Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 78: Ta Muốn Đi Gặp Mặt

1@-

 
Cố Thị hài lòng nói: "Đi nghỉ ngơi trước đi."

Đợi cho con gái thứ đi xa, bà hạ giọng nói: "Lão phu nhân đến Trần gia, một là để tạ lỗi, hai là muốn dò xét ý của phu nhân bên đó. Trần thiếu gia, dung mạo các con đã thấy, gia thế đặt ở đó, cũng coi là một trong muôn người."

Tạ Ngọc Thanh đỏ mặt, cúi đầu im lặng.

"Lão phu nhân thiên vị, phía thiếp thất e rằng cũng là con cóc mà muốn ăn thịt thiên nga. Vài ngày nữa Trần gia mở yến tiệc, con nên thể hiện tốt trước mặt Tưởng phu nhân, nương nhất định sẽ giành lại cho con một phần."

Tạ Ngọc Thanh gần như cúi gằm mặt, trả lời: "Tất cả, con đều nghe theo nương."

...

Bên này Cố Thị bàn chuyện hôn sự với con gái, bên kia thiếp thất của nhị lão gia cũng đang bàn với con gái về chuyện này.

"Trần thiếu gia còn trẻ, chắc chắn phải đợi lớn thêm một chút, đợi khi công danh thêm vững chắc rồi mới bàn chuyện hôn nhân. Đại tiểu thư qua năm là mười lăm, nàng không chờ được đâu."

Tạ Ngọc My bĩu môi hậm hực: "Con cho dù có chờ, thì cũng chỉ là con gái thứ, không xứng với thiếu gia."

"Hừ!"

Thiệu di nương lạnh lẽo nói: "Con yên tâm, nương dù có liều mạng cũng không để con và ca ca con mang cái mác thứ xuất."

Mắt Tạ Ngọc My lóe sáng, ngả vào lòng Thiệu di nương.

"Bây giờ điều con cần làm là để lại ấn tượng tốt với Trần thiếu gia, khiến hắn nhớ mãi không quên, giống như nương và cha con ngày trước."

Bà với Tạ nhị gia đã lén trao nhau ánh mắt từ khi còn trong khuê phòng, nếu không thì Tạ nhị gia đã chẳng muốn bỏ vợ để nghĩ đến bà.

"Nương, Trần thiếu gia là người chính trực." Tạ Ngọc My e thẹn nói.

"Ngốc à, thiên hạ này làm gì có con mèo nào không ăn vụng, ngày xưa nương dạy con thế nào, phải mềm, phải dịu, phải biết khóc, chỉ cần làm tốt ba điều này, có đàn ông nào không chịu đổ gục."

"A nương!"

Tạ Ngọc My ngượng đỏ cả cổ, trong đầu lại hiện lên đôi mắt sâu thẳm như mực kia, tìm không khỏi đập rộn ràng.

"Di nương, lão phu nhân về rồi." Lý ma ma nói nhỏ bên ngoài.

Thiệu di nương vội vén rèm đi ra: “Sao rồi, Trần gia có nói gì không?"

Lý ma ma lắc đầu: “Trần gia nói gì lão nô không biết, nhưng nhìn lão phu nhân có vẻ cười tươi lắm."

"Cười tươi?"

"Đúng thế, Trần gia còn cho lão phu nhân mang mấy tấm lụa Tô Châu về."

Thiệu di nương vui mừng khôn xiết, xem ra Trần gia cũng có ý định kết thân.

...

Tin tức lão phu nhân mang lụa Tô Châu từ Trần gia về, chẳng mấy chốc đã đến tai Tạ Ngọc Uyên ở Thanh Thảo Đường.

Tạ Ngọc Uyên nhìn La ma ma với nụ cười đầy ẩn ý.

La ma ma hiểu ý, ghé tai nàng nói nhỏ vài câu.

Đôi mắt Tạ Ngọc Uyên sáng rực lên: "Ma ma làm sao thuyết phục để bà ta làm việc cho chúng ta vậy?"

"Cũng là cơ duyên, nương bà ta sức khỏe không tốt, nô tỳ lại biết chút ít về thuốc, chăm sóc nửa năm thì hồi phục, người ơn đã kết. Người của Lục Liễu cư cũng đã tìm được, nhưng cần thêm chút lửa nữa để họ chịu làm việc cho tiểu thư, tiểu thư hãy kiên nhẫn thêm ít ngày."

Tạ Ngọc Uyên rất yên tâm đối với cách làm việc của La ma ma, vừa định lên tiếng thì thấy A Bảo vội vã chạy vào.

"Tiểu thư, Đông Mai thay mặt lão phu nhân đem mấy tấm lụa Tô Châu đến cho tiểu thư."

"Gì cơ?"

Sắc mặt Tạ Ngọc Uyên thay đổi, quyển y thư trên tay rơi xuống đất, nàng lao ra ngoài.

"Tam tiểu thư, đây là lụa Tô Châu do Tưởng phu nhân nhờ lão phu nhân mang đến cho tiểu thư, phu nhân nói cảm ơn tam tiểu thư đã cứu mạng con trai bà ấy."

Tạ Ngọc Uyên há miệng, không thốt nên lời.

Đang yên đang lành, tặng lụa gì chứ, biết thế này, chi bằng để tên đó chết quách đi cho xong.

Đông Mai lại lấy từ trong ngực ra một tấm thiệp mời: "Đây là thiệp mời của Tưởng phu nhân gửi riêng cho tiểu thư, bảy ngày nữa, mở tiệc ngắm hoa tại Trần phủ, mời tam tiểu thư đến."

Tạ Ngọc Uyên: "Là mời ta, hay mời tất cả các tiểu thư trong phủ?"

Đông Mai cười: "Các nữ quyến trong phủ đều được mời, nhưng thiệp chỉ gửi riêng cho tam tiểu thư, đủ thấy phu nhân Trần gia rất coi trọng tiểu thư."

Tạ Ngọc Uyên cười khẩy trong lòng.

Bà ta coi trọng không phải là bản thân ta, mà là thứ phía sau ta thì đúng hơn!

...

Hôm nay là cuối tháng, trời có một vầng trăng cong cong như lưỡi câu, những vì sao lấp lánh phủ lên cả đất trời một lớp ánh sáng mờ ảo.

Tạ Ngọc Uyên đứng ngây người, trên mặt không phải là niềm vui mà là nỗi buồn.

Kiếp trước, cũng là một đêm se lạnh thế này, mẫu thân vừa tỉnh táo đã gọi nàng đến bên.

"A Uyên, đừng đi tiệc ngắm hoa của Trần gia."

"Nương, vì sao ạ?"

Cao Thị khẽ nhấc mí mắt: "Người nhà phủ Vĩnh An hầu được giáo dưỡng tốt, tính toán khôn ngoan bậc nhất, con nên tránh xa."

"Nương, con chẳng có gì, bà ấy tính toán gì ở con chứ?"

Khi đó, nàng không phải con trưởng cũng chẳng phải con thứ, giữa những người ruột thịt luôn có một lớp ngăn cách, còn nương thân yêu duy nhất thì lúc tỉnh lúc mê.

Tạ gia chẳng khắc nghiệt với nàng, nhưng cũng chẳng yêu thương gì, nàng có gì để một người từ hầu phủ như Tưởng thị phải tính toán chứ?

Mãi sau này nàng mới hiểu, bản thân không có, nhưng Cao gia phía sau nàng, cái gia tộc đã tan nát kia thì có.

Tạ Ngọc Uyên thở dài một hơi, quay người bước tới trước tiểu Phật đường, bên trong đèn vẫn còn sáng.

Nàng nhẹ nhàng gõ khung cửa sổ: "Nương, phu nhân Trần gia gửi thiệp mời cho con."

Tiếng mõ đột nhiên dừng lại: "Người nhà phủ Vĩnh An hầu được giáo dưỡng tốt, tính toán khôn ngoan bậc nhất, con nên tránh xa."

Những lời giống y hệt, làm mắt Tạ Ngọc Uyên cay xè, suýt chút nữa rơi lệ, nàng cắn môi: "Nương, con muốn đi gặp, xin nương hãy tin con."

Sau một hồi lâu im lặng, bên trong truyền ra một tiếng "Con hãy tự cẩn thận".

Tiếng mõ lại tiếp tục vang lên.

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, lặng lẽ quay lưng đi.

...

Trong khi Tạ Ngọc Uyên lặng lẽ rời đi, Tạ nhị gia lại bước vào Lục Liễu cư.

Thiệu di nương nhìn thấy hắn đến, không đứng dậy nghênh đón, cũng không nhìn chính diện, chỉ cầm khăn lau nước mắt.

Tạ nhị gia tự biết mình có lỗi, ngồi xuống bên cạnh, tay đưa ra sờ.

Vừa sờ, nửa người Thiệu di nương mềm nhũn, cơn giận tiêu đi một nửa, miệng vẫn trách: "Nhị gia còn đến phòng thiếp làm gì?"

"Nói bậy, ta không đến chỗ nàng, còn đến đâu."

"Thì có Hứa di nương hầu hạ tốt, nhị gia đến phòng của nàng đi."

Chuyện đàn bà ghen tuông, Tạ nhị gia rất thích thú, tay luồn vào bên trong lớp áo của nàng: “Nàng ta như khúc gỗ, làm sao sánh bằng nàng, ta chẳng qua sợ nàng giận nên mới tránh thôi."

Nghe thế, nàng hết giận: “Nói chuyện thì nói, đừng động tay động chân."

Thấy thời cơ đã đến, Tạ nhị gia ngồi đối diện, nhấc tách trà men trắng có hoa văn trên bàn lên, nhấp một ngụm, nói: "Nàng thấy mấy chiêu của tam nha đầu kia, thật sự biết, hay là do may mắn?"

Thiệu di nương lạnh lùng hừ một tiếng: "Ai mà biết, chi bằng nhị gia sai người đến Tôn Gia trang một chuyến, điều tra kỹ càng."

Vừa nghe Tôn Gia trang, mặt Tạ nhị gia lập tức sa sầm, cảnh Cao Thị ngã vào lòng người đàn ông kia như một vở kịch hiện ra trước mắt.

Đáng chết!

Dám ngủ chung với người đàn ông khác, tiện nhân! 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 78: Ta Muốn Đi Gặp Mặt
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...