Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 71: Nữ học
1@-
La ma ma lập tức nghiêm mặt, cúi đầu đáp: “Dạ, tiểu thư.”
“Tạ quản gia tới rồi.”
Tạ Ngọc Uyên và La ma ma liếc mắt nhìn nhau, vội mời người vào.
Tạ quản gia đã ngoài năm mươi, tóc đã bạc, đuôi mắt trán đầy nếp nhăn, trong ánh mắt lại ánh lên vẻ sắc bén, một người như vậy, nếu không bản lĩnh và thủ đoạn, sao có thể leo lên vị trí quản gia của một phủ lớn?
Tạ Ngọc Uyên hiểu rõ vị trí của ông ta trong phủ, bèn mỉm cười nói: “Vừa sáng sớm, không biết có chuyện trọng đại gì mà khiến quản gia đích thân đến đây vậy?”
Tạ quản gia cười niềm nở đáp: “Lão gia, lão phu nhân thương nhị phu nhân, nên sai tiểu nhân đến hỗ trợ lập một nhà bếp nhỏ cho Thanh Thảo Đường, lại điều thêm hai trù sư tới. Tất cả chi phí đều do công quỹ trong phủ chi trả.”
Tạ Ngọc Uyên không ngờ vài lời hôm qua nói với Nhị gia, lại mang về hiệu quả lớn đến thế.
Nàng mỉm cười: “Lão gia và lão phu nhân quả là yêu thương Thanh Thảo Đường đến tận xương tủy. Chỉ sợ họ quá thiên vị nương con ta, lại khiến người khác trong phủ khó chịu, làm khó lão gia và lão phu nhân.”
Tạ quản gia vội đáp: “Lão gia, lão phu nhân là chủ của cả nhà. Chủ nhân nói gì, ai dám không vui? Tam tiểu thư cứ yên tâm.”
“Thế thì tốt quá. Lát nữa, ta sẽ tự đến dập đầu tạ ơn lão gia và lão phu nhân.”
Vài lời qua lại, Tạ quản gia thầm than: Tam tiểu thư quả nhiên là người nhà họ Cao, dù lớn lên ở nơi quê mùa, thì tâm trí vẫn thông tuệ linh hoạt.
Rõ ràng là ép người lớn phải gật đầu, mà qua lời nàng nói lại biến thành ân huệ của lão gia phu nhân. Lời lẽ kín kẽ, không chê vào đâu được.
Bây giờ còn nhỏ, mai sau lớn lên, e là còn khó đối phó hơn nhiều.
Nhà họ Tạ muốn nắn nàng thành hình, sợ rằng cũng chẳng dễ dàng gì đâu.
Quản gia đi rồi, Tạ Ngọc Uyên nhướng mày cười với ma ma: “Xem ra là chuyện mừng ngoài dự đoán.”
La ma ma chân thành nói: “Vẫn là tiểu thư thông minh lanh lợi.”
Tạ Ngọc Uyên chỉ cười, không đáp.
Cái gọi là thông minh, chẳng qua là vì từng chịu thiệt nhiều, bị lừa nhiều, bị hại quá nhiều, mới ép ra được trí óc như thế thôi.
…
Ăn sáng xong, Tạ Ngọc Uyên quả nhiên tới Phúc Thọ Đường dập đầu tạ ơn.
Ba cái dập đầu vừa dứt, Tạ lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi mà nói ra một câu: Con có tấm lòng hiếu thảo, ta cũng không uổng công yêu chiều con. Từ hôm nay, con theo các tiểu thư khác trong phủ đến nữ học. Con là đích tiểu thư của Tạ phủ, lời nói việc làm đều đại diện cho gia phong, không thể để người ngoài xem thường.”
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: “Tổ mẫu cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm chỉ học hành, quyết không làm mất mặt Tạ gia.”
Tiện nhân!
Thể diện của Tạ gia, đã bị mẹ con ngươi làm mất sạch từ lâu rồi!
Thiệu di nương dùng khăn tay lau khóe miệng, che đi vẻ u ám và méo mó, ngoài mặt vẫn ra vẻ hiền hậu dặn dò: “My nhi à, hôm nay là lần đầu tam tỷ con tới học đường, con nhớ chăm sóc tỷ ấy chu đáo.”
Tạ Ngọc My nghiến răng, ép mình gượng cười: “Mẫu thân cứ yên tâm.”
Lời không khớp lòng, tức là diễn vẫn chưa tới.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, chủ động bước tới: “Cảm ơn tứ muội, chúng ta đi thôi.”
Trong mắt Tạ Ngọc My lóe lên vẻ chán ghét, nhân lúc xoay người đã nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay đưa ra kia.
Hai vị tiểu thư bên đại phòng lớn nhìn thấy, khẽ nhíu mày.
Trên mặt Tạ Ngọc Uyên vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, như thể chẳng hề để tâm.
Nhưng trong lòng Thiệu di nương lại giật thót một cái: So với tiện nhân kia, con gái mình quả thật ngây thơ như tờ giấy trắng.
Còn tiện nhân ấy trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại cực kỳ khôn ngoan, từ lúc vào phủ đến giờ, việc gì cũng toan tính kỹ càng.
Chọn nha hoàn, lập bếp riêng, bảo vệ Thanh Thảo Đường như thành đồng vách sắt. Sau này muốn ra tay, e rằng cũng phải tốn nhiều công sức.
Nếu mình không ở bên cạnh hỗ trợ cho con gái, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị con tiện nhân kia đè bẹp không còn mảnh xương.
Một khi ý ác khởi lên, thì như cỏ dại mọc tràn, không kềm được.
Thiệu di nương nắm chặt tay trong tay áo, tự nhủ: Đợi tin từ kinh thành chắc chắn hơn một chút, nhất định phải ra tay.
Hiện giờ, phải nhịn! Phải nhịn!
…
Trường học của các tiểu thư trong tộc, nằm bên cạnh học đường của nam quyến, trong một viện nhỏ riêng biệt.
Người dạy học là một nữ tiên sinh được mời từ đại tộc ở kinh thành, họ Đàm, tên Hoan, là một phụ nhân trung niên chưa đến bốn mươi tuổi.
Đàm tiên sinh không giảng Tứ thư Ngũ kinh, chỉ dạy thơ từ, nữ đức và quy củ trong việc quản gia. Riêng phần may vá thêu thùa thì mời tú nương ở tiệm tới dạy.
Lớp nữ học không chỉ có bốn tiểu thư của nhà họ Tạ, mà còn có các đường tỷ đường muội trong tộc. Tám chín thiếu nữ tuổi xuân tụ họp lại, líu lo ríu rít, náo nhiệt vô cùng.
Tạ Ngọc Uyên lười phải khéo léo lấy lòng người khác, bèn ngồi thẳng vào chiếc ghế hàng cuối rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc ấy có tiếng giễu cợt vang lên:
“Ai vậy? Gặp tỷ muội mà không hành lễ, chẳng có chút quy củ nào hết.”
“Là người nhà nhị phòng đưa từ bên ngoài về đấy. Lớn lên ở nông thôn, sao nàng biết gì về quy củ được chứ? Đúng là cười chết mất thôi.”
“Tứ muội à, muội mới là người phải chịu ấm ức. Rõ ràng muội là đích nữ, vậy mà lại có người tới chiếm tổ chim khách thế này.”
“Tứ muội còn nuốt được cục tức này, nếu là ta thì đã chẳng thể nuốt trôi rồi.”
Tạ Ngọc Uyên nhướng mí mắt lên, rồi lại khép lại như chẳng nghe thấy gì.
Các chi phụ của nhà họ Tạ hiếm ai đỗ đạt làm quan, mà có cũng chỉ là quan nhỏ không mấy tiếng tăm. Những tiểu thư khuê các ở đây rồi sau cũng sẽ xuất giá, chẳng ai dính dáng tới nàng.
Vậy nên nàng lười tính toán.
Chỉ tiếc là, Tạ Ngọc My vừa nghe có người bất bình thay mình, mắt đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa kể lể bao nỗi tủi thân.
Đại tiểu thư Tạ Ngọc Thanh vừa nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Trong nhà dù có cãi cọ thế nào cũng là chuyện trong nhà. Để người ngoài chê cười thì chính là ngu xuẩn.”
“Tứ muội, cất nước mắt đi. Có gì ấm ức thì nói với lão phu nhân, kể lể với mấy người này làm gì? Nói họ nghe thì có ích gì sao?”
Tạ Ngọc Thanh là người có chút uy nghiêm trong đám tỷ muội, mấy đường tỷ đường muội trong tộc đều có phần dè chừng nàng. Duy chỉ có Tạ Ngọc My là ỷ vào việc được lão phu nhân yêu chiều nên chẳng coi đại phòng ra gì.
“Liên quan gì đến tỷ? Muội có nói với tỷ đâu.”
Một câu đó khiến Tạ Ngọc Thanh nghẹn họng, chỉ có thể hầm hừ ngồi xuống ghế của mình.
Cứ nói đi, ngươi có nói đến trời long đất lở cũng không thể biến thành đích nữ được.
Mấy người kia vờ đau lòng cho ngươi, thực chất là chờ xem trò hề mà thôi.
Tạ Ngọc Hồ thấy đại tỷ nổi giận thì không dám hó hé gì, ngoan ngoãn ngồi im một góc.
Đúng lúc ấy, bên ngoài có tiếng nha hoàn vang lên:
“Đại thiếu gia đến rồi!”
Mấy tiểu thư bên chi phụ nghe xong thì hét khẽ một tiếng, rối rít đưa mắt nhìn ra ngoài.
Chẳng còn ai buồn để tâm đến cái ấm ức “sâu như biển” của Tạ tứ tiểu thư nữa.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hôm qua, trước khi Tạ nhị gia tới trách tội, thì vừa từ Lục Liễu Cư đi ra. Dù chỉ dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết, nhất định là Thiệu di nương đã nói bên tai ông ta.
Thiệu di nương vì muốn được nâng thành chính thất, vì hai đứa con của mình, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà hết lần này tới lần khác hãm hại mẹ con nàng.
Canh phòng ngày đêm cũng có lúc sơ suất, chi bằng cắm một tai mắt vào trong, giám sát nhất cử nhất động của viện đó.
La ma ma gật đầu: “Nô tỳ sẽ nghĩ cách thử xem sao.”
“La ma ma à, trong tay chúng ta vẫn còn ít bạc, chuyện cần tiêu thì cứ tiêu, đừng tiếc. Tóm lại, phải nhanh chóng cài người vào được.”
La ma ma lập tức nghiêm mặt, cúi đầu đáp: “Dạ, tiểu thư.”
“Tạ quản gia tới rồi.”
Tạ Ngọc Uyên và La ma ma liếc mắt nhìn nhau, vội mời người vào.
Tạ quản gia đã ngoài năm mươi, tóc đã bạc, đuôi mắt trán đầy nếp nhăn, trong ánh mắt lại ánh lên vẻ sắc bén, một người như vậy, nếu không bản lĩnh và thủ đoạn, sao có thể leo lên vị trí quản gia của một phủ lớn?
Tạ Ngọc Uyên hiểu rõ vị trí của ông ta trong phủ, bèn mỉm cười nói: “Vừa sáng sớm, không biết có chuyện trọng đại gì mà khiến quản gia đích thân đến đây vậy?”
Tạ quản gia cười niềm nở đáp: “Lão gia, lão phu nhân thương nhị phu nhân, nên sai tiểu nhân đến hỗ trợ lập một nhà bếp nhỏ cho Thanh Thảo Đường, lại điều thêm hai trù sư tới. Tất cả chi phí đều do công quỹ trong phủ chi trả.”
Tạ Ngọc Uyên không ngờ vài lời hôm qua nói với Nhị gia, lại mang về hiệu quả lớn đến thế.
Nàng mỉm cười: “Lão gia và lão phu nhân quả là yêu thương Thanh Thảo Đường đến tận xương tủy. Chỉ sợ họ quá thiên vị nương con ta, lại khiến người khác trong phủ khó chịu, làm khó lão gia và lão phu nhân.”
Tạ quản gia vội đáp: “Lão gia, lão phu nhân là chủ của cả nhà. Chủ nhân nói gì, ai dám không vui? Tam tiểu thư cứ yên tâm.”
“Thế thì tốt quá. Lát nữa, ta sẽ tự đến dập đầu tạ ơn lão gia và lão phu nhân.”
Vài lời qua lại, Tạ quản gia thầm than: Tam tiểu thư quả nhiên là người nhà họ Cao, dù lớn lên ở nơi quê mùa, thì tâm trí vẫn thông tuệ linh hoạt.
Rõ ràng là ép người lớn phải gật đầu, mà qua lời nàng nói lại biến thành ân huệ của lão gia phu nhân. Lời lẽ kín kẽ, không chê vào đâu được.
Bây giờ còn nhỏ, mai sau lớn lên, e là còn khó đối phó hơn nhiều.
Nhà họ Tạ muốn nắn nàng thành hình, sợ rằng cũng chẳng dễ dàng gì đâu.
Quản gia đi rồi, Tạ Ngọc Uyên nhướng mày cười với ma ma: “Xem ra là chuyện mừng ngoài dự đoán.”
La ma ma chân thành nói: “Vẫn là tiểu thư thông minh lanh lợi.”
Tạ Ngọc Uyên chỉ cười, không đáp.
Cái gọi là thông minh, chẳng qua là vì từng chịu thiệt nhiều, bị lừa nhiều, bị hại quá nhiều, mới ép ra được trí óc như thế thôi.
…
Ăn sáng xong, Tạ Ngọc Uyên quả nhiên tới Phúc Thọ Đường dập đầu tạ ơn.
Ba cái dập đầu vừa dứt, Tạ lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi mà nói ra một câu: Con có tấm lòng hiếu thảo, ta cũng không uổng công yêu chiều con. Từ hôm nay, con theo các tiểu thư khác trong phủ đến nữ học. Con là đích tiểu thư của Tạ phủ, lời nói việc làm đều đại diện cho gia phong, không thể để người ngoài xem thường.”
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: “Tổ mẫu cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm chỉ học hành, quyết không làm mất mặt Tạ gia.”
Tiện nhân!
Thể diện của Tạ gia, đã bị mẹ con ngươi làm mất sạch từ lâu rồi!
Thiệu di nương dùng khăn tay lau khóe miệng, che đi vẻ u ám và méo mó, ngoài mặt vẫn ra vẻ hiền hậu dặn dò: “My nhi à, hôm nay là lần đầu tam tỷ con tới học đường, con nhớ chăm sóc tỷ ấy chu đáo.”
Tạ Ngọc My nghiến răng, ép mình gượng cười: “Mẫu thân cứ yên tâm.”
Lời không khớp lòng, tức là diễn vẫn chưa tới.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, chủ động bước tới: “Cảm ơn tứ muội, chúng ta đi thôi.”
Trong mắt Tạ Ngọc My lóe lên vẻ chán ghét, nhân lúc xoay người đã nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay đưa ra kia.
Hai vị tiểu thư bên đại phòng lớn nhìn thấy, khẽ nhíu mày.
Trên mặt Tạ Ngọc Uyên vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, như thể chẳng hề để tâm.
Nhưng trong lòng Thiệu di nương lại giật thót một cái: So với tiện nhân kia, con gái mình quả thật ngây thơ như tờ giấy trắng.
Còn tiện nhân ấy trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại cực kỳ khôn ngoan, từ lúc vào phủ đến giờ, việc gì cũng toan tính kỹ càng.
Chọn nha hoàn, lập bếp riêng, bảo vệ Thanh Thảo Đường như thành đồng vách sắt. Sau này muốn ra tay, e rằng cũng phải tốn nhiều công sức.
Nếu mình không ở bên cạnh hỗ trợ cho con gái, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị con tiện nhân kia đè bẹp không còn mảnh xương.
Một khi ý ác khởi lên, thì như cỏ dại mọc tràn, không kềm được.
Thiệu di nương nắm chặt tay trong tay áo, tự nhủ: Đợi tin từ kinh thành chắc chắn hơn một chút, nhất định phải ra tay.
Hiện giờ, phải nhịn! Phải nhịn!
…
Trường học của các tiểu thư trong tộc, nằm bên cạnh học đường của nam quyến, trong một viện nhỏ riêng biệt.
Người dạy học là một nữ tiên sinh được mời từ đại tộc ở kinh thành, họ Đàm, tên Hoan, là một phụ nhân trung niên chưa đến bốn mươi tuổi.
Đàm tiên sinh không giảng Tứ thư Ngũ kinh, chỉ dạy thơ từ, nữ đức và quy củ trong việc quản gia. Riêng phần may vá thêu thùa thì mời tú nương ở tiệm tới dạy.
Lớp nữ học không chỉ có bốn tiểu thư của nhà họ Tạ, mà còn có các đường tỷ đường muội trong tộc. Tám chín thiếu nữ tuổi xuân tụ họp lại, líu lo ríu rít, náo nhiệt vô cùng.
Tạ Ngọc Uyên lười phải khéo léo lấy lòng người khác, bèn ngồi thẳng vào chiếc ghế hàng cuối rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc ấy có tiếng giễu cợt vang lên:
“Ai vậy? Gặp tỷ muội mà không hành lễ, chẳng có chút quy củ nào hết.”
“Là người nhà nhị phòng đưa từ bên ngoài về đấy. Lớn lên ở nông thôn, sao nàng biết gì về quy củ được chứ? Đúng là cười chết mất thôi.”
“Tứ muội à, muội mới là người phải chịu ấm ức. Rõ ràng muội là đích nữ, vậy mà lại có người tới chiếm tổ chim khách thế này.”
“Tứ muội còn nuốt được cục tức này, nếu là ta thì đã chẳng thể nuốt trôi rồi.”
Tạ Ngọc Uyên nhướng mí mắt lên, rồi lại khép lại như chẳng nghe thấy gì.
Các chi phụ của nhà họ Tạ hiếm ai đỗ đạt làm quan, mà có cũng chỉ là quan nhỏ không mấy tiếng tăm. Những tiểu thư khuê các ở đây rồi sau cũng sẽ xuất giá, chẳng ai dính dáng tới nàng.
Vậy nên nàng lười tính toán.
Chỉ tiếc là, Tạ Ngọc My vừa nghe có người bất bình thay mình, mắt đã đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa kể lể bao nỗi tủi thân.
Đại tiểu thư Tạ Ngọc Thanh vừa nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Trong nhà dù có cãi cọ thế nào cũng là chuyện trong nhà. Để người ngoài chê cười thì chính là ngu xuẩn.”
“Tứ muội, cất nước mắt đi. Có gì ấm ức thì nói với lão phu nhân, kể lể với mấy người này làm gì? Nói họ nghe thì có ích gì sao?”
Tạ Ngọc Thanh là người có chút uy nghiêm trong đám tỷ muội, mấy đường tỷ đường muội trong tộc đều có phần dè chừng nàng. Duy chỉ có Tạ Ngọc My là ỷ vào việc được lão phu nhân yêu chiều nên chẳng coi đại phòng ra gì.
“Liên quan gì đến tỷ? Muội có nói với tỷ đâu.”
Một câu đó khiến Tạ Ngọc Thanh nghẹn họng, chỉ có thể hầm hừ ngồi xuống ghế của mình.
Cứ nói đi, ngươi có nói đến trời long đất lở cũng không thể biến thành đích nữ được.
Mấy người kia vờ đau lòng cho ngươi, thực chất là chờ xem trò hề mà thôi.
Tạ Ngọc Hồ thấy đại tỷ nổi giận thì không dám hó hé gì, ngoan ngoãn ngồi im một góc.
Đúng lúc ấy, bên ngoài có tiếng nha hoàn vang lên:
“Đại thiếu gia đến rồi!”
Mấy tiểu thư bên chi phụ nghe xong thì hét khẽ một tiếng, rối rít đưa mắt nhìn ra ngoài.
Chẳng còn ai buồn để tâm đến cái ấm ức “sâu như biển” của Tạ tứ tiểu thư nữa.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 71: Nữ học
10.0/10 từ 33 lượt.