Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 136: Lương Tâm Ngươi Có Đau Không?
1@-
Chỉ một ánh mắt ấy đã khiến trong miệng Thiệu di nương dậy lên vị tanh mặn, là do cơn giận khiến răng cắn vào đầu lưỡi.
Ba năm nay bà ta vẫn coi mình là nhị thiếu phu nhân, nào ngờ cái thứ tiện nhân họ Cao kia vừa xuất hiện, thì ngay cả cơ hội được đứng cạnh chồng bái lạy bà cũng chẳng có.
Thật đáng hận!
Ánh mắt của Tạ Ngọc Uyên từ đầu tới cuối vẫn dõi theo gương mặt Thiệu di nương, thấy bà ta lộ rõ sát khí, trong lòng hơi cảnh giác, ngấm ngầm đề phòng.
Nhị phòng hành lễ xong, Tam gia mới uể oải đứng dậy khỏi ghế, chẳng buồn quỳ, chỉ chắp tay hành lễ coi như xong chuyện.
Nhưng vừa quay người, hắn lại đứng thẳng trước mặt Cao thị, hai tay cung kính chắp lại, cúi đầu thi lễ thật thấp.
Cao thị chỉ hơi cúi mình đáp lễ, trong mắt hiện lên một nét ý cười hiếm hoi.
Kế đến là lượt hàng cháu hành lễ. Trong Tạ phủ gia chỉ có hai vị thiếu gia.
Tạ Đại thiếu gia từng bị gửi đến nơi xa, ba năm khổ học khiến dáng người gầy đi trông thấy, khuôn mặt cũng có thêm vài phần góc cạnh.
Nhị thiếu gia thì vẫn là khuôn mặt ấy, chỉ có chiều cao thì vươn lên không ít, nhưng sách vở thì chẳng học hành ra sao, nhìn còn gầy hơn cả đại ca.
Chuyện này cũng chẳng thể trách hắn ta, lén lút nuôi đến mấy tiểu yêu tinh, con nào con nấy đều lắm chiêu nhiều trò, cứ bám dính lấy người, bảo sao không hao mòn cho được!
Lễ bái kết thúc, đến lượt ba vị tiểu thư chưa xuất giá trong Tạ phủ hành lễ với trưởng bối.
Tạ Ngọc Hồ lớn nhất, Tạ Ngọc Uyên thứ hai, còn Tạ Ngọc My đứng cuối cùng.
Hành lễ xong, Tạ Ngọc Uyên vừa quay người đã đụng mặt Tạ Ngọc My.
Tạ Ngọc My như gặp kẻ thù, ánh mắt bừng bừng lửa giận. Dung mạo của Cao thị đã khiến mẹ nàng ta tức giận, thì diện mạo của Tạ Ngọc Uyên càng khiến chính nàng ta nổi đoá.
Nàng lạnh lùng cười một tiếng, rồi chẳng hiểu sao lại buột miệng mắng nhỏ: "Đồ nhà quê!"
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Tam muội đang mắng ta đó sao?"
Mặt Tạ Ngọc My bỗng chốc sa sầm: "Ngươi nghe lầm rồi, ta mắng khi nào chứ."
"Tam muội à, làm người thì nên quang minh chính đại một chút, nếu có gì thì chúng ta cứ nói cho rõ ràng."
Tạ Ngọc My nhớ lại mấy cái tát từng ăn trong quá khứ, sắc mặt càng thêm u ám, mỉa mai: "Lo mà biết thân biết phận đi, đây không phải là Dương Châu đâu."
"Tam muội nói phải lắm, đây không phải Dương Châu, đây là chân trời của thiên tử, càng phải giữ lễ nghĩa. Chính thất là chính thất, thứ xuất là thứ xuất, thê là thê, thiếp là thiếp."
Tạ Ngọc Uyên nói từng lời rành rọt, dứt khoát, rồi ung dung bước tới ngồi bên cạnh Tạ Ngọc Hồ.
Tạ Ngọc My giận đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, khuôn mặt trái xoan vốn dịu dàng thanh tú cũng vì tức giận mà có chút méo mó.
Nàng ta đến kinh thành đã năm năm, chưa từng bị ai chọc trúng chỗ đau ngay trước mặt như thế.
Song dù sao cũng đã lăn lộn trong giới giao thiệp chốn kinh thành ba năm, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn cắn răng ngồi xuống.
Tạ lão phu nhân mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, cảnh vừa rồi đều thấy rõ mồn một, nhưng chỉ giả vờ ngó lơ như không hề phát hiện, mong sớm lấp l**m cho qua.
Nhưng lại có người không muốn theo ý bà.
"Tứ muội, dáng vẻ ấy là sao? Ai là đồ nhà quê hả?"
Tạ Ngọc Uyên nghe thế thì giật mình, vốn tưởng người đứng ra sẽ là tam thúc, ai ngờ lại là... đại thiếu gia.
Trong mắt nàng hiện rõ vẻ kinh ngạc, dường như sắp trào ra ngoài.
"Muội đâu có mắng ai, đại ca sao lại vu oan cho muội chứ?" Tạ Ngọc My tức tối quay lại nhìn.
"Tam muội, ta cũng nghe thấy rồi." Tạ Ngọc Hồ đúng lúc lên tiếng phụ hoạ cho đại ca.
Một đối hai, Tạ Ngọc My lép vế, tức đến rơi nước mắt, khẩn thiết nhìn về phía Tạ lão phu nhân: "Tổ mẫu giúp con nói một lời công bằng đi."
Tạ lão phu nhân định lên tiếng thì bị Cố Thị cướp lời trước: "Tam tiểu thư nói chẳng sai, dưới chân thiên tử này càng cần giữ quy củ. Lão gia, lão phu nhân, giờ nhà Đại phòng chúng ta cũng đã vào kinh thành, hôn sự của Tam đệ cũng cần bắt đầu sắp xếp, Thiệu di nương đã vất vả mấy năm nay, cũng đến lúc để muội ấy nghỉ ngơi rồi ."
Gương mặt tự kiêu của Thiệu di nương lập tức tràn ngập oán thù, lạnh lùng nhìn Cố Thị.
"Hừ, đồ vong ân bội nghĩa, ta nuôi con trai ngươi suốt ba năm nay, không những không biết ơn, mà còn liên kết với ả tiện nhân Tạ Ngọc Uyên để đối phó ta, ngươi không thấy lương tâm đau sao?"
Cố Thị đâu thấy đau lòng, bà ta hận thấu xương gương mặt giả tạo của Thiệu di nương. Hôm trước gặp con trai cưng, bà hỏi thì biết Thiệu di nương ba năm qua chỉ toàn đưa những cô gái sắc nước hương trời đến bên cạnh nó. May là con bà sáng suốt, không bị mỹ sắc mê hoặc, nếu không thì Đại phòng đã chẳng còn ngày nổi lên như thế này.
Mưu mô thật thâm sâu! Tâm địa cũng độc ác lắm! Đừng trách bà phản công.
Đêm đó bàn bạc với Đại gia, hai vợ chồng nhất trí quyết định giành lại quyền quản lý trong nhà.
Nhìn tình thế này, Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, ánh mắt lóe lên ý vị sâu xa. Nàng ngước mắt nhìn nương, vừa hay Cao thị cũng nâng chén trà nhìn lại nàng. Ánh nhìn hai nương con chạm nhau giữa không trung, gật đầu.
Tạ lão gia trầm ngâm suy nghĩ, cũng chẳng buồn bàn bạc với lão phu nhân, lập tức quyết định: "Từ nay nội trạch do Cố Thị quản lý."
Lời vừa dứt, nước mắt Thiệu di nương tuôn rơi, ánh mắt oán thán nhìn về phía Nhị gia.
Nhị gia còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe phụ thân tuyên bố: "Cố Thị quản lý nội trạch." Bèn gật đầu đáp: "Quả đúng là nên để Đại tẩu quản lý."
Thiệu di nương tức đến méo mặt.
Lúc này, Tạ lão gia, đứng đầu một gia đình, bắt đầu dạy bảo những lời sáo rỗng về tình thân và đạo lý, nhưng Tạ Ngọc Uyên không hề động tâm, chỉ lặng lẽ tĩnh tọa.
Một chén trà sau, buổi sáng vốn dĩ yên bình của Tạ phủ bị phá vỡ chỉ vì một câu "nhà quê."
Tạ lão gia định dắt con trai và cháu vào thư phòng, bàn về cách phát triển dòng họ. Nhưng Tam gia lại lạnh nhạt nói: "Ta còn có việc", rồi phất tay áo bỏ đi.
Tạ lão gia tức giận không kìm nén nổi, hét lớn: "Đứng lại!"
Tam gia dừng bước, quay lại: "Lão gia còn có gì chỉ dạy?"
Không thèm gọi một tiếng "cha" quả là ngạo mạn! Tạ Ngọc Uyên thầm lo lắng.
Trước mặt mọi người, Tạ lão gia đành phải giữ thể diện, chỉ biết giận dữ hỏi: "Ngươi định đi đâu?"
Tam gia đáp: "Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, trên sông sông Khúc có lễ hội đua thuyền rồng, ta đã hẹn với bạn bè rồi."
Tạ lão gia nghe xong, bèn nói: "Sao không nói sớm, mang theo hai cháu của ngươi đi, để bọn chúng mở mang tầm mắt."
Tam gia nghe thế, thì lạnh lùng cười: "Ta không thể mang nhiều người như vậy. A Uyên, đi theo ta."
Tạ Ngọc Uyên thấy những ánh mắt đổ dồn về phía mình, bình thản nhìn Tạ lão gia: " Tổ phụ, con có thể đi cùng Tam thúc chứ?"
Tạ lão gia tức đến nghẹn lời, nhận ra cháu mình cố ý chống lại mình.
Đại thiếu gia lập tức đứng ra giảng hòa: "Tổ phụ cứ để Tam thúc đưa Tam muội đi. Con cũng đã hẹn Trần thiếu gia đến xem hội."
Cả gia đình Đại gia tự hào vì đại thiếu gia hiểu chuyện, có tố chất làm quan lớn.
Tạ Ngọc My chen vào: "Tổ mẫu, con cũng muốn đi."
Thiệu di nương thấy con gái mình nài nỉ, lập tức hùa theo: " Lão phu nhân, đây là lần đầu thiếp nghe về lễ hội Đoan Ngọ, để bọn trẻ đi xem cho vui vẻ."
Tạ lão phu nhân nhìn phu quân, thấy ông gật đầu, mới mở lời: "Được, tất cả cùng đi. Đại thiếu gia, con chăm sóc các đệ đệ muội muội. Đại nương tử, chuẩn bị người đi cùng."
Cố Thị vừa nhận lại quyền quản lý, trong lòng vui vẻ, chẳng bận tâm gì Thiệu di nương, bèn đáp: "Dạ, con sẽ chuẩn bị ngay."
Nghe thấy Trần thiếu gia, Tạ Ngọc Uyên mất hứng, định kiếm cớ thoái thác, nhưng chạm phải ánh mắt của nương, đành nuốt lý do vào trong lòng.
---
Đua thuyền rồng sông Khúc ba năm một lần, lễ hội truyền thống từ thời Đường. Vào thời Đường, sau kỳ thi đình, Hoàng đế sẽ mời năm mười thí sinh trúng đầu bảng đi thuyền dạo sông Khúc, vừa thưởng thức cảnh, vừa kết bạn.
Trong kinh thành, những gia đình danh giá cũng lợi dụng lễ hội này để tìm phu quân cho con gái mình.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Thiệu di nương vừa thấy người đàn ông nhà mình đến ánh mắt cũng không buồn động đậy, trong lòng hận đến ngứa cả chân răng.
Bà ta vốn dĩ cũng có dáng dấp yêu kiều, mấy năm nay trên không có cha mẹ chồng, dưới không có ai chướng mắt, ngày tháng trôi qua thong dong thoải mái. Mà một khi đã thong dong, thân hình cũng theo đó mà đầy đặn hơn, từ yêu kiều chuyển thành đẫy đà.
So với Cao thị, chẳng khác nào công chúa đứng cạnh nha hoàn, ai có mắt cũng nhìn ra sự chênh lệch này.
Vì là Tết Đoan Ngọ, cả phủ đều phải đến dập đầu hành lễ với bậc trưởng bối.
Phu thê Đại gia bái trước, xong đến lượt phu thê Nhị gia bước lên.
Chỉ một ánh mắt ấy đã khiến trong miệng Thiệu di nương dậy lên vị tanh mặn, là do cơn giận khiến răng cắn vào đầu lưỡi.
Ba năm nay bà ta vẫn coi mình là nhị thiếu phu nhân, nào ngờ cái thứ tiện nhân họ Cao kia vừa xuất hiện, thì ngay cả cơ hội được đứng cạnh chồng bái lạy bà cũng chẳng có.
Thật đáng hận!
Ánh mắt của Tạ Ngọc Uyên từ đầu tới cuối vẫn dõi theo gương mặt Thiệu di nương, thấy bà ta lộ rõ sát khí, trong lòng hơi cảnh giác, ngấm ngầm đề phòng.
Nhị phòng hành lễ xong, Tam gia mới uể oải đứng dậy khỏi ghế, chẳng buồn quỳ, chỉ chắp tay hành lễ coi như xong chuyện.
Nhưng vừa quay người, hắn lại đứng thẳng trước mặt Cao thị, hai tay cung kính chắp lại, cúi đầu thi lễ thật thấp.
Cao thị chỉ hơi cúi mình đáp lễ, trong mắt hiện lên một nét ý cười hiếm hoi.
Kế đến là lượt hàng cháu hành lễ. Trong Tạ phủ gia chỉ có hai vị thiếu gia.
Tạ Đại thiếu gia từng bị gửi đến nơi xa, ba năm khổ học khiến dáng người gầy đi trông thấy, khuôn mặt cũng có thêm vài phần góc cạnh.
Nhị thiếu gia thì vẫn là khuôn mặt ấy, chỉ có chiều cao thì vươn lên không ít, nhưng sách vở thì chẳng học hành ra sao, nhìn còn gầy hơn cả đại ca.
Chuyện này cũng chẳng thể trách hắn ta, lén lút nuôi đến mấy tiểu yêu tinh, con nào con nấy đều lắm chiêu nhiều trò, cứ bám dính lấy người, bảo sao không hao mòn cho được!
Lễ bái kết thúc, đến lượt ba vị tiểu thư chưa xuất giá trong Tạ phủ hành lễ với trưởng bối.
Tạ Ngọc Hồ lớn nhất, Tạ Ngọc Uyên thứ hai, còn Tạ Ngọc My đứng cuối cùng.
Hành lễ xong, Tạ Ngọc Uyên vừa quay người đã đụng mặt Tạ Ngọc My.
Tạ Ngọc My như gặp kẻ thù, ánh mắt bừng bừng lửa giận. Dung mạo của Cao thị đã khiến mẹ nàng ta tức giận, thì diện mạo của Tạ Ngọc Uyên càng khiến chính nàng ta nổi đoá.
Nàng lạnh lùng cười một tiếng, rồi chẳng hiểu sao lại buột miệng mắng nhỏ: "Đồ nhà quê!"
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Tam muội đang mắng ta đó sao?"
Mặt Tạ Ngọc My bỗng chốc sa sầm: "Ngươi nghe lầm rồi, ta mắng khi nào chứ."
"Tam muội à, làm người thì nên quang minh chính đại một chút, nếu có gì thì chúng ta cứ nói cho rõ ràng."
Tạ Ngọc My nhớ lại mấy cái tát từng ăn trong quá khứ, sắc mặt càng thêm u ám, mỉa mai: "Lo mà biết thân biết phận đi, đây không phải là Dương Châu đâu."
"Tam muội nói phải lắm, đây không phải Dương Châu, đây là chân trời của thiên tử, càng phải giữ lễ nghĩa. Chính thất là chính thất, thứ xuất là thứ xuất, thê là thê, thiếp là thiếp."
Tạ Ngọc Uyên nói từng lời rành rọt, dứt khoát, rồi ung dung bước tới ngồi bên cạnh Tạ Ngọc Hồ.
Tạ Ngọc My giận đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, khuôn mặt trái xoan vốn dịu dàng thanh tú cũng vì tức giận mà có chút méo mó.
Nàng ta đến kinh thành đã năm năm, chưa từng bị ai chọc trúng chỗ đau ngay trước mặt như thế.
Song dù sao cũng đã lăn lộn trong giới giao thiệp chốn kinh thành ba năm, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn cắn răng ngồi xuống.
Tạ lão phu nhân mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, cảnh vừa rồi đều thấy rõ mồn một, nhưng chỉ giả vờ ngó lơ như không hề phát hiện, mong sớm lấp l**m cho qua.
Nhưng lại có người không muốn theo ý bà.
"Tứ muội, dáng vẻ ấy là sao? Ai là đồ nhà quê hả?"
Tạ Ngọc Uyên nghe thế thì giật mình, vốn tưởng người đứng ra sẽ là tam thúc, ai ngờ lại là... đại thiếu gia.
Trong mắt nàng hiện rõ vẻ kinh ngạc, dường như sắp trào ra ngoài.
"Muội đâu có mắng ai, đại ca sao lại vu oan cho muội chứ?" Tạ Ngọc My tức tối quay lại nhìn.
"Tam muội, ta cũng nghe thấy rồi." Tạ Ngọc Hồ đúng lúc lên tiếng phụ hoạ cho đại ca.
Một đối hai, Tạ Ngọc My lép vế, tức đến rơi nước mắt, khẩn thiết nhìn về phía Tạ lão phu nhân: "Tổ mẫu giúp con nói một lời công bằng đi."
Tạ lão phu nhân định lên tiếng thì bị Cố Thị cướp lời trước: "Tam tiểu thư nói chẳng sai, dưới chân thiên tử này càng cần giữ quy củ. Lão gia, lão phu nhân, giờ nhà Đại phòng chúng ta cũng đã vào kinh thành, hôn sự của Tam đệ cũng cần bắt đầu sắp xếp, Thiệu di nương đã vất vả mấy năm nay, cũng đến lúc để muội ấy nghỉ ngơi rồi ."
Gương mặt tự kiêu của Thiệu di nương lập tức tràn ngập oán thù, lạnh lùng nhìn Cố Thị.
"Hừ, đồ vong ân bội nghĩa, ta nuôi con trai ngươi suốt ba năm nay, không những không biết ơn, mà còn liên kết với ả tiện nhân Tạ Ngọc Uyên để đối phó ta, ngươi không thấy lương tâm đau sao?"
Cố Thị đâu thấy đau lòng, bà ta hận thấu xương gương mặt giả tạo của Thiệu di nương. Hôm trước gặp con trai cưng, bà hỏi thì biết Thiệu di nương ba năm qua chỉ toàn đưa những cô gái sắc nước hương trời đến bên cạnh nó. May là con bà sáng suốt, không bị mỹ sắc mê hoặc, nếu không thì Đại phòng đã chẳng còn ngày nổi lên như thế này.
Mưu mô thật thâm sâu! Tâm địa cũng độc ác lắm! Đừng trách bà phản công.
Đêm đó bàn bạc với Đại gia, hai vợ chồng nhất trí quyết định giành lại quyền quản lý trong nhà.
Nhìn tình thế này, Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, ánh mắt lóe lên ý vị sâu xa. Nàng ngước mắt nhìn nương, vừa hay Cao thị cũng nâng chén trà nhìn lại nàng. Ánh nhìn hai nương con chạm nhau giữa không trung, gật đầu.
Tạ lão gia trầm ngâm suy nghĩ, cũng chẳng buồn bàn bạc với lão phu nhân, lập tức quyết định: "Từ nay nội trạch do Cố Thị quản lý."
Lời vừa dứt, nước mắt Thiệu di nương tuôn rơi, ánh mắt oán thán nhìn về phía Nhị gia.
Nhị gia còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe phụ thân tuyên bố: "Cố Thị quản lý nội trạch." Bèn gật đầu đáp: "Quả đúng là nên để Đại tẩu quản lý."
Thiệu di nương tức đến méo mặt.
Lúc này, Tạ lão gia, đứng đầu một gia đình, bắt đầu dạy bảo những lời sáo rỗng về tình thân và đạo lý, nhưng Tạ Ngọc Uyên không hề động tâm, chỉ lặng lẽ tĩnh tọa.
Một chén trà sau, buổi sáng vốn dĩ yên bình của Tạ phủ bị phá vỡ chỉ vì một câu "nhà quê."
Tạ lão gia định dắt con trai và cháu vào thư phòng, bàn về cách phát triển dòng họ. Nhưng Tam gia lại lạnh nhạt nói: "Ta còn có việc", rồi phất tay áo bỏ đi.
Tạ lão gia tức giận không kìm nén nổi, hét lớn: "Đứng lại!"
Tam gia dừng bước, quay lại: "Lão gia còn có gì chỉ dạy?"
Không thèm gọi một tiếng "cha" quả là ngạo mạn! Tạ Ngọc Uyên thầm lo lắng.
Trước mặt mọi người, Tạ lão gia đành phải giữ thể diện, chỉ biết giận dữ hỏi: "Ngươi định đi đâu?"
Tam gia đáp: "Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, trên sông sông Khúc có lễ hội đua thuyền rồng, ta đã hẹn với bạn bè rồi."
Tạ lão gia nghe xong, bèn nói: "Sao không nói sớm, mang theo hai cháu của ngươi đi, để bọn chúng mở mang tầm mắt."
Tam gia nghe thế, thì lạnh lùng cười: "Ta không thể mang nhiều người như vậy. A Uyên, đi theo ta."
Tạ Ngọc Uyên thấy những ánh mắt đổ dồn về phía mình, bình thản nhìn Tạ lão gia: " Tổ phụ, con có thể đi cùng Tam thúc chứ?"
Tạ lão gia tức đến nghẹn lời, nhận ra cháu mình cố ý chống lại mình.
Đại thiếu gia lập tức đứng ra giảng hòa: "Tổ phụ cứ để Tam thúc đưa Tam muội đi. Con cũng đã hẹn Trần thiếu gia đến xem hội."
Cả gia đình Đại gia tự hào vì đại thiếu gia hiểu chuyện, có tố chất làm quan lớn.
Tạ Ngọc My chen vào: "Tổ mẫu, con cũng muốn đi."
Thiệu di nương thấy con gái mình nài nỉ, lập tức hùa theo: " Lão phu nhân, đây là lần đầu thiếp nghe về lễ hội Đoan Ngọ, để bọn trẻ đi xem cho vui vẻ."
Tạ lão phu nhân nhìn phu quân, thấy ông gật đầu, mới mở lời: "Được, tất cả cùng đi. Đại thiếu gia, con chăm sóc các đệ đệ muội muội. Đại nương tử, chuẩn bị người đi cùng."
Cố Thị vừa nhận lại quyền quản lý, trong lòng vui vẻ, chẳng bận tâm gì Thiệu di nương, bèn đáp: "Dạ, con sẽ chuẩn bị ngay."
Nghe thấy Trần thiếu gia, Tạ Ngọc Uyên mất hứng, định kiếm cớ thoái thác, nhưng chạm phải ánh mắt của nương, đành nuốt lý do vào trong lòng.
---
Đua thuyền rồng sông Khúc ba năm một lần, lễ hội truyền thống từ thời Đường. Vào thời Đường, sau kỳ thi đình, Hoàng đế sẽ mời năm mười thí sinh trúng đầu bảng đi thuyền dạo sông Khúc, vừa thưởng thức cảnh, vừa kết bạn.
Trong kinh thành, những gia đình danh giá cũng lợi dụng lễ hội này để tìm phu quân cho con gái mình.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 136: Lương Tâm Ngươi Có Đau Không?
10.0/10 từ 33 lượt.