Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 85: Của Hồi Môn Của Con Dâu
1@-
Trả lại, nói thì dễ, làm thì đau xót không nguôi.
Tạ lão phu nhân và Thiệu di nương mắt dõi nhìn những món đồ trong phòng mình, từng món từng món bị khiêng ra, nỗi đau như bị dao cứa vào thịt.
Nỗi đau của Tạ lão phu nhân, không chỉ dừng lại ở đây.
Những món đồ này còn đỡ, nhưng còn khoản tiền tám vạn lượng ghi trong danh sách của hồi môn thì sao, tám vạn lượng đó đã tiêu hết từ lâu rồi, giờ biết lấy đâu ra mà đền!
Thật là muốn lấy mạng bà.
"Trong cửa hàng tổng cộng chỉ còn bấy nhiêu."
Tạ lão phu nhân mặt tái mét hỏi: "Bao nhiêu?"
"Ba vạn lượng."
Tạ lão phu nhân nghẹn lời, ngã vật ra sau, Thiệu di nương nhanh tay lẹ mắt vội đỡ bà, tay ghì chặt vào huyệt nhân trung.
Tạ lão phu nhân vừa tỉnh lại, lập tức gào lên: “Trời ơi, thế này sao sống nổi, mang dây thừng ra cho ta treo cổ đi thôi."
"Bà im miệng cho ta."
Tạ lão gia giận đến muốn tát cho bà một cái: “Nhìn xem bà gây ra chuyện tốt đẹp gì đây."
"Ta gây ra chuyện tốt gì hả?"
Tạ lão phu nhân lao đầu vào ngực lão gia: “Bạc này ta ăn một mình, hay uống một mình, ông nói đi, ông nói đi?"
Tạ lão gia bị bà đâm đau, trước mặt con cháu không thể nổi nóng, đành đập mạnh xuống bàn.
"Giờ nói mấy chuyện này có ích gì, đập nồi bán sắt cũng phải gom đủ số bạc."
Tạ nhị gia vội khuyên: "Đúng vậy, mẫu thân, trước hết phải gom đủ bạc, sau này con vào kinh làm quan, kiếm nhiều bạc về cho người. Đại ca, huynh cũng nghĩ cách đi?"
"Ta nghĩ cách gì được? Cửa hàng xoay vòng hết bạc rồi đó, giờ ta nghèo đến mức một đồng cắc cũng không có." Tạ đại gia lắc đầu.
Thiệu di nương nghiến răng: "Đại tẩu là người giàu có trong thành Dương Châu, của hồi môn của tẩu..."
"Đời nào có di nương đi tính đến của hồi môn của đại tẩu? Ta khinh! Nói ra không sợ người ta cười rụng răng."
Cố Thị vừa đi vào đã chửi, vào rồi, bàn tay ngọc chỉ thẳng vào mũi Thiệu di nương, lại mắng tiếp.
"Ta là đại tẩu chưa từng ăn trộm trâm, vòng của ai, cũng chẳng tính đến bạc của ai. Có giỏi thì tự lấy của hồi môn nhà ngoại ngươi ra mà đền, tính đến nhà ta, cũng không xem lại bản thân là thứ gì."
Ngày thường khách khí với ngươi đôi câu, ngươi lập tức không biết trời đất là gì phải không.
Dám tính đến của hồi môn nhà ta, bà đây sẽ làm thịt ngươi!
Thiệu di nương bị chửi đến không thốt nên lời, nước mắt lưng tròng, trông thật tội nghiệp.
Tạ lão phu nhân thấy thế, chẳng còn đau đầu, chẳng còn mỏi lưng, giận dữ quát lên: "Vô lễ!"
Cố Thị ngực phập phồng, tay vỗ đùi, cũng gào lên.
"Chắc là ta không có chỗ dựa trong cung, ngay đến của hồi môn cũng giữ không nổi. Được rồi, được rồi, khi nào Vương công công còn ở Dương Châu, chúng ta ra trước mặt ông ta mà nói rõ ràng, trên đời này liệu có đạo lý nào lấy của hồi môn của chính thê để đền cho thiếp thất không? Ta không muốn sống nữa!"
Tạ lão phu nhân nghe nói đến chuyện muốn ra trước mặt Vương công công, sợ đến mức chẳng dám hé môi, chỉ trợn mắt giận dữ nhìn con trai lớn.
Nếu là chuyện nhỏ nhặt thường ngày, Tạ đại gia chắc chắn sẽ đứng về phía nương mình, nhưng liên quan đến của hồi môn của vợ, dù có thế nào cũng phải rõ ràng.
Của hồi môn của vợ không thuộc của công, mà là tài sản riêng, số của hồi môn đó có thể cho ai, chẳng phải là để lại cho con cái hay sao.
Đó cũng là con của hắn, là con gái hắn!
Thế nên, Tạ đại gia cứ nhìn chằm chằm xuống mấy viên gạch xanh dưới chân, như thể chúng là người thiếp yêu quý nhất của hắn vậy.
Tạ lão phu nhân giận đến mức nghiến nát cả hàm răng.
"Đừng cãi nữa."
Tạ lão gia cầm chén trà trên bàn, đập mạnh xuống đất.
Chén trà vỡ tan dưới chân Thiệu di nương, khiến huyệt thái dương giật thình thịch, đến khóc cũng không khóc nổi.
"Đại phòng đưa một vạn, nhị phòng đưa hai vạn, ta với lão phu nhân đưa hai vạn, bạc này ta mặc kệ các người đi vay, đi cầm, hay đi cướp, ba ngày sau phải đặt đủ trên bàn cho ta."
...
Lúc này Tạ Ngọc Uyên vừa mới về đến viện, chuyện ở Phúc Thọ Đường truyền đến tai nàng, nàng mỉm cười nói: "Tạ lão gia mới là người sáng suốt trong phủ này."
"Tiểu thư sao lại nói vậy?"
Đôi mắt đen như mực của Tạ Ngọc Uyên sáng ngời.
Nàng cười: "Đại phòng có ba đứa con cần lo chuyện cưới gả, còn Thiệu di nương chỉ có hai đứa, tất nhiên bà ấy phải đưa nhiều hơn một chút. Mấy năm qua, lão phu nhân có hai đứa con trai hiếu thảo, bạc riêng nhiều nhất, không đưa hai vạn thì ai đưa?"
"Vậy chẳng phải chẳng liên quan gì đến đàn ông trong phủ sao?"
"Bọn họ đã đưa ba vạn rồi còn gì? Số bạc còn lại họ phải để dành để đi uống rượu, nuôi thiếp nữa chứ."
A Bảo và Như Dung bừng tỉnh ngộ.
Mắt đượm sầu, chân mày nhuốm vẻ u buồn, Tạ Ngọc Uyên mỉm cười chua xót.
Trên đời này, dù có phụ nữ giỏi giang thế nào, cũng không so được với toan tính của đàn ông.
Nếu không có sự đồng ý của Tạ lão gia, liệu lão phu nhân có dám động vào của hồi môn của nương nàng không? Nếu không có sự đồng ý của Tạ nhị gia, liệu Thiệu di nương có dám ăn trộm trang sức của nương nàng không?
Phụ nữ, trong mắt chỉ nhìn thấy đàn ông; mà không ngờ cuối cùng, kẻ đẩy ngươi đến đường cùng cũng là đàn ông.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười lạnh, bước vào phòng, cầm quyển sách y lên đọc.
A Bảo và Như Dung cũng đi vào theo.
Tiểu thư trước mắt, y phục trắng, tóc đen, đơn giản thanh khiết như bước ra từ tranh vẽ, thế nhưng trên khuôn mặt tinh khôi ấy, là đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ không chút gợn sóng.
Đúng lúc đó, nghe bên ngoài có tiếng nha hoàn gọi lớn: “Nhị tiểu thư đến rồi."
Tạ Ngọc Uyên đặt sách xuống: “A Bảo, ngươi đi đón tỷ tỷ ta; Như Dung, bảo nhà bếp chuẩn bị ít điểm tâm."
Cả hai đồng thanh: "Vâng, tiểu thư."
Tạ Ngọc Hồ vào phòng, hai chị em hỏi han nhau, rồi cùng ngồi tựa vào ghế quý phi nói chuyện.
Đợi nha hoàn mang trà điểm tâm lên, Tạ Ngọc Hồ thấy trong phòng không còn ai, bèn hạ giọng:
"Chuyện của hồi môn làm cả phủ náo loạn, tam muội sau này còn phải sống trong phủ này, sao không lùi lại một bước."
Tạ Ngọc Uyên đoán được nhị tỷ đến đây là vì chuyện của hồi môn, nên hỏi: "Ý của nhị tỷ, lùi thế nào?"
"Chữ Tạ có một nét viết không thành hai chữ, sau này chúng ta gả đi, cũng chỉ có nhà ngoại và huynh đệ tỷ muội để dựa dẫm vào, mọi chuyện đừng đẩy người ta vào đường cùng, nhẫn nhịn một chút là hơn, hôm nay chừa cho nhau một lối, sau này còn dễ gặp lại, tam muội à."
Nói trắng ra chỉ có một ý: Tam muội à, chuyện của hồi môn, thôi đi!
Tạ Ngọc Hồ là con thứ, con thứ muốn sống tốt, phải dựa vào chữ "nhẫn", nàng thật lòng sợ Tạ Ngọc Uyên không biết điều, gây ra họa.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Đa tạ nhị tỷ nhắc nhở, chữ 'nhẫn' trên đầu có con dao, nhị tỷ bao năm qua, chắc hẳn sống không dễ dàng."
Tạ Ngọc Hồ cười chua xót: "Biết làm sao, vì ta đâu có được sinh trong bụng mẫu thân."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Trả lại, nói thì dễ, làm thì đau xót không nguôi.
Tạ lão phu nhân và Thiệu di nương mắt dõi nhìn những món đồ trong phòng mình, từng món từng món bị khiêng ra, nỗi đau như bị dao cứa vào thịt.
Nỗi đau của Tạ lão phu nhân, không chỉ dừng lại ở đây.
Những món đồ này còn đỡ, nhưng còn khoản tiền tám vạn lượng ghi trong danh sách của hồi môn thì sao, tám vạn lượng đó đã tiêu hết từ lâu rồi, giờ biết lấy đâu ra mà đền!
Thật là muốn lấy mạng bà.
Đúng lúc đó, Tạ lão gia dẫn hai con trai từ ngoài vào, không nói không rằng, rút ra từ trong tay áo một xấp ngân phiếu.
"Trong cửa hàng tổng cộng chỉ còn bấy nhiêu."
Tạ lão phu nhân mặt tái mét hỏi: "Bao nhiêu?"
"Ba vạn lượng."
Tạ lão phu nhân nghẹn lời, ngã vật ra sau, Thiệu di nương nhanh tay lẹ mắt vội đỡ bà, tay ghì chặt vào huyệt nhân trung.
Tạ lão phu nhân vừa tỉnh lại, lập tức gào lên: “Trời ơi, thế này sao sống nổi, mang dây thừng ra cho ta treo cổ đi thôi."
"Bà im miệng cho ta."
Tạ lão gia giận đến muốn tát cho bà một cái: “Nhìn xem bà gây ra chuyện tốt đẹp gì đây."
"Ta gây ra chuyện tốt gì hả?"
Tạ lão phu nhân lao đầu vào ngực lão gia: “Bạc này ta ăn một mình, hay uống một mình, ông nói đi, ông nói đi?"
Tạ lão gia bị bà đâm đau, trước mặt con cháu không thể nổi nóng, đành đập mạnh xuống bàn.
"Giờ nói mấy chuyện này có ích gì, đập nồi bán sắt cũng phải gom đủ số bạc."
Tạ nhị gia vội khuyên: "Đúng vậy, mẫu thân, trước hết phải gom đủ bạc, sau này con vào kinh làm quan, kiếm nhiều bạc về cho người. Đại ca, huynh cũng nghĩ cách đi?"
"Ta nghĩ cách gì được? Cửa hàng xoay vòng hết bạc rồi đó, giờ ta nghèo đến mức một đồng cắc cũng không có." Tạ đại gia lắc đầu.
Thiệu di nương nghiến răng: "Đại tẩu là người giàu có trong thành Dương Châu, của hồi môn của tẩu..."
"Đời nào có di nương đi tính đến của hồi môn của đại tẩu? Ta khinh! Nói ra không sợ người ta cười rụng răng."
Cố Thị vừa đi vào đã chửi, vào rồi, bàn tay ngọc chỉ thẳng vào mũi Thiệu di nương, lại mắng tiếp.
"Ta là đại tẩu chưa từng ăn trộm trâm, vòng của ai, cũng chẳng tính đến bạc của ai. Có giỏi thì tự lấy của hồi môn nhà ngoại ngươi ra mà đền, tính đến nhà ta, cũng không xem lại bản thân là thứ gì."
Ngày thường khách khí với ngươi đôi câu, ngươi lập tức không biết trời đất là gì phải không.
Dám tính đến của hồi môn nhà ta, bà đây sẽ làm thịt ngươi!
Thiệu di nương bị chửi đến không thốt nên lời, nước mắt lưng tròng, trông thật tội nghiệp.
Tạ lão phu nhân thấy thế, chẳng còn đau đầu, chẳng còn mỏi lưng, giận dữ quát lên: "Vô lễ!"
Cố Thị ngực phập phồng, tay vỗ đùi, cũng gào lên.
"Chắc là ta không có chỗ dựa trong cung, ngay đến của hồi môn cũng giữ không nổi. Được rồi, được rồi, khi nào Vương công công còn ở Dương Châu, chúng ta ra trước mặt ông ta mà nói rõ ràng, trên đời này liệu có đạo lý nào lấy của hồi môn của chính thê để đền cho thiếp thất không? Ta không muốn sống nữa!"
Tạ lão phu nhân nghe nói đến chuyện muốn ra trước mặt Vương công công, sợ đến mức chẳng dám hé môi, chỉ trợn mắt giận dữ nhìn con trai lớn.
Nếu là chuyện nhỏ nhặt thường ngày, Tạ đại gia chắc chắn sẽ đứng về phía nương mình, nhưng liên quan đến của hồi môn của vợ, dù có thế nào cũng phải rõ ràng.
Của hồi môn của vợ không thuộc của công, mà là tài sản riêng, số của hồi môn đó có thể cho ai, chẳng phải là để lại cho con cái hay sao.
Đó cũng là con của hắn, là con gái hắn!
Thế nên, Tạ đại gia cứ nhìn chằm chằm xuống mấy viên gạch xanh dưới chân, như thể chúng là người thiếp yêu quý nhất của hắn vậy.
Tạ lão phu nhân giận đến mức nghiến nát cả hàm răng.
"Đừng cãi nữa."
Tạ lão gia cầm chén trà trên bàn, đập mạnh xuống đất.
Chén trà vỡ tan dưới chân Thiệu di nương, khiến huyệt thái dương giật thình thịch, đến khóc cũng không khóc nổi.
"Đại phòng đưa một vạn, nhị phòng đưa hai vạn, ta với lão phu nhân đưa hai vạn, bạc này ta mặc kệ các người đi vay, đi cầm, hay đi cướp, ba ngày sau phải đặt đủ trên bàn cho ta."
...
Lúc này Tạ Ngọc Uyên vừa mới về đến viện, chuyện ở Phúc Thọ Đường truyền đến tai nàng, nàng mỉm cười nói: "Tạ lão gia mới là người sáng suốt trong phủ này."
"Tiểu thư sao lại nói vậy?"
Đôi mắt đen như mực của Tạ Ngọc Uyên sáng ngời.
Nàng cười: "Đại phòng có ba đứa con cần lo chuyện cưới gả, còn Thiệu di nương chỉ có hai đứa, tất nhiên bà ấy phải đưa nhiều hơn một chút. Mấy năm qua, lão phu nhân có hai đứa con trai hiếu thảo, bạc riêng nhiều nhất, không đưa hai vạn thì ai đưa?"
"Vậy chẳng phải chẳng liên quan gì đến đàn ông trong phủ sao?"
"Bọn họ đã đưa ba vạn rồi còn gì? Số bạc còn lại họ phải để dành để đi uống rượu, nuôi thiếp nữa chứ."
A Bảo và Như Dung bừng tỉnh ngộ.
Mắt đượm sầu, chân mày nhuốm vẻ u buồn, Tạ Ngọc Uyên mỉm cười chua xót.
Trên đời này, dù có phụ nữ giỏi giang thế nào, cũng không so được với toan tính của đàn ông.
Nếu không có sự đồng ý của Tạ lão gia, liệu lão phu nhân có dám động vào của hồi môn của nương nàng không? Nếu không có sự đồng ý của Tạ nhị gia, liệu Thiệu di nương có dám ăn trộm trang sức của nương nàng không?
Phụ nữ, trong mắt chỉ nhìn thấy đàn ông; mà không ngờ cuối cùng, kẻ đẩy ngươi đến đường cùng cũng là đàn ông.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười lạnh, bước vào phòng, cầm quyển sách y lên đọc.
A Bảo và Như Dung cũng đi vào theo.
Tiểu thư trước mắt, y phục trắng, tóc đen, đơn giản thanh khiết như bước ra từ tranh vẽ, thế nhưng trên khuôn mặt tinh khôi ấy, là đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ không chút gợn sóng.
Đúng lúc đó, nghe bên ngoài có tiếng nha hoàn gọi lớn: “Nhị tiểu thư đến rồi."
Tạ Ngọc Uyên đặt sách xuống: “A Bảo, ngươi đi đón tỷ tỷ ta; Như Dung, bảo nhà bếp chuẩn bị ít điểm tâm."
Cả hai đồng thanh: "Vâng, tiểu thư."
Tạ Ngọc Hồ vào phòng, hai chị em hỏi han nhau, rồi cùng ngồi tựa vào ghế quý phi nói chuyện.
Đợi nha hoàn mang trà điểm tâm lên, Tạ Ngọc Hồ thấy trong phòng không còn ai, bèn hạ giọng:
"Chuyện của hồi môn làm cả phủ náo loạn, tam muội sau này còn phải sống trong phủ này, sao không lùi lại một bước."
Tạ Ngọc Uyên đoán được nhị tỷ đến đây là vì chuyện của hồi môn, nên hỏi: "Ý của nhị tỷ, lùi thế nào?"
"Chữ Tạ có một nét viết không thành hai chữ, sau này chúng ta gả đi, cũng chỉ có nhà ngoại và huynh đệ tỷ muội để dựa dẫm vào, mọi chuyện đừng đẩy người ta vào đường cùng, nhẫn nhịn một chút là hơn, hôm nay chừa cho nhau một lối, sau này còn dễ gặp lại, tam muội à."
Nói trắng ra chỉ có một ý: Tam muội à, chuyện của hồi môn, thôi đi!
Tạ Ngọc Hồ là con thứ, con thứ muốn sống tốt, phải dựa vào chữ "nhẫn", nàng thật lòng sợ Tạ Ngọc Uyên không biết điều, gây ra họa.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Đa tạ nhị tỷ nhắc nhở, chữ 'nhẫn' trên đầu có con dao, nhị tỷ bao năm qua, chắc hẳn sống không dễ dàng."
Tạ Ngọc Hồ cười chua xót: "Biết làm sao, vì ta đâu có được sinh trong bụng mẫu thân."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 85: Của Hồi Môn Của Con Dâu
10.0/10 từ 33 lượt.