Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 80

67@-

Chương 80: “Chồng ơi, để em.”


Thế giới rộng lớn vô biên, có một số người chỉ có thể an phận ở một góc, mà có vài người sinh ra đã nên hô mưa gọi gió.


Biệt Đông không muốn nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cậu rất rõ ràng, cậu và Lãnh Phong là hai loại người.


Cậu không biết mình thuyết phục Lãnh Phong nhất định, nhất định phải đến Berlin với tâm trạng như thế nào, nhưng suy nghĩ trong lòng rất kiên định. Lãnh Phong không thể thỏa mãn bản thân như vậy, vợ con giường ấm sống cùng mình ở Lê Tân. Đôi cánh của hắn đã lành, bầu trời rộng lớn như thế đang chờ hắn bay lượn. Biệt Đông nghĩ, cho dù nhẫn tâm cũng phải đạp anh ấy ra ngoài.


Lúc tạm biệt Thiệu Kỳ Hoa Lãnh Phong cũng chưa trả lời. Nhưng chuyện này có thời gian, nếu sáng mai Jonas không nhận được câu trả lời thì chuyện này hoàn toàn thất bại.


Trên đường về khách sạn hai người đều không nói gì. Vừa vào phòng, Lãnh Phong liền ôm lấy Biệt Đông.


Biệt Đông dựa vào tường, hít thở hơi trong cổ Lãnh Phong: “Anh Phong ơi, đây là cơ hội tốt mà, đúng không?”


“Ừ.” Lãnh Phong đáp một tiếng ồm ồm, đây là sự thật.


“Vậy không có lý do gì mà không đi.” Biệt Đông nói.


“Nhưng không thể đi cùng em, phải ở nửa năm, lâu quá.” Lãnh Phong bám người quá khiến Biệt Đông có ảo giác dường như lúc ở riêng bám dính như vậy mới là bản tính của hắn.


Biệt Đông cất những cảm xúc buồn bã kia đi, thoải mái nói: “Nửa năm thôi, anh Phong, có gì đâu mà, chẳng lẽ chúng ta không thể vượt qua nửa năm hay sao?”


Lãnh Phong ngẩng đầu, nhíu mày, như thể không tin giọng điệu Biệt Đông thoải mái như vậy. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cậu, Biệt Đông cố chống cự, hơi chột dạ.



Lãnh Phong nói: “Vợ ơi, em là lạ.”


“Lạ ở đâu?” Biệt Đông càng chột dạ, đẩy Lãnh Phong vào phòng, một người ngồi trên mép giường, một người ngồi trên sofa đối diện.


Lãnh Phong cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy Biệt Đông quá thoải mái. Hắn nhìn một lúc rồi nói: “Vợ ơi, nếu anh không muốn đi, cũng không quan tâm Venice Biennale gì đó, chúng ta về Lê Tân, em thấy sao?”


Tim Biệt Đông đánh thịch, cậu tin Lãnh Phong hoàn toàn có thể làm được. Vì vậy cậu nói: “Nếu như vậy, em sẽ sống trong tự trách và áy náy suốt quãng đời còn lại. Anh không cần dỗ em, vì không dỗ được, em sẽ luôn cảm thấy vì em nên anh mới lãng phí một cơ hội tốt như thế. Hơn nữa em sẽ không khỏi nghĩ, nếu anh đi sẽ như thế nào? Và đáp án sẽ không bao giờ biết được, cho nên em sẽ chỉ sống trong áy náy và suy đoán.”


Lãnh Phong im lặng rất lâu, sau đó gật đầu bất lực: “Được, anh đi.” Tiếp đó lại thở dài: ”Em đó, đúng là hiểu anh từng li từng tí.”


Biệt Đông cười, nhìn con chó săn lớn đang không vui trước mặt, khẽ nói: “Đi nhanh về nhanh.”


Nói xong hai người nhìn nhau một lúc lâu, nụ cười trên mặt Biệt Đông nhạt dần. Cậu không cười nổi, nỗi phiền muộn trong lòng lan ra không ngăn được. Người cậu yêu có một khoảng trời bao la vô tận, nhưng cậu không thể bay qua được.


Buổi tối Thiệu Kỳ Hoa không yên tâm, lại gọi điện cho Lãnh Phong. Lãnh Phong không muốn dài dòng với anh, vừa nghe máy đã bực bội nói: “Biết rồi, em sẽ đi.”


Thiệu Kỳ Hoa sững sờ, không ngờ khá suôn sẻ, bèn nói: “Tôi sẽ liên lạc ngay cho Jonas, cậu chuẩn bị sẵn thông tin cá nhân, tôi bảo ông ấy viết thư mời và xin thị thực lao động.”


“Ừ.” Lãnh Phong cúp điện thoại, trong lòng vô cùng khó chịu, nằm xuống giường quay lưng về phía Biệt Đông không nói gì.


Biệt Đông đến gần, ôm lấy Lãnh Phong từ phía sau. Người trong lòng cứng đơ, không hề đáp lại. Một lát sau, bàn tay ôm eo Lãnh Phong thò vào vạt áo hắn, bàn tay dán lên làn da nóng hổi, bắt đầu hoạt động.


Lãnh Phong hít thở nặng hơn, hắn giữ tay Biệt Đông lại, giọng trầm: “Muốn đuổi anh đi, giờ lại dỗ anh, không dỗ được đâu.”


Biệt Đông kéo vai hắn nhưng không được, cái tên này còn giận thật. Biệt Đông dứt khoát nhảy qua người hắn, vòng ra trước mặt hắn, cuộn tròn người lại.



Lãnh Phong vốn ngủ ở mép giường, lúc này Biệt Đông cố chui vào, nửa bên người sát mép giường, khẽ cử động sẽ ngã ra sau. Lãnh Phong nhanh chóng duỗi tay kéo lại ôm cậu vào lòng, lại lùi ra sau một chút.


Biệt Đông cười, cậu cố ý đấy, nhân cơ hội hôn lên môi Lãnh Phong, nhẹ nhàng gọi: “Chồng ơi, đừng giận nữa mà.”


Lãnh Phong bỗng trợn to mắt, “Gì cơ? Em vừa gọi gì?”


Nếu không ở tình cảnh này, có lẽ Biệt Đông sẽ không bao giờ nói được hai từ này, thực sự quá xấu hổ. Nhưng nếu có thể khiến con chó sói đang tức giận trước mặt vui vẻ, Biệt Đông không ngại.


Cậu kìm nén sự xấu hổ, ghé vào tai Lãnh Phong thì thầm gọi: “Chồng ơi.”


Hiệu quả đến ngay lập tức, toàn thân Lãnh Phong tan ra trong nháy mắt. Lý trí vẫn biết mình phải giận, nhưng cảm xúc đã hoàn toàn không quan tâm, nụ cười lan lên lông mày, cơ thể cũng nóng hơn như được châm lửa.


Biệt Đông vẫn chưa dừng lại, không hề có ý định dập lửa. Lãnh Phong muốn ngăn cậu, tay Biệt Đông dùng lực, một cái trở tay khéo léo đè Lãnh Phong ra giữa giường, sau đó cưỡi lên. Cậu nhìn Lãnh Phong từ trên cao, nói từng câu từng chữ: “Chồng ơi, để em.”


Những nếp nhăn chồng chất trong lòng Lãnh Phong vì những cảm xúc khó hiểu được tiếng gọi “Chồng” của Biệt Đông dễ dàng xoa dịu.


Nhìn từ góc này, Biệt Đông thực sự rất khác. Lãnh Phong thậm chí nghĩ sự k*ch th*ch này liệu có lớn quá không. Biệt Đông lại xõa tóc, mái tóc màu nâu nhạt đã dài qua vai, cậu tự cởi từng khuy áo của mình, sau đó cầm chiếc áo sơ mi trắng của Lãnh Phong bên giường mặc vào, cũng không cài khuy mà cứ để mở như vậy. Cậu hơi cúi người, đuôi tóc rối quét qua màu hồng kia…


Lãnh Phong nhìn mà cổ họng bốc khói.


Biệt Đông nắm tay Lãnh Phong, chậm rãi vuốt từ cổ mình xuống, cậu cưỡi trên “Đỉnh Everest”. Lãnh Phong không biết Biệt Đông làm thế nào tự học được nhiều dạng như vậy mà không cần thầy dạy.



Đến khi Biệt Đông bắt đầu chuyển động, Lãnh Phong mới biết được cậu thanh niên lớn lên hoang dã này khỏe đến mức nào. Những lần trước đều là hắn làm chủ, hoàn toàn không cho Biệt Đông cơ hội phát huy. Bây giờ, một khi vợ vùng lên làm chủ, sợi tóc nhảy lên cùng màu hồng nhạt. Bất kể là cảnh tượng trước mắt hay là cảm giác của cơ thể, k*ch th*ch đến mức Lãnh Phong phải giữ chặt eo cậu vào lúc quan trọng: “Chậm thôi em!”



Lãnh Phong ước gì có thể bảo cậu đừng gọi chồng vào lúc này…


Thật là chết cũng đáng.



Sau một trận kịch liệt như vậy, sự khó chịu vừa rồi của Lãnh Phong đã tiêu tan từ lâu. Hai người đổ mồ hôi đầm đìa, Lãnh Phong ôm Biệt Đông từ phía sau: “Anh bắt đầu nhớ em rồi.”


Biệt Đông nhắm mắt lại, thầm nói, em cũng vậy.


Mười ngày sau, Jonas quay về Đức. Hộ chiếu của Lãnh Phong cũng đã làm xong, nhưng hắn muốn ăn Tết xong mới đi. Mấy ngày nữa là giao thừa, hắn muốn đón Tết với Biệt Đông ở Đăng Hồng.


Chiều hôm nay, Thiệu Kỳ Hoa lại hẹn người nói chuyện với Lãnh Phong, là một đơn hàng thương mại. Đối phương ra tay cực kỳ hào phóng, hẹn gặp tại quán cà phê ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại. Biệt Đông ngồi một lát đã thấy chán, thế là tự đi dạo quanh trung tâm thương mại. Đột nhiên nhận được tin nhắn của Tư Phóng, hỏi cậu đến Đăng Hồng thế nào. Biệt Đông nói khá tốt, triển lãm rất thành công.


Tư Phóng “À” một tiếng, sau đó nói nửa đùa nửa thật: “Thế gian phồn hoa thú vị không, còn quay về thôn quê nghèo đói của chúng ta không?”


Biệt Đông cười: “Tất nhiên là có, nhớ anh Tư lắm rồi.”


“Xác nhận lại với mày, nếu vẫn quay về thì nói với mày chuyện này, nếu ở bên thằng Phong không định về thì thôi.” Tư Phóng nói.


“Đương nhiên là về rồi.” Biệt Đông hỏi: “Chuyện gì vậy anh Tư?”


“Có khách sạn khá ổn muốn chuyển nhượng, anh cảm thấy rất hợp với mày.”


Biệt Đông lập tức có tinh thần, trực tiếp gọi điện thoại: “Khách sạn thế nào ạ?”



Bên Tư Phóng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót. Biệt Đông lập tức nhớ lại cảm giác phơi nắng trong sân vào chiều đông ấm áp ở Lê Tân, nhớ quá rồi.


Tư Phóng nói: “Ở trên đường Thành Du ngay cạnh chúng ta, trong một con hẻm gần đường chính, vị trí rất tốt, ở giữa thành phố cổ. Khách sạn rất nhỏ, chỉ có ba phòng, là một tòa nhà ba tầng hẹp, mỗi tầng một phòng, diện tích mỗi phòng khoảng hai mươi mét vuông, có một cái sân rất nhỏ.”


“Tốt vậy!” Biệt Đông hơi kích động. Cậu không chê diện tích nhỏ, chỉ cần cho cậu một chỗ, cậu có thể chậm rãi mở rộng nó.


“Giá bao nhiêu ạ?” Cậu lại hỏi.


“Anh chỉ hỏi thăm sơ sơ, rao giá ba trăm nghìn, nhưng anh thấy vẫn có thể thương lượng.”


Giá cả cũng phù hợp, Biệt Đông nghĩ. Bây giờ trong tài khoản của cậu có hơn hai trăm nghìn, mặc cả giá với đối phương và tự thêm vào một ít, nhất định có thể mua được. Vị trí đắc địa, đường Thành Du và đường Tùy Viên là hai con phố sầm uất nhất thành phố cổ. Nhưng đường Thành Du không phải phố đi bộ, không khí văn hóa cũng không được như đường Tùy Viên. Nhưng xe có thể đi qua, đây cũng là một ưu điểm lớn. Cho dù cách trang trí của ba phòng khách không hoàn toàn như ý, muốn sửa sang cải thiện cũng dễ hơn nhiều so với việc phải cải tạo một khách sạn mười mấy hai mươi phòng.


Tư Phóng gửi vài bức ảnh, “Đây là ảnh chụp sau khi anh đi xem sáng nay, mày xem đi.”


Vừa rồi Biệt Đông còn nghĩ sau khi tiếp quản sẽ phải cải tạo bao nhiêu. Bây giờ nhìn thấy ảnh chụp, cậu nghĩ thậm chí không cần cải tạo nữa, thực sự có thể khai trương luôn. Khách sạn ba tầng được trang trí theo phong cách Nhật Bản đơn giản, sàn nhà trải tatami, kết hợp với nội thất gỗ trong phòng, trông rất hài hòa đẹp mắt. Một số chi tiết cũng được xử lý tốt, mỗi phòng đều có hoa tươi và cây xanh.


Biệt Đông lập tức xác định khách sạn này hợp với cậu nhất. Sau đó lại lo lắng, một khách sạn chất lượng tốt như vậy liệu có bán chạy quá không, cậu không ở Lê Tân, cảm giác rất khủng hoảng.


“Khách sạn tốt như vậy sao lại muốn chuyển nhượng?” Biệt Đông hỏi.


“Chủ khách sạn là đôi vợ chồng trẻ, kinh doanh khách sạn này hai năm rồi, bây giờ họ tiếp quản một khách sạn lớn, không lo được cho khách sạn nhỏ này nên định chuyển nhượng. Nhưng có một điều kiện bất công, khách sạn kinh doanh tốt nhất trong dịp Tết, phòng của họ đã bán hết. Nếu bây giờ chuyển nhượng, người tiếp quản sẽ không kiếm được đồng nào trong dịp Tết.” Tư Phóng nói, gã đã hỏi thăm rõ ràng.


Biệt Đông không để bụng, cậu thực sự muốn có khách sạn ngay bây giờ. Nhưng cậu đang ở nơi khác… Thế là cậu nói với Tư Phóng: “Anh Tư, anh có thể giúp em một việc không, em sợ khách sạn bị người khác giành mất. Anh có thể giúp em đi trả tiền đặt cọc không? Em sẽ quay về nói chuyện với họ ngay, nhờ họ đừng đồng ý với người khác trước khi em về.”


Tư Phóng cười: “Không cần như vậy, dù sao anh cũng là người địa phương, làm ăn trên trấn cũng lâu rồi, đi nói chuyện với họ, giữ lại ít nhất ba bốn ngày chắc không thành vấn đề.”


“Vâng vâng,” Biệt Đông liên tục gật đầu: “Giờ em sẽ đặt vé quay về ngay.” 


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 80
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...