Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 54


Trịnh Bảo Thu thấy rõ Mục Thanh âm thầm đảo mắt.


Sau bữa cơm, cô đuổi theo Trần Văn Cảng: "Anh đừng bận tâm đến Mục Thanh, gần đây anh ta cứ như người trời ấy, chẳng qua là bán được hai bức tranh, lên TV một lần, có thêm vài chục ngàn người hâm mộ thôi mà, anh ta nghĩ mình là nhân vật đình đám nào sao. Anh thấy chưa, vừa mở miệng nói chuyện là mặt ngang với trời kìa."


Trần Văn Cảng mỉm cười, vai kề vai cùng cô bước lên lầu. Đi ngang qua phòng làm việc, Trần Văn Cảng rẽ vào, nói cần tìm sách. Trịnh Bảo Thu đi theo anh vào trong, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tiện đường thì trò chuyện. Trần Văn Cảng lại gặp chú gấu mèo đang cười với mình, anh bước tới, cầm bộ thẻ hình động vật lên chơi một lúc.


Trên bàn có tờ báo ngày hôm đó, Trịnh Bảo Thu nhìn thấy lại bỗng thấy buồn: "Ài, ông ngoại sắp đi rồi."


"Đừng buồn."Trần Văn Cảng an ủi cô: "Dạo này em có đến thăm ông ấy không?"


"Cũng được đi, em và mẹ đến đó một lần. Thực ra thay vì nói là buồn, thà nói là cảm thán còn hơn. Ông ngoại bệnh cũng lâu rồi, dù thế nào đi nữa, mọi người cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ sớm. Nhưng em không cảm thấy đó là thật, chỉ thấy lạ thôi, có vẻ như lần này ông ngoại thực sự sẽ ra đi."


Hai người ngồi xuống bên cửa sổ, gió đột nhiên tụ lại bên ngoài. Đêm xuống thì nhiệt độ giảm mạnh, dự báo thời tiết nói trong thời gian tới sẽ có mưa lớn liên tục.


Lật hết báo, trang nhất đầy những sự kiện lớn nhỏ của nhà họ Hoắc, đọc sang tạp chí, cũng toàn là những câu chuyện đó theo một cách kể khác. Trước khi tình hình sức khỏe mới của Hoắc Khải Sơn lộ ra, những sắp xếp tư liệu theo kiểu này đã đủ gây khó chịu.


Trần Văn Cảng lật sang mặt khác, bất ngờ nhìn thấy ảnh chụp Hoắc Niệm Sinh, nhìn thẳng vào mắt anh với nụ cười giễu cợt. Đây là bức ảnh có thể dễ dàng tìm thấy trên mạng, phần nền còn chính là trên chiếc du thuyền đó của y. Hoắc Niệm Sinh dựa vào lan can boong tàu, tay cầm ly chân cao, đôi mắt hoa đào nhướng lên, không biết đang nói chuyện với ai, nhưng trên mặt rõ rành rành hai chữ "tay chơi". Chiếc thuyền hiện nay trên danh nghĩa thuộc sở hữu của Trần Văn Cảng.


Lật qua lật lại, vẫn là những câu chuyện tình sử phong lưu đó. Thật ra Trần Văn Cảng đã chuẩn bị sẵn sàng nhìn thấy mình trên báo bất cứ lúc nào. Nhưng anh cũng khá may mắn, cho đến nay vẫn chưa có phóng viên nào chụp được ảnh chính diện của anh.


Trịnh Bảo Thu chống cằm lên tay, cạy phần gáy tạp chí: "Em thật ra không thân thiết với ông ngoại đâu, ông ấy thậm chí còn cổ hủ và không hiểu tình người hơn cả ba, trong một số khía cạnh. Em vẫn nhớ lần đi thăm ông khi em còn rất nhỏ, không biết người lớn đang nói gì, nhưng ông ấy hơi tức giận, em lại không biết nhìn mặt đoán ý, còn chạy đến đòi ông bế, anh đoán xem ông ấy đã nói gì? Ông ấy nói bế cũng vô ích, sau này tiền của ông ngoại đều là của các cậu, còn em là cháu ngoại, không có phần. Dù họ đang tranh cãi về chuyện gì đi nữa, có ông ngoại nhà ai lại đi nói với cháu gái mình như thế chứ?!"


"Người già thường mang tư tưởng bảo thủ." Trần Văn Cảng dựa vào sô pha. "Em không cần tính toán với ông ấy làm gì."


"Ông ấy có thể yên tâm, bây giờ em cũng chẳng ham lợi lộc gì của ông ấy, chỉ để xem trò vui thôi. Em vừa phát hiện ra, cậu út và mợ út đã ly hôn được hai năm. Nghĩ mà xem, hai năm đấy, Tết năm ngoái em còn tưởng hai người họ rất ân ái, tương kính như tân nữa kìa."



"Ly hôn là phải chia cổ phần, tiết lộ thông tin một cách tùy tiện là điều cấm kỵ, có thể là vì không muốn người ngoài đoán được."


"Đúng vậy, họ có thể giành giải Oscar. Dù sao thì đó cũng không phải việc của chúng ta."


Cô tiện tay lật tờ giấy tráng phủ phát ra tiếng sột soạt, rồi đột nhiên nhận ra: "Ồ, anh thì không phải, anh còn anh họ của em mà. Em nói này, anh nên cẩn thận, đừng tham gia vào mấy cái chuyện thị phi không liên quan này. Tốt nhất dạo này có ai hỏi anh cái gì anh cũng đừng nói."


Trần Văn Cảng lại bật cười: "Không sao, anh không biết gì cả. Anh ấy không nói cho anh biết gì đâu."


Trịnh Bảo Thu sửng sốt, không hiểu đây là trò vui gì của hai người: "Hả? Cái gì? Các anh chưa bao giờ nói đến chuyện này sao?"


Trần Văn Cảng giơ tờ báo lên: "Thì như em nói đấy, nếu ông ngoại em đã có tính cách như vậy, đa nghi, thích kiểm soát, trong nhà còn nhiều mối quan hệ phức tạp, nói với anh có lợi gì đâu? Có lẽ anh ấy nghĩ rằng anh làm người ngoài cuộc sẽ tốt hơn cho anh."


*


Đúng lúc các phóng viên đang chờ tiếng "bíp" của máy điện tâm đồ, chờ mãi đợi mãi, Hoắc Khải Sơn lại một lần nữa vượt qua. Đếm thời gian thì một tuần, hai tuần, ba tuần... ba tuần đã trôi qua, vẫn không có tin tức gì mới từ bệnh viện. Không đợi thông báo bệnh hiểm nghèo hay thông báo tử vong, giới truyền thông dường như đã bị dắt mũi đi một vòng, số lượng lớn nhân lực và tài nguyên bắt đầu rút lui từng đợt một, chờ đợi mối nguy ngóc đầu trở lại.


Nhưng những người hiểu rõ tình hình đều biết sức khỏe của Hoắc Khải Sơn quả thật đang ngày một xấu đi.


Chẳng bao lâu sau, trời bắt đầu mưa rất to, mưa liên tục trong một tuần. Đến tuần thứ hai, công tác phòng chống lũ lụt đã trở nên nghiêm túc, người dân đều nhận được tin nhắn nhắc nhở trên điện thoại mỗi ngày. Những nơi khác thì ổn, nhưng hệ thống thoát nước ở khu phố cổ rất yếu, dễ bị ngập úng, tiềm ẩn nhiều nguy hiểm.


Trần Văn Cảng phải lo rất nhiều việc cùng một lúc. Anh bảo Trần Hương Linh học ở nhà, không ra ngoài nếu không cần thiết, sau giờ làm, anh mua hai túi thực phẩm tươi lớn từ siêu thị mang đến cho cô.


Sau đó lại đến La Tố Vi tìm anh. Vì khuôn viên trường giáo dục đặc biệt Hậu Nhân mới xây nên không biết liệu nó có thể vượt qua thử thách này hay không, tính thêm cả các quản lý khác, tổng cộng khoảng ba bốn người cùng đi kiểm tra. May mắn là không gặp phải vấn đề ngập nước hay sân chơi bị ngâm nước hư hỏng. Còn điều không may là trời đột nhiên đổ mưa to hơn khi họ chuẩn bị rời đi, khiến họ bị mắc kẹt trong tòa nhà giảng dạy.


Bên ngoài một màn mưa trắng xóa, cách xa nửa mét thôi là đã không thể phân biệt được người hay ma, gió rít gào, tiếng động gần như khiến người ta nghĩ rằng lốc xoáy đang kéo đến. Nhưng trường học không có thức ăn và nước uống, nước và điện cũng không đủ, khi mưa ngớt đi một chút, mọi người lập tức tìm cách về nhà. Trên đường như biển nước mênh mông, lái xe chẳng khác nào đi thuyền trên biển, nhiều xe hơi nhỏ có ống xả thấp bị chết máy.


Trần Văn Cảng nhìn tuyến đường, mí mắt anh giật liên hồi, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Hệ thống dẫn đường thông báo rằng phía trước có rào chắn, anh quay đầu lại, đi về phía nhà Lư Thần Long. Kết quả là anh đến đúng lúc, nhà họ Lư cũng đang cần cứu nguy.



Sân nhà Lư Thần Long thấp trũng, nước chảy ngược vào, nếu nước tiếp tục dâng cao, chẳng mấy chốc sẽ ngập luôn cả nhà. Khi Trần Văn Cảng đến nơi, Lư Thần Long đang mặc áo mưa, dùng chậu múc nước tạt ra ngoài, trước cửa đã chất một hàng bao cát như đê chắn sóng. Nhà hắn cũng không phải là hộ duy nhất phải chịu cảnh này, mọi người đều lo tát nước, đã nhiều năm rồi chưa gặp phải chuyện nước dâng cao thế này.


Trần Văn Cảng được chia cho một cái xô sắt. Cuối cùng, hai người đã cứu vãn được tình hình, múc được phần lớn nước trong sân ra ngoài. Khi trở vào nhà vẫn còn mặc áo mưa, bên ngoài ướt đã ướt, đến khi cởi áo mưa ra, bên trong thậm chí còn ướt hơn bên ngoài, quần áo ướt sũng hoàn toàn, hai vũng nước đọng lại trên mặt đất.


Cửa phòng ngủ đang đóng, Tiểu Bảo đang vô tư ngủ say trên giường.


Lư Thần Long không thèm thay quần áo, đi tìm khăn tắm trước tiên, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nghĩ đến một vấn đề: "Quên mất, sân nhà cậu có ổn không!"


Nhà của Trần Văn Cảng vẫn đang trong quá trình cải tạo, cũng gần hoàn thành, nếu ngôi nhà bị ngập hẳn thì không biết cần phải làm lại bao nhiêu phần. Chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy đau đầu rồi, lại là một vấn đề phiền phức nữa.


Trần Văn Cảng suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi nhớ sân nhà mình đã được nâng cao rồi, hồi tôi còn nhỏ, hiếm khi bị ngập lắm, chắc không đến nỗi đâu."


Để đề phòng, anh vẫn mang theo một cái dù đi về nhà kiểm tra. Không cần phải c** q**n áo ướt, thay rồi cũng lại ướt thôi, trong thời tiết này, dù và áo mưa chỉ dùng để an ủi về mặt tâm lý. Cũng còn may, ngôi nhà sạch sẽ. Trần Văn Cảng nên cảm ơn cha mẹ mình năm xưa đã sáng suốt lát thêm một tầng gạch ở sân nhà.


Lư Thần Long mở cửa cho anh vào nhà, giờ đã có mái nhà che đầu, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Mở ngăn tủ quần áo, Lư Thần Long tìm được một chiếc áo thun cũ của mình, đưa cho anh thay trước, rồi lại tìm hồi lâu, do dự giữa quần short và quần ngủ.


Trần Văn Cảng đã thay áo rồi, lần này đến lượt anh nghĩ ra vấn đề: "Nhà bà Chu thì sao?"


Tuy tiệm của bà Chu ở ngay bên cạnh, nhưng nơi ở không phải trên phố Giang Hồ, có điều cũng không xa lắm, chỉ cách một con phố thôi.


Lư Thần Long ném quần short lên giường rồi đi gọi điện cho bà cụ, hỏi thăm xem có chuyện gì không. Tiếng tút tút kêu liên tục. Giọng nữ trên điện thoại nói: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."


Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt của người kia.


Lư Thần Long nghĩ theo hướng tốt: "Có lẽ là tai lãng rồi, không nghe thấy? Hoặc là không ở nhà."


Trần Văn Cảng hỏi: "Trời mưa to thế này, bà ấy không ở nhà còn có thể đi đâu?"



Lư Thần Long nói: "Cứ gọi đi, gọi thêm hai lần nữa, nếu không được thì đến nhà bà ấy xem sao. Dù sao cũng không xa lắm."


Mười lăm phút sau, vẫn không có ai trả lời.


Mí mắt của Trần Văn Cảng vẫn còn giật giật. Anh nghĩ ra điều gì đó, bèn nhặt cái áo mưa ướt của mình lên, mặc lại vào người.


Lư Thần Long nhìn ra ngoài trời, đột nhiên kéo anh lại: "Cậu đừng đi, để tôi đi một mình cho. Cậu ở nhà với Tiểu Bảo đi."


Trần Văn Cảng nói: "Vậy cậu nên ở lại."


Anh có linh cảm chẳng lành, nên do dự trước khi ra khỏi cửa, rồi vẫn cầm theo chìa khóa xe. Lư Thần Long quyết định khóa luôn cửa phòng ngủ, mặc áo mưa rồi cùng anh một trước một sau chạy vào màn mưa.


Bước thấp bước cao đến trước cửa nhà bà Chu, nước trên đường đã đọng cao tới bắp chân, vô số vật thể không xác định trôi lềnh bềnh. Đi lên hai bậc đá, nhà của bà đã ở trên vùng đất cao, nước đã rút đi. Trần Văn Cảng nghiêng người nhìn qua khe cửa vào trong, một bóng người mờ nhạt kéo dài thành một dải dài. Nhưng không rõ lắm, Lư Thần Long đập cửa thật mạnh, bên trong không có tiếng trả lời.


Trần Văn Cảng nhìn quanh rồi ngẩng đầu lên nghiên cứu bức tường: "Cậu đỡ tôi lên xem thử."


Nước xối mạnh đến nỗi không thể mở mắt. Lư Thần Long cúi người xuống, Trần Văn Cảng bước lên vai hắn, trèo lên tường sân, nhìn qua chướng ngại vật.


Cánh cửa nhà đang mở, bà cụ nằm trên ngưỡng cửa, đầu hướng vào trong, chân hướng ra ngoài.


Trần Văn Cảng vội vàng bảo hắn đỡ cho vững, còn anh thì tiếp tục leo lên. Rêu rất trơn, chạm vào thì dính, không có lý do gì để bám vào. Lư Thần Long kinh hãi, nhìn anh trượt xuống mấy lần, một chân đung đưa vắt lên trên: "Có được không, không được thì để tôi làm, cậu xuống đi..."


Còn may là Trần Văn Cảng tập luyện thường xuyên, vẫn có đủ sức mạnh, anh nghiến răng đạp mạnh vào tường, cuối cùng cũng tự nâng mình lên được. Anh lấy lại bình tĩnh, nhảy xuống như một con mèo.


May mắn thay, chiếc Lexus không chết máy mà từ từ bơi qua mặt nước, đưa người đến thẳng phòng cấp cứu. Bà cụ được y tá đẩy vào để khám, giờ thì chỉ biết chờ đợi.


Lư Thần Long chưa từng gặp con cái nhà bà Chu, chỉ nghe nói đến một đứa cháu trai bất hiếu, năm này qua năm khác lăn lộn bên ngoài, hiếm khi thấy bóng dáng. Nhưng vẫn cần phải liên lạc với gia đình. Bà cụ mắc bệnh mãn tính, thường phải đến bệnh viện, y tá cuối cùng đã tìm thấy số điện thoại di động của người nhà trong hồ sơ.



"Cậu về trước đi?" Trần Văn Cảng hỏi Lư Thần Long. Họ ngồi trên ghế chung trong khoa, ướt sũng.


"Thôi, tôi cũng đợi một lát." Lư Thần Long nói: "Chờ trời sáng rồi về, sẽ dễ đi hơn."


Vừa rồi hắn thấy có cửa hàng 7-Eleven ở tầng dưới, bèn xuống mua hai cái khăn tắm, mang lên cho Trần Văn Cảng một cái. Trần Văn Cảng lau tóc, vô thức đưa tay lên trước mắt nhìn, hai bàn tay trắng bệch, nhăn nheo vì ướt mưa. Lư Thần Long thắc mắc nhìn anh, thấy anh ngồi trên ghế ngơ ngác, không biết đang suy nghĩ gì. Cuối cùng, Trần Văn Cảng vén mái tóc ướt ra sau, những lọn tóc bết vào nhau lại rủ xuống trán.


Bầu trời dần sáng lên. Kết quả kiểm tra đã có. Trời tối, dưới chân lại trơn, bà Chu vấp phải ngưỡng cửa, ngã xuống đập đầu, tạm thời ngất đi. Bà vừa tỉnh lại một lúc, nhưng lại ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, đang nằm trên giường để truyền dịch, ngày mai khi người nhà đến mới chụp thêm X-quang.


Khoảng hơn 7 giờ, một người đàn ông cao lớn vội vã chạy đến.


Lư Thần Long quyết định đi xem xem thằng cháu bất hiếu này trông như thế nào, còn chưa kịp nhìn rõ mặt, đã thấy trên cổ tay người kia có hai chuỗi tràng hạt. Xì, tin Phật? Đạo đức giả.


Du Sơn Đinh vội vàng phóng thẳng vào phòng bệnh.


Trần Văn Cảng thấy hắn từ xa, nhưng cổ họng đau rát, cũng lười kêu, thế là hắn đã chạy qua mất. Bà cụ vẫn nhắm mắt chưa tỉnh. Du Sơn Đinh nói chuyện xong với y tá, rồi bước ra với vẻ đội ơn đội nghĩa, hỏi người tốt bụng đã đưa bà ngoại mình đến bệnh viện đâu rồi. Cô y tá chỉ về phía bức tường.


Sau năm giây sửng sốt, Du Sơn Đinh không nói gì mà lao về phía trước như muốn ôm Trần Văn Cảng hôn mấy cái, rồi nhớ ra điều gì đó nên dừng tay kịp lúc, quay người lại, chuyển sang ôm chặt Lư Thần Long: "Người anh em, lần này phải cảm ơn các cậu nhiều rồi."


Lư Thần Long cố đẩy Du Sơn Đinh ra: "Không cần không cần. Đại ca ơi, đừng ôm tôi, đi ôm người kia đi..."


Lư Thần Long là một thanh niên cao lớn khỏe mạnh thế mà cũng không thể vùng ra ngay được. Du Sơn Đinh nắm lấy tay hắn: "Tôi biết tôi biết, tôi quen với Văn Cảng lắm rồi, không ngờ chúng ta lại có duyên với nhau đến vậy, thì ra các cậu là hàng xóm của bà ngoại tôi, hai người là ân nhân của tôi, Du Sơn Đinh tôi tuy không có văn hóa, nhưng cũng không phải loại người không biết đền ơn đáp nghĩa, nếu không chê thì sau này cứ coi tôi là bạn, cần giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi."


Lư Thần Long vất vả giành lại cánh tay mình: "Không cần không cần... bà cụ còn phải chụp phim nữa kìa, anh lo đi làm đi. Tôi phải về rồi."


Trần Văn Cảng vẫy tay với hắn: "Cậu đi chậm thôi, tôi không tiễn."


Lư Thần Long nghe thấy giọng nói của anh không ổn: "Sao giọng cậu khàn thế? Bị cảm à?"


Hắn chặn một y tá đi ngang qua lại. Thấy gò má anh ửng hồng, cô y tá không lấy làm ngạc nhiên, đặt tay lên trán anh: "Nóng quá, chắc anh bị sốt rồi. Gần đây có rất nhiều người bị cảm lạnh. Vào trong ngồi đi, để tôi lấy nhiệt kế cho cho hai người."


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 54
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...