Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 77

57@-

Chương 77: Cậu cảm thấy mình tách biệt


Ba ngày sau, “Xuân Hạ Thu – triển lãm điêu khắc cá nhân của Lãnh Phong” khai mạc, buổi lễ diễn ra vào tám giờ tối.


Lãnh Phong và Biệt Đông ở đây cả buổi chiều, mặc bộ lễ phục cố ý đi mua. Sau khi ăn trưa xong, Lãnh Phong còn dẫn Biệt Đông đi sửa tóc, cắt ngắn đi, sau đó buộc thành một búi đẹp, phối với bộ đồ này rất giống một ngôi sao trẻ tuổi.


Nhưng Biệt Đông ít nhiều vẫn hơi căng thẳng. Lần đầu tiên đối mặt với trường hợp như vậy, càng gần lễ khai mạc càng căng thẳng, càng ít nói hơn.


Thật ra buổi lễ khai mạc chỉ là một tiệc rượu, ngoài khách quý do Thiệu Kỳ Hoa mời cũng có rất nhiều người yêu thích nghệ thuật biết được tin tức rồi tự đến. Buổi triển lãm này ngoài bên Thiệu Kỳ Hoa, bảo tàng nghệ thuật Cầu Vồng cũng quảng bá riêng, rất nhiều người biết.


Từ hơn bảy giờ đã lác đác có người đến địa điểm. Thiệu Kỳ Hoa có vẻ là người bận rộn nhất buổi lễ, bận giới thiệu nhiều người cho Lãnh Phong. Biệt Đông đi cùng hắn, im lặng làm nền và “bình hoa” ở bên cạnh xem như xứng chức. Hầu hết khách quý do Thiệu Kỳ Hoa mời đến đều có mục đích rõ ràng, chủ nhà đấu giá, nhà sưu tập, nhà phê bình nghệ thuật, truyền thông nghệ thuật và truyền thông tư nhân. Những người này có người biết Lãnh Phong, có một số người không quen biết, nhưng qua thái độ của Thiệu Kỳ Hoa, họ đều biết đây là người mà người giám tuyển cấp cao đang muốn quảng bá. Thái độ của Lãnh Phong không khiêm tốn không hống hách, khi thảo luận về những trải nghiệm và sáng tạo nghệ thuật của triển lãm này, hắn luôn dẫn Biệt Đông theo cùng.


Có vài người có hứng thú với Biệt Đông sẽ trò chuyện đôi câu với cậu, có vài người chỉ thản nhiên liếc mắt sang, quan tâm đến giá trị nghệ thuật của tác phẩm nhiều hơn. Có trò chuyện về thương mại, cũng có trò chuyện về nghệ thuật, Lãnh Phong đều ứng đối tự nhiên.


Có một nhà phê bình rất giàu kinh nghiệm tên là Triệu Đường – người được Thiệu Kỳ Hoa giới thiệu trọng điểm. Ông cụ sống ở châu Âu thời gian dài, lúc này vừa vặn tham gia một sự kiện ở trong nước, được Thiệu Kỳ Hoa mời tới đây. Lúc giới thiệu cho Lãnh Phong, Thiệu Kỳ Hoa nhắc ông từng là bạn học của Vinh Ngọc. Phong thái của ông cụ phi phàm, trao đổi học thuật với Lãnh Phong rất lâu. Cho dù Lãnh Phong nhiều lần nói rằng tất cả sáng tác lần này của hắn đều có liên quan đến Biệt Đông, nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn không nhìn Biệt Đông.


Biệt Đông đứng im, nhưng trong lòng dường như đã dần hiểu ra tình cảnh của mình.


Tối nay rất quan trọng với Thiệu Kỳ Hoa và Lãnh Phong, người trong ngành đánh giá những tác phẩm này như thế nào, sẽ quyết định sự nghiệp nghệ thuật của Lãnh Phong có thể trở mình hay không. Ban đầu Lãnh Phong không thèm để ý những cái này, nhưng sau câu nói “Xem ra con cũng không có tiến bộ gì, triển lãm này không quan trọng” của bố hắn vào tối qua, hắn lại rất muốn chứng minh điều gì đó.



Ngay cả khi không vì bố hắn, chứng minh cho bản thân cũng được.


Khách quý ngày càng nhiều, Lãnh Phong càng bận hơn. Khi đi giữa đám đông luôn nhớ dẫn Biệt Đông đi cùng. Nhưng một lúc sau, hắn cũng không có thời gian để ý đến cảm xúc của Biệt Đông, không chú ý người bên cạnh đã không nói gì rất lâu.


Biệt Đông không quen, cảm giác không quen này ngày càng rõ rệt. Quần áo lộng lẫy, ăn uống linh đình, ai cũng xinh đẹp lịch sự. Cậu cũng mặc bộ lễ phục ra dáng, nhưng cậu biết mình tách biệt với nơi này.


Cậu không hiểu những gì họ nói, thậm chí có lúc không phải tiếng Trung, cũng không phải tiếng Anh. Cậu cố mỉm cười, nhưng trong lòng rất hoảng hốt, dần dầy tay chân trở nên cứng nhắc, trên mặt cũng vậy. Cậu thấy hơi mệt.


Cho đến khi Giang Nguyên đi tới, hai mắt Biệt Đông sáng lên như nhìn thấy cứu tinh. Lúc này Thiệu Kỳ Hoa và Lãnh Phong đang nói chuyện với một người nước ngoài. c** nh* giọng nói với Lãnh Phong: “Anh Nguyên đến rồi, em qua đó một lát.” Lãnh Phong chỉ kịp gật đầu với cậu.


Hôm nay Giang Nguyên cũng ăn mặc trang trọng, Biệt Đông vừa định nói hôm nay anh Nguyên rất bảnh trai, đã bị tiếng kinh ngạc cảm thán của Giang Nguyên ngắt lời: “Tiểu Đông! Trời ạ em đẹp trai quá! Nay là ngôi sao hả!”


Biệt Đông hơi xấu hổ, làm động tác “Suỵt”. Giang Nguyên nhìn quanh một lượt, hỏi: “Phong đâu?”


Biệt Đông chỉ: “Ở bên kia, đang nói chuyện với người ta.”


Giang Nguyên nói: “Cứ để nó làm việc, hôm nay là ngày quan trọng của nó, những người trong đây đều đến vì nó, tương lai như thế nào chỉ xem đêm nay, chúng ta đừng làm phiền nó.”


“Vâng.” Biệt Đông gật đầu, cậu cũng nghĩ vậy, mặc dù… Cậu lại liếc nhìn về phía Lãnh Phong. Người vây quanh hắn ngày càng nhiều, không biết có người nói gì, mọi người cùng bật cười. Lãnh Phong cụng ly với đối phương, hai người ngửa đầu uống cạn, vẻ mặt vui vẻ.


Tốt quá, nên như vậy, Biệt Đông nghĩ, cuối cùng Lãnh Phong cũng chờ được ngày này.



Hơn tám giờ, người ngày càng đông, còn có rất nhiều người mà Biệt Đông không hiểu nổi. Trang phục của họ trông rất kỳ lạ, Biệt Đông hỏi Giang Nguyên: “Những người này là ai vậy anh?”


Giang Nguyên nói: “Đều là nghệ sĩ, làm nghệ thuật đương đại. Anh nói em nghe, có hai nơi mà mọi người rất giống tên điên, một là ngành nghệ thuật đương đại, hay là ngành thời trang.”


Biệt Đông không nhịn được cười. Thật ra Lê Tân cũng có rất nhiều người như vậy. Mấy ngày nay cậu cũng gặp khá nhiều người ở đây, trái lại những nghệ sĩ kỳ lạ này khiến cậu cảm thấy thân thuộc khó hiểu.


Giang Nguyên hiện là chủ phòng đấu giá, có rất nhiều người chủ động đi tới chào hỏi anh ta. Một lát sau, Biệt Đông lại không tự chủ bị chen ra rìa. Cậu cầm lấy một ly rượu trên khay của người phục vụ đi ngang qua, im lặng đi qua đám người đến một góc, quan sát hội trường nhộn nhịp này.


Có người đến gần Biệt Đông, là một người phụ nữ mặc váy đen, lơ đãng hỏi cậu: “Cậu là Tiểu Đông đúng không?”


Biệt Đông ngẩn người, vô thức gật đầu, “Đúng vậy, xin hỏi chị là?”


Người phụ nữ cười với cậu một tiếng, môi đỏ mắt sáng, đôi khuyên tai kim cương dài làm chói mắt Biệt Đông: “Làm quen nhé, tôi tên Trình Y.”


Trình Y? Hình như đã nghe cái tên này ở đâu rồi… Biệt Đông cố gắng tìm kiếm trong đầu, đột nhiên nhớ ra lúc ở khách sạn của Giang Nguyên, Y Mẫn giận dữ gào lên, “Lãnh Phong, cậu cũng không tốt lành gì, cậu cũng không tốt với Trình Y.” Cậu nhớ Lãnh Phong từng có vợ chưa cưới… Ghép tất cả lại với nhau, tim Biệt Đông đập hơi nhanh, cậu nói cứng ngắc: “Chào chị.”


Trình Y nhướng mày nhìn cậu: “Cậu biết tôi?”


Biệt Đông không biết nói dối: “Chị là… của anh Phong.” Cậu rất không muốn nói bốn chữ vợ chưa cưới cũ.


Trình Y cười: “Xem ra biết thật.” Cô thoải mái hào phòng, chỉ về một hướng: “Đó là chồng tôi, tôi kết hôn rồi.”



Biệt Đông im lặng lắng nghe, cảm thấy quá là kỳ lạ, chẳng lẽ chồng chị ấy cũng muốn sưu tầm các tác phẩm của Lãnh Phong?


Trình Y nói: “Lần đó tôi thực sự rất giận khi Phong trốn cưới, thậm chí muốn giết anh ta. Một người đàn ông sao có thể thiếu trách nhiệm như vậy. Nhưng sau đó gặp được chồng hiện tại của tôi, mọi thứ trước đây không còn nằm trong tim tôi nữa. Sau đó lại nghe Y Mẫn kể chuyện của cậu, lúc đó tôi đã bảo cô ấy nhầm rồi, người ở bên cậu không phải Giang Nguyên, có lẽ là Phong. Bây giờ xem ra quả nhiên là vậy.”


Thần kinh Biệt Đông dần thả lỏng, trên người Trình Y không có sự thù địch, nhiều nhất là có chút tò mò. Cô quan sát cậu không hề che giấu: “Thì ra cậu chính là gu thẩm mỹ và ánh mắt của Phong, phải công nhận rất tốt.”


Lời nói này lại khiến Biệt Đông hơi khó xử, như đang đánh giá một vật gì đó…


Trình Y hỏi cậu: “Cậu mấy tuổi?”


“Hai mươi.” Biệt Đông hơi không muốn nói chuyện với cô, miễn cưỡng đối phó.


Trình Y cười một tiếng: “Trẻ thật, đêm nay ông cụ sẽ đến, cậu chuẩn bị đi.”


Biệt Đông sững sờ, ông cụ? Cậu vừa định hỏi ông cụ là ai, sau lưng bị ai đó ôm lấy, hơi thở quen thuộc của Lãnh Phong pha lẫn mùi rượu bay đến, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Hai người đang nói gì vậy?”


“Căng thẳng gì chứ.” Trình Y tỏ vẻ đùa cợt, “Sợ tôi châm ngòi hai người à? Tình cảm của hai người mong manh như thế?”


Lãnh Phong trực tiếp xen giữa hai người, chặn Biệt ĐSu lưng, nói với Trình Y: “Cô Trình, năm đó tôi có lỗi với cô, cô đừng tìm Tiểu Đông.”


“Ha ha ha ha…” Trình Y đột nhiên cười to nghiêng ngả. Lãnh Phong nghiêm túc nhìn cô, Trình Y dừng lại và nói: “Hóa ra khi anh thật sự thích ai đó sẽ như vậy, mới lạ đấy, trước kia chưa thấy bao giờ.”



Vẻ mặt Lãnh Phong rất tệ. “Được rồi,” Trình Y xua tay, lại chỉ về phía chồng mình: “Chồng tôi ở kia, anh chưa biết tôi kết hôn đúng không. Lãnh Phong, tôi hết hứng thú với anh từ lâu rồi, nhưng phải công nhận bạn trai nhỏ của anh khá đấy.” Cô xách váy chuẩn bị đi về phía chồng, lại quay đầu lại nói với Lãnh Phong: “Hãy tốt với cậu ấy, đừng như đối xử với tôi.”


Lãnh Phong ôm Biệt Đông chặt hơn, “Đừng quan tâm cô ấy nói gì, đừng để trong lòng.”


“Thật sự không nói gì…” Biệt Đông nghĩ, Trình Y tò mò về mình cũng là điều nên thôi, đổi lại là cậu cậu cũng tò mò.


Lúc này Thiệu Kỳ Hoa đi tới, hỏi Lãnh Phong: “Ông cụ vẫn chưa đến, biết đâu sẽ không đến, cũng tốt.”


Ông cụ… Biệt Đông chợt nhớ ra đó là cha Lãnh Phong! Toàn thân cậu lập tức trở nên căng thẳng.


Gần tám giờ ba mươi, Thiệu Kỳ Hoa đứng giữa tác phẩm, cầm muôi bạc gõ chén rượu, tiếng nhạc bên trong cũng giảm xuống. Mọi người tự động vây quanh. Thiệu Kỳ Hoa đã uống rượu, mặt hơi đỏ, nhưng vẻ mặt rõ ràng hưng phấn. Anh phát biểu khai mạc, cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt ngày hôm nay, lại giải thích tại sao anh muốn mở buổi triển lãm này. Anh không kiêng tránh quá khứ của Lãnh Phong, lại nói các tác phẩm của Lãnh Phong hiện đang bày ở đây, giá cả và cảm nhận như thế nào đều do mọi người đánh giá.


Tiếng vỗ tay vang lên, Thiệu Kỳ Hoa không có ý định “tâng bốc” Lãnh Phong, lời lẽ hào phóng công bằng. Anh làm động tác mời với Lãnh Phong, nghệ sĩ cũng nên có bài phát biểu trong lễ khai mạc.


Lãnh Phong đi ngang qua Biệt Đông. Một giây trước hắn vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng vừa đứng giữa đám đông, nhìn từng đôi mắt tràn đầy khen ngợi dành cho mình, và các tác phẩm xung quanh được bao quanh bởi những ánh đèn được sắp xếp cẩn thận, trong lòng trào dâng một cảm xúc phức tạp và khó tả.


Chỉ khi đứng giữa đám đông, hắn mới biết được hóa ra mình đã chờ đợi giây phút này rất lâu.


Tiếp đó hắn nhìn thấy người cha đối diện với mình, nhíu mày vẻ mặt lạnh lùng.



Lời tác giả:


Tiểu Đông đừng căng thẳng…


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 77
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...