Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 71
Hoắc Chấn Phi hơi nheo mắt. Quan hệ huyết thống thật kỳ diệu, ngoại hình và tính cách của anh ta rất khác Hoắc Niệm Sinh, nhưng biểu cảm này thì lại vô cùng giống nhau.
Cùng lúc đó, anh ta cũng quan sát Trần Văn Cảng, cảm thấy bàn tay thon dài kia khẽ nắm một cái rồi lịch sự rời đi. Vai gầy eo thon, khuôn mặt sáng ngời rực rỡ, khí chất cao quý như một đóa lan giữa thung lũng. Không thể trách được Hoắc Niệm Sinh cứ bám lấy không buông như báu vật.
"Tôi đến xem trận đấu với vài người bạn. Thư giãn cuối tuần." Hoắc Chấn Phi liếc về phía sau, một người bạn đang giơ ly bia về phía họ. Anh ta lại nhìn Trần Văn Cảng, trên khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên nụ cười lịch sự: "Hai người cũng vậy?"
"Người ngoài nghề, chỉ đứng xem cho vui." Hoắc Niệm Sinh nhướng mày. "Không biết sắp bắt đầu chưa nhỉ?"
Hoắc Chấn Phi quay người đi, cầm lấy ly bia của mình, cúi đầu nói vài câu với người quen. Trần Văn Cảng quay đầu sang nhìn, thấy anh ta bỏ lại chỗ ngồi đã đặt trước, thay vào đó cầm thêm hai chai bia nữa đi tới, ngồi cùng hai người ở góc khán đài.
Hoắc Niệm Sinh cười một cái không mặn không nhạt, nhích sang nhường chỗ cho anh ta. Bàn tay trên eo Trần Văn Cảng lại siết chặt hơn.
Hoắc Chấn Phi hào phóng chia sẻ bia với họ: "Điểm khác biệt chính giữa đua xe F1, F2 và F3 là trình độ kỹ thuật khác nhau, F1 được coi là giải đua xe nhanh nhất, các tay đua được tuyển chọn và đào tạo nghiêm ngặt, về cơ bản, các tay đua có thể tham gia đua F1 đều đã vượt qua các loại hình đua F2 và F3." Trong lúc trò chuyện, anh ta còn phổ cập kiến thức cho Trần Văn Cảng.
"Tôi cũng từng tự làm trò cười, nghĩ rằng tất cả giải đua xe công thức đều được gọi là F1, kể với mọi người, cuối cùng tôi bị cười nhạo."
"Ha ha, khác nhau cả. Cậu không nhìn ra nhỉ, khi còn trẻ, tôi từng muốn trở thành một tay đua chuyên nghiệp." Hoắc Chấn Phi nói: "Tất nhiên, sau đó tôi phải nén đau từ bỏ ước mơ của mình vì bị cha mẹ phản đối dữ dội. Bây giờ có vợ có con, tôi thậm chí không dám đi xuống lái vài vòng nữa. Đúng là được trải nghiệm được tốc độ và đam mê rồi, nhưng e rằng ngay ngày hôm sau sẽ phải ly hôn."
"Người nhà chắc chắn sẽ lo lắng, quá lo lắng lại dẫn đến hoang mang."
"Con trai tôi cũng giống tôi, cũng thích xe. Nhưng thích cái gì cũng chỉ thích được một thời gian, không nghĩ sẽ thích lâu dài."
Đèn báo hiệu bật rồi tắt, một hàng xe cùng khởi động.
Hoắc Niệm Sinh thong thả uống bia, Trần Văn Cảng quay đầu nói chuyện với Hoắc Chấn Phi, chỉ để lại cho y một cái gáy. Tóc anh rất mềm nên thích dùng một ít keo xịt tóc để tạo kiểu, vuốt lên rất tỉ mỉ, làm vậy lại khiến anh trông có sức sống hơn. Hoắc Niệm Sinh nhìn đường đua rồi mỉm cười.
Đột nhiên, những tiếng kêu thảng thốt liên tiếp vang lên từ phía khán đài. Trên màn hình lớn, một chiếc xe đua màu xanh va chạm với xe phía trước khi đang giành đường trên một khúc cua, bị quán tính hất tung lên không trung. Chiếc xe màu xanh bay ra khỏi đường đua, sượt qua hai chiếc xe khác cũng suýt nữa thì gặp nạn, cuối cùng đâm vào khoảng đất trống bên ngoài khúc cua. Những mảnh vỡ tung tóe rơi xuống từ trên không, một cái lốp xe lăn ra ngoài, ngay sau đó, thân xe bắt đầu bốc cháy!
Nhiều khán giả đứng dậy, chen chúc trên lan can, vươn dài cổ nhìn. Hoắc Chấn Phi vẻ mặt nghiêm túc, ngồi đó nhìn về phía kia.
Hoắc Niệm Sinh lạnh nhạt nói: "Đó là lý do tại sao ở nhà không cho anh chơi xe."
Hoắc Chấn Phi thở dài: "Phải đấy. Tốc độ và k*ch th*ch luôn có giá của nó."
Trần Văn Cảng cũng bị thu hút chú ý, hướng mắt nhìn chăm chú về phía xảy ra tai nạn. Xung quanh có rất nhiều tiếng bàn tán, đủ mọi loại phản ứng, Hoắc Niệm Sinh đột nhiên đứng lên nói: "Được rồi, không xem nữa." Y quay lại nói với Hoắc Chấn Phi: "Ở đây chán lắm, bọn em về trước đây."
Hoắc Chấn Phi hoàn hồn: "À, được."
Trở lại quảng trường ven biển của câu lạc bộ Hội Du thuyền, lúc đó khoảng ba hoặc bốn giờ chiều. Có một bức tượng nàng tiên cá màu trắng khổng lồ ở giữa quảng trường, nàng quay lưng về phía biển, trang nghiêm và thanh bình, hai tay khoanh trước ngực một cách tao nhã.
Trên bãi biển toàn là tiếng cười nói vui vẻ hài hòa. Một hàng dù sọc đỏ trắng đan xen che đi ánh nắng, những chàng trai cô gái trẻ mặc áo sơ mi kiểu Hawaii và bikini, kính râm đẩy lên đầu, thoải mái tựa tay vào ghế dài. Hai đứa trẻ đuổi nhau chạy đến quầy bán kem và nước ép trái cây tươi, lựa chọn cẩn thận. Hai nhóm người đang chơi bóng chuyền bãi biển, một chiếc xe địa hình cồn cát màu đỏ từ từ chạy ngang qua. Xa hơn nữa, có vài cái mô tô nước đang nảy trên mặt biển như cá chuồn, để lại những vệt nước trắng.
Hoắc Niệm Sinh cứ thế nắm tay Trần Văn Cảng hòa vào khung cảnh náo nhiệt này. Y trèo qua lan can, nhảy xuống những bậc thang cao bằng nửa người trước. Trần Văn Cảng cúi đầu nhìn đôi giày thể thao của mình, nhưng trước khi anh kịp suy nghĩ hay cởi chúng ra, Hoắc Niệm Sinh đã đưa tay ra. Anh do dự một lát rồi nhảy xuống theo, được Hoắc Niệm Sinh đỡ lấy.
Hai người nắm tay nhau đi về phía bãi biển. Cát trắng mịn mượt mà, khi bước lên có cảm giác mềm mại như một tấm thảm, nhưng lại rất ướt. Nước biển liên tục dâng lên rồi rút xuống, cuồn cuộn tạo nên những bọt sóng trắng xóa trong vắt. Nhóm người chơi bóng chuyền và những tán dù bị bỏ lại phía sau, không biết đã đi bao lâu, trên bãi biển giờ không còn một ai, các rạn san hô lại ngày càng dày đặc hơn. Các cơ sở giải trí nhân tạo không trải dài quá xa, thường cũng không có ai đến đây vui chơi.
Hoắc Niệm Sinh không nói gì, chỉ lo tiếp tục bước đi.
Trần Văn Cảng nắm lấy bàn tay phía trước, loạng choạng bước theo sau lưng y. Anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng, không thấy được nét mặt của Hoắc Niệm Sinh, mơ hồ nhớ đến giấc mơ trước đó. Nhớ đến khi đôi chân anh mắc kẹt tại chỗ, đến câu nói "Tôi phải đi thôi", đến người mà anh không thể giữ lại. Một cảm giác bi thương gần như oán hận chẳng hiểu sao lại dâng trào trong lòng, tay anh vô thức siết chặt lại.
Hoắc Niệm Sinh cuối cùng cũng phải kêu lên một tiếng, kéo anh lên phía trước, cười hỏi: "Em làm gì thế?"
Mặt trời ngả về tây, sắc trời bắt đầu tối dần. Trần Văn Cảng trừng mắt nhìn y, trong đôi mắt ướt át lóe lên một tia sáng âm u. Hoắc Niệm Sinh vẫn không hiểu mình đã chọc giận anh ở đâu, chỉ thấy anh gần như nghiến chặt răng, ngón tay siết lại ngày càng mạnh hơn, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch như mất máu.
Hoắc Niệm Sinh không còn cách nào khác, đành phải dâng lên một tay cho anh chà đạp. Siết đi, chẳng lẽ có thể siết gãy à.
Trần Văn Cảng gần như liều mạng nắm chặt tay y, cho đến khi cánh tay anh run rẩy. Hoắc Niệm Sinh vẫn nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, anh đột nhiên cảm thấy như toàn bộ sức lực của mình đều bị rút cạn, đành thở dài một hơi, chán nản dựa đầu vào ngực y.
"Có chuyện gì mà lại không vui rồi?"
Trần Văn Cảng căng thẳng lắc đầu.
Hoắc Niệm Sinh bao dung cho cơn giận khó hiểu của anh: "Trời đã tối rồi, chúng ta trở về thôi. Đi bộ về cũng mất nửa ngày đấy."
Khi trở về, họ lại gặp Hoắc Chấn Phi, bèn cùng nhau đến nhà hàng ăn tối. Hoắc Chấn Phi ở lại theo dõi toàn bộ chặng đua, kể lại rằng tay đua gặp tai nạn đã được đưa đến bệnh viện, bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Trên bàn ăn, không khí chưa đến nỗi buồn tẻ. Hoắc Chấn Phi dù là CEO thường xử lý những hợp đồng có giá trị hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu, lại tỏ ra rất bình dị dễ gần với Trần Văn Cảng, nói với anh những chuyện đời thường mà không hề tỏ ra trịch thượng, thậm chí còn bảo rằng nếu có cơ hội đi biển cạn thì sẽ đưa con trai đi cùng.
Khi đi qua quảng trường ven biển, trên bãi đất trống đã bắt đầu tổ chức tiệc lửa trại, kéo loa ra để hát karaoke. Phía đối diện đã dựng lên một dãy lều, không biết có ai đó đang định tận hưởng lãng mạn một đêm, dành cả đêm bên ngoài để ngắm sao không.
Hoắc Chấn Phi nói đã mệt, tạm biệt hai người rồi đi thang máy ngắm cảnh lên lầu. Trần Văn Cảng còn cần đi mua sắm - sau khi đi bộ trên bãi biển vài giờ, giày của anh đã ướt đẫm cả, anh lại không có đủ mọi thứ ở đây như Hoắc Niệm Sinh, phải vào trung tâm thương mại mua. Cũng may là câu lạc bộ có đầy đủ cơ sở mua sắm, nhiều cửa hàng thương hiệu, chẳng qua là giá cả đắt hơn một chút so với bên ngoài.
Sau khi trở về 707, Trần Văn Cảng cởi đôi giày đầy cát của mình, bỏ lại ở cửa.
Hoắc Niệm Sinh vứt mấy túi đồ mua sắm sang một bên rồi kéo anh lại hôn.
Đèn cảm biến tự động phát hiện có người bước vào, chiếu sáng phòng khách từng chút một. Họ đã gọi dịch vụ phòng trước, lúc này phòng tắm đang bốc khói trắng, bồn tắm như suối nước nóng đã được đổ đầy nước nóng, nhỏ thêm tinh dầu Phật thủ, có mùi hương thoang thoảng tựa như cam và chanh.
Trần Văn Cảng đưa tay vào, nước nóng bao phủ da thịt anh. Sức nặng của lồng ngực áp đến từ phía sau, Hoắc Niệm Sinh đưa tay cởi từng cúc áo của anh ra. Ngón tay từ từ luồn vào bên trong qua lớp vải mỏng, Hoắc Niệm Sinh xoa lên cổ anh, từng chút một kéo áo về phía sau, nhưng cúc áo vẫn còn cài chặt, siết chặt vào cổ tay. Đến khi Trần Văn Cảng kịp nhận ra thì hai tay đã bị giữ chặt lại sau lưng.
Hoắc Niệm Sinh chậm rãi cử động, thắt áo lại thành một nút thắt phía sau. Y cố ý làm vậy. Trần Văn Cảng chợt bay lên không trung, Hoắc Niệm Sinh bế ngang anh lên, anh cảm nhận được hơi nước đang bốc lên, rồi thấy mình từ từ chìm vào làn nước ấm. Lực đẩy của nước đẩy anh lên cao, quần áo ướt đẫm lại trở nên cực kỳ nặng nề, như lớp áo giáp trói buộc.
Hoắc Niệm Sinh cúi người trên bồn tắm, vòng tay qua vai anh giữ chặt để thân trên không trượt xuống, dùng cánh tay rắn chắc nâng đỡ đầu anh. Trần Văn Cảng nằm trong vòng tay y: "Anh phải cẩn thận, lỡ tay một cái là ngày mai cả hai chúng ta sẽ lên bản tin xã hội đấy."
Hoắc Niệm Sinh vớt anh lên một chút, đỡ anh ngồi dậy: "Đừng sợ, tôi sẽ không buông tay đâu."
Trần Văn Cảng ngồi trong bồn tắm, người ướt sũng, nghiêng mặt nhìn y: "Anh muốn nói gì?"
Hoắc Niệm Sinh nhướng mày, lại tỏ ra hơi khó xử: "Tôi thực sự vẫn chưa nghĩ ra nên hỏi thế nào."
Trần Văn Cảng nghĩ đến Hoắc Chấn Phi: "Anh muốn hỏi là em có tự ý quyết định việc gì không?"
Hoắc Niệm Sinh dịu dàng nhìn anh: "Em cũng sẽ tự ý quyết định sao?"
"Tất nhiên rồi." Trần Văn Cảng cười: "Ngay cả trẻ em cũng sẽ tự ý quyết định, chứ đừng nói đến người lớn như em, em có ý tưởng riêng, mục tiêu riêng và cách làm việc riêng, điều đó không bình thường sao? Niệm Sinh, em sẽ không hỏi ý kiến người khác về mọi việc em làm, nếu chúng ta có bất đồng ý kiến, em không thể đảm bảo rằng em sẽ không làm anh giận. Còn gì nữa không?"
Hoắc Niệm Sinh nhìn anh thật sâu, "ờ" một tiếng: "Nhưng em hứa sẽ không phản bội tôi, đúng không?"
"Anh thấy sao?" Trần Văn Cảng nhìn lại y, mặt nước gợn sóng phản chiếu khuôn mặt của họ.
"Em thấy đấy, bé ngoan, có lẽ tôi cũng không tự tin đến thế đâu." Hoắc Niệm Sinh thì thầm vào tai anh: "Tôi hy vọng tốt nhất là không nhỉ."
Trần Văn Cảng liếc y một cái, Hoắc Niệm Sinh cong khóe môi, chậm rãi hạ mắt xuống, tháo nút thắt trên áo anh ra.
Nút thắt được nới lỏng, Trần Văn Cảng ngồi dưới nước, xoay đầu để cố gắng thoát ra. Hoắc Niệm Sinh lại đưa tay ra, mở cả hai chiếc cúc áo mà không làm hỏng chúng. Trần Văn Cảng nhìn y rồi cởi áo ra, cuộn lại rồi vứt ra ngoài, thả xuống đất, ướt sũng.
Hoắc Niệm Sinh thở dài, môi cọ lên tóc mai của anh.
Trần Văn Cảng tạt một vốc nước vào người y, rồi túm lấy cổ áo ướt của đẫm của y. Anh dùng hết sức lực kéo y xuống, Hoắc Niệm Sinh cũng không phản kháng mà ngoan ngoãn bị kéo vào bồn tắm. Một người quần áo còn đầy đủ, người kia chỉ cởi áo sơ mi, lớp vải thấm nước nặng trĩu, các chuyển động trở nên khó khăn hơn nhiều. Họ hôn nhau dưới nước trong dáng vẻ có phần lôi thôi.
---
Tác giả nhắn gửi:
Chi tiết nhỏ: Tinh dầu Phật thủ giúp điều hòa hệ thần kinh, làm giảm chứng trầm cảm, lo âu, sợ hãi và các căng thẳng tinh thần khác.
Chú thích: Câu "Điểm khác biệt chính giữa đua xe F1, F2 và F3 là trình độ kỹ thuật khác nhau" này tham khảo bài viết trực tuyến "Sự khác biệt giữa xe đua F1, F2 và F3".
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 71
10.0/10 từ 33 lượt.
