Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 76

52@-

Chương 76: Hai bộ lễ phục


Dường như mãi đến hôm nay Lãnh Phong mới chính thức tỉnh táo nhận ra, cha hắn Lãnh Sơn Huy là một người cuồng kiểm soát như thế nào.


Hắn cười chảy cả nước mắt, cười nghiêng ngả. Lãnh Sơn Huy sững sờ nhìn hắn chằm chằm, cái tẩu trong tay dừng giữa không trung. Sau đó ông nhíu mày, mơ hồ nổi giận nhưng không lên tiếng, chờ Lãnh Phong tự bình tĩnh lại.


Cuối cùng Lãnh Phong cũng cười xong, biểu cảm trên mặt như đã ngộ ra tất cả. Hắn nhìn cha, một lúc sau mới nói: “Thì ra là thế, vậy không còn gì để nói nữa, con sẽ không làm vậy.”


Giọng điệu cũng rất bình tĩnh, hắn đã không muốn cãi nhau nữa, chỉ bình tĩnh nói ra quyết định của mình. Hắn là người trưởng thành, có thể tự quyết định sẽ đi hay ở, sẽ làm gì, trừ khi Lãnh Sơn Huy trói hắn ở đây.


Hắn cũng không buồn giải thích, chống đối thêm, vì hoàn toàn không có tác dụng. Cha hắn Lãnh Sơn Huy nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt, xem mình là ông vua ở trên cao, mỗi câu nói hay mỗi hành động đều chỉ chờ đối phương quỳ lạy “Tạ chủ long ân”. Đối với người như vậy, dù nói gì cũng vô nghĩa. Bây giờ Lãnh Phong đã thông suốt, cũng rất ghét kiểu này, để ông già này tự nói tự chơi đi.


“Những thứ mà bố nghĩ rằng không quan trọng đúng lúc con lại cho rằng rất quan trọng.” Lãnh Phong nói: “Con biết nói những điều này bố sẽ không hiểu, bố cũng không thèm hiểu nên thôi.” Lãnh Phong lại tự giễu cười một tiếng, đứng lên nói: ”Con đi đây.”


“Đứng lại!” Lãnh Sơn Huy cũng đứng lên, để lộ vẻ mặt đầy giận dữ,
“Anh còn biết phép tắc không?! Ba năm không về nhà, về rồi còn phải để bố mời! Hôm nay anh không được đi đâu hết!”


Dáng người hai cha con xêm xêm nhau, hai người nhìn đối phương, mùi giương cung bạt kiếm lập tức lan ra. Chu Thái Vi căng thẳng thuyết phục bên cạnh, nhưng không ai nghe.



Lãnh Phong cúi đầu suy nghĩ, không bằng nói thật đi. Hắn nói: “Con không về một mình, người yêu con vẫn ở khách sạn, không thể để em ấy ở đó một mình.”


Vừa dứt lời, Lãnh Sơn Huy và Chu Thái Vi đều đơ ra, người yêu? Sắc mặt Lãnh Sơn Huy rõ ràng đã dịu đi, nói với giọng cứng nhắc: “Không biết anh quen bạn gái khi nào, sao không dẫn về cùng?”


Lãnh Phong cười một tiếng, vẫn không nói chuyện. Hắn không muốn nói người yêu mình là nam vào lúc này, nếu nói ra thì tối nay khỏi đi nữa. Chu Thái Vi trách Lãnh Sơn Huy: “Lần đầu dẫn bạn gái về phải trang trọng chứ, đêm hôm khuya khoắt mình gọi con nó về, Tiểu Phong đưa bạn gái về kiểu gì được.”


Nói vậy cũng có lý, sắc mặt Lãnh Sơn Huy tốt hơn nhiều, gõ đầu tẩu thuốc, hỏi: “Bạn gái quen ở Lê Tân? Làm gì? Tốt hơn Tiểu Trình à?”


Tiểu Trình là Trình Y, cô tiểu thư bị Lãnh Phong trốn cưới cho leo cây. Lãnh Phong không giải thích, chỉ nói: “Đúng, em ấy rất tốt.”


“Được thôi.” Cuối cùng Lãnh Sơn Huy cũng nhượng bộ: “Nếu đã có người yêu thì hãy chững chạc hơn, có tinh thần trách nhiệm hơn. Không thể cà lơ phất phơ như trước được, đối xử với con gái người ta cũng phải có trách nhiệm, yêu phải yêu nghiêm túc, không được đùa giỡn tình cảm của người ta…”


Lãnh Phong ngăn ông lại: “Con biết rồi.” Hắn nghĩ mối tình này đừng nên nghiêm túc quá, không cần nhắc nhở những cái này.


“Vậy được, con đến khách sạn với con bé đi, mấy hôm sau bố sẽ sắp xếp đàng hoàng, mọi người gặp nhau.” Lãnh Sơn Huy nói.


“Ừm.” Lãnh Phong đáp, đi được mấy bước lại dừng lại, xoay người hỏi: “Bố có đến lễ khai mạc không?”


Lãnh Sơn Huy hờ hững gật đầu: “Thiệu đã mời bố, dù thế nào cũng phải đến. Bố cũng không trông mong con có tiến bộ gì, cậu ta xử lý việc này không tốt, dù với trình độ trước kia của con cũng không đến mức tổ chức ở một bảng tàng nghệ thuật tầm thường như vậy.”



Lãnh Phong lai tự giễu trong lòng, không muốn nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi đi luôn.


Lãnh Sơn Huy đối xử với bản thân hay người khác đều rất nghiêm khắc. Từ nhỏ Lãnh Phong đã biết điều này. Không chỉ đối với bản thân, trong ấn tượng, Lãnh Phong không nhớ nổi cha mình từng thể hiện sự “hài lòng” với bất cứ chuyện gì. Hắn từng học theo phương pháp nghệ thuật của bố mình, chưa bao giờ nghĩ đến việc vượt qua bố mình, chỉ hy vọng có thể làm ông hài lòng.


Nhưng không, từ nhỏ đến lớn, không một lần nào đạt được.


Cha hắn vừa “công bằng” đánh giá những gì hắn làm ra không tốt, vừa dồn hết tài nguyên cho hắn, nói một cách hoa mỹ là: “Rời xa bố anh, anh chẳng là gì cả.”


Rất lâu sau này, Lãnh Phong mới biết đến pua (thao túng cảm xúc), hoàn toàn có thể so sánh với những gì bố hắn làm, trong lòng rất khiếp sợ. Nhưng hắn vẫn vô thức nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ bản thân Lãnh Sơn Huy cũng không biết mình đang làm gì. Ông làm trong vô thức, là một bậc thầy thao túng tâm lý bẩm sinh.


Nhưng sau khi nhìn rõ điều này, Lãnh Phong không muốn bị ông kiểm soát nữa. Sự kiện của Vinh Ngọc là một mồi dẫn lửa, nếu không có bài đánh giá mỹ thuật gây chấn động trong ngành, Lãnh Phong nghĩ, có lẽ bố hắn sẽ không tạm thời thu tay lại. Hắn cũng không có cách nào hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát chặt chẽ này.


Nhìn như vậy, Vinh Ngọc không hủy hoại hắn, ngược lại đã cứu hắn.


Trên đường về khách sạn, Lãnh Phong suy nghĩ những “chuyện trước kia”, cảm thấy số phận quay vòng sao mà thú vị. Khi bạn nghĩ đó là đường cùng, kết quả thật ra lại là đường sống.


Lúc quay lại khách sạn đã gần một giờ, Lãnh Phong tìm lễ tân lấy thẻ vào phòng, phát hiện một cái đèn ngủ yếu ớt vẫn sáng. Hắn vừa đi vào, Biệt Đông đã tỉnh. Cậu ngồi dậy từ trên giường nhìn hắn, hơi vui mừng: “Anh Phong, anh về rồi à?”


Biệt Đông tưởng đêm nay chắc chắn Lãnh Phong sẽ không quay lại. Nhiều năm không về nhà, lần này bị bố mẹ gọi về kiểu gì cũng phải ở nhà một đêm, đây là điều nên làm. Cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý tối nay sẽ ở một mình, không ngờ Lãnh Phong lại quay về.



Sau khi rửa mặt qua loa, Lãnh Phong vội vàng chui vào chăn ôm vợ. Biệt Đông hỏi hắn: “Anh về có ổn không? Không cãi nhau chứ?”


“Không.” Lãnh Phong nói, mấy lời nóng giận kia không tính là cãi nhau, “Không nói mấy chuyện này nữa, vợ ơi.”


“Ừm.” Biệt Đông gật đầu, vùi trong lòng Lãnh Phong.


“Anh nhớ em quá.” Lãnh Phong nói bên tai cậu. Hắn nhớ thật, rất kỳ lạ, chỉ về nhà một chuyến thôi, đi đi về về chỉ hơn hai tiếng, sao lại nhớ đến vậy.


Biệt Đông ôm eo hắn: “Em cũng nhớ.” Cậu ngại nói rằng Lãnh Phong vừa ra khỏi cửa cậu đã bắt đầu nhớ rồi.


Đêm khuya nói gì cũng không khiến người ta đỏ mặt, cho dù ngày hôm sau nhớ lại những lời này sẽ ngượng ngùng. Buổi tối đầu tiên rời khỏi Lê Tân, hai người khó kiềm chế làm nhiều lần, từ trên giường lăn xuống đất. Biệt Đông chưa bao giờ như tối nay, hoàn toàn không muốn dừng lại, một lần cuối cùng cậu bám trên cửa sổ kính sát sàn, nhìn thành phố rộng lớn đã ngủ say, cùng ra với Lãnh Phong, quay đầu cắn lên vai hắn, cuối cùng nói câu đã suy nghĩ suốt buổi chiều và cả đêm: “Em yêu anh…”


Kiệt sức.


Sau khi cơ thể bị moi sạch, trong lòng lại đầy ắp.


Lãnh Phong bế người vào phòng tắm tắm rửa, dòng nước nhẹ nhàng dội lên hai người. Hai người mặt đối mặt ôm nhau, Biệt Đông gần như treo trên người Lãnh Phong. Lãnh Phong dùng ngón tay nhẹ nhàng rửa sạch hồi lâu, một lần cuối cùng hắn không đeo bao, bắn thẳng vào bên trong, “Khó chịu à?” Hắn hỏi Biệt Đông.


Biệt Đông nằm trên vai hắn lắc đầu, cậu có thể cảm nhận được thỉnh thoảng cái gì đó chảy ra g*** h** ch*n. Cảm giác này tất nhiên không thoải mái, nhưng có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, trong lòng lại thỏa mãn.



Ngày hôm sau hai người dậy khá muộn, cũng may mấy ngày nay chỉ cần giám sát hoàn thiện triển lãm. Tất cả công việc cho lễ khai mạc triển lãm đã có Thiệu Kỳ Hoa lo liệu, không phải lo lắng nhiều.


Lãnh Phong nói mùa đông ở Đăng Hồng thường mưa rả rách, lạnh lẽo ẩm ướt. Nhưng mấy ngày Biệt Đông tới đều nắng. Hai người ăn sáng ở khách sạn rồi thong thả đi bộ đến bảo tàng mỹ thuật. Trên đường đi, Lãnh Phong mua cà phê nóng và sữa nóng, hai người ôm sưởi ấm bước đi, Biệt Đông cũng bắt đầu thích thành phố này.


Hôm nay sau khi xong việc, Lãnh Phong dẫn Biệt Đông đến trung tâm thương mại mua quần áo. Mặc dù bản thân hắn không để ý mặc gì trong lễ khai mạc, nhưng sẽ có rất nhiều người đến dự lễ khai mạc. Hắn đã xem danh sách khách quý Thiệu Kỳ Hoa mời, nhiều tên tuổi lớn trong ngành nghệ thuật đương đại sẽ đến, theo lời Thiệu Kỳ Hoa nói còn có mấy nhân vật quan trọng từ nước ngoài. Trước mắt vẫn đang xác định lịch trình, như vậy vẫn phải chuẩn bị hình thức. Lãnh Phong quyết định mua bộ lễ phục cho cả hai.


Không cần trang trạng quá, nhưng vẫn có thể ứng phó trong những dịp như vậy. Lãnh Phong chọn thương hiệu của một nhà thiết kế người Anh hắn từng mặc trước đây. Cho dù là trang phục trang trọng cũng mang cảm giác thiết kế nghệ thuật, sẽ không nghiêm túc quá.


Lần trước Biệt Đông vào trung tâm thương mại mua quần áo là khi mới đến Lê Tân, bị Giang Nguyên kéo đi, Giang Nguyên nói cậu như người mẫu. Lần này đến trung tâm thương mại, Lãnh Phong chọn vài bộ cho Biệt Đông thử trước. Hiệu quả của mỗi bộ đồ mang lại đều khiến hướng dẫn viên mua sắm trầm trồ. Thật ra quần áo của thương hiệu này rất “khó” mặc, rất kén người, phải cao, vai phải rộng nhưng dáng người gầy mặc mới đẹp. Biệt Đông hoàn toàn phù hợp. Quần áo mặc lên người như được đặt làm riêng, trong những tiếng cảm thán, Biệt Đông nhìn mình trong gương, miễn cưỡng thừa nhận mình mặc vậy đẹp.


Lúc c** q**n áo, Biệt Đông lặng lẽ xem giá cả, lập tức không muốn nữa. Nếu không phải hướng dẫn viên mua sắm đang ở đây, cậu suýt đã văng tục, đờ cờ mờ sao đắt vậy. Vì lý do này Lãnh Phong lại khuyên rất lâu, Biệt Đông nhất quyết không đồng ý. Lãnh Phong hết cách, nhỏ giọng nói một câu bên tai cậu, Biệt Đông lập tức đỏ mặt, sau đó không nhịn được cong khóe môi gật đầu đồng ý.


Thật ra bản thân Lãnh Phong không hợp với thương hiệu quần áo này. Dáng người hắn to con, trước đó mặc suýt nữa siết chết mình. Lại đi xem các thương hiệu khác, chọn một bộ của thương hiệu thường thấy. Lúc thử quần áo hắn bảo Biệt Đông thay luôn bộ vừa rồi, xem hai bộ quần áo có hợp nhau không.


Hai người thay quần áo xong cùng đứng trước gương trong phòng thử đồ. Biệt Đông nhớ đến những gì Lãnh Phong vừa nói, đỏ mặt không dừng được.


Hai cô gái hướng dẫn mua sắm tinh mắt, lúc thì nhìn người lúc thì nhìn gương. Một cô gái hướng dẫn mua sắm trẻ tuổi nhanh mồm nhanh miệng nói: “Hai anh đẹp đôi quá, thực sự có thể kết hôn ngay tại chỗ.”


Nói xong lại bị đồng nghiệp đấm cho một cái, cô gái kia nhanh chóng che miệng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi hai anh…” Lúc làm việc bất ngờ đẩy thuyền, thất lễ quá…


Hai người nhìn đối phương, không hề bực bội, trong mắt Lãnh Phong tràn đầy vẻ “Em xem, người khác cũng nói như vậy.” Biệt Đông vẫn cười. Vừa rồi Lãnh Phong nói với cậu: “Cứ mua quần áo đi, vợ ơi, sau này chúng ta có thể mặc lúc đám cưới.”


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 76
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...