Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 72: Tuần Diêm Ngự Sử Trần Gia

1@-

 
Người đàn ông xuất sắc nhất của Tạ gia, phải kể đến Đại thiếu gia Tạ Thừa Quân, mười bảy tuổi đã có danh hiệu Tú tài.

Hắn ta tuấn tú, dáng người cao ráo, cử chỉ lịch thiệp, thể hiện hết sức quyến rũ của một nam nhân.

Tạ đại gia không giỏi học hành, con trai chẳng những đẹp đẽ mà học cũng rất giỏi, vì vậy lão cũng không tiếc đầu tư, mời thầy giỏi từ Kinh thành, đầy bụng văn thơ về dạy cho hắn.

Đi sau Tạ Thừa Quân là Nhị thiếu gia Tạ Thừa Lâm, mười một tuổi, người chưa lớn hết. Vừa bước vào nữ học đường, mắt hắn đã dõi về phía Tạ Ngọc Uyên.

Chính là người con gái này, khiến nương và muội muội hắn đau lòng khổ sở, đừng có đắc ý, rồi hắn sẽ cho nàng thấy.


Tạ Thừa Quân vào, trò chuyện vài câu với hai muội muội rồi nói: “Chiều nay có khách đến, ta đã bẩm với lão phu nhân, lão phu nhân cho phép nghỉ nửa ngày, các muội hãy cùng khách ngắm hoa, dạo vườn nhé."

"Khách quý là ai?" Người hỏi là trưởng tôn nữ của Tạ nhị lão gia - Tạ Ngọc Mãn.

Tạ Thừa Quân cười: “Để đại ca giữ bí mật chút, chiều sẽ biết thôi."

Nói xong, hắn nhìn sang Nhị thiếu gia một cái, rồi cả hai cùng đi ra.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Tạ Thừa Quân không hề liếc đến Tạ Ngọc Uyên. Tam muội này làm việc luôn hống hách, chẳng dễ chịu chút nào, không dịu dàng đáng yêu giống như Tứ muội.

Hắn không thích!

Lúc này, Đàm tiên sinh bước vào học đường, các nàng nén lại sự tò mò trong lòng, ngồi xuống nghe giảng.

Tạ Ngọc Uyên mới mở mắt, lấy tay chống cằm, ánh mắt âm thầm nhìn về phía Đàm tiên sinh.

Vừa lúc đó, ánh mắt sắc sảo của Đàm tiên sinh cũng nhìn về phía nàng.

Bốn mắt giao nhau, Tạ Ngọc Uyên nở một nụ cười, là người đầu tiên dời mắt đi.

Nhưng trong lòng Đàm tiên sinh lại chợt rung lên.

Bao năm nay dạy học ở những gia đình giàu có, bà từng gặp không ít cô nương khuê các, nhưng những người dám nhìn thẳng vào mắt bà thì rất ít.

Thứ nhất là vì uy thế của một tiên sinh; thứ hai là vì khuôn mặt ít khi cười của bà. Vậy mà tam tiểu thư này không sợ sệt gì, thật là kỳ lạ.

Nghĩ vậy, Đàm tiên sinh không khỏi chăm chú nhìn thêm.

Tạ Ngọc My thấy ánh mắt Đàm tiên sinh cứ nhìn Tạ Ngọc Uyên, trong lòng lại bắt đầu không chịu nổi.

Trước đây, người Đàm tiên sinh thích khen ngợi nàng nhất, vậy mà từ khi có tiện nhân kia đến, ngay cả Đàm tiên sinh cũng như muốn tâng bốc nàng vài phần, thật đáng ghét!

Tạ Ngọc Uyên không biết suy nghĩ của những người xung quanh.

Kiếp trước, nàng chỉ gặp Đàm tiên sinh vài lần, sau một lần xảy ra xung đột với Tạ Ngọc My, nàng lập tức bị đuổi khỏi nữ học đường, vì thế mà buồn bã suốt một thời gian.

Còn bây giờ, nàng chỉ mong không phải đến nữ học đường học bài, để còn về phòng xem sách y của mình.

---

Tiết học buổi sáng kết thúc, các quý nữ dẫn nha hoàn về phòng riêng.

Tạ Ngọc Uyên vừa đến Thanh Thảo Đường, đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, đi đến hậu viện xem, thấy bếp nhỏ đã được dựng lên, hai phụ nữ trung niên đang bận rộn trước bếp.

La ma ma bước tới, thấp giọng nói: “Tiểu thư, hai nữ nhân này đều có chút không ổn, tiểu thư xem..."

"Trước hết cứ giữ họ lại, người vừa đến đã bị đuổi đi, người ta sẽ nói Tam tiểu thư ta quá hung hãn."

La ma ma cũng đã nghĩ vậy.

Bà có một nếp nhăn sâu giữa trán, ngay cả khi cười cũng có, trông lúc nào cũng lo lắng: “Nô tì có chút hiểu biết về dược lý, sẽ cẩn trọng trong đồ ăn hằng ngày."

Tạ Ngọc Uyên kéo tay bà, an ủi: “Bây giờ họ chưa dám làm gì, ma ma cứ yên tâm."

Bữa trưa, hai bà bếp làm một món bò xào cay, một món thịt gà thủ ô, một món đậu hũ minh châu, một món nấm cỏ xào dầu, và một món súp cá ngân Tây Hồ.

Tạ Ngọc Uyên nếm thử, gọi Lý Thanh Nhi đến dặn dò vài câu.

Từ ngày đó, Lý Thanh Nhi không còn hầu hạ Tam tiểu thư nữa, mà là giúp việc cho hai bà bếp, tiện thể học nghề.

---

Dùng xong bữa trưa, đúng ra lúc này là thời gian nghỉ trưa của cả Tạ phủ, nhưng hôm nay nha hoàn ở Phúc Thọ Đường tới mời, nói rằng phủ Tuần Diêm Ngự Sử Dương Châu gửi tặng vài xấp vải, mời Tam tiểu thư đến chọn.

Tạ Ngọc Uyên trong lòng chợt căng thẳng, lập tức hiểu ra vị khách quý mà Đại ca nhắc đến là ai.

"Ta biết rồi, lát nữa ta sẽ tới."

Nha hoàn truyền lời vừa đi, La ma ma lập tức hạ giọng: “Tiểu thư, Tuần Diêm Ngự Sử Dương Châu họ Trần, tên Hải, là Bảng nhãn kỳ trước, quê gốc ở Cô Tô, nghe nói gia đình truyền đời là liệt hầu, rất được vua sủng ái, Trần gia vừa đến nhậm chức hơn ba tháng."

Tạ Ngọc Uyên cười mà không nói, đôi mắt đen tuyền ánh lên những tia sáng như tuyết, trông càng thêm sâu thẳm.

"Ma ma, chiều nay chắc người nhà Trần gia sẽ đến, giúp ta thay một bộ áo thu giản dị, không cần đeo trang sức, càng không thu hút càng tốt."

La ma ma không khỏi thắc mắc.

Tuần Diêm Ngự Sử Dương Châu là chức quan từ Tam phẩm, đừng nói đến Nhị gia Tạ gia không sánh được, ngay cả trong khu vực Giang Nam này, người có thể sánh bằng cũng rất ít.

Đó là một chức quan béo bở, chỉ có thần sủng của hoàng đế mới có thể ngồi vào vị trí này.

Cô nương các gia tộc danh giá ở phủ Dương Châu, ai mà không muốn kết thân với Trần gia?

Tạ Ngọc Uyên nhạt giọng: “Làm người, phải tự biết thân biết phận."

---

Khi Tạ Ngọc Uyên đến Phúc Thọ Đường, phòng khách rất náo nhiệt.

Trên bàn bát tiên bày năm xấp gấm Thục, chất vải mềm mại, màu sắc tinh tế, nhìn là biết vô cùng quý giá.

Nếu làm thành y phục, mặc trên người nhất định sẽ làm cho người ta rực rỡ, khí chất phi phàm.

"Tam muội đến rồi, ngồi đi." Tạ Ngọc Hồ vẫy tay với nàng.

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười bước tới ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn lão phu nhân trên cao một cái, rồi bắt đầu chăm chú.

Tạ Ngọc Hồ sợ nàng kiến thức hạn hẹp, kiên nhẫn giải thích: “Đây đều là gấm Thục quý hiếm, có tiền cũng khó mà mua được. Tam muội lát nữa chọn màu mình thích, để thợ thêu trong phủ làm thành váy áo."

"Hóa ra, đây là gấm Thục, hôm nay cuối cùng cũng được thấy."

Tạ Ngọc My nghe vậy, thầm mắng "đồ nhà quê", ánh mắt lại đổ về xấp gấm đỏ, có chút động lòng.

Màu đỏ này rất đẹp, tươi thắm, làm tôn lên làn da của nàng, mong trời phù hộ để không bị người khác chọn mất.

Lão phu nhân chọn cho mình một xấp màu nhã nhặn, rồi kêu Cố Thị chọn.

Cố Thị thấy chỉ còn lại bốn xấp, nếu mình chọn nữa thì các tiểu thư trong phủ khó mà chia, vội cười nói: “Gấm Thục quý hiếm, cứ để bốn vị tiểu thư trong phủ mỗi người chọn một xấp, các con đều đang tuổi như hoa, mặc vào nhất định đẹp hơn ta."

Thiệu di nương cũng cười nói: “Phải đó, lão phu nhân, cứ để các tiểu thư chọn đi."

Lão phu nhân cũng nghĩ như vậy, hai vị lớn trong phủ sắp đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, chính là lúc cần ăn diện.

"Các tiểu nha đầu còn không mau chọn."

Đúng lúc này, Tạ Ngọc Uyên đột nhiên đứng lên: “Tổ mẫu, phần của con để dành cho đại bá mẫu đi. Con còn nhỏ, không mặc nổi bộ y phục quý giá này, đại bá mẫu vất vả lo toan cho phủ, xứng đáng có mấy bộ đồ đẹp mặc trên người." 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 72: Tuần Diêm Ngự Sử Trần Gia
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...