Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 86

80@-

Chương 86: “Con rể…”


Từ sau đêm giao thừa, Lãnh Phong vẫn chưa có tin tức gì mới.


Biệt Đông biết hắn đã chính thức bắt đầu sáng tác nghệ thuật ở nơi tập trung. Rất lâu sau đó, đêm khuya một ngày nọ cậu đột nhiên nhận được tin nhắn của Lãnh Phong, là một câu thơ: “Sống còn, trở lại gặp nhau, chết đi, vĩnh viễn ôm sầu tương tư. Vợ ơi, đừng quên anh.”


Sáng hôm sau Biệt Đông mới nhìn thấy. Cậu tìm kiếm mới biết được nguồn gốc của câu thơ, nói gì mà hai câu thơ này rất nặng, chỉ cần anh còn sống nhất định sẽ quay về, cho dù bất hạnh chết cũng sẽ luôn nhớ đến em.


Biệt Đông tìm được tác giả bài thơ này là Tô Vũ, khi còn trẻ là trung lang tướng của Hán Vũ Đế. Năm 100 TCN (năm Thiên Hán thứ nhất), người Hung nô tỏ thiện chí với nhà Hán, thả các sứ thần Hán đã từng giam giữ. Vì vậy Hán Vũ Đế cử Tô Vũ dẫn sứ thần sang Hung nô, trả lại các sứ thần Hung nô bị nhà Hán giam giữ. Trước khi lên đường, Tô Vũ từ biệt vợ, lưu luyến không rời, đa cảm viết một bài thơ. Kết quả chuyến đi này quả nhiên khó trở về. Sau mười chín năm chăn cừu ở biển Bắc, khi trở về quên hương tóc mai đã bạc trắng.


Biệt Đông ngửa đầu nghĩ, nếu lúc này là thời đại chiến tranh, sự chia ly của họ có thể là chuyện cả đời. Khi đi dương liễu còn xanh, đến khi gặp lại, cả hai đã là ông già râu bạc trắng. Không biết tại sao, nghĩ đến cảnh tượng ấy Biệt Đông hơi chua xót lại hơi buồn cười.


Đến khi cậu và Lãnh Phong râu bạc trắng, Lãnh Phong có còn gọi cậu sến súa “Vợ ơi, em có quên anh không” như vậy nữa không?


Lúc này xem lại tin nhắn như “lời thề độc” của Lãnh Phong, Biệt Đông cảm nhận được sự đáng yêu nghiêm túc từ tận đáy lòng.


Cuộc sống ở Lê Tân yên bình và có quy luật. Sau khi vào xuân, việc kinh doanh của “Núi Cũ” đi vào quỹ đạo, mặc dù không tốt bằng mùa cao điểm vào mùa đông, nhưng từ sau tết đến trước mùa mưa đều buôn bán được. Hơn nữa, quy mô khách sạn nhỏ, nhờ sự quản lý của Biệt Đông nên ngày nào cũng đông khách, cuộc sống rất dư đật.


Đã là ông chủ rồi, cậu nhận ra mình vẫn thích tính sổ sách như trước đây. Tính chi phí và thu nhập hàng tháng. Chiếc túi da rách kia vẫn còn, đã hoàn toàn không sử dụng được, nhưng Biệt Đông vẫn đeo nó, giống như luôn nhớ nơi mình đến và khoảng thời gian chán nản nhất.


Khách sạn nhỏ này tuy không kiếm được nhiều, nhưng cũng đủ cho Biệt Đông sống một cuộc sống thoải mái. Song cậu không phải là người dễ dàng thỏa mãn, khách sạn vừa đi vào quỹ đạo, cậu đã bắt đầu suy nghĩ đến bước tiếp theo.


Đảo mắt đã đến đầu tháng Tư, họ đã xa nhau hơn ba tháng.


Tết thanh minh đến rồi, trên đường phố cổ thành có rất nhiều quán nhỏ bán đồ tế lễ. Biệt Đông đột nhiên muốn về nhà một chuyến.


Cậu chợt cảm thấy hai ngôi mộ lẻ loi chôn trong núi sâu kia hơi cô đơn. Năm đó cậu nói với họ “có lẽ sẽ không quay về nữa”. Nhưng cho đến bây giờ, cậu muốn quay về trực tiếp nói với họ rằng con sống rất tốt, bố mẹ đừng lo, con còn tìm được người mình thích.


Khách sạn không có nhiều việc, cậu nhờ Tư Phóng và Tiểu Đường trông coi giúp mình rồi mua vé về miền Bắc trên mạng.



Lúc đến đi tàu sơn xanh hai ngày hai đêm, lúc về đi máy bay chỉ mất chưa đến bốn tiếng đã hạ cánh xuống sân bay tỉnh. Biệt Đông chuyển sang tàu cao tốc, tiếp đó đi xe buýt đến huyện. Cậu không ở lại huyện mà trực tiếp đi xe buýt đến thôn.


Cậu lớn lên ở thôn Tuyết Hồ đến năm mười ba tuổi. Khi vào thôn cậu gặp được một số người trong tộc, có vài gương mặt cậu vẫn nhớ tên, nhưng người khác đã không còn nhớ cậu. Ánh mắt nhìn cậu muốn nói lại thôi, dường như cảm thấy cậu rất giống một người nhưng lại hoài nghi mình nhìn lầm. Biệt Đông biết mình đã thay đổi so với năm mười ba tuổi, bây giờ nhìn lại càng giống người bên ngoài hơn.


Rừng rậm vào tháng Tư vẫn có tuyết rơi. Trong trí nhớ của Biệt Đông, tuyết ở đây rơi mãi đến giữa tháng Năm, sau đó là xuân hè ngắn ngủi. Bắt đầu từ giữa tháng Chín lại là mùa tuyết lặp đi lặp lại.


Ở đây vẫn giữ lại căn nhà gỗ nhỏ của cha, đã lâu không được sửa chữa, gần như không thể ở được nữa. Cậu mặc rất dày, đẩy cánh cửa sân của nhà gỗ ra, đứng dưới hành lang thử đẩy cầu thang và tường làm bằng gỗ, vẫn chắc chắn. Ngôi nhà này do chính cha xây vào năm kết hôn, Biệt Đông tin vào tay nghề của cha.


Trong kho củi vẫn còn rìu, cậu cầm lấy đi xung quanh một vòng, lúc quay về còn mang theo mấy bó củi. Trong nhà giường lò có thể nhóm lửa. Biệt Đông không biết ống khói có thông không. Cậu thử ném ít củi đốt vào, nhóm lửa rồi chờ một lát, phát hiện khói bay lên theo ống khói, không bị chặn, thế là cậu yên tâm cho thêm củi vào. Cửa sổ kính bị vỡ một cái, cậu tìm lịch treo tường cũ đóng đinh lên ngăn gió, trong nhà nhanh chóng ấm lên.


Lại múc một xô nước giếng, Biệt Đông cởi áo lông, tìm chiếc khăn cũ trong nhà bắt đầu làm việc. Cậu cẩn thận lau sạch mép giường, bàn ghế, và cửa sổ còn sót lại. Sau đó quét nhà, rồi ngồi xuống đầu giường gần lò sưởi bốc hơi nóng, bắt đầu quan sát căn “nhà” cũ nát lại quen thuộc này.


Trời dần tối, cậu quyết định ở lại đây mấy đêm.


Cậu mang theo một ít đồ ăn và nước uống trong ba lô, có thể vượt qua đêm nay, ngày mai sẽ nghĩ cách.


Công tắc và nguồn điện đã bị ngắt từ lâu. Biệt Đông cũng không có ý định nối lại, cậu tìm vài ngọn nến trong ngăn kéo tủ quần áo. Biệt Đông vẫn nhớ những thứ này đều là vật dụng thường này trước đây.


Lúc tìm kiếm trong tủ quần áo cũ, Biệt Đông vô tình tìm được một món đồ khiến cậu ngạc nhiên, là một cặp nhẫn.


Đôi nhẫn vàng phủ bụi nằm ở góc ngăn kéo nhỏ giữa tủ quần áo. Biệt Đông liếc mắt đã nhận ra đây là nhẫn cưới của cha mẹ. Lúc cha qua đời và được chôn cất, mẹ đã giữ chiếc nhẫn này lại, làm thành sợi dây chuyền đeo trên cổ mình. Nhưng đến khi tái hôn, cặp nhẫn này lại đột nhiên biến mất.


Biệt Đông vẫn không biết cặp nhẫn đã đi đâu, mãi đến lúc này.


Cậu v**t v* trong tay, trong lòng cảm thấy vừa quý giá vừa chua xót. Biệt Đông cẩn thận cất vào túi áo sát bên người.


Chăn đệm cũ hơi bẩn, bông đã vón thành cục. Biệt Đông không quan tâm, mở ra trên chiếc giường nóng hổi, sau đó c** q**n áo chui vào.


Ngày hôm sau, Biệt Đông tìm được chiếc lều vải từng dùng, và khẩu súng săn trong nhà gỗ. Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu, Biệt Đông không do dự thu dọn lều vải, đeo súng săn và ba lô của mình rồi lên núi.


Sáng sớm, cả thôn vẫn đang ngủ say, chỉ có một hàng dấu chân trơ trọi đi thẳng lên núi. Biệt Đông nhắm mắt cũng biết phương hướng. Cảm giác khi đến núi Lộc Minh và núi Ly hoàn toàn khác nhau. Biệt Đông vừa leo núi, trong đầu lại là hai mùa, hai dãy núi không ngừng xen lẫn với nhau. Sương giá và lửa cháy, trắng bạc và xanh thẫm hòa vào nhau như sơn tan chảy.



Cậu dựng lều vài bên mộ cha, sau đó lấy rượu trong ba lô ra rót cho cha mẹ mỗi chén, cũng rót cho mình một chén. Biệt Đông ngồi trước bia mộ, nói: “Cha, mẹ con về rồi. Vốn định sẽ đến thăm hai người cùng anh Phong, nhưng anh ấy không ở đây, lần sau con nhất định sẽ dẫn anh ấy đến.”


“Anh ấy là người con thích.”


Biệt Đông dừng một lát, lại nói: “Nếu anh ấy còn quay lại.”


Thị trấn Lê Tân.


Sáng sớm một ngày nọ, Tư Phóng vẫn đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng đập cửa bộp bộp. Mở cửa ra, gã sợ ngây người khi thấy Lãnh Phong bụi bặm, mệt mỏi, tiều tụy và tang thương. Lãnh Phong mở miệng liền hỏi: “Anh Tư, Tiểu Đông đâu? Em về nhà nhưng không thấy em ấy.”


“Chuyện gì đây? Sao chú lại về đột ngột thế? Tiểu Đông không biết à?” Tư Phóng lấy lại tinh thần hỏi.


Lãnh Phong không có thời gian trả lời, chỉ nói: “Tiểu Đông không biết, em không nói với em ấy, sợ em ấy mắng em.”


Tư Phóng hiểu rồi, “Đệt, chú lén lút quay về?”


Lãnh Phong không có gì để phủ nhận, chỉ cười hì hì. Tư Phóng nói: “Tiểu Đông về nhà rồi, tết thanh minh đến bái tế cha mẹ, chắc mấy ngày nữa mới quay lại.”


“Ơ…” Lãnh Phong sững sờ, gãi đầu tóc rối bù, “Em đi tìm em ấy ngay bây giờ.” Nói xong lại muốn ra sân bay, vội vàng ra khỏi cửa lại chạy về: “Anh Tư ơi, em đang vội nên không về nhà lấy xe. Hay là… Phiền anh chở em đến sân bay?”


Tư Phóng lại chửi thề, “Hay là chú gọi điện cho nó, bảo nó về sớm là được mà.”


Lãnh Phong tỏ vẻ nghiêm túc: “Sao giống được, em đến đó là đón vợ về nhà, gọi điện thoại bảo em ấy về khác gì chờ bị đánh.”


Tư Phóng đã cầm chìa khóa xe, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Mẹ kiếp chú còn biết sẽ bị đánh, tưởng đến đó sẽ không bị đánh hả. Chú có biết để khuyên chú tới đó, Tiểu Đông đã chịu đựng bao nhiêu không, một mình gánh vác bao nhiêu việc…”


Lãnh Phong lại cười, hỏi Tư Phóng: “Tiểu Đông nhớ em lắm đúng không?”


Tư Phóng tức giận hừ một tiếng, không chịu nói.


Giày vò đến chiều, xe buýt từ thị trấn đến thôn đã dừng, Lãnh Phong bắt một chiếc xe ba bánh đến thôn Tuyết Hồ. May mà Tư Phóng nói cho hắn biết, Biệt Đông đã nói với gã sẽ ở lại thôn mấy đêm, làm phiền gã trông khách sạn mấy ngày.



Lãnh Phong không biết tháng Tư ở miền Bắc Trung Quốc lại vẫn là mùa đông rét cóng. Hắn chỉ mặc một chiếc áo jacket, ngồi trên xe ba bánh lọt gió suốt quãng đường, rét đến mức hắt xì.


Gõ cửa từng nhà trong thôn hỏi nhà cũ của Biệt Đông ở đâu. Hắn không biết tên cha của Biệt Đông, chỉ có thể nhắc đến cậu. Hầu hết những người bị hỏi đều lắc đầu nói không biết. Cuối cùng, một bác trong gia đình nào đó đi ra chỉ đường cho Lãnh Phong.


Nhà gỗ nhỏ không khóa cửa, Lãnh Phong vào xem thử. Nhà cửa được quét dọn sạch sẽ, nhưng không có ai. Lãnh Phong lại xoay người đi ra ngoài, hắn nhìn núi tuyết cao ngất sau ngôi nhà, như có điều suy nghĩ.


Cuối cùng Lãnh Phong cũng nhìn thấy tuyết ở miền Bắc. Ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu rọi trên rừng tuyết. Lãnh Phong nhìn thấy lại nhớ đến làn da trắng như tuyết của Biệt Đông. Khát khao trong lòng căng lên như tuyết lở, khiến hắn quên cả mệt mỏi, dùng cả tay cả chân lên núi, càng đi càng nhanh.


Bầu trời ngày càng ảm đạm, tuyết rơi lả tả trong rừng. Đường lên núi chỉ có một hàng dấu chân cô độc, đã sắp bị tuyết mới che phủ. Lãnh Phong men theo dấu chân đi về phía trước, nhìn thấy rất nhiều động vật trong rừng rậm mà Biệt Đông từng kể với hắn, con nai, con sóc, con hoẵng… Vượt qua một khe núi, hắn nhìn thấy một hồ nước.


Xa xa, Biệt Đông ngồi bên hồ quay lưng về phía hắn, trước mặt có hai ngôi mộ, bên cạnh có một cái lều nhỏ, còn đốt một đống lửa.


Biệt Đông hơi cựa vai, hình như đang nói gì đó với hai ngôi mộ trước mặt. Lãnh Phong đứng sau một cái cây, lặng lẽ nhìn một lúc. Tuyết rơi ngày càng lớn, hắn lạnh đến mức môi run cầm cập, toàn thân đông cứng nhưng không dám tiến lên lên tiếng.


Đột nhiên, Biệt Đông đứng dậy, động tác của cậu rất mau lẹ, lúc xoay người đã ôm một cây súng chĩa về phía Lãnh Phong. Sát khí im lặng, sắc bén như dao truyền đến qua không trung từ xa.


Lãnh Phong chậm rãi bước ra, Biệt Đông sững sờ, vội vàng đặt súng xuống.


Cậu khó tin chạy tới, mắt mở to, “Anh Phong? Anh Phong?” Người trước mặt râu tóc rối bù như người rừng.


Lãnh Phong không nói hai lời ôm chặt cậu, Biệt Đông bị lạnh giật nảy mình, “Sao anh…” Cậu vẫn chưa kịp phản ứng, tại sao một người cách xa hàng nghìn cây số đột nhiên xuất hiện trước mắt, cậu đang nằm mơ sao?


Biệt Đông vừa ôm Lãnh Phong vừa bất giác cắn môi bật máu, đầu óc lạnh như băng, bị đông cứng rồi.


“Nghệ thuật biến mẹ đi, vợ ơi, em chính là nghệ thuật của anh.” Lãnh Phong ngày nhớ đêm mong bao nhiêu ngày, bây giờ ôm người không chịu buông tay, nói năng vừa ngang ngược vừa tủi thân: “Anh chỉ cần em, nếu em không ở bên cạnh, anh có được gì cũng vô nghĩa.”


Biệt Đông nói không nên lời, một khi chú chó lớn này làm nũng là cậu bó tay. Cậu dẫn Lãnh Phong về bên đống lửa, hai người dựa sát vào nhau. Biệt Đông nghiêm mặt hỏi hắn: “Rốt cuộc chuyện là sao? Anh bị đuổi ra à?”


Lãnh Phong cố ý tỏ vẻ không vui: “Sao lại nói chồng em như thế, anh là người vô tích sự như vậy à.”


Biệt Đông nhịn cười, “Theo em thấy, suốt ngày chỉ biết nghĩa đến vợ, đúng là vô tích sự.”



Lãnh Phong thừa nhận chuyện này rất thẳng thắn, “Tất nhiên rồi.” Hắn cũng nghiêm túc nói: “Vợ ơi, anh làm xong việc, rồi, chỉ muốn nhanh chóng về gặp em.”


Mới chỉ ba, bốn tháng, mới được một nửa thời gian… Biệt Đông hơi đau đầu: “Anh đang làm gì vậy? Anh đang lừa em đúng không? Biennale thì sao?”


Lãnh Phong không trả lời, lại xoay người nhìn bia một cha mẹ Biệt Đông, nhìn thấy hai tấm ảnh đen trắng nho nhỏ trên tấm bia. Cha Biệt Đông hơn ba mươi tuổi, đẹp trai phong độ. Còn mẹ Biệt Đông thoạt nhìn có cảm giác là người ở nước khác. Lãnh Phong nhớ Biệt Đông từng nói bà cố của cậu chạy nạn từ nước ngoài đến Trung Quốc, sau đó kết hôn sinh con với người ở đây, sinh ra bà ngoại là con lai. Sau đó nữa lại có mẹ Biệt Đông, còn ngoại hình và ngũ quan của Biệt Đông hội tụ toàn bộ ưu điểm của cha mẹ.


Lãnh Phong giơ tay phải lên nói: “Cha mẹ ở trên, con rể Lãnh Phong xin thề đời này tuyệt đối không nói dối Tiểu Đông, tuyệt đối không lừa em ấy, mãi mãi thương em ấy, đối xử tốt với em ấy!”


Biệt Đông ngây người, cái tên này đang nói gì vậy… Cha mẹ???? Con rể????


Cậu thậm chí sợ cha mẹ mình đột nhiên nhảy ra khỏi mộ.


Người mặt dày thề thốt xong lại xoay người nắm tay Biệt Đông: “Anh đã nộp tác phẩm Biennale cho họ rồi, anh không quan tâm có được chọn hay không. Không có em bên cạnh, anh không thể tập trung được.”


“Vợ ơi, đừng đuổi anh đi nữa…”


Biệt Đông vừa nói vừa không nhịn được cười, chồng mình mà, có thể làm sao được, cậu cười mắng: “May mà cha mẹ em không còn, nếu không với hành động vừa rồi của anh, anh đừng hòng ra khỏi cái thôn này, anh có biết không?”


Nhưng Lãnh Phong không cười, hắn không nói gì cả, nhìn Biệt ĐSy đắm trong rừng cây được ánh lửa và ánh trăng chiếu rọi. Biệt Đông cảm thấy mình không thể rời mắt được, cậu khẽ nói: “Được, không đuổi anh đi nữa.”


Mấy ngày nay cậu nghĩ đến kết quả xấu nhất, Lãnh Phong ngày càng nhận được nhiều cơ hội, ngày càng đi xa. Hắn sẽ không bao giờ về đây nữa, không quay về bên cạnh mình. Họ như ở hai không gian và thời gian song song. Tình yêu đã từng là cuộc gặp gỡ tình cờ trong sinh mệnh, sau đó hoa lửa nở rộ thắp sáng trái tim nhau, nhưng cuối cùng rồi cũng lụi tàn.


Cậu đã chuẩn bị nhận kết quả xấu nhất.


Nhưng đến lúc này, nhìn thấy người này, Biệt Đông mới giật mình, thì ra cậu không thể không có người này. Cậu hoàn toàn không rộng lượng như cậu nghĩ. Những “cái giỏi” của cậu cùng lắm là dùng dao nhẫn tâm cắt bỏ tình yêu của mình, và nhận lại nỗi đau mãi mãi không thể chữa lành. Hơn bữa bây giờ cậu biết rằng nỗi đau này là của hai phía.


“Vợ ơi, em biết anh muốn gì nhất mà.”


“Em biết.” Biệt Đông dựa vào ngực Lãnh Phong. Bây giờ cậu đã biết, có ba ngàn dòng sông, có hàng ngàn vì sao, những thứ “muốn” trên thế giới này là vô tận. Nhưng một khi đã yêu người ấy, dù trong tay nắm đất cát cũng ngang với ngàn sao.


“Anh muốn em,” Lãnh Phong nói, “Chỉ cần em.”


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 86
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...