Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 153: Tổng chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã
1@-
Trương Hư Hoài bị hắn chọc tức đến đau ngực: "Ngươi cứ đối chọi với ta đi! Tô TSm... Tô TSm..."
Đang mơ màng, Tô TSm giật mình, vội điều chỉnh lại tâm trạng: "Gọi ta có việc gì?"
Trương Hư Hoài định nói thì đột nhiên Lý Cẩm Dạ lại đặt tay nặng nề lên bàn, làm hắn giật mình, lời nói lập tức nghẹn lại.
Lát sau, tiếng bước chân vọng lên từ ngoài cửa.
"Gia, thiếp tự tay làm vài món nhắm, gia có muốn thử không?"
Nghe tiếng này, mặt Tô TSm lập tức lạnh lại, đầu ngón tay chấm chút rượu, viết trên bàn một chữ: “Cút!"
Lý Cẩm Dạ nhìn hắn, không quan tâm, đứng dậy bước ra ngoài, đẩy cửa ra.
Lục Nhược Tố ngước đôi mắt long lanh nhìn khuôn mặt làm nàng vấn vương trước mắt, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười dịu dàng: "Thiếp làm món tim vịt kho gia thích nhất, còn có đậu phụ thập cẩm, rất hợp để nhắm rượu."
Lý Cẩm Dạ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Lục Nhược Tố thấy ánh mắt ấy, lòng chợt chua xót, ra hiệu cho nha hoàn đặt hộp thức ăn xuống, sau đó cúi người chào rồi lặng lẽ rời đi.
Vừa quay đi, nước mắt đã rơi xuống.
Nàng là con gái thứ xuất thuộc nhánh bên ngoại của Lục hoàng hậu, hai năm trước được hoàng hậu se duyên gả cho hắn làm trắc phi. Trong phủ An Vương chỉ có mỗi mình nàng là trắc phi.
Trong mắt người ngoài, An Vương tiêu xài không tiếc tiền bạc vì nàng, cưng chiều nàng hết mực. Nhưng có ai biết rằng nàng và hắn chỉ có danh phận phu thê, chứ chưa từng thực sự là vợ chồng.
Người đàn ông này đối với nàng lạnh nhạt đến cùng cực.
Hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm, dù nàng dùng cách gì để lấy lòng hay quyến rũ, ánh mắt của hắn nhìn nàng lúc nào cũng lạnh lùng, không có chút hơi ấm.
"Người đâu?"
"Gia."
"Mang hết những thứ này chia cho đám huynh đệ của ngươi."
"Tạ ơn gia."
Lý Cẩm Dạ cười nhạt đóng sầm cửa lại.
Trắc phi gì chứ, chẳng qua là quân cờ Lục hoàng hậu đặt vào để lôi kéo hắn, nhằm giúp con trai bà là Phúc Vương lên ngôi hoàng đế mà thôi.
Bảo Càn đế đời này có vô số phi tần, hậu cung đông đúc đến mức sắp không còn chỗ chứa.
Ông ta từng cưới hai vị hoàng hậu.
Vị đầu tiên là Diệp thị, người thanh mai trúc mã của ông ta. Diệp thị xuất thân từ phủ Thừa Ân Công, tổ phụ là đại thần nghị chính thời Hy Đế, từng làm Thượng thư Hộ Bộ bảy năm, nắm trong tay quyền tài chính, được Hy Đế vô cùng sủng ái.
Cha, bác, chú của Diệp thị đều là những người quyền cao chức trọng, quyền thế tột bậc, là "người được hoàng ân sủng ái nhất".
Diệp thị vào cung năm mười sáu tuổi, sinh ra hoàng trưởng tử, hoàng trưởng nữ và thứ tử Bình Vương. Năm bà hai mươi lăm tuổi, hoàng trưởng tử chết yểu, Diệp thị sinh bệnh, sắc đẹp tàn tạ, nằm trên giường bệnh hai năm rồi qua đời.
Ngôi hoàng hậu bỏ trống vài năm, sau đó Bảo Càn đế cưới vị hoàng hậu thứ hai là Lục thị.
Lục thị xuất thân từ gia đình quan lại nhỏ, khi được tuyển chọn vào cung là thân phận cung nữ. Dựa vào sắc đẹp, thông minh và thủ đoạn, bà từng bước leo lên, chịu đựng gian khổ suốt nhiều năm cuối cùng mới leo lên được vị trí hoàng hậu.
Lục thị chỉ có một người con trai, đó là Bát hoàng tử Phúc Vương, lớn hơn Lý Cẩm Dạ mười tuổi.
Bình Vương Lý Cẩm An dù mẹ ruột đã mất, nhưng bên ngoại quyền thế lớn mạnh. Cậu ruột Diệp Xương Bình là đại thần biên cương, nắm quyền chính ở Tây Bắc.
Phúc Vương Lý Cẩm Hiên dù có mẹ là hoàng hậu đang tại vị và được sủng ái, nhưng bên ngoại lại yếu kém. Ngoài việc dựa vào Lục hoàng hậu thổi gió bên gối, thì gần như không có khả năng đối đầu với Bình Vương.
Hơn nữa, những năm gần đây người được Bảo Càn đế sủng ái nhất là Lệnh phi. Lệnh phi nhỏ hơn hoàng đế tận mười sáu tuổi, sinh hạ một hoàng tử tên Lý Cẩm Vân. Dù chỉ mới mười ba tuổi nhưng rất được hoàng đế yêu thích, nhỏ tuổi mà đã được phong làm Tấn Vương.
Trước có đối thủ mạnh, sau có truy binh, Lục hoàng hậu bị kẹt giữa hai phía tất nhiên không cam lòng ngồi chờ chết, nên mới tính đến việc lôi kéo hắn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lý Cẩm Dạ nhếch lên một nụ cười kỳ dị chua xót.
"Đã đuổi đi rồi chứ?"
"Ừ."
Tô TSm cười nhạt: "Ta thấy ngươi nên ra lệnh rõ ràng, thư phòng này không phải là nơi mèo chó nào cũng có thể vào được. Nhỡ đâu nàng ta nghe hết những lời chúng ta nói, việc sẽ khó xử lý đấy."
Mắt Lý Cẩm Dạ thường ngày mang nụ cười giờ đây lại sâu thăm thẳm, đen đến không thấy đáy: "Những gì không được nghe nàng ta sẽ không nghe được; còn những gì phải nghe, không muốn nghe cũng phải nghe."
Nói xong, Loạn Sơn gõ cửa bước vào: "Gia, vừa nhận được tin, tổng chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã Vương Hoa tối qua đã bị gãy chân trong lúc tuần tra."
Khóe môi Lý Cẩm Dạ nhếch lên, nở nụ cười thường thấy, uể oải liếc nhìn Tô TSm: "Đại hoàng huynh của ta ra tay nhanh thật."
Trương Hư Hoài tức giận ném chiếc cốc xuống đất: "Bà nội nó, Bình Vương không có chút tiền đồ nào cả, lại khiến lão tử mất tiền rồi."
Tô TSm suy nghĩ một lát: "Không đến một canh giờ nữa, lão gia nhà ta chắc chắn sẽ gọi ta về."
"Thế tử gia!" Loạn Sơn đột nhiên lớn tiếng.
Tô TSm: "Gào cái gì mà gào, có chuyện nhanh nói, có rắm mau thả!"
Loạn Sơn: "Xe ngựa của Quốc Công phủ đến rồi, nói là Quốc Công gia mời ngài về phủ một chuyến."
"Ta đã nói mà!" Tô TSm đứng dậy, đắc ý nhìn Lý Cẩm Dạ: "Chuẩn bị bữa tiệc thật ngon, ăn mừng huynh đệ tốt nhất của ngươi được phong làm tổng chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã đi."
Lý Cẩm Dạ chỉ cười không nói.
*
Máu mủ quả là thứ kỳ diệu, như Quốc Công gia và Tô thế tử vậy.
Quốc Công gia biết rõ con trai mình là kẻ vô dụng, thế nhưng vẫn cầm xấp ngân phiếu dày đi chạy chọt, mua cho con trai một chức quan để làm cho vui.
Cũng như Cao thị và Tạ Ngọc Uyên. Dù Cao thị có điên loạn, người mà bà vô thức muốn bảo vệ nhất vẫn là con gái mình;
Còn Tạ đại gia khi nghe Cố thị nhắc đến chuyện của Quản gia, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải là làm thế có lỗi với lão Tam, mà là lời Thiệu di nương nói rất đúng, con trai ta như vậy mới xứng với Quản gia kia.
Người thân, kẻ sơ, trong khoảnh khắc ấy phân biệt rõ ràng.
Cố thị thấy chồng không nói gì, trong lòng lập tức hiểu rõ. Huynh hữu đệ cung gì chứ, lễ nghi lương tâm gì chứ, tất cả đều không quan trọng bằng tiền đồ của con trai.
Bà gọi Tôn Bình Gia đến, lấy từ trong rương ra mấy hộp trà mang từ Dương Châu, bảo bà ta tối đến mang sang phòng Thiệu di nương.
Thiệu di nương cầm lấy hộp trà, cười nhạt khinh thường, thầm nghĩ: Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc, điểm yếu của Cố thị chính là đại thiếu gia.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Trương Hư Hoài: "Ta muốn nghe nàng gọi ta một tiếng sư phụ."
Lý Cẩm Dạ thoáng chấn động, tay rụt lại.
"Nói thật lòng, mấy năm qua ta sống trong kinh thành, ăn sơn hào hải vị, ở trong căn nhà xa hoa tinh xảo, nhìn lũ người lúc nào cũng cúi đầu vâng lời, nhưng trong lòng lại vô cùng nhớ ba gian nhà lụp xụp ngày xưa. Khi đó dù ngươi lúc nào cũng cau có, mặt xấu xí như quỷ, còn hay giận ta, nhưng sống lại vui vẻ biết bao!"
Lý Cẩm Dạ cười nhạt: "Ta nhớ là ngươi từng nói thích trời Tây Bắc, đất Tây Bắc mà."
Trương Hư Hoài bị hắn chọc tức đến đau ngực: "Ngươi cứ đối chọi với ta đi! Tô TSm... Tô TSm..."
Đang mơ màng, Tô TSm giật mình, vội điều chỉnh lại tâm trạng: "Gọi ta có việc gì?"
Trương Hư Hoài định nói thì đột nhiên Lý Cẩm Dạ lại đặt tay nặng nề lên bàn, làm hắn giật mình, lời nói lập tức nghẹn lại.
Lát sau, tiếng bước chân vọng lên từ ngoài cửa.
"Gia, thiếp tự tay làm vài món nhắm, gia có muốn thử không?"
Nghe tiếng này, mặt Tô TSm lập tức lạnh lại, đầu ngón tay chấm chút rượu, viết trên bàn một chữ: “Cút!"
Lý Cẩm Dạ nhìn hắn, không quan tâm, đứng dậy bước ra ngoài, đẩy cửa ra.
Lục Nhược Tố ngước đôi mắt long lanh nhìn khuôn mặt làm nàng vấn vương trước mắt, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười dịu dàng: "Thiếp làm món tim vịt kho gia thích nhất, còn có đậu phụ thập cẩm, rất hợp để nhắm rượu."
Lý Cẩm Dạ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Lục Nhược Tố thấy ánh mắt ấy, lòng chợt chua xót, ra hiệu cho nha hoàn đặt hộp thức ăn xuống, sau đó cúi người chào rồi lặng lẽ rời đi.
Vừa quay đi, nước mắt đã rơi xuống.
Nàng là con gái thứ xuất thuộc nhánh bên ngoại của Lục hoàng hậu, hai năm trước được hoàng hậu se duyên gả cho hắn làm trắc phi. Trong phủ An Vương chỉ có mỗi mình nàng là trắc phi.
Trong mắt người ngoài, An Vương tiêu xài không tiếc tiền bạc vì nàng, cưng chiều nàng hết mực. Nhưng có ai biết rằng nàng và hắn chỉ có danh phận phu thê, chứ chưa từng thực sự là vợ chồng.
Người đàn ông này đối với nàng lạnh nhạt đến cùng cực.
Hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm, dù nàng dùng cách gì để lấy lòng hay quyến rũ, ánh mắt của hắn nhìn nàng lúc nào cũng lạnh lùng, không có chút hơi ấm.
"Người đâu?"
"Gia."
"Mang hết những thứ này chia cho đám huynh đệ của ngươi."
"Tạ ơn gia."
Lý Cẩm Dạ cười nhạt đóng sầm cửa lại.
Trắc phi gì chứ, chẳng qua là quân cờ Lục hoàng hậu đặt vào để lôi kéo hắn, nhằm giúp con trai bà là Phúc Vương lên ngôi hoàng đế mà thôi.
Bảo Càn đế đời này có vô số phi tần, hậu cung đông đúc đến mức sắp không còn chỗ chứa.
Ông ta từng cưới hai vị hoàng hậu.
Vị đầu tiên là Diệp thị, người thanh mai trúc mã của ông ta. Diệp thị xuất thân từ phủ Thừa Ân Công, tổ phụ là đại thần nghị chính thời Hy Đế, từng làm Thượng thư Hộ Bộ bảy năm, nắm trong tay quyền tài chính, được Hy Đế vô cùng sủng ái.
Cha, bác, chú của Diệp thị đều là những người quyền cao chức trọng, quyền thế tột bậc, là "người được hoàng ân sủng ái nhất".
Diệp thị vào cung năm mười sáu tuổi, sinh ra hoàng trưởng tử, hoàng trưởng nữ và thứ tử Bình Vương. Năm bà hai mươi lăm tuổi, hoàng trưởng tử chết yểu, Diệp thị sinh bệnh, sắc đẹp tàn tạ, nằm trên giường bệnh hai năm rồi qua đời.
Ngôi hoàng hậu bỏ trống vài năm, sau đó Bảo Càn đế cưới vị hoàng hậu thứ hai là Lục thị.
Lục thị xuất thân từ gia đình quan lại nhỏ, khi được tuyển chọn vào cung là thân phận cung nữ. Dựa vào sắc đẹp, thông minh và thủ đoạn, bà từng bước leo lên, chịu đựng gian khổ suốt nhiều năm cuối cùng mới leo lên được vị trí hoàng hậu.
Lục thị chỉ có một người con trai, đó là Bát hoàng tử Phúc Vương, lớn hơn Lý Cẩm Dạ mười tuổi.
Bình Vương Lý Cẩm An dù mẹ ruột đã mất, nhưng bên ngoại quyền thế lớn mạnh. Cậu ruột Diệp Xương Bình là đại thần biên cương, nắm quyền chính ở Tây Bắc.
Phúc Vương Lý Cẩm Hiên dù có mẹ là hoàng hậu đang tại vị và được sủng ái, nhưng bên ngoại lại yếu kém. Ngoài việc dựa vào Lục hoàng hậu thổi gió bên gối, thì gần như không có khả năng đối đầu với Bình Vương.
Hơn nữa, những năm gần đây người được Bảo Càn đế sủng ái nhất là Lệnh phi. Lệnh phi nhỏ hơn hoàng đế tận mười sáu tuổi, sinh hạ một hoàng tử tên Lý Cẩm Vân. Dù chỉ mới mười ba tuổi nhưng rất được hoàng đế yêu thích, nhỏ tuổi mà đã được phong làm Tấn Vương.
Trước có đối thủ mạnh, sau có truy binh, Lục hoàng hậu bị kẹt giữa hai phía tất nhiên không cam lòng ngồi chờ chết, nên mới tính đến việc lôi kéo hắn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lý Cẩm Dạ nhếch lên một nụ cười kỳ dị chua xót.
"Đã đuổi đi rồi chứ?"
"Ừ."
Tô TSm cười nhạt: "Ta thấy ngươi nên ra lệnh rõ ràng, thư phòng này không phải là nơi mèo chó nào cũng có thể vào được. Nhỡ đâu nàng ta nghe hết những lời chúng ta nói, việc sẽ khó xử lý đấy."
Mắt Lý Cẩm Dạ thường ngày mang nụ cười giờ đây lại sâu thăm thẳm, đen đến không thấy đáy: "Những gì không được nghe nàng ta sẽ không nghe được; còn những gì phải nghe, không muốn nghe cũng phải nghe."
Nói xong, Loạn Sơn gõ cửa bước vào: "Gia, vừa nhận được tin, tổng chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã Vương Hoa tối qua đã bị gãy chân trong lúc tuần tra."
Khóe môi Lý Cẩm Dạ nhếch lên, nở nụ cười thường thấy, uể oải liếc nhìn Tô TSm: "Đại hoàng huynh của ta ra tay nhanh thật."
Trương Hư Hoài tức giận ném chiếc cốc xuống đất: "Bà nội nó, Bình Vương không có chút tiền đồ nào cả, lại khiến lão tử mất tiền rồi."
Tô TSm suy nghĩ một lát: "Không đến một canh giờ nữa, lão gia nhà ta chắc chắn sẽ gọi ta về."
"Thế tử gia!" Loạn Sơn đột nhiên lớn tiếng.
Tô TSm: "Gào cái gì mà gào, có chuyện nhanh nói, có rắm mau thả!"
Loạn Sơn: "Xe ngựa của Quốc Công phủ đến rồi, nói là Quốc Công gia mời ngài về phủ một chuyến."
"Ta đã nói mà!" Tô TSm đứng dậy, đắc ý nhìn Lý Cẩm Dạ: "Chuẩn bị bữa tiệc thật ngon, ăn mừng huynh đệ tốt nhất của ngươi được phong làm tổng chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã đi."
Lý Cẩm Dạ chỉ cười không nói.
*
Máu mủ quả là thứ kỳ diệu, như Quốc Công gia và Tô thế tử vậy.
Quốc Công gia biết rõ con trai mình là kẻ vô dụng, thế nhưng vẫn cầm xấp ngân phiếu dày đi chạy chọt, mua cho con trai một chức quan để làm cho vui.
Cũng như Cao thị và Tạ Ngọc Uyên. Dù Cao thị có điên loạn, người mà bà vô thức muốn bảo vệ nhất vẫn là con gái mình;
Còn Tạ đại gia khi nghe Cố thị nhắc đến chuyện của Quản gia, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải là làm thế có lỗi với lão Tam, mà là lời Thiệu di nương nói rất đúng, con trai ta như vậy mới xứng với Quản gia kia.
Người thân, kẻ sơ, trong khoảnh khắc ấy phân biệt rõ ràng.
Cố thị thấy chồng không nói gì, trong lòng lập tức hiểu rõ. Huynh hữu đệ cung gì chứ, lễ nghi lương tâm gì chứ, tất cả đều không quan trọng bằng tiền đồ của con trai.
Bà gọi Tôn Bình Gia đến, lấy từ trong rương ra mấy hộp trà mang từ Dương Châu, bảo bà ta tối đến mang sang phòng Thiệu di nương.
Thiệu di nương cầm lấy hộp trà, cười nhạt khinh thường, thầm nghĩ: Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc, điểm yếu của Cố thị chính là đại thiếu gia.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 153: Tổng chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã
10.0/10 từ 33 lượt.