Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 65: Cúi Đầu Cũng Thấy Uất Ức

1@-

 
A Bảo vốn là người của lão phu nhân ở Phúc Thọ Đường, bởi vì nhan sắc ưa nhìn mà được Tạ lão gia để ý, ngỏ ý với lão phu nhân muốn lấy nàng. Lão phu nhân cười hỏi nàng có chịu hông, nàng lập tức từ chối ngay lập tức.

Lão phu nhân hỏi vì sao không muốn, nếu được nâng đỡ lên làm thiếp, chẳng phải cũng xem như nửa chủ nhân. A Bảo nghĩ rằng, nàng không phải người mù. Không nói đâu xa, chỉ nói đến sinh mẫu của Tam gia, dù sinh hạ được con trai cũng vẫn chết không rõ lý do. Nếu nàng thật sự được nâng đỡ lên, chắc chắn cũng sống không quá ba đến năm năm.

Lão phu nhân thấy nàng không trả lời, bèn cười nói: "Nếu không chịu, vậy thì sang viện của Tam tiểu thư tránh một thời gian, đợi khi lão gia quên đi, sẽ quay lại hầu hạ." Điều kiện là nàng phải báo cáo toàn bộ hành động của Nhị phu nhân và Tam tiểu thư cho lão phu nhân.

A Bảo nghĩ trước mắt nên ứng phó, bèn đồng ý.

Bây giờ Tam tiểu thư đuổi người, những người khác vẫn có lối thoát, chỉ riêng nàng quay về là tự chui đầu vào miệng hổ. Trái phải đều là chết, chi bằng theo Tam tiểu thư, ít nhất còn có thể chết một cách thanh thản.


"Ngươi tên gì?" Tạ Ngọc Uyên hỏi.

"Nô tỳ tên A Bảo."

"Ngươi biết rằng khi đã chọn ở lại thì chỉ có thể đặt ta trong lòng, trong mắt?"

"Nô tỳ biết."

A Bảo nghiêm túc gật đầu một cái.

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, có chút dịu dàng, có chút thương xót.

"Vậy... ngươi ở lại đi."

Vừa dứt lời, Lý Thanh Nhi vội vàng chạy vào, ghé tai Tạ Ngọc Uyên nói nhỏ vài câu, khóe môi nàng càng giương cao hơn.

...

"Gì? Đuổi hết người đi rồi sao?"

Cố Thị vừa ổn định tâm trạng, lại một lần nữa bị sóng gió ập đến, ngẩn người nhìn Bích di nương bên cạnh.

Bích di nương tiến lên, sắc mặt nghiêm trang, nói một cách thận trọng: "Tam tiểu thư thông minh như vậy, sợ là đã phát hiện ra gì đó rồi."

Những lời này như đánh thức Cố Thị, đầu óc bà lập tức suy nghĩ, một lát sau nói: "Việc lớn như vậy, ta không làm chủ được, vẫn nên bẩm báo với lão phu nhân."

Bích di nương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đỡ bà.

Cố Thị đi đến cửa, bỗng quay đầu lại: “Ngươi nói đứa nhỏ kia mới mười một tuổi, bên cạnh cũng không ai dạy bảo, sao lại biết những chuyện quanh co của đại trạch như vậy."

Bích di nương nghĩ thầm, đại phu nhân, ta cũng muốn biết đây!

...

Lão phu nhân bên này vừa dàn xếp xong chuyện của hồi môn, lại nghe tin đuổi người ở Thanh Thảo Đường, tức đến nỗi suýt phun ra máu.

Ôi trời ơi!

Tạ gia này rốt cuộc tạo nghiệp gì mà lại rước về một ôn thần như vậy, làm sao sống nổi nữa đây!

Cố Thị trấn tĩnh lại, nói: "Lão phu nhân, chi bằng mua vài người lanh lợi từ tay người môi giới về?"

"Chủ nhân chưa làm được bao lâu mà đã kén chọn hạ nhân, đúng là không ra thể thống." Thiệu di nương lạnh lùng nói.

Lão phu nhân vốn đã có một bụng lửa giận, nghe xong những lời này, gương mặt tràn đầy vẻ tức giận.

"Mua cái gì mà mua, nếu nó không muốn người hầu, thì cứ để nó dùng những người còn lại đi."

Cố Thị nói: "Chỉ không biết lão gia bên kia..."

"Chuyện trong nội viện, nam nhân xen vào làm gì, là nó không cần, có liên quan gì đến chúng ta." Lão phu nhân lạnh lùng nói.

Cố Thị liếc nhìn Thiệu di nương, im lặng không nói.

Nữ nhân này e là quên rồi, mấy ngày trước viện của bà ta cũng đuổi không ít tỳ nữ xinh đẹp.

...

Khi Cố Thị đến Thanh Thảo Đường, Tạ Ngọc Uyên đang cầm một quyển sách y học, nằm nhàn nhã trên chiếc giường mỹ nhân đọc sách.

Thấy Cố Thị đến, nàng đứng dậy hành lễ: “Đại bá mẫu đến rồi."

Cố Thị cười khổ nói: "Ngươi thật nhàn nhã, đại bá mẫu vì chuyện của ngươi mà chân chạy muốn nhỏ đi rồi. Đây là tượng Quan Âm vừa thỉnh từ miếu về, còn có lư hương, đàn hương, mõ gỗ..."

Tạ Ngọc Uyên cười nói: "Con còn nhỏ, không hiểu quy củ, phiền đại bá mẫu sai người biết quy củ giúp nương con bài trí."

"Tôn Bình?"

"Lão nô đi ngay."

Lúc này, A Bảo bưng trà đến, Cố Thị liếc nhìn nàng một cái, mới vào chuyện chính.

"Hiện tại chỉ còn mỗi người này thôi sao?"

Tạ Ngọc Uyên gật đầu: “Một người là đủ, người nhiều miệng loạn, chỉ thêm phiền."

"Đứa nhỏ ngươi..." Cố Thị thở dài, chẳng biết nói sao.

"Đại bá mẫu không cần lo cho con, con vốn không phải người quen được nuông chiều, thêm Thanh Nhi nữa là có hai tỳ nữ lớn, ba bốn tỳ nữ nhỏ, cuộc sống đã tốt hơn trước nhiều lắm rồi. Trước đây ở trang, giặt giũ nấu ăn, chăn gà nuôi lợn, việc nặng gì cũng từng làm rồi."

Ánh mắt Cố Thị tối lại, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp khó nói.

"Nếu đại bá mẫu thương con, thì tìm vài người hầu thật thà cho nương con, bà không chịu được khổ, trước đây ở Cao gia bà là cành vàng lá ngọc, khác con."

Cố Thị đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, dịu dàng nói: "Chuyện này phải từ từ, ta sẽ ghi nhớ."

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Cảm ơn đại bá mẫu. Phải rồi, quay về gặp Thiệu di nương, bảo bà ấy tối nay nhớ đến thỉnh an nương con, chuyện đã hứa trước mặt lão phu nhân, phải giữ lời, nếu không chính là kẻ nói không giữ lời."

Trong lòng Cố Thị thầm niệm "A Di Đà Phật", Thiệu di nương nếu nghe được chắc tức chết mất.

...

Chạng vạng tối.

Tạ Ngọc Uyên vừa ăn tối xong, ra sân dạo bộ, bèn thấy Tạ Ngọc My đỡ Thiệu di nương, với vẻ không cam tâm, miễn cưỡng bước đến.

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười với hai người: “Nương ta đang ở Tiểu Phật Đường lễ Phật, không gặp người ngoài. Thiệu di nương cứ ở đây quỳ lạy nương ta ba cái đi. A Bảo, mang đệm quỳ ra."

Tạ Ngọc My siết chặt chiếc khăn tay, suýt nữa bị sự vô liêm sỉ của Tạ Ngọc Uyên làm tức đến phát điên.

Trời ạ!

Nương nàng đường đường được tám kiệu lớn rước vào Tạ gia, chỉ quỳ trời, quỳ đất, quỳ tổ tiên, lúc nào lại phải quỳ một kẻ điên, lại còn là trước mặt hạ nhân.

Tạ Ngọc Uyên làm như không thấy lửa giận trong mắt nàng ta, mỉm cười nhìn nàng, như thể đang nói, ngươi không quỳ, tức là không kính trọng chủ mẫu, vậy lại phải đến gặp lão phu nhân làm ầm lên lần nữa.

Lúc này, A Bảo đã đặt đệm quỳ trước mặt Thiệu di nương.

Thiệu di nương nhìn chiếc đệm trước mặt, nỗi đau trào dâng, suýt nữa nước mắt tuôn rơi.

Bà ta nâng vạt áo lên, quỳ thẳng xuống: “Thiếp thân thỉnh an Nhị phu nhân."

"Thiệu di nương, cúi đầu cũng phải có quy củ, đầu chạm đất, thân cúi thấp mới là lễ lớn, nếu không, chính là đại bất kính."

"Ngươi..."

Thiệu di nương nghiến chặt răng, cố nén cơn giận, cung kính cúi người.

Ba lạy xong, Thiệu di nương được tỳ nữ đỡ dậy, mắt đỏ hoe, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt, như một di nương nhỏ bé bị uất ức trước chủ mẫu.

Quỳ có mỗi cái đệm mà đã thấy uất ức rồi?

Kiếp trước ngươi sai người treo ta lên cây hòe, cũng chẳng hỏi ta có thấy uất ức hay không, mới chỉ là khởi đầu thôi!

Trong lòng Tạ Ngọc Uyên cười khẩy, trên mặt lại lộ ra vẻ tán thưởng: "Di nương trong lòng có chủ màu, Bồ Tát nhìn thấy sẽ phù hộ cho người lắm đây." 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 65: Cúi Đầu Cũng Thấy Uất Ức
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...