Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 154: Hạ gục tận gốc

1@-

 

Thiệu di nương vừa đảo mắt, lập tức mang theo hai hộp trà đi đến Phúc Thọ Đường.

Nhược điểm của Cố thị là đại thiếu gia, vậy của lão phu nhân lại là Tam gia. Trên đời này, còn ai có thể mong muốn hôn sự này không thành hơn là lão phu nhân nữa?

Đêm tối, tất cả những dòng chảy ngầm đều bị bóng đêm che lấp.

Tạ Ngọc Uyên không bao giờ ngờ được, Đại phòng, người vốn sáng suốt trong những việc lớn, lại bị Thiệu di nương dễ dàng xúi bẩy chỉ bằng vài câu.


Sáng hôm sau, bà mối của Tạ phủ đã ngồi trong sảnh rộng của quản gia, trình bát tự của Đại thiếu gia.

Ban đầu, Quản gia không đồng ý, nhưng vì một câu nói của thê tử mà lung lay ý chí: "Lão gia à, con gái chúng ta từ nhỏ được cưng chiều, ông thật sự nhẫn tâm để nó gả qua đó, rồi sống giữa tình thế khó xử sao?"

Quản gia bừng tỉnh.

Tuy Tạ Tam gia đỗ Thám hoa, nhưng Tạ gia chưa từng phân phủ, trên danh nghĩa, ngài ấy chỉ là con thứ của gia đình mà thôi.

Tạ lão phu nhân vốn không ưa người con thứ, tất nhiên cũng không thích con dâu của con thứ. Con gái gả cho Thám hoa có danh tiếng, nhưng thực tế lại chẳng được gì!

Dù Tạ đại thiếu gia học thức không bằng thúc thúc, nhưng ít nhất cũng là con trưởng, cháu đích tôn, thân thế trong sạch, tương lai gia nghiệp của Tạ phủ sớm muộn gì cũng về tay hắn ta. Nếu được giúp đỡ thêm, cuộc sống vợ chồng của họ càng thêm phú quý.

Vả lại, Thám hoa có học thức, mà người có học đều ít nhiều có tự trọng, lại đã vào Hàn Lâm Viện, chẳng phải loại người dễ bị nhún nhường.

Thôi thì! Thôi thì!

Quản gia quyết định ngay lập tức, chuyển đổi đối tượng liên hôn từ Tam gia sang Tạ Đại thiếu gia.

Hai phủ không mất đến một khắc để trao đổi bát tự, rồi lập tức cho người đến chùa Yên Cổ mời cao tăng hợp lễ.

Quả là duyên trời định.

Thế là, hôn sự của Tạ Đại thiếu gia đã được định đoạt, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió.

Tin tức đến tai, lúc Tạ Ngọc Uyên đang châm cứu cho Tạ Dịch Vi.

Bàn tay run lên, mũi kim cuối cùng trượt khỏi ngón tay, trên trên mặt Tạ Ngọc Uyên lần đầu lộ rõ vẻ thất thần.

Nàng thở dài: “Nương đoán trúng rồi.”

Mặt Tạ Dịch Vi cứng lại, rồi cười nhạt: “Cũng được, người như ta, vốn thích sống tự do, giờ lại được nhẹ nhàng. A Uyên đừng buồn quá, Nguyệt Lão không gắn kết, con có nóng lòng cũng vô ích.”

“Tam thúc thế mà vẫn cười được!” Tạ Ngọc Uyên giận dỗi, phất tay áo bước đi.

Ánh mắt Tạ Dịch Vi tối lại, trong lòng ngùn ngụt lửa giận, nhưng hắn hiểu rằng, sự thù hận này mà không có sức mạnh lớn làm hậu thuẫn, cũng là vô ích!

Kẻ cướp đi tính mạng hắn, đoạt mất vợ hắn…

Khóe môi Tạ Dịch Vi nhếch lên nụ cười chua chát, không vội!

Tạ Ngọc Uyên vừa bước ra đến viện thì thấy La ma ma dẫn theo vài tỳ nữ lạ mặt đi tới.

“Ma ma, những người này là để hầu hạ Tam thúc sao?”

“Tiểu thư, bốn người này là tỳ nữ lớn, còn vài đứa nhỏ nữa đã vào viện chúng ta, vừa qua mắt đại phu nhân, bà không nói gì, chỉ hỏi một chút về khế ước bán thân.”

“Ma ma đã giao khế ước cho bà ấy rồi sao?”

“Nô tỳ bảo rằng Tam gia muốn tự giữ lấy khế ước, bà ấy không nói gì, cuối cùng cũng gật đầu.”

Bà ấy cướp mất hôn sự của Tam thúc, mấy tỳ nữ này tất nhiên cũng chẳng nói được gì.

Tạ Ngọc Uyên im lặng hồi lâu, trầm giọng: “Tam thúc rất quan trọng với ta, các ngươi phải chăm sóc chu đáo, đừng để lúc no lúc đói.”

Bốn người này đều do Giang Đình mua từ phía Nam về, tất nhiên biết chủ nhân thực sự của nhà họ Giang chính là A Uyên tiểu thư trước mặt.

Bốn người lập tức quỳ xuống, đồng thanh đồng ý.

Tạ Ngọc Uyên rũ mắt, chầm chậm bước ra khỏi viện.

La ma ma lập tức giao mấy tỳ nữ đó cho Như Dung, Cúc Sinh chăm sóc, rồi vội vàng đuổi theo.

“Tiểu thư đừng buồn, có lẽ Tam gia chưa đến thời vận, sau này nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.”

Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên vốn êm dịu nay cũng mất đi phần nào: “Ma ma à, đỗ Thám hoa có lẽ là đỉnh cao cuộc đời thúc ấy. Trong lúc huy hoàng nhất, vẫn không gặp được người tốt thì bà nói sau này có bao nhiêu phần trăm cơ hội?”

“Chuyện này…” La ma ma ngập ngừng: "Chỉ không biết khi nào Đại phu nhân lại làm thân với Thiệu di nương.”

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, im lặng.

Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Đại bá mẫu thương con trai, lão phu nhân chán ghét con thứ, cộng thêm chút xúi giục của Thiệu di nương, chuyện này sẽ thành thôi.

“Thiệu di nương…” Tạ Ngọc Uyên khẽ nghiến răng.

“Tiểu thư à, ả nữ nhân này vừa thông minh, vừa gan lớn, lần này dùng bốn lạng mà đẩy được ngàn cân, phá bỏ hôn sự của Tam gia, chúng ta không thể không phòng. Lời của Tô thế tử, ả hoàn toàn không để tâm.”

“Nên người ta mới nói ‘kẻ nhát chết thì đói, kẻ gan dạ thì no’. Người muốn mặt mũi, không bằng kẻ liều lĩnh.”

Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên thoáng trầm lắng, nàng ngước nhìn bầu trời, cười nhạt.

“Mấy năm nay, vì phải gánh vác Cao gia, ta đã sống khiêm nhường để tránh rắc rối, không muốn tranh đấu. Giờ xem ra, ta đã sai rôi.”

“Tiểu thư…”

La ma ma hạ giọng nói: “Trong bốn tỳ nữ của Tam gia, hai người biết võ, hai người hiểu chút dược lý. Mấy đứa nhỏ ở viện chúng ta tuy nhỏ, nhưng thông minh lanh lợi, nhất là tiểu cô nương Vệ Ôn, võ công do Giang Phong tự dạy, rất có linh tính.”

“Để con bé bên cạnh nương ta.”

“Tiểu thư sáng tỏ, nhưng nhị phu nhân đang trong bóng tối, nô tỳ nghĩ vẫn nên để bên cạnh tiểu thư.”

“Không cần, nương là sinh mạng của ta, bà khỏe mạnh, ta cũng yên lòng.”

“Vâng.”

Chân mày Tạ Ngọc Uyên động đậy: "Thiệu di nương đã phá được hôn sự của Tam thúc, bước tiếp theo có lẽ sẽ nhằm vào ta. Thay vì đợi bị đánh, chi bằng chủ động tấn công.”

“Tiểu thư định làm gì?”

“Bảo Giang Đình mở hai tiệm lụa cạnh cửa hàng của Thiệu di nương, bán cùng loại hàng hóa, giá rẻ hơn hai phần, thêm nữa…”

La ma ma lặng nhìn nàng, Tạ Ngọc Uyên ngước mắt: "Bảo hắn thu thập chứng cứ th*m nh*ng của Tạ Nhị gia, ta muốn hạ gục tận gốc.”

La ma ma giật mình, cuối cùng họ đã ép tiểu thư ra tay.

“Còn Đại phòng?”

Tạ Ngọc Uyên lắc đầu: “Tuy Đại bá mẫu có nhiều điểm chưa tốt, nhưng bà ấy chưa bao giờ hại ta.”

“Đại phu nhân là người tốt, chỉ là con gái nhà buôn, tầm nhìn hạn hẹp. Một Quản gia thôi, không đáng để giao đấu với Tam gia. Lỡ mai này Tam gia được thăng chức… Hơn nữa, thúc cháu hai người nhìn mặt nhau hằng ngày, làm sao sống hòa thuận được?”

Tạ Ngọc Uyên nghĩ thầm: đến La ma ma còn nhìn thấu, vậy mà Đại bá mẫu chỉ vì chút lợi ích trước mắt mà bán Tam thúc của ta! 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 154: Hạ gục tận gốc
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...