Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 192: Muốn chuyện lớn hóa nhỏ

1@-

 Tiếng thở dài khe khẽ bật ra từ môi Tiêu thị: “Con còn không hiểu tính nết của Thanh Diễm sao? Ngần ấy năm qua, con từng thấy nó ra tay cứu ai chưa? Chuyện ta viết trong thư cho con, chẳng lẽ con đã quên rồi?”

Tết Nguyên Tiêu năm kia, phủ Vĩnh Định hầu mở hội thượng đèn, có một tiểu thư không cẩn thận rơi xuống hồ. Trần Thanh Diễm đứng ngay bên cạnh, lông mày không thèm nhíu lấy một cái, thấy tiểu thư kia vùng vẫy vài cái đã lạnh nhạt quay lưng bỏ đi. Cơn tức ấy khiến cả phủ Vĩnh Định mắng hắn là kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa.

Ngón tay Tưởng thị run lên, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

“Con gái à, tiểu nha đầu đó là người nó thích đấy. Theo ta thấy, chẳng bằng thuận theo ý nó đi, còn hơn cứ trông đợi người ta chủ động tới cửa.”

Tưởng thị bật cười nhạt: “Mẫu thân, con cũng muốn thuận theo ý nó lắm chứ. Nhưng Tạ gia là hạng người gì? Muội muội hại tỷ tỷ, thiếp thất hãm hại chính thất, mẫu thân nhìn xem, nhà như vậy, nhà lành nào dám rước con gái bọn họ vào cửa?”

Tiêu thị nhất thời á khẩu.

“Khi xưa, các người nói Hoàng thượng sẽ trả lại sản nghiệp nhà họ Cao trong phủ Nội vụ, vì nghĩ cho nhà ngoại, vì nghĩ cho mấy người huynh đệ của mẫu thân, con mới đành gạt nước mắt hy sinh con trai mình. Bây giờ lại còn muốn con cưới tiểu nha đầu kia vào cửa? Không đời nào! Con thà để thằng bé hận con cả đời.”

Nói dứt lời, Tưởng thị đứng dậy, ánh mắt tĩnh lặng mà sâu thẳm nhìn mẹ mình, trong lòng là nỗi hoang vắng chẳng thể thốt thành lời.

“Con không hiểu mẫu thân mang tâm tư gì, hết lần này đến lần khác khuyên con cưới nàng ta vào cửa. Nếu thật sự tốt đến thế, sao con chẳng thấy mẫu thân gả nàng ta cho cháu ngoại của mình?”

“Con…” Mặt Tiêu thị thoáng chốc trắng bệch.

“Chẳng phải chỉ vì thằng bé mang họ Trần chứ không phải họ Tưởng sao?”

Tưởng thị nở nụ cười mỉa mai: “Là phận làm con, con chẳng còn cách nào khác. Muốn toan tính thì các người cứ toan tính, muốn bạc thì đòi bạc. Nhưng đừng mơ mà tính kế con trai con!”

Tiêu thị tức đến tối sầm mặt mày, thân mình loạng choạng rồi ngã ngửa ra sau.

Tưởng thị coi như không thấy, vung tay áo bỏ đi!

Tiêu thị vội chống tay đỡ thân thể, mới không ngã xuống đất, ôm ngực thở dồn dập đầy đau đớn.

Khuyên con gái cưới Tạ Ngọc Uyên, bà thừa nhận là vì số bạc khổng lồ trong phủ Nội vụ, nhưng chẳng phải cũng là vì muốn tốt cho cháu trai hay sao?

Cả nhà họ Cao nhân phẩm đều không chê vào đâu được. Nếu không phải tốt đến mức ngay cả ông trời cũng phải ganh tị, thì sao nhà ấy lại lụn bại đến mức ấy?

Tạ Ngọc Uyên mang một nửa dòng máu nhà họ Cao, dẫu có kém đến đâu thì cũng chẳng thể kém đến mức không thể chấp nhận được!

*

Ở trung tâm cơn sóng gió, Thanh Thảo Đường lại yên tĩnh đến lạ thường.

Tạ Ngọc Uyên lần đầu hành kinh, lại ngâm nước lạnh trong hồ quá lâu, hàn khí nhập cung, bụng dưới đau thấu tâm can, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Sau khi uống thuốc, mãi đến hai canh giờ sau, cơn đau mới dịu đi đôi chút.

Lúc này, Tạ nhị gia đứng ở cửa vòm hoa, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng giữa trời đêm, lòng đã cân nhắc mấy lượt mới bước nhanh vào Thanh Thảo Đường.

“Nhị gia đến rồi!”

Tiếng bẩm báo vừa dứt, rèm được vén lên, Nhị gia sải bước vào phòng, liếc nhìn Tạ Ngọc Uyên đang nằm trên giường, khẽ phất tay: “Các ngươi lui xuống đi.”

La ma ma lo lắng, nhìn tiểu thư gật đầu, ra hiệu mình sẽ canh ngoài cửa.

Tạ Nhị gia nhìn gương mặt quá đỗi giống người nhà họ Cao kia, trong lòng nổi lên cảm giác khó tả, ghét bỏ đến mức chẳng buồn mở lời tử tế.

“Hôm nay con với nương con chịu ấm ức, phụ thân tới là để bàn với con, xem xử lý Thiệu di nương và tứ muội con thế nào.”

Tạ Ngọc Uyên cúi đầu: “Phụ thân định xử lý thế nào?”

“Họ đã biết lỗi, cấm túc ba tháng, con thấy thế nào?”

Tạ Ngọc Uyên không nổi giận, cũng chẳng tỏ ra bất ngờ. Nàng từ từ ngồi dậy, khoác thêm áo, rồi vén tóc ra sau tai.

Tạ nhị gia nhìn rõ khóe môi nàng thấp thoáng một nét cười nhạt, nụ cười vừa phải, đủ để khiến người ta rợn lòng.

“Nếu con thấy nhẹ quá thì đổi thành nửa năm cũng được. Dù sao cũng là người một nhà, không cần làm lớn chuyện.”

Người một nhà?

Trong đáy mắt tĩnh lặng của Tạ Ngọc Uyên, dâng lên một ngọn lửa hận nhỏ bé nhưng dai dẳng.

“Khi tứ muội đẩy con xuống nước, khi Thiệu di nương ra tay với mẫu thân con, có ai nhắc tới hai chữ ‘người nhà’ không?”

Tạ Nhị gia lạnh giọng: “Tứ muội con đẩy con, cũng do con có lỗi trước. Chuyện đã qua, nên lấy đại cục làm trọng.”

Tạ Ngọc Uyên bất ngờ ngẩng đầu: “Con sai ở đâu?”

Tạ Ngọc Uyên bất chợt ngẩng mạnh đầu lên, hỏi dồn: “Con sai ở chỗ nào?”

“Con sai ở chỗ không nên lén lút gặp gỡ Trần thiếu gia trong Hầu phủ.”

Sắc mặt Tạ Ngọc Uyên trong thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Nàng đã sống hai đời, từng lăn lộn trong Tạ phủ như chốn dao kiếm giăng đầy, người xấu kẻ ác gì mà chưa từng thấy.

Chỉ là Tạ Ngọc My kia, chỉ cần mấp máy môi đã dám đổi trắng thay đen, không biết nên nói là tâm địa độc ác hay đầu óc ngu si nữa!

“Phụ thân… tin lời nó sao?”

Lúc nói câu ấy, sắc mặt Tạ Ngọc Uyên vô cùng nhạt nhẽo, không vui không giận, cái vẻ bình tĩnh thờ ơ ấy hoàn toàn không giống người bị vu oan.

“Chuyện này tuy con sai trước, nhưng nó cũng sai.”

Tạ Nhị gia đổi giọng, nói: “Ta đã đánh, cũng đã mắng rồi. Hai người họ đều nói là hồ đồ nhất thời, đồng ý sẽ dập đầu xin lỗi con và nương con.”

“Nếu con không đồng ý thì sao?” Tạ Ngọc Uyên cười nhạt.

Nụ cười ấy khiến Tạ Nhị gia có cảm giác như bị nhìn thấu tận xương tủy.

Ông ta gắng gượng nặn ra dáng vẻ từ phụ, dịu giọng nói: “A Uyên à, trước đây là cha sai, là cha có lỗi với hai nương con con. Sau này, khi con xuất giá, cha nhất định sẽ chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh, cũng hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho nương con. Con cứ suy nghĩ kỹ, mấy hôm nay không cần tới Phúc Thọ Đường thỉnh an, muốn ăn gì, uống gì, cứ sai người nói, cha sẽ không bạc đãi hai nương con con đâu.”

Vai diễn “cha hiền” được ông ta diễn đến tám phần, còn hai phần nữa, Tạ Nhị gia không cố nổi, nói xong bèn xoay người rời đi.

Ông ta vừa đi khỏi, mấy nha hoàn bên ngoài lập tức bất bình thay tiểu thư nhà mình:

“Rõ ràng là Tứ tiểu thư ghen ghét tiểu thư nhà chúng ta, vậy mà mở miệng ra lại nói tiểu thư chúng ta sai.”

“Còn không phải vì người ta được sủng ái sao, cô ta nói đen là đen, nói trắng là trắng, Nhị gia đều tin răm rắp.”

“Có người cha thế này, thà không có còn hơn!”

“Chuyện như vậy, ngay cả đám hạ nhân như bọn nô tỳ nghe còn thấy lạnh lòng, thật không hiểu tiểu thư chịu đựng thế nào.”

Nhưng trong lòng Tạ Ngọc Uyên lại không hề có sóng gió. Việc đã đến nước này, cái tấm màn che đậy kia, dù Tạ gia có muốn che nữa, nàng cũng không muốn để yên nữa rồi.

“Ma ma, vào đây đi.”

La ma ma nghe tiểu thư gọi bèn vén rèm bước vào: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự không nghe nổi nữa rồi. Giữa ban ngày ban mặt mà có thể vu oan trắng trợn như thế, thật quá đáng!”

Tạ Ngọc Uyên nói: “Ma ma đi tìm người tung tin Tạ tam tiểu thư lén gặp mặt thiếu gia Trần gia ở Hầu phủ ra ngoài đi.”

“Tiểu thư!?”

La ma ma sững sờ, tròng mắt suýt rớt ra ngoài, có ai lại tự đổ nước bẩn lên mình thế chứ?

Tạ Ngọc Uyên xoa bụng dưới, nói từng chữ rõ ràng: “Họ muốn lấy lớn hóa nhỏ, lấy nhỏ hóa không, ta thì cứ muốn làm cho trời long đất lở. Ma ma đừng sợ, đến lúc đó sẽ có người giúp chúng ta rửa sạch nỗi oan này.”

Lời vừa dứt, ngoài cửa vang lên giọng Thu Phân: “Tiểu thư, Nhị phu nhân mời người qua một chuyến.” 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 192: Muốn chuyện lớn hóa nhỏ
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...