Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 45
44@-
Chương 45: Nhưng tôi đau lòng
Sự im lặng của Y Mẫn đã nói rõ tất cả. Thời gian cô và Giang Nguyên quen biết nhau quá lâu, bạn thuở ấu thơ, từ thời thiếu niên đến giờ. Chi phí chìm của cuộc hôn nhân này quá lớn, lớn đến mức Y Mẫn cảm thấy cho dù ly hôn cũng không thể có hạnh phúc nữa.
Nói là hận Giang Nguyên, muốn kéo anh ta cùng chết trong cuộc hôn nhân thối rữa này, hoặc là vẫn còn tình cảm, trông mong lãng tử quay đầu. Y Mẫn không nói rõ được trong lòng mình phức tạp đến mức nào .
Làm thế nào cũng rất khó. Y Mẫn đã nhẫn nại hai năm. Hơn hai tháng trước, khi gặp lại Giang Nguyên lần nữa, cô khó khăn chấp nhận rằng mình không hận người đàn ông vô trách nhiệm này, mà nhận ra mình vẫn còn tình cảm với anh ta.
Hai người ra ra vào vào ở bệnh viện, không có thời gian trò chuyện đôi câu. Đến khi cô vất vả điều chỉnh lại cảm xúc, muốn nói chuyện nghiêm túc thì người đàn ông vô trách nhiệm kia lại biến mất tăm.
Y Mẫn giận không kìm được nên nhờ thám tử đi tìm người khắp thế giới. Sau khi tìm khắp nơi mà không có kết quả, cô dứt khoát đến Lê Tân chặn người. Cô đã quyết định sẽ chờ ở đây, trừ khi Giang Nguyên có bản lĩnh không quay về đây nữa.
Lãnh Phong chửi mấy tiếng nghiệt duyên ở trong lòng, nhưng cũng không biết nên khuyên gì mới được. Chưa trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người ta tốt. Chẳng lẽ bản thân Y Mẫn không nhìn rõ sao. Cho dù nhìn rõ cũng không vượt qua được cửa ải trong lòng. Cô còn không làm gì được mình, người ngoài như Lãnh Phong càng không có lập trường.
Lãnh Phong bảo Y Mẫn ở phòng của Giang Nguyên, Y Mẫn lại cười khẩy: “Tôi không vào phòng anh ta.” Lãnh Phong liếc nhìn tầng ba, trên tầng không có tiếng động, hắn không biết Biệt Đông trốn ở đâu, dứt khoát gọi: “Tiểu Đông ơi, cậu dẫn chị Mẫn đi tìm phòng nghỉ nhé?”
Lúc này Biệt Đông mới thò đầu từ trên sân thượng xuống, đáp một tiếng: “Được.”
Biệt Đông đã nghe thấy hết những lời Y Mẫn nói khi cảm xúc kích động, trong lòng khó chịu không nói ra được, còn hơi tức giận. Thế mà bị người ta tung tin cậu có gì đó với Giang Nguyên, còn gì mà “người tình bé nhỏ”, người nói lời này lại còn là vợ Giang Nguyên.
Lúc đi xuống cậu hơi ấm ức, Lãnh Phong nhìn thấy ánh mắt này đã hiểu, thằng nhóc này đã nghe thấy những lời vừa rồi. Hắn vỗ vai Biệt Đông, ánh mắt lại nhìn Y Mẫn, hơi nghiêm khắc như đang cảnh cáo cô đừng nói lung tung nữa.
Sau khi thu xếp cho Y Mẫn, Biệt Đông cũng phải đến chỗ Tư Phóng làm phụ bếp. Trước khi cậu đi, Lãnh Phong kêu cậu chờ một lát, bảo Biệt Đông nói với Tư Phóng một tiếng, cứ nói vợ Nguyên đến, lát nữa sẽ qua ăn cơm chung.
Tâm trạng của Biệt ĐS sút, đi qua nói với Tư Phóng. Phản ứng đầu tiên của Tư Phóng cũng là giật mình, tại sao Giang Nguyên chạy trốn, vợ lại đuổi theo tới đây? Biệt Đông nhăn mặt nói: “Anh Tư, em còn phải làm việc ở khách sạn nữa, làm sao ở chung với chị ấy?”
Tư Phóng hỏi: “Cô ấy nói gì với mày à?”
Thế là Biệt Đông thuật lại lời Y Mẫn nói cậu là người tình bé nhỏ của Giang Nguyên. Tư Phóng “phắc” một tiếng, vẻ mặt lại hơi lúng túng. Biệt Đông nhìn, tay dừng lại, trong lòng hơi kinh ngạc thắc mắc: “Anh Tư, chẳng lẽ anh cũng cho rằng em và anh Nguyên có gì đó?”
Biệt Đông nghĩ mình sẽ không xem những lời Y Mẫn nói là thật, nhưng cậu rất giận. Một phần là vì những lời này hoàn toàn là nói nhảm, một phần là vì cô nói như vậy trước mặt Lãnh Phong. Lãnh Phong và Giang Nguyên là anh em thân thiết đấy, Lãnh Phong nghe những lời như vậy sẽ xem mình là người như thế nào.
Biệt Đông tức tối nghĩ, nhất là bây giờ cậu còn biết Giang Nguyên từng thích đàn ông, liệu Lãnh Phong có nghĩ rằng lúc đầu mình đến nhờ vả Giang Nguyên thực sự có định “bám lấy” anh ta không?
Càng nghĩ càng giận, Biệt Đông tức giận chặt dao lên thớt, Tư Phóng giật mình nhảy lên: “Ê ! Coi chừng tay!”
Buổi tối, chờ khách của quán Tư Phóng đi gần hết, Lãnh Phong và Y Mẫn mới tới đây. Tư Phóng làm một bàn đồ ăn ngon, cố ý chiêu đãi Y Mẫn.
Mọi người đều có tâm sự riêng, tâm trạng không tốt, chỉ có Tư Phóng cố gắng xoa dịu để bầu không khí bớt lúng túng.
Gã kể một vài chuyện cười khi Giang Nguyên mới đến Lê Tân, anh ta và Lãnh Phong quen biết mình như thế nào, rồi trở thành bạn bè. Lúc đầu Y Mẫn lắng nghe, sau đó ngắt lời: “Anh Tư, cảm ơn anh đã chăm sóc Giang Nguyên, nhưng em không muốn nghe mấy chuyện của anh ta, cũng không muốn biết. Lần này em tới đây không phải muốn tìm hiểu hai năm qua anh ta sống thế nào. Anh ta sống thế nào cũng được, nếu em thả anh ta ra thì cũng có thể cho anh ta sự tự do này. Nhưng bây giờ em đã tới đây, đồng nghĩa với việc tự do này của anh ta sẽ chấm dứt. Từ nay về sau nên sống thế nào, anh ta và em cũng phải giải quyết. Anh ta trốn mãi cũng vô dụng, nếu các anh có thể liên lạc được với anh ta thì thay em chuyển lời nói với anh ta, nếu anh ta còn là đàn ông thì cút về đây giải quyết vấn đề.”
Tư Phóng và Lãnh Phong hai mặt nhìn nhau. Y Mẫn có vẻ không có khẩu vị gì, nói xong những lời này chỉ ăn vài miếng rồi thôi. Chỉ có Biệt Đông cúi đầu ăn mạnh, như hoàn toàn đứng ngoài cuộc. Sáng sớm cậu khiêng người từ trên núi xuống, lại viết tài liệu báo cáo hơn nửa ngày, đến lúc này mới có thời gian ngồi xuống ăn cơm. Cậu còn lâu mới để người phụ nữ đột nhiên chạy ra, còn có thái độ thù địch khó hiểu với mình phá hỏng bữa tối của mình.
Không biết có phải bị Biệt Đông ảnh hưởng không, Lãnh Phong cũng cầm đũa lên ăn cùng cậu.
Lại quan sát Biệt Đông, lúc này mới muộn màng cảm nhận được sự bướng bỉnh lạnh lùng trên người cậu, cô có phần không gây khó dễ được. Gu của Giang Nguyên đã thay đổi hoàn toàn rồi. Trịnh Ngạc trước kia là một chàng trai nhu nhược, khóc như mưa, nhưng người hiện tại rõ ràng không phải vậy. Cô mỉa mai trong lòng, Giang Nguyên có giữ được người này không? Tính cách mạnh mẽ, trông cuốn hút như vậy, với ngoại hình này cho dù tìm đàn ông cũng có rất nhiều lựa chọn.
Ăn cơm xong, Y Mẫn quay về khách sạn. Biệt Đông làm việc ở chỗ Tư Phóng đến đêm khuya. Sau khi nhóm người ăn khuya rời đi, cậu mới kết thúc công việc. Lãnh Phong đột nhiên hỏi cậu: “Tiểu Đông, nếu cậu cảm thấy mấy hôm nay về khách sạn khó chịu, có muốn đến chỗ tôi ở không? Chỗ tôi rộng, có chỗ ngủ.”
Biệt Đông do dự một lát, vẫn từ chối: “Không sao, em với anh Nguyên trong sạch, em không sợ chị ấy, những lời của chị ấy không ảnh hưởng đến em.”
Tư Phóng cũng nói: “Đúng đấy, nếu Tiểu Đông theo chú, ngược lại giống như chột dạ, che giấu người khác.”
Lãnh Phong đành phải gật đầu, hai người mặc áo khoác rồi cùng ra khỏi sân.
Lãnh Phong cùng cậu đi về khách sạn, trong mấy bước đường ngắn ngủi, Biệt Đông do dự một lát, vẫn hỏi: “Anh Phong ơi, anh có nghĩ rằng lúc đầu em đến Lê Tân là vì biết anh Nguyên thích đàn ông mới cố ý đến tìm anh ấy không?”
“Tất nhiên là không. Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Lãnh Phong vội giải thích. Nhưng tiếp đó hắn lại nhớ ra cái đêm Biệt Đông tới đây, hắn đã hỏi Giang Nguyên đứa trẻ kia có biết mày thích đàn ông không. Khi đó Lãnh Phong còn cảm thấy Biệt Đông là đứa trẻ mưu mô, dựa vào sắc đẹp để gây họa.
Nghĩ vậy, Lãnh Phong lại thầm chửi mình thực sự đáng chết.
Lãnh Phong không biết cảm giác trong lòng mình là gì. Biệt Đông thản nhiên kể lại khó khăn mình từng gặp phải, đó là điều Lãnh Phong chưa từng trải nghiệm, cũng không thể đồng cảm. Biệt Đông dùng bốn chữ cùng đường bí lối nhẹ nhàng, nhưng Lãnh Phong biết đó là lời miêu tả ngay thẳng nhất.
Tuổi còn nhỏ, không được đi học nhiều vì biến cố gia đình, ăn mặc rách rưới, trên người không có đồng nào. Chỉ vì “tiền án” to lớn kia mà bị tất cả người thân đẩy ra khỏi cửa, bị người dân ở quê khinh bỉ. Lãnh Phong chỉ suy nghĩ thôi đã cảm thấy mình không thể chịu được.
Hắn chưa bao giờ biết ơn Giang Nguyên như lúc này, biết ơn Giang Nguyên đã nghe cuộc điện thoại đó, biết ơn anh ta không nói hai lời đã đồng ý cho Biệt Đông tới đây.
Trong đêm xuân dạt dào này, sống lưng Lãnh Phong lạnh ngắt, sinh ra cảm giác “sống sót sau kiếp nạn”. Hắn không dám nghĩ nếu Giang Nguyên không nghe cuộc điện thoại kia, hoặc là từ chối, Biệt Đông của lúc đó phải sống tiếp thế nào.
Cảm xúc trong lòng hắn cuồn cuộn lên xuống, thế là ôm chặt lấy Biệt Đông mà không hề báo trước. Biệt Đông hơi sững sờ, những khốn khó và đau thương của quá khứ đã dần cách xa cậu. Mới nửa năm thôi, Lê Tân bốn mùa như mùa xuân, cậu đã quen được nhiều người tốt ở đây, quá khứ cũng dần bị cậu chôn vùi.
Lãnh Phong chưa bao giờ có cảm giác “đau lòng” thay người khác. Dù gặp phải khó khăn của người khác, hắn cũng kết luận là “tự tạo nghiệt”, như Giang Nguyên, như bản thân hắn. Hắn là một kẻ thiếu sự đồng cảm, nhưng bây giờ cảm giác xa lạ này liên tục trào dâng trong lòng hắn. Mỗi lần chạm đến quá khứ của Biệt Đông, Lãnh Phong sẽ cảm thấy trái tim bị rạch một đường.
Ngược lại là Biệt Đông trong lòng hắn an ủi hắn: “Anh Phong, mọi chuyện đã qua rồi, thật đấy.”
Cậu nói: “Anh xem bây giờ em rất tốt, có nhiều công việc, nuôi được bản thân, có chỗ ở, còn có người đối xử tốt với em.” Cậu ngẩng đầu nhìn Lãnh Phong, cười khẽ, mặt sáng như trăng sao.
Lời tác giả: sau này Tiểu Đông sẽ tốt lên.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 45: Nhưng tôi đau lòng
Sự im lặng của Y Mẫn đã nói rõ tất cả. Thời gian cô và Giang Nguyên quen biết nhau quá lâu, bạn thuở ấu thơ, từ thời thiếu niên đến giờ. Chi phí chìm của cuộc hôn nhân này quá lớn, lớn đến mức Y Mẫn cảm thấy cho dù ly hôn cũng không thể có hạnh phúc nữa.
Nói là hận Giang Nguyên, muốn kéo anh ta cùng chết trong cuộc hôn nhân thối rữa này, hoặc là vẫn còn tình cảm, trông mong lãng tử quay đầu. Y Mẫn không nói rõ được trong lòng mình phức tạp đến mức nào .
Làm thế nào cũng rất khó. Y Mẫn đã nhẫn nại hai năm. Hơn hai tháng trước, khi gặp lại Giang Nguyên lần nữa, cô khó khăn chấp nhận rằng mình không hận người đàn ông vô trách nhiệm này, mà nhận ra mình vẫn còn tình cảm với anh ta.
Hai người ra ra vào vào ở bệnh viện, không có thời gian trò chuyện đôi câu. Đến khi cô vất vả điều chỉnh lại cảm xúc, muốn nói chuyện nghiêm túc thì người đàn ông vô trách nhiệm kia lại biến mất tăm.
Y Mẫn giận không kìm được nên nhờ thám tử đi tìm người khắp thế giới. Sau khi tìm khắp nơi mà không có kết quả, cô dứt khoát đến Lê Tân chặn người. Cô đã quyết định sẽ chờ ở đây, trừ khi Giang Nguyên có bản lĩnh không quay về đây nữa.
Lãnh Phong chửi mấy tiếng nghiệt duyên ở trong lòng, nhưng cũng không biết nên khuyên gì mới được. Chưa trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người ta tốt. Chẳng lẽ bản thân Y Mẫn không nhìn rõ sao. Cho dù nhìn rõ cũng không vượt qua được cửa ải trong lòng. Cô còn không làm gì được mình, người ngoài như Lãnh Phong càng không có lập trường.
Lãnh Phong bảo Y Mẫn ở phòng của Giang Nguyên, Y Mẫn lại cười khẩy: “Tôi không vào phòng anh ta.” Lãnh Phong liếc nhìn tầng ba, trên tầng không có tiếng động, hắn không biết Biệt Đông trốn ở đâu, dứt khoát gọi: “Tiểu Đông ơi, cậu dẫn chị Mẫn đi tìm phòng nghỉ nhé?”
Lúc này Biệt Đông mới thò đầu từ trên sân thượng xuống, đáp một tiếng: “Được.”
Biệt Đông đã nghe thấy hết những lời Y Mẫn nói khi cảm xúc kích động, trong lòng khó chịu không nói ra được, còn hơi tức giận. Thế mà bị người ta tung tin cậu có gì đó với Giang Nguyên, còn gì mà “người tình bé nhỏ”, người nói lời này lại còn là vợ Giang Nguyên.
Lúc đi xuống cậu hơi ấm ức, Lãnh Phong nhìn thấy ánh mắt này đã hiểu, thằng nhóc này đã nghe thấy những lời vừa rồi. Hắn vỗ vai Biệt Đông, ánh mắt lại nhìn Y Mẫn, hơi nghiêm khắc như đang cảnh cáo cô đừng nói lung tung nữa.
Sau khi thu xếp cho Y Mẫn, Biệt Đông cũng phải đến chỗ Tư Phóng làm phụ bếp. Trước khi cậu đi, Lãnh Phong kêu cậu chờ một lát, bảo Biệt Đông nói với Tư Phóng một tiếng, cứ nói vợ Nguyên đến, lát nữa sẽ qua ăn cơm chung.
Tâm trạng của Biệt ĐS sút, đi qua nói với Tư Phóng. Phản ứng đầu tiên của Tư Phóng cũng là giật mình, tại sao Giang Nguyên chạy trốn, vợ lại đuổi theo tới đây? Biệt Đông nhăn mặt nói: “Anh Tư, em còn phải làm việc ở khách sạn nữa, làm sao ở chung với chị ấy?”
Tư Phóng hỏi: “Cô ấy nói gì với mày à?”
Thế là Biệt Đông thuật lại lời Y Mẫn nói cậu là người tình bé nhỏ của Giang Nguyên. Tư Phóng “phắc” một tiếng, vẻ mặt lại hơi lúng túng. Biệt Đông nhìn, tay dừng lại, trong lòng hơi kinh ngạc thắc mắc: “Anh Tư, chẳng lẽ anh cũng cho rằng em và anh Nguyên có gì đó?”
Biệt Đông nghĩ mình sẽ không xem những lời Y Mẫn nói là thật, nhưng cậu rất giận. Một phần là vì những lời này hoàn toàn là nói nhảm, một phần là vì cô nói như vậy trước mặt Lãnh Phong. Lãnh Phong và Giang Nguyên là anh em thân thiết đấy, Lãnh Phong nghe những lời như vậy sẽ xem mình là người như thế nào.
Biệt Đông tức tối nghĩ, nhất là bây giờ cậu còn biết Giang Nguyên từng thích đàn ông, liệu Lãnh Phong có nghĩ rằng lúc đầu mình đến nhờ vả Giang Nguyên thực sự có định “bám lấy” anh ta không?
Càng nghĩ càng giận, Biệt Đông tức giận chặt dao lên thớt, Tư Phóng giật mình nhảy lên: “Ê ! Coi chừng tay!”
Buổi tối, chờ khách của quán Tư Phóng đi gần hết, Lãnh Phong và Y Mẫn mới tới đây. Tư Phóng làm một bàn đồ ăn ngon, cố ý chiêu đãi Y Mẫn.
Mọi người đều có tâm sự riêng, tâm trạng không tốt, chỉ có Tư Phóng cố gắng xoa dịu để bầu không khí bớt lúng túng.
Gã kể một vài chuyện cười khi Giang Nguyên mới đến Lê Tân, anh ta và Lãnh Phong quen biết mình như thế nào, rồi trở thành bạn bè. Lúc đầu Y Mẫn lắng nghe, sau đó ngắt lời: “Anh Tư, cảm ơn anh đã chăm sóc Giang Nguyên, nhưng em không muốn nghe mấy chuyện của anh ta, cũng không muốn biết. Lần này em tới đây không phải muốn tìm hiểu hai năm qua anh ta sống thế nào. Anh ta sống thế nào cũng được, nếu em thả anh ta ra thì cũng có thể cho anh ta sự tự do này. Nhưng bây giờ em đã tới đây, đồng nghĩa với việc tự do này của anh ta sẽ chấm dứt. Từ nay về sau nên sống thế nào, anh ta và em cũng phải giải quyết. Anh ta trốn mãi cũng vô dụng, nếu các anh có thể liên lạc được với anh ta thì thay em chuyển lời nói với anh ta, nếu anh ta còn là đàn ông thì cút về đây giải quyết vấn đề.”
Tư Phóng và Lãnh Phong hai mặt nhìn nhau. Y Mẫn có vẻ không có khẩu vị gì, nói xong những lời này chỉ ăn vài miếng rồi thôi. Chỉ có Biệt Đông cúi đầu ăn mạnh, như hoàn toàn đứng ngoài cuộc. Sáng sớm cậu khiêng người từ trên núi xuống, lại viết tài liệu báo cáo hơn nửa ngày, đến lúc này mới có thời gian ngồi xuống ăn cơm. Cậu còn lâu mới để người phụ nữ đột nhiên chạy ra, còn có thái độ thù địch khó hiểu với mình phá hỏng bữa tối của mình.
Không biết có phải bị Biệt Đông ảnh hưởng không, Lãnh Phong cũng cầm đũa lên ăn cùng cậu.
Lại quan sát Biệt Đông, lúc này mới muộn màng cảm nhận được sự bướng bỉnh lạnh lùng trên người cậu, cô có phần không gây khó dễ được. Gu của Giang Nguyên đã thay đổi hoàn toàn rồi. Trịnh Ngạc trước kia là một chàng trai nhu nhược, khóc như mưa, nhưng người hiện tại rõ ràng không phải vậy. Cô mỉa mai trong lòng, Giang Nguyên có giữ được người này không? Tính cách mạnh mẽ, trông cuốn hút như vậy, với ngoại hình này cho dù tìm đàn ông cũng có rất nhiều lựa chọn.
Ăn cơm xong, Y Mẫn quay về khách sạn. Biệt Đông làm việc ở chỗ Tư Phóng đến đêm khuya. Sau khi nhóm người ăn khuya rời đi, cậu mới kết thúc công việc. Lãnh Phong đột nhiên hỏi cậu: “Tiểu Đông, nếu cậu cảm thấy mấy hôm nay về khách sạn khó chịu, có muốn đến chỗ tôi ở không? Chỗ tôi rộng, có chỗ ngủ.”
Biệt Đông do dự một lát, vẫn từ chối: “Không sao, em với anh Nguyên trong sạch, em không sợ chị ấy, những lời của chị ấy không ảnh hưởng đến em.”
Tư Phóng cũng nói: “Đúng đấy, nếu Tiểu Đông theo chú, ngược lại giống như chột dạ, che giấu người khác.”
Lãnh Phong đành phải gật đầu, hai người mặc áo khoác rồi cùng ra khỏi sân.
Lãnh Phong cùng cậu đi về khách sạn, trong mấy bước đường ngắn ngủi, Biệt Đông do dự một lát, vẫn hỏi: “Anh Phong ơi, anh có nghĩ rằng lúc đầu em đến Lê Tân là vì biết anh Nguyên thích đàn ông mới cố ý đến tìm anh ấy không?”
“Tất nhiên là không. Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Lãnh Phong vội giải thích. Nhưng tiếp đó hắn lại nhớ ra cái đêm Biệt Đông tới đây, hắn đã hỏi Giang Nguyên đứa trẻ kia có biết mày thích đàn ông không. Khi đó Lãnh Phong còn cảm thấy Biệt Đông là đứa trẻ mưu mô, dựa vào sắc đẹp để gây họa.
Nghĩ vậy, Lãnh Phong lại thầm chửi mình thực sự đáng chết.
Lãnh Phong không biết cảm giác trong lòng mình là gì. Biệt Đông thản nhiên kể lại khó khăn mình từng gặp phải, đó là điều Lãnh Phong chưa từng trải nghiệm, cũng không thể đồng cảm. Biệt Đông dùng bốn chữ cùng đường bí lối nhẹ nhàng, nhưng Lãnh Phong biết đó là lời miêu tả ngay thẳng nhất.
Tuổi còn nhỏ, không được đi học nhiều vì biến cố gia đình, ăn mặc rách rưới, trên người không có đồng nào. Chỉ vì “tiền án” to lớn kia mà bị tất cả người thân đẩy ra khỏi cửa, bị người dân ở quê khinh bỉ. Lãnh Phong chỉ suy nghĩ thôi đã cảm thấy mình không thể chịu được.
Hắn chưa bao giờ biết ơn Giang Nguyên như lúc này, biết ơn Giang Nguyên đã nghe cuộc điện thoại đó, biết ơn anh ta không nói hai lời đã đồng ý cho Biệt Đông tới đây.
Trong đêm xuân dạt dào này, sống lưng Lãnh Phong lạnh ngắt, sinh ra cảm giác “sống sót sau kiếp nạn”. Hắn không dám nghĩ nếu Giang Nguyên không nghe cuộc điện thoại kia, hoặc là từ chối, Biệt Đông của lúc đó phải sống tiếp thế nào.
Cảm xúc trong lòng hắn cuồn cuộn lên xuống, thế là ôm chặt lấy Biệt Đông mà không hề báo trước. Biệt Đông hơi sững sờ, những khốn khó và đau thương của quá khứ đã dần cách xa cậu. Mới nửa năm thôi, Lê Tân bốn mùa như mùa xuân, cậu đã quen được nhiều người tốt ở đây, quá khứ cũng dần bị cậu chôn vùi.
Lãnh Phong chưa bao giờ có cảm giác “đau lòng” thay người khác. Dù gặp phải khó khăn của người khác, hắn cũng kết luận là “tự tạo nghiệt”, như Giang Nguyên, như bản thân hắn. Hắn là một kẻ thiếu sự đồng cảm, nhưng bây giờ cảm giác xa lạ này liên tục trào dâng trong lòng hắn. Mỗi lần chạm đến quá khứ của Biệt Đông, Lãnh Phong sẽ cảm thấy trái tim bị rạch một đường.
Ngược lại là Biệt Đông trong lòng hắn an ủi hắn: “Anh Phong, mọi chuyện đã qua rồi, thật đấy.”
Cậu nói: “Anh xem bây giờ em rất tốt, có nhiều công việc, nuôi được bản thân, có chỗ ở, còn có người đối xử tốt với em.” Cậu ngẩng đầu nhìn Lãnh Phong, cười khẽ, mặt sáng như trăng sao.
Lời tác giả: sau này Tiểu Đông sẽ tốt lên.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 45
10.0/10 từ 47 lượt.