Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 53


Hai người dừng chuyến mua sắm, đi thang máy trở lại bãi đậu xe ngầm.


"Dạo này không yên bình sao?" Trần Văn Cảng hỏi.


"Em biết đám nhà báo này mà, cũng chỉ có vậy thôi." Hoắc Niệm Sinh không mấy để tâm.


Cái gọi là chỉ có vậy thôi, dù y không nhắc đến một chữ thì Trần Văn Cảng cũng khó mà giả vờ không biết. Không chỉ riêng anh biết, mà tất cả những người biết chữ ở Kim Thành đều có thể đọc được. Từ khi Hoắc Niệm Sinh trở về, báo chí đã bắt đầu đưa tin ông nội y - người đứng đầu nhà họ Hoắc - Hoắc Khải Sơn tái phát ung thư gan, sức khỏe yếu thấy rõ, phải nằm liệt giường, cầm cự qua từng ngày.


Chỉ là lúc đó thông tin chưa dày đặc như bây giờ, chỉ là vài bản tin rời rạc thôi. Nhưng mỗi người đều sẽ có ngày đi đến tận cùng của sinh mạng, tế bào ung thư của Hoắc Khải Sơn đang lan rộng từng ngày, tin tức truyền ra ngày càng tệ hơn, không thể che giấu được nữa. Đám phóng viên nhanh nhạy một chút đã bắt đầu đóng quân chờ bên ngoài bệnh viện. Mỗi ngày, các tờ báo và tạp chí đều có bài viết chuyên đề kể chi tiết về cuộc đời của vị Vua Thuyền đời trước này. Rồi thì hào hứng suy đoán xem khối tài sản khổng lồ này sẽ vào tay ai, ai nhận được nhiều, ai nhận được ít hơn.


Đến bây giờ thì bất kỳ ai dính dáng đến họ "Hoắc" đều sẽ bị đào bới ra làm đề tài. Ngay cả việc Hoắc Mỹ Khiết nay đã là bà Trịnh mang thai cũng chiếm được một góc không đáng kể. Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình trên đời. Bầy phóng viên kền kền này như hổ rình mồi, đang chờ để ngoạm một miếng thịt về nuôi thân mình.


Vậy nên Hoắc Niệm Sinh đưa Trần Văn Cảng về: "Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Đừng lo lắng, qua rồi là xong thôi."


Trần Văn Cảng hỏi y: "Có cần giúp gì không?"


Hoắc Niệm Sinh hỏi lại: "Em định giúp tôi thế nào?"


Trần Văn Cảng không đáp, nghe y trình bày ảo tưởng không nghiêm túc: "Tất nhiên, có một cách... đến một hòn đảo riêng, chỉ có tôi và em, sống nơi thế ngoại đào nguyên khoảng nửa năm, rồi trở về là lại sóng yên biển lặng. Ờ, tôi lại quên tôi không được ra biển."


Trần Văn Cảng không để ý câu này mà chỉ thở dài: "Không biết đến bao giờ mới có thể ngừng qua lại với những phóng viên này." Anh nhìn ra cửa sổ, đột nhiên nói: "Sau này đến ngày em chuẩn bị xuống đất, phải tìm một hòn đảo yên tĩnh... không cho bất kỳ phóng viên nào vào."


Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Nói lung tung. Em sẽ sống lâu trăm tuổi."


Nói ra cũng phải thổn thức, khi một người sắp chết, vạn người khác mỗi người một ý đồ, không biết có bao nhiêu người trong số họ thực sự thấy buồn.


Nhưng thực ra Hoắc Niệm Sinh không có suy nghĩ gì với Hoắc Khải Sơn cả. Hoắc Khải Sơn năm xưa chủ động đưa y về nhận tổ quy tông, trong mắt tất cả mọi người đều là y phải mang ơn, nhờ vậy mà y mới trở thành cậu ấm nhà họ Hoắc. Ngoại trừ Hoắc Kinh Sinh, những người con ngoài giá thú khác có muốn cũng không được hưởng phúc phần này.


Nhưng từ đó trở đi, y không bao giờ gặp lại mẹ ruột của mình nữa, bà chỉ tồn tại trong những ký ức mơ hồ trước khi y lên bốn tuổi. Đối với Hoắc Niệm Sinh, y chưa bao giờ được tự lựa chọn cuộc đời của mình, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến việc nó tốt hay xấu. Người được gọi là ông nội thực chất chỉ là họ hàng trên danh nghĩa mà thôi. Khi Hoắc Khải Sơn sắp ra đi, y cũng có thể nghĩ rằng đây là sống chết có số.


Chỉ vậy thôi, không còn gì nữa.


Xe chạy được một lúc, Trần Văn Cảng nhận được cuộc gọi từ Mã Văn phụ trách Quỹ từ thiện Hậu Nhân. Giọng nói của ông vẫn to như thường lệ: "Có tiện nói chuyện không?"



"Chú nói đi."


"Thế này, tuần trước đạo diễn đã hỏi cậu có muốn tham gia quay quảng cáo công ích đó không, cậu suy nghĩ đến đâu rồi?"


Trần Văn Cảng kín đáo liếc nhìn Hoắc Niệm Sinh, do dự nhưng vẫn từ chối: "Tôi nghĩ là không tiện lắm đâu, xin lỗi."


Mã Văn cảm thấy khá ngạc nhiên: "Ông Trịnh phản đối à? Không phải chứ, tôi đã nói chuyện với ông ấy, ông ấy ủng hộ kia mà."


Trần Văn Cảng cười, nói: "Không có kinh nghiệm quay phim, tôi chắc chắn sẽ sợ. Đến lúc đó lại gây rắc rối cho mọi người." Đây rõ ràng là một cái cớ hời hợt.


Mã Văn tò mò rồi khuyên bảo thêm vài câu, nhưng vẫn không thống nhất được ý kiến, đành thất vọng cúp máy.


Hoắc Niệm Sinh nghe ra được chút vấn đề: "Ông ta muốn em tham gia quảng cáo gì, bản in hay quay video?"


Trần Văn Cảng đáp: "Một quảng cáo video cho Ngày từ thiện thế giới. Sẽ được chiếu trên đài truyền hình địa phương, đồng thời được quảng bá trực tuyến."


Hoắc Niệm Sinh suy nghĩ một chút, nhìn anh, cười hỏi: "Không phải rất hợp với em sao? Tại sao không đồng ý."


Trần Văn Cảng cười cười: "Bọn em không phải là nhân vật quan trọng, tình nguyện viên chỉ vụt qua trong camera một thoáng thôi, ai lên cũng như nhau cả."


Nếu quảng cáo được phát sóng, anh sẽ phải xuất hiện trước công chúng. Hoắc Niệm Sinh lập tức hiểu được anh đang nghĩ gì.


Trần Văn Cảng cũng nghĩ như vậy, diễn viên đóng quảng cáo công ích phải có lý lịch trong sạch. Đây là thời điểm lắm chuyện rắc rối, giống như tên thợ săn ảnh hôm nay vậy, cả một bầy ruồi liên tục đeo bám không tha, sẽ ngày càng xuất hiện nhiều hơn, biết đâu đến một ngày nào đó lại kéo anh vào. Họ đều biết đạo đức nghề nghiệp của đám phóng viên này ra sao.


Trong tương lai, dư luận sẽ phát triển không kiểm soát được, bây giờ đã có thể hình dung được nó sẽ trở thành như thế nào. Nào là nói Trần Văn Cảng anh trước mặt người ta nhiệt tình làm từ thiện, sau lưng thì có đàn ông bao nuôi, rồi lại bới móc ra cậu Trần trước đó thực chất là anh, toàn nhận những món quà đắt tiền, không ngây thơ trong sạch như vẻ bề ngoài, cộng thêm việc anh được nhà họ Trịnh nhận làm con nuôi, mối quan hệ tay ba... Có quá nhiều tình tiết để tạo ra những vở kịch ba xu.


Trần Văn Cảng không quan tâm đến scandal. Giống như lời Trịnh Đông Tình nói, dám làm thì phải dám chịu, anh muốn ở bên Hoắc Niệm Sinh thì đã định trước là phải trả cái giá này. Anh cũng đồng ý với câu nói này, và không quan tâm. Chỉ là trong tình hình hiện tại, anh cảm thấy không cần thiết vì mình mà gây rắc rối cho dự án.


Chiếc xe đậu dưới bóng cây, cách nhà họ Trịnh một khoảng, Hoắc Niệm Sinh buông tay lái.


Đây là lúc sắp nói lời tạm biệt, y nghiêng người sang hôn Trần Văn Cảng. Ánh mặt trời rắc những mảnh vụn trên mặt. Trần Văn Cảng tháo dây an toàn, đặt những ngón tay thon dài lên ngực y. Hoắc Niệm Sinh một tay giữ gáy anh, đầu tiên là đòi hỏi, sau đó lại kéo giãn khoảng cách, đổi ý, nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi anh. Tựa đầu kề vai, nụ hôn cuối cùng rơi xuống trán anh.


Trần Văn Cảng nở nụ cười, đẩy cửa bước ra khỏi xe, chào tạm biệt y. Hoắc Niệm Sinh vẫn nhìn anh, hạ cửa sổ xe xuống, đưa một tay ra.


Trần Văn Cảng đi vòng qua đầu xe, cúi xuống, đưa tay ra, bị bắt được, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Anh cười rạng rỡ với Hoắc Niệm Sinh, đôi mắt cong cong, dịu dàng vô hại, vô cùng ngây thơ.



Hoắc Niệm Sinh cong khóe miệng: "Thời gian sắp tới, tôi sẽ tạm thời không đến tìm em."


"Có rắc rối gì sao?" Trần Văn Cảng sửng sốt.


"Không có rắc rối, tôi đi công tác." Hoắc Niệm Sinh cúi xuống hôn lên mu bàn tay anh: "Khi nào trở về đương nhiên có thể gặp lại tôi rồi. Nhưng em cứ quay quảng cáo đi. Không có gì phải lo lắng cả. Văn Cảng, người của tôi không cần phải lén lút giấu giếm."


*


Phóng viên của truyền thông Tuần Mới bị đập đầu vào bình chữa cháy - Vương Đông Thanh - mặt mày bầm tím quay lại tòa soạn, điền vào tờ khai để báo cáo thiệt hại trước.


Gần đây, bí mật của nhà họ Hoắc đã trở thành chủ đề nóng, cả thành phố đều bàn tán, thậm chí gia phả của Hoắc Thị còn được dán trên bảng trắng trong phòng họp. Việc liên quan đến vấn đề thừa kế và phân chia tài sản, bất kể người nào trong nhà họ Hoắc có quan hệ ngoài luồng, yêu đương hay hôn nhân đều có thể gây ra một loạt thay đổi. Tất nhiên, có biến số nghĩa là có thứ để viết.


Việc hắn đi theo dõi công tử Hoắc không phải là bí mật trong tòa soạn, nhưng mặt mũi bầm dập quay về thế này cũng là cảnh tượng hiếm thấy. Khi đang khập khiễng đi về phía văn phòng tổng biên tập, hắn đụng phải một đồng nghiệp đang cạnh tranh với mình.


Đồng nghiệp cười trên nỗi đau của hắn: "Sụp hố à?"


Vương Đông Thanh trợn mắt nhìn khuôn mặt béo ú đầy vẻ ác ý của đối phương, chửi thề: "Mắc mớ gì tới mẹ mày."


Nhưng cũng chỉ có thể như thế thôi. Tên kia là cháu trai của tổng biên tập, bình thường ra ngoài lấy tin tức toàn độc chiếm những việc tốt dễ làm. Kén cá chọn canh, lánh nặng tìm nhẹ, cái gì có danh có lợi thì chạy nhanh nhất.


Lần này, Vương Đông Thanh hạ quyết tâm ra tay với Hoắc Niệm Sinh, phải moi ra được tin tức lớn về y. Hắn biết rõ động tĩnh gần đây của Hoắc Niệm Sinh, đương nhiên cũng biết vị đại gia đời thứ ba này không dễ chơi chút nào, cho nên phải đánh cược một phen.


Vương Đông Thanh kiểm tra điện thoại và máy chụp hình bị tróc sơn. Mặc dù Hoắc Niệm Sinh đã lấy thẻ nhớ đi, còn xóa ảnh của hắn, nhưng công nghệ ngày nay đã ngày càng tiên tiến hơn, ngay cả khi thẻ bị khôi phục cài đặt gốc, vẫn có thể khôi phục lại một hai bức ảnh. Hôm qua hắn đã chi một khoản tiền, thuê người lấy ra hai bức ảnh từ điện thoại của mình ngay trong đêm. Hắn thức trắng đêm, phân tích chi tiết, viết ào ào ra bản thảo.


Và bây giờ được gọi vào phòng tổng biên tập: "Cậu viết bài này rất hay."


Vương Đông Thanh tỏ vẻ mừng rỡ.


Tổng biên tập nói tiếp: "Nhưng cái này không đăng được. Tôi đã trả lại cho cậu trên hệ thống."


Vương Đông Thanh suýt nữa quát vào mặt ông ta: "Tại sao thế? Không được ở đâu thì tôi có thể sửa."


Tổng biên tập vắt chân lên, nhìn tên cấp dưới đã theo nghề nhiều năm vẫn còn ngu ngốc hết thuốc chữa này, cuối cùng cũng chạnh lòng mà khuyên bảo hắn: "Sửa cái gì? Nếu cậu chỉ muốn kiếm tiền nuôi gia đình, thà rằng bán luôn ảnh cho người ta, tốt cho người, tốt cho ta. Còn đỡ lo." Ông ta còn thầm xuýt xoa vì mình là người tốt, đây thực sự không phải là điều một tổng biên tập nên nói, nhưng cái tên này ngốc không chịu được.


Vương Đông Thanh lại nghĩ chắc chắn rằng mình đang bị chèn ép: "Có gì to tát đâu? Tôi nhớ rõ Tạ Tấn đã viết giống vậy..."



Cuối cùng tổng biên tập không nhịn được đập bàn: "Thằng ngu, cậu nghĩ chỉ có mình cậu mới có thể moi được thông tin à? Người khác không dám viết, cậu thì có, cậu tưởng có mình mình là ngon hả? Công tử Hoắc có cả một tập đoàn truyền thông dưới quyền, cậu không biết sao? Ngày trước không để tâm, không liên quan đến người ta thì mới để cho cậu thích nói gì thì nói, đời có lúc này lúc khác, thời điểm đó Hoắc Khải Sơn vẫn chưa chết! Tất nhiên là người ta chẳng cần phải tính toán với cậu! Trong thời điểm quan trọng này mà cậu đi khiêu khích, cậu nói xem người ta có xử cậu không? Sau này có muốn tiếp tục làm nghề này không?"


"Chỉ có vậy?"


"Chỉ có vậy."


Vương Đông Thanh thấy nhục nhã không thôi: "Ha, vị vua không ngai... Mười hai mươi năm trước, có là mấy ông lớn chính trị cũng vẫn đào không tha."


Tổng biên tập nhàn nhã cười với hắn: "Ờ, cậu cũng biết hả, mười hai mươi năm trước vẫn còn có băng đảng trên đường phố kìa. Tôi cũng nhớ thời đó chứ, nhưng thời thế đã thay đổi. Người ta muốn cho cậu tán gia bại sản thì có rất nhiều cách, vậy tại sao cậu không thức thời làm trang tuấn kiệt đi?"


Vương Đông Thanh cuối cùng cũng không còn lời nào để nói, nhưng cũng không chịu phục, chỉ mím chặt môi, từ cằm xuống cổ đều đỏ bừng.


Tổng biên tập đột nhiên thở dài, tìm một chiếc bật lửa: "Kevin à, cậu lập gia đình rồi hả?"


Vương Đông Thanh sững người: "À... rồi."


Tổng biên tập lại hỏi: "Con trai lên mẫu giáo chưa?"


Vương Đông Thanh nói: "Rồi. Năm ngoái đi học."


Tách một tiếng, tổng biên tập bật lửa lên, châm thuốc: "Nếu cậu chỉ có một mình, cậu muốn cược một ván thật hoành tráng, tôi có thể ủng hộ. Nói thật với cậu là người ta đã đánh tiếng với chúng ta trước rồi, những gì đăng được, những gì không được. Tôi sẽ không cho bài của cậu qua cửa đâu. Cậu chụp được ảnh, không thể đăng lên báo, nhưng cậu có thể đăng lên tài khoản của mình."


Tổng biên tập thở ra một hơi khói rồi nói: "Nhưng cậu còn phải nuôi gia đình, mà còn dám nói là muốn đánh cược sao? Cậu có người quan trọng với cậu, chẳng lẽ người ta không có? Nếu lần này cậu hành động, về sau cửa nhà bị người ta tạt sơn đỏ, vợ cậu mỗi ngày về nhà lại nơm nớp lo sợ à? Con trai cậu còn muốn đi mẫu giáo nữa không? Cậu lấy cái gì để đấu với người ta?"


Cổ Vương Đông Thanh càng đỏ hơn, nhưng cuối cùng cũng không nói được gì, nghe đến con trai, vai hắn liền chùng xuống.


*


Hoắc Niệm Sinh đi công tác xa nửa tháng chưa về. Nhưng thỉnh thoảng vẫn nhắn tin cho Trần Văn Cảng.


Trong giờ nghỉ quay phim, Trần Văn Cảng dựa vào tường nhắn tin trả lời y, bị viện trưởng Lưu bắt gặp: "Có bạn gái rồi phải không?"


Trần Văn Cảng mỉm cười: "Không phải bạn gái."


Viện trưởng Lưu không tin: "Trẻ con các cậu đấy, cứ lúc nào mà ôm mãi điện thoại là chắc chắn có vấn đề, không giấu được tôi đâu."



Trợ lý nhiếp ảnh đi tới nói: "Viện trưởng Lưu, bé Dao Dao là của bên bà đúng không? Có thể cần bà tới trông chừng."


Viện trưởng Lưu vội vàng đi, khung cảnh bận rộn.


Cảnh của tình nguyện viên rất dễ quay, chỉ cần mỉm cười với máy quay, đạo diễn đưa phần này lên trước nên quay xong sớm. Chủ đề của quảng cáo công ích này là "Thiên thần mỉm cười", với mục đích kêu gọi xã hội quan tâm nhiều hơn đến việc bảo vệ phúc lợi cho trẻ em khuyết tật. Những đứa trẻ xuất hiện trong video đến từ nhiều viện phúc lợi xã hội, là một nhóm trẻ mắc nhiều bệnh khác nhau nhưng đã được can thiệp tốt, bao gồm chứng tự kỷ, bại não và hội chứng Down. Phim trường cần rất nhiều nhân viên để chăm sóc, tiếng ồn ào hết đợt này đến đợt khác, ồn như một cái chợ.


Trần Văn Cảng dựa vào tường một lúc, cất điện thoại vào, rồi đi giúp đỡ các nhân viên khác.


Cuối cùng, anh vẫn tham gia quay quảng cáo, không chỉ vì lời hứa của Hoắc Niệm Sinh mà còn vì ý của Trịnh Bỉnh Nghĩa. Quỹ từ thiện Hậu Nhân có dự án hợp tác do Trịnh Thị tài trợ nên Trịnh Bỉnh Nghĩa mong muốn đưa một người của mình ra xây dựng thành hình tượng có tâm huyết với phúc lợi cộng đồng, qua đó nâng cao uy tín của công ty.


Vậy là một tuần sau đó, Trịnh Bỉnh Nghĩa vẫn còn nhớ đến, hỏi: "Quảng cáo của các con đã phát sóng chưa?"


Lúc này cả gia đình đang ăn tối.


Trần Văn Cảng trả lời: "Phim đã ra mắt rồi. Ngày từ thiện thế giới là ngày 5 tháng 9, bắt đầu từ ngày đó."


Trịnh Bỉnh Nghĩa gật đầu: "Để sau nhớ đưa cho cha xem thử."


Trịnh Bảo Thu bật cười: "Không phải đã có trên mạng rồi sao? Ba lạc hậu quá, nó còn hot lên một thời nữa."


Trịnh Mậu Huân đang loay hoay chiến đấu với miếng đầu cá ớt băm, đột nhiên ngẩng đầu lên thắc mắc: "Cái gì mà hot?"


Nói là hot thì có lẽ không phải là mô tả chính xác nhất. Tài khoản chính thức của quỹ từ thiện đã đăng tải video quảng cáo, nhưng có người lắm chuyện đã chụp màn hình cảnh của Trần Văn Cảng, đăng lại bên dưới - "Có thể kiếm sống bằng khuôn mặt nhưng chọn làm từ thiện". Chính bình luận này đã khiến số lượt chia sẻ tăng vọt, mức độ phổ biến cũng tăng đột biến.


Trịnh Mậu Huân nghe vậy càng thêm bối rối: "Quảng cáo này thì có gì đáng để mà hot?"


Trịnh Bảo Thu thấy phiền, đá cho hắn một cái dưới gầm bàn.


Mục Thanh đột nhiên giật giật khóe miệng: "Nhưng mà thế này có ổn không? Quảng cáo công ích thành chương trình đào tạo ngôi sao. Không ổn lắm đâu."


Trịnh Bảo Thu trừng gã: "Nếu như đây coi như là đào tạo ngôi sao, vậy trong mắt anh, ngưỡng cửa gia nhập ngành giải trí rất thấp. Sao anh không tham gia?"


"Bởi vì anh không nghĩ mình là một ngôi sao." Mục Thanh cười với cô: "Anh chỉ nghĩ rằng làm từ thiện thì nên làm cho ra dáng từ thiện. Nếu chỉ để khen ngợi một vài cá nhân thì cứ cho là chia sẻ cả trăm ngàn lần đi, danh tiếng kiểu này cũng chẳng có ý nghĩa gì, càng không đáng để khoe khoang."


Trịnh Ngọc Thành đặt đũa xuống, đang định nói thì bị Trịnh Bỉnh Nghĩa nhìn một cái.


Trịnh Bỉnh Nghĩa lại liếc nhìn cháu trai rồi nói: "Khoe khoang với không khoe khoang cái gì, coi mình là trẻ con bảy tám tuổi à? Mỗi người tự lo chuyện của mình đi."


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 53
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...