Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 139: Ngươi Cũng Sẽ Có Một Ngày Như Thế
1@-
Tạ Ngọc Uyên nhìn nàng vẻ ngoài mạnh miệng nhưng bên trong run rẩy, lòng cười nhạt: "Không biết Đàm tiên sinh mấy năm nay đã dạy muội những gì, sao càng dạy càng ngu thế này, trước đây còn biết phải trái, giờ thì phải trái gì cũng không biết nữa."
"Tạ Tam tiểu thư, Ngọc My nói không sai, chẳng phải ngươi đã sống ở thôn trang mười một năm sao?"
Thẩm Thanh Dao không thích bộ dạng hung hăng của Tạ Ngọc Uyên chút nào, chẳng có chút gì của một nữ nhi khuê các ôn nhu hiền thục, quả nhiên là từ nông thôn đến, dù có đẹp thế nào cũng không thể che giấu được sự thiếu giáo dưỡng.
Tạ Ngọc Uyên thờ ơ đáp: "Ta sống ở thôn trang mười một năm, chuyện này không cần phải giấu giếm. Nhưng chuyện hôn nhân của nhị tỷ... Thẩm tiểu thư, nếu đổi lại là muội, muội có muốn bị chính tỷ muội của mình bêu rếu trước mặt người ngoài không?"
Thẩm Thanh Dao: "..." Đổi lại là nàng, chắc chắn cũng không muốn.
"Hôn sự của nữ nhi đều là do phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy, nhị tỷ không phải được sinh ra trong chính phòng, muốn cao cũng không được mà muốn thấp cũng chẳng xong. Nhưng Tạ Ngọc My ngươi đừng quên, ngươi cũng chẳng phải được sinh ra từ bụng nương ta, ngươi là con thứ, sau này cũng sẽ có ngày như vậy."
Lời vừa dứt, ba người ngây ra.
Đầu tiên là Tạ Ngọc My.
Trong giới xã giao ở kinh thành, nàng ta luôn tự nhận là đích nữ của Tạ phủ, vậy mà Tạ Ngọc Uyên lại không chút nể tình mà bóc trần tất cả sự thật.
Kế đến là Giang Uyển Ninh và Thẩm Thanh Dao.
Hai người này tuy đều là con gái của Hầu phủ, nhưng cũng không phải con đích xuất.
Giới nữ nhi quý tộc ở kinh thành có một quy tắc ngầm, con đích thì kết giao với con đích, con thứ thì chơi với con thứ.
Hai tiểu thư thứ xuất của Hầu phủ, khó khăn lắm mới gặp được một người con đích muốn kết giao, cả hai mới hạ mình mà chơi với Tạ Ngọc My.
"Vớ vẩn, nương ta cũng được kiệu tám người khiêng vào cửa Tạ phủ, cũng là bái thiên địa, khấu lạy bài vị tổ tông." Tạ Ngọc My tức đến mức buột miệng nói lời thô lỗ.
Tạ Ngọc Uyên cười lạnh hai tiếng: "Chuyện này không phải nói với ta, muốn nói thì nói với tổ phụ tổ mẫu và cha của ngươi ấy."
"Ngươi..." Tạ Ngọc My tức đến đỏ mặt: "Ngươi cứ đợi đấy!"
"Đợi ngươi trả thù sao?"
Tạ Ngọc Uyên tiến lên một bước: "Tứ muội, làm người đừng quá nhỏ nhen, ngươi được phép giở trò sau lưng, còn ta thì không được phép vạch trần sao? Chuyện này có nói đến trước mặt cha nương cũng chẳng có lợi gì cho ngươi đâu."
"Ngươi... ngươi bắt nạt người!" Tạ Ngọc My không ngờ sau ba năm, kẻ đáng ghét này vẫn không hề kiêng dè, vừa tức vừa hoảng, nước mắt trào ra.
Con gái phương nam vốn yếu đuối, nay nàng ta khóc, lại càng thêm vẻ hoa lê đái vũ.
Chỉ là, phong thái của các khuê tú kinh thành từ trước đến nay luôn là dĩ hòa vi quý, dù chịu ấm ức lớn đến mấy cũng nhịn, không để lộ.
Nàng ta khóc thế này, chẳng những không khiến hai tiểu thư Hầu phủ thương hại, mà còn cảm thấy ghét bỏ.
Rõ ràng là con thứ, nhưng lại giả làm con đích;
Rõ ràng là nàng ta hạ thấp người khác trước, giờ lại nói người ta bắt nạt mình.
Giang Uyển Ninh liếc nhìn Thẩm Thanh Dao một cái đầy ý tứ, cả hai cùng lùi lại vài bước.
Tạ Ngọc My thấy chẳng có ai khuyên giải thì khóc càng thêm thương tâm, như thể sắp ngừng thở vậy.
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên lóe sáng, mỉm cười lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn, đưa qua: "Thôi, đừng khóc nữa, kẻo người ta lại cười cho. Con đích, con thứ gì cũng là tỷ muội một nhà, cần gì phân biệt rõ ràng thế. Sau này đừng bắt nạt nhị tỷ nữa, chuyện hôm nay ta sẽ không nói ra."
Tạ Ngọc My giật mạnh chiếc khăn, vứt xuống đất, lấy giày thêu đạp mạnh mấy cái, tức giận mắng: "Tạ Ngọc Uyên, ai cần ngươi giả vờ tốt bụng, cút…"
Nói xong, trong đình lập tức rơi vào im lặng chết chóc.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, quay sang, cúi chào hai tiểu thư Hầu phủ, nhẹ nhàng nói: "Thật ngại quá, để hai vị tỷ tỷ chê cười, ta thay tứ muội xin lỗi."
Cách đi đứng, nói năng, uống trà, đối xử của tiểu thư đều có khuôn mẫu, hai vị tiểu thư Hầu phủ này từ nhỏ đã được dạy bởi ma ma giáo dưỡng trong cung, cho nên lễ nghi rất chuẩn mực.
Tạ gia chỉ là gia đình quan lại trung đẳng, dù được dạy dỗ tốt, ở phủ Tô Châu còn có thể xem là tạm được, nhưng vào kinh thành mà so với hoàng thất, thì chênh lệch xa lắm.
Huống chi Tạ Tam tiểu thư này lại lớn lên ở thôn trang, vậy mà lại có sự kiềm chế không hề sơ hở như vậy.
Biểu cảm trên mặt hai tiểu thư Hầu phủ trở nên khó tả, ngạc nhiên nhìn Tạ Ngọc Uyên, còn nhìn Tạ Ngọc My lại là khinh miệt.
Tam tiểu thư người ta đã chủ động hạ mình làm hòa, nàng ta lại không thèm cho chút mặt mũi, vậy những gì nàng ta thể hiện trước đây như lạc quan, biết lễ, độ lượng... tất cả đều là giả sao?
"Mọi người đứng đây làm gì vậy?"
Một giọng nói ôn hòa vang lên từ phía sau.
Hai thiếu gia Tạ gia đi rồi lại trở về, phía sau còn thêm một nam tử khôi ngô.
Người đó chính là Trần Thanh Diễm, ánh mắt hắn lóe lên, lướt qua Tạ Ngọc Uyên. Nàng mặc một bộ áo mỏng màu khói xanh, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc trắng, không hề trang điểm.
Tim hắn chợt lỡ một nhịp.
Tạ Ngọc Uyên thấy ánh mắt sâu thẳm của Trần Thanh Diễm lướt qua mình, bèn cầm quạt lên che nửa mặt, ánh mắt lại trầm xuống.
"Tứ muội, sao lại khóc thế này, ai bắt nạt muội à?"
"Nhị ca…”
Tạ Ngọc My yếu ớt gọi, lấy khăn che mặt không nói, tấm lưng gầy yếu không ngừng run lên, tỏ rõ sự tủi thân to lớn không lời.
"Tạ Ngọc Uyên, có phải là ngươi không?" Tạ Thừa Lâm giọng lạnh đi.
Tạ Ngọc Uyên không thèm để ý, quay người đi đến ngồi cạnh Tạ Ngọc Hồ, coi hắn như người vô hình.
Tạ Thừa Lâm tức đến muốn nổ tung: "Tạ Ngọc Uyên..: "
Tạ đại thiếu gia bèn đặt tay lên vai nhị thiếu gia: "Nữ nhi đấu khẩu vài câu cũng là chuyện thường, mau đi dỗ tứ muội, đừng để Thanh Diễm huynh cười chê."
Tạ Thừa Lâm nể uy nghiêm của đại ca, không dám l* m*ng, lòng nghĩ: Con tiện nhân này, rồi ta xử ngươi sau!
Hắn định đi dỗ muội muội, nhưng nàng đã lau khô nước mắt, chậm rãi đi đến trước Trần Thanh Diễm, nặn ra một nụ cười run rẩy: " Trần công tử."
"Tứ tiểu thư."
Trần Thanh Diễm đáp lễ, ánh mắt liếc xuống, thấy dưới đất có một chiếc khăn, lòng khẽ động.
"Khiến Trần công tử chê cười, thật ngại quá."
Giọng Tạ Ngọc My nhỏ như muỗi kêu, vẻ mặt càng yếu ớt đáng thương, ánh mắt lại lớn gan nhìn về phía Trần Thanh Diễm.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
"Tứ muội, hôm nay lúc thỉnh an ở Phúc Thọ Đường, ta đã nói với muội rồi, ở dưới chân thiên tử phải giữ quy củ, sao mới một lát mà muội đã quên rồi?"
Tạ Ngọc Uyên bước đến trước mặt Tạ Ngọc My, lạnh lùng nói: "Nếu không phải có người ngoài ở đây, cái tát này ta nhất định không bỏ qua."
"Tạ Ngọc Uyên, ngươi dám!"
Tạ Ngọc My hoảng sợ lùi lại hai bước.
Đôi mắt sáng lạnh lùng ấy dường như có thể thấu suốt mọi thứ, khiến mọi ý đồ đen tối của nàng ta không chỗ nào giấu được.
Tạ Ngọc Uyên nhìn nàng vẻ ngoài mạnh miệng nhưng bên trong run rẩy, lòng cười nhạt: "Không biết Đàm tiên sinh mấy năm nay đã dạy muội những gì, sao càng dạy càng ngu thế này, trước đây còn biết phải trái, giờ thì phải trái gì cũng không biết nữa."
"Tạ Tam tiểu thư, Ngọc My nói không sai, chẳng phải ngươi đã sống ở thôn trang mười một năm sao?"
Thẩm Thanh Dao không thích bộ dạng hung hăng của Tạ Ngọc Uyên chút nào, chẳng có chút gì của một nữ nhi khuê các ôn nhu hiền thục, quả nhiên là từ nông thôn đến, dù có đẹp thế nào cũng không thể che giấu được sự thiếu giáo dưỡng.
Tạ Ngọc Uyên thờ ơ đáp: "Ta sống ở thôn trang mười một năm, chuyện này không cần phải giấu giếm. Nhưng chuyện hôn nhân của nhị tỷ... Thẩm tiểu thư, nếu đổi lại là muội, muội có muốn bị chính tỷ muội của mình bêu rếu trước mặt người ngoài không?"
Thẩm Thanh Dao: "..." Đổi lại là nàng, chắc chắn cũng không muốn.
"Hôn sự của nữ nhi đều là do phụ mẫu đặt đâu con ngồi đấy, nhị tỷ không phải được sinh ra trong chính phòng, muốn cao cũng không được mà muốn thấp cũng chẳng xong. Nhưng Tạ Ngọc My ngươi đừng quên, ngươi cũng chẳng phải được sinh ra từ bụng nương ta, ngươi là con thứ, sau này cũng sẽ có ngày như vậy."
Lời vừa dứt, ba người ngây ra.
Đầu tiên là Tạ Ngọc My.
Trong giới xã giao ở kinh thành, nàng ta luôn tự nhận là đích nữ của Tạ phủ, vậy mà Tạ Ngọc Uyên lại không chút nể tình mà bóc trần tất cả sự thật.
Kế đến là Giang Uyển Ninh và Thẩm Thanh Dao.
Hai người này tuy đều là con gái của Hầu phủ, nhưng cũng không phải con đích xuất.
Giới nữ nhi quý tộc ở kinh thành có một quy tắc ngầm, con đích thì kết giao với con đích, con thứ thì chơi với con thứ.
Hai tiểu thư thứ xuất của Hầu phủ, khó khăn lắm mới gặp được một người con đích muốn kết giao, cả hai mới hạ mình mà chơi với Tạ Ngọc My.
"Vớ vẩn, nương ta cũng được kiệu tám người khiêng vào cửa Tạ phủ, cũng là bái thiên địa, khấu lạy bài vị tổ tông." Tạ Ngọc My tức đến mức buột miệng nói lời thô lỗ.
Tạ Ngọc Uyên cười lạnh hai tiếng: "Chuyện này không phải nói với ta, muốn nói thì nói với tổ phụ tổ mẫu và cha của ngươi ấy."
"Ngươi..." Tạ Ngọc My tức đến đỏ mặt: "Ngươi cứ đợi đấy!"
"Đợi ngươi trả thù sao?"
Tạ Ngọc Uyên tiến lên một bước: "Tứ muội, làm người đừng quá nhỏ nhen, ngươi được phép giở trò sau lưng, còn ta thì không được phép vạch trần sao? Chuyện này có nói đến trước mặt cha nương cũng chẳng có lợi gì cho ngươi đâu."
"Ngươi... ngươi bắt nạt người!" Tạ Ngọc My không ngờ sau ba năm, kẻ đáng ghét này vẫn không hề kiêng dè, vừa tức vừa hoảng, nước mắt trào ra.
Con gái phương nam vốn yếu đuối, nay nàng ta khóc, lại càng thêm vẻ hoa lê đái vũ.
Chỉ là, phong thái của các khuê tú kinh thành từ trước đến nay luôn là dĩ hòa vi quý, dù chịu ấm ức lớn đến mấy cũng nhịn, không để lộ.
Nàng ta khóc thế này, chẳng những không khiến hai tiểu thư Hầu phủ thương hại, mà còn cảm thấy ghét bỏ.
Rõ ràng là con thứ, nhưng lại giả làm con đích;
Rõ ràng là nàng ta hạ thấp người khác trước, giờ lại nói người ta bắt nạt mình.
Giang Uyển Ninh liếc nhìn Thẩm Thanh Dao một cái đầy ý tứ, cả hai cùng lùi lại vài bước.
Tạ Ngọc My thấy chẳng có ai khuyên giải thì khóc càng thêm thương tâm, như thể sắp ngừng thở vậy.
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên lóe sáng, mỉm cười lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn, đưa qua: "Thôi, đừng khóc nữa, kẻo người ta lại cười cho. Con đích, con thứ gì cũng là tỷ muội một nhà, cần gì phân biệt rõ ràng thế. Sau này đừng bắt nạt nhị tỷ nữa, chuyện hôm nay ta sẽ không nói ra."
Tạ Ngọc My giật mạnh chiếc khăn, vứt xuống đất, lấy giày thêu đạp mạnh mấy cái, tức giận mắng: "Tạ Ngọc Uyên, ai cần ngươi giả vờ tốt bụng, cút…"
Nói xong, trong đình lập tức rơi vào im lặng chết chóc.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, quay sang, cúi chào hai tiểu thư Hầu phủ, nhẹ nhàng nói: "Thật ngại quá, để hai vị tỷ tỷ chê cười, ta thay tứ muội xin lỗi."
Cách đi đứng, nói năng, uống trà, đối xử của tiểu thư đều có khuôn mẫu, hai vị tiểu thư Hầu phủ này từ nhỏ đã được dạy bởi ma ma giáo dưỡng trong cung, cho nên lễ nghi rất chuẩn mực.
Huống chi Tạ Tam tiểu thư này lại lớn lên ở thôn trang, vậy mà lại có sự kiềm chế không hề sơ hở như vậy.
Biểu cảm trên mặt hai tiểu thư Hầu phủ trở nên khó tả, ngạc nhiên nhìn Tạ Ngọc Uyên, còn nhìn Tạ Ngọc My lại là khinh miệt.
Tam tiểu thư người ta đã chủ động hạ mình làm hòa, nàng ta lại không thèm cho chút mặt mũi, vậy những gì nàng ta thể hiện trước đây như lạc quan, biết lễ, độ lượng... tất cả đều là giả sao?
"Mọi người đứng đây làm gì vậy?"
Một giọng nói ôn hòa vang lên từ phía sau.
Hai thiếu gia Tạ gia đi rồi lại trở về, phía sau còn thêm một nam tử khôi ngô.
Người đó chính là Trần Thanh Diễm, ánh mắt hắn lóe lên, lướt qua Tạ Ngọc Uyên. Nàng mặc một bộ áo mỏng màu khói xanh, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc trắng, không hề trang điểm.
Tim hắn chợt lỡ một nhịp.
Tạ Ngọc Uyên thấy ánh mắt sâu thẳm của Trần Thanh Diễm lướt qua mình, bèn cầm quạt lên che nửa mặt, ánh mắt lại trầm xuống.
"Tứ muội, sao lại khóc thế này, ai bắt nạt muội à?"
"Nhị ca…”
Tạ Ngọc My yếu ớt gọi, lấy khăn che mặt không nói, tấm lưng gầy yếu không ngừng run lên, tỏ rõ sự tủi thân to lớn không lời.
"Tạ Ngọc Uyên, có phải là ngươi không?" Tạ Thừa Lâm giọng lạnh đi.
Tạ Ngọc Uyên không thèm để ý, quay người đi đến ngồi cạnh Tạ Ngọc Hồ, coi hắn như người vô hình.
Tạ Thừa Lâm tức đến muốn nổ tung: "Tạ Ngọc Uyên..: "
Tạ đại thiếu gia bèn đặt tay lên vai nhị thiếu gia: "Nữ nhi đấu khẩu vài câu cũng là chuyện thường, mau đi dỗ tứ muội, đừng để Thanh Diễm huynh cười chê."
Tạ Thừa Lâm nể uy nghiêm của đại ca, không dám l* m*ng, lòng nghĩ: Con tiện nhân này, rồi ta xử ngươi sau!
Hắn định đi dỗ muội muội, nhưng nàng đã lau khô nước mắt, chậm rãi đi đến trước Trần Thanh Diễm, nặn ra một nụ cười run rẩy: " Trần công tử."
"Tứ tiểu thư."
Trần Thanh Diễm đáp lễ, ánh mắt liếc xuống, thấy dưới đất có một chiếc khăn, lòng khẽ động.
"Khiến Trần công tử chê cười, thật ngại quá."
Giọng Tạ Ngọc My nhỏ như muỗi kêu, vẻ mặt càng yếu ớt đáng thương, ánh mắt lại lớn gan nhìn về phía Trần Thanh Diễm.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 139: Ngươi Cũng Sẽ Có Một Ngày Như Thế
10.0/10 từ 33 lượt.