Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 65
45@-
Chương 65: Rừng rậm của hai người.
Hai người bừa bãi trong phòng tắm hơn nửa ngày. Sau khi đi ra, Biệt Đông mới phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ từ trụ sở cứu hộ Nhân Ái.
Cậu nhanh chóng gọi lại. Nhân viên bên kia không cần nói nhiều, trực tiếp hỏi cậu có thời gian tham gia một nhiệm vụ cứu hộ không, tìm kiếm và cứu một nhà thực vật mất tích ở Ly Sơn.
Biệt Đông suy nghĩ mấy giây, sau đó đồng ý. Nhân Ái bảo cậu đến trụ sở để hoàn tất thủ tục đăng ký và nhận thiết bị.
Kế hoạch trở về đã có thay đổi, Biệt Đông nói tình hình với Lãnh Phong. Lãnh Phong nói vậy anh đi cùng em. Thật ra lần trước Biệt Đông lên núi làm nhiệm vụ, trong lòng Lãnh Phong đã hối hận khi đó nên nhận lời mời của Nhân Ái. Hắn thực sự quá khó chịu khi trơ mắt nhìn Biệt Đông lên núi, một mình ở ngoài chờ tin tức.
Hơn một tiếng sau, hai người cùng bước vào văn phòng cứu hộ Nhân Ái. Lãnh Phong đã tới đây cùng Biệt Đông, nhân viên ở đây cũng quen biết hắn. Phó giám đốc lần trước đã mời hai người cũng có mặt, trực tiếp giải thích tình hình với họ.
Vốn dĩ Ly Sơn bị đóng cửa vào mùa mưa, toàn bộ tuyến đường leo núi chính thức đều bị đóng. Không cho ai lên núi ngoài các nhà sư trong chùa chiền trên núi. Nhưng dãy Ly Sơn kéo dài quá, có vô số con đường mòn hoang dã. Hằng năm đều có khách du lịch không nghe lời khuyên nhất quyết lên núi thám hiểm. Bởi vậy mùa này mỗi năm đều xảy ra sự cố, trái lại là “mùa cao điểm” cho những người làm công việc cứu hộ như họ.
Lần này có mấy nhiệm vụ cứu hộ trong cùng một thời gian, các nhân viên cứu hộ của Nhân Ái chỉ có thể chia ra làm việc. Nhà thực vật mà Biệt Đông cần cứu là một ngoại lệ. Anh đã xin phép để lên núi, vì các mẫu thực vật cần thiết cho nghiên cứu khoa học đều phải được thu thập vào mùa đặc biệt này. Bản thân anh cũng có kinh nghiệm làm việc trên núi nhiều năm, sau khi lên núi vẫn luôn giữ liên lạc với viện nghiên cứu. Anh sẽ gửi định vị và báo cáo tiến độ công việc mỗi ngày, sau đó đột nhiên mất liên lạc, đã không có tin tức gì trong 48 giờ. Lúc này người ở viện nghiên cứu mới tìn cách tìm kiếm cứu nạn trên núi.
Bên Nhân Ái đánh giá sơ bộ, xem qua toàn bộ lộ trình nhà thực vật đã đi qua trước đó, không tính là khu vực đặc biệt nguy hiểm. Vì vậy họ đánh giá nhiệm vụ cứu hộ lần này là cấp A. Cũng vì gần đây liên tục xảy ra sự cố, các nhân viên tìm kiếm cứu nạn khác đã ra ngoài, nên họ giao nhiệm vụ này cho Biệt Đông.
Biệt Đông nhìn lộ trình của nhà thực vật, định vị cuối cùng cách đây 48 giờ là một thung lũng sông sâu trong núi Ly Sơn. Cậu tính toán một lát, với tốc độ bình thường của cậu, đi đến đó mất khoảng hai ngày. Kế hoạch là đến đó trước, sau đó căn cứ vào tình hình để xác định phương hướng tìm kiếm. Trong tình huống xấu nhất, cho dù nhà thực vật gặp tai nạn tử vong, họ cũng phải tìm được tung tích và có kết quả chính xác.
Khu vực đó đã là rừng rậm nguyên sinh, chỉ cần có người từng đến và hoạt động thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Biệt Đông có lòng tin mình có thể nhận ra. Cậu chỉ có một lo lắng, bây giờ là mùa mưa, hy vọng mấy ngày nay mưa không quá to, đừng rửa sạch mọi dấu vết là được.
Khi nói về chuyện này, Lãnh Phong không nói một lời nào trong suốt quá trình. Cho đến khi Biệt Đông nhận nhiệm vụ, hắn mới hỏi phó tổng giám đốc Nhân Ai có thể đi cùng không. Lý do là hắn cảm thấy một mình Biệt Đông lên núi không an toàn.
Biệt Đông liếc nhìn hắn, vô thức muốn nói: “Không cần, mình em được rồi. Nhưng vừa thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Lãnh Phong, cậu lại nuốt xuống.
Phó tổng giám đốc Nhân Ái vốn đã muốn mời Lãnh Phong, lần trước không thành công, lần này thấy hắn xung phong nhân việc, ông mừng còn không kịp, tất nhiên là đồng ý. Thế là Lãnh Phong cũng làm thủ tục, nhận thiết bị cứu hộ rồi xuất phát cùng Biệt Đông.
Sau khi ra khỏi cửa, Lãnh Phong nói: “May mà đồ đạc của anh ở trên xe, thiết bị bên này cung cấp không ổn, chúng ta mang theo các thiết bị của mình.”
Biệt Đông biết hắn đang nói đến đồ cắm trại, ngủ và nấu ăn. Chuyến này lên núi chắc phải mất nhiều ngày, ăn ở trong núi, phải tự chuẩn bị ít lương khô. Mặc dù Biệt Đông rất tự tin, cho dù không mang thức ăn, cậu cũng có thể tìm được đồ ăn trong núi. Về phần đi ngủ, cậu càng đơn giản hơn. Nhưng Lãnh Phong đã nói vậy, cậu cũng nghe theo hắn, chỉ nói: “Mọi thứ đơn giản, càng nhẹ càng tốt.”
“Đã biết, thưa bà xã.” Lãnh Phong khởi động xe, “Anh biết đây là nhiệm vụ, không phải kỳ nghỉ.”
Tiếp đó lại hơi khó chịu: “Kỳ nghỉ hiếm hoi vui vẻ như thế, lại bị họ cắt ngang.”
Biệt Đông an ủi hắn: “Sau này vẫn có thể đi tiếp mà, chúng ta có thời gian.”
Trên đường đi, Biệt Đông nói cho Tư Phóng biết. Tư Phóng dặn cậu chú ý an toàn, gặp phải chuyện gì không thể tự giải quyết tuyệt đối đừng cậy mạnh, phải liên lạc với bên trụ sở Nhân Ái bất cứ lúc nào.
Khi mở cuộc họp nghiên cứu phương án cứu viện đã vạch sẵn một lộ trình đến thung lũng sông nhanh nhất, giống như Biệt Đông dự tính, lên núi từ lối nào, nếu nhanh thì hai ngày là có thể đến thung lũng sông.
Hai người mua một ít thức ăn ở huyện Khánh An, hơn hai tiếng sau, Lãnh Phong lái xe đến cửa núi đã dự tính. Không phải đường lên núi chính quy mà là đường mòn hoang dã, từ giờ trở đi họ phải đi vào rừng rậm nguyên sinh.
Đã là tháng Chín, mùa mưa ở Lê Tân sắp kết thúc, không mưa suốt ngày suốt đêm không gián đoạn như tháng Sáu, tháng Bảy, tháng Tám. Hôm nay mãi đến giờ này cũng không mưa, đây là chuyện tốt khi họ lên núi cứu hộ.
Nếu muốn đi đến thung lũng sông trong định vị phải đi qua một ngọn núi cao. Đây là thử thách đầu tiên họ phải đối mặt.
Biệt Đông nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều, cậu nói: “Chúng ta phải nhanh lên, tranh thủ vượt qua khe núi trước khi trời tối, sang bên kia núi. Bên đó khuất gió, buổi tối dễ cắm trại, nếu không ở bên này gió to quá, buổi tối chúng ta không thể ngủ được.”
Lãnh Phong im lặng vác phần lớn thiết bị, trong lòng vẫn hơi hối hận không thể nói ra. Sớm biết hôm nay phải làm việc tốn thể lực như vậy, đêm qua và sáng nay sẽ không giày vò Biệt Đông. Lúc này hắn hơi đau lòng v**t v* thắt lưng Biệt Đông: “Vợ ơi, vẫn ổn chứ? Có mỏi không?”
Biệt Đông không ngờ đã đến lúc này Lãnh Phong vẫn có tâm trạng nghĩ đến chuyện này, có phần dở khóc dở cười. Cậu thật sự không yếu ớt như vậy, thật ra những chuyện ph*ng đ*ng kia… Rất thoải mái. Hơn nữa họ cũng không thực sự làm đến bước đó, cậu hoàn toàn không có vấn đề gì. Buổi sáng tỉnh dậy hơi mỏi, nhưng cũng nhanh khỏi.
Em còn lâu mới là liễu yếu đào tơ, Biệt Đông nghĩ bụng. Trên mặt vẫn hơi xấu hổ, chỉ lắc đầu, kéo tay Lãnh Phong: “Em không sao, đi nhanh lên.”
Lê Tân vốn là cao nguyên, đeo vật nặng lên núi, còn tăng tốc vì đang vội là một thử thách lớn đối với thể lực.
Đường lên núi cực kỳ khó, Biệt Đông đi trước dẫn đường, nói với Lãnh Phong: “Lên núi không thể đi thẳng, sẽ mệt hơn, chỉ có thể đi vòng sẽ giảm bớt gánh nặng tâm lý và thể lực.”
Lãnh Phong nói: “Anh biết, anh sẽ theo sát em, vợ à, giữ thể lực đi, đừng nói nhiều quá.”
Biệt Đông xoay người cười với hắn một tiếng. Thật ra vẫn ổn, leo núi là chuyện như cơm bữa với cậu, nhưng với người bình thường mà nói, leo đường mòn hoang dã này, đâu đâu cũng là thử thách.
Mặt đất trong rừng rậm mới mưa xong trơn trượt. Hôm nay lại nắng cả ngày nhưng không khô mặt đất, ngược lại khiến trong rừng nóng như lồng hấp, rất khó chịu.
Hai người đi chưa lâu, bên trong quần áo chống nước thoáng khí bắt đầu đổ mồ hôi như mưa. Nhưng để giữ nhiệt cũng không thể mở quần áo ra, áo thun, quần và tất bên trong đã ướt. Hai người cố gắng leo lên trong tình trạng ướt sũng. Hai tiếng sau, Biệt Đông không hề giảm tốc độ. Lãnh Phong đi sau cậu, thấy cậu vẫn nhẹ nhàng như chú nai, hắn bái phục từ tận đáy lòng.
Em ấy là con của núi, Lãnh Phong nảy ra ý nghĩ này. Cách đây rất lâu, Biệt Đông từng nói với hắn “Tôi có thể sống trong rừng rậm”. Lãnh Phong cho rằng cậu đang nói khoác, nhưng hôm nay hắn đã tin.
Không phải vì khả năng sinh tồn trong rừng rậm Biệt Đông chưa thể hiện, mà Lãnh Phong đã nhìn thấy Biệt Đông tự do và thư thái cả thể xác lẫn tinh thần từ khi vào núi. Công việc nặng nhọc, trèo đèo lội suối này không phải thách thức với Biệt Đông, mà là hưởng thụ.
Năm tiếng sau, họ đã đến giữa núi, muốn vượt qua ngọn núi này, lên đến đỉnh là điều không thực tế và không cần thiết. Lúc nghiên cứu đường đi, xem bản đồ vệ tinh thì phát hiện một con đèo ngang eo, đi qua là được. Đây cũng là những gì Biệt Đông đã nói, đi qua nơi này sẽ khuất gió, là mục tiêu cắm trại tối nay của họ.
Khi họ đến gần khe núi, thảm thực vật trong rừng rậm trên đường đi cũng thay đổi. Từ những cây linh sam cao và rậm rạp, cây trinh nam và cây tuyết tùng có thể nhìn thấy khi vào trong núi, khi lên cao đã không thể phân biệt được các loài cây nữa. Tất cả thân cây đều được bao phủ bởi lớp dương xỉ rất dày. Tiếp tục đi lên, khó có thể nhìn thấy cây cao, bụi rậm lộn xộn hoang dã chiếm phần lớn mặt đất. Thiếu cây rừng chắn gió, gió trên cao trực tiếp thổi lên người, lên mặt, lạnh thấu xương.
Còn nghe thấy tiếng sấm chớp ầm ầm ở chân trời phía xa. Biệt Đông dừng lại, nhìn bầu trời đã âm u, “Có lẽ đêm nay vẫn mưa.”
Cậu thở hổn hển, gió lớn gào thét bên tai, cậu hỏi Lãnh Phong: “Anh Phong ơi, có muốn nghỉ ngơi không?”
Lãnh Phong lắc đầu, đây không phải nơi tốt, một khi dừng lại, thân nhiệt sẽ nhanh chóng đi xuống, hắn chỉ phía trước: “Đi, chúng ta qua đèo.”
Ngoài bị gió thổi đau đầu, Biệt Đông tạm thời vẫn chưa thấy mệt. Cậu tiếp tục đi về phía trước, trong khoảnh khắc như vậy, cậu lại nghe rõ tiếng tim đập của mình, mạnh mẽ và vững vàng.
Quả nhiên trời mưa, nước mưa rơi xuống làn da, xuống mắt, xuống môi họ. Biệt Đông l**m giọt nước lạnh trên môi, tăng nhanh tốc độ.
Đi qua đèo là đường xuống núi, gió lớn đột nhiên dừng lại ở đây. Cuối cùng Biệt Đông cũng nghỉ một lát, nói với Lãnh Phong: “Anh Phong ơi, chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi.”
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 65: Rừng rậm của hai người.
Hai người bừa bãi trong phòng tắm hơn nửa ngày. Sau khi đi ra, Biệt Đông mới phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ từ trụ sở cứu hộ Nhân Ái.
Cậu nhanh chóng gọi lại. Nhân viên bên kia không cần nói nhiều, trực tiếp hỏi cậu có thời gian tham gia một nhiệm vụ cứu hộ không, tìm kiếm và cứu một nhà thực vật mất tích ở Ly Sơn.
Biệt Đông suy nghĩ mấy giây, sau đó đồng ý. Nhân Ái bảo cậu đến trụ sở để hoàn tất thủ tục đăng ký và nhận thiết bị.
Kế hoạch trở về đã có thay đổi, Biệt Đông nói tình hình với Lãnh Phong. Lãnh Phong nói vậy anh đi cùng em. Thật ra lần trước Biệt Đông lên núi làm nhiệm vụ, trong lòng Lãnh Phong đã hối hận khi đó nên nhận lời mời của Nhân Ái. Hắn thực sự quá khó chịu khi trơ mắt nhìn Biệt Đông lên núi, một mình ở ngoài chờ tin tức.
Hơn một tiếng sau, hai người cùng bước vào văn phòng cứu hộ Nhân Ái. Lãnh Phong đã tới đây cùng Biệt Đông, nhân viên ở đây cũng quen biết hắn. Phó giám đốc lần trước đã mời hai người cũng có mặt, trực tiếp giải thích tình hình với họ.
Vốn dĩ Ly Sơn bị đóng cửa vào mùa mưa, toàn bộ tuyến đường leo núi chính thức đều bị đóng. Không cho ai lên núi ngoài các nhà sư trong chùa chiền trên núi. Nhưng dãy Ly Sơn kéo dài quá, có vô số con đường mòn hoang dã. Hằng năm đều có khách du lịch không nghe lời khuyên nhất quyết lên núi thám hiểm. Bởi vậy mùa này mỗi năm đều xảy ra sự cố, trái lại là “mùa cao điểm” cho những người làm công việc cứu hộ như họ.
Lần này có mấy nhiệm vụ cứu hộ trong cùng một thời gian, các nhân viên cứu hộ của Nhân Ái chỉ có thể chia ra làm việc. Nhà thực vật mà Biệt Đông cần cứu là một ngoại lệ. Anh đã xin phép để lên núi, vì các mẫu thực vật cần thiết cho nghiên cứu khoa học đều phải được thu thập vào mùa đặc biệt này. Bản thân anh cũng có kinh nghiệm làm việc trên núi nhiều năm, sau khi lên núi vẫn luôn giữ liên lạc với viện nghiên cứu. Anh sẽ gửi định vị và báo cáo tiến độ công việc mỗi ngày, sau đó đột nhiên mất liên lạc, đã không có tin tức gì trong 48 giờ. Lúc này người ở viện nghiên cứu mới tìn cách tìm kiếm cứu nạn trên núi.
Bên Nhân Ái đánh giá sơ bộ, xem qua toàn bộ lộ trình nhà thực vật đã đi qua trước đó, không tính là khu vực đặc biệt nguy hiểm. Vì vậy họ đánh giá nhiệm vụ cứu hộ lần này là cấp A. Cũng vì gần đây liên tục xảy ra sự cố, các nhân viên tìm kiếm cứu nạn khác đã ra ngoài, nên họ giao nhiệm vụ này cho Biệt Đông.
Biệt Đông nhìn lộ trình của nhà thực vật, định vị cuối cùng cách đây 48 giờ là một thung lũng sông sâu trong núi Ly Sơn. Cậu tính toán một lát, với tốc độ bình thường của cậu, đi đến đó mất khoảng hai ngày. Kế hoạch là đến đó trước, sau đó căn cứ vào tình hình để xác định phương hướng tìm kiếm. Trong tình huống xấu nhất, cho dù nhà thực vật gặp tai nạn tử vong, họ cũng phải tìm được tung tích và có kết quả chính xác.
Khu vực đó đã là rừng rậm nguyên sinh, chỉ cần có người từng đến và hoạt động thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Biệt Đông có lòng tin mình có thể nhận ra. Cậu chỉ có một lo lắng, bây giờ là mùa mưa, hy vọng mấy ngày nay mưa không quá to, đừng rửa sạch mọi dấu vết là được.
Khi nói về chuyện này, Lãnh Phong không nói một lời nào trong suốt quá trình. Cho đến khi Biệt Đông nhận nhiệm vụ, hắn mới hỏi phó tổng giám đốc Nhân Ai có thể đi cùng không. Lý do là hắn cảm thấy một mình Biệt Đông lên núi không an toàn.
Biệt Đông liếc nhìn hắn, vô thức muốn nói: “Không cần, mình em được rồi. Nhưng vừa thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Lãnh Phong, cậu lại nuốt xuống.
Phó tổng giám đốc Nhân Ái vốn đã muốn mời Lãnh Phong, lần trước không thành công, lần này thấy hắn xung phong nhân việc, ông mừng còn không kịp, tất nhiên là đồng ý. Thế là Lãnh Phong cũng làm thủ tục, nhận thiết bị cứu hộ rồi xuất phát cùng Biệt Đông.
Sau khi ra khỏi cửa, Lãnh Phong nói: “May mà đồ đạc của anh ở trên xe, thiết bị bên này cung cấp không ổn, chúng ta mang theo các thiết bị của mình.”
Biệt Đông biết hắn đang nói đến đồ cắm trại, ngủ và nấu ăn. Chuyến này lên núi chắc phải mất nhiều ngày, ăn ở trong núi, phải tự chuẩn bị ít lương khô. Mặc dù Biệt Đông rất tự tin, cho dù không mang thức ăn, cậu cũng có thể tìm được đồ ăn trong núi. Về phần đi ngủ, cậu càng đơn giản hơn. Nhưng Lãnh Phong đã nói vậy, cậu cũng nghe theo hắn, chỉ nói: “Mọi thứ đơn giản, càng nhẹ càng tốt.”
“Đã biết, thưa bà xã.” Lãnh Phong khởi động xe, “Anh biết đây là nhiệm vụ, không phải kỳ nghỉ.”
Tiếp đó lại hơi khó chịu: “Kỳ nghỉ hiếm hoi vui vẻ như thế, lại bị họ cắt ngang.”
Biệt Đông an ủi hắn: “Sau này vẫn có thể đi tiếp mà, chúng ta có thời gian.”
Trên đường đi, Biệt Đông nói cho Tư Phóng biết. Tư Phóng dặn cậu chú ý an toàn, gặp phải chuyện gì không thể tự giải quyết tuyệt đối đừng cậy mạnh, phải liên lạc với bên trụ sở Nhân Ái bất cứ lúc nào.
Khi mở cuộc họp nghiên cứu phương án cứu viện đã vạch sẵn một lộ trình đến thung lũng sông nhanh nhất, giống như Biệt Đông dự tính, lên núi từ lối nào, nếu nhanh thì hai ngày là có thể đến thung lũng sông.
Hai người mua một ít thức ăn ở huyện Khánh An, hơn hai tiếng sau, Lãnh Phong lái xe đến cửa núi đã dự tính. Không phải đường lên núi chính quy mà là đường mòn hoang dã, từ giờ trở đi họ phải đi vào rừng rậm nguyên sinh.
Đã là tháng Chín, mùa mưa ở Lê Tân sắp kết thúc, không mưa suốt ngày suốt đêm không gián đoạn như tháng Sáu, tháng Bảy, tháng Tám. Hôm nay mãi đến giờ này cũng không mưa, đây là chuyện tốt khi họ lên núi cứu hộ.
Nếu muốn đi đến thung lũng sông trong định vị phải đi qua một ngọn núi cao. Đây là thử thách đầu tiên họ phải đối mặt.
Biệt Đông nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều, cậu nói: “Chúng ta phải nhanh lên, tranh thủ vượt qua khe núi trước khi trời tối, sang bên kia núi. Bên đó khuất gió, buổi tối dễ cắm trại, nếu không ở bên này gió to quá, buổi tối chúng ta không thể ngủ được.”
Lãnh Phong im lặng vác phần lớn thiết bị, trong lòng vẫn hơi hối hận không thể nói ra. Sớm biết hôm nay phải làm việc tốn thể lực như vậy, đêm qua và sáng nay sẽ không giày vò Biệt Đông. Lúc này hắn hơi đau lòng v**t v* thắt lưng Biệt Đông: “Vợ ơi, vẫn ổn chứ? Có mỏi không?”
Biệt Đông không ngờ đã đến lúc này Lãnh Phong vẫn có tâm trạng nghĩ đến chuyện này, có phần dở khóc dở cười. Cậu thật sự không yếu ớt như vậy, thật ra những chuyện ph*ng đ*ng kia… Rất thoải mái. Hơn nữa họ cũng không thực sự làm đến bước đó, cậu hoàn toàn không có vấn đề gì. Buổi sáng tỉnh dậy hơi mỏi, nhưng cũng nhanh khỏi.
Em còn lâu mới là liễu yếu đào tơ, Biệt Đông nghĩ bụng. Trên mặt vẫn hơi xấu hổ, chỉ lắc đầu, kéo tay Lãnh Phong: “Em không sao, đi nhanh lên.”
Lê Tân vốn là cao nguyên, đeo vật nặng lên núi, còn tăng tốc vì đang vội là một thử thách lớn đối với thể lực.
Đường lên núi cực kỳ khó, Biệt Đông đi trước dẫn đường, nói với Lãnh Phong: “Lên núi không thể đi thẳng, sẽ mệt hơn, chỉ có thể đi vòng sẽ giảm bớt gánh nặng tâm lý và thể lực.”
Lãnh Phong nói: “Anh biết, anh sẽ theo sát em, vợ à, giữ thể lực đi, đừng nói nhiều quá.”
Biệt Đông xoay người cười với hắn một tiếng. Thật ra vẫn ổn, leo núi là chuyện như cơm bữa với cậu, nhưng với người bình thường mà nói, leo đường mòn hoang dã này, đâu đâu cũng là thử thách.
Mặt đất trong rừng rậm mới mưa xong trơn trượt. Hôm nay lại nắng cả ngày nhưng không khô mặt đất, ngược lại khiến trong rừng nóng như lồng hấp, rất khó chịu.
Hai người đi chưa lâu, bên trong quần áo chống nước thoáng khí bắt đầu đổ mồ hôi như mưa. Nhưng để giữ nhiệt cũng không thể mở quần áo ra, áo thun, quần và tất bên trong đã ướt. Hai người cố gắng leo lên trong tình trạng ướt sũng. Hai tiếng sau, Biệt Đông không hề giảm tốc độ. Lãnh Phong đi sau cậu, thấy cậu vẫn nhẹ nhàng như chú nai, hắn bái phục từ tận đáy lòng.
Em ấy là con của núi, Lãnh Phong nảy ra ý nghĩ này. Cách đây rất lâu, Biệt Đông từng nói với hắn “Tôi có thể sống trong rừng rậm”. Lãnh Phong cho rằng cậu đang nói khoác, nhưng hôm nay hắn đã tin.
Không phải vì khả năng sinh tồn trong rừng rậm Biệt Đông chưa thể hiện, mà Lãnh Phong đã nhìn thấy Biệt Đông tự do và thư thái cả thể xác lẫn tinh thần từ khi vào núi. Công việc nặng nhọc, trèo đèo lội suối này không phải thách thức với Biệt Đông, mà là hưởng thụ.
Năm tiếng sau, họ đã đến giữa núi, muốn vượt qua ngọn núi này, lên đến đỉnh là điều không thực tế và không cần thiết. Lúc nghiên cứu đường đi, xem bản đồ vệ tinh thì phát hiện một con đèo ngang eo, đi qua là được. Đây cũng là những gì Biệt Đông đã nói, đi qua nơi này sẽ khuất gió, là mục tiêu cắm trại tối nay của họ.
Khi họ đến gần khe núi, thảm thực vật trong rừng rậm trên đường đi cũng thay đổi. Từ những cây linh sam cao và rậm rạp, cây trinh nam và cây tuyết tùng có thể nhìn thấy khi vào trong núi, khi lên cao đã không thể phân biệt được các loài cây nữa. Tất cả thân cây đều được bao phủ bởi lớp dương xỉ rất dày. Tiếp tục đi lên, khó có thể nhìn thấy cây cao, bụi rậm lộn xộn hoang dã chiếm phần lớn mặt đất. Thiếu cây rừng chắn gió, gió trên cao trực tiếp thổi lên người, lên mặt, lạnh thấu xương.
Còn nghe thấy tiếng sấm chớp ầm ầm ở chân trời phía xa. Biệt Đông dừng lại, nhìn bầu trời đã âm u, “Có lẽ đêm nay vẫn mưa.”
Cậu thở hổn hển, gió lớn gào thét bên tai, cậu hỏi Lãnh Phong: “Anh Phong ơi, có muốn nghỉ ngơi không?”
Lãnh Phong lắc đầu, đây không phải nơi tốt, một khi dừng lại, thân nhiệt sẽ nhanh chóng đi xuống, hắn chỉ phía trước: “Đi, chúng ta qua đèo.”
Ngoài bị gió thổi đau đầu, Biệt Đông tạm thời vẫn chưa thấy mệt. Cậu tiếp tục đi về phía trước, trong khoảnh khắc như vậy, cậu lại nghe rõ tiếng tim đập của mình, mạnh mẽ và vững vàng.
Quả nhiên trời mưa, nước mưa rơi xuống làn da, xuống mắt, xuống môi họ. Biệt Đông l**m giọt nước lạnh trên môi, tăng nhanh tốc độ.
Đi qua đèo là đường xuống núi, gió lớn đột nhiên dừng lại ở đây. Cuối cùng Biệt Đông cũng nghỉ một lát, nói với Lãnh Phong: “Anh Phong ơi, chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi.”
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 65
10.0/10 từ 47 lượt.