Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 137: Đua Thuyền Rồng Đoan Ngọ
1@-
Tạ Tam Gia nghe xong, thấy cũng có lý, bèn không nhắc đến nữa: "Đúng rồi, hôm nay thầy ta cũng có mặt, A Uyên, con có thể châm cứu giúp thầy ta thêm mấy mũi không?"
Tạ Ngọc Uyên không hỏi nguyên do, lập tức mở bọc đồ ra, để lộ ra một bộ ngân châm: "Con đã chuẩn bị sẵn rồi."
Tạ Tam Gia kinh ngạc: "Con..."
"Tam thúc, ba năm trước con sợ thúc buồn nên cố ý không nói, ba rễ nhân sâm trăm năm kéo dài mạng sống không quá năm năm, ba năm trôi qua, thân thể của Hàn tiên sinh chắc cũng không ổn lắm."
Tạ Tam Gia nghe mà giật mình, tay nắm chặt vai nàng: "A Uyên, ta đi tìm thêm vài rễ nhân sâm, không được sao?"
Tạ Ngọc Uyên lắc đầu: "Tam thúc, thầy dạy y thuật cho con đã từng nói, người sắp chết, dù là nhân sâm ngàn năm cũng không cứu nổi. Hàn tiên sinh còn sống được thêm ngày nào thì thúc hãy đối xử tốt với ông ấy, không để lại tiếc nuối là được."
Tạ Tam Gia ngẩn người hồi lâu, rồi cười khổ: "Sống thêm được năm năm cũng coi như không tệ."
"Còn sống là còn quý, thêm mỗi ngày là lãi một ngày, ta thấy đủ rồi."
Tạ Tam Gia bật cười: "Con biết gì là đủ chứ, tuổi nhỏ mà nói chuyện như bà cụ non, ta còn chưa chết đâu, chưa đến lượt Hàn tiên sinh."
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, cười một lúc, ánh mắt nàng bỗng trở nên sâu thẳm.
...
Xe đi một canh giờ, thì đến bờ sông Khúc.
Chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng người xôn xao bên ngoài, Tạ Ngọc Uyên vén rèm nhìn, kinh ngạc đến không khép miệng nổi, thầm nghĩ: "Cảnh tượng này, nam nữ cả kinh thành đều đổ ra hết, họ ngồi đâu được nhỉ?"
Tạ Tam gia chỉ tay: "Bên này là dân thường, bên kia là quan viên từ ngũ phẩm trở xuống, phía trước nữa là ngũ phẩm trở lên, chúng ta ngồi ở đó. Thấy không, nơi yên tĩnh kia là chỗ các hoàng tử, hoàng tôn xem náo nhiệt."
Thì ra xem đua thuyền rồng cũng chia thành bậc hạng thế này.
Tạ Ngọc Uyên buông rèm xe, ngồi thêm nửa chén trà, rồi mới đến nơi hạ chân.
Chỗ ngồi của quan viên ngũ phẩm trở lên đều ở dưới tán cây lớn râm mát, giữa mỗi khu có một đình nghỉ mát cho nữ quyến nghỉ chân, xung quanh có binh lính canh gác, mỗi phủ cách nhau mấy chục trượng, rất kín đáo.
Có nước mận lạnh, hoa quả, bánh trái, nha hoàn phe phẩy quạt, thật là thoải mái.
Tạ Ngọc Uyên bước đến cuối tán cây, Hàn Bách Xuyên vuốt râu từ từ bước ra.
Tạ Ngọc Uyên cảm thấy mình hơi hoa mắt, ông lão trước mặt tuy tóc bạc phơ, nhưng phong thái lại vô cùng tốt, hoàn toàn không giống người ba năm trước chỉ nằm thoi thóp trên giường.
"Tam tiểu thư." Hàn Bách Xuyên chắp tay, trên mặt mang theo nụ cười.
Tạ Ngọc Uyên đáp lễ: "Hàn tiên sinh, tam thúc bảo ta châm cứu giúp ngài thêm vài mũi, ta nhìn thì thấy không cần."
Người như ngọn đèn, mệnh số đến thì tắt, nếu Hàn tiên sinh ra đi, ắt là ra đi khi đèn cạn dầu.
"Thực ra không cần, giờ mỗi bữa ta còn uống được hai lượng rượu, cần gì châm cứu. Ta nợ tam tiểu thư một ân tình, sau này tam tiểu thư muốn lão phu giúp gì thì cứ nói, trả xong ân tình rồi ta mới có thể đi báo cáo với Diêm Vương."
Tạ Ngọc Uyên giờ mới hiểu, sự cứng đầu của tam thúc đến từ đâu.
"Đi gặp Diêm Vương gì chứ, người còn chưa uống rượu mừng của con mà, mau ngồi xuống, chỗ này râm mát lắm."
Hàn Bách Xuyên lườm Tạ Dịch Vi, vung tay áo dài, quay lưng bước đi.
"Ta tuổi này rồi còn náo nhiệt gì nữa, ta đến chỉ đến chào tam tiểu thư một tiếng, giờ chào rồi, lão phu phải đi quán rượu làm vài ngụm đa."
"Uống, uống, uống, uống cho chết hay gì.”
Tạ Dịch Vi tức đến nhảy dựng lên, cực kỳ muốn giật bộ râu của ông lão kia, lôi ông quay lại.
Tạ Ngọc Uyên gọi với theo bóng lưng Hàn Bách Xuyên: "Hàn tiên sinh, mỗi ngày hai lượng là để hoạt huyết, bốn lượng trở lên là đòi mạng đó."
"Con cứ mặc ông ấy."
Tạ Ngọc Uyên nhìn vẻ mặt giận dữ của tam thúc, cười: "Tam thúc, ông ấy nghĩ thoáng, thúc cũng nên nghĩ thoáng đi."
Tạ Dịch Vi ngẩn người, mặt nhăn như cà tím bị sương đánh, hồi lâu mới yếu ớt nói: "Tạ Ngọc Uyên, ba năm không gặp, con chẳng còn đáng yêu như trước nữa."
Tạ Ngọc Uyên thầm nghĩ: Nếu trên người thúc mang theo một gánh nặng, chỉ e cũng chẳng đáng yêu nổi.
"Tam thúc, ba năm không gặp, thúc vẫn như trước, khó ưa.”
"Vậy sao, vậy sao?"
Tạ Dịch Vi nhìn bản thân: "Ta thấy mình vẫn ổn, ít ra cũng ra dáng người, đâu có gì mà khó ưa."
Tạ Ngọc Uyên chỉ vào miệng hắn.
"Ngốc ạ, đó gọi là thẳng thắn, chỉ khi ở trước mặt con tam thúc mới thể hiện con người thật, con nên trân trọng, người khác muốn thấy cũng chẳng được."
Tạ Ngọc Uyên nghe xong, cười còn khó coi hơn khóc.
Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Hai thúc cháu quay đầu lại, mắt Tạ Ngọc Uyên mở to đến mức gần như rớt ra ngoài, người đứng trước mặt lại chính là Tô TSm.
Tô TSm nhìn vẻ mặt như thấy ma của Tạ Ngọc Uyên, lòng vui sướng vô cùng.
Nhưng sau đó, hắn lại giật mình. Cô nàng này sao lại lớn lên thành thế này, e rằng cả Mộ Chi thấy cũng sẽ ngạc nhiên.
"Khụ, khụ, khụ..."
Tạ Dịch Vi ho khan vài tiếng, chắn trước mặt cháu gái, thần sắc có phần khó xử mà cúi chào: "A Uyên, đây là thế tử phủ Vệ Quốc Công, Tô thế tử. Tô thế tử, đây là cháu gái ta, Tạ Ngọc Uyên."
Tạ Ngọc Uyên vẫn đang ngẩn người, Tô TSm đã phe phẩy quạt tiến tới: "Tạ tam tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu!"
Ngưỡng mộ cái đầu ngươi!
Tạ Ngọc Uyên miễn cưỡng tiến lên cúi chào, ba chữ "Tô thế tử" mãi không thể thốt ra.
Thế tử phủ Vệ Quốc Công là thân phận gì, tam thúc của nàng chẳng qua chỉ là một thư sinh sắp vào Hàn Lâm Viện, khoảng cách về thân phận này không đến lượt Tô thế tử hạ mình chào hỏi.
"Ta và Dịch Vi huynh chỉ mới quen hôm qua, vừa gặp đã như tri kỷ, vừa gặp đã thân!" Tô TSm như biết trong đầu Tạ Ngọc Uyên nghĩ gì, nhẹ nhàng giải thích.
Giải thích không sao, vừa giải thích xong, mặt Tạ Dịch Vi lập tức đỏ bừng.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Con gái đã mười lăm, Cao thị dù không muốn can thiệp chuyện đời, nhưng cũng muốn ngầm lo cho tương lai của nàng.
Tạ Ngọc Uyên từ nhỏ lớn lên ở phía nam, không biết những chuyện ở đây, để tránh bị Trần Thanh Diễm chú ý, nàng trở về phòng thay một bộ áo quần giản dị nhất, thay luôn trâm cài sáng nay vừa cài lên.
Trước khi ra cửa, nàng cầm một chiếc quạt tròn, nghĩ bụng che mặt đi chút cũng hay.
Hai thúc cháu cùng ngồi chung xe, Tạ Dịch Vi nhìn bộ dạng này của nàng, tức đến hai mắt trừng trừng: "Nha hoàn bên Thiệu di nương còn tươm tất hơn con, ả ta lại bắt đầu đối xử lạnh nhạt với con rồi phải không."
Tạ Ngọc Uyên lắc đầu: "Ngoài trời nóng thế này, mặc đồ hoa hòe lòe loẹt, trên đầu cài đống đồ, không chết nóng mới lạ."
Tạ Tam Gia nghe xong, thấy cũng có lý, bèn không nhắc đến nữa: "Đúng rồi, hôm nay thầy ta cũng có mặt, A Uyên, con có thể châm cứu giúp thầy ta thêm mấy mũi không?"
Tạ Ngọc Uyên không hỏi nguyên do, lập tức mở bọc đồ ra, để lộ ra một bộ ngân châm: "Con đã chuẩn bị sẵn rồi."
Tạ Tam Gia kinh ngạc: "Con..."
"Tam thúc, ba năm trước con sợ thúc buồn nên cố ý không nói, ba rễ nhân sâm trăm năm kéo dài mạng sống không quá năm năm, ba năm trôi qua, thân thể của Hàn tiên sinh chắc cũng không ổn lắm."
Tạ Tam Gia nghe mà giật mình, tay nắm chặt vai nàng: "A Uyên, ta đi tìm thêm vài rễ nhân sâm, không được sao?"
Tạ Ngọc Uyên lắc đầu: "Tam thúc, thầy dạy y thuật cho con đã từng nói, người sắp chết, dù là nhân sâm ngàn năm cũng không cứu nổi. Hàn tiên sinh còn sống được thêm ngày nào thì thúc hãy đối xử tốt với ông ấy, không để lại tiếc nuối là được."
Tạ Tam Gia ngẩn người hồi lâu, rồi cười khổ: "Sống thêm được năm năm cũng coi như không tệ."
"Còn sống là còn quý, thêm mỗi ngày là lãi một ngày, ta thấy đủ rồi."
Tạ Tam Gia bật cười: "Con biết gì là đủ chứ, tuổi nhỏ mà nói chuyện như bà cụ non, ta còn chưa chết đâu, chưa đến lượt Hàn tiên sinh."
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, cười một lúc, ánh mắt nàng bỗng trở nên sâu thẳm.
...
Xe đi một canh giờ, thì đến bờ sông Khúc.
Chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng người xôn xao bên ngoài, Tạ Ngọc Uyên vén rèm nhìn, kinh ngạc đến không khép miệng nổi, thầm nghĩ: "Cảnh tượng này, nam nữ cả kinh thành đều đổ ra hết, họ ngồi đâu được nhỉ?"
Tạ Tam gia chỉ tay: "Bên này là dân thường, bên kia là quan viên từ ngũ phẩm trở xuống, phía trước nữa là ngũ phẩm trở lên, chúng ta ngồi ở đó. Thấy không, nơi yên tĩnh kia là chỗ các hoàng tử, hoàng tôn xem náo nhiệt."
Thì ra xem đua thuyền rồng cũng chia thành bậc hạng thế này.
Tạ Ngọc Uyên buông rèm xe, ngồi thêm nửa chén trà, rồi mới đến nơi hạ chân.
Chỗ ngồi của quan viên ngũ phẩm trở lên đều ở dưới tán cây lớn râm mát, giữa mỗi khu có một đình nghỉ mát cho nữ quyến nghỉ chân, xung quanh có binh lính canh gác, mỗi phủ cách nhau mấy chục trượng, rất kín đáo.
Có nước mận lạnh, hoa quả, bánh trái, nha hoàn phe phẩy quạt, thật là thoải mái.
Tạ Ngọc Uyên bước đến cuối tán cây, Hàn Bách Xuyên vuốt râu từ từ bước ra.
Tạ Ngọc Uyên cảm thấy mình hơi hoa mắt, ông lão trước mặt tuy tóc bạc phơ, nhưng phong thái lại vô cùng tốt, hoàn toàn không giống người ba năm trước chỉ nằm thoi thóp trên giường.
"Tam tiểu thư." Hàn Bách Xuyên chắp tay, trên mặt mang theo nụ cười.
Tạ Ngọc Uyên đáp lễ: "Hàn tiên sinh, tam thúc bảo ta châm cứu giúp ngài thêm vài mũi, ta nhìn thì thấy không cần."
Người như ngọn đèn, mệnh số đến thì tắt, nếu Hàn tiên sinh ra đi, ắt là ra đi khi đèn cạn dầu.
"Thực ra không cần, giờ mỗi bữa ta còn uống được hai lượng rượu, cần gì châm cứu. Ta nợ tam tiểu thư một ân tình, sau này tam tiểu thư muốn lão phu giúp gì thì cứ nói, trả xong ân tình rồi ta mới có thể đi báo cáo với Diêm Vương."
Tạ Ngọc Uyên giờ mới hiểu, sự cứng đầu của tam thúc đến từ đâu.
"Đi gặp Diêm Vương gì chứ, người còn chưa uống rượu mừng của con mà, mau ngồi xuống, chỗ này râm mát lắm."
Hàn Bách Xuyên lườm Tạ Dịch Vi, vung tay áo dài, quay lưng bước đi.
"Ta tuổi này rồi còn náo nhiệt gì nữa, ta đến chỉ đến chào tam tiểu thư một tiếng, giờ chào rồi, lão phu phải đi quán rượu làm vài ngụm đa."
"Uống, uống, uống, uống cho chết hay gì.”
Tạ Dịch Vi tức đến nhảy dựng lên, cực kỳ muốn giật bộ râu của ông lão kia, lôi ông quay lại.
"Con cứ mặc ông ấy."
Tạ Ngọc Uyên nhìn vẻ mặt giận dữ của tam thúc, cười: "Tam thúc, ông ấy nghĩ thoáng, thúc cũng nên nghĩ thoáng đi."
Tạ Dịch Vi ngẩn người, mặt nhăn như cà tím bị sương đánh, hồi lâu mới yếu ớt nói: "Tạ Ngọc Uyên, ba năm không gặp, con chẳng còn đáng yêu như trước nữa."
Tạ Ngọc Uyên thầm nghĩ: Nếu trên người thúc mang theo một gánh nặng, chỉ e cũng chẳng đáng yêu nổi.
"Tam thúc, ba năm không gặp, thúc vẫn như trước, khó ưa.”
"Vậy sao, vậy sao?"
Tạ Dịch Vi nhìn bản thân: "Ta thấy mình vẫn ổn, ít ra cũng ra dáng người, đâu có gì mà khó ưa."
Tạ Ngọc Uyên chỉ vào miệng hắn.
"Ngốc ạ, đó gọi là thẳng thắn, chỉ khi ở trước mặt con tam thúc mới thể hiện con người thật, con nên trân trọng, người khác muốn thấy cũng chẳng được."
Tạ Ngọc Uyên nghe xong, cười còn khó coi hơn khóc.
Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Hai thúc cháu quay đầu lại, mắt Tạ Ngọc Uyên mở to đến mức gần như rớt ra ngoài, người đứng trước mặt lại chính là Tô TSm.
Tô TSm nhìn vẻ mặt như thấy ma của Tạ Ngọc Uyên, lòng vui sướng vô cùng.
Nhưng sau đó, hắn lại giật mình. Cô nàng này sao lại lớn lên thành thế này, e rằng cả Mộ Chi thấy cũng sẽ ngạc nhiên.
"Khụ, khụ, khụ..."
Tạ Dịch Vi ho khan vài tiếng, chắn trước mặt cháu gái, thần sắc có phần khó xử mà cúi chào: "A Uyên, đây là thế tử phủ Vệ Quốc Công, Tô thế tử. Tô thế tử, đây là cháu gái ta, Tạ Ngọc Uyên."
Tạ Ngọc Uyên vẫn đang ngẩn người, Tô TSm đã phe phẩy quạt tiến tới: "Tạ tam tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu!"
Ngưỡng mộ cái đầu ngươi!
Tạ Ngọc Uyên miễn cưỡng tiến lên cúi chào, ba chữ "Tô thế tử" mãi không thể thốt ra.
Thế tử phủ Vệ Quốc Công là thân phận gì, tam thúc của nàng chẳng qua chỉ là một thư sinh sắp vào Hàn Lâm Viện, khoảng cách về thân phận này không đến lượt Tô thế tử hạ mình chào hỏi.
"Ta và Dịch Vi huynh chỉ mới quen hôm qua, vừa gặp đã như tri kỷ, vừa gặp đã thân!" Tô TSm như biết trong đầu Tạ Ngọc Uyên nghĩ gì, nhẹ nhàng giải thích.
Giải thích không sao, vừa giải thích xong, mặt Tạ Dịch Vi lập tức đỏ bừng.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 137: Đua Thuyền Rồng Đoan Ngọ
10.0/10 từ 33 lượt.