Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 72


Nước trong bồn tắm bắn tung tóe khắp sàn nhà, vang lên tiếng ào ào, sàn đá hoa cương ướt sũng, quần áo trên sàn cũng ướt đẫm.


Con người bỗng biến thành loài sứa, giãn ra, co lại, bơi lững lờ, cuối cùng tan chảy trong làn nước trong suốt.


Trần Văn Cảng cúi nhìn xuống sàn nhà ngập nước, anh ngâm mình trong nước nóng quá lâu, máu dồn hết lên mặt. Anh nhổm người dậy, nói rằng muốn ra ngoài cho thoáng. Đột nhiên, mắt cá chân của anh bị nắm lấy. Hoắc Niệm Sinh cúi đầu, nhẹ nhàng dùng môi chạm vào mặt trong mắt cá chân. Anh như vừa bị hù dọa, ngay lập tức co chân lại, vùng vẫy thoát ra, làm nước bắn tung tóe như một con cá nhảy trên mặt nước.


Hoắc Niệm Sinh cười cười, nâng mình dậy rồi bao phủ lên người anh. Tay chống lên ngực, trái tim đập mạnh mẽ dưới lớp da thịt, từng nhịp đập như trống nổi.


Trần Văn Cảng đẩy y ra, quấn khăn ra khỏi phòng tắm, luồng không khí mát lạnh ùa vào lồng ngực. Anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.


Sau đó Hoắc Niệm Sinh cũng đi ra theo, cầm theo khăn lau tóc, tiện tay bật TV lên.


Trên màn hình nhảy ra một cảnh trong bộ phim truyền hình thời Dân Quốc nổi tiếng, tiếng ồn ào phát ra từ loa. Nữ chính từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài đang mặt đối mặt chất vấn cô em gái đã quen làm tiểu thư nhà giàu, rằng cô ta đã hưởng hết vinh hoa phú quý, tại sao còn nhắm vào mình, gây phiền phức cho mình.


Hoắc Niệm Sinh thôi không chuyển kênh, tập trung theo dõi cuộc đấu khẩu của họ.


Trần Văn Cảng dựa vào quầy bar, mở một chai nước ép: "Anh thích xem cái này à?"


Hoắc Niệm Sinh quay đầu lại, ra hiệu "suỵt" với anh: "Trước tiên hãy nghe cô ta giải thích đã."


Cô em gái mặc váy kiểu tây, để tóc xoăn, đang ra vẻ hung dữ: "Chị cướp mất tình yêu của cha mẹ, chị còn cướp mất tình yêu của Thế Kiệt!" Thế Kiệt không biết trông ra sao kia có lẽ là vị hôn phu của cô ta.


Trần Văn Cảng xem mà lông mày phải nhíu lại với nhau, thật sự là không biết nói sao nữa. Bộ phim này nổi tiếng một cách khó hiểu. Hoắc Niệm Sinh thì khá nhàm chán, mắt vẫn dán chặt vào TV, chỉ vào nữ diễn viên phụ: "Em nhìn nhân vật này xem, thực ra khá giống Hoắc Anh Phi đấy, nếu để gã ra diễn thì có thể nhập vai chân thực luôn rồi. Tâm lý của những người như họ dường như là muốn độc chiếm mọi thứ tốt đẹp, họ thà vứt bỏ những thứ mình không muốn còn hơn để người khác nhận được."


Trần Văn Cảng chợt hoàn hồn: "Hoắc Anh Phi?"



"Một họ hàng của tôi, quan hệ cũng như Hoắc Chấn Phi." Hoắc Niệm Sinh vẫn thản nhiên, không giải thích thêm.


Màn hình TV nhảy lên, chuyển sang quảng cáo.


Trần Văn Cảng đặt ly nước ép lên bàn, anh cảm thấy cần phải nói điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Anh do dự một lát, rồi bước tới, ngón tay gảy gảy chân tóc còn ướt của Hoắc Niệm Sinh, giúp y vuốt xuôi từng chút một.


Hoắc Niệm Sinh cười khẽ, bắt lấy tay anh, ngón tay cái xoa vuốt thật chậm.


Ngày hôm sau tuy vẫn là chủ nhật, nhưng Hoắc Chấn Phi chỉ đến xem trận đấu, giải trí một chút, chào hỏi rồi đi về.


Trần Văn Cảng lại đi thăm Tàu Alex lần nữa. Sửa động cơ không thể nhanh được, nên lần này họ phải trở về tay không, nhưng không cần phải vội vàng, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội.


Khi đến cổng nhà họ Trịnh, Trần Văn Cảng xuống xe, Hoắc Niệm Sinh thò một cánh tay ra ngoài cửa sổ, chào tạm biệt anh.


Trần Văn Cảng hỏi: "Lần sau chúng ta cùng nhau ra biển nhé?"


Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Tùy em."


Sau khi tạm biệt, y lái xe xuống núi.


Trên đường đi, Hoắc Niệm Sinh nhận được một cuộc điện thoại nên quay đầu xe, đi về phía bệnh viện.


Sắc mặt của Hoắc Khải Sơn vẫn vậy, xám xịt u ám, phòng bệnh vẫn nồng nặc mùi thuốc sát trùng pha lẫn mùi mục nát và già nua.


Lần này Hoắc Niệm Sinh được gọi vào một mình. Y thong thả kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện giường. Nhưng ít nhất thì y không giữ cái vẻ bất cần và tùy tiện như khi ở bên ngoài: "Ông nội, dạo này ông thế nào rồi?"


Hoắc Khải Sơn vẫn cầm trên tay khung ảnh - cái mà ông đã cho Hoắc Kinh Sinh xem, thực ra Hoắc Niệm Sinh cũng đã nhìn thấy mặt trước của nó. Ông s* s**ng tấm ảnh bằng đôi tay khô gầy như vỏ cây của mình, nói không vào trọng tâm: "Ba con, Phụng Lai, là con trai đầu lòng của ông và bà nội con."



Hoắc Niệm Sinh cười nhạt: "Con biết."


Hoắc Khải Sơn dựa vào đầu giường, tròng mắt đục ngầu, hơi thở dồn dập: "Nói như thời của ông bà thì là nhà có con trai trưởng. Tất nhiên là ông rất vui... nhưng ông chưa bao giờ nghĩ rằng, có con trai rồi thì mình phải dạy dỗ. Đây là việc của đàn bà, không phải còn có bà nội con đó sao? Bà ấy không phải là một người mẹ sao? Cuối cùng, bà ấy cũng chẳng quan tâm, suốt ngày chỉ biết tô mày vẽ mắt, ra ngoài chơi bài với đám bạn bè."


Ông cụ đổi giọng: "Thế đấy... Gần đây ông cứ nghĩ về chuyện đó, Phụng Lai từ nhỏ đã được vú nuôi và người làm chăm sóc, họ thì tất nhiên càng không dám dạy dỗ cậu chủ cái gì, muốn gì cũng cho, chiều chuộng hết mức, chỉ cần làm nó vui, châm thuốc rót rượu cứ thay phiên nhau mà tới. Khi lớn lên một chút, nó lại bị bạn bè xấu dắt đi chơi. Ông nhớ khi Phụng Lai mới chỉ hơn mười tuổi, nó đã bắt đầu hẹn hò với một bạn nữ cùng lớp, đưa con gái người ta đi chơi qua đêm, người nhà bên kia tìm đến nhà, ông vẫn còn nói trẻ con thì biết cái gì, thất thường mới là chuyện bình thường, nó thì biết hẹn hò là gì cơ chứ? Thế rồi thư ký nói lại, ông mới biết nó đến hộp đêm đã đủ nhiều để thành hội viên bạch kim rồi, còn biết đường đi nước bước rõ hơn cả ba nó."


Hoắc Niệm Sinh dựa lưng vào ghế, không ngắt lời, chỉ lắng nghe.


Hoắc Khải Sơn nói tiếp: "Sau này ông bà có thêm những đứa con khác, chính là chú hai, chú ba, chú tư của con, mặc dù ông không thể nói rằng mình đã dạy dỗ được bao nhiêu, nhưng ít nhất thì không còn hoàn toàn nuôi thả như trước nữa. Niệm Sinh, các con đều nghĩ ông là lão già bảo thủ phải không? Sai rồi, trong lòng ông cũng có tình cảm gia đình. Giờ ông nhìn thấy các chú của con, ít nhất ai cũng có vợ con, chỉ riêng Phụng Lai... nó thậm chí còn chưa sống hết cuộc đời. Bà nội con đi từ lâu rồi, còn lại người làm cha như ông, cũng chỉ có thể suy ngẫm về trách nhiệm của riêng mình. Ông chỉ thấy tiếc cho nó."


Hoắc Niệm Sinh nói: "Ông nội đừng nghĩ nhiều quá. Bác sĩ nói suy nghĩ nhiều không tốt cho sức khỏe."


Hoắc Khải Sơn không để ý đến, chỉ nhìn y chằm chằm: "Vậy bây giờ con có thể hiểu được tấm lòng của người làm ông nội không? Kinh Sinh không có dũng khí, nó không dám cãi lời, nhưng người khiến ông lo lắng nhất chính là con. Nếu con giống như ba con, con sẽ làm ông chết không nhắm mắt."


Hoắc Niệm Sinh nhìn vào mắt ông ta, mỉm cười. Đôi mắt hoa đào nhướng lên, khiến Hoắc Khải Sơn nhớ đến người con trai cả phong lưu lịch sự của mình. Ông ta bắt đầu thở hổn hển, Hoắc Niệm Sinh bước tới, một tay đút vào túi, một tay cầm ấm nước, rót một ly nước rồi đặt lên tủ đầu giường.


Hoắc Khải Sơn nói: "Trước khi nhắm mắt, ông hy vọng con có thể cho ông một câu trả lời."


Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Ông nội, chúng ta hãy chờ xem."


*


Buổi tối, Trịnh Ngọc Thành đi xã giao xong, khi về đến nhà thì đồng hồ đã chỉ mười giờ.


Vào giờ này thì Trịnh Bỉnh Nghĩa và Hoắc Mỹ Khiết đã lên phòng trên lầu, nhưng TV ở phòng khách vẫn còn bật, hai bóng người đang ngồi đó chơi với chó. Trần Văn Cảng nửa quỳ trên thảm, chải lông cho Yoyo bằng chiếc lược răng dày. Chú chó Poodle kiêu ngạo nằm ngửa, bốn chân chĩa lên trời, nheo mắt sung sướng. Trịnh Bảo Thu dùng sợi len nhiều màu tết cho nó cái đuôi sam nhỏ rồi giơ điện thoại lên, tìm cách ghi lại cảnh tượng đó.


Trịnh Ngọc Thành lặng lẽ bước qua, không làm phiền ai, chỉ đứng phía sau nhìn hai người. Trần Văn Cảng vừa mỉm cười vừa hất bàn tay ma quỷ của Trịnh Bảo Thu ra, giải thoát cho Yoyo, lấy lược chải lại mớ lông bị rối. Dáng người gầy gò ấy làm hắn nhớ đến một người, một cô gái cũng là con cháu nhà họ Hà mà hắn đã từng gặp cách đây không lâu, Hà Thấm Phương.



Tại bữa tiệc, Trịnh Ngọc Thành đã gặp cô gái vừa có học thức hiểu lễ nghĩa, vừa dịu dàng khiêm nhường này. Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng đánh giá cao. Cô ấy lặng lẽ đứng bên cạnh người nhà, dáng vẻ trí thức khiến người ta có cảm giác cô có vài phần bóng dáng của Trần Văn Cảng. Nhưng hắn không có ý định tiến thêm bước nữa với đối phương. Hà Thấm Phương ngoan ngoãn đến trò chuyện với Trịnh Ngọc Thành, nhưng hắn lại trốn đi, hút hết nửa gói thuốc.


Hà Uyển Tâm cũng dự bữa tiệc này. Khi Trịnh Ngọc Thành đang châm thuốc sau đám cây xanh thì bắt gặp cảnh cô ả quát tháo người phục vụ vì một cái kim cài áo. Hắn nấp trong bóng tối quan sát họ, cầm điếu thuốc trên tay một hồi lâu mới đột nhiên phản ứng lại, đi ra ngoài can ngăn. Hà Uyển Tâm vốn đang hung hăng, nhưng khi thấy hắn thì liền đổi sắc mặt như diễn viên kịch trên sân khấu, làm ra vẻ rộng lượng tha thứ cho người phục vụ.


Khi vào nhà vệ sinh, Trịnh Ngọc Thành đột nhiên tự cười chính mình, hắn càng lúc càng cười lớn, thậm chí còn khom lưng xuống vì hết hơi.


Sau đó, Hà Uyển Tâm trở thành bạn gái của hắn, ít nhất là trên danh nghĩa.


Đôi khi việc đưa ra quyết định chỉ diễn ra trong tích tắc, Trịnh Ngọc Thành dường như đột nhiên hiểu ra. Hắn không thể vô tư mà coi một cuộc hôn nhân như một vụ buôn bán, nếu bắt buộc phải kết hôn, tại sao còn đi làm hại một cô gái vô tội? Hà Uyển Tâm không phải là người tốt, hắn cũng không phải là người tốt, nếu như Hà Uyển Tâm đã cực kỳ kiên trì, vừa hay, cứ trói kẻ xấu và kẻ xấu lại với nhau là xong, còn ai xứng đôi hơn hai người bọn họ nữa.


Hắn đã thỏa thuận với Hà Uyển Tâm. Chỉ cần trước mặt người ngoài, hắn sẽ giữ thể diện cho Hà Uyển Tâm ở mức tối đa, làm tròn trách nhiệm bạn trai dịu dàng chu đáo. Khi chỉ có hai người với nhau, cô ả sẽ phải thỏa hiệp, không ép buộc quan hệ gần gũi, thậm chí đồng ý sinh con thông qua IVF trong trường hợp kết hôn. Tất nhiên, đây là vấn đề của tương lai, sẽ được đề cập riêng thông qua thỏa thuận tiền hôn nhân.


Khi giao dịch xong, Trịnh Ngọc Thành không biết mình đã gánh thêm một gánh nặng hay có thể thở phào nhẹ nhõm.


Trịnh Bảo Thu cuối cùng cũng phát hiện ra có người phía sau: "Anh hai, anh uống rượu à? Em sẽ bảo bếp mang lên cho anh..."


Trịnh Ngọc Thành xua tay: "Không sao, không cần đâu, về ngủ một lát là được."


Trịnh Bảo Thu lật đật chạy đi: "Ít nhất thì cũng phải uống một chút nước mật ong, đợi một lát, em đi lấy cho."


Trần Văn Cảng ngừng chải lông, quay lại nhìn Trịnh Ngọc Thành. Yoyo thiếu kiên nhẫn dùng móng cào nhẹ vào anh.


Trịnh Ngọc Thành bước lên cầu thang, đầu không ngoảnh lại: "Hai người chơi đi, anh cần nghỉ ngơi một lúc." Hắn bước hai bậc thang một, như sợ mình sẽ hối hận.


Trần Văn Cảng không hiểu được điều hắn đang che giấu, trong mười ngày nửa tháng tiếp theo, cuộc sống của anh rất bình lặng.


Một giáo sư của khoa Xã hội học có cùng hướng nghiên cứu đã trả lời email của anh, họ gặp nhau tại trường, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Sau khi nói chuyện hơn một giờ, giáo sư nọ hoan nghênh anh nộp đơn.



Sau khi năm học bắt đầu, những người trẻ tuổi thường bận rộn đốt cháy tuổi thanh xuân của mình, tích cực đăng ký tham gia các sự kiện thể thao cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Chẳng qua là không ngờ cậu ta lại tham gia nội dung chạy 10.000 mét, sau khi giành được một giải thì trở về như một anh hùng. Một nhóm người mang nước cho cậu ta, người thì lo quạt mát, lo đỡ cậu ta ra khỏi sân vận động.


Dường như có một bóng người quen thuộc vụt qua. Trần Văn Cảng nghĩ đến lời đồn của Lý Hồng Quỳnh, nhìn sang đó thêm vài lần với vẻ băn khoăn.


Du Doanh tò mò hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"


Anh lắc đầu: "Không có gì, tôi nhìn lầm thôi."


Giáo sư đưa cho Trần Văn Cảng một danh sách sách cần đọc, anh mượn một số từ thư viện, nhưng không phải đến trường mỗi ngày. Sau đó, anh dành phần lớn thời gian ở Trường giáo dục đặc biệt Hậu Nhân, khi có việc thì làm việc, không có việc thì lật sách làm bài tập.


Buổi tối, Trần Văn Cảng ra về khá muộn, chỉ còn lại một mình anh trong văn phòng. Có người gõ cửa hai lần. Ngay sau đó, Giang Vãn Hà bước vào, lắp bắp gọi một tiếng "thầy Trần".


La Tố Vi xác định bà ta không qua được thời gian thử việc, đã ra tối hậu thư yêu cầu bà ta phải chuyển đi càng sớm càng tốt, nhưng cũng đã giúp bà ta tìm nơi ở khác. Giang Vãn Hà vẫn cứ kéo dài không chịu dọn đi.


Trần Văn Cảng cảnh giác: "Bà Giang, có chuyện gì vậy?"


Bà ta hạ giọng: "Tôi muốn... nói về chuyện của Thái Thái."


Trần Văn Cảng thở dài, khép sách lại: "Bà ngồi xuống trước đi, mà thôi, bà đừng nhúc nhích." Anh đứng dậy kéo ghế cho bà ta, sau đó ngồi lại vào ghế làm việc.


Giang Vãn Hà cảm ơn: "Tôi vẫn biết cậu tốt bụng, nên..."


Trần Văn Cảng ngắt lời bà ta: "Bà muốn nói gì thì nói thẳng đi."


Giang Vãn Hà nói rất nhỏ.


Trần Văn Cảng nghe xong thì sửng sốt hồi lâu.


Bà ta thề thốt: "Đó là sự thật, ba nó tên là Hoắc Phụng Lai, khi tôi làm lễ tân ở một khách sạn... thì có nó. Nếu cậu không tin, có thể đi kiểm tra ADN với người nhà họ Hoắc."


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 72
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...