Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 66: Để Nàng Sống Sót
1@-
Đi xa khỏi Thanh Thảo Đường, Tạ Ngọc My nhỏ giọng nói: “Nương, đợi một thời gian nữa, khi quý nhân ở kinh thành quên mất hai người này, chúng ta sẽ ra tay."
Thiệu di nương v**t v* khuôn mặt trắng trẻo của con gái, ánh mắt lạnh lùng độc ác bỗng tăng lên đến đỉnh điểm.
"My nhi, nhớ kỹ lời ta, không cần chúng ta ra tay, cha con sẽ là người đầu tiên muốn hai nương con họ chết."
...
Khác hẳn với sự giận dữ của Thiệu di nương, Tạ Ngọc Uyên dẫn Lý Thanh Nhi, thần sắc bình tĩnh bước ra khỏi viện, theo dọc hành lang có hoa tử đằng, họ chầm chậm đi bộ.
Văn nhân phong nhã ở phủ Dương Châu, thích trồng hoa cỏ khắp vườn, dù đã sang thu nhưng vẫn còn vài bụi cúc để thưởng thức. Ngày trước ở Tôn gia trang, nàng theo sư phụ đi từ thôn này sang thôn khác, trên lưng còn đeo cái hòm thuốc nặng, thân thể luyện tập cường tráng, hoàn toàn khác với những tiểu thư trong phủ, đi vài bước đã thở hổn hển.
Xem ra sau này, nàng còn phải rèn luyện thân thể cường tráng thêm, mới đủ sức chống lại bọn người xấu kia.
Đi mãi, cuối cùng cũng đến hoa viên phía sau.
Lúc này, trời đã chạng vạng, khắp nơi trong phủ bắt đầu thắp đèn.
Dưới ánh đèn trong hoa viên, bóng cây thấp thoáng, tạo nên vài phần mờ ảo.
Lý Thanh Nhi chỉ về phía sau cây tùng: “Tiểu thư, ở phía sau cây tùng đó."
Tạ Ngọc Uyên gật đầu: “Ngươi ở đây chờ, ta một mình qua đó."
"Tiểu thư?"
"Yên tâm!"
Tạ Ngọc Uyên giơ ngón tay có chiếc ngân châm, thẳng lưng bước tới.
Sau cây tùng, lộ ra khuôn mặt một người, lặng lẽ trùng khớp với người phụ nữ kiên cường già nua trong trí nhớ của nàng.
Bãi bể nương dâu, cảnh còn người mất.
Có người chỉ là thoáng qua, có người phản bội để sống, cũng có người trước sau như một trung thành tận tâm.
"Ngươi là La ma ma?"
Người phụ nữ mặc áo vải thô, trên mặt có nếp nhăn hằn sâu, giữa hai lông mày có ba nếp nhăn ngang, gương mặt thoạt nhìn có chút hung dữ.
"Tam tiểu thư khắp nơi tìm nô tỳ, không biết có chuyện gì?"
Nghe xong, khóe môi Tạ Ngọc Uyên hơi nhếch lên: “Muốn mời bà quay lại chăm sóc nương ta."
La ma ma lui lại nửa bước, lạnh lùng nói: “Nô tỳ từng phản bội chủ, không có mặt mũi quay lại Thanh Thảo Đường, tam tiểu thư hãy mời người khác giỏi hơn đi ạ."
Tạ Ngọc Uyên cười mỉm, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh chứa chút dịu dàng: “La ma ma, nương ta chưa từng kể với ta chuyện của bà, nhưng ta tin có một điều, người Cao gia chỉ có thể đứng mà sống, không bao giờ quỳ mà chết."
La ma ma bất ngờ đối diện với ánh mắt nàng, đầu óc chợt trống rỗng, có một khoảnh khắc, bà gần như ngơ ngẩn nhìn Tạ Ngọc Uyên, hồi lâu không thể dứt ánh mắt.
"La ma ma, ca ca ta gửi thư nói tình hình không ổn, bảo ta phải cẩn thận, ma ma thấy chúng ta nên cẩn thận như thế nào?"
"Nhị phu nhân, Tạ gia nhát gan, không đáng để phó thác. Không nên đặt hết trứng vào một giỏ, phu nhân tìm cơ hội đuổi nô tỳ ra khỏi Thanh Thảo Đường, nếu có chuyện xảy ra... chỉ cần nô tỳ còn ở Tạ phủ, sẽ âm thầm chiếu cố được đôi phần."
"Tiểu thư..."
La ma ma buồn bã, quỳ phịch xuống đất, đầu cúi mạnh chạm đất, nước mắt già nua tuôn trào.
Tạ Ngọc Uyên cúi xuống, tay đặt lên vai bà nhẹ nhàng vỗ vài cái.
Kiếp trước, La ma ma cũng vào Thanh Thảo Đường, nhưng không phải do nàng mời, mà là nương nàng đi mời.
Thế mà nàng lại bị lão phu nhân và Thiệu thị khiêu khích, hiểu lầm La ma ma là kẻ phản bội, trong lòng có thành kiến sâu đậm, luôn muốn đuổi bà khỏi Thanh Thảo Đường.
Dù vậy, La ma ma vẫn luôn ngấm ngầm giúp nàng.
Mãi đến khi Thiệu thị bộc lộ gương mặt tàn nhẫn, nàng mới giật mình nhận ra mình đã trẻ con, ngây ngô đến nhường nào.
Hiện tại, nàng lại trở về Tạ gia... người mà nàng cảm thấy có lỗi nhất chính là La ma ma, cũng là người đầu tiên nàng muốn mời về.
"Ma ma đứng dậy đi, đi gặp nương ta, bà nhất định sẽ vui mừng khi gặp lại bà."
La ma ma ngẩng đầu, trong mắt lộ rõ đau khổ: “Nhị phu nhân thật sự đã điên rồi sao?"
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên sâu thẳm, đen kịt: “Ma ma, nếu có thể, ta thà để bà mãi mãi điên."
Ánh mắt La ma ma bỗng lóe lên một tia sáng.
...
Lý Thanh Nhi thấy hai người đi ra, bèn vội vàng chạy tới: “Tiểu thư?"
"Đi dọn dẹp người trực đêm ở Phật đường, để trống nơi cho người nói chuyện."
Lý Thanh Nhi hiểu ý, quay đầu chạy đi dọn người.
La ma ma hơi nhíu mày.
Tạ Ngọc Uyên nhìn thấy rõ: “Ma ma, đây là nha hoàn ta mang từ thôn trang lên, tốt bụng, chỉ là chưa được dạy bảo nhiều."
La ma ma nhìn quanh một lượt: “Tiểu thư, đây không phải chỗ nói chuyện, tai vách mạch rừng, nên về viện nói thì hơn."
Lợi dụng bóng đêm quay lại Thanh Thảo Đường, đèn dầu vẫn sáng trong phòng phía tây hậu viện.
Lý Thanh Nhi vén rèm châu lên, Tạ Ngọc Uyên dẫn La ma ma vào.
Cao Thị trên đệm bồ đoàn nghe thấy động tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua La ma ma một cái, mỉm cười.
La ma ma quỳ phịch xuống đất, che mặt mà khóc.
Tiểu thư của bà, cành vàng lá ngọc, vậy mà nay lại mặc áo vải thô, trên đầu không có một cây trâm, đơn sơ đến nỗi còn không bằng kẻ hầu, chỉ còn ánh đèn và tượng Phật...
Nếu lão gia, phu nhân, thiếu gia nơi cửu tuyền nhìn thấy, phải đau lòng biết bao!
Cao Thị đưa tay ra, nắm lấy tay La ma ma: “Ngươi không cần theo ta, giao A Uyên cho ngươi, hãy coi nha đầu như ta."
Không chỉ La ma ma kinh ngạc, mà cả Tạ Ngọc Uyên cũng sững sờ không nói nên lời.
Cao Thị buông tay, gõ một tiếng mõ gỗ: “Nha đầu còn nhỏ, nghĩ cách để nó sống sót."
Bà mang họ Cao, mệnh nằm trong tay kẻ khác, nhưng A Uyên thì không, nàng mang họ Tạ, vẫn còn một tia hy vọng có thể nắm mệnh trong tay mình.
Có La ma ma giúp đỡ, cơ hội sống càng lớn hơn.
La ma ma là người thông minh, lập tức hiểu ra, cắn răng cúi đầu thật thấp: “Nhị phu nhân cứ yên tâm, nô tỳ nhất định dùng mạng để bảo vệ."
"Đi đi!"
Cao Thị nói xong, lại gõ một tiếng mõ gỗ.
...
Nửa đêm giờ Tý, vạn vật đều tĩnh lặng.
Lý Thanh Nhi tròn xoe mắt, nhìn khắp xung quanh, không dám lơ là chút nào.
La ma ma đi đến gốc cây thược dược, dùng xẻng nhỏ bắt đầu đào.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Thiệu di nương lau nước mắt, động tác thoáng khựng lại, cắn răng thầm nghĩ: “Thiếp thân xin cáo lui."
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên lạnh nhạt: “Di nương đi thong thả, ta không tiễn, sáng mai nhớ tới nữa nhé."
Con ngươi của Thiệu di nương co rút lại, nước mắt không kìm nổi rơi lã chã.
Tạ Ngọc My thấy nương ấm ức đến rơi nước mắt, lòng căm phẫn, muốn xé nát khuôn mặt trước mắt. Trên đời sao lại có người đáng ghét như thế tồn tại. Vì sự xuất hiện của nàng ta, di nương chịu đủ mọi ức h**p, chưa kể nàng và anh trai phải mang danh phận thứ xuất.
Đích! Thứ! Một chữ khác biệt nhưng là sự khác biệt giữa trời và đất!
Đi xa khỏi Thanh Thảo Đường, Tạ Ngọc My nhỏ giọng nói: “Nương, đợi một thời gian nữa, khi quý nhân ở kinh thành quên mất hai người này, chúng ta sẽ ra tay."
Thiệu di nương v**t v* khuôn mặt trắng trẻo của con gái, ánh mắt lạnh lùng độc ác bỗng tăng lên đến đỉnh điểm.
"My nhi, nhớ kỹ lời ta, không cần chúng ta ra tay, cha con sẽ là người đầu tiên muốn hai nương con họ chết."
...
Khác hẳn với sự giận dữ của Thiệu di nương, Tạ Ngọc Uyên dẫn Lý Thanh Nhi, thần sắc bình tĩnh bước ra khỏi viện, theo dọc hành lang có hoa tử đằng, họ chầm chậm đi bộ.
Văn nhân phong nhã ở phủ Dương Châu, thích trồng hoa cỏ khắp vườn, dù đã sang thu nhưng vẫn còn vài bụi cúc để thưởng thức. Ngày trước ở Tôn gia trang, nàng theo sư phụ đi từ thôn này sang thôn khác, trên lưng còn đeo cái hòm thuốc nặng, thân thể luyện tập cường tráng, hoàn toàn khác với những tiểu thư trong phủ, đi vài bước đã thở hổn hển.
Xem ra sau này, nàng còn phải rèn luyện thân thể cường tráng thêm, mới đủ sức chống lại bọn người xấu kia.
Đi mãi, cuối cùng cũng đến hoa viên phía sau.
Lúc này, trời đã chạng vạng, khắp nơi trong phủ bắt đầu thắp đèn.
Dưới ánh đèn trong hoa viên, bóng cây thấp thoáng, tạo nên vài phần mờ ảo.
Lý Thanh Nhi chỉ về phía sau cây tùng: “Tiểu thư, ở phía sau cây tùng đó."
Tạ Ngọc Uyên gật đầu: “Ngươi ở đây chờ, ta một mình qua đó."
"Tiểu thư?"
"Yên tâm!"
Tạ Ngọc Uyên giơ ngón tay có chiếc ngân châm, thẳng lưng bước tới.
Sau cây tùng, lộ ra khuôn mặt một người, lặng lẽ trùng khớp với người phụ nữ kiên cường già nua trong trí nhớ của nàng.
Bãi bể nương dâu, cảnh còn người mất.
Có người chỉ là thoáng qua, có người phản bội để sống, cũng có người trước sau như một trung thành tận tâm.
"Ngươi là La ma ma?"
Người phụ nữ mặc áo vải thô, trên mặt có nếp nhăn hằn sâu, giữa hai lông mày có ba nếp nhăn ngang, gương mặt thoạt nhìn có chút hung dữ.
"Tam tiểu thư khắp nơi tìm nô tỳ, không biết có chuyện gì?"
Nghe xong, khóe môi Tạ Ngọc Uyên hơi nhếch lên: “Muốn mời bà quay lại chăm sóc nương ta."
La ma ma lui lại nửa bước, lạnh lùng nói: “Nô tỳ từng phản bội chủ, không có mặt mũi quay lại Thanh Thảo Đường, tam tiểu thư hãy mời người khác giỏi hơn đi ạ."
Tạ Ngọc Uyên cười mỉm, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh chứa chút dịu dàng: “La ma ma, nương ta chưa từng kể với ta chuyện của bà, nhưng ta tin có một điều, người Cao gia chỉ có thể đứng mà sống, không bao giờ quỳ mà chết."
La ma ma bất ngờ đối diện với ánh mắt nàng, đầu óc chợt trống rỗng, có một khoảnh khắc, bà gần như ngơ ngẩn nhìn Tạ Ngọc Uyên, hồi lâu không thể dứt ánh mắt.
"La ma ma, ca ca ta gửi thư nói tình hình không ổn, bảo ta phải cẩn thận, ma ma thấy chúng ta nên cẩn thận như thế nào?"
"Nhị phu nhân, Tạ gia nhát gan, không đáng để phó thác. Không nên đặt hết trứng vào một giỏ, phu nhân tìm cơ hội đuổi nô tỳ ra khỏi Thanh Thảo Đường, nếu có chuyện xảy ra... chỉ cần nô tỳ còn ở Tạ phủ, sẽ âm thầm chiếu cố được đôi phần."
"Tiểu thư..."
La ma ma buồn bã, quỳ phịch xuống đất, đầu cúi mạnh chạm đất, nước mắt già nua tuôn trào.
Tạ Ngọc Uyên cúi xuống, tay đặt lên vai bà nhẹ nhàng vỗ vài cái.
Kiếp trước, La ma ma cũng vào Thanh Thảo Đường, nhưng không phải do nàng mời, mà là nương nàng đi mời.
Thế mà nàng lại bị lão phu nhân và Thiệu thị khiêu khích, hiểu lầm La ma ma là kẻ phản bội, trong lòng có thành kiến sâu đậm, luôn muốn đuổi bà khỏi Thanh Thảo Đường.
Dù vậy, La ma ma vẫn luôn ngấm ngầm giúp nàng.
Mãi đến khi Thiệu thị bộc lộ gương mặt tàn nhẫn, nàng mới giật mình nhận ra mình đã trẻ con, ngây ngô đến nhường nào.
Hiện tại, nàng lại trở về Tạ gia... người mà nàng cảm thấy có lỗi nhất chính là La ma ma, cũng là người đầu tiên nàng muốn mời về.
"Ma ma đứng dậy đi, đi gặp nương ta, bà nhất định sẽ vui mừng khi gặp lại bà."
La ma ma ngẩng đầu, trong mắt lộ rõ đau khổ: “Nhị phu nhân thật sự đã điên rồi sao?"
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên sâu thẳm, đen kịt: “Ma ma, nếu có thể, ta thà để bà mãi mãi điên."
Ánh mắt La ma ma bỗng lóe lên một tia sáng.
...
Lý Thanh Nhi thấy hai người đi ra, bèn vội vàng chạy tới: “Tiểu thư?"
"Đi dọn dẹp người trực đêm ở Phật đường, để trống nơi cho người nói chuyện."
Lý Thanh Nhi hiểu ý, quay đầu chạy đi dọn người.
La ma ma hơi nhíu mày.
Tạ Ngọc Uyên nhìn thấy rõ: “Ma ma, đây là nha hoàn ta mang từ thôn trang lên, tốt bụng, chỉ là chưa được dạy bảo nhiều."
La ma ma nhìn quanh một lượt: “Tiểu thư, đây không phải chỗ nói chuyện, tai vách mạch rừng, nên về viện nói thì hơn."
Lợi dụng bóng đêm quay lại Thanh Thảo Đường, đèn dầu vẫn sáng trong phòng phía tây hậu viện.
Lý Thanh Nhi vén rèm châu lên, Tạ Ngọc Uyên dẫn La ma ma vào.
Cao Thị trên đệm bồ đoàn nghe thấy động tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua La ma ma một cái, mỉm cười.
La ma ma quỳ phịch xuống đất, che mặt mà khóc.
Tiểu thư của bà, cành vàng lá ngọc, vậy mà nay lại mặc áo vải thô, trên đầu không có một cây trâm, đơn sơ đến nỗi còn không bằng kẻ hầu, chỉ còn ánh đèn và tượng Phật...
Nếu lão gia, phu nhân, thiếu gia nơi cửu tuyền nhìn thấy, phải đau lòng biết bao!
Cao Thị đưa tay ra, nắm lấy tay La ma ma: “Ngươi không cần theo ta, giao A Uyên cho ngươi, hãy coi nha đầu như ta."
Không chỉ La ma ma kinh ngạc, mà cả Tạ Ngọc Uyên cũng sững sờ không nói nên lời.
Cao Thị buông tay, gõ một tiếng mõ gỗ: “Nha đầu còn nhỏ, nghĩ cách để nó sống sót."
Bà mang họ Cao, mệnh nằm trong tay kẻ khác, nhưng A Uyên thì không, nàng mang họ Tạ, vẫn còn một tia hy vọng có thể nắm mệnh trong tay mình.
Có La ma ma giúp đỡ, cơ hội sống càng lớn hơn.
La ma ma là người thông minh, lập tức hiểu ra, cắn răng cúi đầu thật thấp: “Nhị phu nhân cứ yên tâm, nô tỳ nhất định dùng mạng để bảo vệ."
"Đi đi!"
Cao Thị nói xong, lại gõ một tiếng mõ gỗ.
...
Nửa đêm giờ Tý, vạn vật đều tĩnh lặng.
Lý Thanh Nhi tròn xoe mắt, nhìn khắp xung quanh, không dám lơ là chút nào.
La ma ma đi đến gốc cây thược dược, dùng xẻng nhỏ bắt đầu đào.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 66: Để Nàng Sống Sót
10.0/10 từ 33 lượt.