Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 42: Đêm Giao Thừa

1@-

 
Cuộc náo loạn của Tôn gia khiến tâm trạng Tạ Ngọc Uyên vui phơi phới cả ngày.

Khi màn đêm buông xuống, nàng xách hộp thức ăn bước vào nhà sư phụ.

Không biết từ khi nào, bữa cơm tất niên nhà sư phụ luôn được hâm nóng trên bếp.

Tạ Ngọc Uyên bước vào bếp, bỗng đứng sững.

Trên bếp là một khay thức ăn đầy ắp đã lạnh ngắt, hiển nhiên không ai đụng vào.

Lạ thật, mọi lần thức ăn mang vào, tiểu sư phụ luôn ăn hết sạch, hôm nay là vì không muốn ăn, hay là không khỏe?

Nghĩ đến tính khí kỳ quái của tiểu sư phụ, nàng không dám hỏi nhiều, đun nóng một nồi nước, hâm lại thức ăn và ủ thêm một bình rượu.

Vừa rửa tay xong, định vào đông sương phòng hành châm, Trương Hư Hoài đã từ phòng bước ra.

"Nha đầu, về đi, ta đã hành châm giúp hắn rồi."

Tạ Ngọc Uyên suy nghĩ một chút, rồi đi đến cửa, cúi đầu xuống.

"Tiểu sư phụ, ta không vào nữa, trong nồi có ủ rượu gạo, uống vài chén với sư phụ nhé. Hôm nay là đêm giao thừa, chúng ta nên vui vẻ trải qua chứ. Sang năm, khi xuân về hoa nở, ta nhất định sẽ để người nhìn thấy diện mạo của sư phụ."

Trong sân, ngoài tiếng gió bấc rít qua, không ai đáp lời nàng.

Tạ Ngọc Uyên cũng không buồn, nở nụ cười tươi, cúi chào sư phụ rồi nhanh chân chạy đi.

Trương Hư Hoài đẩy cửa bước vào, nhìn người trên giường khẽ thở dài: "Sao lại không trả lời chứ, ngươi không rộng lượng bằng nha đầu đó đâu, nhìn người ta mà xem..."

Mặt Lý Cẩm Dạ đanh lại, cả người tỏa ra vẻ lạnh lùng sắc bén, ánh mắt như lưỡi dao lạnh băng.

Trương Hư Hoài khẽ thở dài, thêm một câu như không sợ chết: "Mộ Chi à, con người phải nhìn về phía trước mới có thể sống tiếp được."

...

Tạ Ngọc Uyên về đến nhà, mọi người đã chờ sẵn.

Một bàn đầy ắp thức ăn, mùi thơm phức.

Cao Trọng nâng ly rượu lên, định nói đôi lời, nhưng vốn là người vụng về, lại chẳng biết nói gì.

Đêm giao thừa này, là đêm giao thừa mà ông cảm thấy yên lòng, mãn nguyện nhất từ trước đến giờ.

"Cha, mình chẳng cần nói gì đâu, cứ ăn cho đã, uống cho say, vui cho thỏa."

"Đúng vậy, đúng vậy. Sau này ngày tháng sẽ càng tốt hơn." Cao Trọng cuối cùng cũng nói ra được một câu chúc tụng.

"Sẽ ngày càng tốt hơn." Cao Thị cũng phụ họa một câu.

Cao Trọng nhìn bà đầy dịu dàng, muốn rót bớt rượu trong ly của bà, sợ bà uống nhiều.

Cao Thị sợ hãi giấu vội ly rượu, bĩu môi: "Ta muốn uống, không cho cướp."

"Được, được, nàng uống, nàng uống." Cao Trọng chẳng biết làm sao với bà.

Cao Thị vui vẻ nâng ly, tự uống một nửa, rồi đưa nửa còn lại đến miệng ông: “Chàng uống"

Cao Trọng cười đến không thấy mắt, kề lấy tay trắng nõn của vợ, uống cạn ly rượu nóng.

Ánh mắt Cao Thị lấp lánh, đẩy ly về phía trước, đôi môi khẽ mấp máy, ngọt ngào thốt ra hai chữ: "Còn muốn."

Ánh mắt ấy không chỉ làm Cao Trọng mềm nhũn cả người, mà ngay cả Lý Thanh Nhi cũng say đắm.

Trời ơi!

Cao thẩm này từ đâu ra mà giống tiên nữ vậy chứ, không chỉ đẹp mà từng cái nhấc tay, từng cái nhướng mày đều như tiểu thư trong vở diễn, quả thực...

"Thanh Nhi, ăn đi, đứng đờ ra làm gì?"

"À, vâng!"

Lý Thanh Nhi vội thu ánh mắt lại, cầm đũa gắp thức ăn.

Tạ Ngọc Uyên lúc này đã tự rót hai ly rượu gạo uống.

Rượu này mua từ trấn, ruộng hoang nhà nàng mới khai khẩn, lúa mới vừa gieo, phải đợi năm sau cha mới có thể tự nấu rượu gạo.

Qua giao thừa này, nàng phải tính đến việc tìm chỗ dừng chân, là nên đi về phía tây, hay là tiếp tục đi về phía nam, tìm một trấn nhỏ yên tĩnh bên sông mà ở lại?

"A Uyên tỷ, uống ít thôi, rượu gạo ngấm lâu lắm đấy, say bây giờ." Lý Thanh Nhi nhỏ giọng khuyên.

Tạ Ngọc Uyên cười nhẹ: “Thanh Nhi, có rượu để uống, có cơm để ăn, phụ mẫu đều ở đây, không còn ngày nào tốt đẹp hơn hôm nay nữa, say một lần thì có sao đâu?"

Trong sáu năm làm ma, mỗi đêm giao thừa, nàng đều nghe tiếng cười, tiếng pháo nổ từ tiền viện, lòng không kìm được oán hận, ngày tháng tốt đẹp như thế, nàng chưa từng có lấy một ngày.

Nhưng bây giờ...

Tạ Ngọc Uyên uống cạn ly rượu trong tay - sau này, mỗi năm giao thừa, nàng đều sẽ sống thật thoải mái như hôm nay.

...

Phủ Dương Châu đón giao thừa, có tục thức đêm.

Dân làng không có tiền mua pháo, ăn xong bữa cơm đoàn viên, cả nhà ăn ít hạt dưa hạt lạc, rồi sớm rửa chân đi ngủ.

Lý Thanh Nhi mệt mỏi cả ngày, lại uống chút rượu, rượu ngấm vào là ngủ ngay.

Tạ Ngọc Uyên trở mình vài lần, vừa chợp mắt thì cảm thấy trong phòng có gì đó khác lạ.

Nàng mở mắt, thấy một bóng đen đứng thẳng trước giường, sợ đến mức toàn thân nổi gai ốc, vừa há miệng định hét lên.

Người áo đen nhanh như chớp điểm vào á huyệt của nàng: “Công tử phát bệnh, lang trung mời tiểu thư qua, đắc tội."

Nói xong, hắn kéo nàng ra khỏi giường, vơ cái áo bông treo sau giường phủ lên người nàng, nhẹ nhàng vài bước đã đưa nàng bay khỏi sân.

Bị gió lạnh táp vào mặt, Tạ Ngọc Uyên rùng mình, ba hồn bảy vía mới trở lại, thầm nhủ: tiểu sư phụ quả thật không phải người thường, còn có cả hộ vệ, lại biết khinh công.

Người áo đen nhẹ nhàng như bóng ma, nhưng điểm rơi cực kỳ chính xác, chỉ trong chốc lát, cả hai đã đến sương phòng phía đông.

Trương Hư Hoài nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng đầu định nói, đã thấy cô bé mặc áo mỏng, trông như con gà bị vặt lông, lạnh đến mức run cầm cập.

"Đùa gì thế, đâu đến nỗi phải vội vậy chứ, ít nhất cũng nên để người ta mặc đủ áo chứ. Đồ đệ, mau lại đây xem, tiểu sư phụ ngươi mặt xanh mặt đen, không ổn rồi."

Trương Hư Hoài nghiêng người, trong ánh sáng yếu ớt, Tạ Ngọc Uyên thấy sắc mặt tiểu sư phụ thì giật thót.

"Hắn... hắn bị kích động gì sao?"

Trương Hư Hoài liếc xéo Lý Cẩm Dạ, cười giả lả.

"Giành đùi gà với ta, ta không cho ăn, có lẽ vì thế mà bị kích động. Ta vừa dùng châm nhưng áp chế không được, xem ngươi có cách nào không."

Một thoáng nghi ngờ lướt qua trong đầu Tạ Ngọc Uyên, nàng nhanh chóng mặc áo bông vào, bước đến bên giường.

Bước lại gần, mới phát hiện tiểu sư phụ cả người co lại trong tư thế vặn vẹo, nắm tay siết chặt, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, trán ướt đẫm mồ hôi, làn da lâu ngày không thấy ánh mặt trời giờ đây tái nhợt như ma.

"Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ..."

Gọi hai lần không thấy ai đáp, nàng cũng hết cách.

Trương Hư Hoài lúc này cuống lên: “Ngươi chỉ biết mỗi bộ châm pháp đó thôi sao? Không có cái nào khác à?"

"Có thì có, nhưng không thể tùy tiện dùng."

"Dùng đi, dùng đi, còn nước còn tát"

Tạ Ngọc Uyên mặt không đổi sắc trầm ngâm: "Ừm, để con nghĩ xem..."

Trương Hư Hoài suýt phát điên ngay tại chỗ.

Giờ này rồi, còn nghĩ gì nữa?

Nha đầu này rốt cuộc có phải Huyền Yến đầu thai không đây!

Lúc này trong đầu Tạ Ngọc Uyên lướt qua những bộ châm pháp mà quỷ treo cổ đã dạy, nàng vô thức bước đến đầu giường, kéo chăn lên... 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 42: Đêm Giao Thừa
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...