Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 61

48@-

Chương 61: Ngày nào cũng muốn sao…


Lãnh Phong trông có vẻ rất “muốn”, Biệt Đông thậm chí đấu tranh trong lòng, nếu thật sự… cũng có thể đúng không?


Nhưng Lãnh Phong luôn kiềm chế, chỉ làm những việc hắn đã suy nghĩ thời gian dài.


Cuối cùng hắn cũng có thể hôn lên những vết sẹo khắp cơ thể Biệt Đông một cách đàng hoàng. Những bụi gai trên người được ủ ấm dưới bàn tay hắn, trở nên ấm áp trong nụ hôn của hắn. Lãnh Phong hôn những vết sẹo kia từng chút một, những cái gai và vết đốm như cành mơ. Hắn như một con vật đang chữa vết thương cho một con vật khác, dùng đầu lưỡi mềm mại l**m qua.


Đây là sự dịu dàng Biệt Đông chưa bao giờ trải nghiệm, khiến cậu ngượng ngùng nhưng lại cảm động, cơ thể không khỏi liên tục lùi lại. Lãnh Phong giữ chặt cậu, mặt dán vào người cậu, nhẹ nhàng vỗ về: “Đừng gượng ép.”


Ba chữ này giống như câu thần chú, vừa nói ra Biệt Đông đã bị cố định.


Cậu túm lấy góc chăn che mặt…


Lãnh Phong cảm thấy Biệt Đông rất đẹp, đôi mắt như nai, đường nét sắc sảo, mũi cao, bờ môi hơi căng mọng, tất cả đều đẹp.



Cơ thể càng đẹp hơn. Lãnh Phong mãi mãi nhớ cảnh Biệt Đông tr*n tr**ng bơi lội dưới dòng sông hoang dã vào đêm đông kia. Cơ thể trắng nõn tỏa ánh sáng âm u, đường cong như món quà của Tạo hóa.


Ngay cả những vết sẹo trên người cậu cũng xinh đẹp. Lãnh Phong chưa bao giờ cảm thấy cơ thể bị những bụi gai bao trùm sẽ trở nên xấu xí. Những vết thương ấy không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cơ thể, trái lại trong mắt Lãnh Phong, nó mang cảm giác vỡ vụn không ai thay thế được. Hắn chỉ thấy đau lòng.


Đêm nay Biệt Đông là cây, còn Lãnh Phong hóa thành dây leo quấn quanh cậu. Sau khi Biệt Đông bình tĩnh lại, cảm giác nóng hổi trên da thật lâu mới tan đi, ánh mắt thất thần cuối cùng cũng có tiêu cự. Cậu hơi xấu hổ lại vụng về duỗi tay về phía Lãnh Phong, dụng ý không cần nói cũng biết – chúng ta đổi cho nhau. Nhưng Lãnh Phong ôm cậu hôn một lúc rồi nói: “Mặc kệ nó, để sau đi.”


Như vậy sao ngủ được… Biệt Đông cảm thấy h*m m**n của Lãnh Phong rõ ràng rất mãnh liệt, nhưng không biết tại sao có thể kiềm chế vào lúc này. Lãnh Phong không nói gì, cứ vậy ôm cậu ngủ.


Sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên sau khi Lãnh Phong thức dậy đó là gấp giường sofa Biệt Đông đang ngủ về trạng thái ban đầu.


Biệt Đông nghĩ, sau này thực sự sẽ cùng giường chung gối mỗi đêm.


Cậu im lặng đi thay ga giường, tối qua làm bẩn đều là của cậu, lúc đó cậu chỉ muốn thay ga giường xong rồi ngủ. Nhưng Lãnh Phong không cho cậu làm phiền, nói: “Thứ trên người Tiểu Đông không bẩn”. Biệt Đông bị hắn làm cho không giận nổi.


Lúc này thay ga giường, Biệt Đông lại không khỏi đỏ mặt, cũng may vết bẩn trên ga giường màu đen không rõ ràng, có màu xám trắng hơi nhạt. Lãnh Phong dọn dẹp xong giường sofa thì đi tới thay cùng cậu, đột nhiên cười hỏi cậu một câu: “Sau này phải thay mỗi ngày hả? Có lẽ không đủ thay, hay là hôm nay chúng ta đi mua thêm mấy cái ga giường?”


Biệt Đông sững sờ, lập tức phản ứng lại, cậu hơi nói lắp: “Vậy, cũng đừng mỗi ngày chứ…”



Lãnh Phong ở đầu kia lại cười ha ha thành tiếng, Biệt Đông đã nhìn ra người này lại trêu mình, “đồ xấu xa…” Cậu thầm gọi cái tên đã lâu không gọi, nghĩ bụng một ngày nào đó phải nói trước mặt, để tên đểu này biết mình xấu xa đến mức nào.


Đang nghĩ lại cười, bây giờ cậu thực sự không thể giận Lãnh Phong.


Đùa nghịch như vậy, cảm giác xấu hổ rất nhỏ trong lòng Biệt Đông cũng tản ra theo.


Hai người sau khi thân mật vẫn có chút khác trước kia. Nhất là với Biệt Đông, sự thân mật không tính là gì cả đã vượt qua ranh giới của cậu rất nhiều. Sự dịu dàng và sức mạnh tối qua đều đọng lại trong lòng cậu, thỉnh thoảng gợn sóng, dập dờn trên đầu tim cậu. Cậu và một người đàn ông có hành động thân mật vượt quá ranh giới như vậy, Biệt Đông đã im lặng suy nghĩ mấy ngày để bản thân tiêu hóa chuyện này.


Nói là “nghĩ” cũng không đúng, mà giống “hồi tưởng” hơn, nghĩ mãi lại khiến mình đỏ mặt.


Sau đêm đó, Lãnh Phong không làm như vậy mỗi đêm nữa, phần lớn thời gian là hôn cậu và ôm ngủ. Hình như mỗi một bước nhỏ về phía trước Lãnh Phong đều cho đối phương đủ thời gian tiêu hóa và làm quen.


Biệt Đông im lặng vượt qua sự xấu hổ của mình từng chút một, cậu đang cố gắng thích nghi, lại cảm thấy thật ra cũng không xấu. Lãnh Phong rất có chừng mực, không chỉ dùng nụ hôn mở công tắc mật khẩu của cơ thể Biệt Đông, mà còn cho cậu cảm nhận được trái tim hắn thuộc về cậu. Mặc dù Lãnh Phong cũng là lần đầu tiên làm vậy với đàn ông, nhưng hắn là người ở trên, dường như kỹ thuật này đã khắc vào gen. Bây giờ được Biệt Đông mở ra, hắn chỉ thăm dò qua loa đã biết cách làm Biệt Đông chậm rãi chấp nhận mình.


Đã nói sau khi kết thúc công việc của chùa Thừa Hữu, hai người sẽ đến biển Lê Dạng đi chơi, tìm một homestay bên bờ biển để ở. Lãnh Phong nhắc nhiều lần, cuối cùng Biệt Đông cũng đồng ý. Cậu vốn cảm thấy không cần tốn số tiền này, ở đâu mà không phải ở. Hơn nữa cách đây không lâu cậu còn là quản lý khách sạn, không muốn lãng phí tiền. Nhưng Lãnh Phong luôn nói cậu nên nghỉ ngơi, suốt ngày bận rộn, đừng làm việc đến mức khiến mình mất cảm giác.


Biệt Đông lại kéo dài một tuần, đến khi lấy được bằng lái mới quyết định ngày đi chơi. Thật ra cũng chỉ có hai, ba ngày. Nếu chỉ đi quanh biển một ngày là đủ. Nhưng Lãnh Phong muốn ở bên ngoài nên thuyết phục Biệt Đông đặt khách sạn một đêm.



Biệt Đông xin nghỉ với Tư Phóng còn hơi xấu hổ, có cảm giác vô lý mình đi hưởng tuần trăng mật. Nhưng với Tư Phóng hoàn toàn không thành vấn đề. Gã thầm cảm thán tình yêu cuồng nhiệt quá con mẹ tốt, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra ghét bỏ, chỉ muốn đuổi cặp đôi tràn ngập tình yêu ngọt ngào này ra ngoài.


Mùa mưa vẫn chưa kết thúc, Lãnh Phong vốn cảm thấy tốt nhất là lái xe mô-tô đi, thoải mái hơn. Nhưng bây giờ chỉ có thể lái xe ô tô. Cũng tốt, có người lái thay mới lấy bằng, đúng lúc cho cậu luyện tay.


Lái chiếc xe cũ ồn ào của trường tập lái hai tháng, bây giờ ngồi trên Land Rover, Biệt Đông hơi rụt rè. Nhưng Lãnh Phong hoàn toàn không xem chiếc xe này ra gì, “Chiếc xe này đã trải qua rất nhiều gian khổ, cho dù em làm trầy xước cũng không tính là gì, cứ lái mạnh tay.”


Xe từng lái tuyến đường Vân Nam – Tây Tạng có khác, Biệt Đông là tay mới nên lái chậm, cũng may con đường bao quanh hiểu không xấu. Nó được chính quyền địa phương xây dựng với số tiền lớn, Biệt Đông lái một lát đã tìm được cảm giác, không sợ nữa.


Sáng nay trời không mưa nhưng nhiều mây dày, không khí ẩm ướt mát mẻ. Mùa này không có nhiều khách du lịch, con đường ven biển thường ngày đông đúc cũng vắng hơn nhiều. Biệt Đông lại rất thích.


Sau khi ra khỏi Lê Tân, mặt đường rộng hơn, người ít đi, biển Lê Dạng cuồn cuộn sóng dưới mây dày, liếc mắt không thấy điểm cuối. Thực sự có cảm giác chạy trên bờ biển. Ngồi xe và lái xe khác nhau. Biệt Đông tự lái xe, dần dần tăng tốc, sau khi đến đạt đến tốc độ giới hạn 100 yard mới cảm nhận được niềm vui hoang dã.


Biệt Đông cảm thấy quyết định của Lãnh Phong là đúng, nên đi ra ngoài chơi, ngoài làm việc kiếm tiền vẫn phải mở tầm mắt ngắm nhìn thế giới xung quanh.


Cho dù gần biển Lê Dạng như vậy, dù không phải mùa thích hợp để đi du lịch, nhưng sau khi ra ngoài tâm trạng vẫn khác. Trạng thái cởi mở đã lâu không gặp khiến Biệt Đông nghĩ đến chuyến đi ra ngoài cùng Lãnh Phong trước đó. Hai người cùng vượt qua khe núi tuyết, cùng cảm thán khi nhìn thấy thôn làng trong thung lũng.


Hai người lái xe đến một nơi rộng rãi, Lãnh Phong chỉ huy cho Biệt Đông tìm chỗ đậu xe bên đường. Nhân lúc chưa mưa, hai người xuống xe đi dạo dọc theo bãi biển một lúc.



Tất nhiên Biệt Đông đồng ý.


Lãnh Phong lại quay về xe lấy sổ phác thảo. Gió thổi đến từ sau lưng Biệt Đông, tóc cậu được Lãnh Phong buộc giúp vào buổi sáng lúc này đã bị thổi rối. Nhưng Lãnh Phong cảm thấy không cần phải để ý, rối nhưng đẹp.


Sợi tóc hơi dài tung bay giữa không trung, bầu trời xám chì và mặt biển xanh xám làm nổi bật cậu thiếu niên trắng như ngọc. Lãnh Phong cảm thấy học mỹ thuật nhiều năm như vậy, dường như bây giờ mới chính thức biết đẹp là gì.


Từ sau khi hắn quen biết Biệt Đông, t*nh d*c và h*m m**n của hắn, cảm xúc và sự dịu dàng của hắn, tình yêu và lòng căm hận của hắn đều được khơi dậy.


Đường nét trên sổ phác thảo thô và sắc bén, Lãnh Phong nhìn hình ảnh mình vẽ ra, nghĩ rằng rất rất nhiều tác phẩm hắn muốn làm trong tương lai đều liên quan đến Biệt Đông.


Biệt Đông trong dòng sông hoang dã đêm đông, Biệt Đông giằng co với con trâu cày trong vệt nắng cuối cùng, Biệt Đông lúc này đứng trước bờ biển tóc dài tung bay… Lãnh Phong nhận ra khát khao sáng tác của mình chưa bao giờ dâng trào như vậy.


Sau khi vẽ xong, Biệt Đông tự xem, Lãnh Phong nói, “Chỉ là phác thảo, sau này anh sẽ điêu khắc hoàn chỉnh.”


“Ừm, được.” Biệt Đông cảm thấy Lãnh Phong chỉ vẽ vài nét đã phác họa ra thần thái của cậu, là thần thái mà rất nhiều lúc ngay cả bản thân cậu cũng không biết. Lại nhớ đến rất lâu trước kia, sau khi Lam Tuyết Thanh tổ chức trại đông, họ ăn lẩu trong nhà ăn, Lãnh Phong kích động muốn mời mình làm trợ lý, nói đang làm vài thứ. Sau đó, đêm đầu tiên sau khi cậu chuyển đến nhà Lãnh Phong, Lãnh Phong cũng hỏi cậu có thể làm người mẫu của hắn không.


Đó có phải ý này không, Biệt Đông nghĩ, mình là người mẫu của anh ấy.


Cậu không biết rằng mỗi nghệ sĩ đều có người mẫu riêng, Chagall có Bella, Rodin có Camille, Modigliani có Jeanne, các cô ấy là nàng thơ của họ. Lãnh Phong nhận thức rõ điều này, tất nhiên hắn biết kết cục của hầu hết các nàng thơ đều không có hậu. Nghệ sĩ thường đa tình, khi yêu giống như ngọn nến cháy hai đầu, cũng vì vậy mà tình cảm đều không lâu dài. Hắn nhắc nhở bản thân không thể như vậy. Hắn thích Biệt Đông như thế, tình cảm này càng phải kiềm chế, so với bùng cháy liều lĩnh, hắn càng hy vọng nó có thể kéo dài thật lâu.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 61
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...