Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 140: Kèm Thái Tử Đọc Sách
1@-
Tạ Ngọc My chọn chiếc túi sặc sỡ nhất, nắm chặt trong tay, tim nàng đập rộn ràng, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai vị tiểu thư hầu phủ nhìn Trần Thanh Diễm với ánh mắt ngại ngùng, đầy cảm mến.
Tên của Trần Thanh Diễm họ đã nghe danh từ lâu: cháu ngoại của phủ Vĩnh An hầu, con trai của một vị quan lớn. Tính tình nổi loạn, đến cả Vĩnh An hầu cũng chẳng quản nổi. Ai cũng nghĩ hắn là kẻ ăn chơi, không ngờ lại đỗ đạt và còn tuấn tú, khí chất cao ngạo và vẻ quý phái trời sinh, khiến người ta khó mà rời mắt.
Xuân về, lòng thiếu nữ cũng bừng nở như hoa.
Cả hai tiểu thư đồng thanh: "Đa tạ công tử."
Trần Thanh Diễm khoát tay, ánh mắt liếc A Cửu bảo đưa túi gấm cho Tạ Ngọc Uyên. Nàng không thèm liếc mắt, ném ngay cho A Bảo đứng sau lưng.
Chỉ một động tác ấy của nàng khiến niềm hy vọng của Trần Thanh Diễm hóa thành hụt hẫng. Hắn thoáng tự hỏi: Tiểu thư này sao lại chẳng hề quan tâm thế?
Bỗng đâu xa xa vọng đến tiếng trống vang dội. Hóa ra cuộc đua thuyền rồng đã bắt đầu.
Tạ Ngọc Uyên chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, không kiềm lòng được, tò mò ngó nghiêng.
Thấy có người ngoài, Tạ Ngọc Hồ kéo áo nàng, ra hiệu phải giữ chút phép tắc, kẻo bị cười chê.
Nhưng Tạ Ngọc Uyên chẳng bận tâm, nàng là muốn cho Trần Thanh Diễm thấy bộ dạng vô phép của mình.
Ta đây chỉ là một cô gái quê mùa, không quy củ. Công tử hào hoa, phong nhã, tốt nhất là cách xa ta ra.
Chẳng ngờ, trong khi những thiếu nữ khác đều giữ dáng vẻ đoan trang, thì sự tự nhiên của nàng lại khiến Trần Thanh Diễm không thể rời mắt.
Hắn lén nhặt chiếc khăn tay dính bụi mà nàng đã giẫm lên, giấu kỹ trong áo lúc mọi người không để ý.
A Cửu thấy thiếu gia nhà mình lại lộ dáng vẻ si tình, sốt ruột đến mức cào cấu tay chân.
Trên sông, từng chiếc thuyền rồng lao đi vun vút, những thanh niên cường tráng hăng hái chèo thuyền, nước tung trắng xóa theo nhịp trống hối thúc.
Tạ Ngọc Uyên đếm thử, có đến bảy tám chiếc thuyền rồng, bèn hỏi: "Đại ca, mấy chiếc thuyền rồng này từ đâu đến thế?"
Tạ Thừa Quân còn chưa kịp lên tiếng, thì Trần Thanh Diễm đã đáp: "Một chiếc của phủ Bình Vương, một của phủ Phúc Vương, một của phủ Tấn Vương, hai chiếc của phủ Thành Ân công và Vệ Quốc công, cuối cùng là hai đội của Cấm vệ quân và Kinh vệ."
Tạ Ngọc Uyên chăm chú nhìn không rời mắt, chẳng hề để ý người vừa trả lời mình là ai, chỉ thắc mắc: "Sao không có thuyền của phủ An Vương?"
Trần Thanh Diễm cười nhạt: "Phủ An Vương mới dựng được hai năm, tiền bạc đã phung phí hết ở Di Hồng Viện, làm gì còn tiền mà lập đội thuyền rồng?"
Lúc này, thuyền rồng đã lao vút qua như mũi tên xé gió.
Không kiềm chế nổi, nàng khẽ nhấc vạt váy đuổi theo.
"Tam muội!" Tạ Ngọc Hồ muốn cản lại nhưng không kịp, sốt ruột dậm chân.
Tạ Ngọc Uyên chạy xa mấy trượng, từ từ dừng bước, ngây người nhìn theo những chiếc thuyền rồng khuất dần.
"Ngươi thích xem?"
"…Nếu đời người có thể như đua thuyền rồng, phóng khoáng tự tại một lần như vậy, cũng đáng."
Vừa nói xong, Tạ Ngọc Uyên giật mình quay lại, thấy Trần Thanh Diễm đang nhướng mày, mỉm cười, ánh mắt sâu xa nhìn nàng.
Hừ…
Tạ Ngọc Uyên thấy hối hận muốn cắn lưỡi, lạnh lùng lườm hắn một cái rồi vòng qua.
Trần Thanh Diễm bật cười.
Cô gái bí ẩn này lại còn biết lườm nguýt, thật thú vị!
Tiếng reo hò vang lên từ phía xa, hóa ra đội thuyền rồng của Cấm vệ quân đã về đích đầu tiên.
Tạ Thừa Quân cười bảo: "Cấm vệ quân là thân binh của Hoàng thượng, họ thắng chẳng phải là Hoàng thượng đã thắng rồi sao?"
Trần Thanh Diễm liếc qua bóng áo màu trắng của ai đó, mỉm cười: "Chuyện đó chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?"
"Vậy ra… các đội khác chẳng qua chỉ là để kèm Thái tử đọc sách* thôi hả?" Nhị thiếu gia ngơ ngác bật ra câu hỏi.
* Ở Trung Quốc thời cổ đại, hoàng gia vô cùng coi trọng việc bồi dưỡng người kế vị. Các tiểu thái tử hoặc hoàng tử từ rất nhỏ đã phải bắt đầu học hành. Tuy là con cháu hoàng tộc cao quý, nhưng dù sao cũng chỉ là trẻ con, không tránh khỏi nghịch ngợm, tinh quái. Mà như vậy thì sẽ bị cho là làm mất thể diện nho phong, theo lễ nghi đáng lý phải bị trừng phạt.
Thế nhưng, những đứa trẻ này rất có thể sẽ là hoàng đế tương lai, thầy giáo không thể mắng mỏ hay đánh đòn, lại vẫn phải làm công tác giáo dục, răn dạy. Vậy nên người ta đành trách phạt những người học cùng bên cạnh thái tử, nhằm mục đích cảnh tỉnh chính thái tử hoặc hoàng tử. Vai trò này vất vả mà chẳng được cảm ơn, nên về sau người ta gọi những người như thế hoặc công việc kiểu ấy là "đi học cùng thái tử" (). Ngoài ra, còn có một ý nghĩa khác: thái tử học hành một mình thì buồn tẻ, cô quạnh, cũng cần có bạn đồng học bên cạnh. Vì thế hoàng thất sẽ sắp xếp một người học cùng thái tử. Mục đích không phải để người đó học giỏi, mà chỉ là để bầu bạn với thái tử mà thôi. Do đó, người ta dùng cụm từ “đi học cùng thái tử” để chỉ những người đóng vai phụ, vai làm nền cho người khác. Chức quan đảm nhiệm công việc này thường được gọi là "Thái tử thị độc" (). Ở đây nghĩa là mấy chiếc thuyền khác đua cho có lệ, vì cũng chẳng dám thắng ông quàng thượng ấy ạ.
---
Ở một góc vắng vẻ giữa núi non, trong đình hóng mát.
Lý Cẩm Dạ khẽ thở dài: "…Phụ hoàng quả là cao tay!"
Tô TSm ngồi vắt chân, dáng vẻ uể oải: "Đúng vậy, ai dám cao tay hơn Hoàng đế. À, đội về nhì là ai vậy Đại Khánh?"
Đại Khánh đáp: "Bẩm Thế tử, là đội thuyền của phủ Phúc Vương và phủ Bình Vương."
Tô TSm hất cằm về phía Lý Cẩm Dạ: "Trước đây Bình Vương phủ luôn hạng nhì, sao năm nay lại bị Phúc Vương vượt mặt? Có phải sau lần ngươi ‘ghé thăm’ Giang Nam ba năm trước, đến nuôi đội thuyền rồng cũng không đủ tiền nữa?"
Lý Cẩm Dạ chỉ cười không nói: "Náo nhiệt xem xong rồi, về thôi."
Nói xong, một thị vệ vội chạy đến, ghé tai Loạn Sơn thì thầm vài câu.
Sắc mặt Loạn Sơn biến đổi, bèn xoay người bẩm báo: "Vương gia, trong cung có chỉ đến."
"Đến rồi, Mộ Chi!" Tô TSm nhảy dựng lên, vẻ mặt phấn khích.
Lý Cẩm Dạ khẽ lảo đảo, ngực lạnh ngắt. Một lát sau, hắn chỉnh lại áo, bình thản nói: "Đi, hồi phủ."
An Vương hồi phủ, dù là công hầu hay quan viên nhất phẩm, nhị phẩm cũng phải nép sang bên.
Đùa sao, người ta dù thế nào cũng là con trai Hoàng đế. Ai không muốn mất mạng thì đừng nghĩ tranh đường với Hoàng tử, trừ phi đầu óc có vấn đề.
Trong những xe ngựa phải tránh đường có cả xe của Tạ phủ.
Tạ Ngọc Uyên nhìn theo đoàn xe An Vương phủ dần khuất xa, mỉm cười.
"Con cười gì vậy?"
Tạ Tam gia mệt mỏi phe phẩy quạt, mồ hôi nhễ nhại trên mặt. Thời tiết ở kinh thành thật khiến người ta chán ghét, làm sao sánh được với phủ Dương Châu.
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên thoáng suy tư: "Không có gì, chỉ thấy An Vương thật thú vị, rõ ràng thuyền rồng không có phần phủ ngài ấy, vậy mà vẫn đi xem náo nhiệt
Tạ Tam gia nghe thế, cười đáp: "Con à, con đúng là người mới vào kinh. Hằng năm trong lễ hội đua thuyền ở sông Khúc, cung đình đều phái một vị hoàng tử đến xem náo nhiệt, biểu thị cho sự vui mừng của toàn thiên hạ. Nếu không, ai trong các vị hoàng tử sẽ chịu đến?"
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Hai vị tiểu thư hầu phủ, đều là những cô nương thông tuệ, nhìn thái độ của Tạ Ngọc My thì không khỏi nhíu mày chán ghét.
Trần Thanh Diễm mỉm cười: "Tứ tiểu thư khách sáo rồi. A Cửu, đem những món vừa lấy được cho các tiểu thư xem."
Giọng nói của hắn trầm ấm như dòng suối, mát lành như gió xuân, dễ khiến lòng người thư thái.
Khuôn mặt xinh xắn của Tạ Ngọc My thoáng ửng đỏ, dịu dàng đáp: "Công tử thật có lòng."
Mấy món đồ nho nhỏ ấy là những túi gấm nhồi ngải cứu, do các cung nữ chế tác. Mỗi dịp Tết Đoan Ngọ, Hoàng hậu đều sai người làm và chia cho một số con cháu nhà thế gia. Dĩ nhiên, không phải nhà nào cũng có thể nhận được, chỉ những gia đình thật sự danh giá mới đủ tư cách.
Tạ Ngọc My chọn chiếc túi sặc sỡ nhất, nắm chặt trong tay, tim nàng đập rộn ràng, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai vị tiểu thư hầu phủ nhìn Trần Thanh Diễm với ánh mắt ngại ngùng, đầy cảm mến.
Tên của Trần Thanh Diễm họ đã nghe danh từ lâu: cháu ngoại của phủ Vĩnh An hầu, con trai của một vị quan lớn. Tính tình nổi loạn, đến cả Vĩnh An hầu cũng chẳng quản nổi. Ai cũng nghĩ hắn là kẻ ăn chơi, không ngờ lại đỗ đạt và còn tuấn tú, khí chất cao ngạo và vẻ quý phái trời sinh, khiến người ta khó mà rời mắt.
Xuân về, lòng thiếu nữ cũng bừng nở như hoa.
Cả hai tiểu thư đồng thanh: "Đa tạ công tử."
Trần Thanh Diễm khoát tay, ánh mắt liếc A Cửu bảo đưa túi gấm cho Tạ Ngọc Uyên. Nàng không thèm liếc mắt, ném ngay cho A Bảo đứng sau lưng.
Chỉ một động tác ấy của nàng khiến niềm hy vọng của Trần Thanh Diễm hóa thành hụt hẫng. Hắn thoáng tự hỏi: Tiểu thư này sao lại chẳng hề quan tâm thế?
Bỗng đâu xa xa vọng đến tiếng trống vang dội. Hóa ra cuộc đua thuyền rồng đã bắt đầu.
Tạ Ngọc Uyên chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, không kiềm lòng được, tò mò ngó nghiêng.
Thấy có người ngoài, Tạ Ngọc Hồ kéo áo nàng, ra hiệu phải giữ chút phép tắc, kẻo bị cười chê.
Nhưng Tạ Ngọc Uyên chẳng bận tâm, nàng là muốn cho Trần Thanh Diễm thấy bộ dạng vô phép của mình.
Ta đây chỉ là một cô gái quê mùa, không quy củ. Công tử hào hoa, phong nhã, tốt nhất là cách xa ta ra.
Chẳng ngờ, trong khi những thiếu nữ khác đều giữ dáng vẻ đoan trang, thì sự tự nhiên của nàng lại khiến Trần Thanh Diễm không thể rời mắt.
Hắn lén nhặt chiếc khăn tay dính bụi mà nàng đã giẫm lên, giấu kỹ trong áo lúc mọi người không để ý.
A Cửu thấy thiếu gia nhà mình lại lộ dáng vẻ si tình, sốt ruột đến mức cào cấu tay chân.
Trên sông, từng chiếc thuyền rồng lao đi vun vút, những thanh niên cường tráng hăng hái chèo thuyền, nước tung trắng xóa theo nhịp trống hối thúc.
Tạ Ngọc Uyên đếm thử, có đến bảy tám chiếc thuyền rồng, bèn hỏi: "Đại ca, mấy chiếc thuyền rồng này từ đâu đến thế?"
Tạ Thừa Quân còn chưa kịp lên tiếng, thì Trần Thanh Diễm đã đáp: "Một chiếc của phủ Bình Vương, một của phủ Phúc Vương, một của phủ Tấn Vương, hai chiếc của phủ Thành Ân công và Vệ Quốc công, cuối cùng là hai đội của Cấm vệ quân và Kinh vệ."
Tạ Ngọc Uyên chăm chú nhìn không rời mắt, chẳng hề để ý người vừa trả lời mình là ai, chỉ thắc mắc: "Sao không có thuyền của phủ An Vương?"
Trần Thanh Diễm cười nhạt: "Phủ An Vương mới dựng được hai năm, tiền bạc đã phung phí hết ở Di Hồng Viện, làm gì còn tiền mà lập đội thuyền rồng?"
Lúc này, thuyền rồng đã lao vút qua như mũi tên xé gió.
Không kiềm chế nổi, nàng khẽ nhấc vạt váy đuổi theo.
"Tam muội!" Tạ Ngọc Hồ muốn cản lại nhưng không kịp, sốt ruột dậm chân.
Tạ Ngọc Uyên chạy xa mấy trượng, từ từ dừng bước, ngây người nhìn theo những chiếc thuyền rồng khuất dần.
"Ngươi thích xem?"
"…Nếu đời người có thể như đua thuyền rồng, phóng khoáng tự tại một lần như vậy, cũng đáng."
Vừa nói xong, Tạ Ngọc Uyên giật mình quay lại, thấy Trần Thanh Diễm đang nhướng mày, mỉm cười, ánh mắt sâu xa nhìn nàng.
Hừ…
Tạ Ngọc Uyên thấy hối hận muốn cắn lưỡi, lạnh lùng lườm hắn một cái rồi vòng qua.
Trần Thanh Diễm bật cười.
Cô gái bí ẩn này lại còn biết lườm nguýt, thật thú vị!
Tiếng reo hò vang lên từ phía xa, hóa ra đội thuyền rồng của Cấm vệ quân đã về đích đầu tiên.
Trần Thanh Diễm liếc qua bóng áo màu trắng của ai đó, mỉm cười: "Chuyện đó chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?"
"Vậy ra… các đội khác chẳng qua chỉ là để kèm Thái tử đọc sách* thôi hả?" Nhị thiếu gia ngơ ngác bật ra câu hỏi.
* Ở Trung Quốc thời cổ đại, hoàng gia vô cùng coi trọng việc bồi dưỡng người kế vị. Các tiểu thái tử hoặc hoàng tử từ rất nhỏ đã phải bắt đầu học hành. Tuy là con cháu hoàng tộc cao quý, nhưng dù sao cũng chỉ là trẻ con, không tránh khỏi nghịch ngợm, tinh quái. Mà như vậy thì sẽ bị cho là làm mất thể diện nho phong, theo lễ nghi đáng lý phải bị trừng phạt.
Thế nhưng, những đứa trẻ này rất có thể sẽ là hoàng đế tương lai, thầy giáo không thể mắng mỏ hay đánh đòn, lại vẫn phải làm công tác giáo dục, răn dạy. Vậy nên người ta đành trách phạt những người học cùng bên cạnh thái tử, nhằm mục đích cảnh tỉnh chính thái tử hoặc hoàng tử. Vai trò này vất vả mà chẳng được cảm ơn, nên về sau người ta gọi những người như thế hoặc công việc kiểu ấy là "đi học cùng thái tử" (). Ngoài ra, còn có một ý nghĩa khác: thái tử học hành một mình thì buồn tẻ, cô quạnh, cũng cần có bạn đồng học bên cạnh. Vì thế hoàng thất sẽ sắp xếp một người học cùng thái tử. Mục đích không phải để người đó học giỏi, mà chỉ là để bầu bạn với thái tử mà thôi. Do đó, người ta dùng cụm từ “đi học cùng thái tử” để chỉ những người đóng vai phụ, vai làm nền cho người khác. Chức quan đảm nhiệm công việc này thường được gọi là "Thái tử thị độc" (). Ở đây nghĩa là mấy chiếc thuyền khác đua cho có lệ, vì cũng chẳng dám thắng ông quàng thượng ấy ạ.
---
Ở một góc vắng vẻ giữa núi non, trong đình hóng mát.
Lý Cẩm Dạ khẽ thở dài: "…Phụ hoàng quả là cao tay!"
Tô TSm ngồi vắt chân, dáng vẻ uể oải: "Đúng vậy, ai dám cao tay hơn Hoàng đế. À, đội về nhì là ai vậy Đại Khánh?"
Đại Khánh đáp: "Bẩm Thế tử, là đội thuyền của phủ Phúc Vương và phủ Bình Vương."
Tô TSm hất cằm về phía Lý Cẩm Dạ: "Trước đây Bình Vương phủ luôn hạng nhì, sao năm nay lại bị Phúc Vương vượt mặt? Có phải sau lần ngươi ‘ghé thăm’ Giang Nam ba năm trước, đến nuôi đội thuyền rồng cũng không đủ tiền nữa?"
Lý Cẩm Dạ chỉ cười không nói: "Náo nhiệt xem xong rồi, về thôi."
Nói xong, một thị vệ vội chạy đến, ghé tai Loạn Sơn thì thầm vài câu.
Sắc mặt Loạn Sơn biến đổi, bèn xoay người bẩm báo: "Vương gia, trong cung có chỉ đến."
"Đến rồi, Mộ Chi!" Tô TSm nhảy dựng lên, vẻ mặt phấn khích.
Lý Cẩm Dạ khẽ lảo đảo, ngực lạnh ngắt. Một lát sau, hắn chỉnh lại áo, bình thản nói: "Đi, hồi phủ."
An Vương hồi phủ, dù là công hầu hay quan viên nhất phẩm, nhị phẩm cũng phải nép sang bên.
Đùa sao, người ta dù thế nào cũng là con trai Hoàng đế. Ai không muốn mất mạng thì đừng nghĩ tranh đường với Hoàng tử, trừ phi đầu óc có vấn đề.
Trong những xe ngựa phải tránh đường có cả xe của Tạ phủ.
Tạ Ngọc Uyên nhìn theo đoàn xe An Vương phủ dần khuất xa, mỉm cười.
"Con cười gì vậy?"
Tạ Tam gia mệt mỏi phe phẩy quạt, mồ hôi nhễ nhại trên mặt. Thời tiết ở kinh thành thật khiến người ta chán ghét, làm sao sánh được với phủ Dương Châu.
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên thoáng suy tư: "Không có gì, chỉ thấy An Vương thật thú vị, rõ ràng thuyền rồng không có phần phủ ngài ấy, vậy mà vẫn đi xem náo nhiệt
Tạ Tam gia nghe thế, cười đáp: "Con à, con đúng là người mới vào kinh. Hằng năm trong lễ hội đua thuyền ở sông Khúc, cung đình đều phái một vị hoàng tử đến xem náo nhiệt, biểu thị cho sự vui mừng của toàn thiên hạ. Nếu không, ai trong các vị hoàng tử sẽ chịu đến?"
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 140: Kèm Thái Tử Đọc Sách
10.0/10 từ 33 lượt.