Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 79

51@-

Chương 79: Không thể dẫn theo người nhà sao?


Sau lễ khai mạc triển lãm, Lãnh Phong trở nên rất bận. Thiệu Kỳ Hoa sắp xếp rất nhiều lịch trình cho hắn, trên cơ bản đều là gặp gỡ đủ loại người nói đủ loại chuyện. Có khi một ngày mấy nhóm, buổi sáng hẹn Brunch, buổi trưa hẹn ăn cơm, buổi chiều còn có trà chiều, buổi tối càng khỏi phải nói, tối nào cũng kín lịch. Trước khi đến Lãnh Phong đã nói với cậu chỉ ở đây một tháng. Thiệu Kỳ Hoa tận dụng triệt để, gặp gỡ và nói chuyện với các loại người có ích. Nhất là những người đã xem tác phẩm của Lãnh Phong, nói chuyện càng có mục đích.


Nhiều đánh giá nghệ thuật về triển lãm cũng đã xuất hiện, các phương tiện truyền thông nghệ thuật chuyên nghiệp, các kênh tự truyền thông đều lần lượt đưa tin. Nhất là các kênh tự truyền thông đã đào sâu vào cuộc sống như tàu lượn siêu tốc trước đây của Lãnh Phong, ngược lại khiến hắn trở nên nổi tiếng.


Trong đó quan trọng nhất là đánh giá của Triệu Đường. Thiệu Kỳ Hoa cố ý, nếu trước đây Lãnh Phong thua bởi một nhà bình luận có thẩm quyền, thì lần này đứng lên cũng phải nhận được sự khẳng định từ nhà phê bình có thẩm quyền thực sự. Uy tín của Triệu Đường không thấp hơn Vinh Ngọc, hướng nghiên cứu thiên về hiện đại và đương đại, tầm nhìn quốc tế, rất phù hợp với Lãnh Phong.


Đánh giá của Triệu Đường nhanh chóng được đăng tải trên một phương tiện truyền thông có uy tín. Cách đối nhân xử thế của ông cực kỳ lạnh nhạt, nhưng cách hành văn lại hoàn toàn ngược lại. Bài viết dành nhiều lời khen cho Lãnh Phong, lời lẽ sôi động, nói rằng ông đã nhìn thấy tấm lòng son của người sáng tác bên trong tác phẩm. Bình luận này đã hoàn toàn rửa sạch định kiến “vô tình vô dục, không biết bày tỏ” của Lãnh Phong trước đây.


Lại qua thao tác của Thiệu Kỳ Hoa, bình luận này lên men trên nền tảng xã hội, Lãnh Phong nghiễm nhiên trở thành “Nghệ sĩ nằm gai nếm mật, sau đó đập nồi dìm thuyền tự tạo một con đường nghệ thuật cho riêng mình”.


Mọi người rất thích xem các câu chuyện lội ngược dòng, câu chuyện của Lãnh Phong được mọi người diễn giải theo cách họ muốn hiểu, và người thật hết sức phối hợp, không hề để bụng.


Triệu Đường đánh giá cao Lãnh Phong còn dẫn đến một diễn biến quan trọng hơn. Bản thân ông sống ở Châu Âu thời gian dài, quen biết nhiều quỹ nghệ thuật uy tín. Thời gian trước, bản thân ông cũng là nhà tài trợ cho quỹ nghệ thuật. Lúc này ông giới thiệu một nhân vật có ảnh hưởng lớn cho Thiệu Kỳ Hoa và Lãnh Phong làm quen, Jonas người phụ trách quỹ nghệ thuật đã hợp tác lâu dài với Venice Biennale1. Đúng lúc người này đang tham gia một sự kiện trong nước, cơ hội tốt ngàn năm một thuở.

[1]
    Venice Biennale là một triển lãm văn hóa quốc tế được tổ chức hàng năm tại Venice, Ý. Có hai thành phần chính của lễ hội được gọi là Art Biennale và Architecture Biennale, được tổ chức xen kẽ trong các năm.

Người nước ngoài thích trà chiều, mấy người hẹn vào buổi chiều hai ngày sau. Ý của Thiệu Kỳ Hoa và Triệu Đường rất rõ ràng, thương lượng xong với Jonas, họ có thể đưa Lãnh Phong đến Venice Biennale. Đây không phải đãi ngộ mà một nghệ sĩ bình thường có thể lấy được. Nếu đạt được, Lãnh Phong thực sự có thể trở thành một trong những nghệ sĩ hàng đầu.



Thiệu Kỳ Hoa gọi điện nói những chuyện này cho Lãnh Phong, Lãnh Phong trực tiếp mở loa ngoài, Biệt Đông ở bên cạnh cũng nghe thấy. Thiệu Kỳ Hoa nói: “Kỹ năng ban đầu của cậu đã giỏi hơn hầu hết mọi người, bây giờ lại tìm được phong cách của bản thân, chỉ thiếu một cơ hội thôi. Những tài nguyên tôi có thể cho cậu đều ở trong nước. Nhưng cậu hiểu nghệ thuật đương đại mà, tài nguyên hàng đầu đều ở nước ngoài, đường tắt để có được danh tiếng cũng ở nước ngoài. Phong ơi, cậu không thể dừng lại, cậu phải bước ra, nắm lấy cơ hội này.”


Lãnh Phong đã chìm đắm nhiều năm trong ngành này, tất nhiên hắn biết tài nguyên hàng đầu quý hiếm như thế nào. Bao nhiêu năm qua Trung Quốc cũng chỉ có vài nghệ sĩ có thể đến Venice Biennale. Những người đến đó đều là mũi nhọn đứng đầu kim tự tháp. Bây giờ Thiệu Kỳ Hoa muốn hắn làm người đứng đầu đó, thật ra bản thân hắn cũng rất muốn.


Người những làm sáng tác đều có d*c v*ng và tham vọng, đây là nguồn suối động lực. Cảm giác được người khác công nhận năng lực của bản thân tốt biết nhường nào, Lãnh Phong ăn tủy rồi biết vị. Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác vừa bị bố chèn ép vừa được miễn cưỡng tâng bốc.


“Được, em sẽ cố hết sức.” Lãnh Phong nói: “Hy vọng người phụ trách quỹ này thích tác phẩm của em.”


“Yên tâm, có Triệu Đường giới thiệu, ít nhất điểm ấn tượng cơ bản sẽ không thấp, mọi người đều có ấn tượng ban đầu, có nền tảng và không có nền tảng là hoàn toàn khác nhau.” Thiệu Kỳ Hoa nói.


Sau khi cúp điện thoại, Lãnh Phong hơi kích động không nói ra được. Venezia Biennale, đó là cung điện mà mỗi nghệ sĩ nhớ mãi không quên.


Hắn cầm tay Biệt Đông, nhất thời không nói nên lời. Biệt Đông nói: “Anh Phong, chuyện này tốt thật.”


Biệt Đông cũng mới biết được thì ra thế giới nghệ thuật rộng lớn đến vậy. Các tác phẩm của Lãnh Phong mang ra từ thung lũng núi hoang vắng Lê Tân sẽ được nhiều người thích như thế. Thì ra thành phố lớn như Đăng Hồng không phải điểm cuối cùng, vẫn còn rất nhiều sân khấu rộng lớn hơn.


Những thứ này đều dành cho Lãnh Phong. Biệt Đông nghĩ, thì ra chỉ cần Lãnh Phong muốn đi ra, hắn có thể đi đến nhiều nơi rộng lớn như thế.


“Chiều ngày kia đi cùng nhau nhé.” Lãnh Phong nói. Mấy hôm nay nói chuyện với mọi người cả hai đều đi cùng nhau. Thỉnh thoảng nếu Lãnh Phong cảm thấy đối phương không đáng để tốn thêm thời gian sẽ kết thúc buổi gặp mặt sớm. Bản thân hắn không chịu được mấy lời lải nhải vô nghĩa, cũng không muốn làm Biệt Đông thấy chán.



Tất cả các buổi gặp mặt Biệt Đông đều im lặng không nói gì, Lãnh Phong nhận ra cứ đến lúc này cảm xúc của Biệt Đông không cao, thường xuyên thất thần. Hắn nói với cậu: “Đã hứa với anh Thiệu ở lại một tháng, dù sao hết tháng này chúng ta sẽ về Lê Tân, nhanh thôi.”


Biệt Đông không phản đối, ngược lại cậu nghĩ Lãnh Phong nên ở lại đây, nhất là sau khi nghe về Venezia Biennale. Còn bản thân cậu, cậu nghĩ mình nên quay về Lê Tân.


Cậu nhớ núi và mây ở đó, nhớ cảnh bận rộn nấu nướng trong bếp, cũng muốn nhanh chóng tìm được một khách sạn thuộc về mình. So sánh với bạn trai nghệ sĩ muốn hướng ra quốc tế, Biệt Đông cảm thấy những chuyện mình lo nghĩ không đáng để nhắc đến. Nhưng cho dù là nhỏ như kiến cỏ, cậu cũng muốn có thứ gì đó thuần khiết, thuộc về mình.


Bản chất của cậu vẫn là đứa trẻ vùng vẫy lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Chỉ dựa dẫm vào một người, dù người này là người yêu thân thiết nhất của cậu cũng khiến cậu cảm thấy lo lắng.


Buổi gặp mặt Triệu Đường và Jonas diễn ra đúng hẹn. Đầu tiên họ đến bảo tàng nghệ thuật xem các tác phẩm, chủ yếu là đi cùng Jonas. Biệt Đông vẫn im lặng đi bên cạnh Lãnh Phong, nhưng lần này cậu không thất thần, cả quá trình luôn nghiêm túc lắng nghe nội dung nói chuyện của họ.


Ban đầu Thiệu Kỳ Hoa phiên dịch, Jonas là người Đức, ông tỏ vẻ rất tán dương các tác phẩm của Lãnh Phong, nhưng lại có vẻ hơi không hoàn toàn hài lòng. Lúc này Thiệu Kỳ Hoa tự làm chủ, cho ông xem bức tượng Lãnh Phong cất giấu không mang ra triển lãm. Hai mắt Jonas lập tức tỏa sáng, cầm bức ảnh kia xem đi xem lại, luôn miệng nói: “Tác phẩm này vô cùng tốt, tốt hơn tất cả các tác phẩm ở đây.”


Vẻ mặt Lãnh Phong hơi khó coi. Hắn biết Thiệu Kỳ Hoa không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này, nhưng hắn thực sự không muốn tác phẩm đó được công bố với mọi người. Đối với hắn, việc trưng bày tác phẩm đó không khác nào trưng bày chính Biệt Đông. Trong tác phẩm đó có tất cả bí mật và quá khứ của Biệt Đông, chỉ có thể thuộc về hai người.


Ra khỏi bảo tàng nghệ thuật, mọi người tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện. Lãnh Phong bắt đầu trực tiếp dùng tiếng Đức nói với Jonas, nói rõ hắn sẽ không triển lãm tác phẩm đó. Jonas hơi ngạc nhiên, vẻ mặt trở nên khó tả, nhún vai nói: “Vậy thì không còn cách nào.”


Jonas là người phụ trách quỹ nghệ thuật nổi tiếng, có thể trực tiếp tiến cử tác phẩm vào triển lãm nghệ thuật cao cấp nhất toàn cầu, có thể tưởng tượng được quyền lực trong tay ông. Không ngờ hôm nay lại bị mất mặt trước một nghệ sĩ nhỏ không có danh tiếng gì trong mắt mình, trong lòng Jonas vô cùng khó chịu.


Thiệu Kỳ Hoa nhanh chóng hòa giải, cũng dùng ánh mắt xin Triệu Đường nói giúp vài câu. Sắc mặt Triệu Đường cũng không thoải mái cho lắm. Lãnh Phong từ chối triển lãm tác phẩm đó đã làm mất mặt cả hai người. Nể tình ông và Thiệu Kỳ Hoa làm bạn nhiều năm mới miễn cưỡng nói giúp vài câu để làm dịu.



Lúc này mọi người nói tiếng Đức rất nhanh, Biệt Đông hoàn toàn không hiểu. Cậu vặn hai tay, trong lòng hơi lo lắng.


Cậu rất muốn bảo Lãnh Phong từ bỏ sự cố chấp của mình, nếu đã coi trọng tác phẩm đó thì cứ mang nó đi triển lãm. Cậu không để ý. Nhưng trong tình huống này cậu lại cảm thấy không biết nên bắt đầu như thế nào, trong tiếng Đức dày đặc, cậu hoàn toàn không chen vào được.


Cuối cùng, không biết Jonas nói gì, mọi người đột nhiên dừng nói chuyện. Mấy giây sau, Thiệu Kỳ Hoa nói tiếng Trung với Lãnh Phong: “Phong à, đây cũng là cơ hội tốt, cậu nghĩ sao?”


Lãnh Phong như đang suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Biệt Đông. Biệt Đông sững sờ, chẳng lẽ vừa rồi nói chuyện có liên quan đến mình?


“Cho em chút thời gian suy nghĩ, được không?” Lãnh Phong nói với Thiệu Kỳ Hoa và Triệu Đường, lại đổi sang tiếng Đức nói vài câu với Jonas.


Jonas từ chối cho ý kiến, lại nhún vai lẩm bẩm vài câu.


Thiệu Kỳ Hoa nói với Lãnh Phong: “Cậu chỉ có một buổi tối để suy nghĩ, sáng mai ông ấy muốn nhận được câu trả lời, cơ hội thực sự hiếm có, Phong à, cậu đừng hồ đồ.”


“Em biết.” Lãnh Phong nhíu mày.


Thiệu Kỳ Hoa lại quay sang Jonas, hỏi những nghệ sĩ lưu trú đợt này có những ai. Jonas liệt kê một loạt tên, mắt Thiệu Kỳ Hoa sáng lên, anh nhìn Lãnh Phong nói: “Không cần tôi nói cậu cũng biết sức nặng của những cái tên này, cậu có thể sáng tác cùng họ, chẳng lẽ cậu không khát khao cơ hội như vậy?”


Jonas vẫn còn việc khác nên đi trước, Triệu Đường cũng đi cùng ông, còn lại ba người ngồi tiếp. Người vừa đi, Thiệu Kỳ Hoa thở dài, rặt vẻ không hiểu, hỏi Lãnh Phong: “Rốt cuộc cậu nghĩ gì?”



Lãnh Phong vẫn nhìn Biệt Đông, Biệt Đông hỏi: “Vừa rồi các anh nói những gì vậy?”


Hình như Lãnh Phong mới nhớ ra vừa rồi mọi người nói tiếng Đức, hắn nói: “Jonas nói ông ấy còn phụ trách một dự án lưu trú nghệ thuật ở Berlin, hằng năm sẽ mời một nhóm nghệ sĩ trên toàn thế giới đến lưu trú sáng tác. Sau khi tác phẩm được quỹ nghệ thuật lựa chọn cũng có thể mang đến Venice Biennale. Ông ấy mời anh tham gia dự án lưu trú này.”


Biệt Đông vẫn không hiểu lắm, lưu trú sáng tác là gì?


Thiệu Kỳ Hoa giải thích với cậu: “Nghĩa là rất nhiều nghệ sĩ, bao gồm cả Phong sẽ ở căn cứ sáng tác nghệ thuật tại Berlin, bình thường khoảng nửa năm, tập trung sáng tác tác phẩm nghệ thuật của từng người. Có lúc căn cứ sẽ đưa ra chủ đề, có lúc thì không. Đây là một mô hình trao đổi và sáng tác nghệ thuật quốc tế rất phổ biến, tập hợp các nghệ sĩ hàng đầu lại với nhau càng có thể khơi nguồn cảm hứng.”


Biệt Đông hiểu, cũng hiểu tại sao vừa rồi Lãnh Phong luôn nhìn cậu. Nếu hắn tham gia dự án lưu trú sáng tác này sẽ phải ở Berlin ba tháng đến nửa năm, họ sẽ tách ra.


“Lúc nào bắt đầu dự án này?” Biệt Đông hỏi.


“Đã bắt đầu rồi.” Thiệu Kỳ Hoa nói, “Vừa rồi Jonas nói vẫn còn một lời mời cuối cùng.”


“Không thể dẫn người nhà đi cùng sao?” Lãnh Phong hỏi.


“Theo tôi được biết, dự án lưu trú mà Jonas phụ trách chỉ mời nghệ sĩ, nếu người nhà đi cùng chỉ có thể tự chịu trách nhiệm. Hơn nữa, một khi bắt đầu sáng tác nghệ thuật hoàn toàn là khép kín, nghệ sĩ thậm chí không thường dùng điện thoại, người nhà chỉ có thể ở một mình bên ngoài trụ sở, cũng rất cô đơn.” Thiệu Kỳ Hoa nói một cách khách quan: “Vốn dĩ nếu cậu đồng ý, dùng luôn tác phẩm kia là có thể tham gia Venice Biennale, nhưng cậu không đồng ý. Bây giờ Jonas đưa ra dự án lưu trú sáng tác này, suất này bao nhiêu người cầu cũng không cầu được, cậu hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân để giành được, tại sao cậu vẫn do dự? Cậu có từng nghĩ nếu cậu có thể thành công tham gia Venice Biennale, tương lai cậu sẽ có bao nhiêu cơ hội cấp cao không?”


Biệt Đông biết Lãnh Phong đang lo lắng điều gì. Yêu đương như giường ấm, khiến người ta sa vào và lưu luyến. Lãnh Phong là người luôn quyết đoán, vậy mà lại do dự khi đứng trước cơ hội như vậy. Biệt Đông nghĩ mình nên đẩy hắn một cái.


Cậu nói: “Anh nên tham gia, anh Phong à, anh mà em biết không phải là một người sẽ dễ từ bỏ.”


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 79
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...