Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 62
52@-
Chương 62: Xứng đôi
Vừa mới phác thảo xong, mây đen luôn âm u sau lưng Biệt Đông cuồn cuộn, để lộ một khoảng trời trong nho nhỏ, ánh nắng tìm được khe hở chiếu xuống từ đám mây dày. Vài tia nắng thẳng tắp như dây đàn rọi xuống, tạo thành vòng tròn ánh sáng vàng nhỏ trên mặt biển xanh xám, dập dềnh theo sóng biển, ánh sáng vàng tuôn ra rồi mất hút.
Ngay cả mây dày màu xám trắng cũng được tô viền vàng, “Đẹp quá”. Biệt Đông cảm thán.
“Chụp bức ảnh nhé?” Lãnh Phong nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp cho Biệt Đông một tấm như tranh sơn dầu, lại lật camera chụp một bức ảnh tự sướng cho hai người.
Lãnh Phong nhìn bức ảnh chụp chung đầu tiên, đột nhiên hiểu được tâm lý của những người khoe tình cảm trong vòng bạn bè. Hắn cũng ước gì có thể đăng vòng bạn bè để “công bố”, ngón tay do dự trên màn hình một lát. Hắn thì không sao, nhưng có lẽ sẽ có vô số người hỏi hắn sao cậu cong rồi? Chàng trai này là ai, làm gì, bao nhiêu tuổi? Trông xinh thế… như vậy không được. Lãnh Phong suy nghĩ một lát, chỉ gửi ảnh cho Giang Nguyên và Tư Phóng.
Tư Phóng trả lời ngay lập tức: “Cút ra xa.”
Mấy giây sau lại trả lời, “Đẹp, xứng đôi.”
Giang Nguyên trực tiếp gọi video, Lãnh Phong nghe máy. Giang Nguyên ở đầu kia dựng thẳng ngón giữa về phía màn hình, đưa lại gần rồi kéo ra xa, vừa mở miệng là móc mỉa, cười nghiến răng nghiến lợi với Lãnh Phong: “Đồ không biết xấu hổ!”
Biệt Đông bên ngoài camera che miệng cười, Lãnh Phong quát Giang Nguyên: “Nói chuyện đàng hoàng! Tiểu Đông đang ở bên cạnh tao.”
“Mày tránh ra cho tao nhìn Tiểu Đông.” Giang Nguyên che mặt Lãnh Phong trên màn hình: “Ông đây không muốn nhìn mặt mày.”
Lãnh Phong kéo Biệt Đông vào camera, tóc Biệt Đông rối bay loạn, vẫy tay với Giang Nguyên trong camera và gọi: “Anh Nguyên.”
Sau khi về nhà Giang Nguyên rất ít khi liên lạc với họ, anh ta cũng không đăng vòng bạn bè. Thỉnh thoảng Biệt Đông nhớ anh ta đều hỏi Lãnh Phong anh ta sao rồi. Lãnh Phong chỉ nói rất ổn, nói sau khi về nhà anh ta bị rèn nết, bây giờ đang dần tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, rất bận.
Lúc này, Giang Nguyên trong camera trông hơi khác, cái vẻ rời rạc hờ hững đã bớt đi nhiều, hình như đang ở trong phòng làm việc, một bức tranh sơn dầu to được treo trên bức tường sau lưng.
“Tiểu Đông, nói thật với anh Nguyên, thằng Phong chó có bắt nạt em không? Nếu nó không tốt với em, anh Nguyên sẽ chạy về đánh nó ngay lập tức.” Giang Nguyên có vẻ rất nghiêm túc.
Biệt Đông bị chọc cười, “Không, anh Phong tốt với em lắm.” Cậu lại nói: “Anh Nguyên, bây giờ anh ổn không?”
Cậu thật sự quan tâm. Giang Nguyên khác Lãnh Phong, mặc dù anh ta lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng Biệt Đông luôn cảm thấy Giang Nguyên là một người cần được chăm sóc.
Giang Nguyên trong màn hình nhìn kỹ Biệt Đông, ánh mắt trở nên dịu dàng, nở nụ cười thản nhiên, “Anh Nguyên rất ổn, Tiểu Đông không cần lo lắng.”
Biệt Đông biết cho dù bây giờ Giang Nguyên có gì không ổn, anh ta cũng sẽ không nói với mình. Con người đều như vậy, chỉ nói chuyện tốt với những người quan tâm mình. Giang Nguyên nhìn Biệt Đông một lúc, đột nhiên nói: “Tiểu Đông ơi, bây giờ anh Nguyên không thiếu tiền nữa, rất hối hận vì lúc đó đã bán khách sạn cho người khác, đáng ra nên để lại cho em, cho ai cũng không tốt bằng cho em.”
Biệt Đông sững sờ. Mặc dù cậu cũng tiếc nuối rất lâu vì chuyện này, nhưng khi đó thực sự không còn cách nào khác. Giang Nguyên thiếu tiền như thế, bán khách sạn là cách duy nhất. Bản thân Biệt Đông không có năng lực xoay sở được tài chính, không thể trách người khác. Chưa kể Giang Nguyên còn cho cậu một khoản hoa hồng lớn như vậy.
Cậu vội nói: “Anh Nguyên đừng nói vậy, bây giờ khách sạn cũng được kinh doanh rất tốt, chỉ cần nó vẫn còn thì sẽ không tiếc nuối.”
Biểu cảm của Giang Nguyên vẫn có chút mất mát mơ hồ. Biệt Đông muốn nói gì đó để an ủi anh ta, Lãnh Phong bên ngoài camera nói một câu: “Đừng quan tâm vợ tao, Tiểu Đông bây giờ rất tốt.”
Giang Nguyên lập tức cười, Biệt Đông cũng cười, nhìn Lãnh Phong, người kia rặt vẻ làm kiêu.
“Hai người đang làm gì vậy? Ra ngoài đi dạo à?” Giang Nguyên hỏi.
Biệt Đông chưa kịp trả lời, Lãnh Phong đã giành trước nói to bên ngoài camera: “Du lịch trăng mật!”
“Ơ kìa! Anh Phong!” Biệt Đông không khỏi giậm chân, cậu ngượng chết đi được, mặt lập tức đỏ bừng, tuần trăng mật gì chứ…
“Phắc…” Giang Nguyên ở đầu kia cũng sốc bởi bốn chữ này, sau khi kịp phản ứng thì vừa cười vừa mắng, bịt tai lại, tiếp đó đứng dậy giơ chân mắng Lãnh Phong: “Con mẹ mày… Nói ra được à, trăng mật dân nghèo à? Chỉ dẫn Tiểu Đông đến biển Lê Dạng đi dạo? Mẹ kiếp mày thực sự làm được… Tiểu Đông, có phải em bị nó lừa không? Thằng này một mình đi khắp thế giới, bây giờ dẫn bạn trai đến biển Lê Dạng? Em…”
Giang Nguyên vẫn đang căm phẫn sục sôi, Biệt Đông nhanh chóng an ủi anh ta: “Anh Nguyên ơi! Anh Nguyên! Là em không muốn đi xa quá, anh Phong vốn muốn dẫn em đến biển gì ấy…”
“Biển Aegean.” Lãnh Phong vứt đầu lọc thuốc lá, đến gần camera nói với Giang Nguyên: “Tao muốn dẫn Tiểu Đông đến châu Âu, nhưng nhóc mê tiền nhà tao không duyệt, tao thậm chí còn hối hận vì để vợ tao quản tiền.”
Giang Nguyên:…
“Vợ tao…” Đây là cú sốc nhất. Lãnh Phong cái tên vô tình này lại gọi người khác là “vợ” thân mật như thế, còn gọi rất mượt, rõ ràng ngày thường gọi nhiều.
Còn “quản tiền”… Trời ơi, Giang Nguyên đỡ trán. Đến cả việc nghe điện thoại, trả lời tin nhắn của người khác Lãnh Phong cũng chê phiền, trước giờ luôn phân chia mình và người khác rạch ròi, bây giờ lại giao luôn tính mạng và gia tài cho người khác. Má ơi đây còn là Lãnh Phong Lãnh chó mà anh ta quen biết không?
“Mày…” Giang Nguyên nhìn hai người ôm nhau trong gió lớn trong camera bên kia, trong lòng hơi ghen tị. Đồ chó chết Lãnh Phong vô tình vô dục dựa vào đâu mà có thể nhận được hạnh phúc? Nhìn mãi, anh ta lại kỳ lạ nhận ra hai người này mới bên nhau không lâu, sau lại có tướng phu thê nhỉ? Đẹp đôi vậy?
Giang Nguyên vẫy tay với camera: “Mau cút đi, trăng mật thì trăng mật cho vui vẻ, nhanh đi đặt phòng đi, ban ngày ban mặt đúng là tổn hại phong tục.”
“Không cần mày nhắc, đặt phòng trước rồi, phòng tốt nhất biển Lê Dạng.” Lãnh Phong ung dung phun ra một câu. Một đêm trước khi xuất phát, hắn và Biệt Đông chọn chỗ ở trên mạng cả đêm, năn nỉ ỉ ôi để Biệt Đông đồng ý đặt một căn phòng nhìn ra biển vô cùng hào hoa.
Biệt Đông thực sự không nghe nổi, hai tên đàn ông mặt dày này không xem cậu là người ngoài, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc ngượng ngùng của người lần đầu yêu đương là cậu.
Sau khi gọi video với Giang Nguyên, họ quay lại xe. Chỉ trong chốc lát như vậy, cảnh đẹp như tranh sơn dầu vừa xuất hiện trên trời đã biến mất, mây dày cuồn cuộn kéo đến, bầu trời cũng tối lại. Cơn mưa trắng trời lại quay lại với núi và biển.
Biệt Đông vẫn lái xe, họ đến thẳng khách sạn đã đặt trước dọc theo đường bờ biển.
Trên đường đi, Lãnh Phong nhớ lại những lời Giang Nguyên vừa nói. Hắn cũng thật lòng cảm thấy sau khi hai người yêu nhau, chỉ đến biển Lê Dạng thực sự thiệt thòi cho vợ hắn. Nhưng nói thế nào Biệt Đông cũng không đồng ý tốn nhiều tiền đi chơi. Lãnh Phong nghĩ đây có lẽ do thói quen của Biệt Đông, không phải số tiền nào cũng dùng trên lưỡi dao, thỉnh thoảng dùng cho mình hưởng thụ thì không cần áy náy.
Suy cho cùng Biệt Đông vẫn chưa quen đối xử tốt với bản thân. Cứ nghĩ rằng cậu đã quen với cuộc sống khổ cực, quen căng thẳng và cảnh giác, Lãnh Phong sẽ cảm thấy gánh nặng đường xa. Hắn phải từ từ, thay đổi thói quen tâm lý của Biệt Đông từng chút một, đây là một việc dài, không vội vàng được.
Trên đường đi, Biệt Đông thuận miệng hỏi: “Anh Phong ơi, trước kia anh từng đến rất nhiều nơi thật à?”
“Đúng rồi, đều là vì vẽ phác thảo, làm tác phẩm, lúc đi học luôn đi khắp thế giới, đi xem triển lãm, gặp các bậc thầy. Mấy năm đó thu hoạch được khá nhiều.” Lãnh Phong nói.
Hồi còn là sinh viên hắn vẫn chưa nổi tiếng, không có bất kỳ gánh nặng gì trên danh lợi. Mấy năm đó chạy đi khắp nơi vô cùng thoải mái. Bây giờ nhớ lại, Lãnh Phong cảm thấy trạng thái trên đường lúc đó, mình thật lòng yêu thích nghệ thuật, thích điêu khắc.
Sau đó hắn bắt đầu nổi lên trong giới nghệ thuật trong nước, có rất nhiều người tranh nhau tổ chức triển lãm cho hắn, giành nhiều giải thưởng trong và ngoài nước. Hắn cũng thường bay đi khắp thế giới, nhưng tâm trạng đã khác trước kia. Khi nổi tiếng nhất, những người tâng bốc hắn đánh đồng hắn với bậc thầy thật sự, đó là khoảnh nhắc hắn sâu sắc cảm nhận được “Hội chợ phù hoa1” là gì.[1]
“Vậy thì tốt quá.” Biệt Đông nói. Cậu tưởng tượng Lãnh Phong khi còn đi học, cảm thấy có lẽ khác bây giờ.
Lãnh Phong nhìn cậu, dường như rơi vào hồi ức: “Mấy năm đó đến châu Âu nhiều nhất, gần như đi qua hết các viện bảo tàng mỹ thuật lớn nhỏ. Những người học điêu khắc đều muốn đến xem tượng David. Lần đầu tiên nhìn thấy bản gốc tại Học viện Mỹ thuật Florence, anh đã nhìn chằm chằm vào nó rất lâu. Lại đến Phòng trưng bày Uffizi để xếp hàng, chờ bốn tiếng mới đi vào. Có rất nhiều kiệt tác từ thời kỳ Phục Hưng đều ở trong đó. Bức chân dung tự họa nổi tiếng nhất của Raphael thực ra chỉ là một bức nhỏ, treo trong một góc không đáng chú ý, treo cùng những tác phẩm khác trên một mặt tường, nếu không cẩn thận sẽ bỏ lỡ. Còn có Tiziano, không xa Raphael là bao. Đến Ý xong lại đến thẳng Pháp, thực sự không chịu được việc đến xếp hàng ở bảo tàng Louvre, nên đến Bảo tàng Orangerie trước, ở đó được nhìn thấy mấy bông súng khổng lồ của Monet. Mỗi bức đều chiếm nguyên một mặt tường, vì to quá nên được xếp theo hình vòng cung. Đứng giữa sảnh trắng tinh, trước sau trái phải đều là bông súng khổng lồ, cả đời này anh sẽ không quên cảm giác đó…”
Lãnh Phong kể rất nhập tâm, Biệt Đông lắng nghe cũng mê mẩn. Những cái tên mà Lãnh Phong kể, Biệt Đông chỉ láng máng nhớ đã từng nhìn thấy trong sách, nhưng Lãnh Phong nói ra như thuộc trong lòng bàn tay. Hắn lại nói đến rất nhiều tác phẩm và tên riêng mà Biệt Đông chưa bao giờ nghe. Nhìn thấy chú chó bóng bay của Jeff Koons được bán đấu giá với mức giá trên trời tại Trung tâm Pompidou, lại đến Nice để xem Chagall và Matisse. . .
Lúc gần đến khách sạn, Lãnh Phong định thần lại, sờ đầu nói: “Khụ, chỉ lo kể chuyện quá khứ, em nghe chán lắm đúng không?”
“Không, không chán, em thích nghe.” Biệt Đông nói. Cậu thích thật. Những bậc thầy và tác phẩm được truyền lại kia, dù Biệt Đông cảm thấy mình không hiểu nghệ thuật, nhưng nghe Lãnh Phong kể cũng cảm thấy những năm đó của hắn thực sự đã sống một cuộc sống tốt đẹp.
Sau đó, cậu chợt nhận ra đây mới là thế giới của Lãnh Phong đúng không?
Tư Phóng luôn nói Lãnh Phong không cùng thế giới với họ, vậy Lãnh Phong nên thuộc về nơi nào? Hiện tại Biệt Đông chợt hiểu ra, những điều vừa được nghe, những trải nghiệm và bầu không khí đó, có lẽ là thế giới nơi Lãnh Phong thuộc về.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 62: Xứng đôi
Vừa mới phác thảo xong, mây đen luôn âm u sau lưng Biệt Đông cuồn cuộn, để lộ một khoảng trời trong nho nhỏ, ánh nắng tìm được khe hở chiếu xuống từ đám mây dày. Vài tia nắng thẳng tắp như dây đàn rọi xuống, tạo thành vòng tròn ánh sáng vàng nhỏ trên mặt biển xanh xám, dập dềnh theo sóng biển, ánh sáng vàng tuôn ra rồi mất hút.
Ngay cả mây dày màu xám trắng cũng được tô viền vàng, “Đẹp quá”. Biệt Đông cảm thán.
“Chụp bức ảnh nhé?” Lãnh Phong nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp cho Biệt Đông một tấm như tranh sơn dầu, lại lật camera chụp một bức ảnh tự sướng cho hai người.
Lãnh Phong nhìn bức ảnh chụp chung đầu tiên, đột nhiên hiểu được tâm lý của những người khoe tình cảm trong vòng bạn bè. Hắn cũng ước gì có thể đăng vòng bạn bè để “công bố”, ngón tay do dự trên màn hình một lát. Hắn thì không sao, nhưng có lẽ sẽ có vô số người hỏi hắn sao cậu cong rồi? Chàng trai này là ai, làm gì, bao nhiêu tuổi? Trông xinh thế… như vậy không được. Lãnh Phong suy nghĩ một lát, chỉ gửi ảnh cho Giang Nguyên và Tư Phóng.
Tư Phóng trả lời ngay lập tức: “Cút ra xa.”
Mấy giây sau lại trả lời, “Đẹp, xứng đôi.”
Giang Nguyên trực tiếp gọi video, Lãnh Phong nghe máy. Giang Nguyên ở đầu kia dựng thẳng ngón giữa về phía màn hình, đưa lại gần rồi kéo ra xa, vừa mở miệng là móc mỉa, cười nghiến răng nghiến lợi với Lãnh Phong: “Đồ không biết xấu hổ!”
Biệt Đông bên ngoài camera che miệng cười, Lãnh Phong quát Giang Nguyên: “Nói chuyện đàng hoàng! Tiểu Đông đang ở bên cạnh tao.”
“Mày tránh ra cho tao nhìn Tiểu Đông.” Giang Nguyên che mặt Lãnh Phong trên màn hình: “Ông đây không muốn nhìn mặt mày.”
Lãnh Phong kéo Biệt Đông vào camera, tóc Biệt Đông rối bay loạn, vẫy tay với Giang Nguyên trong camera và gọi: “Anh Nguyên.”
Sau khi về nhà Giang Nguyên rất ít khi liên lạc với họ, anh ta cũng không đăng vòng bạn bè. Thỉnh thoảng Biệt Đông nhớ anh ta đều hỏi Lãnh Phong anh ta sao rồi. Lãnh Phong chỉ nói rất ổn, nói sau khi về nhà anh ta bị rèn nết, bây giờ đang dần tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, rất bận.
Lúc này, Giang Nguyên trong camera trông hơi khác, cái vẻ rời rạc hờ hững đã bớt đi nhiều, hình như đang ở trong phòng làm việc, một bức tranh sơn dầu to được treo trên bức tường sau lưng.
“Tiểu Đông, nói thật với anh Nguyên, thằng Phong chó có bắt nạt em không? Nếu nó không tốt với em, anh Nguyên sẽ chạy về đánh nó ngay lập tức.” Giang Nguyên có vẻ rất nghiêm túc.
Biệt Đông bị chọc cười, “Không, anh Phong tốt với em lắm.” Cậu lại nói: “Anh Nguyên, bây giờ anh ổn không?”
Cậu thật sự quan tâm. Giang Nguyên khác Lãnh Phong, mặc dù anh ta lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng Biệt Đông luôn cảm thấy Giang Nguyên là một người cần được chăm sóc.
Giang Nguyên trong màn hình nhìn kỹ Biệt Đông, ánh mắt trở nên dịu dàng, nở nụ cười thản nhiên, “Anh Nguyên rất ổn, Tiểu Đông không cần lo lắng.”
Biệt Đông biết cho dù bây giờ Giang Nguyên có gì không ổn, anh ta cũng sẽ không nói với mình. Con người đều như vậy, chỉ nói chuyện tốt với những người quan tâm mình. Giang Nguyên nhìn Biệt Đông một lúc, đột nhiên nói: “Tiểu Đông ơi, bây giờ anh Nguyên không thiếu tiền nữa, rất hối hận vì lúc đó đã bán khách sạn cho người khác, đáng ra nên để lại cho em, cho ai cũng không tốt bằng cho em.”
Biệt Đông sững sờ. Mặc dù cậu cũng tiếc nuối rất lâu vì chuyện này, nhưng khi đó thực sự không còn cách nào khác. Giang Nguyên thiếu tiền như thế, bán khách sạn là cách duy nhất. Bản thân Biệt Đông không có năng lực xoay sở được tài chính, không thể trách người khác. Chưa kể Giang Nguyên còn cho cậu một khoản hoa hồng lớn như vậy.
Cậu vội nói: “Anh Nguyên đừng nói vậy, bây giờ khách sạn cũng được kinh doanh rất tốt, chỉ cần nó vẫn còn thì sẽ không tiếc nuối.”
Biểu cảm của Giang Nguyên vẫn có chút mất mát mơ hồ. Biệt Đông muốn nói gì đó để an ủi anh ta, Lãnh Phong bên ngoài camera nói một câu: “Đừng quan tâm vợ tao, Tiểu Đông bây giờ rất tốt.”
Giang Nguyên lập tức cười, Biệt Đông cũng cười, nhìn Lãnh Phong, người kia rặt vẻ làm kiêu.
“Hai người đang làm gì vậy? Ra ngoài đi dạo à?” Giang Nguyên hỏi.
Biệt Đông chưa kịp trả lời, Lãnh Phong đã giành trước nói to bên ngoài camera: “Du lịch trăng mật!”
“Ơ kìa! Anh Phong!” Biệt Đông không khỏi giậm chân, cậu ngượng chết đi được, mặt lập tức đỏ bừng, tuần trăng mật gì chứ…
“Phắc…” Giang Nguyên ở đầu kia cũng sốc bởi bốn chữ này, sau khi kịp phản ứng thì vừa cười vừa mắng, bịt tai lại, tiếp đó đứng dậy giơ chân mắng Lãnh Phong: “Con mẹ mày… Nói ra được à, trăng mật dân nghèo à? Chỉ dẫn Tiểu Đông đến biển Lê Dạng đi dạo? Mẹ kiếp mày thực sự làm được… Tiểu Đông, có phải em bị nó lừa không? Thằng này một mình đi khắp thế giới, bây giờ dẫn bạn trai đến biển Lê Dạng? Em…”
Giang Nguyên vẫn đang căm phẫn sục sôi, Biệt Đông nhanh chóng an ủi anh ta: “Anh Nguyên ơi! Anh Nguyên! Là em không muốn đi xa quá, anh Phong vốn muốn dẫn em đến biển gì ấy…”
“Biển Aegean.” Lãnh Phong vứt đầu lọc thuốc lá, đến gần camera nói với Giang Nguyên: “Tao muốn dẫn Tiểu Đông đến châu Âu, nhưng nhóc mê tiền nhà tao không duyệt, tao thậm chí còn hối hận vì để vợ tao quản tiền.”
Giang Nguyên:…
“Vợ tao…” Đây là cú sốc nhất. Lãnh Phong cái tên vô tình này lại gọi người khác là “vợ” thân mật như thế, còn gọi rất mượt, rõ ràng ngày thường gọi nhiều.
Còn “quản tiền”… Trời ơi, Giang Nguyên đỡ trán. Đến cả việc nghe điện thoại, trả lời tin nhắn của người khác Lãnh Phong cũng chê phiền, trước giờ luôn phân chia mình và người khác rạch ròi, bây giờ lại giao luôn tính mạng và gia tài cho người khác. Má ơi đây còn là Lãnh Phong Lãnh chó mà anh ta quen biết không?
“Mày…” Giang Nguyên nhìn hai người ôm nhau trong gió lớn trong camera bên kia, trong lòng hơi ghen tị. Đồ chó chết Lãnh Phong vô tình vô dục dựa vào đâu mà có thể nhận được hạnh phúc? Nhìn mãi, anh ta lại kỳ lạ nhận ra hai người này mới bên nhau không lâu, sau lại có tướng phu thê nhỉ? Đẹp đôi vậy?
Giang Nguyên vẫy tay với camera: “Mau cút đi, trăng mật thì trăng mật cho vui vẻ, nhanh đi đặt phòng đi, ban ngày ban mặt đúng là tổn hại phong tục.”
“Không cần mày nhắc, đặt phòng trước rồi, phòng tốt nhất biển Lê Dạng.” Lãnh Phong ung dung phun ra một câu. Một đêm trước khi xuất phát, hắn và Biệt Đông chọn chỗ ở trên mạng cả đêm, năn nỉ ỉ ôi để Biệt Đông đồng ý đặt một căn phòng nhìn ra biển vô cùng hào hoa.
Biệt Đông thực sự không nghe nổi, hai tên đàn ông mặt dày này không xem cậu là người ngoài, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc ngượng ngùng của người lần đầu yêu đương là cậu.
Sau khi gọi video với Giang Nguyên, họ quay lại xe. Chỉ trong chốc lát như vậy, cảnh đẹp như tranh sơn dầu vừa xuất hiện trên trời đã biến mất, mây dày cuồn cuộn kéo đến, bầu trời cũng tối lại. Cơn mưa trắng trời lại quay lại với núi và biển.
Biệt Đông vẫn lái xe, họ đến thẳng khách sạn đã đặt trước dọc theo đường bờ biển.
Trên đường đi, Lãnh Phong nhớ lại những lời Giang Nguyên vừa nói. Hắn cũng thật lòng cảm thấy sau khi hai người yêu nhau, chỉ đến biển Lê Dạng thực sự thiệt thòi cho vợ hắn. Nhưng nói thế nào Biệt Đông cũng không đồng ý tốn nhiều tiền đi chơi. Lãnh Phong nghĩ đây có lẽ do thói quen của Biệt Đông, không phải số tiền nào cũng dùng trên lưỡi dao, thỉnh thoảng dùng cho mình hưởng thụ thì không cần áy náy.
Suy cho cùng Biệt Đông vẫn chưa quen đối xử tốt với bản thân. Cứ nghĩ rằng cậu đã quen với cuộc sống khổ cực, quen căng thẳng và cảnh giác, Lãnh Phong sẽ cảm thấy gánh nặng đường xa. Hắn phải từ từ, thay đổi thói quen tâm lý của Biệt Đông từng chút một, đây là một việc dài, không vội vàng được.
Trên đường đi, Biệt Đông thuận miệng hỏi: “Anh Phong ơi, trước kia anh từng đến rất nhiều nơi thật à?”
“Đúng rồi, đều là vì vẽ phác thảo, làm tác phẩm, lúc đi học luôn đi khắp thế giới, đi xem triển lãm, gặp các bậc thầy. Mấy năm đó thu hoạch được khá nhiều.” Lãnh Phong nói.
Hồi còn là sinh viên hắn vẫn chưa nổi tiếng, không có bất kỳ gánh nặng gì trên danh lợi. Mấy năm đó chạy đi khắp nơi vô cùng thoải mái. Bây giờ nhớ lại, Lãnh Phong cảm thấy trạng thái trên đường lúc đó, mình thật lòng yêu thích nghệ thuật, thích điêu khắc.
Sau đó hắn bắt đầu nổi lên trong giới nghệ thuật trong nước, có rất nhiều người tranh nhau tổ chức triển lãm cho hắn, giành nhiều giải thưởng trong và ngoài nước. Hắn cũng thường bay đi khắp thế giới, nhưng tâm trạng đã khác trước kia. Khi nổi tiếng nhất, những người tâng bốc hắn đánh đồng hắn với bậc thầy thật sự, đó là khoảnh nhắc hắn sâu sắc cảm nhận được “Hội chợ phù hoa1” là gì.[1]
- Thuật ngữ “hội chợ phù hoa” xuất phát từ câu chuyện ngụ ngôn The Pilgrim’s Progress, do John Bunyan xuất bản vào năm 1678 ở đó có một hội chợ tổ chức trong làng có tên Vanity (Hội chợ phù hoa). Hội chợ phù hoa là một tiểu thuyết đa tuyến nói về xã hội quý tộc tư sản và số phận của con người với nhiều thành phần trong xã hội đó.
“Vậy thì tốt quá.” Biệt Đông nói. Cậu tưởng tượng Lãnh Phong khi còn đi học, cảm thấy có lẽ khác bây giờ.
Lãnh Phong nhìn cậu, dường như rơi vào hồi ức: “Mấy năm đó đến châu Âu nhiều nhất, gần như đi qua hết các viện bảo tàng mỹ thuật lớn nhỏ. Những người học điêu khắc đều muốn đến xem tượng David. Lần đầu tiên nhìn thấy bản gốc tại Học viện Mỹ thuật Florence, anh đã nhìn chằm chằm vào nó rất lâu. Lại đến Phòng trưng bày Uffizi để xếp hàng, chờ bốn tiếng mới đi vào. Có rất nhiều kiệt tác từ thời kỳ Phục Hưng đều ở trong đó. Bức chân dung tự họa nổi tiếng nhất của Raphael thực ra chỉ là một bức nhỏ, treo trong một góc không đáng chú ý, treo cùng những tác phẩm khác trên một mặt tường, nếu không cẩn thận sẽ bỏ lỡ. Còn có Tiziano, không xa Raphael là bao. Đến Ý xong lại đến thẳng Pháp, thực sự không chịu được việc đến xếp hàng ở bảo tàng Louvre, nên đến Bảo tàng Orangerie trước, ở đó được nhìn thấy mấy bông súng khổng lồ của Monet. Mỗi bức đều chiếm nguyên một mặt tường, vì to quá nên được xếp theo hình vòng cung. Đứng giữa sảnh trắng tinh, trước sau trái phải đều là bông súng khổng lồ, cả đời này anh sẽ không quên cảm giác đó…”
Lãnh Phong kể rất nhập tâm, Biệt Đông lắng nghe cũng mê mẩn. Những cái tên mà Lãnh Phong kể, Biệt Đông chỉ láng máng nhớ đã từng nhìn thấy trong sách, nhưng Lãnh Phong nói ra như thuộc trong lòng bàn tay. Hắn lại nói đến rất nhiều tác phẩm và tên riêng mà Biệt Đông chưa bao giờ nghe. Nhìn thấy chú chó bóng bay của Jeff Koons được bán đấu giá với mức giá trên trời tại Trung tâm Pompidou, lại đến Nice để xem Chagall và Matisse. . .
Lúc gần đến khách sạn, Lãnh Phong định thần lại, sờ đầu nói: “Khụ, chỉ lo kể chuyện quá khứ, em nghe chán lắm đúng không?”
“Không, không chán, em thích nghe.” Biệt Đông nói. Cậu thích thật. Những bậc thầy và tác phẩm được truyền lại kia, dù Biệt Đông cảm thấy mình không hiểu nghệ thuật, nhưng nghe Lãnh Phong kể cũng cảm thấy những năm đó của hắn thực sự đã sống một cuộc sống tốt đẹp.
Sau đó, cậu chợt nhận ra đây mới là thế giới của Lãnh Phong đúng không?
Tư Phóng luôn nói Lãnh Phong không cùng thế giới với họ, vậy Lãnh Phong nên thuộc về nơi nào? Hiện tại Biệt Đông chợt hiểu ra, những điều vừa được nghe, những trải nghiệm và bầu không khí đó, có lẽ là thế giới nơi Lãnh Phong thuộc về.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 62
10.0/10 từ 47 lượt.