Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 84: Phú Quý Bị Đánh Cắp
1@-
Vương Trực đang định mở miệng thì “bốp" một tiếng, chiếc quạt xếp mở ra trước mặt hắn, chủ nhân của chiếc quạt mỉm cười: “Đừng nói, để ta đoán xem."
Vương Trực vội cười theo: "Thế tử gia, ngài đoán thử xem?"
"Tạ gia thì không cần đoán, chắc chắn vẫn cái tính ấy, còn Tạ Ngọc Uyên... chắc chắn sẽ nhân cơ hội đưa ra yêu cầu gì đó."
Vương Trực liếc nhìn Thập Lục gia bên cạnh, thấy hắn không có ý kiến gì, bèn cười: "Đúng là nàng ta có đưa ra yêu cầu, thế tử gia đoán xem là gì?"
"Gả cho một lang quân như ý thì còn quá nhỏ, xin phong thưởng cho nương thì hơi lớn gan, chuyện này làm ta khó nghĩ quá. Mộ Chi, ngươi đoán xem."
Lý Cẩm Dạ liếc hắn một cái, rồi tiếp tục nhìn xa xăm.
Vương Trực sợ Tô thế tử lại nổi tính, vội nói: "Nàng ta muốn Tạ gia trả lại của hồi môn của nương mình."
Nghe xong, Lý Cẩm Dạ bỗng quay phắt đầu, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Vương Trực lập tức nói: "Tạ gia ghi toàn đồng nát sắt vụn vào danh sách của hồi môn của Cao Thị, nhưng bị tam tiểu thư phát hiện."
"Tạ gia này còn biết liêm sỉ không?" Tô TSm thở ra một hơi lạnh: “Sao thủ đoạn lại đê tiện thế."
Vương Trực nheo mắt, không giấu giếm: “Thế tử gia, ta thấy Tạ gia quả thực không có chút cốt khí nào."
Tô TSm phe phẩy quạt, tiếng gió vù vù vang lên.
"Ta thật không hiểu, với gia thế của Cao phủ trước đây, đế đô thiếu gì thanh niên tài giỏi, sao lại phải chọn kẻ vừa xa xôi vừa xấu xa như Tạ Diệc Đạt, mắt người Cao gia đều mù cả sao?"
Chuyện này, nghĩ thế nào cũng không thông.
Lý Cẩm Dạ miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “Vương công công, chuyện của hồi môn Tạ gia nói thế nào?"
"Tạ gia nói ba ngày, trong vòng ba ngày nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn. Thập Lục gia yên tâm, có nô tài ở đây, chắc chắn Tạ gia không dám giở trò."
"Vất vả rồi, xuống nghỉ ngơi đi."
"Dạ."
"Khoan đã!"
Tô TSm thu chiếc quạt lại, ghé sát mặt Vương Trực: “Vương công công, nghe nói kỹ nữ ở Dương Châu nổi tiếng cả thiên hạ, tối nay sắp xếp đi, ta và Thập Lục gia muốn chơi đùa một phen."
Vương Trực hoảng sợ cúi đầu.
Thiên hạ đều biết thế tử gia của phủ Vệ Quốc công có hai đam mê: một là mỹ nhân, hai là mỹ thực.
Vì hai điều này, mấy năm nay thế tử ở kinh thành không được mấy tháng, suốt ngày du sơn ngoạn thủy, nói thẳng ra là vừa ăn vừa trăng hoa.
Cửa phủ Vệ Quốc công, cứ nửa năm lại có phụ nữ ôm con tìm đến.
Nghe nói, Tô thế tử mới mười bảy tuổi đã là cha của bốn năm đứa con rồi, đúng là tài tử phong lưu!
Chẳng là, mới về kinh chưa được mấy ngày, vừa nghe Thập Lục gia đến Dương Châu, bèn mặt dày đi theo, còn bảo trong những người phụ nữ đã gặp, kỹ nữ Dương Châu là mềm mại, dịu dàng nhất.
Chậc chậc... hắn nghe mà cũng thấy ngượng.
Vương Trực không dám tự ý quyết định, theo bản năng nhìn sang Lý Cẩm Dạ.
Lý Cẩm Dạ cong môi: “Lầu Hi Xuân nhạc trỗi lên, chiều nhìn ngọc lá vàng lay."
"Dạ, Thập Lục gia!"
Vương Trực hiểu ý, cúi người lui xuống.
Chờ đến khi bóng dáng hơi mập của Vương Trực đi qua cầu Cửu Khúc, khóe miệng Tô TSm mới cong lên.
"Lão này ngoài mặt là người của hoàng thượng, thực ra vẫn là tai mắt của hoàng hậu, ở góc bắc kinh thành hắn có một phủ, nuôi một bà lớn, hai bà nhỏ."
Lý Cẩm Dạ cười cười.
Thái giám và cung nữ không quyền không thế trong cung còn sống chung, những kẻ có quyền thế thì ra ngoài lập phủ. Xem ra, mấy năm nay Vương Trực này ở trong cung kiếm được không ít tiền.
"Tô TSm, tối nay ai muốn gặp ta?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Tô TSm giật mình: “Ta nói mà, ngươi đúng là con cáo già, tinh khôn đến mức khó tin. Người muốn gặp ngươi tối nay là..."
Hắn không nói hết câu, chỉ dùng đuôi quạt viết một chữ lên lan can.
Lý Cẩm Dạ hơi nghiêng người về phía trước.
Mùa thu Giang Nam, trời xanh đến mức làm lòng người say đắm, nhưng so với bầu trời trong trẻo nơi thảo nguyên tái ngoại, vẫn thiếu đi chút thông thoáng và thuần khiết.
Đôi mắt hắn không động, nhưng trong lòng như dậy sóng.
...
Tạ Ngọc Uyên ăn cơm xong, thoải mái ngủ một giấc trưa.
Ngủ xong, nàng thay đổi hẳn tính cách lười nhác hàng ngày, lần đầu tiên dẫn hai nha hoàn đi thăm nhà.
Thăm nhà ai? Tất nhiên là đến nơi nào đang "náo nhiệt".
Lúc này nơi "náo nhiệt" nhất Tạ phủ, không đâu khác chính là kho phòng Phúc Thọ Đường!
Vì sao náo nhiệt, vì đang tìm kiếm lại của hồi môn của Cao Thị!
Khi Tạ Ngọc Uyên đến, chỉ thấy một sân đầy nha hoàn, bà tử, đi đi lại lại rất vội vã.
Tạ lão phu nhân ngồi dựa trên ghế quý phi, đầu quấn khăn, mặt trắng bệch, chỉ huy kẻ này, kẻ kia.
Bên cạnh bà ta là Thiệu di nương, mặt dài ra, trông như vừa mất phụ mẫu.
Thấy Tạ Ngọc Uyên đến, mắt Tạ lão phu nhân tóe lửa, nhưng rồi bà cố ngồi dậy, lập tức biến thành một tổ mẫu hiền từ.
"Con của ta, sao con lại đến đây, chỗ này lộn xộn lắm, cẩn thận không bị vấp ngã, mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Tạ Ngọc Uyên cười nói: "Con đến thăm tổ mẫu."
Ngươi đến xem ta chết chưa thì có! Tạ lão phu nhân cố nén cơn giận trong lòng, cười nói: "Đúng là đứa cháu hiếu thảo."
Tạ Ngọc Uyên đi đến trước mặt bà hành lễ, ánh mắt dừng trên đầu Thiệu di nương.
"Cây trâm bích ngọc thất bảo tinh xảo trên đầu di nương trông rất quen. Cả chiếc vòng vàng sáu phượng đùa ngọc trên tay nữa, cũng rất quen, chắc đều là những thứ trong danh sách của hồi môn của nương ta."
Con tiện nhân này, ta, ta, ta cắn chết ngươi!
Thiệu di nương giận tím mặt, nhưng vẫn phải tỏ vẻ biết lỗi: “Tam tiểu thư, ta sai rồi, người rộng lượng, đừng chấp nhặt với ta."
Nói xong, bà ta vội tháo vòng tay, rút trâm, đưa cho Tạ Ngọc Uyên.
Tạ Ngọc Uyên nhìn những món đồ trong tay, cười: "Giao ra là được, chỉ cần đủ của hồi môn, ta tất nhiên không chấp nhặt với di nương, dù sao ai mà chẳng có lúc tham chút lợi nhỏ."
"Ngươi..."
Máu trong ngực Thiệu di nương dồn lên cổ họng, đến nỗi mặt đỏ bừng, không biết phải quay đi đâu.
Tạ Ngọc Uyên đạt được mục đích, nở nụ cười ngọt ngào với Tạ lão phu nhân: "Tổ mẫu, con đi trước đây, nhìn sắc mặt bà không được tốt, nhớ giữ gìn sức khỏe."
Vừa bước chân ra khỏi viện, đã nghe trong sảnh có tiếng "choang choang", chắc là tiếng chén trà rơi vỡ.
Tạ Ngọc Uyên cong môi cười lạnh.
Trước quyền lực, là rồng thì phải cuộn mình, là hổ thì phải nằm xuống, huống chi chỉ là một Tạ phủ nhỏ nhoi.
Phú quý bị đánh cắp, cuối cùng cũng phải trả lại thôi.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Lúc này, Vương Trực vừa từ Tạ gia ra, vội vã đi về trạm dịch nơi quan lại nghỉ ngơi.
Trạm dịch nằm cạnh hồ Thọ Tây, trước cửa có mấy vệ sĩ dáng vẻ nghiêm trang đứng canh.
Vương Trực theo chân vệ sĩ đi về phía hậu viện.
Giữa tiền sảnh và hậu viện là một hồ nước, trên hồ có chiếc cầu nhỏ. Vừa bước đến giữa cầu, ngẩng đầu lên đã thấy hai thiếu niên trong trang phục gấm vóc đứng tựa vào lan can tầng hai.
Hắn vén vạt áo, bước nhanh lên lầu: “Thập Lục gia, thân thể ngài không tốt, đừng đứng ngoài gió lạnh thế này."
Thập Lục gia không biết là không nghe thấy hay không muốn nghe, mà còn bước thêm vài bước về phía có gió: “Lần này, việc tuyên chỉ ra sao rồi?"
Vương Trực đang định mở miệng thì “bốp" một tiếng, chiếc quạt xếp mở ra trước mặt hắn, chủ nhân của chiếc quạt mỉm cười: “Đừng nói, để ta đoán xem."
Vương Trực vội cười theo: "Thế tử gia, ngài đoán thử xem?"
"Tạ gia thì không cần đoán, chắc chắn vẫn cái tính ấy, còn Tạ Ngọc Uyên... chắc chắn sẽ nhân cơ hội đưa ra yêu cầu gì đó."
Vương Trực liếc nhìn Thập Lục gia bên cạnh, thấy hắn không có ý kiến gì, bèn cười: "Đúng là nàng ta có đưa ra yêu cầu, thế tử gia đoán xem là gì?"
"Gả cho một lang quân như ý thì còn quá nhỏ, xin phong thưởng cho nương thì hơi lớn gan, chuyện này làm ta khó nghĩ quá. Mộ Chi, ngươi đoán xem."
Lý Cẩm Dạ liếc hắn một cái, rồi tiếp tục nhìn xa xăm.
Vương Trực sợ Tô thế tử lại nổi tính, vội nói: "Nàng ta muốn Tạ gia trả lại của hồi môn của nương mình."
Nghe xong, Lý Cẩm Dạ bỗng quay phắt đầu, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Vương Trực lập tức nói: "Tạ gia ghi toàn đồng nát sắt vụn vào danh sách của hồi môn của Cao Thị, nhưng bị tam tiểu thư phát hiện."
"Tạ gia này còn biết liêm sỉ không?" Tô TSm thở ra một hơi lạnh: “Sao thủ đoạn lại đê tiện thế."
Vương Trực nheo mắt, không giấu giếm: “Thế tử gia, ta thấy Tạ gia quả thực không có chút cốt khí nào."
Tô TSm phe phẩy quạt, tiếng gió vù vù vang lên.
"Ta thật không hiểu, với gia thế của Cao phủ trước đây, đế đô thiếu gì thanh niên tài giỏi, sao lại phải chọn kẻ vừa xa xôi vừa xấu xa như Tạ Diệc Đạt, mắt người Cao gia đều mù cả sao?"
Chuyện này, nghĩ thế nào cũng không thông.
Lý Cẩm Dạ miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “Vương công công, chuyện của hồi môn Tạ gia nói thế nào?"
"Tạ gia nói ba ngày, trong vòng ba ngày nhất định sẽ trả lại nguyên vẹn. Thập Lục gia yên tâm, có nô tài ở đây, chắc chắn Tạ gia không dám giở trò."
"Vất vả rồi, xuống nghỉ ngơi đi."
"Dạ."
"Khoan đã!"
Tô TSm thu chiếc quạt lại, ghé sát mặt Vương Trực: “Vương công công, nghe nói kỹ nữ ở Dương Châu nổi tiếng cả thiên hạ, tối nay sắp xếp đi, ta và Thập Lục gia muốn chơi đùa một phen."
Vương Trực hoảng sợ cúi đầu.
Thiên hạ đều biết thế tử gia của phủ Vệ Quốc công có hai đam mê: một là mỹ nhân, hai là mỹ thực.
Vì hai điều này, mấy năm nay thế tử ở kinh thành không được mấy tháng, suốt ngày du sơn ngoạn thủy, nói thẳng ra là vừa ăn vừa trăng hoa.
Cửa phủ Vệ Quốc công, cứ nửa năm lại có phụ nữ ôm con tìm đến.
Nghe nói, Tô thế tử mới mười bảy tuổi đã là cha của bốn năm đứa con rồi, đúng là tài tử phong lưu!
Chẳng là, mới về kinh chưa được mấy ngày, vừa nghe Thập Lục gia đến Dương Châu, bèn mặt dày đi theo, còn bảo trong những người phụ nữ đã gặp, kỹ nữ Dương Châu là mềm mại, dịu dàng nhất.
Chậc chậc... hắn nghe mà cũng thấy ngượng.
Vương Trực không dám tự ý quyết định, theo bản năng nhìn sang Lý Cẩm Dạ.
Lý Cẩm Dạ cong môi: “Lầu Hi Xuân nhạc trỗi lên, chiều nhìn ngọc lá vàng lay."
"Dạ, Thập Lục gia!"
Vương Trực hiểu ý, cúi người lui xuống.
Chờ đến khi bóng dáng hơi mập của Vương Trực đi qua cầu Cửu Khúc, khóe miệng Tô TSm mới cong lên.
"Lão này ngoài mặt là người của hoàng thượng, thực ra vẫn là tai mắt của hoàng hậu, ở góc bắc kinh thành hắn có một phủ, nuôi một bà lớn, hai bà nhỏ."
Lý Cẩm Dạ cười cười.
Thái giám và cung nữ không quyền không thế trong cung còn sống chung, những kẻ có quyền thế thì ra ngoài lập phủ. Xem ra, mấy năm nay Vương Trực này ở trong cung kiếm được không ít tiền.
"Tô TSm, tối nay ai muốn gặp ta?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Tô TSm giật mình: “Ta nói mà, ngươi đúng là con cáo già, tinh khôn đến mức khó tin. Người muốn gặp ngươi tối nay là..."
Hắn không nói hết câu, chỉ dùng đuôi quạt viết một chữ lên lan can.
Lý Cẩm Dạ hơi nghiêng người về phía trước.
Mùa thu Giang Nam, trời xanh đến mức làm lòng người say đắm, nhưng so với bầu trời trong trẻo nơi thảo nguyên tái ngoại, vẫn thiếu đi chút thông thoáng và thuần khiết.
Đôi mắt hắn không động, nhưng trong lòng như dậy sóng.
...
Tạ Ngọc Uyên ăn cơm xong, thoải mái ngủ một giấc trưa.
Ngủ xong, nàng thay đổi hẳn tính cách lười nhác hàng ngày, lần đầu tiên dẫn hai nha hoàn đi thăm nhà.
Thăm nhà ai? Tất nhiên là đến nơi nào đang "náo nhiệt".
Lúc này nơi "náo nhiệt" nhất Tạ phủ, không đâu khác chính là kho phòng Phúc Thọ Đường!
Vì sao náo nhiệt, vì đang tìm kiếm lại của hồi môn của Cao Thị!
Khi Tạ Ngọc Uyên đến, chỉ thấy một sân đầy nha hoàn, bà tử, đi đi lại lại rất vội vã.
Tạ lão phu nhân ngồi dựa trên ghế quý phi, đầu quấn khăn, mặt trắng bệch, chỉ huy kẻ này, kẻ kia.
Bên cạnh bà ta là Thiệu di nương, mặt dài ra, trông như vừa mất phụ mẫu.
Thấy Tạ Ngọc Uyên đến, mắt Tạ lão phu nhân tóe lửa, nhưng rồi bà cố ngồi dậy, lập tức biến thành một tổ mẫu hiền từ.
"Con của ta, sao con lại đến đây, chỗ này lộn xộn lắm, cẩn thận không bị vấp ngã, mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Tạ Ngọc Uyên cười nói: "Con đến thăm tổ mẫu."
Ngươi đến xem ta chết chưa thì có! Tạ lão phu nhân cố nén cơn giận trong lòng, cười nói: "Đúng là đứa cháu hiếu thảo."
Tạ Ngọc Uyên đi đến trước mặt bà hành lễ, ánh mắt dừng trên đầu Thiệu di nương.
"Cây trâm bích ngọc thất bảo tinh xảo trên đầu di nương trông rất quen. Cả chiếc vòng vàng sáu phượng đùa ngọc trên tay nữa, cũng rất quen, chắc đều là những thứ trong danh sách của hồi môn của nương ta."
Con tiện nhân này, ta, ta, ta cắn chết ngươi!
Thiệu di nương giận tím mặt, nhưng vẫn phải tỏ vẻ biết lỗi: “Tam tiểu thư, ta sai rồi, người rộng lượng, đừng chấp nhặt với ta."
Nói xong, bà ta vội tháo vòng tay, rút trâm, đưa cho Tạ Ngọc Uyên.
Tạ Ngọc Uyên nhìn những món đồ trong tay, cười: "Giao ra là được, chỉ cần đủ của hồi môn, ta tất nhiên không chấp nhặt với di nương, dù sao ai mà chẳng có lúc tham chút lợi nhỏ."
"Ngươi..."
Máu trong ngực Thiệu di nương dồn lên cổ họng, đến nỗi mặt đỏ bừng, không biết phải quay đi đâu.
Tạ Ngọc Uyên đạt được mục đích, nở nụ cười ngọt ngào với Tạ lão phu nhân: "Tổ mẫu, con đi trước đây, nhìn sắc mặt bà không được tốt, nhớ giữ gìn sức khỏe."
Vừa bước chân ra khỏi viện, đã nghe trong sảnh có tiếng "choang choang", chắc là tiếng chén trà rơi vỡ.
Tạ Ngọc Uyên cong môi cười lạnh.
Trước quyền lực, là rồng thì phải cuộn mình, là hổ thì phải nằm xuống, huống chi chỉ là một Tạ phủ nhỏ nhoi.
Phú quý bị đánh cắp, cuối cùng cũng phải trả lại thôi.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 84: Phú Quý Bị Đánh Cắp
10.0/10 từ 33 lượt.