Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 64

60@-

Chương 64: Vô liêm sỉ và không biết xấu hổ em chọn đi


Lãnh Phong bị cậu nói đến mức cười ha ha, dùng sức xoa tai cậu: “Hóa ra có nhiều suy nghĩ như thế, anh không nhìn ra được gì luôn.” Lại cố ý nói: “Còn tưởng ngay từ đầu em đã thích anh rồi.”


“Xí!” Biệt Đông hất tay hắn ra: “Nói phét ít thôi! Em ghét nhé!”


Lãnh Phong vẫn cười, dỗ dành cậu: “Được được, ghét anh, ghét anh cả đời cũng không sao, anh thích em là đủ rồi.”


“Hừ.” Biệt Đông quay mặt đi, không cho hắn hôn: “Không cho anh thích.”


Biệt ĐSy rượu thực sự thay đổi bộ mặt khác, vừa nhõng nhẽo vừa kiêu ngạo lại còn cộc cằn, Lãnh Phong thích mê, hắn khẽ nói: “Vậy phải làm sao mới cho thích?”


Biệt Đông còn nghiêm túc suy nghĩ, ánh mắt đờ ra, một lát sau lại cười ra tiếng, nghiêm túc nói: “Anh đánh nhau với em, đánh thắng sẽ cho anh thích.”


Hả? Lãnh Phong sửng sốt, chiêu thức  gì vậy?


Biệt Đông đã nói không rõ ràng: “Em, em á, muốn đánh, đánh một trận với anh lâu rồi, lần đầu tiên anh đánh nhau với, ai, đó ở chỗ anh Tư, em, đã muốn tìm anh đánh, đánh một trận…”


Thì ra nguồn gốc ở đây, Lãnh Phong dở khóc dở cười, dỗ dành: “Được, đánh nhau với em, chúng ta đừng đánh ở đây, quay về đánh được không? Quay về chúng ta đánh trên giường, anh Phong mặc cho em đánh, đánh thế nào cũng được, được không?”


Biệt Đông không nói gì, kiêu ngạo nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, rồi nở nụ cười trẻ con: “Được.”



Toàn thân Lãnh Phong nóng bừng, tim ngứa ngáy, hắn hoàn toàn không có sức chống cự với Biệt Đông như vậy. Biệt Đông như vậy đừng nói là đánh hắn, cho dù hành hạ hắn, hắn cũng không kêu dừng, “Vậy chúng ta về đi?” Lãnh Phong hôn môi Biệt Đông, mềm mại có mùi rượu.


Biệt Đông gật đầu như mổ thóc.


Tiền rượu được đặt trên quầy, bên ngoài vẫn đang mưa. Lãnh Phong ngồi xổm xuống, bảo Biệt Đông nằm sấp trên lưng hắn, cõng người lên và hỏi: “Em che dù được không?”


Biệt Đông tựa cằm trên vai Lãnh Phong: “Che, che được.”


Còn Lãnh Phong đã sắp không chịu được nữa, hắn nhanh chân đi về. Người sau lưng che dù loạng choạng, mưa rơi thẳng xuống người hai người. Khi đến khách sạn áo khoác gần như ướt đẫm.


Về đến phòng, Lãnh Phong đặt cậu lên giường, cởi áo khoác ra, tìm khăn mặt lau tóc cho Biệt Đông, sau đó hôn lên.


Buổi chiều ngủ một giấc, lúc này Biệt Đông không buồn ngủ chút nào, sau khi uống rượu ngược lại có tinh thần hơn. Lúc Lãnh Phong hôn cậu, cậu còn thì thào nhớ: “Đánh, đánh nhau.”


“Được, đánh nhau.” Lãnh Phong hôn ngày càng mạnh hơn, hơi thở nóng rực nói: “Nào, đánh anh đi.”


Biệt Đông bị hôn đến mức không thở được, toàn thân bị đè chặt. Cậu muốn đá Lãnh Phong, muốn đạp hắn nhưng chân không có sức, chỉ có thể duỗi nắm đấm dùng hết sức đấm vào lưng hắn.


Lãnh Phong cảm thấy bị một cục bông đập trúng, hắn chậm lại, nói bên tai Biệt Đông: “Mạnh hơn đi.”


Biệt Đông phát ra một âm hơi dài vừa giống làm nũng vừa giống tức giận, nói không rõ: “Anh đè em, không cho em đánh…”


Vừa dứt lời thì trời đất quay cuồng, Lãnh Phong trực tiếp đổi vị trí cho hai người để Biệt Đông ở trên: “Không đè em nữa, đánh tiếp đi.”



Biệt Đông ở phía trên cũng bị ôm chặt, từ thắt lưng đến eo đều bị khóa lại. Cậu vùng vẫy nhưng không thoát được, Lãnh Phong trêu cậu: “Sao không đánh?”


Biệt Đông ngẩn người, không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, tại sao không thể dùng sức mà không có lý do? Thắt lưng và chân bị gì vậy? Tại sao chỗ nào cũng không cử động được?


Không chỉ vậy, cảm xúc cứng từ nơi nào đó truyền đến , hai vật thể cứng chạm vào nhau, cảm giác này quá khó chịu, hơi nóng xông thẳng lên đầu. Biệt Đông cảm thấy nơi nào của mình cũng mềm, không thể dùng sức, chỉ có một nơi cứng bỏng người.


Cậu nằm trên người Lãnh Phong như nhụt chí, gục đầu trên vai hắn, mềm mại nói: “Không đánh nữa, đánh không nổi.”


Lãnh Phong nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, hôn mổ một cái: “Vậy không đánh nữa, sau này đánh.” Ngón tay v**t v* dấu vết trên lưng cậu, sau đó rơi xuống cánh mông tròn trịa bóp mạnh một cái: “Người toàn xương, nhưng chỗ này lại nhiều thịt.”


Biệt Đông cười hì hì, cậu cũng duỗi tay b*p m*ng mình, “Chỗ này, đánh được.”


Lãnh Phong thực sự không chịu nổi, vỗ khẽ một cái: “Vậy anh đánh thật nhé?”


“Ừ.” Biệt Đông gật mạnh đầu, “Không đau.”


Lãnh Phong cảm thấy đêm nay sắp mất hồn, hắn đâu nỡ đánh thật, nhưng không nhịn được xoa bóp làm Biệt Đông phát ra tiếng rên không biết là sướng hay khó chịu.


Hắn để hai người mằn đối mặt với nhau, để một chân Biệt Đông gác lên thắt lưng mình, nhìn mình chăm chú… Ánh mắt Biệt Đông như thất thần, thở ra hơi nóng lên mặt Lãnh Phong. Cho đến khi tay Lãnh Phong trơn trượt, sau đó ngón tay vòng ra phía sau Biệt Đông…


Khoảnh khắc đó, Biệt Đông vô thức cắn lên vai Lãnh Phong. Lãnh Phong hít một hơi, nhưng tay không ngừng lại, nhìn Biệt Đông hoàn toàn thất thần trong lòng hắn.


Có lẽ vì đã uống rượu, đêm nay Biệt Đông hoàn toàn không kiềm chế bản thân, phát ra những âm thanh Lãnh Phong chưa bao giờ nghe qua, mạnh mẽ và dữ dội. Trong làn sóng này đến làn sóng khác, Lãnh Phong không khống chế được bản thân nên đã b*n r* sớm hơn bình thường.



Đêm nay giày vò đến khuya, bên ngoài mưa to như trút nước, như hỗ trợ cho hai người.


Sáng hôm sau tỉnh dậy, Biệt Đông sững sờ cảm thấy chỗ nào cũng mỏi, chân mỏi, eo cũng mỏi, giống như vừa vận động rất mạnh. Cậu vùi trước ngực Lãnh Phong nhớ lại, đột nhiên một vài hình ảnh đêm qua tràn vào tâm trí, cậu sốc đơ người.


Rốt cuộc… Đã làm những gì? Hay là đã làm hết rồi?


Cậu vừa sợ vừa ngờ vực không dám cử động. Một lát sau, lặng lẽ thò tay ra sau tự cảm nhận, cảm giác không có gì đặc biệt, ngẫm lại hẳn là chưa làm đến bước đó, nhưng phải làm đến bước nào?


Chuyện này khiến người ta xấu hổ quá…


Lãnh Phong cũng dậy, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ theo thói quen hôn đầu Biệt Đông một cái, ôm cậu nói không rõ: “Vợ ơi, hôm nay nghỉ nên không cần dậy sớm, ngủ thêm một lúc.”


Biệt Đông cũng không muốn dậy. Từ sau khi ngủ chung giường với Lãnh Phong, thói quen dậy sớm trước kia của cậu đã bị ép thay đổi. Ban đầu cậu còn dựa theo đồng hồ sinh học cũ, dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, làm bữa sáng. Sau đó Lãnh Phong nói rằng buổi sáng hắn tỉnh dậy không thấy ai bên cạnh, cảm thấy trong lòng trống rỗng. Thế là Biệt Đông không dậy sớm nữa, tỉnh giấc cũng nằm với hắn, cho đến khi Lãnh Phong cũng tỉnh, cậu mới rời giường đi nấu ăn.


Hôm nay ra ngoài chơi, cậu không cần làm bữa sáng nữa. Lãnh Phong nói lát nữa gọi khách sạn đưa lên phòng, họ sẽ ăn trong phòng. Vì vậy Biệt Đông yên tâm nằm ôm hắn.


Khi hai người gần như đã tỉnh hẳn, Lãnh Phong cảm thấy họ lại thân mật hơn một bước, trong lòng trong mắt càng thích Biệt Đông hơn. Hình như hắn biết hôm nay Biệt Đông không khỏe, đưa tay ra sau nhẹ nhàng xoa thắt lưng giúp cậu. Biệt Đông lại đỏ mặt, im lặng không nói gì.


“Vợ ơi.”


“Dạ.”


“Ra ngoài chơi vui không?” Lãnh Phong hỏi.



Biệt Đông gật đầu: “Vui lắm.” Vừa thả lỏng vừa không có gánh nặng, tất nhiên là vui rồi, ngoại trừ quá đắt.


“Vậy sau này chúng ta ra ngoài chơi mỗi tháng một lần được không? Xung quanh Lê Tân, bờ biển hoặc là lên núi cũng được.” Lãnh Phong thật sự nghĩ vậy, muốn cho Biệt Đông chậm rãi thích nghi với việc “Con người cần thả lỏng và hưởng thụ”.


Biệt Đông do dự một lát. Ánh mắt Lãnh Phong thực sự rất mong chờ, cậu không muốn làm mất hứng. Hơn nữa, thế giới riêng của hai người, tránh xa đám đông cũng rất tuyệt, cậu cũng muốn có lại. Cậu suy nghĩ một lát rồi bàn bạc với bạn trai: “Một tháng một lần nhiều quá, tốn tiền lắm, hai tháng nhé, hai tháng chúng ta đi chơi một lần.”


Lãnh Phong biết ngay tên ngốc này sẽ cò kè mặc cả. Nói một tháng là hắn cố tình, nếu ngay từ đầu đã nói hai tháng, chắc chắn Biệt Đông sẽ nói ba tháng một lần. Thế là hắn thoải mái gật đầu: “Vậy hai tháng một lần, anh sẽ sắp xếp.”


Biệt Đông cười, mặt mày cong cong. Lãnh Phong lập tức bổ sung một câu: “Tất nhiên mọi thứ phải được vợ duyệt.”


“Không được ở chỗ đắt quá.” Biệt Đông cười nói: “Lần này ở chỗ đắt quá.


Thật ra căn phòng nhìn ra biển này đã giảm giá vì mùa ế khách, một đêm 1500 tệ, Lãnh Phong cảm thấy rất lời, nhưng hắn gật mạnh đầu: “Vợ quyết định hết, sau này không ở chỗ đắt.”


Chín giờ ba mươi, khách sạn mang bữa sáng lên. Hai người lười ra khỏi giường, trực tiếp ăn sáng trên giường. Hôm nay trời tạnh mưa, còn có nắng. Mặt biển Lê Dạng xanh biếc lấp lánh ánh nắng, rất thú vị.


Ăn sáng xong mới đi rửa mặt, kế hoạch là nghỉ ngơi đến trưa rồi tìm một quán nông trại trong làng ăn trưa. Ăn xong sẽ lái xe dọc theo nửa đường ven biển còn lại về Lê Tân. Chắc tối mới về nhà.


Lúc rửa mặt, Lãnh Phong lại bám lên, Biệt Đông muốn tắm qua lần nữa, bộ phận nào đó trên người hơi dính. Lãnh Phong thoải mái cởi hết rồi chen vào buồng tắm. Thế là Biệt Đông nghĩ tắm dăm ba phút là xong, lại phát triển thành rất lâu cũng chưa xong.


Lãnh Phong ôm cậu từ phía sau, vừa cọ vừa hôn, ôm eo Biệt Đông. Bây giờ Biệt Đông đã không thể chửi hắn “vô liêm sỉ hoặc không biết xấu hổ nữa”, vì cậu cảm thấy mình cũng ngày càng mặt dày. Lãnh Phong càng làm cậu, cậu càng thấy sướng.



Lời tác giả:  Lãnh chó kiếm lợi to rồi


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 64
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...