Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 77: Thử Thách
1@-
Lúc này, các nha hoàn đang bận rộn mang nước vào đổ nước ra.
Trần Thanh Diễm ngâm mình trong bồn nước, thở phào thoải mái.
Hắn nhấc tay lên ngửi, mặt thoáng chút bực bội, nghiến răng hừ nhẹ.
"Gia, có thể là tiểu nhân nhìn lầm, một tiểu thư từ thôn quê như tam tiểu thư, làm sao có thể biết y thuật?" A Cửu nhíu mày.
Trần Thanh Diễm cũng có chút ngẩn ngơ.
Trước khi đến, mẫu thân có nói sơ qua tình hình của bốn tiểu thư Tạ gia, nhưng hoàn toàn không đề cập đến điều này.
Nhưng... mạng này của hắn, đúng là nhờ nàng cứu lại được.
Nghĩ tới đây, Trần Thanh Diễm bực bội đập tay vào nước, làm văng ướt hết người A Cửu.
Buổi chiều đến thư phòng, nha hoàn mang mấy đĩa hoa quả, trong đó có một đĩa hồng.
Hắn thấy ngọt, bèn ăn hai quả, ai ngờ lại xảy ra chuyện nực cười thế này, thật là mất mặt.
"Đổi nước, ngâm tiếp."
Vừa dứt lời, mấy nha hoàn đã khiêng một thùng gỗ lớn vào.
"Thiếu gia, nước tới rồi."
Trần Thanh Diễm nhấc một lọn tóc lên ngửi, thấy hơi buồn nôn, nói: “Sau này, đừng để trái hồng xuất hiện trước mặt bản thiếu gia nữa."
A Cửu liếc mắt, chuyện này liên quan gì tới hồng?
Trần Thanh Diễm đứng dậy, chuyển từ thùng này sang thùng kia, mặt lạnh lùng nói: “Đừng có lẩm bẩm nữa, mau lại giúp ta gội đầu, từng sợi một, thiếu một sợi, ta cho ngươi ăn hồng kèm cua."
A Cửu muốn khóc nhưng không dám, cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, khổ sở tiến tới.
Lúc này, ngoài kia có tiếng nha hoàn gọi: “Phu nhân tới."
Trần Thanh Diễm giật mình, vội chui xuống nước: “Nương, nương đừng vào."
Rèm vừa vén lên, gió lạnh lùa vào.
Trần phu nhân giận dữ đứng trước bồn tắm: “Con là do ta sinh ra, có gì mà ta chưa thấy. Xảy ra chuyện lớn thế này, về phủ không nói tiếng nào, muốn làm gì, tạo phản à?"
A Cửu sợ hãi quỳ phịch xuống.
"Cút ra ngoài!"
Trần phu nhân trừng mắt: “Thiếu gia còn xảy ra chuyện gì nữa thì ngươi tự mình lấy dao cắt cổ, đỡ để ta phải ra tay."
"Dạ, phu nhân." A Cửu bị mắng như tát nước, chân như bôi mỡ, trốn mất dạng.
Trần phu nhân đợi mọi người đi khỏi, đi lại vài vòng trong phòng tắm, giận dữ nói: “Giỏi cho nhà Tạ tri huyện, Trần gia ta coi trọng, mới cho con đến đó, vậy mà các ngươi lại muốn độc chết con ta, thật là..."
"Nương!"
Trần Thanh Diễm lập tức ngăn lời: “Không liên quan gì đến Tạ gia, là con tham ăn, nương đừng làm quá."
Trần phu nhân ngực phập phồng mấy cái, trong lòng cũng hiểu chuyện này chỉ là tai nạn, có cho Tạ gia vài cái gan cũng không dám làm chuyện hạ độc.
Nhưng vì mình chỉ có mỗi đứa con này, khó mà tránh khỏi lo lắng.
"Phu nhân, lão phu nhân Tạ gia đến."
"Biết rồi."
Mặt Trần phu nhân dịu đi đôi chút, biết đến cửa xin lỗi, Tạ gia cũng còn biết điều.
"Ta đi trước, con nghỉ ngơi đi."
"Nương, tam tiểu thư đã cứu mạng con, nương thay con cảm ơn nàng."
"Cần gì con phải nói."
Trần phu nhân trừng mắt lườm con trai, quay người bước ra.
Trần gia tung đứa con duy nhất ra, chẳng phải là muốn nhắm vào tam cô nương sao?
Chuyện này nghĩ kỹ, lại thấy cũng có duyên...
...
Nữ quyến Tạ gia, một nửa đến thăm ở Thanh Thảo Đường, phòng chính chật ních người.
Cố Thị cười nói: “Hôm nay, may nhờ có tam tiểu thư, nếu không, đúng là tai họa lớn."
Thiệu di nương mỉm cười: “Tam tiểu thư ở thôn trang, lại học được ít bản lĩnh, lúc quan trọng hơn hẳn ba tỷ muội khác. Ta cũng thấy trong người không khỏe, xin tam tiểu thư khám giúp."
Tạ Ngọc Uyên cười nhạt: “Chỉ là học được vài chiêu từ lang trung thôn quê thôi. Sư phụ ta ngoài khám cho người, còn khám cho súc vật nữa. Nếu Thiệu di nương tin tưởng, thì khám."
Lúc này, ở tận kinh thành, Trương Hư Hoài hắt hơi liên tiếp hai cái, nghĩ bụng, không biết vị anh hùng hảo hán nào đang nhớ đến mình.
Thiệu di nương nghe thấy lang trung khám cả cho súc vật, toàn thân nổi da gà: “Ta chỉ nói đùa thôi, tam tiểu thư sao lại tưởng thật."
"Thì ra di nương đùa ta thôi!" Tạ Ngọc Uyên cười nhạt.
Nhỏ mọn, ta đùa thì sao? Chẳng phải ngươi cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán, có gì mà lên mặt, nghĩ mình có chút tài năng thật sao?
Thiệu di nương cười khan mấy tiếng, nghiến răng, quay đầu đi.
"Thực ra di nương không cần lo, người và súc vật đâu khác gì nhau, người có một cái đầu, súc vật cũng có một cái đầu; người có ngũ tạng lục phủ, súc vật cũng có ngũ tạng lục phủ; chỉ khác là não người thì thông minh hơn, còn súc vật thì não kém hơn; tâm người có đỏ có đen, còn súc vật chỉ có tâm đỏ, không có tâm đen."
Câu này... chắc là đang chửi bà ta lòng đen đúa?
Thiệu di nương tức đến mức muốn nhổ nước bọt vào nàng.
Cố Thị nghe vậy, vội dùng khăn che đi nụ cười trên mặt.
Tạ Ngọc Mãn thấy Cố Thị cười nhạo Thiệu di nương, lòng cảm thấy bất bình, lại đem hết tội đổ lên đầu Tạ Ngọc Uyên.
Nhị tiểu thư Tạ Ngọc Hồ thì lòng nóng như lửa đốt.
Tam muội vừa làm một việc tốt, lại bắt đầu ăn nói không kiêng dè, tính cách sao không mềm mỏng hơn chút đi?
Đại tiểu thư Tạ Ngọc Thanh vẫn giữ thái độ không liên quan, chỉ là khi nhìn Tạ Ngọc Uyên, ánh mắt có vài phần sâu xa.
Các nàng ngồi ở Thanh Thảo Đường một lát, rồi mỗi người về viện của mình nghỉ ngơi.
Cố Thị một tay đỡ Tạ Ngọc Thanh, một tay nắm Tạ Ngọc Hồ, chậm rãi đi trên con đường đá xanh.
"Hai con nhìn xem, tam cô nương này có biết y thuật thật không?"
Tạ Ngọc Thanh cười nói: “Chắc cũng biết chút ít."
"Đúng vậy." Tạ Ngọc Hồ gật đầu đồng tình.
Vì khi nàng xuống châm, tay dứt khoát, không chút do dự, trông rất có khí thế.
Cố Thị nói: “Hôm trước, nàng còn kê cho ta một toa thuốc, Tôn Bình lén lút thay thế toa cũ, mấy ngày nay, ta thực sự thấy người thoải mái hơn chút."
Tạ Ngọc Thanh nắm lấy tay của Cố Thị: “Chắc là nương cảm thấy vậy thôi, lang trung thôn quê dù sao cũng chỉ là lang trung thôn quê, giỏi lắm cũng chỉ có chút ít tài nghệ."
Tạ Ngọc Hồ mỉm cười, không tiếp lời.
Cố Thị cũng không nói thêm, nhìn đứa con gái thứ.
Tạ Ngọc Hồ vội nói: “Hôm nay mệt mỏi cả ngày, người cũng thấy hơi nhức, nhờ đại tỷ đi cùng nương thêm chút."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
"Tiểu thư, đại phu nhân, Thiệu di nương dẫn ba vị tiểu thư đến rồi."
Tạ Ngọc Uyên giật mình, liếc nhìn La ma ma rồi nói: “Không cần vội, cứ nói ta đang tắm, để họ chờ trước."
Sau khi tắm, Như Dung mang đến bộ trung y màu trắng mềm mại sạch sẽ để nàng thay. Cúc Sinh dùng khăn lau khô tóc cho nàng.
Mọi thứ xong xuôi, nàng mới thong thả đi ra phòng chính.
...
Trần phủ ở phía đông thành Dương Châu, chiếm gần nửa con phố, hết sức bề thế.
Lúc này, các nha hoàn đang bận rộn mang nước vào đổ nước ra.
Trần Thanh Diễm ngâm mình trong bồn nước, thở phào thoải mái.
Hắn nhấc tay lên ngửi, mặt thoáng chút bực bội, nghiến răng hừ nhẹ.
"Gia, có thể là tiểu nhân nhìn lầm, một tiểu thư từ thôn quê như tam tiểu thư, làm sao có thể biết y thuật?" A Cửu nhíu mày.
Trần Thanh Diễm cũng có chút ngẩn ngơ.
Trước khi đến, mẫu thân có nói sơ qua tình hình của bốn tiểu thư Tạ gia, nhưng hoàn toàn không đề cập đến điều này.
Nhưng... mạng này của hắn, đúng là nhờ nàng cứu lại được.
Nghĩ tới đây, Trần Thanh Diễm bực bội đập tay vào nước, làm văng ướt hết người A Cửu.
Buổi chiều đến thư phòng, nha hoàn mang mấy đĩa hoa quả, trong đó có một đĩa hồng.
Hắn thấy ngọt, bèn ăn hai quả, ai ngờ lại xảy ra chuyện nực cười thế này, thật là mất mặt.
"Đổi nước, ngâm tiếp."
Vừa dứt lời, mấy nha hoàn đã khiêng một thùng gỗ lớn vào.
"Thiếu gia, nước tới rồi."
Trần Thanh Diễm nhấc một lọn tóc lên ngửi, thấy hơi buồn nôn, nói: “Sau này, đừng để trái hồng xuất hiện trước mặt bản thiếu gia nữa."
A Cửu liếc mắt, chuyện này liên quan gì tới hồng?
Trần Thanh Diễm đứng dậy, chuyển từ thùng này sang thùng kia, mặt lạnh lùng nói: “Đừng có lẩm bẩm nữa, mau lại giúp ta gội đầu, từng sợi một, thiếu một sợi, ta cho ngươi ăn hồng kèm cua."
A Cửu muốn khóc nhưng không dám, cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, khổ sở tiến tới.
Lúc này, ngoài kia có tiếng nha hoàn gọi: “Phu nhân tới."
Trần Thanh Diễm giật mình, vội chui xuống nước: “Nương, nương đừng vào."
Rèm vừa vén lên, gió lạnh lùa vào.
Trần phu nhân giận dữ đứng trước bồn tắm: “Con là do ta sinh ra, có gì mà ta chưa thấy. Xảy ra chuyện lớn thế này, về phủ không nói tiếng nào, muốn làm gì, tạo phản à?"
A Cửu sợ hãi quỳ phịch xuống.
"Cút ra ngoài!"
Trần phu nhân trừng mắt: “Thiếu gia còn xảy ra chuyện gì nữa thì ngươi tự mình lấy dao cắt cổ, đỡ để ta phải ra tay."
"Dạ, phu nhân." A Cửu bị mắng như tát nước, chân như bôi mỡ, trốn mất dạng.
Trần phu nhân đợi mọi người đi khỏi, đi lại vài vòng trong phòng tắm, giận dữ nói: “Giỏi cho nhà Tạ tri huyện, Trần gia ta coi trọng, mới cho con đến đó, vậy mà các ngươi lại muốn độc chết con ta, thật là..."
"Nương!"
Trần Thanh Diễm lập tức ngăn lời: “Không liên quan gì đến Tạ gia, là con tham ăn, nương đừng làm quá."
Trần phu nhân ngực phập phồng mấy cái, trong lòng cũng hiểu chuyện này chỉ là tai nạn, có cho Tạ gia vài cái gan cũng không dám làm chuyện hạ độc.
Nhưng vì mình chỉ có mỗi đứa con này, khó mà tránh khỏi lo lắng.
"Phu nhân, lão phu nhân Tạ gia đến."
"Biết rồi."
Mặt Trần phu nhân dịu đi đôi chút, biết đến cửa xin lỗi, Tạ gia cũng còn biết điều.
"Ta đi trước, con nghỉ ngơi đi."
"Nương, tam tiểu thư đã cứu mạng con, nương thay con cảm ơn nàng."
"Cần gì con phải nói."
Trần phu nhân trừng mắt lườm con trai, quay người bước ra.
Trần gia tung đứa con duy nhất ra, chẳng phải là muốn nhắm vào tam cô nương sao?
Chuyện này nghĩ kỹ, lại thấy cũng có duyên...
Nữ quyến Tạ gia, một nửa đến thăm ở Thanh Thảo Đường, phòng chính chật ních người.
Cố Thị cười nói: “Hôm nay, may nhờ có tam tiểu thư, nếu không, đúng là tai họa lớn."
Thiệu di nương mỉm cười: “Tam tiểu thư ở thôn trang, lại học được ít bản lĩnh, lúc quan trọng hơn hẳn ba tỷ muội khác. Ta cũng thấy trong người không khỏe, xin tam tiểu thư khám giúp."
Tạ Ngọc Uyên cười nhạt: “Chỉ là học được vài chiêu từ lang trung thôn quê thôi. Sư phụ ta ngoài khám cho người, còn khám cho súc vật nữa. Nếu Thiệu di nương tin tưởng, thì khám."
Lúc này, ở tận kinh thành, Trương Hư Hoài hắt hơi liên tiếp hai cái, nghĩ bụng, không biết vị anh hùng hảo hán nào đang nhớ đến mình.
Thiệu di nương nghe thấy lang trung khám cả cho súc vật, toàn thân nổi da gà: “Ta chỉ nói đùa thôi, tam tiểu thư sao lại tưởng thật."
"Thì ra di nương đùa ta thôi!" Tạ Ngọc Uyên cười nhạt.
Nhỏ mọn, ta đùa thì sao? Chẳng phải ngươi cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán, có gì mà lên mặt, nghĩ mình có chút tài năng thật sao?
Thiệu di nương cười khan mấy tiếng, nghiến răng, quay đầu đi.
"Thực ra di nương không cần lo, người và súc vật đâu khác gì nhau, người có một cái đầu, súc vật cũng có một cái đầu; người có ngũ tạng lục phủ, súc vật cũng có ngũ tạng lục phủ; chỉ khác là não người thì thông minh hơn, còn súc vật thì não kém hơn; tâm người có đỏ có đen, còn súc vật chỉ có tâm đỏ, không có tâm đen."
Câu này... chắc là đang chửi bà ta lòng đen đúa?
Thiệu di nương tức đến mức muốn nhổ nước bọt vào nàng.
Cố Thị nghe vậy, vội dùng khăn che đi nụ cười trên mặt.
Tạ Ngọc Mãn thấy Cố Thị cười nhạo Thiệu di nương, lòng cảm thấy bất bình, lại đem hết tội đổ lên đầu Tạ Ngọc Uyên.
Nhị tiểu thư Tạ Ngọc Hồ thì lòng nóng như lửa đốt.
Tam muội vừa làm một việc tốt, lại bắt đầu ăn nói không kiêng dè, tính cách sao không mềm mỏng hơn chút đi?
Đại tiểu thư Tạ Ngọc Thanh vẫn giữ thái độ không liên quan, chỉ là khi nhìn Tạ Ngọc Uyên, ánh mắt có vài phần sâu xa.
Các nàng ngồi ở Thanh Thảo Đường một lát, rồi mỗi người về viện của mình nghỉ ngơi.
Cố Thị một tay đỡ Tạ Ngọc Thanh, một tay nắm Tạ Ngọc Hồ, chậm rãi đi trên con đường đá xanh.
"Hai con nhìn xem, tam cô nương này có biết y thuật thật không?"
Tạ Ngọc Thanh cười nói: “Chắc cũng biết chút ít."
"Đúng vậy." Tạ Ngọc Hồ gật đầu đồng tình.
Vì khi nàng xuống châm, tay dứt khoát, không chút do dự, trông rất có khí thế.
Cố Thị nói: “Hôm trước, nàng còn kê cho ta một toa thuốc, Tôn Bình lén lút thay thế toa cũ, mấy ngày nay, ta thực sự thấy người thoải mái hơn chút."
Tạ Ngọc Thanh nắm lấy tay của Cố Thị: “Chắc là nương cảm thấy vậy thôi, lang trung thôn quê dù sao cũng chỉ là lang trung thôn quê, giỏi lắm cũng chỉ có chút ít tài nghệ."
Tạ Ngọc Hồ mỉm cười, không tiếp lời.
Cố Thị cũng không nói thêm, nhìn đứa con gái thứ.
Tạ Ngọc Hồ vội nói: “Hôm nay mệt mỏi cả ngày, người cũng thấy hơi nhức, nhờ đại tỷ đi cùng nương thêm chút."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 77: Thử Thách
10.0/10 từ 33 lượt.