Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 118


Ngày hôm sau khi mở mắt ra, một chiếc tất dài màu đỏ trắng treo trên đầu giường, Trần Văn Cảng mơ màng một lúc rồi mới tỉnh lại. Anh cố rướn giọng gọi Hoắc Niệm Sinh: "Anh xem em là trẻ con à?"


Trong tất đựng đầy kẹo đủ màu sắc, Trần Văn Cảng bóc một viên, nếm thử, nheo mắt vì chua, bị vẻ ngoài của nó đánh lừa rồi.


Hoắc Niệm Sinh cạo râu xong đi từ phòng tắm ra, nhảy lên giường, trong mắt là nụ cười trêu đùa: "Em trong mắt tôi không phải bé con thì là gì nào? Lần đầu tiên tôi gặp em ở nhà họ Trịnh, đồng phục tiểu học trường em hình như là màu xanh lam, em còn đang mặc quần yếm và tất cao đến bắp chân kìa."


Trần Văn Cảng giận dỗi cắn viên kẹo rồi đưa vào miệng y, rồi vòng tay ôm cổ y, hỏi: "Anh còn nhớ em à?"


"Tất nhiên là tôi nhớ, nhưng lúc đó em còn nhỏ, có lẽ em không nhớ gì đâu."


"Không phải đâu, thực ra em vẫn còn chút ấn tượng."


"Trí nhớ tốt thế sao? Em có ấn tượng gì về tôi?"


"Ừm... chắc chắn nghĩ là một anh không đàng hoàng rồi."


Hoắc Niệm Sinh biết anh sợ nhột ở đâu, bèn thò tay vào áo ngủ mà cù, Trần Văn Cảng cười muốn tắt thở, rồi hai người bắt đầu lăn lộn đùa giỡn.


Trần Văn Cảng sờ lên má Hoắc Niệm Sinh. Anh vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt này thật.


Đó là bữa tiệc gia đình đầu tiên anh tham dự sau khi đến nhà họ Trịnh, có rất nhiều gương mặt xa lạ, những cái nhìn đầy ẩn ý và lời bàn tán khiến cậu học sinh tiểu học luống cuống tay chân. Trần Văn Cảng phải dè dặt dựa sát vào tường, lùi lại để nhường đường cho người khác, rồi va vào một chàng trai trẻ.


Hoắc Niệm Sinh mặc bộ vest ba mảnh, vẫn đang trong giai đoạn chuyển tiếp giữa thiếu niên và người lớn, cúi đầu nhìn xuống Trần Văn Cảng.


Lúc này, bà Trịnh lại gần, nói vài câu với cháu trai.



Trịnh Ngọc Thành chạy tới, Trần Văn Cảng nghe được hắn khinh thường nói: "Đó là anh họ của Trịnh Mậu Huân, đừng để ý đến hắn."


Đùa giỡn một hồi rồi lại chuyển thành thân mật. Họ dành hai ngày ở chốn yên vui không ai quấy rầy, điên loan đảo phượng, như Adam và Eva trên thiên đường, quần áo mặc vào lại cởi ra, nhiều lần đến nỗi đôi khi Trần Văn Cảng không nhớ nổi mình đang ở trạng thái nào.


Trần Văn Cảng cũng khẳng định rằng thật ra không chỉ có mình anh cảm thấy bất an. Chẳng qua là Hoắc Niệm Sinh không thể hiện ra. Nhưng mỗi khi nhớ đến, y sẽ dỗ Trần Văn Cảng nói "em thương anh" hết lần này đến lần khác, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, như thể đang tìm đủ mọi cách để lấp đầy khoảng trống còn lại từ kiếp trước.


Họ tuyệt nhiên không nhắc đến bức di thư mang theo niềm hối tiếc suốt nửa cuộc đời, nhưng khi sóng tình lên đến đỉnh điểm, Hoắc Niệm Sinh sẽ vừa chân thành tha thiết trút hết nỗi lòng mình, vừa dồn sức mạnh mẽ như muốn khảm anh vào trong da thịt mình. Trần Văn Cảng sẽ ôm lấy y, tiếp nhận y với vô vàn tình ý.


Phải đến khi lễ Giáng sinh qua rồi, họ mới xuống núi về trung tâm thành phố. Nếu không phải vì còn nhiều việc cần giải quyết, Trần Văn Cảng tin rằng họ có thể tiếp tục tiêu phí thời gian đến ngày nghỉ Tết.


Khi gặp lại Hoắc Chấn Phi, dù áo mùa đông dày cũng không thể che được vết bầm tím trên cổ Trần Văn Cảng. Hoắc Chấn Phi ho khan, giả vờ không để ý, nhìn sang Hoắc Niệm Sinh: "Bên phía cảnh sát đã sắp xếp rồi, vấn đề chính là chú hai và phe cánh của ông ta bị tình nghi kinh doanh bất hợp pháp và rửa tiền, chú đang là nhân chứng thì cũng phải đến cho cảnh sát thẩm vấn, thực hiện nghĩa vụ công dân cung cấp manh mối cho họ, đây là thủ tục thông thường, tất cả giám đốc điều hành cấp cao trong tập đoàn, bao gồm cả anh và ba anh đều đã trải qua."


Anh ta nói lời này có một nửa là để giải thích với Trần Văn Cảng, đây chính là nhân vật vừa mới bất hòa một câu đã đe dọa sẽ kéo một nửa nhà họ Hoắc xuống cùng.


Sau đó Hoắc Chấn Phi lại nói: "Tất nhiên, còn cần hợp tác điều tra về hành vi mua chuộc trợ lý địa phương trong vụ bắt cóc chú nữa. Trợ lý đó có lẽ đã chết thật rồi, coi như không có nhân chứng. Nhưng vẫn còn lần ra được manh mối trong các giao dịch tài chính của hắn ta khi còn sống, Hoắc Anh Phi không kín miệng, đã để lọt thông tin, nghe nói là do thân tín của chú hai qua mặt ông ta làm chuyện này, nhưng bản thân cha con chú hai không hề hay biết."


Trần Văn Cảng nói: "Như vậy thì tội của chú hai anh đã giảm bớt một bậc rồi. Nhưng anh có tin là ông ta vô tội không?"


Hoắc Chấn Phi cười gượng: "Chuyện còn lại cứ để cảnh sát lo chứ sao."


Trần Văn Cảng biết rõ anh ta đang nghĩ gì. Chú hai nhà họ Hoắc dính líu đến rửa tiền, vốn đã là một tội kinh tế đủ gây rúng động, nếu tính thêm cả hành vi tàn sát lẫn nhau, mua chuộc người khác bắt cóc chính người thân trong gia đình thì sẽ càng làm người nghe sởn tóc gáy hơn. Nếu một vụ bê bối gia đình lớn như vậy bị phanh phui, nhà bọn họ sẽ bị chỉ trỏ bàn tán ít nhất nửa năm. Nhưng Hoắc Chấn Phi cũng không biết rằng nếu bây giờ nhất thời mềm lòng, sau này biết đâu chừng lão ta sẽ cho chính mình và người còn lại trong nhà họ Hoắc chôn thây dưới đáy biển.


Trần Văn Cảng khuyên nhủ: "Nếu ông chú này của anh đã tàn nhẫn đến mức bỏ mặc tình cảm gia đình, tôi nghĩ thà... đau ngắn còn hơn đau dài."


Hoắc Chấn Phi quay lại nhìn anh. Ánh mắt dịu dàng của Trần Văn Cảng lóe lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị pha lẫn với hung ác. Anh ta nói: "Tất nhiên, có điều chúng tôi vẫn cần phải thảo luận vấn đề này, phải tính toán lâu dài."


Trần Văn Cảng chỉ cười: "Đúng là cần phải thảo luận, nhưng nếu anh không làm thì Niệm Sinh cũng làm thôi, người ta đã vung dao lên ​​đỉnh đầu rồi, không còn đường lui nữa. Hôm nay anh ấy gặp nguy hiểm, ngày mai người ta sẽ nhắm vào anh, con trai anh, cha mẹ anh và vợ anh."



Chỉ là đi cung cấp bằng chứng, cuộc trò chuyện diễn ra rất nhanh, Hoắc Niệm Sinh ký tên rồi ra về. Trần Văn Cảng lập tức nở nụ cười, bước tới đón, quàng khăn cho y.


Hoắc Chấn Phi nhìn Trần Văn Cảng hóa thân thành chú chim nhỏ nép bên Hoắc Niệm Sinh, còn Hoắc Niệm Sinh cúi xuống hôn lên trán anh, quấn quýt keo sơn. Anh ta cảm nhận được không khí giữa hai người họ đã thay đổi, một cảm giác không thể diễn tả được, nhưng anh ta mãi mãi không thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có thể giải thích thành sống sót sau tai nạn, xa cách đôi ngày lại mặn nồng hơn thuở tân hôn.


Hoắc Chấn Phi không nghĩ nhiều: "Cuối cùng cũng về rồi, mà lại gần đến Tết, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm gia đình đi."


Trần Văn Cảng ngước nhìn anh ta.


Hoắc Chấn Phi nói thêm: "Đây cũng là ý của ba tôi."


Vào ngày cuối cùng của năm cũ, bữa cơm đặt tại nhà hàng Thế Kỷ.


Chú ba Hoắc ngồi ở ghế chính, gia đình ba người nhà Hoắc Chấn Phi ngồi một bên, Hoắc Niệm Sinh và Trần Văn Cảng ở bên kia, còn gọi cả Giang Thái theo cùng.


Nhưng họ không gọi Hoắc Kinh Sinh. Chú hai Hoắc lo thân mình còn chưa xong, Hoắc Kinh Sinh có lẽ không được sạch sẽ lắm, không qua nổi cuộc điều tra, ngày trước hưởng lợi từ lão ta thì giờ đây lại phải trả giá gấp đôi, hắn đã trốn đi, tuyệt không lộ diện, có gọi cũng không thèm đến.


Mọi người ngồi quanh bàn đều ăn ý không nhắc gì về chuyện này.


Trần Văn Cảng đang định cầm đũa thì chị dâu Phương Cầm huých anh, nhắc: "Chúng ta nâng ly mời ba."


Vậy có nghĩa là xem như Trần Văn Cảng có cùng địa vị với chị ta, chị ta là nửa kia của Hoắc Chấn Phi, còn anh là nửa kia của Hoắc Niệm Sinh.


Trần Văn Cảng chưa kịp nói gì, chú ba Hoắc đã giơ tay ra hiệu cho chị ta ngồi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không cần đâu, ăn thì lo ăn đi."


Vì vậy bữa ăn này thật sự trôi qua trong sự lúng túng.


Nửa chừng thì Giang Thái vào nhà vệ sinh, còn lẻn ra ngoài hút thuốc nhưng bị Trần Văn Cảng bắt quả tang, cô bé lại oán trách rất là hùng hồn: "Em ăn không ngon mà, ông già đó hung dữ chết đi được, mặt cứ sa sầm, em ăn mà trong bụng như có tảng đá, còn không được hút một điếu thuốc sao?"



Vừa lúc đó Hoắc Niệm Sinh đến, cô bé phản xạ có điều kiện trốn ra sau lưng Trần Văn Cảng.


Hoắc Niệm Sinh cười nửa miệng, vẫy tay với cô bé: "Sao thế này, thấy tôi trở về thất vọng lắm à?"


Giang Thái cứng đầu "xì" một tiếng: "Không có, rất tốt, chúc mừng anh bình an trở về."


Trần Văn Cảng cũng bật cười, răn dạy cô bé: "Đưa thuốc lá đây."


Giang Thái bĩu môi không nói gì, ném cả thuốc lẫn bật lửa vào tay anh. Trần Văn Cảng biết Giang Thái sợ Hoắc Niệm Sinh, nhưng anh chỉ nhìn thấu mà không nói gì, cô bé cần phải xóa bỏ những thói quen xấu học được từ đám bạn trong vòng quan hệ xã hội trước đây, trẻ con tuổi dậy thì không sợ ai đó thì khó mà dạy dỗ.


Sau bữa cơm đoàn viên, Hoắc Chấn Phi sắp xếp cho tài xế đưa vợ con về, rồi mới đến gần: "Đừng để ý, ba tôi chỉ đang nhất thời không nghĩ thoáng được thôi."


Hoắc Niệm Sinh khoác vai Trần Văn Cảng, cười nhạt hỏi: "Người ta nói năm mới là khởi đầu mới, ông ấy lại đang nổi nóng cái gì vậy?"


Hoắc Chấn Phi nhướng mày, chỉ vào Trần Văn Cảng: "Đó là vì chú không thấy nhà chú đập bàn trong văn phòng chủ tịch đấy, nhiều năm rồi anh chưa thấy ai dám thẳng thừng cãi lại ông ấy cả, thừa nhận là một chuyện, nhưng đến tuổi của ông ấy thì có chết cũng phải giữ thể diện, hai người thông cảm vậy."


Trần Văn Cảng lúc này mới thể hiện phong thái khiêm tốn: "Còn anh thì sao? Không đến nỗi thù dai chứ?"


Hoắc Chấn Phi cười cười: "Tôi vẫn ổn, nhưng chưa đủ tuổi, không có tư cách."


Đường phố nhộn nhịp đông đúc, dù sao thì cũng là đêm giao thừa, nơi này lại là một khu thương mại sầm uất, có rất nhiều người trẻ ra đường. Tạm biệt Hoắc Chấn Phi, Trần Văn Cảng và Hoắc Niệm Sinh thong thả dạo bước, nắm tay nhau đi đến quảng trường, vì nhạc xung quanh ồn ào nên gần như không nghe thấy tiếng trò chuyện của chính mình. Cả hai đều không nói gì, ngẩng đầu chờ đợi đồng hồ đếm ngược trên tấm biển treo ở đỉnh tòa nhà.


Đúng nửa đêm, chính thức bước sang năm mới, tiếng chuông ngân vang, pháo hoa nổ tung trên bầu trời, đám đông reo hò phấn khích. Những người trẻ xa lạ ôm nhau, một người định ôm Trần Văn Cảng nhưng bị Hoắc Niệm Sinh kéo lại.


Hoắc Niệm Sinh mua một trái bóng bay từ người bán hàng rong, bên trong có kim tuyến màu lấp lánh, đưa cho Trần Văn Cảng.


Trần Văn Cảng mỉm cười nhận lấy: "Cho em bóng bay làm gì?"



Hoắc Niệm Sinh nhìn thấy một đứa bé cầm bóng bay chạy qua, bèn nói: "Nhìn kìa, bạn nhỏ khác cũng có bóng bay."


Hai người bước ra khỏi khu vực chìm trong tiếng hò reo vang dội điếc tai, bàn bạc xem nên làm gì trong dịp Tết, Trần Văn Cảng nhớ ra: "Ngày mai, không phải, tối nay trường em có buổi khiêu vũ mừng năm mới, anh đi cùng em không?"


"Muốn đi?" Hoắc Niệm Sinh hỏi.


Trần Văn Cảng giữ bóng bay, giấu tay dưới nách y cho ấm: "Nhân lúc chưa tốt nghiệp mà, tham gia một lần là bớt đi một lần đấy."


Khi về đến nhà thì đã khá muộn, trước khi đi ngủ tranh thủ đọc tin tức trên điện thoại, đột nhiên thấy một dòng tin, lần này nhà họ Vương sụp đổ, thái độ của ủy ban điều tra là phải làm thật nghiêm. Liên quan đến việc cờ bạc và đưa hối lộ, cảnh sát lần theo các mối quan hệ cá nhân của Vương Khải Minh, trọng tâm chính là chuyến du thuyền gần đây. Ngoài Hoắc Anh Phi và những người khác, Hà Gia Tuấn cũng tham gia đánh bạc trên thuyền, bài viết này phân tích liệu hậu quả khi gã bị tóm đuôi lần này có có nghiêm trọng hơn trước hay không. Bản thân Hà Gia Tuấn cũng mang tiếng xấu, ăn nhậu, gái gú, bài bạc có đủ, một số là vấn đề đạo đức, cũng có cái là tranh chấp dân sự, có cả tội hình sự. Trước đây, gia đình gã luôn có thể biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không, nhưng nhà họ Hà cũng vì vậy mà bị chỉ trích.


Hoắc Niệm Sinh tựa cằm lên vai Trần Văn Cảng: "Khi tích tụ đến một mức độ nhất định, sẽ đến lúc ngay cả nhà họ Hà cũng không thể che giấu được nữa."


Trần Văn Cảng hiểu ra: "Thì ra vì nhà họ Hà gặp rắc rối, thảo nào lại muốn đưa Hà Uyển Tâm ra nước ngoài lánh nạn trước."


"Sao em biết?"


"Luật sư Chúc nói với em."


Hoắc Niệm Sinh gật đầu: "Chính là như thế, nhà họ Hà đang hỗn loạn, đưa một quả bom hẹn giờ ra nước ngoài vẫn tốt hơn giữ lại bên mình."


Trần Văn Cảng biết luật sư Chúc cũng đang làm theo lời y: "Tiến độ hiện tại thế nào rồi, chắc cô ta tạm thời chưa thể đi được?"


Hoắc Niệm Sinh hứa: "Không ai giở mánh khóe dư thừa cả, nhưng nếu cô ta muốn ra nước ngoài sẽ phải xuất trình lý lịch tư pháp hợp lệ."


Trần Văn Cảng vỗ tay y: "Luật sư người ta làm việc cho anh đã vất vả lắm rồi, anh nên tăng lương cho người ta đi."


Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Được, nhất định sẽ tăng."


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 118
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...