Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 193: Hoặc Là Nhịn, Hoặc Là Ác

1@-

 
Tạ Ngọc Uyên một mình bước vào phòng, ánh mắt vô thức dừng lại ở tay của Cao thị, tim nàng khẽ giật thót.

Kể từ khi cậu hai qua đời ba năm trước, chuỗi Phật châu kia đã được bà cất kỹ, vậy mà giờ lại mang ra…

Cao thị chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”

Có lẽ vì chuỗi Phật châu làm từ gỗ trầm hương này được chế tác quá tinh xảo, Tạ Ngọc Uyên vừa ngồi xuống liền cảm thấy tâm thần an tĩnh, khí huyết cũng dịu lại.

Mẹ con bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều mang cảm giác như cách biệt cả một đời người.

Đời người chỉ vỏn vẹn mấy chục năm, chớp mắt đã qua, như bóng nước lướt qua mặt hồ. Thế nhưng, dù là bóng nước, ai mà chẳng mong được chết yên ổn trên giường, chứ không phải là chết oan, chết tức tưởi.

“Kinh nguyệt tới rồi, có đau không?”

“Đau.”

Cao thị đau lòng liếc nhìn con gái một cái, dịu dàng nói: “Cuối cùng cũng thành người lớn rồi.”

“Nương, con đã là người lớn từ lâu rồi.”

“Làm người lớn thì có gì tốt đâu?”

Cao thị cúi đầu thật chậm, nỗi xót xa tràn đầy trong đáy mắt, đau đớn bị chôn thật sâu, thật kín:“Hôm nay ta ôm đứa bé ấy vào lòng, nó nhẹ như một tờ giấy, mềm nhũn chẳng có chút sức sống nào.”

Tạ Ngọc Uyên biết bà đang nói tới Vệ Ôn, viền mắt chợt đỏ lên: “Đó vốn là đứa trẻ xuất thân nghèo khó, trong nhà khốn quẫn không đường sống mới bị Giang Đình mua về.”

“Nhìn thấy nó vì cứu ta mà gần như mất mạng, ta cũng chẳng còn gì để luyến tiếc.”

“Nương dám liều là đúng, đổi lại là con, e là con đã giết người rồi.”

Cao thị khẽ cười một tiếng: “A Uyên à, nương sai rồi.”

Tạ Ngọc Uyên ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt quen thuộc ấy, trong lòng bỗng chốc chua xót:
“Nương hối hận vì chuyện với Tạ nhị gia sao?”

“Đúng thế.”

Cao thị đặt chuỗi Phật châu xuống bàn:
“Nương tụng cả buổi chiều kinh tâm, nhưng lòng vẫn không yên được. Con nói đúng, lo cái này, lo cái kia, duy chỉ có bản thân là không bao giờ được nghĩ tới. Sống như thế, còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Nương?”

“A Uyên, đợi tam thúc con trở về, hãy đưa tờ giấy đó cho ông ấy, để ông ấy giao lên Ngự Sử đài!”

Tạ Ngọc Uyên sững người thật lâu, trong mắt thoáng hiện sự kinh ngạc.

Thì ra, điều khiến nương ngăn cản nàng động đến Tạ nhị gia, lý do sâu xa nhất… là vì nàng.

Ở cái thời đại này, phụ nữ chẳng qua phải phụ thuộc vào đàn ông. Chưa lấy chồng thì nghe cha, lấy chồng rồi thì nghe chồng. Chớ nói tự lập, đến cả việc lộ mặt trước người ngoài cũng là điều không được phép.

Tạ nhị gia dù có thế nào, cũng là cha ruột của nàng. Nếu ông ta gây họa, không chỉ nàng bị liên lụy, mà cả việc hôn nhân cũng chẳng suôn sẻ nổi.

Vì vậy, dù Cao thị có hận ông ta đến tận xương tủy, vì đại cục, bà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, khiến bà đột nhiên hiểu ra một điều: “Đại cục” đó, vốn chẳng thể giữ được nữa. Cuộc chiến giữa vợ cả và thiếp thất đã đến mức ngươi chết ta sống, còn nhẫn, thì phải nhẫn đến đâu?

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, ánh mắt lạnh mà sáng: “Cuối cùng nương cũng nghĩ thông rồi. Hoặc là nhẫn, hoặc là tàn nhẫn.”

Cao thị khẽ gật đầu: “Nương con họ chết, còn hơn là nương con mình chết. Con người mà, đều tiếc mạng sống của mình!”



Từ phòng Cao thị bước ra, có lẽ vì đã xác định được phương hướng mà nàng cần chiến đấu, Tạ Ngọc Uyên bỗng phát hiện bụng dưới của mình không còn đau nữa.

“Thanh Nhi?”

“Tiểu thư?”

Tạ Ngọc Uyên lấy ra một cây kim bạc từ túi kim chỉ, đưa cho nàng: “Ngày mai tìm cách ra ngoài phủ, giao cây kim bạc này cho Tô TSm. Nếu hắn hỏi, thì cứ nói là ta muốn nhờ hắn giúp một việc.”

Lý Thanh Nhi nhìn cây kim bạc dài mảnh, nghiêng đầu thắc mắc: “Tiểu thư, Tô công tử sẽ đồng ý sao?”

“Hắn nhất định sẽ đồng ý. Hắn nợ ta một mạng mà!”

“Vâng, thưa tiểu thư!”

Tạ Ngọc Uyên xoay người, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh lẽo.

Tội trạng đó bảo Tam thúc đưa đến Ngự sử đài, không ổn. Tam thúc còn phải lăn lộn trong quan trường, nếu đến cả ca ca cũng nỡ vạch tội, người ta sẽ nghĩ ông là kẻ vô tình vô nghĩa.

Tên họ Tô kia dựa vào phủ Quốc công, lại có chức quan trong người, để hắn đưa là thích hợp nhất.



Đêm dài lê thê đến khó thở, trời cứ như không chịu sáng.

Người ta vẫn bảo, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm. Câu chuyện tiểu thư nhà quyền quý lén hẹn hò công tử ở vườn sau, chỉ một đêm đã thành trò cười trong cả kinh thành.

“Nghe chưa, Tạ tam tiểu thư bị từ chối tình cảm, nên lấy cái chết ra uy h**p đấy.”

“Chuyện mất mặt thế mà nàng ta cũng làm cho được.”

“Thứ nữ nhân như thế, chết đi cho xong, sống cũng chỉ làm nhục phụ mẫu.”

“Nghe nói tam tiểu thư ấy sắc nước hương trời, chẳng biết sao Trần công tử lại không để mắt tới? Dù chỉ nạp làm thiếp cũng được mà?”

“Trần công tử vào được Hàn Lâm viện, tương lai sáng lạn. Còn tam tiểu thư kia, từ nhỏ nuôi ở dưới quê, ngoài cái mặt xinh ra thì chẳng có lấy chút lễ nghi nào, thua cả nha hoàn trong nhà danh gia vọng tộc.”

“Chát!”

Trần Thanh Diễm đập mạnh đũa xuống bàn, sắc mặt âm trầm, đứng dậy bỏ khỏi tửu lâu.

A Cửu hằm hằm trừng đám người bàn bên, bụng thầm mắng: đám phàm phu tục tử, chẳng giỏi cái gì, chỉ biết đổ nước bẩn lên đầu một cô gái trong khuê phòng.

Cùng lúc ấy, khi Trần Thanh Diễm giận dữ bỏ đi, Tưởng thị bên này cũng nhận được lời từ tên tiểu đồng chạy ngoài về, tức đến mức mặt mày tái mét.

Kẻ nào bụng mang dạ sói, miệng thối như phân, chuyện thế này rõ ràng là nghiệp con trai bà gieo, liên quan gì đến Tạ Ngọc Uyên chứ?

Trong kinh thành, nhà quan quý không chỉ xem trọng gia thế, mà còn cực kỳ coi trọng danh tiếng nữ nhi.

Giờ thì hay rồi, tam tiểu thư bị đồn thối nát đến thế, còn ai dám cưới về làm chính thê nữa? Con trai bà vốn đã yêu thương nàng, giờ lại khiến người ta mang tiếng, làm sao cam lòng?

Tưởng thị nghẹn một bụng tức, lập tức ra lệnh: “Người đâu, chuẩn bị một xe lễ vật, ta đích thân đến Tạ phủ tạ lỗi.”

Nguyệt nương nghe vậy, vội khuyên: “Phu nhân, lúc này đi, có tiện không ạ?”

“Còn nói gì mà tiện với không tiện.”

Tưởng thị bực mình phẩy tay: “Nếu giờ không làm rõ mọi chuyện, thì Tạ Ngọc Uyên thật sự chỉ còn mỗi đường gả vào nhà ta. Ngươi đi Hầu phủ một chuyến, nói với nương ta, bảo rằng con gái nhà người ta chịu uất ức lớn như thế, để người tự mình suy xét.”

“Dạ, thưa phu nhân.”



Bên này Tưởng thị đang vội đến Tạ phủ, bên kia Cố thị cũng vừa nghe được lời đồn từ ngoài vào, hoảng đến mức mắt hoa đầu choáng, ngã lăn ra, may mà Bích di nương nhanh tay đỡ lấy.

“Trời ơi, cái nhị phòng đúng là muốn dìm chết con bé ấy rồi mà!”

Tạ Ngọc Hồ giậm chân, vừa khóc vừa nói: “Mẫu thân ơi, người sống cần mặt, cây sống cần vỏ, giờ tam muội dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch, phải làm sao mới được đây!”

Đúng lúc này, đại thiếu gia Tạ Thừa Quân sải bước tiến vào, sắc mặt nặng nề, giọng trầm xuống: “Mẫu thân, mấy lời đồn ngoài kia về tam muội, có thật không?”

Cố thị thấy cả con trai cũng bị kinh động, trong lòng bà như dậy sóng, rốt cuộc nhịn không nổi: “Con ơi, làm gì có chuyện đó, muội con vẫn còn đứng đây, chứng kiến từ đầu đến cuối.”

“Đại ca, chuyện hoàn toàn không như lời đồn, lúc ấy rõ ràng là Trần công tử cản đường tam muội, muội ấy không chịu đi…”

Tạ Thừa Quân nghe xong, càng nghĩ càng giận, giận rồi lại tức, gân xanh trên trán nổi lên từng đường, giọng bỗng nặng trịch: “Tạ Ngọc My bịa chuyện như thế, nhị thúc cũng tin sao?”

Cố thị nghe vậy, vừa cay đắng vừa chua xót, thở dài: “Con à, tâm địa nhà họ, mấy năm nay con chưa nhìn thấu hay sao?” 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 193: Hoặc Là Nhịn, Hoặc Là Ác
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...