Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 85

48@-

Chương 85: “Là người yêu của tôi”


Đây là lần thứ hai Lợi Gia Hào đến nơi tập trung này. Ngoài việc sáng tác của mình, cậu ta còn có thêm một thân phận đó là nhiếp ảnh gia của nơi lưu trú sáng tác, ghi lại toàn bộ quá trình sáng tác của mỗi nghệ sĩ.


Có thân phận này, cậu ta có thể tự tin đến gần Lãnh Phong. Vì vậy ba ngày sau, Lãnh Phong ăn cơm một mình trong nhà hàng ăn sáng vắng vẻ. Nghệ sĩ sẽ không dậy sớm, nhưng gần đây hắn không sáng tác được gì, ngược lại thay đổi chế độ làm việc và nghỉ ngơi, ngủ sớm dậy sớm rèn luyện sức khỏe. Sau đó nhìn thấy Lợi Gia Hào xách theo máy ảnh lắc lư đi về phía hắn, tinh thần phấn chấn ngồi đối diện hắn: “Mấy hôm nay tôi sẽ quay phim anh như một phần của phim phóng sự lưu trú, anh còn muốn từ chối tôi không?”


Lãnh Phong ăn bánh mì sừng bò, uống cà phê đen, bình tĩnh đáp: “Tùy cậu.”


Không ngờ lại nhận được sự đồng ý dễ dàng như vậy, Lợi Gia Hào chưa kịp nói lý do đã chuẩn bị sẵn, hơi bất ngờ nhíu mày lại.


Lãnh Phong nói tùy cậu đúng là tùy thật, hắn hoàn toàn xem Lợi Gia Hào không tồn tại, nên làm gì thì làm. Hắn tạm thời chưa có cảm hứng, không ở trong trạng thái làm việc, thế là cả ngày đi dạo quanh nơi tập trung như du hồn, ngẩn người ở mọi người.


Nơi tập trung nằm ở ngoại ô, ban đầu là một nông trường, bây giờ cũng vậy. Nhưng mỗi lần tổ chức dự án nghệ thuật sẽ dành riêng một khu vực cho nghệ sĩ ở, tất cả đồ ăn đều do nông trường cung cấp. Lúc không sáng tác, nghệ sĩ có thể hoạt động khắp nông trại.


Lãnh Phong hiện mang theo cuốn sổ phác thảo, đi bộ dọc ven sông không có mục đích. Hắn nhìn thấy một đàn lạc đà Alpaca, lúc này đã đi đến khu chăn thả của nông trường. Lạc đà Alpaca ngơ ngác, nhìn con người với chỏm lông trên đầu. Lạc đà Alpaca ở đây tiếp xúc nhiều với con người nên không sợ người lạ. Lãnh Phong đi qua đàn lạc đà Alpaca, nhìn thấy một cánh đồng xanh tươi vào mùa xuân.



Mùa xuân se lạnh, sương mù ướt nhẹp và ánh nắng sáng sớm xen lẫn vào nhau tạo nên một quầng sáng lấp lạnh. Chỗ gần có lạc đà Alpaca, nơi xa có bò sữa màu trắng đen, xa hơn dọc ven sông còn có một căn nhà lớn của chủ nông trường.


Lãnh Phong đột nhiên muốn ghi lại khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được, thấy được, sau đó muốn chia sẻ với Biệt Đông.


Sự yên tĩnh không tranh với đời này, hắn biết Biệt Đông sẽ thích những cái này. Thậm chí, hắn dường như thấy được cuộc sống tương lai của mình và Biệt Đông. Họ cũng có một nơi rộng lớn thuộc về mình, có thể là nông trường, nuôi hoặc trồng gì đó, bên trong có khách sạn như căn nhà gỗ nhỏ tiếp đón những người muốn tạm rời xa thành phố, ở ẩn. Còn có một căn nhà riêng của họ, họ nấu cơm, cùng ăn uống, cùng làm tác phẩm, đọc sách, xem phim, trò chuyện, không làm gì cả hoặc l*m t*nh.


Lãnh Phong tìm chỗ ngồi ở bờ sông, vẽ ra những gì hắn nhìn thấy và trong lòng nghĩ.


Những nghệ sĩ đến nơi tập trung người này “tiên phong” hơn người kia. Lợi Gia Hào đã ở đây hai lần, chưa từng thấy ai đến đây để “phác thảo” truyền thống như vậy. Ban đầu cậu ta nghĩ rằng gương mặt và cơ thể của Lãnh Phong rất hấp dẫn, nhưng tính nghệ thuật lại kém hơn so với những người khác, bản tính không đủ cởi mở, lúc này vẽ phác thảo quá giống “người mới”.


Nhưng sau khi cậu ta chụp vài bức ảnh và quay video, đến gần nhìn sổ ký họa của Lãnh Phong, cậu ta hơi sững sờ.


Trên giấy vẽ gần như sử dụng kỹ thuật của trẻ con, vẽ ra một cuộc sống trần tục, nóng bỏng như truyện cổ tích.


Đương nhiên Lợi Gia Hào biết câu danh ngôn của Picasso, vẽ tranh như một đứa trẻ là điều quý giá nhất. Những gì cậu ta hiện đang nhìn thấy chính là vậy. Lợi Gia Hào khó có thể tưởng tượng được người đàn ông trông cao lớn, vô lại, gợi cảm này lại có một thế giới như vậy trong tâm trí.


“Cái này, rất đẹp.” Lợi Gia Hào khen thật lòng.



Lợi Gia Hào chỉ hai người trong tranh, “Một người là anh, người còn lại là ai?”


“Người yêu của tôi.” Lãnh Phong cũng không tránh né Lợi Gia Hào. Lúc này Lợi Gia Hào đang ôm máy quay video quay hắn. Lãnh Phong nhìn ống kính nói ra câu này, lại lật sổ phác thảo về trước: “Là cậu ấy.”


Giọng nói đầy tiếc nuối của Lợi Gia Hào vang lên sau ống kính: “A, anh có người yêu?”


Thật ra ban đầu cậu ta cảm thấy nghệ sĩ có người yêu cũng không có gì to tát. Có rất nhiều nghệ sĩ ở nơi tập trung có người yêu. Nhưng đã tới đây, trong mấy tháng ngắn ngủi họ ngầm thừa nhận với nhau là có thể “độc thân”. Song giờ phút này, Lợi Gia Hào trực giác cảm thấy Lãnh Phong không phải người như vậy. Hắn nói có người yêu, nghĩa là trong lòng luôn nghĩ đến đối phương. Cho nên câu hỏi của Lợi Gia Hào mới tiếc nuối như vậy.


“Tôi có người yêu, vì em ấy nên tôi mới đến đây.” Lãnh Phong lại nói.


Lợi Gia Hào vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng Lãnh Phong không muốn nói nữa. Hắn ngẩn người bên sông một lúc lâu, sau đó xoay người đi về.


Từ khi đến đây, Lãnh Phong chưa hề cạo râu hay cắt tóc. Một tháng trôi qua, râu quai nón mọc xồm xoàm, hắn đã như người rừng.


Hắn gầy đi trông thấy, ngoài cuốn sổ phác thảo không rời tay, Lãnh Phong không có sáng tác nào tử tế. Hắn biết mình đã đến nhầm chỗ. Tất cả những người làm sáng tác đều không thể rời khỏi “đất” của họ. Tác giả, nhà làm phim, nhà thiết kế, nghệ sĩ đều như vậy. Mảnh “đất” này có thể là một nơi, như là Giả Chương Kha không thể rời khỏi Sơn Tây, Woody Allen không thể rời khỏi thành phố lớn, cũng có thể là người, giống như “nàng thơ cảm hứng” của mỗi người sáng tạo, mảnh “đất” này là nguồn suối nuôi họ


Bây giờ Lãnh Phong cách “mảnh đất” của hắn quá xa, nỗi nhớ và râu cùng mọc um tùm. Hắn cảm thấy mình ngày càng đứng trên bờ vực bùng nổ hoặc sụp đổ nào đó.



Hắn đã không nhớ rõ thời gian, cũng không nhớ mình đột nhiên bắt đầu làm tác phẩm vào đêm cụ thể nào. Khi làm tác phẩm điêu khắc này, hắn thậm chí không vẽ phác thảo, để mặc tất cả cho trực giác. Còn sử dụng các vật liệu không truyền thống, cũng khác biệt với tất cả sáng tác trước đó của hắn.


Một cánh cổng trong tâm trí đã được mở ra. Sau khi bắt đầu sáng tác, Lãnh Phong không dừng lại được, không thấy khát hay đói. Chỉ khi các chức năng của cơ thể đạt đến giới hạn và phải dừng lại, hắn mới đi ăn chút gì đó, ngủ một giấc bổ sung năng lượng.


Lợi Gia Hào luôn chụp ảnh ghi hình bên cạnh, nhưng không nói chuyện với Lãnh Phong nữa. Ban đầu cậu ta hơi sợ, sau đó lại bị sự tâm trung của Lãnh Phong cuốn vào. Khi nguyên mẫu của tác phẩm hiện ta, Lợi Gia Hào cảm nhận được sự chấn động không thể diễn tả thành lời.


Tác phẩm điêu khắc này là một loại hình mà Lãnh Phong chưa từng thử trước đây, không phải tả thực, thậm chí không có hình dáng cụ thể để miêu tả, nhưng lại là sự thể hiện cảm xúc bên trong của hắn đối với từ ngữ.


Hắn chưa bao giờ cảm nhận được “nhớ nhung” hữu hình như lúc này, nó như một con dao khắc từng nhát vào tim hắn. Tất cả đều được hắn chuyển hóa thành hình dáng trong tay.


Nỗi nhớ vô biên, bành trướng, hóa thành một đám mây hình nấm nổ tung trong tay hắn.


Khi tác phẩm gần hoàn thành, Lợi Gia Hào hỏi hắn đang làm gì.


Lãnh Phong châm một điếu thuốc, hỏi ngược cậu ta: “Trình độ tiếng Trung của cậu thế nào, có biết điển cố lịch sử không?”


Lợi Gia Hào do dự một lát: “Hồi nhỏ gia đình có dạy một ít?”



Lợi Gia Hào hỏi một cách không chắc chắn: “Mười chín năm?”


“Ừ,” Lãnh Phong gật đầu, “Trước khi Tô Vũ rời quê hương đến Hung nô, ông để lại một bài thơ cho vợ, sống còn, trở lại gặp nhau, chết đi, vĩnh viễn ôm sầu tương tư. Khi đó ông vẫn chưa biết sẽ đi biền biệt mười chín năm.”


(bản dịch thơ của Nham Doanh Doanh)


Lợi Gia Hào “A” một tiếng: “Thế thì dằn vặt quá.”


“Đúng, dằn vặt.” Lãnh Phong nhìn tác phẩm của mình: “Nỗi nhớ từ chịu đựng chính là sầu tương tư.”


Lợi Gia Hào như có điều suy nghĩ, dường như có thể cảm nhận được một chút tâm trạng của Lãnh Phong.


Lãnh Phong hoàn thành tác phẩm này rất nhanh, từ lúc bắt tay làm đến khi hoàn thành chưa đầy ba tháng. Hắn nộp tác phẩm và tên cho trụ sở, cũng nộp ý tưởng sáng tác. Giám khảo ở trụ sở muốn tất cả các nghệ sĩ hoàn thành xong mới bắt đầu đánh giá. Lãnh Phong chưa thể lấy được kết quả trong thời gian ngắn, nhưng hắn không còn quan tâm nữa.


Trong lòng hắn, chuyến lưu trú sáng tác này để hoàn thành lời dặn dò của Biệt Đông gửi cho hắn. Biệt Đông muốn hắn đi ra ngoài, hắn sẽ đi, muốn hắn có thể bước lên sân khấu lớn hơn, hắn sẽ cố gắng hết sức.


Nếu không bước lên được, hắn tin Biệt Đông cũng sẽ không trách hắn.


Về nhà, đến gặp người yêu “sầu tương tư”, ôm lấy cậu, hôn cậu, đi ngủ, ăn cơm, l*m t*nh với cậu là nỗi nhớ duy nhất, sắp nổi điên của Lãnh Phong.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 85
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...