sớm, còn những nhóm dự án ít người đăng ký, khoa cũng sẽ không để các giảng viên quá khó xử. Đến cuối cùng, những sinh viên đăng ký không thành công sẽ được phân bổ đến đó.


Cho nên, trong hội chợ việc làm của của sinh viên mới, việc đăng ký ba nhóm dự án nào rất quan trọng, dù sao cũng phải có một nhóm để dự phòng.


Trong số các giảng viên của khoa Thiết kế, có ba nhóm dự án luôn đứng đầu, lần lượt là nhóm thiết kế nội thất của Dương Hủ, nhóm thiết kế đồ họa của Diêu Vĩnh An và nhóm thiết kế công nghiệp của Lam Mộng Thu.


Thật ra Tiêu Đình Đình đã nghĩ kỹ trước khi quay lại học, lúc này cũng không có gì phải giấu giếm, nói thẳng với Hứa Thanh Lăng: "Chắc chắn chị sẽ chọn nhóm dự án của Diêu Vĩnh An. Trước đây ở bộ phận quảng cáo của tòa soạn, cũng bởi vì không xuất thân chính quy mà chị chỉ có thể sắp xếp những mẩu quảng cáo nhỏ và chèn quảng cáo ở giữa của những bài báo ngắn. Ai biết chữ cũng làm được công việc đó, chẳng có gì thú vị cả. Chị muốn học thiết kế đồ họa tử tế với thầy Diêu."


Hứa Thanh Lăng gật đầu: "Đúng là thầy Diêu rất giỏi. Hình như Diệp Tư Văn c*̃ng chọn ông ấy, đến lúc đó có lẽ hai người sẽ cùng một nhóm."


Diêu Vĩnh An là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của ngành quảng cáo trong nước, là một trong những người sáng lập giải thưởng Kim Tỉ mấy năm trước. Đây là giải thưởng nhắm vào thị trường quảng cáo nội địa, phá vỡ sự độc quyền của những người làm quảng cáo nước ngoài, vừa ra mắt đã có xu hướng phát triển mạnh mẽ.


Trước đây Diệp Tư Văn làm việc ở công ty 4A, lý do cô ấy thi vào ngành Thiết kế đại học Cửu Giang chính là vì Diêu Vĩnh An.


Tiêu Đình Đình nhả mấy ngụm khói, thản nhiên nói: "Lớp cao đẳng chỉ có tổng cộng sáu sinh viên nữ, Diêu Vĩnh An không thể nào chọn cả hai người vào được. Giữa chị và Diệp Tư Văn có một người được chọn là tốt lắm rồi, dù sao cũng có nhiều sinh viên chưa tốt nghiệp như vậy, họ mới là bảo bối của lão Diêu. Chỉ có thể nói, mọi người tự dựa vào năng lực của mình thôi."


Diệp Tư Văn vì có kinh nghiệm làm việc ở Lăng Mỹ, vừa nhập học đã trở thành nhân vật nổi tiếng, ngay cả giảng viên cũng biết đều biết trong lớp cao đẳng có một cô gái đến từ Lăng Mỹ.


c*̃ng bởi vậy mà Diệp Tư Văn có chút kiêu ngạo trong lớp, ở ký túc xá cũng không hay giao tiếp với họ. Cô ấy và Tiêu Đình Đình đều là những người đi làm rồi mới quay lại học, lại muốn chọn cùng một giảng viên hướng dẫn. Từ khi khai giảng, quan hệ của hai người có chút kỳ lạ.


Nói đến đây, Tiêu Đình Đình hỏi Hứa Thanh Lăng: "Em định chọn thầy nào?"



Tiêu Đình Đình mở mắt nhìn cô: "Em nghĩ kỹ chưa? Chị nghe đàn chị khóa trên nói, mặc dù Dương Hủ rất mạnh chuyên môn nhưng nhân phẩm chẳng ra sao cả, nổi tiếng thích bóc lột sinh viên. Nghe nói ông ấy thành lập công ty thiết kế bên ngoài và thường xuyên bắt sinh viên trong nhóm làm việc không công cho mình."


Hứa Thanh Lăng: "Em biết. Chuyên môn của ông ấy rất mạnh, có thể học hỏi được nhiều thứ, bóc lột thì cứ bóc lột thôi."


Dương Hủ nhận khá nhiều dự án bên ngoài. Trương Đạt ở trong nhóm của ông ấy, nghỉ hè phải chạy khắp các công trường để giám sát tiến độ, nghiệm thu, chẳng khác gì công nhân. Vất vả thì vất vả một chút nhưng cũng học được không ít thứ.


Trương Đạt nghe nói cô muốn vào nhóm dự án của "Dương lột da" thì hỏi thẳng có phải cô đang nghĩ quẩn chuyện gì không: "Em có chắc chắn là muốn vào không? Chẳng có sinh viên nữ nào sống sót nổi một học kỳ dưới tay ông ấy đâu."


Hứa Thanh Lăng cười nói: "Vậy để em làm người đầu tiên đi."


Trương Đạt chỉ cười không nói gì, năm nay anh ấy đã lên năm ba, hai năm qua có không biết bao nhiêu sinh viên nữ vào nhóm dự án của Dương Hủ nhưng cuối cùng không một ai trụ được.


Cũng vì Dương Hủ cam đoan sau khi tốt nghiệp sẽ giới thiệu đơn vị công tác cho anh ấy, dẫn dắt anh ấy làm dự án nên mới chịu đựng được đến bây giờ.


Trương Đạt cảm thấy cô gái nhỏ Hứa Thanh Lăng này hơi ngốc nhưng không sao, từ trước đến nay "Dương lột da" luôn đối xử bình đẳng với mọi kẻ ngốc.


Những đoá hoa của tổ quốc này cũng nên ăn chút đau khổ mới biết giảng viên khoa Thiết kế "mặt người dạ thú" đến mức nào.



Tiêu Đình Đình và Hứa Thanh Lăng hút hai điếu thuốc dưới tầng, nói chuyện một lúc, xua tan mùi thuốc lá trên người rồi mới về ký túc xá.


Hứa Thanh Lăng suy nghĩ giây lát rồi quyết định gọi điện cho chị gái, kể với chị là mình đã mua máy tính xong.


Hứa Hồng Giao nghe nói Thẩm An Ngô đích thân lái xe đưa cô đi mua máy tính thì ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng: "Anh rể em thật là, đã nói với Thẩm An Ngô rồi mà cũng không nói với chị một tiếng. Chị cứ tưởng anh ấy không nhắc với Thẩm An Ngô, còn đang nghĩ hay là thôi bỏ đi, không ngờ người ta đã đưa em đi mua máy tính xong rồi."


Hứa Thanh Lăng vội vàng nói: "Chị, anh rể em bận rộn như vậy, sao có thể nhớ hết mọi chuyện được. Lúc Thẩm An Ngô gọi điện, em đang ở ký túc xá nên cũng không chậm trễ việc gì."


Hứa Hồng Giao thở phào nhẹ nhõm: "Không làm lỡ quá nhiều thời gian của cậu ấy là tốt rồi."



Đợi anh ấy tăng ca đến mười giờ tối trở về, Hứa Hồng Giao không nhịn được nói với chồng: "Anh nói với Thẩm An Ngô thế nào vậy? Em nghe Thanh Lăng nói, Thẩm An Ngô đích thân lái xe đưa con bé đến khu điện tử mua máy tính, sau đó còn đưa về trường nữa."


Trình Dật đang cởi cúc áo sơ mi, nghe vợ nói vậy động tác trên tay khựng lại, cười đáp: "Anh đã bảo em đừng coi thường em gái em mà."


Chồng nói bóng gió, Hứa Hồng Giao không vui, thò tay ra véo cánh tay anh ấy một cái: "Đầu óc anh nghĩ đi đâu vậy? Em gái em chỉ là một cô bé vừa lên đại học thôi, có thể có tâm cơ gì chứ? Hơn nữa, con bé mới bao lớn, còn Thẩm An Ngô bao nhiêu tuổi rồi?"


Trình Dật cao một mét chín, thịt trên cánh tay còn cứng hơn cả thịt lợn rừng mà cô ấy từng ăn hồi nhỏ, cái véo này làm cô ấy đau cả tay.


Trình Dật nắm lấy tay vợ, xoa xoa, kể cho cô ấy nghe chuyện xảy ra trên bàn ăn hôm về Cửu Giang tổ chức tiệc rượu: "Anh còn lạ Thẩm An Ngô à, tính tình lạnh lùng muốn chết. Hơn nữa với thân phận hiện tại của Thẩm An Ngô, đều là người khác phục vụ cậu ấy. Hôm đó trên bàn ăn, lúc anh thấy Thẩm An Ngô múc canh cá viên cho em gái em, anh đã cảm thấy người này đối xử với em gái em không được bình thường..."


Hứa Hồng Giao bị nụ cười đầy ẩn ý của chồng làm cho da đầu tê dại một hồi, lập tức xụ mặt: "Vậy thì không được. Em gái em mới mười tám tuổi, cậu ấy hơn em gái em cả một giáp. Với cái đầu óc của con bé thì có bị cậu ấy bán đi chắc còn giúp người ta đếm tiền."


Trình Dật thấy vợ buồn bực thì vội vỗ tay cô ấy an ủi: "Xem em nói kia, anh hiểu rõ nhân phẩm của Thẩm An Ngô. Từ nhỏ, cậu ấy đã bị bố mẹ mặc kệ, ném vào ký túc xá trường học. Người này có vẻ vô tâm vô tình nhưng thật ra mắc bệnh thích sạch sẽ trong chuyện tình cảm, không phải là người thích làm loạn. Nếu không với điều kiện của cậu ấy, làm sao có thể độc thân đến bây giờ?"


Hứa Hồng Giao thấy chồng nói không sai, với thân phận và điều kiện của Thẩm An Ngô, muốn tìm bạn gái là chuyện dễ như trở bàn tay.


Cô ấy lẩm bẩm: "Có thể cậu ấy có ấn tượng không tệ về em gái em, cảm thấy cô gái nhỏ thuận mắt thôi. Chênh lệch địa vị, thân phận, tuổi tác của hai người rành rành tại đó, lại còn cách vai vế nữa đấy."


Nghĩ như vậy, Hứa Hồng Giao định hôm nào gọi điện cho em gái bóng nói gió một chút. Lên đại học rồi, gặp được chàng trai phù hợp thì có thể yêu đương.


Cô ấy là người từng trải, đương nhiên biết ra ngoài xã hội tìm người yêu khó khăn như thế nào. Nếu cô ấy không yêu Trình Dật từ lúc học đại học Bắc Kinh thì sau khi tốt nghiệp, với vòng tròn công việc ở công ty nước ngoài của cô ấy, tiếp xúc toàn là những người đàn ông mắt cao hơn đầu, mưu cầu danh lợi, thích trau chuốt bản thân. Cô ấy sẽ hoàn toàn không có cơ hội quen biết những người đàn ông bình dị, không màu mè như Trình Dật.


Đàn ông tốt ở đại học đã bị những cô gái tinh mắt cướp hết rồi, Hứa Hồng Giao cảm thấy mình cần phải nhắc nhở em gái.



Vì sắp đến hội chợ việc làm nên bầu không khí trong phòng 202 có chút căng thẳng và ngột ngạt không nói nên lời. Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn đột nhiên như đang giận dỗi nhau, cứ lườm nguýt ở trong phòng ký túc xá.


Khi Tiêu Đình Đình ở trong phòng, Diệp Tư Văn cầm túi sách đi thư viện. Khi Diệp Tư Văn từ bên ngoài về, Tiêu Đình Đình cầm sách vở đi ra ngoài.



Đến ngày bắt đầu hội chợ việc làm, sáu cô gái trong phòng dậy từ rất sớm, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề.


Hứa Thanh Lăng buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặc áo sơ mi ngắn tay, bên dưới là chân váy cao bồi, chân đi giày thể thao màu trắng bi mà Thẩm An Ngô tặng, trông có thêm vài phần năng động của sinh viên.


Hội trường đông nghịt sinh viên năm nhất, trên những khuôn mặt non nớt ánh lên vẻ khát khao tri thức. Hơn mười giảng viên của các nhóm dự án dẫn theo các nghiên cứu sinh của mình xếp thành hàng dọc theo hội trường.


Trận chiến này, nếu ai không biết chắc chắn sẽ tưởng là ngày hội tuyển dụng.


Hứa Thanh Lăng cầm sơ yếu lý lịch và tệp tác phẩm trong tay, len lỏi trong đám đông. Tệp tác phẩm là bản vẽ thiết kế mà cô đã tranh thủ thời gian rảnh rỗi mấy ngày nay để làm, gắng sức vội vã làm được năm bản vẽ.


Trước quầy trưng cầu ý kiến của mấy nhóm dự án đã có người rồng rắn xếp hàng, Hứa Thanh Lăng thò đầu ra khỏi đám người, thấy Trương Đạt đứng dậy vẫy tay với mình từ xa.


Cô nhìn tấm biển quảng cáo bên cạnh anh ấy, không lít nha lít nhít chữ như các nhóm dự án khác mà chỉ có khuôn mặt phóng to của Dương Hủ, phía trên viết "Nhóm dự án thiết kế nội thất Dương Hủ”.


Hứa Thanh Lăng vội vàng chạy tới xếp hàng. Có lẽ vì "tiếng xấu" bên ngoài của Dương Hủ nên nên số người xếp hàng không nhiều lắm. Phía trước đều là những chàng trai cao to lực lưỡng, cô đứng giữa đội ngũ trông đặc biệt lạc lõng.


Dương Hủ khoảng ba mươi tuổi, mái tóc xoăn rối bời, mặc áo sơ mi vải lanh màu trắng, vô cảm ngồi sau bàn lật sơ yếu lý lịch của sinh viên cực nhanh, câu nói nhiều nhất là "về đợi tin tức đi."


Đến lượt anh chàng đứng trước Hứa Thanh Lăng, Dương Hủ xem từ đầu đến cuối hồ sơ của cậu ta, vẻ mặt hiếm khi dịu xuống, trò chuyện với người này vài câu.


Dương Hủ: "Ngoại trừ nhóm dự án của tôi, cậu còn đăng ký tổ của giảng viên nào nữa?"


Sinh viên nam đó kích động đến mức bắt đầu cà lăm: "Em còn… Còn đăng ký thầy Diêu và thầy Lam ạ."


Sắc mặt Dương Hủ lập tức từ sáng sủa thành âm u, ném sơ yếu lý lịch của người này sang một bên: "Chỗ tôi không nhận người chân đạp mấy thuyền.”


Sinh viên nam bị tình huống đột ngột đảo ngược này làm luống cuống tay chân, Trương Đạt bên cạnh đã hô "người tiếp theo".


Hứa Thanh Lăng vội vàng đưa sơ yếu lý lịch của mình lên, trên mặt nở nụ cười ngoan ngoãn: "Thầy Dương, em chỉ chọn nhóm dự án của thầy thôi."


Dương Hủ ngẩng đầu nhìn cô, ném sơ yếu lý lịch mà cô tỉ mỉ chuẩn bị sang một bên, không thèm nhìn: "Tôi không nhận sinh viên nữ.”


Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Story Chương 33
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...