Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng

Chương 4

64@-

10.

Xem ra kẻ lúc trước thuê A Kiều ra tay có liên quan tới Kỳ Vương.

Nên hắn biết lai lịch ta không rõ ràng, muốn ta làm nữ nhân của hắn, chẳng qua cũng chỉ nhằm vào Ngũ hoàng tử. Nếu ta đồng ý, mặt mũi của Tiêu Dực sẽ mất sạch. Nếu ta không đồng ý, xin Tiêu Dực giúp đỡ...

Khó khăn lắm hắn mới khiến bệ hạ có chút ấn tượng tốt.

Ta vẫn còn do dự.

Không ngờ lúc dùng bữa tối, Tiểu Hà lại thuận miệng hỏi:

"Kiều tỷ, ‘ta muốn ngươi’ là ý gì thế?"

Ta vội che miệng nàng ấy:

"Ăn cơm thì không được nói chuyện, ngươi quên rồi sao?"

Ta lặng lẽ nhìn lại…

Tiêu Dực ngồi đối diện vẫn không đổi sắc mặt, hắn siết chặt đũa, không nghe ra cảm xúc trong lời nói:

"Ngươi nghe được loại lời này từ đâu?"

Tiểu Hà thắc mắc:

“Có thể nói chuyện sao?"

Tiêu Dực:

"Ừm."

"Là Kỳ Vương điện hạ kéo tay tỷ tỷ rồi nói đó."

Cặp đũa kia lập tức rơi xuống đất.

Tiêu Dực nhìn ta chằm chằm:

"Sao ngươi lại nắm tay hắn?"

"Không nắm tay..." 

Ta bất lực tột cùng:

"Không phải như ngươi nghĩ đâu."

"Vậy ta muốn ngươi, cũng không phải như ta nghĩ sao?" 

Hắn đứng dậy, cao giọng:

"Hắn muốn ngươi làm gì?"

"Này… Đứa bé còn ở đây, ngươi có thể đừng nói mấy lời này không?" 

Ta bịt tai Tiểu Hà lại.

Môi Tiêu Dực khẽ giật, hắn nhẹ nhàng cười nhạo:

"Đừng dùng đứa bé làm bia đỡ đạn. Ngươi cũng để nàng ấy trông thấy rồi, còn ta, đến cả nói cũng không được, phải không?"

"Ta, ta..." 

Ta tức đến mức nói không nên lời.

Tiểu Hà đứng giữa, hơi luống cuống:

"Chuyện này, hai người có thể đừng làm ồn được không?"

"Mỗi ngày ta đều đi sớm về trễ, nàng ấy lại ném ngươi trong viện, ra ngoài gặp riêng người khác, là do ta muốn làm loạn với nàng ấy sao?"

"Ngươi nói mấy lời này với một đứa bé làm gì?" 

Ta kéo Tiểu Hà ra sau.

"Đừng nói như nó là con chung của chúng ta thế. Nếu ngươi theo Nhị hoàng huynh, cũng chớ quên đưa nàng ấy đi đấy.”

Tiểu Hà nghe vậy thì cúi đầu, trên mặt lộ vẻ buồn bã.

Ta để nàng ấy về ngủ.

Chờ đến khi chỉ còn hai người bọn ta, ta thẳng thắn nói:

"Tiêu Dục bảo muốn ta làm thị thiếp của hắn. Là ý này đó, rõ chưa?"

Tiêu Dục vừa nãy còn hùng hổ dọa người, lúc này nghe được đáp án thì lại né tránh ánh mắt ta.

"Vậy nên, ngươi đồng ý rồi sao?"

"Không." 

Ta đáp lời:

"Ta đang nghĩ cách từ chối hắn."

Hắn giật mình:

"Nếu ngươi không đồng ý thì sao lại muốn giấu ta?"

"Vì ta không muốn ngươi ra mặt giúp ta."

 

Ta biết hắn sẽ giúp ta.

Nhưng đối với Kỳ Vương mà nói, ta là cung nữ giả không rõ lai lịch, Tiêu Dực lại nhiều lần dấy lên xung đột vì ta, chỉ khiến ta càng rước thêm nhiều hoạ.

Trừ phi Tiêu Dực hoàn toàn không có sự uy h**p nữa.

"Sao không cho ta giúp ngươi? Hắn là vương gia, ngươi là cung nữ, ngươi có thể từ chối hắn bằng cách nào chứ?"

 

Ta không nói lời nào.

Đột nhiên, đầu ngón tay ta bị đụng vào, cảm giác ấm áp len vào lòng bàn tay.

"A Kiều, ta..."

 

Ta như bị bỏng, vội rút tay về, chăm chú nhìn vào ánh mắt hắn.

"Ta không thích hắn, c*̃ng không thích ngươi. Rất xin lỗi."

 

Ta trốn đi.

Ta không thích Tiêu Dực.

Từ đầu đến cuối, ta đều không quên được những gì phu quân đã làm với ta…

 

Hắn xem ta là người thay thế.

Dù bây giờ nhìn lại, có lẽ cũng là chính ta thay thế cho mình, nhưng chuyện này cũng không làm ta tiêu tan hiềm khích lúc trước với hắn.

 

À, hoá ra người ngươi yêu là ta sao, vậy ta rất cảm ơn ngươi.

Ai bảo lúc đó trong mắt Tiêu Dực toàn là tình yêu không biết che giấu, mà tương lai, ta lại là thê tử bị hắn làm tổn thương đến mức sắp cạn kiệt hy vọng chứ?

 

Một thiếu niên sao có thể làm lay động một thiếu phụ cơ chứ.

À, không đúng, là một tiền thê.

Lại còn là một tiền thê có người trong lòng nữa…

 

Đêm khuya, ta cứ trằn trọc khó ngủ.

Ta dùng tay quẹt vào son, tô nhánh đào co trên giấy. Đẩy cửa sổ ra, ánh trăng rọi xuống, nhành hoa phản chiếu trên giấy càng thêm mơ màng.

 

Tạ Trường Thù, giờ này phút này, huynh đang ở bên cạnh ta “kia” sao?

 

"Ta thề với trăng, ta sẽ chỉ thích huynh."

 

Ta gấp tờ giấy kia, đặt vào lòng.

Nửa tháng sau, sinh mẫu Kỳ Vương - Quý phi hạ chỉ, ban cung nữ A Kiều cho Kỳ Vương.

 

Tiêu Dực đi xin hoàng đế, muốn giữ ta bên cạnh.

Lúc ấy hoàng đế đồng ý, gọi cả đám người đến, muốn bàn chuyện này.

 

"Thần thiếp cũng chỉ có ý tốt, nếu đã vậy thì đành bỏ hôn sự này đi thôi." 

 

Quý phi dùng quạt tranh nâng cằm ta:

"Chỉ là tiểu cung nữ này, ngươi đã là người của Ngũ điện hạ, sao còn dây vào Dục nhi chứ? Đến mức hai huynh đệ cùng tranh giành một nữ tử, thành trò cười cho người ngoài."

 

Ta quỳ trên đất, không biết nên đáp lại thế nào.

 

Ta liên quan tới Kỳ Vương là vì thân phận A Kiều, vậy chỉ cần khai ra thân phận cung nữ của ta là giả thôi.

 

Hoàng đế suy nghĩ một lúc, rồi nói:

"Nàng nói có lý. Không thể giữ lại nữ nhân này."

 

Máu trong người ta chảy ngược, tay chân lạnh cóng.

 

Tiêu Dực vội quỳ xuống:

"Phụ hoàng, A Kiều không phải loại người như vậy. Giữa nhi thần và nàng ấy chỉ là quan hệ chủ tớ, chưa hề đi quá giới hạn nửa bước. Nàng ấy c*̃ng hoàn toàn chưa từng làm gì vượt khuôn với Kỳ Vương!"

 

Hoàng đế dò xét ta, rồi lại nhìn về phía Tiêu Dực, tiếp đến là Kỳ Vương:

"Là thật sao?"

 

Kỳ Vương nhìn ta, nói:

"Phụ hoàng, nhi thần thật sự chưa từng làm gì cả."

 

Ta mới thở dài một hơi.

 

"Chỉ sợ là do các ngươi đều không nỡ để nàng ta đi thôi." 

 

Quý phi ở bên cạnh vừa đong đưa quạt tranh, vừa nhìn ta:

"Nói miệng thì không bằng chứng, hay là mời A Kiều cô nương nghiệm thân đi."

 

Sắc mặt ta lúc này hơi tái đi, bàn tay siết thành nắm, truyền đến cơn đau.

 

Không, ta không thể nghiệm thân…

 

"Quý phi nương nương, qua hôm nay, A Kiều cũng coi như là người của nhi thần rồi, cần gì phải làm thế chứ?"

 

"Ngũ điện hạ đã nói thế thì bản cung càng phải lo cho ngươi." 

 

Quý phi nhìn ta một hồi;

"Lỡ ngươi bị người ta lừa gạt, vậy thì sẽ có chuyện lớn xảy ra đấy."

 

Tiêu Dực quay đầu nhìn ta.

 

Ta nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt khó xử:

"Đừng."

 

Tiêu Dực kiên định nói:

"Đa tạ ý tốt của Quý phi, ta tin A Kiều, không cần..."

 

Lại đúng ngay lúc này, hoàng đế chăm chú nhìn ta, đôi mắt thoáng vẻ nghi ngờ, ra lệnh:

"Nghiệm."

 

11.

Lúc ta bị mang về thì đã thất hồn lạc phách, bị người đẩy té xuống bên cạnh Tiêu Dực.

 

"Ngươi không sao chứ?" 

 

Hắn ôm ta vào lòng.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nỗi lòng khó yên.

Kết quả nghiệm thân đã có.

 

Ta không phải trinh nữ.

 

"Không chỉ thế, có lẽ cô nương còn từng dùng thuốc tránh thai nhiều năm, đến mức khó mà có thai."

 

Ta hơi hoảng hốt, khẽ lên tiếng:

"Là…"

 

Tiêu Dực khó tin nhìn ta, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa mờ mịt.

Hoàng đế nổi giận tại chỗ, muốn xử tử ta.

 

Kỳ Vương còn hơi tiếc nuối:

"Sao lại là loại nữ nhân này chứ?"

 

Chỉ có Tiêu Dực hết lần này đến lần khác đẩy thị vệ ra, chắn thân mình trước mặt ta:

"Phụ hoàng…" 

 

Hắn bị đá một cước vào tim, ngã xuống thân ta.

"Ngươi còn dám cầu xin thay nàng ta sao! Ngươi bị mê hoặc rồi à? Hay không nghe hiểu tiếng người?"

 

Một cước kia không hề nhẹ, Tiêu Dực hộc máu tại chỗ.

Hắn quay đầu nhìn ta, vành mắt dần đỏ lên, giọng điệu yếu ớt:

 

“Ngươi, giải thích chút đi."

 

Nhưng ta không giải thích được, đành bò nhẹ lên, nói:

"Đúng, là ta lừa ngươi."

 

Ta đang định đứng dậy đi chịu chếc thì lại bị dùng sức kéo về.

 

"Phụ hoàng, chuyện này không liên quan tới nàng ấy! Là con! Là con sủng hạnh nàng ấy!"

 

Lòng ta hoảng hốt.

 

Tiêu Dực nắm tay ta, như đã quyết định, gằn từng chữ:

"Đều do nhi thần gây nên.”

 

"Nàng ấy dùng thuốc tránh thai cũng vì ta."

 

Hoàng đế đột nhiên cười lạnh:

"Vậy lời ngươi mới nói, là khi quân sao?"

 

"Không phải!"

 

"Đúng thế."

 

Tiêu Dực dập đầu trên đất, phát ra tiếng vang trầm nặng.

"Nhi thần nguyện ý nhận tội khi quân."

 

Ngày đó, Tiêu Dực bị phạt 60 trượng, đánh cho máu me be bét, bị khiêng về Như Thanh Điện.

 

Ta chăm sóc hắn không rời.

 

Tiêu Dực yếu ớt tựa vào giường, mồ hôi lạnh tuôn xuống, đôi môi tái nhợt:

"Ta không sao, ngươi đi ngủ đi."

 

Ta lau mồ hôi cho hắn, im lặng nhìn hắn:

"Ngươi không muốn hỏi gì sao?"

 

Tiêu Dực thẫn thờ, rũ mi xuống, nhẹ giọng nói:

“Chuyện lúc trước, nếu ngươi không muốn nói thì cứ để nó qua đi. Sau này, sống tốt là được rồi."

 

"Ta muốn nói."

 

Ta nhìn gương mặt kia của Tiêu Dực, khí chặn nghẹn họng, chóp mũi cay cay, ánh mắt đờ đẫn:

"Lúc trước ta từng gả cho người khác, nhưng hắn không tốt với ta. Vì người hắn thích không phải ta, nên ta không muốn sinh con cho hắn."

 

Hắn lẩm bẩm:

"Vậy ngươi thích hắn không?"

 

Ta nhìn hắn chằm chằm, giọng điệu bình thản:

"Không, ta c*̃ng không thích hắn."

 

"Vậy sao ngươi lại khóc?"

 

Ta khó khăn lắm mới hoàn hồn, quay đầu đi, lau nước mắt, giọng điệu nhẹ nhàng mà nghẹn ngào, không kìm được nước mắt.

 

"Ngươi thì hiểu gì chứ? Ngươi vốn chẳng biết gì… Ta bảo muốn ngươi cứu ta à? Sao ngươi lại thừa nhận chuyện mình chưa từng làm chứ?"

 

Mãi sau, một bàn tay khẽ kéo vạt áo  ta:

"Ta không biết, ta không biết vì sao hắn lại không thích ngươi, nhưng ta rất thích ngươi."

 

Tiêu Dực chật vật ngẩng đầu lên, nước mắt chực trào, thâm tình nhìn ta:

"Ta biết ngươi đang giận vì điều gì, có làm Thái tử hay không đều chẳng quan trọng bằng A Kiều. Từ nay về sau, ngươi là người qua đường mang ánh sáng cho ta. Ngươi thích ta đi, được không?"

 

Ta nhìn hắn, lắc đầu:

"Không được."

 

Ta cúi đầu, tách tay hắn ra, giọng điệu không có chút cảm xúc nào: 

"Ngươi và hắn là cùng một loại người."

 

Ngươi và hắn, cùng là một người mà.

Tiêu Dực sững sờ trong nháy mắt, sắc mặt trắng đi, hai hàng nước mắt tuôn xuống.

 

"Hoá ra ngươi không những không thích ta, mà còn rất chán ghét ta."

 

Hắn đã cực kỳ yếu ớt, chỉ nói một câu đã mất ba hơi. Sau đó, hắn nằm xuống, rũ mắt, sắc mặt u ám.

 

Lòng ta cũng đau nhói.

 

Cửa sau bị đẩy ra, một tia sáng chiếu vào.

 

"Kiều tỷ, ta gọi Nguyên đại phu tới rồi."

 

Ta vội vàng xoay người, Nguyên cô cô và Tiểu Hà đã đứng ở cửa.

"Các ngươi xem cho hắn đi."

 

Ta chạy trối chết.

 

Tiêu Dực bị thương rất nặng, phải nằm trên giường nghỉ ngơi suốt ba tháng, cũng không đến Sùng Văn quán được.

 

Hắn nhận tội khi quân, xem như tự cắt đứt tiền đồ.

Như Thanh Điện lại trở về như lúc ban đầu, quạnh quẽ vắng vẻ, còn có thể giăng lưới bắt chim trước cửa.

 

Ta đút hắn ăn, cho hắn uống thuốc, mà hắn lại quay đầu đi.

"Ngươi đây có ý gì?"

 

Hắn chẳng thay đổi vẻ mặt, nói:

"Không muốn ngươi đút."

 

Ta không nói nhảm với hắn, trực tiếp bóp cằm hắn, cưỡng ép đổ thuốc vào, nước thuốc chảy từ khóe miệng hắn tới bên gáy.

 

Ta dùng khăn lau cho hắn, lại bị hắn nghiêng người đẩy ra.

 

"Ngươi không thích ta thì cũng đừng đụng vào ta..."

 

Ta vừa muốn nổi điên, nhưng lại thấy hắn giằng co mà đụng phải vết thương, đau đến mức cắn răng.

 

"Được, ta không động vào ngươi, ta để Tiểu Hà đút ngươi ăn."

 

Ta bưng thuốc ra cửa…

 

Thoáng thấy Tiêu Dực ngồi trên giường, cúi đầu, chống tay lên chăn gấm.

 

Ta giao việc mớm thuốc cho Tiểu Hà.

Vài ngày sau, ta hỏi nàng ấy mớm thuốc có thuận lợi không.

 

Tiểu Hà mở to mắt:

"Sao phải đút chứ? Hắn sẽ tự uống, còn uống nhanh lắm."

 

Ta im lặng một hồi, cũng không đi quản hắn nữa.

Đợi đến lúc Tiêu Dực tốt lên thì tuyết đã bay đầy trời.

 

Ta và Tiểu Hà làm người tuyết trong sân, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy một người chậm rãi đi ra từ trong phòng.

 

"Có thể đi rồi sao? Trên lò có cháo nóng đấy."

 

Tiểu Hà liên tục gật đầu:

"Ừm! Bát đũa đều ở đó!"

 

Tiêu dực cúi đầu, vẻ mặt bất lực, khập khiễng đi húp cháo.

 

Tiểu Hà tiếp tục chơi đùa.

Ngũ hoàng tử ngồi ở ngưỡng cửa, bưng một bát cháo, như chú cún con đáng thương.

 

Ta thất thần nhìn hắn.

Phong ba lần này qua đi, hoàng đế cũng từ bỏ hắn, không cho hắn ra khỏi Như Thanh Điện.

 

Theo lý mà nói, hắn sẽ không thành Thái tử nữa.

 

Mấy ngày nay, lúc hắn dưỡng thương, ta mượn rất nhiều sách, đều liên quan tới tiên đoán lịch sử, tới thời gian và vận mệnh. Nếu lịch sử quá khứ có thể thay đổi được…

 

Có phải sau đó Tiêu Dực cũng không cần thành hôn không…

 

Tiêu Dực của ta?

 

Sang năm đã là lúc lập Thái tử.

Ta đang chờ đợi một kết quả.

12.


Năm Vĩnh Ninh thứ 12, sang thu.


Hoàng đế ngã bệnh, Kỳ Vương Tiêu Dục hầu hạ bên cạnh.


Trong hậu cung, ngoài Kỳ Vương thì cũng chỉ còn một hoàng tử Tiêu Dực, lại bị cấm túc gần một năm.


Hoàng đế mới ngã bệnh hai tháng, trong cung đã có tin đồn, nói hoàng đế muốn lập Kỳ Vương thành Thái tử, cả di chiếu cũng đã được viết sẵn.


Mỗi ngày, ta đều ra ngoài, trong lòng không yên.


Chuyện Thái tử là ai sẽ quyết định vận mệnh của ta, c*̃ng quyết định ta phải đối mặt với những gì.


Nhưng Tiêu Dực lại chẳng để ý chút nào.


Hắn chỉ mong hoàng đế khoẻ lên.


Nhưng không ngờ, hoàng đế ngày càng bệnh nặng, hình như không tốt lên được, nên đành truyền ý chỉ lập Thái tử.


Nửa đêm hôm đó, mưa thu trút xuống, kéo theo sấm chớp.


Quan nội thị gấp gáp mang Cấm Vệ quân vây quanh Như Thanh Điện, muốn xử tử Ngũ hoàng tử tại chỗ.

 

Ta nghe tiếng đao kiếm bên ngoài thì giấu kỹ Tiểu Hà rồi vội vàng chạy ra.



"Tiêu Dực!" 


Ta liều mạng chắn trước thân hắn, giằng co với đám người kia:


“Không thể nào! Bệ hạ sẽ không hạ ý chỉ này!"


Tiêu Dực kinh hoảng:


“Ngươi... Ngươi ra đây làm gì?" 


Ta lau nước mưa trên mặt, giọng điệu vô cùng kiên định.


"Các ngươi mượn gan ai mà lại dám truyền thánh chỉ giả, muốn mưu hại Thái tử!" 


Ta cố lấy dũng khí, đánh cược nói:


"Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng không ai biết bệ hạ sắc lập Ngũ hoàng tử thành Thái tử sao?"


Sắc mặt quan nội thị đột ngột thay đổi, Cấm Vệ quân c*̃ng lộ vẻ do dự.


Ta lập tức biết mình đã đoán đúng.


"Cung nữ ở đâu ra, lại dám nói hươu nói vượn!" 



"Mau chếc đi!"


Lúc thanh kiếm kia sượt qua bọn ta, tâm trí ta trống rỗng, ta quay người nhào vào lòng hắn.


Không ngờ Tiêu Dực lại đưa tay nắm chặt lưỡi kiếm. Hắn cố nén cơn đau sâu trong máu, đoạt lấy kiếm, trở tay nắm chặt, hướng về phía đám người đó.


"Nàng ấy nói thánh chỉ còn điểm chưa rõ, thứ cho ta không thể chếc ngay được."


Gió táp mưa sa, đao kiếm nổi lên bốn phía.


Thân thủ Tiêu Dực không tệ, dù còn phải che chắn cho ta, vừa đánh vừa lui, nhưng vẫn kéo dài được hồi lâu với bọn họ.


May là cũng không lâu sau, viện quân đã đến vây quanh. Tên nỏ b*n r* từ trên nóc viện, đám người nhao nhao đổ xuống.


Nước mưa hoà với máu, chảy xuống vũng bùn.


"Bệ hạ có lệnh, sắc lập Ngũ hoàng tử thành Thái tử."


Tiêu Dực đứng trước cửa, bị thương nặng, lung lay sắp đổ.


"Điện hạ!" 


Ta kịp thời đỡ hắn:



Hắn nhìn ta chằm chằm, gật đầu, ném chuôi kiếm đi, theo ta về nội thất.


Lúc đến bên giường, ta vén chăn cho hắn, hông đột nhiên bị kéo lên, hắn lật người ta qua, ép ta lên giường.


"Tiêu Dực…"


Ta bị chặn họng, nhìn gương mặt dần phóng to của hắn, nhịp tim đột nhiên ngưng lại.


Một lát sau, hắn rời môi ta, nhìn ta mà nói:


"A Kiều, ngươi suy nghĩ kỹ vào, ngươi thật sự không thích ta sao?"


Ta kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt hơi khựng lại:


"Ta… Ta đã từng thành hôn rồi."


"Quên trượng phu của ngươi đi."


Tiêu Dực cúi đầu, hôn vào cần cổ ta. Hơi thở ấm áp vờn qua bờ tai.


"Rõ ràng ngươi... Quan tâm ta, không phải sao?"


Ta thoáng bị mê hoặc, quên đẩy hắn ra.



A Kiều, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, ngươi thật sự không thích Tiêu Dực 15 tuổi chút nào sao?


"Kiều tỷ… A! Hai người đang làm gì thế!"


Tiểu Hà che mắt chạy trốn.


Ta cuống quít đẩy Tiêu Dực ra, đứng dậy, quay lưng về phía hắn:


"Điện hạ, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm thái y!"


Tiêu Dực ngồi ở mép giường, nhìn ta:


"Được, ta chờ ngươi."


Ta vội vàng chạy đi, còn va vào khung cửa.


Mùa Đông năm Vĩnh Ninh thứ 12, người được lập làm Thái tử vẫn là Ngũ hoàng tử. Quý phi, sinh mẫu của Kỳ Vương, sau khi biết tin thì cấu kết với hoạn quan mưu phản, truyền thánh chỉ giả, mưu hại thái tử.


Chuyện không thành, Quý phi uống thuốc độc tự sát, hoạn quan kia và cả đám người bị tru di.


Kỳ Vương Tiêu Dục không có trong số người phải chịu tội.


Nhưng sinh mẫu bày kế vì hắn, hắn khó tránh khỏi tội lỗi, bị nhốt trong phủ Kỳ Vương.


Như Thanh Điện đóng cửa cài then.


Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng Truyện Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng Story Chương 4
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...