Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 94
72@-
Chương 94: Chức năng của bạn trai
Một mùa mưa nữa lại đến, mọi thứ ở Lê Tân bước vào mùa ế ẩm. Nhịp điệu của toàn bộ thành cổ đều chậm lại, hai người có thêm rất nhiều thời gian để ở nhà.
Biệt Đông kinh ngạc nhận ra mình đã bất giác học được rất nhiều kỹ năng “vô dụng” mà trước đây không hề tưởng tượng ra. Ví dụ như ngủ một giấc đến mười một giờ trưa vẫn không muốn dậy, hay như đói bụng nhưng không muốn nấu cơm, ngược lại sẽ đẩy người bên cạnh. Không học được cách làm nũng nhưng có thể gọi bằng giọng khàn ngắn ngủi: “Chồng ơi em đói.”
Sau đó ai kia đang ngủ khò khò sẽ dậy hâm nóng nữa, rán trứng, nướng bánh mì cho cậu. Đúng rồi, những kỹ thuật này đều do Biệt Đông dạy. Ban đầu chỉ sợ lúc Lãnh Phong ở nhà một mình sẽ đói, nhưng sau khi dạy, Lãnh Phong hào hứng làm bữa sáng cho Biệt Đông mấy ngày liền. Biệt Đông đột nhiên nhận ra, ơ, ai kia cũng khá hữu dụng đấy chứ nên chưa bao giờ từ chối.
Chức năng của bạn trai được khai thác từng chút một. Trước kia Biệt Đông không nhận ra điểm này, sau khi nhận ra thì bắt đầu không dừng lại được.
Mặc dù Lãnh Phong không nấu được bữa chính, nhưng làm brunch đơn giản để lót bụng vẫn không thành vấn đề. Ngoài ra dùng đồ điện gia dụng rất thuận tay, giải thoát Biệt Đông khỏi mấy việc nhà như giặt quần áo, lau nhà. Biệt Đông chỉ cần gọi một tiếng “Chồng ơi, hình như quần áo giặt xong rồi.” Lãnh Phong sẽ lấy quần áo ra khỏi máy giặt mang đi phơi. Biệt Đông lại gọi một tiếng: “Chồng ơi, hình như quần áo phơi khô rồi này.” Lãnh Phong lại chạy như điên ra ban công thu quần áo, gấp gọn hoặc treo từng cái lên. Biệt Đông ngồi vắt chân trên ghế sofa cười tủm tỉm nhìn, không hề đụng tay. Lãnh Phong cũng không hề nghĩ rằng “Trời ơi sao chỉ có mình mình làm việc”, lúc ôm quần áo đi ngang qua Biệt Đông còn tiện thể hôn cậu một cái.
Chao ôi, mình đúng là đồ vô dụng, Biệt Đông ngửa mặt nhìn trần nhà, nghĩ thầm.
Khi Lãnh Phong thu dọn quần áo xong đi xuống tầng, trực tiếp xách chân trần của Biệt Đông trên ghế sofa lên. Biệt Đông sợ nhột nên muốn tránh, Lãnh Phong vỗ mông cậu: “Không mang tất vào, để chân trần chạy tới chạy lui, muốn bị cảm à.” Vừa nói vừa mang tất dày đi ở nhà cho cậu.
Biệt Đông láo xược vòng chân qua cổ Lãnh Phong, “Ở đây ấm, sẽ không bị cảm.”
Lãnh Phong cứng đờ một lát nhưng cũng không tránh, để chân trong cổ mình ủ ấm, còn nắm lấy hôn một cái, lại mang tất vào: “Giờ không lạnh nữa đúng không?”
“Không lạnh.” Biệt Đông ngửa mặt ra, đôi chân không thành thật trượt lên xuống trên người bạn trai, trượt từ cổ đến ngực rồi đến bụng, lại đi xuống đạp nhẹ lên chỗ kia xoa xoa.
Lãnh Phong dừng tay, nắm lấy mắt cá chân Biệt Đông nhưng không dùng lực, mặc cho cậu xoa bóp bộ phận nào đó như vắt sữa: “Em xong rồi, em làm đó, em phải chịu trách nhiệm.”
Biệt Đông cười cong mắt, “Được, tới đây.”
…
Hai người đang đùa nghịch trên sofa, vẫn chưa thỏa mãn thì trời mưa như trút nước, Lãnh Phong thở hổn hển nói: “Chờ một lát, rồi làm trận nữa.”
Toàn thân Biệt Đông nóng bừng, mặt và mắt đều đỏ, cũng thở hổn hển: “Làm thì làm.”
Thời tiết này chẳng phải rất thích hợp để không ra khỏi cửa đại chiến ba trăm hiệp sao.
Điện thoại của Lãnh Phong lại đổ chuông, không biết kẹt trong khe hở nào của ghế sofa. Hai người tìm xung quanh một lúc, Biệt Đông tìm được rồi đưa tới: “Là anh Thiệu.”
Người đại diện không có việc gì sẽ không gọi điện, Lãnh Phong nghe máy. Thiệu Kỳ Hoa không nói lời thừa thãi, hỏi thẳng: “Gần đây cậu không kiểm tra email đúng không?”
Hả? Lãnh Phong thực sự không thường xuyên kiểm tra email. Hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: “Bên Berlin có tin tức rồi à?”
Tiếng cười của Thiệu Kỳ Hoa cách điện thoại cũng không ngăn được, “Chuẩn bị đến triển lãm Venice Biennale đi, tác phẩm của cậu được chọn rồi.”
Lãnh Phong đã mở loa ngoài, Biệt Đông cũng nghe thấy câu nói này, cậu ôm ngực, cảm thấy tim đập thình thịch.
Lãnh Phong cười khẽ nhìn cậu. Thiệu Kỳ Hoa vẫn đang nói gì đó trong điện thoại. Hai người hoàn toàn như không nghe thấy, cuối cùng chỉ nghe thấy đầu kia điện thoại gọi tên Lãnh Phong mấy lần, dặn dò hắn: “Cậu mau kiểm tra email đi, trong đó có thông tin phê duyệt của trụ sở Berlin và Biennale. Có một list các bước cậu cần làm và giấy tờ cần thiết, tuyệt đối đừng chậm trễ, nhanh lên.”
“Vâng, em đi xem ngay đây.” Sau khi cúp điện thoại, hai người không tiếp tục làm loạn nữa. Lãnh Phong với cái chăn trên ghế sofa quấn quanh người Biệt Đông, còn mình không kịp mặc quần áo, tr*n tr**ng khiêng người chạy lên phòng sách trên tầng hai.
Berlin và Biennale gửi hai email riêng. Lãnh Phong xem email của trụ sở trước, là tiếng Đức, hắn dịch cho Biệt Đông nghe. Trong nhóm nghệ sĩ lưu trú có rất nhiều tác phẩm được duyệt và đưa đến Biennale, hắn thấy tên của Lợi Gia Hào cũng nằm trong đó. Tác phẩm của cậu ta là một video thử nghiệm đa phương tiện. Còn email của Biennale, Lãnh Phong điền thông tin cá nhân theo danh sách họ gửi rồi trả lời mail. Tác phẩm của hắn lớn, trong mục hỏi có cần trực tiếp có mặt để chuẩn bị cho triển lãm không, hắn điền “Có”, ở cột có cần nhân viên đi cùng không, hắn viết “Có”, danh sách nhân viên viết: Biệt Đông, bạn đời.
“Cục cưng ơi, chúng ta sẽ cùng đến châu Âu.” Lãnh Phong thực sự rất vui, hôn mạnh Biệt Đông một cái. Những phong cảnh hắn từng đi qua và trải nghiệm, cuối cùng cũng có thể đưa Biệt Đông đi qua với một lý do mà cậu không thể từ chối.
Bây giờ Biệt Đông sẽ không nói “Anh đi đi, em ở nhà chờ anh” nữa. Trải qua một lần chia xa, nếu không cần thiết cậu sẽ không xa cách người yêu nữa.
Biệt Đông không có hộ chiếu, hộ khẩu của cậu vẫn ở quê. Vì vậy hai người lại bay đến Đông Bắc làm hộ chiếu, sau đó là thị thực và nhiều việc vặt khác. Biệt Đông chỉ cảm thấy ra nước ngoài một chuyến quá phiền phức. Lãnh Phong nói: “Lần này ra nước ngoài, trên sổ có một con dấu, anh sẽ xin cho em thị thực nhiều năm, sau này sẽ thuận tiện.”
Dù sao Biệt Đông cũng không hiểu những chuyện này, Lãnh Phong nói thế nào thì thế đó. Chỉ là cậu đột nhiên nghĩ, sau chuyến đi này, Lãnh Phong thực sự là một “Nghệ thuật gia quốc tế”, sau này hẳn sẽ thường xuyên có triển lãm, sự kiện… trong và ngoài nước, sẽ đi khắp thế giới. Như vậy, mình cũng sẽ đi khắp thế giới theo anh ấy… Cái này giống như, mấy chính trị gia thường dẫn theo “đệ nhất phu nhân” khi đi nước ngoài. Biệt Đông nghĩ, mình là “đệ nhất phu nhân” của Lãnh Phong.
Ha ha ha… Biệt Đông tự làm mình vui vẻ, cái tên này vẫn hơi buồn cười lại hơn xấu hổ, dù thế nào cậu cũng sẽ không nói ra. Nhưng đứng cạnh một người bạn trai như vậy, trong lòng vô cùng vô cùng hãnh diện.
Triển lãm Biennale vẫn chưa bắt đầu, nhưng trên trang web chính thức đã có thông tin cho lần tổ chức này. Tên của Lãnh Phong được liệt kê nổi bật, Biệt Đông dùng trình độ tiếng anh còn sót lại của mình miễn cưỡng đọc hiểu thông tin của Lãnh Phong trên trang web chính thức. Nhưng bên trên không có thông tin tác phẩm, chỉ có một cái tên, còn là tiếng Anh và tiếng Đức. Biệt Đông hỏi: “Cái này nghĩa là trường tương tư à anh?”
“Đúng.”
Bên cạnh tên tác phẩm có một đoạn chú thích ngắn, lần này Biệt Đông hiểu vì bên cạnh tiếng Anh và tiếng Đức có tiếng Trung, là bài thơ của Tô Vũ:
Phu thê kết tóc xe tơ
** *n thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau
Sống còn, trở lại gặp nhau
Chết đi, vĩnh viễn ôm sầu tương tư…
(bản dịch của Nham Doanh Doanh)
Internet Trung Quốc theo sát phía sau, các bài viết về việc Lãnh Phong tham gia triển lãm Biennale cũng nhao nhao nổ ra. Trong những bài viết này, ngoài sự khẳng định Lãnh Phong trong học thuật, cũng vì tác phẩm này của hắn, còn có rất nhiều dò tìm câu chuyện đằng sau tác phẩm của hắn.
Tinh thần hóng hớt ở mọi ngành nghề luôn hừng hực khí thế, giới nghệ thuật luôn là nơi sản xuất nhiều tin đồn.
Nhưng Lãnh Phong hoàn toàn không có ý định nghe giấu với những “dò tìm” này. Chỉ cần có người hỏi, hắn sẽ thẳng thắn nói cho đối phương biết tác phẩm là nhớ nhung người yêu của hắn.
Có một kênh truyền thông video rất nổi tiếng muốn phỏng vấn Lãnh Phong. Kênh truyền thông này nổi tiếng với việc phỏng vấn hàng loạt nhân vật gây tranh cãi, liên quan đến mọi ngành nghề. Các cuộc phỏng vấn của họ thường được trình bày dưới dạng video tài liệu. Cũng có ghi chép hằng ngày của những người được phỏng vấn. Chủ đề sắc bén, hình ảnh chân thực, dẫn dắt nhân vật đưa ra những suy nghĩ và quan điểm chân thật nhất của mình, nhưng không cố ý phán xét.
Lãnh Phong biết kênh truyền thông này, video tài liệu nổi tiếng nhất của họ là về một nghệ sĩ nổi tiếng đã giải nghệ khỏi ngành giải trí vì bê bối t*nh d*c. Chất lượng video đó rất tốt, Lãnh Phong và Biệt Đông cùng xem lại video kia, quyết định sẽ nhận phỏng vấn của họ. Hơn nữa, Lãnh Phong đã thuyết phục Biệt Đông, cả hai cùng phỏng vấn.
Bên ekip đạo diễn không đông lắm, chỉ có đạo diễn, ba quay phim và hai kỹ sư âm thanh. Mọi chủ đề trao đổi đều diễn ra ngoài máy quay với đạo diễn.
Biệt Đông chưa từng trải qua tình huống này. Khi máy quay được dựng lên, cậu hơi luống cuống tay chân, vô thức nhìn chằm chằm Lãnh Phong. Đây là phản ứng bản năng khi cậu thiếu cảm giác an toàn, Lãnh Phong khẽ nói với cậu: “Không sao, em cứ xem như họ không tồn tại, nếu thấy không thoải mái có thể nói thẳng với họ đừng quay nữa.”
Quay phim cũng phối hợp nói: “Đúng đúng, chúng tôi đều là robot quay phim không cảm xúc, lúc nào không tiện quay cậu cứ lên tiếng là được.”
Thật ra Biệt Đông là người rất hợp tác, cậu chỉ không quen. Đạo diễn cũng biết, người nghiệp dư đều trải qua quá trình này khi đứng trước ống kính, vì vậy đã dành nhiều thời gian chỉ để quay video cuộc sống thường này của họ, thỉnh thoảng nói chuyện với họ qua ống kính. Cực kỳ kiên nhẫn chờ suốt một tuần cho đến khi Biệt Đông gần như quen với sự tồn tại của ống kính.
Nhưng dù vậy Biệt Đông vẫn rất xấu hổ khi thân mật với Lãnh Phong trước ống kính. Thỉnh thoảng Lãnh Phong ở nhà đi ngang qua muốn hôn cậu theo thói quen đều bị Biệt Đông chặn lại, nhiều nhất có thể hôn má, đỉnh đầu hoặc thái dương. Lãnh Phong không khỏi nhìn ống kính phàn nàn: “Rốt cuộc khi nào các anh mới quay xong? Nếu còn không quay xong, tôi sắp bị vợ đuổi ra khỏi nhà rồi.”
Cuối cùng mới quay phỏng vấn, ngay tại phòng khách ở tầng một.
Phòng khách đã bỏ trống một khoảng thời gian, bây giờ đã hoàn toàn khác so với lúc đầu Biệt Đông nhìn thấy. Khu vực làm việc chất đầy các vật liệu và tác phẩm chưa hoàn thành của hai người, đá, đất sét điêu khắc, gỗ, kim loại… Phòng làm việc điêu khắc luôn bừa bộn hơn phòng làm việc mỹ thuật bình thường. Nhưng Biệt Đông nhìn khu vực làm việc “bừa bộn” này và nghĩ, bừa bộn vẫn tốt hơn, lộn xộn chứng tỏ có sức sống, sẽ không còn nhìn thấy Lãnh Phong lạnh lùng kia nữa.
Đạo diễn: “Tại sao hai cậu lại đến Lê Tân?”
Lãnh Phong: “Chúng tôi… Thật ra đều là hai người đã đến bước đường cùng sau đó mới đến đây. Anh biết không, khi con người đang đi xuống dốc và không còn gì để mất, thật ra trong lòng sẽ rất bình tĩnh. Lúc tôi mới đến là như vậy, tôi nghĩ Tiểu Đông cũng không khác mấy.”
Biệt Đông (cười): “Anh Phong ít nhất còn có tiền, em mới là hai bàn tay trắng, lúc mới đến trên người chỉ mười mấy đồng tiền xu.”
Lãnh Phong xoa đầu Biệt Đông.
Đạo diễn: “Vậy các cậu nhận xét thế nào về cuộc sống ở Lê Tân?”
Lãnh Phong (trực tiếp nắm tay Biệt Đông): “Là cuộc sống tốt nhất từng có trong đời này, sau này cũng vậy.”
Biệt Đông (muốn rút tay ra nhưng không được): “Em cũng vậy, em vốn nghĩ cuộc sống rất khó khăn, em đã quen rồi, nhưng sau đó nhận ra không phải vậy…” (nhìn Lãnh Phong, cười không nói gì)
Đạo diễn: “Anh Lãnh, trong giới này vẫn có rất nhiều người không thừa nhận anh, cho rằng nghệ sĩ dựa vào Muse mới có thể khơi dậy cảm hứng sáng tác không được xem là người sáng tạo thật sự, anh nghĩ sao?”
Lãnh Phong (Vẫn cầm tay): “Không sao cả, không phải nghệ sĩ thì không phải thôi. Thân phận nghệ sĩ quan trọng lắm sao? Những thứ tôi đang có được bây giờ không phải vì tôi là nghệ sĩ, mà vì tôi yêu một người, vì em ấy mới có tất cả những gì đang có. Tất cả những điều này được em ấy mang đến, nếu có một ngày bị em ấy mang đi, tôi cũng không một lời oán giận.”
Đạo diễn: “Bị cậu ấy mang đi nghĩa là?”
Lãnh Phong: “Ví dụ như Tiểu Đông không yêu tôi nữa và rời đi, hoặc là một trong hai chúng tôi chết, hoặc là cùng chết.”
Đạo diễn (nghĩ thầm): Nghệ sĩ đúng là nghệ sĩ, không ngại từ chết.
Biệt Đông (bình tĩnh nhìn vào ống kính): “Sẽ chết, nhưng sẽ không hết yêu, sẽ không rời đi.”
Đạo diễn: “Được được, tôi biết rồi.”
Đạo diễn: “Tiểu Đông, cậu đánh giá tác phẩm của mình như thế nào? Cậu có để ý đến sự hoang dại mà người khác nói không?”
Biệt Đông (suy nghĩ): “Để ý, tôi thích từ này.” (cười tinh nghịch).
Lãnh Phong: “Từ này thực sự chọc trúng tim em ấy rồi.”
Biệt Đông: “Tôi là một người nghiệp dư, chưa từng được đào tạo mỹ thuật chính quy, tôi hoàn toàn không hiểu rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành trong những bài viết đó, nhưng tôi hiểu sinh mạng là gì, yêu là gì, đau là gì. Hiểu được cảm giác bị tước đoạt đến khi không còn gì cả, cũng hiểu một chút xíu cảm giác có được và sở hữu… Những điều này đều rất đáng quý, và là tất cả những gì tôi có.”
Đạo diễn (im lặng): “Cậu có rất nhiều.”
Biệt Đông (nhìn Lãnh Phong cười): “Đúng, rất nhiều.”
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 94: Chức năng của bạn trai
Một mùa mưa nữa lại đến, mọi thứ ở Lê Tân bước vào mùa ế ẩm. Nhịp điệu của toàn bộ thành cổ đều chậm lại, hai người có thêm rất nhiều thời gian để ở nhà.
Biệt Đông kinh ngạc nhận ra mình đã bất giác học được rất nhiều kỹ năng “vô dụng” mà trước đây không hề tưởng tượng ra. Ví dụ như ngủ một giấc đến mười một giờ trưa vẫn không muốn dậy, hay như đói bụng nhưng không muốn nấu cơm, ngược lại sẽ đẩy người bên cạnh. Không học được cách làm nũng nhưng có thể gọi bằng giọng khàn ngắn ngủi: “Chồng ơi em đói.”
Sau đó ai kia đang ngủ khò khò sẽ dậy hâm nóng nữa, rán trứng, nướng bánh mì cho cậu. Đúng rồi, những kỹ thuật này đều do Biệt Đông dạy. Ban đầu chỉ sợ lúc Lãnh Phong ở nhà một mình sẽ đói, nhưng sau khi dạy, Lãnh Phong hào hứng làm bữa sáng cho Biệt Đông mấy ngày liền. Biệt Đông đột nhiên nhận ra, ơ, ai kia cũng khá hữu dụng đấy chứ nên chưa bao giờ từ chối.
Chức năng của bạn trai được khai thác từng chút một. Trước kia Biệt Đông không nhận ra điểm này, sau khi nhận ra thì bắt đầu không dừng lại được.
Mặc dù Lãnh Phong không nấu được bữa chính, nhưng làm brunch đơn giản để lót bụng vẫn không thành vấn đề. Ngoài ra dùng đồ điện gia dụng rất thuận tay, giải thoát Biệt Đông khỏi mấy việc nhà như giặt quần áo, lau nhà. Biệt Đông chỉ cần gọi một tiếng “Chồng ơi, hình như quần áo giặt xong rồi.” Lãnh Phong sẽ lấy quần áo ra khỏi máy giặt mang đi phơi. Biệt Đông lại gọi một tiếng: “Chồng ơi, hình như quần áo phơi khô rồi này.” Lãnh Phong lại chạy như điên ra ban công thu quần áo, gấp gọn hoặc treo từng cái lên. Biệt Đông ngồi vắt chân trên ghế sofa cười tủm tỉm nhìn, không hề đụng tay. Lãnh Phong cũng không hề nghĩ rằng “Trời ơi sao chỉ có mình mình làm việc”, lúc ôm quần áo đi ngang qua Biệt Đông còn tiện thể hôn cậu một cái.
Chao ôi, mình đúng là đồ vô dụng, Biệt Đông ngửa mặt nhìn trần nhà, nghĩ thầm.
Khi Lãnh Phong thu dọn quần áo xong đi xuống tầng, trực tiếp xách chân trần của Biệt Đông trên ghế sofa lên. Biệt Đông sợ nhột nên muốn tránh, Lãnh Phong vỗ mông cậu: “Không mang tất vào, để chân trần chạy tới chạy lui, muốn bị cảm à.” Vừa nói vừa mang tất dày đi ở nhà cho cậu.
Biệt Đông láo xược vòng chân qua cổ Lãnh Phong, “Ở đây ấm, sẽ không bị cảm.”
Lãnh Phong cứng đờ một lát nhưng cũng không tránh, để chân trong cổ mình ủ ấm, còn nắm lấy hôn một cái, lại mang tất vào: “Giờ không lạnh nữa đúng không?”
“Không lạnh.” Biệt Đông ngửa mặt ra, đôi chân không thành thật trượt lên xuống trên người bạn trai, trượt từ cổ đến ngực rồi đến bụng, lại đi xuống đạp nhẹ lên chỗ kia xoa xoa.
Lãnh Phong dừng tay, nắm lấy mắt cá chân Biệt Đông nhưng không dùng lực, mặc cho cậu xoa bóp bộ phận nào đó như vắt sữa: “Em xong rồi, em làm đó, em phải chịu trách nhiệm.”
Biệt Đông cười cong mắt, “Được, tới đây.”
…
Hai người đang đùa nghịch trên sofa, vẫn chưa thỏa mãn thì trời mưa như trút nước, Lãnh Phong thở hổn hển nói: “Chờ một lát, rồi làm trận nữa.”
Toàn thân Biệt Đông nóng bừng, mặt và mắt đều đỏ, cũng thở hổn hển: “Làm thì làm.”
Thời tiết này chẳng phải rất thích hợp để không ra khỏi cửa đại chiến ba trăm hiệp sao.
Điện thoại của Lãnh Phong lại đổ chuông, không biết kẹt trong khe hở nào của ghế sofa. Hai người tìm xung quanh một lúc, Biệt Đông tìm được rồi đưa tới: “Là anh Thiệu.”
Người đại diện không có việc gì sẽ không gọi điện, Lãnh Phong nghe máy. Thiệu Kỳ Hoa không nói lời thừa thãi, hỏi thẳng: “Gần đây cậu không kiểm tra email đúng không?”
Hả? Lãnh Phong thực sự không thường xuyên kiểm tra email. Hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: “Bên Berlin có tin tức rồi à?”
Tiếng cười của Thiệu Kỳ Hoa cách điện thoại cũng không ngăn được, “Chuẩn bị đến triển lãm Venice Biennale đi, tác phẩm của cậu được chọn rồi.”
Lãnh Phong đã mở loa ngoài, Biệt Đông cũng nghe thấy câu nói này, cậu ôm ngực, cảm thấy tim đập thình thịch.
Lãnh Phong cười khẽ nhìn cậu. Thiệu Kỳ Hoa vẫn đang nói gì đó trong điện thoại. Hai người hoàn toàn như không nghe thấy, cuối cùng chỉ nghe thấy đầu kia điện thoại gọi tên Lãnh Phong mấy lần, dặn dò hắn: “Cậu mau kiểm tra email đi, trong đó có thông tin phê duyệt của trụ sở Berlin và Biennale. Có một list các bước cậu cần làm và giấy tờ cần thiết, tuyệt đối đừng chậm trễ, nhanh lên.”
“Vâng, em đi xem ngay đây.” Sau khi cúp điện thoại, hai người không tiếp tục làm loạn nữa. Lãnh Phong với cái chăn trên ghế sofa quấn quanh người Biệt Đông, còn mình không kịp mặc quần áo, tr*n tr**ng khiêng người chạy lên phòng sách trên tầng hai.
Berlin và Biennale gửi hai email riêng. Lãnh Phong xem email của trụ sở trước, là tiếng Đức, hắn dịch cho Biệt Đông nghe. Trong nhóm nghệ sĩ lưu trú có rất nhiều tác phẩm được duyệt và đưa đến Biennale, hắn thấy tên của Lợi Gia Hào cũng nằm trong đó. Tác phẩm của cậu ta là một video thử nghiệm đa phương tiện. Còn email của Biennale, Lãnh Phong điền thông tin cá nhân theo danh sách họ gửi rồi trả lời mail. Tác phẩm của hắn lớn, trong mục hỏi có cần trực tiếp có mặt để chuẩn bị cho triển lãm không, hắn điền “Có”, ở cột có cần nhân viên đi cùng không, hắn viết “Có”, danh sách nhân viên viết: Biệt Đông, bạn đời.
“Cục cưng ơi, chúng ta sẽ cùng đến châu Âu.” Lãnh Phong thực sự rất vui, hôn mạnh Biệt Đông một cái. Những phong cảnh hắn từng đi qua và trải nghiệm, cuối cùng cũng có thể đưa Biệt Đông đi qua với một lý do mà cậu không thể từ chối.
Bây giờ Biệt Đông sẽ không nói “Anh đi đi, em ở nhà chờ anh” nữa. Trải qua một lần chia xa, nếu không cần thiết cậu sẽ không xa cách người yêu nữa.
Biệt Đông không có hộ chiếu, hộ khẩu của cậu vẫn ở quê. Vì vậy hai người lại bay đến Đông Bắc làm hộ chiếu, sau đó là thị thực và nhiều việc vặt khác. Biệt Đông chỉ cảm thấy ra nước ngoài một chuyến quá phiền phức. Lãnh Phong nói: “Lần này ra nước ngoài, trên sổ có một con dấu, anh sẽ xin cho em thị thực nhiều năm, sau này sẽ thuận tiện.”
Dù sao Biệt Đông cũng không hiểu những chuyện này, Lãnh Phong nói thế nào thì thế đó. Chỉ là cậu đột nhiên nghĩ, sau chuyến đi này, Lãnh Phong thực sự là một “Nghệ thuật gia quốc tế”, sau này hẳn sẽ thường xuyên có triển lãm, sự kiện… trong và ngoài nước, sẽ đi khắp thế giới. Như vậy, mình cũng sẽ đi khắp thế giới theo anh ấy… Cái này giống như, mấy chính trị gia thường dẫn theo “đệ nhất phu nhân” khi đi nước ngoài. Biệt Đông nghĩ, mình là “đệ nhất phu nhân” của Lãnh Phong.
Ha ha ha… Biệt Đông tự làm mình vui vẻ, cái tên này vẫn hơi buồn cười lại hơn xấu hổ, dù thế nào cậu cũng sẽ không nói ra. Nhưng đứng cạnh một người bạn trai như vậy, trong lòng vô cùng vô cùng hãnh diện.
Triển lãm Biennale vẫn chưa bắt đầu, nhưng trên trang web chính thức đã có thông tin cho lần tổ chức này. Tên của Lãnh Phong được liệt kê nổi bật, Biệt Đông dùng trình độ tiếng anh còn sót lại của mình miễn cưỡng đọc hiểu thông tin của Lãnh Phong trên trang web chính thức. Nhưng bên trên không có thông tin tác phẩm, chỉ có một cái tên, còn là tiếng Anh và tiếng Đức. Biệt Đông hỏi: “Cái này nghĩa là trường tương tư à anh?”
“Đúng.”
Bên cạnh tên tác phẩm có một đoạn chú thích ngắn, lần này Biệt Đông hiểu vì bên cạnh tiếng Anh và tiếng Đức có tiếng Trung, là bài thơ của Tô Vũ:
Phu thê kết tóc xe tơ
** *n thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau
Sống còn, trở lại gặp nhau
Chết đi, vĩnh viễn ôm sầu tương tư…
(bản dịch của Nham Doanh Doanh)
Internet Trung Quốc theo sát phía sau, các bài viết về việc Lãnh Phong tham gia triển lãm Biennale cũng nhao nhao nổ ra. Trong những bài viết này, ngoài sự khẳng định Lãnh Phong trong học thuật, cũng vì tác phẩm này của hắn, còn có rất nhiều dò tìm câu chuyện đằng sau tác phẩm của hắn.
Tinh thần hóng hớt ở mọi ngành nghề luôn hừng hực khí thế, giới nghệ thuật luôn là nơi sản xuất nhiều tin đồn.
Nhưng Lãnh Phong hoàn toàn không có ý định nghe giấu với những “dò tìm” này. Chỉ cần có người hỏi, hắn sẽ thẳng thắn nói cho đối phương biết tác phẩm là nhớ nhung người yêu của hắn.
Có một kênh truyền thông video rất nổi tiếng muốn phỏng vấn Lãnh Phong. Kênh truyền thông này nổi tiếng với việc phỏng vấn hàng loạt nhân vật gây tranh cãi, liên quan đến mọi ngành nghề. Các cuộc phỏng vấn của họ thường được trình bày dưới dạng video tài liệu. Cũng có ghi chép hằng ngày của những người được phỏng vấn. Chủ đề sắc bén, hình ảnh chân thực, dẫn dắt nhân vật đưa ra những suy nghĩ và quan điểm chân thật nhất của mình, nhưng không cố ý phán xét.
Lãnh Phong biết kênh truyền thông này, video tài liệu nổi tiếng nhất của họ là về một nghệ sĩ nổi tiếng đã giải nghệ khỏi ngành giải trí vì bê bối t*nh d*c. Chất lượng video đó rất tốt, Lãnh Phong và Biệt Đông cùng xem lại video kia, quyết định sẽ nhận phỏng vấn của họ. Hơn nữa, Lãnh Phong đã thuyết phục Biệt Đông, cả hai cùng phỏng vấn.
Bên ekip đạo diễn không đông lắm, chỉ có đạo diễn, ba quay phim và hai kỹ sư âm thanh. Mọi chủ đề trao đổi đều diễn ra ngoài máy quay với đạo diễn.
Biệt Đông chưa từng trải qua tình huống này. Khi máy quay được dựng lên, cậu hơi luống cuống tay chân, vô thức nhìn chằm chằm Lãnh Phong. Đây là phản ứng bản năng khi cậu thiếu cảm giác an toàn, Lãnh Phong khẽ nói với cậu: “Không sao, em cứ xem như họ không tồn tại, nếu thấy không thoải mái có thể nói thẳng với họ đừng quay nữa.”
Quay phim cũng phối hợp nói: “Đúng đúng, chúng tôi đều là robot quay phim không cảm xúc, lúc nào không tiện quay cậu cứ lên tiếng là được.”
Thật ra Biệt Đông là người rất hợp tác, cậu chỉ không quen. Đạo diễn cũng biết, người nghiệp dư đều trải qua quá trình này khi đứng trước ống kính, vì vậy đã dành nhiều thời gian chỉ để quay video cuộc sống thường này của họ, thỉnh thoảng nói chuyện với họ qua ống kính. Cực kỳ kiên nhẫn chờ suốt một tuần cho đến khi Biệt Đông gần như quen với sự tồn tại của ống kính.
Nhưng dù vậy Biệt Đông vẫn rất xấu hổ khi thân mật với Lãnh Phong trước ống kính. Thỉnh thoảng Lãnh Phong ở nhà đi ngang qua muốn hôn cậu theo thói quen đều bị Biệt Đông chặn lại, nhiều nhất có thể hôn má, đỉnh đầu hoặc thái dương. Lãnh Phong không khỏi nhìn ống kính phàn nàn: “Rốt cuộc khi nào các anh mới quay xong? Nếu còn không quay xong, tôi sắp bị vợ đuổi ra khỏi nhà rồi.”
Cuối cùng mới quay phỏng vấn, ngay tại phòng khách ở tầng một.
Phòng khách đã bỏ trống một khoảng thời gian, bây giờ đã hoàn toàn khác so với lúc đầu Biệt Đông nhìn thấy. Khu vực làm việc chất đầy các vật liệu và tác phẩm chưa hoàn thành của hai người, đá, đất sét điêu khắc, gỗ, kim loại… Phòng làm việc điêu khắc luôn bừa bộn hơn phòng làm việc mỹ thuật bình thường. Nhưng Biệt Đông nhìn khu vực làm việc “bừa bộn” này và nghĩ, bừa bộn vẫn tốt hơn, lộn xộn chứng tỏ có sức sống, sẽ không còn nhìn thấy Lãnh Phong lạnh lùng kia nữa.
Đạo diễn: “Tại sao hai cậu lại đến Lê Tân?”
Lãnh Phong: “Chúng tôi… Thật ra đều là hai người đã đến bước đường cùng sau đó mới đến đây. Anh biết không, khi con người đang đi xuống dốc và không còn gì để mất, thật ra trong lòng sẽ rất bình tĩnh. Lúc tôi mới đến là như vậy, tôi nghĩ Tiểu Đông cũng không khác mấy.”
Biệt Đông (cười): “Anh Phong ít nhất còn có tiền, em mới là hai bàn tay trắng, lúc mới đến trên người chỉ mười mấy đồng tiền xu.”
Lãnh Phong xoa đầu Biệt Đông.
Đạo diễn: “Vậy các cậu nhận xét thế nào về cuộc sống ở Lê Tân?”
Lãnh Phong (trực tiếp nắm tay Biệt Đông): “Là cuộc sống tốt nhất từng có trong đời này, sau này cũng vậy.”
Biệt Đông (muốn rút tay ra nhưng không được): “Em cũng vậy, em vốn nghĩ cuộc sống rất khó khăn, em đã quen rồi, nhưng sau đó nhận ra không phải vậy…” (nhìn Lãnh Phong, cười không nói gì)
Đạo diễn: “Anh Lãnh, trong giới này vẫn có rất nhiều người không thừa nhận anh, cho rằng nghệ sĩ dựa vào Muse mới có thể khơi dậy cảm hứng sáng tác không được xem là người sáng tạo thật sự, anh nghĩ sao?”
Lãnh Phong (Vẫn cầm tay): “Không sao cả, không phải nghệ sĩ thì không phải thôi. Thân phận nghệ sĩ quan trọng lắm sao? Những thứ tôi đang có được bây giờ không phải vì tôi là nghệ sĩ, mà vì tôi yêu một người, vì em ấy mới có tất cả những gì đang có. Tất cả những điều này được em ấy mang đến, nếu có một ngày bị em ấy mang đi, tôi cũng không một lời oán giận.”
Đạo diễn: “Bị cậu ấy mang đi nghĩa là?”
Lãnh Phong: “Ví dụ như Tiểu Đông không yêu tôi nữa và rời đi, hoặc là một trong hai chúng tôi chết, hoặc là cùng chết.”
Đạo diễn (nghĩ thầm): Nghệ sĩ đúng là nghệ sĩ, không ngại từ chết.
Biệt Đông (bình tĩnh nhìn vào ống kính): “Sẽ chết, nhưng sẽ không hết yêu, sẽ không rời đi.”
Đạo diễn: “Được được, tôi biết rồi.”
Đạo diễn: “Tiểu Đông, cậu đánh giá tác phẩm của mình như thế nào? Cậu có để ý đến sự hoang dại mà người khác nói không?”
Biệt Đông (suy nghĩ): “Để ý, tôi thích từ này.” (cười tinh nghịch).
Lãnh Phong: “Từ này thực sự chọc trúng tim em ấy rồi.”
Biệt Đông: “Tôi là một người nghiệp dư, chưa từng được đào tạo mỹ thuật chính quy, tôi hoàn toàn không hiểu rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành trong những bài viết đó, nhưng tôi hiểu sinh mạng là gì, yêu là gì, đau là gì. Hiểu được cảm giác bị tước đoạt đến khi không còn gì cả, cũng hiểu một chút xíu cảm giác có được và sở hữu… Những điều này đều rất đáng quý, và là tất cả những gì tôi có.”
Đạo diễn (im lặng): “Cậu có rất nhiều.”
Biệt Đông (nhìn Lãnh Phong cười): “Đúng, rất nhiều.”
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 94
10.0/10 từ 47 lượt.