Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng
Chương 3
381@-
7.
Nếu Tiêu Dực không có ta bên cạnh, chỉ sợ có chếc cũng không ai nhặt xác giúp hắn:
"Vậy phải xử lý số tiền này thế nào?"
"Nếu ngươi không tiêu thì để ta…"
Sau khi lên đường rời kinh, Tiêu Dực ở Sùng Văn quán cũng ổn hơn nhiều.
"Kẻ chủ mưu đã thuê sát thủ, lại cắt bớt nhân lực, cũng sẽ chẳng dám tố cáo ngươi không phải Kiều Kiều."
Ta đã tránh được đòn của hắn, vậy thì cũng có thể tự tiêu số tiền này.
Tiêu Dực nói rất đúng.
Dù ta có tiêu hết số tiền kia, cuộc sống vẫn sẽ yên bình như thường.
Có phương thuốc của Tiêu Dực, hoàng đế phái người đến Hành Châu quản lý ôn dịch.
Việc này được Nhị hoàng tử đảm nhiệm.
Trúc xanh trong Như Thanh Điện vội vã phai màu trong gió thu, chào đón trận tuyết lớn đầu tiên trong năm, rồi lại bị nhuộm cho trắng bạc.
Cuối năm Vĩnh Ninh thứ 10, ôn dịch ở Hành Châu kết thúc.
Nhị hoàng tử trở về, vì có công quản lý ôn dịch mà được sắc phong làm Kỳ Vương.
Nghe nói hắn còn mang một vị vu y từ biên cảnh về.
Ta đã xuyên tới đây gần một năm, lúc này mới nhớ ra chuyện về vu y.
Nghe nói vu y có gốc rễ rất sâu với Kỳ Vương, nói không chừng vị này sẽ là vu y luyện thuốc cho hoàng đế nhiều năm sau!
Ta vội vàng chạy đi tìm người.
"Nguyên cô cô à?"
Trong sân nhỏ bày đầy giá đựng thuốc, giữa sân còn có một nữ nhân đứng tuổi.
Nàng ấy xoay người lại, khuôn mặt quen thuộc lộ ra. Động tác khập khiễng, thân hình bất thường, đều vì chân trái nàng ấy đã bị què nhiều năm.
Thật sự là nàng ấy, vu y họ Nguyên.
"Ngươi gọi ta là cô cô sao?"
Nàng ấy khó hiểu nhìn ta.
Ta xấu hổ gượng cười.
Vừa rồi gấp quá nên quên mất, bây giờ là 13 năm trước. Năm đó, lúc ta biết nàng ấy, ta mới 17 tuổi, mà nàng ấy đã gần 50, tất nhiên sẽ được gọi là cô cô.
Nhưng Nguyên y trước mắt mới 37 tuổi, ta c*̃ng mới 23 tuổi, gọi cô cô đúng là không nên lắm.
"Xin lỗi, Nguyên đại phu."
Từ trước đến nay, Nguyên cô cô vốn không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt.
"Không sao. Ngươi tìm ta làm gì?"
Ta bảo mình là cung nữ Như Thanh Điện, tới để hỏi chuyện nàng ấy.
"Nguyên đại phu vốn học nghề từ vu y nước Sở, đã từng nghe đến một loại thuốc có thể đưa con người trở lại quá khứ chưa? Không chỉ truyền dẫn linh hồn mà còn cả thân thể ấy?"
Nàng ấy châm trà cho ta:
"Ta từng nghe sư phụ nhắc đến loại thuốc này, nhưng đây cũng chỉ là một truyền thuyết thôi. Năm đó, sau khi nước Sở diệt vong, Sở vu y bị coi là người có nguồn gốc không sạch sẽ mà đuổi cùng giết tận. Hàng trăm vị vu nữ vì muốn phục quốc mà luyện chế loại thuốc này, đặt tên là Thoi. Nghe đồn sau khi chế được thuốc sẽ có thể dùng thân làm con thoi, xuyên qua thời không. Người uống thuốc được gọi là Đào nhân."
"Lấy thân làm con thoi(*)?"
(*)là con thoi dệt vải, tượng trưng cho sự qua lại, xuyên qua.
Ta thoáng giật mình:
"Nhưng nước Sở vẫn không được phục quốc."
"Đúng vậy, những vu nữ đã uống thuốc đều mất tích, lịch sử cũng chưa thay đổi, cho nên có lẽ đã luyện chế thất bại. Ngươi nghe được về loại thuốc này từ đâu?"
Ta sững người…
Vì ta là “người thoi” kia.
Ta có thể xuất hiện ở đây, chứng tỏ loại thuốc kia có thật.
Ta nhìn nàng ấy, rất lâu sau mới mở miệng:
"Ngươi biết luyện chế loại thuốc này."
Nguyên cô cô không hiểu.
Nhưng cứ ba ngày hai bữa ta lại chạy đến tìm nàng ấy, nhờ ký ức của ta về nàng ấy mà rất nhanh sau đó, bọn ta lại thành bạn.
Dưới sự chỉ dẫn của ta, Nguyên y đã thử luyện chế thuốc Thoi. Nhưng những ghi chép về loại thuốc này rất ít, thậm chí chỉ có mỗi cái tên.
Ta nhờ Tiêu Dực đi tìm khung cửi, muốn quan sát con thoi trong quá trình dệt vải.
Nhưng ta không biết dệt vải, luống cuống không biết phải làm sao.
Vẫn nhờ Tiêu Dực kiến thức rộng rãi, dạy ta ngồi lên, giẫm bàn đạp, xoay thoi, kéo khung cửi về sau như lúc dùng lược gỗ.
Lúc chân đạp bắt đầu nâng lên hạ xuống còn phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Con thoi kia bị kéo xuống, vội vàng xoay tới xoay lui, nhanh đến mức không kịp thấy bóng.
Rồi ta chậm rãi dừng chân lại.
"Sao đột nhiên ngươi lại hứng thú với thứ này?"
Tiêu Dực cầm con thoi lên.
Ta lảng tránh không đáp, còn hỏi ngược hắn:
"Sao ngươi lại thành thạo việc này vậy?"
"Vì ta thông minh đấy!"
Hắn ném con thoi cho ta, khoanh tay trước ngực, mặt mày khó nén vẻ đắc ý.
"Khi còn bé, lúc ma ma dệt vải, ta vừa nhìn thì đã hiểu."
Ta bắt lấy con thoi hắn ném đến, giữ trong lòng bàn tay như bị bỏng.
8.
Năm đầu tiên xuyên về quá khứ...
Ta và Tiêu Dực đã hẹn đón giao thừa cùng nhau.
Nhưng nếu Như Thanh Điện chỉ có hai người bọn ta thì thực sự quá hiu quạnh, nên ta lại hẹn thêm cả Nguyên cô cô, chuẩn bị giới thiệu nàng ấy cho Tiêu Dực.
Nguyên y vui vẻ đồng ý.
Đêm đó Tiêu Dực đẩy cửa tiến đến, ôm đầy hoa mai trong lòng, nhưng khi thấy người lạ thì nụ cười bên môi lập tức ngưng lại.
Nghe ta giới thiệu xong, ánh mắt hắn càng thêm u oán.
"Hoá ra lâu nay ngươi không ở viện là để ra ngoài tìm nàng ấy sao?"
Lời hắn nói... Làm ta không hiểu lắm.
Nguyên y đứng dậy, nhìn hắn:
"Ngũ điện hạ."
Tiêu Dực gật đầu qua loa rồi vội đuổi người đi, tiếp đó lại ngăn không cho ta đuổi theo.
Hắn khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn ta:
"Tối nay đón giao thừa, chỉ có ngươi ở cạnh ta thôi."
Ngón tay thon dài của hắn chống trên khung cửa, nhẹ nhàng gõ thành tiếng, vừa như uy h**p mà cũng lại như đang làm nũng.
Ta đành bó tay trước người tiền phu nhỏ này. Hắn không chỉ lén bẻ gãy hoa mai của ta mà còn đi tìm mua khoai lang, vùi vào trong đống than đốt ngày giao thừa, đợi qua nửa đêm, nướng xong lại tự tay lột cho ta ăn.
Đêm trừ tịch đó thật ngọt ngào.
Đông qua xuân tới, thời gian trôi nhanh như nước chảy, vừa chớp mắt đã đến mùa Hạ năm thứ hai. Suốt sáu tháng liền, thời tiết nóng không chịu nổi, ban đêm Tiêu Dực đọc sách, ta còn phải quạt đuổi muỗi cho hắn.
"Ngày trước thì dùng quạt bắt đom đóm, giờ lại là đám muỗi nhốn nháo này, ta cho ngươi bay này! Bốp…"
Xung quanh bỗng tối sầm.
Ta sửng sốt, đưa tay quơ loạn xạ:
"A, ta lại mù rồi sao?"
Tiêu Dực im lặng một lúc:
"Ngọn nến bị ngươi quạt tắt rồi."
Hắn lại đốt cho ánh nến sáng lên.
Trời đêm oi bức, ta dùng bức thư pháp của hắn làm quạt, phẩy qua phẩy lại ra tiếng, thế mà vẫn nóng đổ mồ hôi.
Ta nhìn hắn đang chăm chú đọc sách, lập tức lén cởi áo ngoài ra, lộ ra lớp váy ngắn bằng lụa mỏng ở trong.
Nhưng ta vừa cởi thì đã bị khoác lại vào.
Tiêu Dực cầm sách, nhìn không chớp mắt:
"Nam nữ khác biệt, cần tuân thủ lễ pháp nghiêm ngặt. Huống chi ta còn đang tuổi thiếu niên, khí huyết chưa ổn định, kiến thức chẳng sâu rộng, cần bảo vệ thân thể."
Hắn lải nhải liên miên, không biết đang nói tới việc gì, càng nói, ta lại càng nóng thêm.
"Chẳng lẽ ngươi không nóng sao?"
Ta bỗng xích lại gần hắn:
"Trên trán ngươi toàn là mồ hôi này..."
Tiêu Dực đứng lên, giọng điệu bất thường:
"Ngươi, ngươi đi xuống đi."
Không biết vì sao lúc này hắn lại giữ khoảng cách với ta như vậy.
Nhưng ta cũng không rảnh mà quan tâm.
Ta nghe nhóm người trong cung nói chuyện phiếm, bảo rằng thấy giếng cạn phát ra mùi thối thì tim bỗng vọt lên tận họng.
Là cái xác ném đi từ năm ngoái...
Nửa đêm, ta lén đến đó, đổ tro than vào giếng, không ngờ lại bị người khác bắt gặp.
Ta bị bóng dáng kia dọa đến mức méo cả người, suýt thì ngã xuống giếng, may mà người kia vươn tay kéo ta lại.
Dưới ánh trăng lờ mờ, ta nhận ra hắn là lão thị vệ đã cứu ta năm ngoái.
Hắn kéo ta đứng vững lại, rồi đến nhìn xuống giếng. Ta rút trâm cài tóc ra, giấu ra sau lưng.
Nhưng rồi hắn lại buông lỏng ta ra, lấy một tảng đá lớn mà ném vào giếng.
Ta sửng sốt:
"Ngươi muốn giúp ta sao?"
Hắn gật đầu.
Nhờ sự giúp đỡ của hắn, cái xác kia cũng nhanh chóng bị che đi.
Cũng vào lần đó, ta quen hắn.
Lão thị vệ đó họ Vạn, không rõ tên. Hắn là người câm, gần 60 tuổi, là một lão già lẻ loi hiu quạnh.
Ta gọi hắn là Vạn thúc, lúc rảnh rỗi lại đi đưa đồ ăn cho hắn, rồi nhanh chóng thành bạn cách tuổi.
Nhưng chưa qua nổi một tháng thì Tiêu Dực đã phát hiện ra, hắn không cho ta lui tới chỗ Vạn thúc nữa:
"Gan ngươi lớn thật, còn dám qua lại với loại người này, không sợ có ngày rước hoạ vào thân sao?"
Lúc ấy, ta rất xấu hổ:
"Hắn bị câm chứ không phải kẻ điếc... Ngươi đừng nói trước mặt hắn!"
Tiêu Dực mặc kệ, kéo ta đi, còn mở miệng cảnh cáo Vạn thúc rằng nếu sau này vẫn dám dây dưa với ta thì sẽ đánh gãy chân hắn.
Vạn thúc đứng đó, không dám ngăn cản.
Ta thì bị Tiêu Dực kéo đi.
"Ngươi chẳng hiểu gì cả, loại người này, không ai để ý đến hắn, nên ngươi mới cho rằng hắn là người tốt. Nói không chừng hắn còn định làm gì với ngươi đấy!"
"A!"
Ta dùng hai tay che ngực, ghét bỏ nhìn hắn:
"Ngươi ghê quá!"
Tiêu Dực bật cười.
Trong lòng ta lại không nghĩ Vạn thúc là loại người mà hắn nói, nhưng lời Tiêu Dực nói thật sự làm ta sợ rồi, cũng không dám tiếp tục đi gặp Vạn thúc một mình nữa.
Nhưng nếu gặp hắn trong cung, ta vẫn sẽ chào hỏi, chỉ là không ở riêng với hắn nữa thôi.
May là hắn c*̃ng không tìm đến ta.
Tiêu Dực nói đó là vì lời cảnh cáo của hắn có hiệu lực, nhưng sao ta lại cảm giác đã trách oan đối phương rồi nhỉ?
Người ta có ơn lớn với ta, mà ta lại tránh xa hắn ngàn dặm như thế.
Ta bảo Tiêu Dực đừng can thiệp vào những mối quan hệ của mình nữa.
Hắn rất bực, bảo ta không biết lòng người, nay cứng cánh rồi thì lại vươn cùi chỏ ra ngoài, không chịu để ý đến ta nữa.
Rất nhanh sau đó, ta lại quen thêm bạn mới.
Hoa trong ao sen ở Ngự Hoa Viên hẻo lánh đều rụng gần hết, không có quý nhân tới ngắm, nên ta thường đến đó hái lá sen chơi. Ngày đó, ta nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, lúc đi lần theo âm thanh thì gặp một tiểu cô nương bị rơi xuống nước.
Ta dùng hết sức kéo nàng ấy ra.
Hơn nửa người nàng ấy đều nhuốm bùn, nàng ấy xách theo một chiếc giỏ trúc, bên trong toàn là đài sen, tất cả rơi đầy trên đất.
Nàng ấy nhặt cái lớn nhất, đưa cho ta làm quà tạ ơn:
"Cho tỷ này, tỷ tỷ."
Ta nhìn tiểu cô nương dịu dàng trước mắt, lại thấy quen thuộc khó hiểu:
"Ngươi tên gì?"
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt vừa tròn vừa đen láy:
"Tiểu Hà."
"Tiểu Hà sao?"
Ta vui vẻ:
"Năm nay ngươi 7 tuổi đúng không?"
Nàng ấy xách giỏ trúc lên, kinh ngạc gật đầu:
"Sao tỷ biết?"
Ta vuốt cằm, khẽ bật cười:
"Có phải trong lòng bàn chân ngươi có vết bớt rất nhỏ, giống hoa sen, nên mới được đặt tên là Tiểu Hà đúng không?"
Nàng ấy sợ ngây người:
"Oa! Tỷ là thần tiên sao?"
Ta cười, sờ đầu nàng ấy.
Tiểu Hà đáng yêu, ta là hoàng hậu, chủ tử tương lai của ngươi mà.
Ta ngồi dưới tán cây, ăn hạt sen cùng nàng ấy.
Tiểu Hà đang trực trong cung Quý phi, tuổi nàng ấy quá nhỏ, thân thể lại gầy yếu, c*̃ng không làm được việc nặng.
Thế là Quý phi lại đưa cho nàng ấy một chiếc chậu gỗ, đuổi nàng ấy đến ao hái sen.
Nhưng lá sen quá nhiều tầng, còn cao hơn cả người ấy, nếu không cẩn thận sẽ bị lật.
Hồi nãy ta mà không đi ngang qua đúng lúc, chỉ sợ nàng ấy có chết đuối thì c*̃ng không ai biết được.
"Sao Quý phi có thể để một đứa bé như ngươi ra đây chứ?"
Tiểu Hà cúi đầu, than thở.
Xem ra Quý phi không phải là người chủ tử tốt rồi.
Lúc hoàng hôn, ta lại về Như Thanh Điện. Tiêu Dực vừa ra khỏi thư phòng, đứng dưới hiên nhìn ta:
"Ngươi về rồi à?"
"Ừm."
Ta về phòng, không muốn nói thêm với hắn.
Cũng không lâu sau, hắn tới trước cửa sổ, ho nhẹ:
"Mấy ngày nay ta bận viết luận thư, phụ hoàng xem thì bảo rất tốt, ngươi có muốn coi thử không?"
Ta nằm trên chiếu, không quay đầu lại:
"Ai thèm xem bài của ngươi chứ? Ta đâu phải phu tử."
Tiêu Dực ngẩn người:
"Ừm, ngươi nói có lý."
Hắn cúi đầu lẩm bẩm:
"Vậy ta không phản đối."
Rồi hắn quay người định đi.
Ta ngửi được tín hiệu làm hoà, chật vật rướn nửa người ra cửa sổ:
"Ngũ điện hạ, ta mang đài sen về này, ngươi muốn nếm thử không?"
Tiêu Dực lập tức quay đầu:
"Được!"
9.
Từng hạt sen xanh biếc lăn ra từ đầu ngón tay ta, chậm rãi rơi xuống mâm sứ trắng.
Da sen màu xanh non bị lột bỏ, cuộn lại chồng chất.
"Ngươi nói xem, có phải Quý phi ngược đãi đứa bé đó không?"
Ta bỏ hạt sen đã lột vào chén bạc của hắn.
Tiêu Dực cúi đầu, rũ mắt xuống, khẽ "ừm" một tiếng rồi cầm hạt sen bỏ vào miệng.
"Ăn ngon không?"
"Ngon."
"Đây là của đứa bé kia đưa cho đấy..."
Ta vừa nói vừa ngẩng đầu lên, thấy hắn đang nhai thì ngây cả người:
"Không đắng à?"
Tiêu Dực nhìn ta:
“Gì cơ?"
"Trong đó có tâm sen, ngươi không thấy đắng sao?"
Tiêu Dực như mới nhận ra vị đắng, vẻ mặt lập tức vặn vẹo, hắn vội muốn phun ra, không cẩn thận làm rơi chén.
Ta lấy khăn, để hắn nôn vào tay mình.
Không ngờ hắn lại kinh ngạc nhìn ta, da mặt lập tức phiếm hồng, rồi lại nuốt trở xuống.
"Ngon."
Hắn thật kỳ lạ.
Ta thu tay về.
"Ta đã lột sẵn cho ngươi rồi, bỏ tâm rồi hẵng ăn, đến cái này mà còn quên... Ta còn phải đút ngươi ăn nữa à."
Tiêu Dực nhặt chén bạc trên đất lên, cả người hơi khựng lại:
"Không thèm để ngươi đút đâu.”
Ta chỉ biết cười.
Chờ hắn đứng lên, ta dùng đũa gắp hạt sen, đưa sang cho hắn:
"Cái này không đắng, ăn đi."
Tiêu Dực đang định mở miệng từ chối thì ta lại thừa cơ nhét vào miệng hắn.
Được rồi.
"Ngon không?"
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Tiêu Dực sững người, hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt phức tạp:
"Ngươi đối xử với ta như thế, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Ta giật mình:
"Ngươi biết hết rồi sao? Ta muốn ngươi giúp ta đưa Tiểu Hà tới đây.”
"Tiểu Hà nào?"
Hắn nhíu mày, híp mắt, như là mới nhớ ra:
"Là tên đứa trẻ kia sao?”
"Đúng thế! Nàng ấy mới 7 tuổi, lỡ gặp chuyện thì phải làm sao? Mà ta và nàng ấy lại rất có duyên!"
Ánh mắt Tiêu Dực lạnh đi, hắn vươn tay, chỉ vào hạt sen trên bàn:
"Ngươi đút ta ăn xong, ta sẽ giúp ngươi đòi người."
Hắn lười thật.
Đúng là hoàng đế.
Tiêu Dực dựa trên giường, tay cầm sách, ánh mắt chăm chú, thi thoảng mới quay đầu sang.
Hơn nửa đêm, hắn vừa quay đầu, ta lại ném cho hắn ăn, cứ lặp lại như vậy, hết sức ăn ý.
Nhưng sau đó ta ngủ quên, hắn lại cắn tay ta.
Ta đút hạt sen vào miệng hắn rồi quay lại rửa tay. Xem ra căn bệnh thích cắn người của hắn đã có từ lúc mười mấy tuổi rồi.
Ta hoảng hốt nhìn hắn, chậm rãi rút tay về, vô tình lướt ngang qua đầu lưỡi hắn.
Tiêu Dực bỗng cầm sách chắn lại:
"Ngươi đi xuống đi!"
Chẳng biết tại sao, ta lại mơ thấy Tiêu Dực làm hoàng đế.
Trong mơ, ta vẫn là hoàng hậu, đang nằm ngủ. Tiêu Dực ngồi bên giường, dùng đầu ngón tay m*n tr*n mặt ta:
"Sao mấy năm nay, ngươi càng lúc càng giống nàng ấy, trẫm sắp không phân rõ..."
Rồi hắn thu tay về, cúi đầu xuống, run run.
Một giọt nước mắt rơi xuống tay hắn.
"Kiều tỷ... Rốt cuộc nàng ở đâu? Ta nên làm sao đây?"
Ta khó tin nhìn cảnh trước mắt.
Đó là lần đầu mà ta thấy được bóng dáng của Ngũ hoàng tử mười mấy tuổi từ gương mặt của Tiêu Dực trưởng thanh.
Ta không thích hoàng đế…
Nhưng ta lại không chán ghét Ngũ hoàng tử như vậy.
"Điện hạ."
Ta đưa tay muốn chạm vào mặt hắn, nhưng lại xuyên qua thân thể hắn, rồi lập tức tỉnh lại.
"Ngươi mơ thấy gì thế, còn khóc nữa?"
Gương mặt Tiêu Dực ở ngay trước mắt.
Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, lau khô nước mắt:
"Không, không có gì."
Nhưng vào lúc này, một đóa hoa sen lại chậm rãi ló ra bên giường, thu hút sự chú ý của ta.
Tiểu Hà nhảy ra, mỉm cười tươi rói:
"Cho tỷ!"
Ta khó tin:
"Sao ngươi lại ở đây?"
Tiêu Dực cầm đoá hoa sen kia lên, ném lên chăn ta, khóe môi hơi giương lên.
"Từ nay về sau, nàng ấy sẽ đi theo ngươi."
Tiêu Dực thật sự đưa Tiểu Hà tới.
Thế là, một Như Thanh Điện nhỏ bé lại có cả một tiểu cô nương, một chàng thiếu niên và một nữ tử.
Lúc ăn cơm, ta nhìn hai đứa nhóc kia, đột nhiên linh cảm được gì đó.
"Ngươi 7 tuổi, ngươi thì 14 tuổi, ta 25 tuổi, cũng coi như ba đời chung đường."
Tiêu Dực lạnh mặt:
"Ba đời chung đường là thế sao?"
Tiểu Hà bừng tỉnh nhận ra:
“Là ý chỉ một nhà ba người sao?"
Tiêu Dực đang uống canh, suýt thì bị sặc, bực bội trừng mắt nhìn bọn ta:
"Đủ rồi, sau này, lúc ăn cơm không cho nói chuyện nữa."
Ta còn sửa lại tên cho Tiểu Hà.
"Thực Hà? Sao lại gọi bằng tên này vậy?"
Tất nhiên không thể nói vì sau này tên ngươi là thế rồi.
"Thực, là gieo xuống. Bây giờ gieo hoa sen, chờ đến khi ngươi lớn thì sẽ duyên dáng yêu kiều."
Tiểu Hà ngạc nhiên "oa" một tiếng:
“Duyên dáng yêu kiều là gì?"
"Là…"
Ta nhớ lại bóng dáng Thực Hà, nàng ấy nhỏ hơn ta 5 tuổi, xử sự ngay thẳng rõ ràng…
"Xinh đẹp, thanh lịch, thông minh."
Ta chăm chú nhìn tiểu cô nương ngây thơ lúc này:
"Đợi sau này ngươi lớn thì sẽ trở thành người như vậy."
Nàng ấy vui vẻ mỉm cười.
Có Tiểu Hà gia nhập, Như Thanh Điện náo nhiệt hơn hẳn.
Mà Tiêu Dực thì biểu hiện xuất sắc ở Sùng Văn quán, c*̃ng càng được hoàng đế coi trọng hơn.
Ta tính toán thời gian, đợi đến mùa ĐSng năm, Tiêu Dực sẽ thành Thái tử.
Lại qua ba năm nữa, ta sẽ đến hòa thân.
Nói cách khác, ta sắp chết rồi.
Ta bảo Tiểu Hà trông coi Như Thanh Điện cho tốt, còn mình thì chạy đi tìm Nguyên cô cô.
Lúc đầu ta muốn xem nàng ấy luyện thuốc có tiến triển không, nhưng lại chẳng ngờ sẽ gặp Kỳ Vương ở đó.
"A Kiều?"
Kỳ Vương đứng dậy, mỉm cười dò xét:
"Ngươi lại trổ mã, càng đẹp hơn năm trước rồi.”
"Tạ ơn điện hạ đã khen."
Ta hành lễ rồi xoay người rời đi.
"Dừng lại."
Bước chân ta khựng lại.
Tiêu Dục tới trước mặt ta:
"Nghe nói là ngươi cho Tiêu Dực phương thuốc kia sao?"
Ta không nói một lời.
Nguyên cô cô gọi:
"Kỳ Vương điện hạ."
Tiêu Dục lại ra lệnh cho nàng ấy ra ngoài, bảo hắn muốn nói chuyện riêng với ta. Nguyên cô cô liếc ta một cái rồi đành ra ngoài.
Ta đối mặt với Tiêu Dục.
Hắn nhìn ta chằm chằm, nở nụ cười như có như không:
"Ngươi đoán được sao?"
Ta không dám thở mạnh, đoán được gì chứ… Chẳng lẽ hắn thừa nhận, chính hắn thuê sát thủ hại Tiêu Dực sao?
"Ta không rõ điện hạ đang nói gì."
Tiêu Dục duỗi tay về phía trước, dọa ta liên tiếp lui về sau.
Nhưng hắn chỉ kéo lệnh bài ở eo ta ra rồi đặt trong tay, lật xem:
"Không cần gấp, ta chưa tra ra được lai lịch của ngươi."
Hắn nhẹ nhàng ném lệnh bài về cho ta:
"Cũng không muốn ép ngươi làm gì. Chỉ là nếu ngươi đi theo Tiêu Dực thì thật đáng tiếc, chi bằng theo ta đi."
Ta nắm chặt lệnh bài:
"Điện hạ, đằng sau thân phận của ta còn có rất nhiều chuyện, nhưng ta đều sẽ giữ miệng như giữ lục bình. Nhưng ta không muốn đổi chủ tử."
Tiêu Dục đến gần:
"Ngươi không muốn sao?"
Ta nghiêm túc gật đầu.
"Ai quan tâm ngươi muốn hay không chứ?"
Hắn đột nhiên nắm cổ tay ta, dùng sức kéo ta tới trước mặt:
“Ta chỉ muốn để người khác thấy, ai mới là chủ nhân tương lai của nơi này."
Ta bỗng giãy dụa:
"Ngươi buông ra trước đã."
Nhưng đúng lúc này, cửa bị mở ra.
"Điện hạ, nói xong chưa? Có người đến tìm nàng ấy."
Nguyên cô cô đứng ở cửa.
Là Tiểu Hà tìm tới, đang núp sau nàng ấy.
Tiêu Dục thấy thế thì buông lỏng ta ra, trở về trạng thái bình thường.
"Lúc về hãy nói với hắn, ta muốn ngươi."
Ta vội vàng kéo Tiểu Hà chạy đi.
Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng
7.
Nếu Tiêu Dực không có ta bên cạnh, chỉ sợ có chếc cũng không ai nhặt xác giúp hắn:
"Vậy phải xử lý số tiền này thế nào?"
"Nếu ngươi không tiêu thì để ta…"
Sau khi lên đường rời kinh, Tiêu Dực ở Sùng Văn quán cũng ổn hơn nhiều.
"Kẻ chủ mưu đã thuê sát thủ, lại cắt bớt nhân lực, cũng sẽ chẳng dám tố cáo ngươi không phải Kiều Kiều."
Ta đã tránh được đòn của hắn, vậy thì cũng có thể tự tiêu số tiền này.
Tiêu Dực nói rất đúng.
Dù ta có tiêu hết số tiền kia, cuộc sống vẫn sẽ yên bình như thường.
Có phương thuốc của Tiêu Dực, hoàng đế phái người đến Hành Châu quản lý ôn dịch.
Việc này được Nhị hoàng tử đảm nhiệm.
Trúc xanh trong Như Thanh Điện vội vã phai màu trong gió thu, chào đón trận tuyết lớn đầu tiên trong năm, rồi lại bị nhuộm cho trắng bạc.
Cuối năm Vĩnh Ninh thứ 10, ôn dịch ở Hành Châu kết thúc.
Nhị hoàng tử trở về, vì có công quản lý ôn dịch mà được sắc phong làm Kỳ Vương.
Nghe nói hắn còn mang một vị vu y từ biên cảnh về.
Ta đã xuyên tới đây gần một năm, lúc này mới nhớ ra chuyện về vu y.
Nghe nói vu y có gốc rễ rất sâu với Kỳ Vương, nói không chừng vị này sẽ là vu y luyện thuốc cho hoàng đế nhiều năm sau!
Ta vội vàng chạy đi tìm người.
"Nguyên cô cô à?"
Trong sân nhỏ bày đầy giá đựng thuốc, giữa sân còn có một nữ nhân đứng tuổi.
Nàng ấy xoay người lại, khuôn mặt quen thuộc lộ ra. Động tác khập khiễng, thân hình bất thường, đều vì chân trái nàng ấy đã bị què nhiều năm.
Thật sự là nàng ấy, vu y họ Nguyên.
"Ngươi gọi ta là cô cô sao?"
Nàng ấy khó hiểu nhìn ta.
Ta xấu hổ gượng cười.
Vừa rồi gấp quá nên quên mất, bây giờ là 13 năm trước. Năm đó, lúc ta biết nàng ấy, ta mới 17 tuổi, mà nàng ấy đã gần 50, tất nhiên sẽ được gọi là cô cô.
Nhưng Nguyên y trước mắt mới 37 tuổi, ta c*̃ng mới 23 tuổi, gọi cô cô đúng là không nên lắm.
"Xin lỗi, Nguyên đại phu."
Từ trước đến nay, Nguyên cô cô vốn không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt.
"Không sao. Ngươi tìm ta làm gì?"
Ta bảo mình là cung nữ Như Thanh Điện, tới để hỏi chuyện nàng ấy.
"Nguyên đại phu vốn học nghề từ vu y nước Sở, đã từng nghe đến một loại thuốc có thể đưa con người trở lại quá khứ chưa? Không chỉ truyền dẫn linh hồn mà còn cả thân thể ấy?"
Nàng ấy châm trà cho ta:
"Ta từng nghe sư phụ nhắc đến loại thuốc này, nhưng đây cũng chỉ là một truyền thuyết thôi. Năm đó, sau khi nước Sở diệt vong, Sở vu y bị coi là người có nguồn gốc không sạch sẽ mà đuổi cùng giết tận. Hàng trăm vị vu nữ vì muốn phục quốc mà luyện chế loại thuốc này, đặt tên là Thoi. Nghe đồn sau khi chế được thuốc sẽ có thể dùng thân làm con thoi, xuyên qua thời không. Người uống thuốc được gọi là Đào nhân."
"Lấy thân làm con thoi(*)?"
(*)là con thoi dệt vải, tượng trưng cho sự qua lại, xuyên qua.
Ta thoáng giật mình:
"Nhưng nước Sở vẫn không được phục quốc."
"Đúng vậy, những vu nữ đã uống thuốc đều mất tích, lịch sử cũng chưa thay đổi, cho nên có lẽ đã luyện chế thất bại. Ngươi nghe được về loại thuốc này từ đâu?"
Ta sững người…
Vì ta là “người thoi” kia.
Ta có thể xuất hiện ở đây, chứng tỏ loại thuốc kia có thật.
Ta nhìn nàng ấy, rất lâu sau mới mở miệng:
"Ngươi biết luyện chế loại thuốc này."
Nguyên cô cô không hiểu.
Nhưng cứ ba ngày hai bữa ta lại chạy đến tìm nàng ấy, nhờ ký ức của ta về nàng ấy mà rất nhanh sau đó, bọn ta lại thành bạn.
Dưới sự chỉ dẫn của ta, Nguyên y đã thử luyện chế thuốc Thoi. Nhưng những ghi chép về loại thuốc này rất ít, thậm chí chỉ có mỗi cái tên.
Ta nhờ Tiêu Dực đi tìm khung cửi, muốn quan sát con thoi trong quá trình dệt vải.
Nhưng ta không biết dệt vải, luống cuống không biết phải làm sao.
Vẫn nhờ Tiêu Dực kiến thức rộng rãi, dạy ta ngồi lên, giẫm bàn đạp, xoay thoi, kéo khung cửi về sau như lúc dùng lược gỗ.
Lúc chân đạp bắt đầu nâng lên hạ xuống còn phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Con thoi kia bị kéo xuống, vội vàng xoay tới xoay lui, nhanh đến mức không kịp thấy bóng.
Rồi ta chậm rãi dừng chân lại.
"Sao đột nhiên ngươi lại hứng thú với thứ này?"
Tiêu Dực cầm con thoi lên.
Ta lảng tránh không đáp, còn hỏi ngược hắn:
"Sao ngươi lại thành thạo việc này vậy?"
"Vì ta thông minh đấy!"
Hắn ném con thoi cho ta, khoanh tay trước ngực, mặt mày khó nén vẻ đắc ý.
"Khi còn bé, lúc ma ma dệt vải, ta vừa nhìn thì đã hiểu."
Ta bắt lấy con thoi hắn ném đến, giữ trong lòng bàn tay như bị bỏng.
8.
Năm đầu tiên xuyên về quá khứ...
Ta và Tiêu Dực đã hẹn đón giao thừa cùng nhau.
Nhưng nếu Như Thanh Điện chỉ có hai người bọn ta thì thực sự quá hiu quạnh, nên ta lại hẹn thêm cả Nguyên cô cô, chuẩn bị giới thiệu nàng ấy cho Tiêu Dực.
Nguyên y vui vẻ đồng ý.
Đêm đó Tiêu Dực đẩy cửa tiến đến, ôm đầy hoa mai trong lòng, nhưng khi thấy người lạ thì nụ cười bên môi lập tức ngưng lại.
Nghe ta giới thiệu xong, ánh mắt hắn càng thêm u oán.
"Hoá ra lâu nay ngươi không ở viện là để ra ngoài tìm nàng ấy sao?"
Lời hắn nói... Làm ta không hiểu lắm.
Nguyên y đứng dậy, nhìn hắn:
"Ngũ điện hạ."
Tiêu Dực gật đầu qua loa rồi vội đuổi người đi, tiếp đó lại ngăn không cho ta đuổi theo.
Hắn khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn ta:
"Tối nay đón giao thừa, chỉ có ngươi ở cạnh ta thôi."
Ngón tay thon dài của hắn chống trên khung cửa, nhẹ nhàng gõ thành tiếng, vừa như uy h**p mà cũng lại như đang làm nũng.
Ta đành bó tay trước người tiền phu nhỏ này. Hắn không chỉ lén bẻ gãy hoa mai của ta mà còn đi tìm mua khoai lang, vùi vào trong đống than đốt ngày giao thừa, đợi qua nửa đêm, nướng xong lại tự tay lột cho ta ăn.
Đêm trừ tịch đó thật ngọt ngào.
Đông qua xuân tới, thời gian trôi nhanh như nước chảy, vừa chớp mắt đã đến mùa Hạ năm thứ hai. Suốt sáu tháng liền, thời tiết nóng không chịu nổi, ban đêm Tiêu Dực đọc sách, ta còn phải quạt đuổi muỗi cho hắn.
"Ngày trước thì dùng quạt bắt đom đóm, giờ lại là đám muỗi nhốn nháo này, ta cho ngươi bay này! Bốp…"
Xung quanh bỗng tối sầm.
Ta sửng sốt, đưa tay quơ loạn xạ:
"A, ta lại mù rồi sao?"
Tiêu Dực im lặng một lúc:
"Ngọn nến bị ngươi quạt tắt rồi."
Hắn lại đốt cho ánh nến sáng lên.
Trời đêm oi bức, ta dùng bức thư pháp của hắn làm quạt, phẩy qua phẩy lại ra tiếng, thế mà vẫn nóng đổ mồ hôi.
Ta nhìn hắn đang chăm chú đọc sách, lập tức lén cởi áo ngoài ra, lộ ra lớp váy ngắn bằng lụa mỏng ở trong.
Nhưng ta vừa cởi thì đã bị khoác lại vào.
Tiêu Dực cầm sách, nhìn không chớp mắt:
"Nam nữ khác biệt, cần tuân thủ lễ pháp nghiêm ngặt. Huống chi ta còn đang tuổi thiếu niên, khí huyết chưa ổn định, kiến thức chẳng sâu rộng, cần bảo vệ thân thể."
Hắn lải nhải liên miên, không biết đang nói tới việc gì, càng nói, ta lại càng nóng thêm.
"Chẳng lẽ ngươi không nóng sao?"
Ta bỗng xích lại gần hắn:
"Trên trán ngươi toàn là mồ hôi này..."
Tiêu Dực đứng lên, giọng điệu bất thường:
"Ngươi, ngươi đi xuống đi."
Không biết vì sao lúc này hắn lại giữ khoảng cách với ta như vậy.
Nhưng ta cũng không rảnh mà quan tâm.
Ta nghe nhóm người trong cung nói chuyện phiếm, bảo rằng thấy giếng cạn phát ra mùi thối thì tim bỗng vọt lên tận họng.
Là cái xác ném đi từ năm ngoái...
Nửa đêm, ta lén đến đó, đổ tro than vào giếng, không ngờ lại bị người khác bắt gặp.
Ta bị bóng dáng kia dọa đến mức méo cả người, suýt thì ngã xuống giếng, may mà người kia vươn tay kéo ta lại.
Dưới ánh trăng lờ mờ, ta nhận ra hắn là lão thị vệ đã cứu ta năm ngoái.
Hắn kéo ta đứng vững lại, rồi đến nhìn xuống giếng. Ta rút trâm cài tóc ra, giấu ra sau lưng.
Nhưng rồi hắn lại buông lỏng ta ra, lấy một tảng đá lớn mà ném vào giếng.
Ta sửng sốt:
"Ngươi muốn giúp ta sao?"
Hắn gật đầu.
Nhờ sự giúp đỡ của hắn, cái xác kia cũng nhanh chóng bị che đi.
Cũng vào lần đó, ta quen hắn.
Lão thị vệ đó họ Vạn, không rõ tên. Hắn là người câm, gần 60 tuổi, là một lão già lẻ loi hiu quạnh.
Ta gọi hắn là Vạn thúc, lúc rảnh rỗi lại đi đưa đồ ăn cho hắn, rồi nhanh chóng thành bạn cách tuổi.
Nhưng chưa qua nổi một tháng thì Tiêu Dực đã phát hiện ra, hắn không cho ta lui tới chỗ Vạn thúc nữa:
"Gan ngươi lớn thật, còn dám qua lại với loại người này, không sợ có ngày rước hoạ vào thân sao?"
Lúc ấy, ta rất xấu hổ:
"Hắn bị câm chứ không phải kẻ điếc... Ngươi đừng nói trước mặt hắn!"
Tiêu Dực mặc kệ, kéo ta đi, còn mở miệng cảnh cáo Vạn thúc rằng nếu sau này vẫn dám dây dưa với ta thì sẽ đánh gãy chân hắn.
Vạn thúc đứng đó, không dám ngăn cản.
Ta thì bị Tiêu Dực kéo đi.
"Ngươi chẳng hiểu gì cả, loại người này, không ai để ý đến hắn, nên ngươi mới cho rằng hắn là người tốt. Nói không chừng hắn còn định làm gì với ngươi đấy!"
"A!"
Ta dùng hai tay che ngực, ghét bỏ nhìn hắn:
"Ngươi ghê quá!"
Tiêu Dực bật cười.
Trong lòng ta lại không nghĩ Vạn thúc là loại người mà hắn nói, nhưng lời Tiêu Dực nói thật sự làm ta sợ rồi, cũng không dám tiếp tục đi gặp Vạn thúc một mình nữa.
Nhưng nếu gặp hắn trong cung, ta vẫn sẽ chào hỏi, chỉ là không ở riêng với hắn nữa thôi.
May là hắn c*̃ng không tìm đến ta.
Tiêu Dực nói đó là vì lời cảnh cáo của hắn có hiệu lực, nhưng sao ta lại cảm giác đã trách oan đối phương rồi nhỉ?
Người ta có ơn lớn với ta, mà ta lại tránh xa hắn ngàn dặm như thế.
Ta bảo Tiêu Dực đừng can thiệp vào những mối quan hệ của mình nữa.
Hắn rất bực, bảo ta không biết lòng người, nay cứng cánh rồi thì lại vươn cùi chỏ ra ngoài, không chịu để ý đến ta nữa.
Rất nhanh sau đó, ta lại quen thêm bạn mới.
Hoa trong ao sen ở Ngự Hoa Viên hẻo lánh đều rụng gần hết, không có quý nhân tới ngắm, nên ta thường đến đó hái lá sen chơi. Ngày đó, ta nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, lúc đi lần theo âm thanh thì gặp một tiểu cô nương bị rơi xuống nước.
Ta dùng hết sức kéo nàng ấy ra.
Hơn nửa người nàng ấy đều nhuốm bùn, nàng ấy xách theo một chiếc giỏ trúc, bên trong toàn là đài sen, tất cả rơi đầy trên đất.
Nàng ấy nhặt cái lớn nhất, đưa cho ta làm quà tạ ơn:
"Cho tỷ này, tỷ tỷ."
Ta nhìn tiểu cô nương dịu dàng trước mắt, lại thấy quen thuộc khó hiểu:
"Ngươi tên gì?"
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt vừa tròn vừa đen láy:
"Tiểu Hà."
"Tiểu Hà sao?"
Ta vui vẻ:
"Năm nay ngươi 7 tuổi đúng không?"
Nàng ấy xách giỏ trúc lên, kinh ngạc gật đầu:
"Sao tỷ biết?"
Ta vuốt cằm, khẽ bật cười:
"Có phải trong lòng bàn chân ngươi có vết bớt rất nhỏ, giống hoa sen, nên mới được đặt tên là Tiểu Hà đúng không?"
Nàng ấy sợ ngây người:
"Oa! Tỷ là thần tiên sao?"
Ta cười, sờ đầu nàng ấy.
Tiểu Hà đáng yêu, ta là hoàng hậu, chủ tử tương lai của ngươi mà.
Ta ngồi dưới tán cây, ăn hạt sen cùng nàng ấy.
Tiểu Hà đang trực trong cung Quý phi, tuổi nàng ấy quá nhỏ, thân thể lại gầy yếu, c*̃ng không làm được việc nặng.
Thế là Quý phi lại đưa cho nàng ấy một chiếc chậu gỗ, đuổi nàng ấy đến ao hái sen.
Nhưng lá sen quá nhiều tầng, còn cao hơn cả người ấy, nếu không cẩn thận sẽ bị lật.
Hồi nãy ta mà không đi ngang qua đúng lúc, chỉ sợ nàng ấy có chết đuối thì c*̃ng không ai biết được.
"Sao Quý phi có thể để một đứa bé như ngươi ra đây chứ?"
Tiểu Hà cúi đầu, than thở.
Xem ra Quý phi không phải là người chủ tử tốt rồi.
Lúc hoàng hôn, ta lại về Như Thanh Điện. Tiêu Dực vừa ra khỏi thư phòng, đứng dưới hiên nhìn ta:
"Ngươi về rồi à?"
"Ừm."
Ta về phòng, không muốn nói thêm với hắn.
Cũng không lâu sau, hắn tới trước cửa sổ, ho nhẹ:
"Mấy ngày nay ta bận viết luận thư, phụ hoàng xem thì bảo rất tốt, ngươi có muốn coi thử không?"
Ta nằm trên chiếu, không quay đầu lại:
"Ai thèm xem bài của ngươi chứ? Ta đâu phải phu tử."
Tiêu Dực ngẩn người:
"Ừm, ngươi nói có lý."
Hắn cúi đầu lẩm bẩm:
"Vậy ta không phản đối."
Rồi hắn quay người định đi.
Ta ngửi được tín hiệu làm hoà, chật vật rướn nửa người ra cửa sổ:
"Ngũ điện hạ, ta mang đài sen về này, ngươi muốn nếm thử không?"
Tiêu Dực lập tức quay đầu:
"Được!"
9.
Từng hạt sen xanh biếc lăn ra từ đầu ngón tay ta, chậm rãi rơi xuống mâm sứ trắng.
Da sen màu xanh non bị lột bỏ, cuộn lại chồng chất.
"Ngươi nói xem, có phải Quý phi ngược đãi đứa bé đó không?"
Ta bỏ hạt sen đã lột vào chén bạc của hắn.
Tiêu Dực cúi đầu, rũ mắt xuống, khẽ "ừm" một tiếng rồi cầm hạt sen bỏ vào miệng.
"Ăn ngon không?"
"Ngon."
"Đây là của đứa bé kia đưa cho đấy..."
Ta vừa nói vừa ngẩng đầu lên, thấy hắn đang nhai thì ngây cả người:
"Không đắng à?"
Tiêu Dực nhìn ta:
“Gì cơ?"
"Trong đó có tâm sen, ngươi không thấy đắng sao?"
Tiêu Dực như mới nhận ra vị đắng, vẻ mặt lập tức vặn vẹo, hắn vội muốn phun ra, không cẩn thận làm rơi chén.
Ta lấy khăn, để hắn nôn vào tay mình.
Không ngờ hắn lại kinh ngạc nhìn ta, da mặt lập tức phiếm hồng, rồi lại nuốt trở xuống.
"Ngon."
Hắn thật kỳ lạ.
Ta thu tay về.
"Ta đã lột sẵn cho ngươi rồi, bỏ tâm rồi hẵng ăn, đến cái này mà còn quên... Ta còn phải đút ngươi ăn nữa à."
Tiêu Dực nhặt chén bạc trên đất lên, cả người hơi khựng lại:
"Không thèm để ngươi đút đâu.”
Ta chỉ biết cười.
Chờ hắn đứng lên, ta dùng đũa gắp hạt sen, đưa sang cho hắn:
"Cái này không đắng, ăn đi."
Tiêu Dực đang định mở miệng từ chối thì ta lại thừa cơ nhét vào miệng hắn.
Được rồi.
"Ngon không?"
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Tiêu Dực sững người, hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt phức tạp:
"Ngươi đối xử với ta như thế, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Ta giật mình:
"Ngươi biết hết rồi sao? Ta muốn ngươi giúp ta đưa Tiểu Hà tới đây.”
"Tiểu Hà nào?"
Hắn nhíu mày, híp mắt, như là mới nhớ ra:
"Là tên đứa trẻ kia sao?”
"Đúng thế! Nàng ấy mới 7 tuổi, lỡ gặp chuyện thì phải làm sao? Mà ta và nàng ấy lại rất có duyên!"
Ánh mắt Tiêu Dực lạnh đi, hắn vươn tay, chỉ vào hạt sen trên bàn:
"Ngươi đút ta ăn xong, ta sẽ giúp ngươi đòi người."
Hắn lười thật.
Đúng là hoàng đế.
Tiêu Dực dựa trên giường, tay cầm sách, ánh mắt chăm chú, thi thoảng mới quay đầu sang.
Hơn nửa đêm, hắn vừa quay đầu, ta lại ném cho hắn ăn, cứ lặp lại như vậy, hết sức ăn ý.
Nhưng sau đó ta ngủ quên, hắn lại cắn tay ta.
Ta đút hạt sen vào miệng hắn rồi quay lại rửa tay. Xem ra căn bệnh thích cắn người của hắn đã có từ lúc mười mấy tuổi rồi.
Ta hoảng hốt nhìn hắn, chậm rãi rút tay về, vô tình lướt ngang qua đầu lưỡi hắn.
Tiêu Dực bỗng cầm sách chắn lại:
"Ngươi đi xuống đi!"
Chẳng biết tại sao, ta lại mơ thấy Tiêu Dực làm hoàng đế.
Trong mơ, ta vẫn là hoàng hậu, đang nằm ngủ. Tiêu Dực ngồi bên giường, dùng đầu ngón tay m*n tr*n mặt ta:
"Sao mấy năm nay, ngươi càng lúc càng giống nàng ấy, trẫm sắp không phân rõ..."
Rồi hắn thu tay về, cúi đầu xuống, run run.
Một giọt nước mắt rơi xuống tay hắn.
"Kiều tỷ... Rốt cuộc nàng ở đâu? Ta nên làm sao đây?"
Ta khó tin nhìn cảnh trước mắt.
Đó là lần đầu mà ta thấy được bóng dáng của Ngũ hoàng tử mười mấy tuổi từ gương mặt của Tiêu Dực trưởng thanh.
Ta không thích hoàng đế…
Nhưng ta lại không chán ghét Ngũ hoàng tử như vậy.
"Điện hạ."
Ta đưa tay muốn chạm vào mặt hắn, nhưng lại xuyên qua thân thể hắn, rồi lập tức tỉnh lại.
"Ngươi mơ thấy gì thế, còn khóc nữa?"
Gương mặt Tiêu Dực ở ngay trước mắt.
Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, lau khô nước mắt:
"Không, không có gì."
Nhưng vào lúc này, một đóa hoa sen lại chậm rãi ló ra bên giường, thu hút sự chú ý của ta.
Tiểu Hà nhảy ra, mỉm cười tươi rói:
"Cho tỷ!"
Ta khó tin:
"Sao ngươi lại ở đây?"
Tiêu Dực cầm đoá hoa sen kia lên, ném lên chăn ta, khóe môi hơi giương lên.
"Từ nay về sau, nàng ấy sẽ đi theo ngươi."
Tiêu Dực thật sự đưa Tiểu Hà tới.
Thế là, một Như Thanh Điện nhỏ bé lại có cả một tiểu cô nương, một chàng thiếu niên và một nữ tử.
Lúc ăn cơm, ta nhìn hai đứa nhóc kia, đột nhiên linh cảm được gì đó.
"Ngươi 7 tuổi, ngươi thì 14 tuổi, ta 25 tuổi, cũng coi như ba đời chung đường."
Tiêu Dực lạnh mặt:
"Ba đời chung đường là thế sao?"
Tiểu Hà bừng tỉnh nhận ra:
“Là ý chỉ một nhà ba người sao?"
Tiêu Dực đang uống canh, suýt thì bị sặc, bực bội trừng mắt nhìn bọn ta:
"Đủ rồi, sau này, lúc ăn cơm không cho nói chuyện nữa."
Ta còn sửa lại tên cho Tiểu Hà.
"Thực Hà? Sao lại gọi bằng tên này vậy?"
Tất nhiên không thể nói vì sau này tên ngươi là thế rồi.
"Thực, là gieo xuống. Bây giờ gieo hoa sen, chờ đến khi ngươi lớn thì sẽ duyên dáng yêu kiều."
Tiểu Hà ngạc nhiên "oa" một tiếng:
“Duyên dáng yêu kiều là gì?"
"Là…"
Ta nhớ lại bóng dáng Thực Hà, nàng ấy nhỏ hơn ta 5 tuổi, xử sự ngay thẳng rõ ràng…
"Xinh đẹp, thanh lịch, thông minh."
Ta chăm chú nhìn tiểu cô nương ngây thơ lúc này:
"Đợi sau này ngươi lớn thì sẽ trở thành người như vậy."
Nàng ấy vui vẻ mỉm cười.
Có Tiểu Hà gia nhập, Như Thanh Điện náo nhiệt hơn hẳn.
Mà Tiêu Dực thì biểu hiện xuất sắc ở Sùng Văn quán, c*̃ng càng được hoàng đế coi trọng hơn.
Ta tính toán thời gian, đợi đến mùa ĐSng năm, Tiêu Dực sẽ thành Thái tử.
Lại qua ba năm nữa, ta sẽ đến hòa thân.
Nói cách khác, ta sắp chết rồi.
Ta bảo Tiểu Hà trông coi Như Thanh Điện cho tốt, còn mình thì chạy đi tìm Nguyên cô cô.
Lúc đầu ta muốn xem nàng ấy luyện thuốc có tiến triển không, nhưng lại chẳng ngờ sẽ gặp Kỳ Vương ở đó.
"A Kiều?"
Kỳ Vương đứng dậy, mỉm cười dò xét:
"Ngươi lại trổ mã, càng đẹp hơn năm trước rồi.”
"Tạ ơn điện hạ đã khen."
Ta hành lễ rồi xoay người rời đi.
"Dừng lại."
Bước chân ta khựng lại.
Tiêu Dục tới trước mặt ta:
"Nghe nói là ngươi cho Tiêu Dực phương thuốc kia sao?"
Ta không nói một lời.
Nguyên cô cô gọi:
"Kỳ Vương điện hạ."
Tiêu Dục lại ra lệnh cho nàng ấy ra ngoài, bảo hắn muốn nói chuyện riêng với ta. Nguyên cô cô liếc ta một cái rồi đành ra ngoài.
Ta đối mặt với Tiêu Dục.
Hắn nhìn ta chằm chằm, nở nụ cười như có như không:
"Ngươi đoán được sao?"
Ta không dám thở mạnh, đoán được gì chứ… Chẳng lẽ hắn thừa nhận, chính hắn thuê sát thủ hại Tiêu Dực sao?
"Ta không rõ điện hạ đang nói gì."
Tiêu Dục duỗi tay về phía trước, dọa ta liên tiếp lui về sau.
Nhưng hắn chỉ kéo lệnh bài ở eo ta ra rồi đặt trong tay, lật xem:
"Không cần gấp, ta chưa tra ra được lai lịch của ngươi."
Hắn nhẹ nhàng ném lệnh bài về cho ta:
"Cũng không muốn ép ngươi làm gì. Chỉ là nếu ngươi đi theo Tiêu Dực thì thật đáng tiếc, chi bằng theo ta đi."
Ta nắm chặt lệnh bài:
"Điện hạ, đằng sau thân phận của ta còn có rất nhiều chuyện, nhưng ta đều sẽ giữ miệng như giữ lục bình. Nhưng ta không muốn đổi chủ tử."
Tiêu Dục đến gần:
"Ngươi không muốn sao?"
Ta nghiêm túc gật đầu.
"Ai quan tâm ngươi muốn hay không chứ?"
Hắn đột nhiên nắm cổ tay ta, dùng sức kéo ta tới trước mặt:
“Ta chỉ muốn để người khác thấy, ai mới là chủ nhân tương lai của nơi này."
Ta bỗng giãy dụa:
"Ngươi buông ra trước đã."
Nhưng đúng lúc này, cửa bị mở ra.
"Điện hạ, nói xong chưa? Có người đến tìm nàng ấy."
Nguyên cô cô đứng ở cửa.
Là Tiểu Hà tìm tới, đang núp sau nàng ấy.
Tiêu Dục thấy thế thì buông lỏng ta ra, trở về trạng thái bình thường.
"Lúc về hãy nói với hắn, ta muốn ngươi."
Ta vội vàng kéo Tiểu Hà chạy đi.
Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng
Đánh giá:
Truyện Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng
Story
Chương 3
10.0/10 từ 34 lượt.