Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 41: Sức Chiến Đấu Của Tạ Ngọc Uyên
1@-
Tôn lão nhị bệnh gần nửa tháng, chưa gần gũi đàn bà, vừa nhìn thấy Xuân Hoa đã như chó thấy xương, thèm đến rỏ dãi.
Hoa chưa nở, người vẫn tươi, đè xuống thì không biết sẽ có bao nhiêu niềm vui đây.
Nghĩ là làm, hắn thầm nhủ, dù sao nha hoàn cũng là của nhà mình, không ngủ thì phí.
Hôm ấy, nhân lúc Lưu Thị đưa con gái về nhà ngoại, hắn lôi Xuân Hoa vào phòng, đe nạt dỗ dành rồi ôm ngủ một giấc.
Ngủ một lần sinh nghiện. Thân thể mềm mại của tiểu nha hoàn khác xa với Lưu Thị, người đàn bà đã sinh hai đứa con, cảm giác quả thực mê ly!
Thế là, Tôn lão nhị đầu hết đau, lưng hết mỏi, cả người hăng hái, ngày ngày ôm lấy Xuân Hoa làm chuyện đó.
Xuân Hoa vốn không phải xuất thân từ nhà nề nếp, thấy Tôn lão nhị nhà có nhà cửa ruộng đất, ngày tháng không tệ, lòng bỗng dấy lên ý nghĩ, muốn từ nha hoàn hóa thành chủ mẫu.
Hai người ngọt ngào như mật, quyến luyến đến không dứt.
Lưu Thị từ nhà nương đẻ về, phát hiện nha hoàn đã thành tiểu thiếp, tức giận đến xông vào đánh Xuân Hoa túi bụi.
Nhưng Tôn lão nhị sao có thể để yên? Hắn trợn mắt, chẳng thèm nể nang, giáng ngay một cái bạt tai, mặc cho Lưu Thị đang mang bầu.
Những năm qua, Lưu Thị quen thói ức h**p nương con Tạ Ngọc Uyên, đã thành quen kiêu ngạo, đâu chịu lùi bước, lập tức đánh trả với Tôn lão nhị.
Nhưng làm sao bà địch lại nổi hắn? Còn phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng nên chỉ vài chiêu đã bị đánh đến mặt mày bầm dập.
Hai đứa con của Lưu Thị không phải tay vừa, Tôn Phú Quý xông vào vật lộn với cha mình, Tôn Lan Hoa thì cào cấu Xuân Hoa.
Tôn lão nương và Tôn lão gia vào can ngăn nhưng không kịp, Tôn lão nương còn bị con trai xô ngã lăn lóc, tức tối quay sang chửi bới Lưu Thị.
Lưu Thị thấy bà già này đứng về phe con trai, cơn phẫn uất trào lên, ngồi bệt xuống đất, gào khóc oán trách những việc ác đức mà hai ông bà Tôn đã làm từ trước đến nay...
Thật là cảnh gà chó cắn nhau, chỉ có lông bay tứ tung! Tạ Ngọc Uyên đứng bên nhìn mà lòng sung sướng không thôi.
Bỗng không biết ai tinh mắt, hét lên: "Mọi người xem kìa, Tạ cô nương đến hóng chuyện rồi !"
Dân làng như có sự ngầm hiểu, lập tức mở ra một lối đi.
Tạ Ngọc Uyên vốn chẳng định xuất đầu lộ diện, nhưng đã bị phát hiện, nên nàng cũng chẳng ngần ngại, bước tới với nụ cười tươi rói nhìn cảnh đánh nhau của Tôn gia.
Tôn gia có thể để ai chê cười cũng được, nhưng không thể để Tạ Ngọc Uyên chê cười!
Đám người đánh nhau lập tức ngừng tay, người chửi ngừng chửi, kẻ rên ngừng rên, cả đám trừng mắt nhìn Tạ Ngọc Uyên hận không thể khoét vài lỗ trên người nàng.
Tôn lão nương chịu không nổi ánh mắt chế giễu từ mọi người, bà gào lên: "Con tiện nhân, chạy tới đây làm gì, cút ngay!"
Tạ Ngọc Uyên cười khẩy: "Tôn lão nương, miệng mồm giữ cho sạch. Đã sống ngần ấy tuổi, cũng nên tích phúc cho con cháu chút đi."
Bị chặn họng một cách thô bạo, bà lão nghẹn như nuốt phải bánh bao sắt, nuốt không trôi mà nhả không ra, quả là khó chịu vô cùng.
Còn khó chịu hơn cả là Tôn Lan Hoa.
Lúc này, đôi mắt nàng ta như muốn phun ra lửa.
Vừa hay, Tạ Ngọc Uyên đang khoác chiếc áo mới, tóc chải hai bím gọn gàng, làn da trắng mịn, ánh mắt sáng ngời, đâu giống cô gái xuất thân quê mùa, mà nhìn hệt như một tiểu thư nhà quyền quý.
Còn nhìn nàng ta, tóc tai bù xù, quần áo lấm lem, đang vật lộn với một tiểu nha hoàn không biết xấu hổ, trông chật vật thật không thể tả nổi.
Thật sự khác xa một trời một vực.
Còn Tôn lão nhị lúc này nhìn Tạ Ngọc Uyên, ánh mắt y như sói, thèm thuồng khôn xiết.
Tạ Ngọc Uyên nhận thấy ánh mắt đầy d*c v*ng của Tôn lão nhị, lạnh lùng cười khẩy.
"Này nhị thẩm, ta thật tiếc cho bà. Sinh cho Tôn gia một trai một gái, dẫu không có công lao cũng có khổ lao, giờ bụng lại đang mang đứa nhỏ mà vẫn bị chồng đánh đập. Thật là tội nghiệp!"
Nghe vậy, Lưu Thị chua xót muốn rơi nước mắt. Phải, đúng là tội nghiệp! Cả Tôn gia đều chẳng ra gì!
"Nếu ta là bà, ta sẽ dẫn con cái lên trình báo với Lý Chính, nhờ Lý Chính phân xử. Lý Chính vốn là người công chính, ắt sẽ đứng ra làm chủ cho bà."
Lý Chính đang trốn trong đám đông xem kịch, nghe Tạ Ngọc Uyên ca ngợi mình trước mặt bao người, bèn mỉm cười hài lòng.
Tạ Ngọc Uyên quay mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Tôn lão nhị.
"Tôn lão nhị, không phải ta xem thường ngươi đâu, xưa kia ngươi định làm nhục nương ta, bị cha ta đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Ta nghĩ ngươi đã biết sợ mà tu tỉnh, ai ngờ, chó vẫn không bỏ thói ăn phân. Chỉ vì một nha hoàn mà dám đánh cả thê tử đang mang thai, có khác gì súc sinh không?"
"Đúng là chó không chừa thói cũ."
"Các cô các tỷ tỷ thấy đấy, sau này cẩn thận đấy nhé, gã này đích thị là thứ sâu mọt d*m đ*ng."
"Ngày xưa đại ca hắn đánh còn nhẹ quá, theo ta là nên đánh cho thừa sống thiếu chết mới đúng."
Tôn lão nhị tức đến đỏ mặt tía tai, người run lẩy bẩy. Con tiện nhân này! Độc miệng thật!
Chuyện đã gần như lắng xuống, vậy mà nó lại nhắc lại ngay lúc này, hẳn muốn hắn mất mặt mãi không ngóc đầu lên được đây mà?
Tạ Ngọc Uyên thấy đủ vui, lại thêm một nhát cuối: "Cha ta không dám đánh nữa đâu, lỡ có chuyện gì, Tôn lão gia già cả rồi, cũng chẳng còn sức mà đi trộm hài tử nhà người khác về nữa."
"Đúng là một lũ, từ trên xuống dưới đều như nhau cả!"
"Lão tử trộm tiểu hài tử, nhi tử trộm nữ nhân, mục nát từ gốc tới ngọn."
"Quan tài của tổ tiên chắc sắp bật tung nắp lên rồi."
"Thôi, thôi, đi nào, nhìn đám này, ta thật chỉ muốn nhổ toẹt một bãi nước bọt!"
Mặt Tôn lão gia lúc xanh lúc trắng, lúc này ông chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Cuối đám đông, Trương Hư Hoài phủi phủi tay áo, lặng lẽ rời đi.
Nha đầu này, đầu óc lanh lợi, miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn, chửi người không mang một câu tục tĩu, mà sức chiến đấu lại có thể khiến người ta tức chết.
Tính tình thế này, hắn rất vừa ý, rất vừa ý!
Về nhà, nhất định phải kể với cái gã mù đó thật kỹ càng.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Tôn lão nương và Tôn lão gia được năm mươi lượng bạc, cứ ngỡ mình là người có tiền. Đã có tiền rồi thì còn phải làm gì cho mệt, nhà có tiền thì tất nhiên phải có nha hoàn phục vụ chứ!
Hai vợ chồng bàn tính một hồi, bỏ ra hai lượng bạc nhờ người môi giới mua về một tiểu nha hoàn.
Tôn lão đại có tiền mà còn mua nha hoàn, tại sao bọn họ lại không thể mua? Không chỉ mua mà còn phải là đứa xinh xắn mới được!
Nha hoàn mới mua tên là Xuân Hoa, vừa tròn mười bốn, dù làn da hơi ngăm nhưng mặt mày sáng sủa, vóc dáng phát triển tốt, ngực đầy đặn.
Tôn lão nhị bệnh gần nửa tháng, chưa gần gũi đàn bà, vừa nhìn thấy Xuân Hoa đã như chó thấy xương, thèm đến rỏ dãi.
Hoa chưa nở, người vẫn tươi, đè xuống thì không biết sẽ có bao nhiêu niềm vui đây.
Nghĩ là làm, hắn thầm nhủ, dù sao nha hoàn cũng là của nhà mình, không ngủ thì phí.
Hôm ấy, nhân lúc Lưu Thị đưa con gái về nhà ngoại, hắn lôi Xuân Hoa vào phòng, đe nạt dỗ dành rồi ôm ngủ một giấc.
Ngủ một lần sinh nghiện. Thân thể mềm mại của tiểu nha hoàn khác xa với Lưu Thị, người đàn bà đã sinh hai đứa con, cảm giác quả thực mê ly!
Thế là, Tôn lão nhị đầu hết đau, lưng hết mỏi, cả người hăng hái, ngày ngày ôm lấy Xuân Hoa làm chuyện đó.
Xuân Hoa vốn không phải xuất thân từ nhà nề nếp, thấy Tôn lão nhị nhà có nhà cửa ruộng đất, ngày tháng không tệ, lòng bỗng dấy lên ý nghĩ, muốn từ nha hoàn hóa thành chủ mẫu.
Hai người ngọt ngào như mật, quyến luyến đến không dứt.
Lưu Thị từ nhà nương đẻ về, phát hiện nha hoàn đã thành tiểu thiếp, tức giận đến xông vào đánh Xuân Hoa túi bụi.
Nhưng Tôn lão nhị sao có thể để yên? Hắn trợn mắt, chẳng thèm nể nang, giáng ngay một cái bạt tai, mặc cho Lưu Thị đang mang bầu.
Những năm qua, Lưu Thị quen thói ức h**p nương con Tạ Ngọc Uyên, đã thành quen kiêu ngạo, đâu chịu lùi bước, lập tức đánh trả với Tôn lão nhị.
Nhưng làm sao bà địch lại nổi hắn? Còn phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng nên chỉ vài chiêu đã bị đánh đến mặt mày bầm dập.
Hai đứa con của Lưu Thị không phải tay vừa, Tôn Phú Quý xông vào vật lộn với cha mình, Tôn Lan Hoa thì cào cấu Xuân Hoa.
Tôn lão nương và Tôn lão gia vào can ngăn nhưng không kịp, Tôn lão nương còn bị con trai xô ngã lăn lóc, tức tối quay sang chửi bới Lưu Thị.
Lưu Thị thấy bà già này đứng về phe con trai, cơn phẫn uất trào lên, ngồi bệt xuống đất, gào khóc oán trách những việc ác đức mà hai ông bà Tôn đã làm từ trước đến nay...
Thật là cảnh gà chó cắn nhau, chỉ có lông bay tứ tung! Tạ Ngọc Uyên đứng bên nhìn mà lòng sung sướng không thôi.
Bỗng không biết ai tinh mắt, hét lên: "Mọi người xem kìa, Tạ cô nương đến hóng chuyện rồi !"
Dân làng như có sự ngầm hiểu, lập tức mở ra một lối đi.
Tạ Ngọc Uyên vốn chẳng định xuất đầu lộ diện, nhưng đã bị phát hiện, nên nàng cũng chẳng ngần ngại, bước tới với nụ cười tươi rói nhìn cảnh đánh nhau của Tôn gia.
Tôn gia có thể để ai chê cười cũng được, nhưng không thể để Tạ Ngọc Uyên chê cười!
Đám người đánh nhau lập tức ngừng tay, người chửi ngừng chửi, kẻ rên ngừng rên, cả đám trừng mắt nhìn Tạ Ngọc Uyên hận không thể khoét vài lỗ trên người nàng.
Tôn lão nương chịu không nổi ánh mắt chế giễu từ mọi người, bà gào lên: "Con tiện nhân, chạy tới đây làm gì, cút ngay!"
Tạ Ngọc Uyên cười khẩy: "Tôn lão nương, miệng mồm giữ cho sạch. Đã sống ngần ấy tuổi, cũng nên tích phúc cho con cháu chút đi."
Bị chặn họng một cách thô bạo, bà lão nghẹn như nuốt phải bánh bao sắt, nuốt không trôi mà nhả không ra, quả là khó chịu vô cùng.
Còn khó chịu hơn cả là Tôn Lan Hoa.
Lúc này, đôi mắt nàng ta như muốn phun ra lửa.
Vừa hay, Tạ Ngọc Uyên đang khoác chiếc áo mới, tóc chải hai bím gọn gàng, làn da trắng mịn, ánh mắt sáng ngời, đâu giống cô gái xuất thân quê mùa, mà nhìn hệt như một tiểu thư nhà quyền quý.
Còn nhìn nàng ta, tóc tai bù xù, quần áo lấm lem, đang vật lộn với một tiểu nha hoàn không biết xấu hổ, trông chật vật thật không thể tả nổi.
Thật sự khác xa một trời một vực.
Còn Tôn lão nhị lúc này nhìn Tạ Ngọc Uyên, ánh mắt y như sói, thèm thuồng khôn xiết.
Tạ Ngọc Uyên nhận thấy ánh mắt đầy d*c v*ng của Tôn lão nhị, lạnh lùng cười khẩy.
"Này nhị thẩm, ta thật tiếc cho bà. Sinh cho Tôn gia một trai một gái, dẫu không có công lao cũng có khổ lao, giờ bụng lại đang mang đứa nhỏ mà vẫn bị chồng đánh đập. Thật là tội nghiệp!"
Nghe vậy, Lưu Thị chua xót muốn rơi nước mắt. Phải, đúng là tội nghiệp! Cả Tôn gia đều chẳng ra gì!
"Nếu ta là bà, ta sẽ dẫn con cái lên trình báo với Lý Chính, nhờ Lý Chính phân xử. Lý Chính vốn là người công chính, ắt sẽ đứng ra làm chủ cho bà."
Lý Chính đang trốn trong đám đông xem kịch, nghe Tạ Ngọc Uyên ca ngợi mình trước mặt bao người, bèn mỉm cười hài lòng.
Tạ Ngọc Uyên quay mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Tôn lão nhị.
"Tôn lão nhị, không phải ta xem thường ngươi đâu, xưa kia ngươi định làm nhục nương ta, bị cha ta đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Ta nghĩ ngươi đã biết sợ mà tu tỉnh, ai ngờ, chó vẫn không bỏ thói ăn phân. Chỉ vì một nha hoàn mà dám đánh cả thê tử đang mang thai, có khác gì súc sinh không?"
"Đúng là chó không chừa thói cũ."
"Các cô các tỷ tỷ thấy đấy, sau này cẩn thận đấy nhé, gã này đích thị là thứ sâu mọt d*m đ*ng."
"Ngày xưa đại ca hắn đánh còn nhẹ quá, theo ta là nên đánh cho thừa sống thiếu chết mới đúng."
Tôn lão nhị tức đến đỏ mặt tía tai, người run lẩy bẩy. Con tiện nhân này! Độc miệng thật!
Chuyện đã gần như lắng xuống, vậy mà nó lại nhắc lại ngay lúc này, hẳn muốn hắn mất mặt mãi không ngóc đầu lên được đây mà?
Tạ Ngọc Uyên thấy đủ vui, lại thêm một nhát cuối: "Cha ta không dám đánh nữa đâu, lỡ có chuyện gì, Tôn lão gia già cả rồi, cũng chẳng còn sức mà đi trộm hài tử nhà người khác về nữa."
"Đúng là một lũ, từ trên xuống dưới đều như nhau cả!"
"Lão tử trộm tiểu hài tử, nhi tử trộm nữ nhân, mục nát từ gốc tới ngọn."
"Quan tài của tổ tiên chắc sắp bật tung nắp lên rồi."
"Thôi, thôi, đi nào, nhìn đám này, ta thật chỉ muốn nhổ toẹt một bãi nước bọt!"
Mặt Tôn lão gia lúc xanh lúc trắng, lúc này ông chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Cuối đám đông, Trương Hư Hoài phủi phủi tay áo, lặng lẽ rời đi.
Nha đầu này, đầu óc lanh lợi, miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn, chửi người không mang một câu tục tĩu, mà sức chiến đấu lại có thể khiến người ta tức chết.
Tính tình thế này, hắn rất vừa ý, rất vừa ý!
Về nhà, nhất định phải kể với cái gã mù đó thật kỹ càng.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 41: Sức Chiến Đấu Của Tạ Ngọc Uyên
10.0/10 từ 33 lượt.