Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 119: Hoàn chính văn


Họ lên đường tới buổi khiêu vũ của trường.


Lúc đến nơi vẫn còn sớm, trời còn sáng, Hoắc Niệm Sinh cùng Trần Văn Cảng đi dạo quanh trường.


Khuôn viên trường trồng nhiều loại cây cỏ, thậm chí vào mùa đông vẫn có rất nhiều cây xanh tươi tốt. Trần Văn Cảng đã từng dẫn y đi tham quan một lần vào mùa hè, lần này họ vẫn đi ngang qua phòng triển lãm của học viện Mỹ thuật, vào trong xem thử, tác phẩm của sinh viên đã được đổi sang một loạt mới.


Như thể lịch sử đang lặp lại, khi đi ra ngoài lại chạm trán với Mục Thanh ở cùng địa điểm như lần trước. Những sinh viên dự định tham gia vũ hội tối hôm đó đều mặc vest và thắt nơ, rất dễ nhận ra, Trần Văn Cảng hỏi: "Cậu cũng đi nhảy?"


Mục Thanh thờ ơ liếc nhìn anh: "Sao, tao không được à?"


Trần Văn Cảng cười: "Được, tối nay gặp lại."


Bên cạnh Mục Thanh vẫn là cậu ấm nhà giàu theo đuổi gã lần trước, hắn ta nhìn Trần Văn Cảng, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Rồi hắn ta lại nhìn Hoắc Niệm Sinh, có lẽ là chột dạ nhỉ, Trần Văn Cảng không chắc chắn, hay là sợ anh mách với Hoắc Niệm Sinh?


Ủy ban học thuật vẫn đang tiến hành điều tra về Trần Văn Cảng, nhưng giáo sư Khổng tính cách bướng bỉnh của anh thì đã một mình đối đầu cả nhóm người ở trên. Có giáo sư Khổng ra mặt, Trần Văn Cảng không lo bị vu cáo. Vì vậy, nếu hôm nay không gặp phải bọn họ, anh suýt nữa thì quên mất rồi.


Sau khi đi qua, Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Có chuyện gì rồi?"


Trần Văn Cảng suy nghĩ rồi kể lại cho y nghe chuyện bị tố cáo.


Hoắc Niệm Sinh đột nhiên tỉnh ngộ, quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng: "Sao không nói với tôi sớm hơn?"


Trần Văn Cảng giờ đây nhớ lại vẫn rất bình thản: "Lúc đó anh còn chưa rõ sống hay chết, em suýt thì đi theo anh rồi đấy, quan tâm đến cái khác làm gì." Anh lại cười: "Nhưng có giáo sư đứng ra bảo vệ em rồi, thật ra không có gì phải lo lắng cả. Anh đừng làm quá vấn đề lên đấy, chuyện bé xé ra to chẳng có lợi gì cho em. Coi chừng biến khéo thành vụng, chứng thực là do em móc nối quan hệ, em sợ ông cụ sẽ đuổi đánh em mất."


Hoắc Niệm Sinh hôn anh: "Chúng ta sẽ tính chuyện này sau. Chỉ cần biết rằng tôi là chỗ dựa của em là được."


Khi màn đêm buông xuống, hội trường được trang hoàng hoa lệ, đỏ vàng đan xen, Trần Văn Cảng cùng Hoắc Niệm Sinh xuất hiện.


Gặp bạn học quen đến chào hỏi cùng họ, không hiếm người tò mò đánh giá Hoắc Niệm Sinh ăn mặc chỉnh tề. Những sinh viên có mặt ở đây đủ mọi lứa tuổi, từ năm nhất đến năm cuối, y đứng giữa những khuôn mặt ngây thơ trong sáng này quả thật rất "mặt người dạ thú".


Hoắc Niệm Sinh cũng đang nhìn bọn họ, tuy mọi người đều ăn mặc có vẻ long trọng, nhưng khi nhìn kỹ, vẫn thấy có người đi giày thể thao với quần tây. Không phải tất cả những người tham gia đều biết nhảy, họ phải đến sớm hai tiếng để tham gia khóa học cấp tốc do hội sinh viên tổ chức. Y đút tay vào túi quần, đứng ở mép sàn nhảy quan sát họ học tập.



Đúng bảy giờ, tiếng nhạc du dương êm dịu bắt đầu vang lên.


Trần Văn Cảng đi tới, Hoắc Niệm Sinh dẫn anh ra sàn nhảy. Bước chân lướt qua lại trên sàn, anh đuổi em chạy, anh tiến em lùi, như một trò chơi chẳng màng quá khứ.


Trần Văn Cảng vịn lưng y, Hoắc Niệm Sinh cười hỏi: "Không phải là em ghét thể hiện tình cảm ở TSo?"


Trần Văn Cảng cũng cười, đính chính: "Em chỉ không thích thân mật ở nơi dành cho việc học thôi. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, là ngày vui mà, mọi người đều dẫn theo một nửa của mình, chúng ta trộn lẫn vào sẽ không quá nổi bật đâu."


Hoắc Niệm Sinh nói: "Tôi nghe nói rằng nếu một người đàn ông không muốn thừa nhận mình đã có chủ rồi, thì hoặc là có ý đồ xấu xa, hoặc là bắt cá nhiều tay."


Trần Văn Cảng nháy mắt với y: "Anh nghĩ em thuộc loại nào?"


Hoắc Niệm Sinh nghiêng người lại gần anh: "Nếu một ngày nào đó, em thực sự thích người khác..." Trần Văn Cảng chăm chú nhìn y, y dừng lại rồi tiếp: "Lẽ ra tôi phải tỏ ra rộng lượng để em đi, nhưng nghĩ kỹ lại, đóng vai người tốt không phải là bản chất của tôi. Tôi chỉ có thể..."


"Chỉ có thể" rồi gì nữa đã bị giai điệu nhấn chìm. Họ nhìn vào mắt nhau giữa đám đông, Trần Văn Cảng mỉm cười với y, đôi mắt sáng như sao trời.


Tiệc khiêu vũ kéo dài hơn hai giờ, sau đó không biết là ai đùa dai, nhạc dần chuyển thành một điệu nhảy sôi động cuồng nhiệt. Vài sinh viên không theo kịp bắt đầu uốn éo vặn vẹo lung tung, cười đùa lẫn nhau, bầu không khí lên cao chưa từng có, cả khán phòng tràn ngập niềm vui, như ma quỷ múa may loạn xạ.


Trần Văn Cảng ngồi nghỉ bên lề sàn nhảy, bấy giờ mới thấy tin nhắn trên điện thoại của Trần Hương Linh gửi, nói rằng cô đang định về trường ôn tập thêm. Trần Văn Cảng cúi đầu trả lời, Hoắc Niệm Sinh ở ngay bên cạnh anh, trò chuyện với sinh viên vừa đến gần làm quen.


Các sinh viên tò mò về y, biết y là nửa kia của Trần Văn Cảng, biết y giàu có ngoài sức tưởng tượng, dường như những người giàu có quyền thế như y chỉ tồn tại trên truyền thông, đây là lần đầu tiên gặp một người thật ngoài đời. Chỉ cần Hoắc Niệm Sinh muốn, y có thể thao thao bất tuyệt với bất kỳ ai.


Trần Văn Cảng quay lại nhìn, vỗ nhẹ y. Bên ngoài cửa sổ, khuất sau tấm rèm, một luồng sáng đỏ xanh đang nhấp nháy.


Vài người cũng nhìn thấy, đang thì thầm thảo luận: "Có chuyện gì vậy?"


Có mấy sinh viên gần đó tiến lại, nhìn ra ngoài với vẻ bối rối. Hình như có xe cấp cứu đến, thậm chí có người còn nói biết đâu lại là sinh viên của khoa nào đó đang gặp vấn đề, trường đại học danh tiếng thì áp lực học tập căng thẳng, chỉ mới học kỳ trước, một nghiên cứu sinh tiến sĩ của trường còn bất ngờ hôn mê vì làm việc quá sức. Hầu hết những người khác đều đắm chìm trong âm nhạc, không để ý đến vụ náo động nhỏ bên ngoài.


Hoắc Niệm Sinh cũng ngẩng đầu lên, nói muốn ra ngoài xem thử. Trần Văn Cảng giữ y lại, nói: "Thôi bỏ đi."


Nếu đội ngũ y tế đã đến tức là đã có người tiến hành cứu trợ rồi, chẳng mấy chốc, xe cấp cứu lại rời đi với ánh đèn chớp tắt chói mắt.


*



Ngày hôm sau, Trần Văn Cảng mới nghe các bạn học kể lại chuyện, thì ra có người lạ ngoài trường đột nhập vào, làm bị thương một người ở ngoài hội trường tiệc mừng năm mới. Nghe tin, sắc mặt Hoắc Niệm Sinh vẫn không thay đổi, chỉ gật đầu tỏ ý đã biết rồi quay về chăm sóc nguyệt quý của y.


Sang hôm sau nữa, luật sư Chúc đến phố Giang Hồ, mang theo thông tin mới: người bị thương là Mục Thanh, người thuê hung thủ là Hà Uyển Tâm.


Trần Văn Cảng rót trà cho anh ta, rồi ngồi xuống ghế sô pha: "Xác nhận nhanh vậy sao?"


Luật sư Chúc đã đến đồn cảnh sát hỏi thăm rồi: "Kẻ hành hung chỉ là một tên côn đồ đường phố thôi, định chạy trốn đến nơi khác để ẩn náu, cũng coi thường hệ thống cảnh sát hiện tại quá rồi, vừa đến ga tàu đã bị bắt về quy án. Theo lời kể của tên này, chính cô Hà đó đưa cho hắn ta bức ảnh của mục tiêu."


Trần Văn Cảng cầm ly, anh không nghĩ ra giữa hai người này có thù oán gì: "Có phải hắn ta nhận lầm người rồi không?"


"Chắc là vậy rồi. Dù sao thì cậu Mục này cũng khá giống cậu, trời cũng tối, hắn ta cũng chẳng ngờ lại có người khác giống hệt mục tiêu."


"Ngay từ đầu cô ta đã nhắm vào tôi."


"Có khả năng này, dù sao đi nữa, xét theo những bằng chứng đã có trước đó, lần này cô ta chắc chắn sẽ bị truy tố."


"Còn hắn, ý tôi là Mục Thanh..." Trần Văn Cảng cau mày. "Hiện tại thế nào rồi?"


"Có một vết cắt ở đây, rất sâu đấy." Luật sư Chúc ra dấu trên mặt mình: "Yêu cầu mà cô ta đưa ra cho nghi phạm là phá tướng."


Phòng khách thoáng chốc lạnh đi. Hoắc Niệm Sinh đến gần, ngồi lên thành ghế cạnh Trần Văn Cảng, vuốt mái tóc mềm mại của anh: "Thôi được rồi, quên đi. Hôm qua tôi đã ở bên em suốt mà, cho dù có thực sự nhắm vào em cũng chẳng có cơ hội làm gì đâu."


"Ừm." Trần Văn Cảng nắm tay y: "Em biết."


Luật sư Chúc định nói gì đó, nhưng chợt nhận ra ánh mắt đầy ẩn ý của Hoắc Niệm Sinh, bèn ngậm miệng lại. Hai người đứng dậy ra ngoài nói chuyện.


Mục Thanh bị thương phải nhập viện, tin tức lan truyền giữa những người quen biết, Trịnh Bỉnh Nghĩa là cậu của gã, tất nhiên cũng đến bệnh viện thăm cháu trai. Ngày hôm đó bác Lâm và Trịnh Bảo Thu cũng đi, mang theo thuốc bổ và giỏ trái cây, Trần Văn Cảng theo sau họ. Theo lý mà nói, anh cũng phải đến một chuyến, dù sao thì gã cũng vì anh mà chịu tai bay vạ gió, nhưng Trần Văn Cảng không có ý định vào, có lẽ Mục Thanh cũng không muốn nhìn thấy anh. Cho đến khi y tá bước ra nói rằng bệnh nhân đã nhìn thấy anh, bảo anh vào trong.


Lúc này, Trịnh Bỉnh Nghĩa và những người khác đã về rồi, chỉ còn lại hai người trong phòng bệnh. Mặt của Mục Thanh được phủ bằng bông băng, băng gạc quấn kín, chỉ còn lại đôi mắt đầy oán hận. Gã mỉa mai Trần Văn Cảng: "Mày đúng là may mắn. Lúc nào mày cũng may mắn."


Trần Văn Cảng rót một ly nước rồi đặt xuống, anh không tiện trả lời câu này.


Vậy mà Mục Thanh phản ứng trước, gã chỉ vào mặt mình: "Bị thương ở mô cơ, để lại sẹo vĩnh viễn. Hỏi bác sĩ thì xử lý bỏ sẹo chỉ có thể làm mờ đi chứ không thể khôi phục lại trạng thái ban đầu được." Gã bất ngờ đập mạnh giường xuống: "Trong lòng mày đắc ý muốn chết hả! Tao nghe hết rồi! Tao đỡ dao này cho mày!"



Trần Văn Cảng cứ thế nghe gã trút giận xong rồi rời khỏi phòng bệnh, về cơ bản là không nói gì thêm nữa. Trong tình huống này, anh nói bất cứ điều gì đều không phù hợp, chỉ có vẻ giậu đổ bìm leo, vả lại anh cũng không muốn tranh luận với một người bị thương đang suy sụp, không cần thiết phải làm vậy.


Khi ra khỏi phòng bệnh, Trần Văn Cảng tình cờ gặp lại cậu ấm nhà giàu đó ôm một bó hoa đi vào. Nhưng nghe Trịnh Bảo Thu kể lại, khi họ đến giúp Mục Thanh làm thủ tục xuất viện thì không thấy hắn ta xuất hiện nữa, chắc hẳn đã chia tay.


Chỉ một chớp mắt, đủ các vụ án khác nhau cùng tập trung trong hai tháng.


Nhà họ Vương thì không cần phải nói thêm, tổ rớt trứng chẳng còn. Mất đi bóng râm che chở của các chú các bác, Vương Khải Minh trước đây đắc ý đến đâu thì giờ đây thảm hại đến đó. Trong khi đó, cả hai anh em nhà họ Hà đều phải đối mặt với cáo buộc hình sự. Những chuyện như thế này hiển nhiên là mánh khoé lớn của giới truyền thông, đặt tít là "nhà họ Hà không biết dạy con, hung ác cả bầy", hay là cảm thán "sức mạnh của gen quá lớn", hoàn toàn phụ thuộc vào các phép biến hóa của phóng viên và biên tập viên.


Hoắc Niệm Sinh ít khi nhắc đến những chuyện này ở nhà. Y cứ dửng dưng như một người hoàn toàn không liên quan, đứng ngoài tình hình, chỉ thỉnh thoảng mới bàn luận vài câu với Trần Văn Cảng khi thấy tin tức trên báo. Nhưng đôi khi Trần Văn Cảng vẫn thấy y gọi điện thoại trong phòng làm việc, chân gác lên bàn, ghế ngả ra sau, rồi sau đó lại bò lên giường như không có chuyện gì xảy ra. Trần Văn Cảng đặt hết lòng tin vào y, không hỏi gì khác ngoài những người và những việc mà anh quan tâm.


Ngoài ra thì chắc đến tám phần là chú hai Hoắc sẽ phải ngồi tù, sau bao nhiêu biến động, quỹ từ thiện tất nhiên cũng phải cải cách. Tất cả sổ sách đều phải được kiểm toán, trong quá trình này, Hoắc Chấn Phi truyền đạt mong muốn của cha mình là phải thanh lọc đội ngũ nhân viên một lượt. Các nhân viên xung quanh hết đến rồi lại đi, cuối cùng Hoắc Linh Xung cũng nộp đơn từ chức.


Ngược lại, Trần Văn Cảng vẫn làm việc ở đó, thậm chí còn được thăng chức, thay thế Hoắc Linh Xung, nhận giấy bổ nhiệm chức thư ký trưởng quỹ từ thiện.


Quỹ từ thiện đã điều chỉnh định hướng chiến lược, cũng để nâng cao hình ảnh doanh nghiệp, thành lập trường phúc lợi công cộng cho người mù cùng một cơ sở huấn luyện chó dẫn đường phúc lợi công cộng. Trần Văn Cảng vốn còn hơi ngần ngại, nhưng khi nghe nói đến khu nuôi chó dẫn đường thì vẫn động lòng. Không kìm nén được lòng yêu chó, vậy là anh đồng ý.


Thực ra Hoắc Niệm Sinh cũng có đôi lời phàn nàn ở sau lưng, nói đùa rằng: "Còn tôi thì sao? Còn quỹ từ thiện mang tên tôi đâu? Không làm sao?"


Trần Văn Cảng bật cười, ôm lấy mặt y: "Mấy năm tới em còn phải tập trung học hành, thời gian còn nhiều, tốt nghiệp rồi sẽ nói sau."


Anh hôn lên má Hoắc Niệm Sinh một cái, thế là y để mặc anh muốn làm gì thì làm.


Bây giờ hai người dành phần lớn thời gian sống ở phố Giang Hồ, thỉnh thoảng trở về căn hộ ở trung tâm thành phố nghỉ ngơi vài ngày. Mỗi ngày đi làm, tan làm, đến trường rồi về, họ cùng nhau nấu ăn, nấu thừa thì mang sang cho hàng xóm, rồi lại mang một chén thức ăn nhà người ta nấu về.


So với những tháng ngày trước đây, cuộc sống của Hoắc Niệm Sinh trở nên kín tiếng hơn hẳn. Dường như y đã biến mất khỏi tầm mắt của truyền thông và công chúng chỉ sau một đêm, hiếm khi xuất hiện rồi đập tiền trong các cuộc đấu giá, cũng chẳng còn lui tới các hộp đêm và quán bar, xe sang thỉnh thoảng chạy qua phố thì lần nào cũng cùng ra cùng vào với Trần Văn Cảng.


Thời gian rảnh rỗi, họ thường ra ngoài dạo phố. Trần Văn Cảng thích lang thang trên đường phố, xuyên qua các ngõ nhỏ, không lái xe mà chỉ đơn giản là đi bộ, có thể đi cả ngày. Hoắc Niệm Sinh phát hiện ra anh đặc biệt thích chui vào các ngóc ngách, trên đầu là dây điện và ống nước, gạch xanh loang lổ, bậc thang gập ghềnh, lối đi quanh co đan xen vào nhau, địa hình càng phức tạp, anh càng thích.


Có lần họ buộc phải đi qua phòng khách của một gia đình. Gia đình nọ tứ đại đồng đường, sống chung dưới một mái nhà, cũng dễ tính thông cảm cho qua, còn cho Trần Văn Cảng trái cây. Trần Văn Cảng trò chuyện với người già và trẻ em trong nhà họ, thậm chí còn chụp ảnh cả gia đình, hứa sẽ gửi lại sau.


Đây là sở thích mới của anh, Trần Văn Cảng đã mua một chiếc máy ảnh phim Leica cũ, mang nó theo mình khắp mọi nơi. Anh mua rất nhiều phim, chụp lại những nơi mình đi qua, không chỉ có cảnh vật, trong ảnh của anh luôn có người xuất hiện. Anh quan sát đủ loại người, thu họ vào trong ống kính của mình. Có những bà cụ tóc bạc phơ bán cá ở chợ, có những đứa trẻ vung vẩy cặp sách đuổi đánh nhau trong vũng bùn sau giờ học, có hai người đàn ông to lớn thô kệch nhảy dựng lên cãi nhau trên phố về một câu chuyện vụn vặt nào đó, có đôi bàn tay khô gầy như vỏ quýt phơi nắng và đủ mọi biểu cảm hỉ nộ ái ố.


Mới đây, cuối cùng cũng có một bức ảnh của Hoắc Niệm Sinh lọt ra, thợ săn ảnh ghi lại khoảnh khắc hai người dắt tay nhau hẹn hò trên bến tàu. Khu bến tàu cũ đã xuống cấp theo năm tháng, khắp nơi đều là nhà bỏ hoang, hôm đó trời còn mưa lạnh, Trần Văn Cảng và Hoắc Niệm Sinh trú mưa dưới mái hiên, tóc tai quần áo không tránh khỏi bị ướt, trông luộm thuộm nhếch nhác. Thợ săn ảnh hào hứng đăng tải lên tài khoản cá nhân của mình, cũng không phải là tin tức chính thống gì, chỉ đùa là không biết có phải công tử Hoắc một thời phong lưu phóng khoáng sắp phá sản rồi không, xem vợ chồng nghèo lắm xót xa*. Tất nhiên tay thợ săn ảnh này chuyên đăng tin giải trí bịa đặt, nên hầu hết người xem chỉ cười trừ cho qua.



* Trích Khiển bi hoài kỳ 2 của Nguyên Chẩn (thời Đường)


Thực ra, lần đó Trần Văn Cảng dẫn Hoắc Niệm Sinh đi tìm lại nơi anh đã thuê trọ ở kiếp trước. Tìm thì vẫn tìm được, nhưng nó đã bị một ông cụ nhặt rác chiếm giữ. Trần Văn Cảng giơ máy ảnh ở ngoài, chụp một bức tường và cửa sổ rồi thôi.


Đông qua quá nửa, Tết Nguyên đán đang đến gần, dì giúp việc sang giúp đỡ, dọn dẹp nhà cũ họ Trần từ trong ra ngoài một lượt.


Hoắc Niệm Sinh bận rộn chuẩn bị đồ Tết trong bếp rất ra dáng, Trần Văn Cảng ở phòng làm việc, lắng nghe tiếng nước chảy ào ào ngoài sân.


Sau khi rửa tấm ảnh chụp ở khu vực bến tàu, anh đè nó bên dưới tấm kính trên bàn làm việc, anh lại trải tờ giấy ra, vặn mở nắp bút, đầu bút dừng lại trên tờ giấy. Hoắc Niệm Sinh nhận thấy dạo này anh hay viết viết vẽ vẽ trên giấy, nhưng Trần Văn Cảng chưa bao giờ cho y xem.


Thứ duy nhất mà Hoắc Niệm Sinh để lại trong kiếp trước là một bức thư tuyệt mệnh, Trần Văn Cảng không tính toán nợ cũ, anh quyết định viết một lá thư tình cho Hoắc Niệm Sinh. Chỉ là cứ viết nguệch ngoạc, suy nghĩ hồi lâu, chẳng có gì vừa ý. Anh vò tờ giấy lại thành cục, xấu hổ không dám lấy ra.


Hoắc Niệm Sinh từ ngoài gọi vào, y nấu xong thịt bò hầm xì dầu, gọi Trần Văn Cảng ra nếm thử.


Trần Văn Cảng đáp lời, dứt khoát đậy nắp bút lại, khi đứng dậy thì làm rơi một cuốn sách trên bàn. Anh cúi xuống nhặt nó lên, gáy sách rơi xuống đất, hai trang sách mở ra: "Tôi mong em biết rằng em vẫn luôn là giấc mơ cuối cùng ở sâu trong tâm hồn tôi."


Trần Văn Cảng mỉm cười bước ra, anh ôm lấy thắt lưng Hoắc Niệm Sinh từ phía sau: "Anh đứng yên, em muốn nói với anh một lời tình tứ."


---


Tác giả nhắn gửi:


1. "Tôi mong em biết rằng em vẫn luôn là giấc mơ cuối cùng ở sâu trong tâm hồn tôi." trích trong A Tale of Two Cities.


2. "Quỹ từ thiện Niệm Sinh" kiếp này sẽ đổi tên thành "Quỹ từ thiện Niệm Cảng" ha.


Người dịch:


Câu văn gốc là "I wish you to know that you have been the last dream of my soul", A Tale of Two Cities hay tiếng Việt dịch là Chuyện hai thành phố, là một cuốn tiểu thuyết của Charles Dickens, viết tại London và Paris trước và trong cuộc Cách mạng Pháp.


---


 


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 119: Hoàn chính văn
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...