Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 95

67@-

Chương 95: Venice


Không có chuyến bay nào từ Côn Minh tới Milan, Lãnh Phong và Biệt Đông đã bay thẳng từ thành phố Đăng Hồng. Biệt Đông không ngăn được cảm giác mới vẻ và phấn khích về chuyến đi xa, háo hức muốn tự làm tất cả thủ tục ở nhà ga quốc tế. Lãnh Phong cũng không ôm đồm nhiều việc như trước, hắn biết đây là một chuyện thú vị với Biệt Đông, hắn sẽ không tùy tiện cướp đi “món đồ chơi mới” của trẻ em.


Đúng vậy, Biệt Đông ngày càng giống một “đứa trẻ”. Lãnh Phong mãi mãi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Biệt Đông, vừa cứng rắn vừa căng thẳng, như thể luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể khép chặt mình vì sợ hãi. Nhưng bây giờ nhìn đứa trẻ chạy khắp sảnh sân bay đi làm thủ tục, cuối cùng Lãnh Phong cũng cảm thấy “lòng ấm áp”. Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng cũng xóa bỏ được sự cảnh giác không thể gạt đi và sự nghiêm khắc với bản thân của Biệt Đông.


Cậu có thể reo hò như một người hai mươi tuổi trưởng thành bình thường. Nhảy cẫng lên vì hoàn thành một chuyện nhỏ mà trước đây chưa từng làm. Ánh mắt tràn ngập tò mò, líu ríu hỏi cái này hỏi cái kia, hoàn toàn không sợ người khác chê cười. Tiếng Anh gà mờ cũng dám nói chuyện với người nước ngoài đang xếp hàng cùng.


Cuối cùng cũng không tiếc đứt ruột từng đồng tiền nữa, đã cam lòng tiêu tiền để đối xử tốt với mình hơn.


Cái này thực sự rất tốt, Lãnh Phong cảm thấy tốt hơn bất cứ điều gì.


Biệt Đông không ngủ trong suốt chuyến đi dài, suy cho cùng tuổi trẻ, tràn đầy năng lượng, lại là khoang hạng nhất, cậu thoải mái ăn và xem phim. Ngược lại là bạn trai bên cạnh ngủ say, còn tăng thêm rất nhiều tài liệu vào album ảnh trong điện thoại Biệt Đông.


Đến Milan là đêm khuya giờ địa phương, họ đến khách sạn đã đặt trước, cách nhà ga không xa. Lãnh Phong đã mua sẵn vé tàu hỏa Ý đi Venice vào ngày hôm sau.


Trên xe taxi, Biệt Đông mở to mắt nhìn nơi đất khách lần đầu đặt chân đến. Nhà cửa, đường phố, cái gì cũng khác. Cậu thốt lên một tiếng cảm thán ngắn khi chiếc xe chạy qua Nhà thờ Milan. Lãnh Phong nói: “Ở Ý có rất nhiều nơi đáng xem, đặc biệt là với những người làm nghề điêu khắc như chúng ta. Sau khi triển lãm kết thúc, chúng ta có thể đi.”


“Vâng.” Biệt Đông gật đầu. Cậu vẫn nhớ lần hai người lái xe đi vòng quanh biển Lê Dạng, Lãnh Phong đã kể về nhiều kiệt tác hắn từng thấy trên khắp thế giới, bây giờ đến lượt mình sẽ đích thân đi trải nghiệm. Biệt Đông muốn xem những tác phẩm này không chỉ vì muốn xem tác phẩm của các nghệ sĩ vĩ đại, mà còn muốn đến gần cuộc sống trước đây của bạn trai.


Venice, thành phố nước, ra khỏi nhà ga, Biệt Đông kinh ngạc trước đường thủy giăng khắp nơi. Địa điểm triển lãm không nằm trên đảo chính mà nằm ở một góc khuất. Nhưng họ không vội, giữa đi xe và đi thuyền, Biệt Đông không chút do dự chọn đi thuyền.


Con trai Ý rất đẹp trai, Biệt Đông đã nhận ra điều này từ lâu. Ban đầu cậu còn hơi tiếc nuối, cảm thấy cứ nhìn chằm chằm người khác hơi thất lễ. Đâu biết con trai nước này đều cực kỳ nhiệt tình vào táo bạo, vừa chèo thuyền vừa hát với Biệt Đông. Biết rõ đây chỉ cách mời chào khách hàng, nhưng Biệt Đông vẫn không khỏi bị chọc cười.



Lãnh Phong bên cạnh ngược lại hơi ghen tị, lại cảm thấy rất tuyệt khi bạn trai nhỏ mở rộng trái tim ôm lấy thế giới này, trong lòng xoắn xuýt qua lại.


Sau khi đi thuyền một đoạn ngắn lại lên bờ đi xe. Về khách sạn trước, liên lạc với bên tổ chức, trong khi chờ phản hồi, hai người ra ngoài ăn chút gì đó.


Triển lãm năm nay diễn ra muộn hơn mọi năm, bây giờ đã là mùa hè, cho dù ở thành phố nước cũng rất nóng và khô. Từ nhỏ Biệt Đông đã không thường trải qua mùa hè khắc nghiệt, mùa hè ở quê ngắn và mát mẻ, Lê Tân thì mưa suốt cả mùa hè. Còn bây giờ ở nơi đất khách, lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác nắng cháy da.


Mọi thứ đều mới lạ, pizza mỏng giòn, rượu vang trắng dùng kèm bữa ăn, ánh nắng mùa hè thiêu đốt. Xung quanh đầy những người nước ngoài nói liến thoắng, động tác tay khoa trương. Nếu không cẩn thận sẽ đụng phải cánh tay đầy lông của họ. Mà thật sự là trai đẹp Ý có ở khắp nơi.


Biệt Đông được nhét đầy những điều mới mẻ cảm thấy mình như vừa chào đời, thấy cái gì cũng tò mò.


Lúc ăn cơm đã nhận được thông tin, có người tình nguyện chờ họ ở khách sạn. Lãnh Phong và Biệt Đông theo anh ta đến địa điểm triển lãm. Vì hợp tác với Quỹ Nghệ thuật Berlin và chương trình lưu trú, lần này tác phẩm của hắn không tham gia triển lãm quốc gia, mà được sắp xếp ở triển lãm nghệ thuật theo chủ đề.


Xung quanh đều là nhân viên công tác bận rộn, Biệt Đông và Lãnh Phong cũng đeo thẻ nhân viên. Đã gần đến giờ khai mạc, có rất nhiều tác phẩm đã được bố trí xong, còn một số tác phẩm đang được điều chỉnh cuối cùng. Cả triển lãm lấy nghệ thuật đương đại làm chủ, Lãnh Phong và Biệt Đông đi dạo khắp nơi. Biệt Đông nhận ra một điều, dù là hội họa, điêu khắc, hay là nghệ thuật trang trí, những tác phẩm có danh từ cụ thể được viết trên đó đều không giống với tên gọi của chúng. Ví dụ như cây không phải cây, mây cũng không phải mây, nhưng lại có sự tương đồng không thể diễn tả được với danh từ miêu tả. Biệt Đông nói ra thắc mắc trong lòng, Lãnh Phong cười nói: “Cho nên nghệ thuật không phải theo đuổi cái giống ở bề ngoài, mà là biểu đạt, những gì được làm ra là cây trong lòng, mây trong lòng, những lời trong lòng muốn nói với thế giới này, đây là nghệ thuật đương đại.”


Biệt Đông chợt nhận ra điều gì đó, cậu luôn xoắn xuýt những tác phẩm mình làm không giống đồ thật, nhưng chưa từng có ai nói với cậu rằng thứ cậu đang làm chính là nghệ thuật đương đại.


Thì ra là vậy.


Sau đó cậu nhìn thấy tác phẩm của Lãnh Phong, “Trường tương tư”.


Nếu cậu cảm thấy được hiểu sâu sắc khi lần đầu nhìn thấy tác phẩm điêu khắc của Lãnh Phong, thì bây giờ Biệt Đông nhìn tác phẩm không thể nói ra được hình dạng này một lúc đã muốn khóc.


Cậu nhìn thấy nỗi nhớ đang trên bờ vực bùng nổ nhưng lại cố sức kiềm chế, tràn qua buồng tim cậu như thủy triều.


Hình dáng tác của tác phẩm này không hoàn toàn cố định, Lãnh Phong cẩn thận điều chỉnh theo điều kiện hiện trường như ánh đèn, hình dáng từ các góc độ khác nhau.



Đột nhiên có một nhóm người đi tới chào Lãnh Phong. Lãnh Phong ngẩn ra một lát rồi vỗ tay chào họ. Sau đó chạy lại dắt tay Biệt Đông đi tới, giới thiệu từng người một. Biệt Đông nghe thấy hắn nói tiếng Anh với đối phương: “Đây là người yêu tôi, Biệt Đông.”


Sau đó nói tiếng Trung với Biệt Đông: “Họ đều là bạn bè nghệ sĩ anh quen ở nơi lưu trí, Elvin, Martin, Lợi Gia Hào.”


Biệt Đông mỉm cười gật đầu với từng người. Những người này trông rất thân thiện, chỉ có ánh mắt của người tên là Lợi Gia Hào im lặng nhìn chằm chằm Biệt Đông một lúc lâu, Biệt Đông hơi hoang mang.


Sau đó Lợi Gia Hào dùng tiếng Trung không trôi chảy nói: “Thì ra là thế, tôi hiểu rồi.”


Biệt Đông càng không hiểu gì, ngược lại thấy vẻ mặt Lãnh Phong hơi xấu hổ.


Mọi người hẹn cùng nhau đi ăn tối sau khi kết thúc. Lãnh Phong nhỏ giọng hỏi Biệt Đông có muốn đi không, nếu không muốn hắn sẽ tìm lý do từ chối. Nhưng Biệt Đông lại thấy không sao, cậu cảm thấy gặp bạn cũ ở nơi đất khách, cùng tụ tập một bữa là chuyện tốt.


Buổi tối mọi người chê khu vực xung quanh triển lãm quá chán, cố ý đến hòn đảo chính ăn cơm, chọn một nhà hàng trên nước.


Ngồi ngoài trời, lắng nghe tiếng nước, còn có nhóm người vừa chèo thuyền Gondola vừa hát gần xa. Biệt Đông cảm thấy không nóng nữa, gió thổi qua mặt nước, mềm mại dập dờn.


Đông người đương nhiên sẽ uống rượu. Mọi người lần đầu gặp Biệt Đông vẫn chưa thân lắm nên không uống nhiều với cậu, nhưng Lãnh Phong không thiếu được. Nhưng tửu lượng của hắn tốt, Biệt Đông cũng sẽ không ngăn cản hắn.


Lợi Gia Hào lại nhanh chóng hơi say, ánh mắt ngơ ngác đảo qua lại giữa Lãnh Phong và Biệt Đông. Biệt Đông luôn cảm thấy cậu ta có lời muốn nói, dáng vẻ kìm nén, không nói ra sẽ không thoải mái.


Lãnh Phong nhìn cậu ta, lại nói với Martin: “Gia Hào uống say rồi, có cần đưa cậu ấy về nghỉ trước không?”


Martin quay đầu hỏi Lợi Gia Hào, cậu ta xua tay: “Anh đừng căng thẳng như thế, tôi sẽ không làm gì đâu, lúc ở Berlin đã hết rồi, bây giờ càng không.”


??? Biệt Đông ngửi được mùi khác thường.



Cuối cùng, Lãnh Phong không chịu được ánh mắt luôn nhìn mình chằm chằm. Bản thân hắn hắn không sao, nhưng cảm thấy tình huống này không tôn trọng Biệt Đông cho lắm. Thế là hắn dẫn cậu đi trước. Biệt Đông đứng lên, Lợi Gia Hào lại gọi cậu từ phía sau: “Bạn trai cậu rất hấp dẫn, để mắt kỹ vào.”


Lãnh Phong bị lời nói chọc giận. Lợi Gia Hào từng có ý với hắn, hắn chưa bao giờ để trong lòng. Nếu không phải hôm nay gặp lại, có lẽ hắn sẽ không nhớ đến chuyện cũ nữa. Nhưng hôm nay gặp lại, hắn nhận ra Lợi Gia Hào dường như không “thoáng qua” như vậy.


Hai người đi dạo trong thành cổ, đi qua cây cầu này đến cây cầu khác, trăng tròn treo trên trời. Xung quanh là những người trẻ tuổi uống rượu ngoài trời, các cặp đôi hôn nhau mọi lúc mọi nơi. Venice về đêm tràn ngập hormone.


Biệt Đông chờ Lãnh Phong nói gì đó với cậu, nhưng Lãnh Phong không nói lời nào mà đột nhiên đề nghị: “Chúng ta đi xem phim đi?”


Biệt Đông ngẩn người, gật đầu theo thói quen.


Lãnh Phong bắt một chiếc thuyền, trao đổi với người chèo thuyền một lúc. Biệt Đông không hiểu, cậu thanh niên chèo thuyền ra dấu OK, sau đó chở họ dọc theo con sông quanh co.


Cho đến khi con thuyền ra khỏi thành cổ hướng ra biển lớn, Biệt Đông mới cảm thấy bất ngờ, hỏi Lãnh Phong: “Đi đâu vậy anh?”


“Xem phim.” Lãnh Phong ôm cậu, hai người lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi thoải mái trên thuyền, hắn chỉ phía trước: “Chỗ kia, chúng ta xem phim trên biển.”


Biệt Đông đứng lên, mới nhìn thấy một tấm màn khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên mặt biển tĩnh lặng cách đó không xa, bên trên đang chiếu phim. Có rất nhiều thuyền nhỏ như họ rải rác trước tấm màn, có khá nhiều khán giả ở “rạp chiếu phim” trên biển.


“Oa!” Lần đầu tiên cậu nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Trước kia chỉ biết là có “rạp chiếu phim ô tô”, nhưng phim trên biển thì quả là bất ngờ.


Chiếc thuyền chậm rãi đến gần màn hình, dừng lại ở một khoảng cách thích hợp. Người chèo thuyền cũng không vội, thoải mái nằm ở đuôi thuyền, dặn họ khi nào muốn đi thì gọi mình.


Mặt biển có gợn sóng nhẹ nhàng, chiếc thuyền như một tấm lưới giấc mơ. Bộ phim bằng tiếng Ý. Biệt Đông nhận ra cậu vừa xem bộ phim này trên chuyến bay đến Milan. Cậu khoác chăn, một mình xem “The Best of Youth “ hết sáu tiếng.


Ngay cả Lãnh Phong cũng kinh ngạc, hắn chưa xem phim này. Biệt Đông nói: “Hay lắm, kể về cuộc đời của hai anh em.”



Lãnh Phong hôn cậu: “Ừ.”


Thật ra chiếu phim gì không quan trọng. Cảnh đêm, sóng biển và tiếng gió, còn chiếc thuyền lắc lư và cái ôm vững chãi của người yêu, lần đầu tiên Biệt Đông cảm thấy lãng mạn còn say lòng người hơn cả rượu.


Cậu đã quên mất đoạn nhạc đệm của Lợi Gia Hào, lúc này Lãnh Phong lại nói bên tai cậu: “Lúc mới đến nơi tập trung, Lợi Gia Hào có ý với anh, muốn hẹn, nhưng anh không đồng ý.”


Biệt Đông nhớ lại, cảm thấy ngoại hình Lợi Gia Hào không kém, mặc dù không cùng kiểu với mình. Cậu nói: “Tại sao không đồng ý.”


Lãnh Phong lập tức im lặng, trợn to mắt: “Còn có thể vì sao nữa? Anh là người đàn ông đã có vợ mà!”


Biệt Đông cố ý trêu hắn, cười tủm tỉm: “Nếu anh không phải thì sao, nếu vẫn còn độc thân, có muốn hẹn không?”


Lãnh Phong á khẩu một lát, hơi định thần lại, còn hơi bất mãn: “Sao em không lo lắng chút nào vậy? Còn giống như mong đợi anh đi hẹn hò.”


“Không không không.” Biệt Đông bắt chước khẩu âm của Lợi Gia Hào: “Bạn trai em rất hấp dẫn, em rất lo lắng.”


Lãnh Phong bị chọc tức cười, xoa gáy thật mạnh: “Cứ giả vờ với anh đi.”


Biệt Đông nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi Lãnh Phong: “Vậy anh muốn em lo lắng à?”


Lãnh Phong vốn đang để bụng, lúc này cũng nghiêm túc suy nghĩ: “Anh muốn em lo lắng.”


“Tại sao?”


“Vì chỉ khi anh làm em yên tâm, cho em đủ cảm giác an toàn, em mới không lo lắng. Anh hy vọng mình không bao giờ làm em lo lắng.” Lãnh Phong nói.



Lời tác giả: cực lực giới thiệu bộ phim “The Best of Youth” này.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 95
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...