Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 44
52@-
Chương 44: Đừng lôi Tiểu Đông ra trút giận
Rừng mùa xuân lạnh vào ban đêm, nhưng có sức sống vạn vật tự nhiên phục sinh độc đáo. Rõ ràng leo núi bốn, năm tiếng, những người khác đã mệt lử, nhưng không hiểu sao Biệt Đông lại rất hào hứng. Cậu ngồi ở một bãi đất cao, gió núi thổi xung quanh, lắng nghe tiếng côn trùng kêu vang phủ lên giọt sương hoa, nhìn vầng trăng trên cao chiếu xuống rừng thông cổ thụ, chỉ cảm thấy trong lòng rất thư giãn.
Cậu kể với Lãnh Phong về mặt trăng trên núi trong điện thoại, lại cho Lãnh Phong nghe tiếng gió và tiếng côn trùng ở xung quanh. Lãnh Phong trêu cậu đã trở thành một nhà thơ. Biệt Đông cười hì hì, cảm thấy ban đêm tĩnh lặng, trống trải và cao xa thế này, nếu người ở đầu kia điện thoại cũng ở đây sẽ tốt hơn.
Sáng hôm sau xuống núi, Biệt Đông và Trần Hùng dùng cáng cứu thương khiêng cô gái, họ đi bộ trên đường mòn đi bộ. Tất nhiên khiêng người nên tốc độ không thể nhanh được, thời gian xuống núi tốn hơn nửa so với lúc lên. Lúc đến chân núi nơi xe cứu thương đỗ đã gần trưa.
Đưa người đến nơi an toàn, Biệt Đông thở phào một hơi. Cậu chuẩn bị quay về cùng xe của Trần Hùng, quay đầu lại nhìn thấy một chiếc xe quá quen thuộc im lặng đỗ bên cạnh xe Trần Hùng, và một người dáng cao chân dài đeo kính râm im lặng đứng trước cửa xe.
Biệt Đông ngẩn ra một giây, sau đó trong lòng nhảy nhót. Cũng không biết tại sao, mới một đêm trôi qua, lúc này bất ngờ nhìn thấy người này, Biệt Đông cực kỳ vui vẻ.
Cậu chạy chậm đến, mái tóc hơi dài tung bay trong gió, đến gần người kia lại xẹp xuống: “Anh Phong, sau anh lại tới đây? Anh tới đón em à?” Cậu cười đến mức mặt đỏ bừng.
Lãnh Phong không tháo kính râm, hình như hơi ngại, hắng giọng một cái, còn cố ý vuốt tóc Biệt Đông, “Sợ cậu bị thú hoang tha đi, đến xem cậu còn lành lặn hay không.”
“Ha ha,” Biệt Đông cười: “Sao có thể, em vẫn lành lặng, anh Phong xem thường em rồi.”
Lãnh Phong sẽ không nói rằng tối qua hắn không ngủ được, nhìn chằm chằm chấm nhỏ định vị trên điện thoại, chỉ sợ nó đột nhiên biến mất.
Nhiệm vụ cứu hộ hoàn thành thuận lợi, nhưng còn một vài công việc kết thúc. Biệt Đông phải quay về trụ sở chính của Nhân Ái cùng Trần Hùng, viết văn bản tài liệu đơn giản về tình huống, nộp cho tổ chức lưu trữ mới được xem là hoàn thành.
Thế là Lãnh Phong dứt khoát đi cùng Biệt Đông. Thật ra hai người viết một bản tài liệu là đủ, nhưng Trần Hùng cố ý bảo Biệt Đông viết. Biệt Đông viết xong còn cho Lãnh Phong nhìn một lượt, cậu sợ trình độ văn hóa của mình có hạn, viết thô thiển quá sợ người ta chê cười. Nhưng Lãnh Phong thấy Biệt Đông viết văn bản tài liệu ngắn gọn lưu loát, những phần nên có đều có như quá trình giải cứu, tình huống của đối tượng được giải cứu, v.v… giống như phong cách làm việc của cậu, rõ ràng, không dài dòng.
Nhưng Biệt Đông không biết rằng sau đó Trần Hùng đã nộp một báo cáo khác cho trụ sở chính, về việc hợp tác hành động của anh ta và Biệt Đông lần này, đánh giá hành vi của Biệt Đông trong lúc làm nhiệm vụ đã cho ra kết luận cậu là một người cứu hộ đạt yêu cầu. Trong hành động giải cứu, dựa vào mức độ khó khác nhau, hành động cứu hộ cao nhất được đánh giá là cấp S và S+. Lúc này Biệt Đông được đánh giá là ít nhất có thể tham gia các hành động cấp A.
Sau khi làm xong những việc này, lúc quay về khách sạn đã xế chiều. Hai người đi vào sân, nhìn thấy một người ngồi trong vườn cây giữa sân. Lãnh Phong sững sờ, Biệt Đông quay đầu nhìn hắn: “Đây là ai vậy? Anh Phong quen à?”
Là một người phụ nữ, thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, rất xinh đẹp, mặc đồ rất đắt tiền. Cô đang hút một điếu thuốc lá nhỏ dài, nhìn thấy Lãnh Phong đi vào, khóe miệng đỏ tươi cong lên, nói: “Đã lâu không gặp, A Phong.”
Lãnh Phong cười theo, sờ đầu đi tới, câu đầu tiên lại nói: “Mẫn Mẫn, sao cậu lại tới đây? Sao chỉ có mình cậu, Nguyên đâu?”
Biệt Đông nghe thấy hai chữ “Mẫn Mẫn”, ngay lập tức nhớ ra đây chính là vợ Giang Nguyên, hóa ra xinh đẹp như vậy.
Nghe thấy tên Giang Nguyên, Y Mẫn cười khẩy một tiếng, nói không khách sáo: “Anh ta? Tốt nhất là chết đi, như vậy tôi đỡ phải tính sổ với anh ta, chuyện cũ cũng xóa bỏ luôn.”
Lãnh Phong nhíu mày, ngồi đối diện cô: “Có chuyện gì? Thằng Nguyên lại làm chuyện khốn nạn gì à?”
Nhưng Y Mẫn mím môi không muốn nói nhiều, ngẩng đầu thấy Biệt Đông vẫn đứng bên cửa, ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ vào cậu rồi hỏi Lãnh Phong: “Ai đây? Bạn của cậu?”
Lãnh Phong gọi Biệt Đông bảo cậu đi tới, nói với Y Mẫn: “Vừa thấy cậu thì sửng sốt, quên giới thiệu với cậu, đây là Biệt Đông, là quản lý khách sạn của Nguyên, cũng là bạn của tôi.”
Lại nói với Biệt Đông: “Đây là Y Mẫn, cậu gọi là chị Mẫn đi, là vợ của Nguyên, ba chúng tôi là bạn thân.”
Biệt Đông thành thật gọi một tiếng: “Chị Mẫn”, nhưng cậu không ngồi xuống mà nói: “Em đi xem phòng khách, hôm qua chắc có người trả phòng, em đi quét dọn.”
Lãnh Phong gọi với sau lưng cậu: “Tôi quét rồi.” Biệt Đông cũng mặc kệ, tự đi qua vườn hoa, vào phòng mình đặt đồ xuống, lại xoay người chạy lên tầng ba.
Chẳng biết tại sao, cậu cảm thấy trên người Y Mẫn có sự thù địch không nói ra được. Tuy mới lần đầu gặp mặt, nhưng Y Mẫn lại có cảm giác hung hăng. Mặc dù chưa chắc là nhằm vào cậu, nhưng Biệt Đông không muốn đụng vào khí thế này.
Lãnh Phong thực sự đã dọn dẹp phòng khách trên tầng ba, Biệt Đông đi kiểm tra một lượt, không có gì phải sắp xếp lại. Nhưng cậu vẫn không muốn xuống, thế là ngồi trên sân thượng phơi nắng hóng gió.
Từ nơi này có thể nhìn thấy sân, xung quanh rất yên tĩnh, tiếng nói chuyện của hai người bên dưới loáng thoáng truyền vào tai Biệt Đông.
Y Mẫn gõ gõ điếu thuốc, nói như lơ đãng: “Đẹp trai đấy, đẹp hơn họ Trịnh kia nhiều, xem ra mấy năm nay mắt nhìn của Giang Nguyên tăng lên rồi.”
Lãnh Phong hơi sa sầm mặt. Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn tầng ba, không thấy Biệt Đông ở đó. Hắn không muốn cậu nghe thấy những lời này. Hơn nữa hoàn toàn là lời nói nhảm, hắn biết rõ giữa Biệt Đông và Giang Nguyên trong sạch, không có gì cả.
Lần này Lãnh Phong thực sự không nhịn được nữa: “Mẫn Mẫn, đừng nói chuyện khó nghe như thế. Tiểu Đông và Nguyên không có quan hệ gì cả, cậu ấy làm việc ở đây thôi.”
Sự chế giễu trên mặt Y Mẫn sâu hơn: “Tôi không ở đây, nhưng Giang Nguyên chơi bời gì tôi vẫn biết đấy, kiểu như cậu ta…” Vừa nói, ánh mắt Y Mẫn vừa liếc lên cao: “Cậu có thể nói không phải mẫu người Giang Nguyên thích không? Trông như thế này, ai thích đàn ông lại không có suy nghĩ lệch lạc?”
“Mẫn Mẫn!” Lãnh Phong thực sự nổi giận: “Cậu muốn chửi Giang Nguyên thì chửi nó, đừng lôi người không liên quan vào.”
Y Mẫn không hề lay động: “Cậu bảo vệ cậu ta như thế, hay là dạy dỗ lại bạn nhỏ này đi, cho dù muốn tìm đàn ông để dựa dẫm cũng nên học cách nhìn người, đừng tìm đồ khốn.”
Sắc mặt Lãnh Phong xanh mét, hắn nhìn ra lần này Y Mẫn tới đây là tìm người trút giận. Cô tìm Giang Nguyên, nhưng Giang Nguyên không ở đây, chỉ có thể lấy Biệt Đông ra làm bia đỡ đạn. Trong lòng Y Mẫn chưa chắc chắn Biệt Đông và Giang Nguyên có gì, nhưng lúc này cô bất chấp tất cả chỉ muốn trút giận. Cô cho rằng có là có, Lãnh Phong càng giải thích càng đổ thêm dầu vào lửa.
“Được thôi, nếu trong lòng cậu khó chịu thì cứ trút ra. Nhưng đừng lôi Tiểu Đông ra trút giận. Cậu chửi tôi cũng được, dù sao cũng là tôi lừa thằng Nguyên đến một nơi như thế này không quay về.” Lãnh Phong nói.
Y Mẫn ra sức dụi điếu thuốc, mặt lạnh như băng: “Cậu không phải vội, người tiếp theo bị chửi sẽ là cậu.”
“Hai người hay lắm, đi thẳng một mạch, Giang Nguyên vốn không đáng tin, lần này còn có cậu chịu tội thay, hắn càng không kiêng kỵ, thậm chí không biết về nhà. Hắn để lại một đống hỗn độn như vậy, cha mẹ hắn, cha mẹ tôi, tất cả đều chĩa mũi nhọn về phía tôi, cậu tưởng tôi không muốn ly hôn chắc? Chồng mình lên giường với người đàn ông khác, nhục nhã không chịu nổi! Hắn muốn theo đuổi tình yêu đích thực thì có thể khiến tôi mất mặt hả?” Môi Y Mẫn thậm chí run rẩy: “Hai bên gia đình bảo tôi nhẫn nhịn đừng ly hôn vì lợi ích thương mại, cậu biết lời nói khó nghe nhất là gì không, thế mà khuyên tôi, Giang Nguyên cũng không phải không thể cứng với phụ nữ, đàn ông mà, chơi đùa thôi, cuối cùng vẫn về nhà đấy thôi. Nhịn một chút là qua.”
“Tôi nhịn hai năm rồi, con dao trong lòng đã đâm thủng trái tim rồi.”
Trong lòng Lãnh Phong đã tha thứ cho Y Mẫn vì cô có sự thù địch với Biệt Đông khi mới gặp nhau, cô cũng không dễ dàng gì. Hắn hỏi: “Thằng Nguyên về nhà trước Tết rồi mà, hai người chưa nói chuyện rõ ràng. Chuyện giải quyết thế nào?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Y Mẫn lau mặt, lau khô giọt nước mắt vừa trào ra do cảm xúc kích động, lại châm một điếu thuốc: “Về cái xác, hồn không biết đã đi đâu. Tim bố anh ta phải đặt stent1, đến lúc quan trọng này anh ta mới biết về. Kết quả phẫu thuật xong, ông cụ vừa xuất hiện, ngày hôm sau anh ta đã biến mất.”[1]
Hả? Lãnh Phong nhíu mày: “Nó không ở Đăng Hồng?”
Y Mẫn cười khẩy: “Nếu anh ta ở Đăng Hồng, tôi còn chạy đến đây chặn anh ta à?”
Lãnh Phong nhớ ra từ mùng 5 Tết đã không nhận được tin tức gì của Giang Nguyên, xem ra tên này thực sự ém một chiêu lớn. Y Mẫn nói: “Lúc bố anh ta phẫu thuật nằm viện, thông cảm cho anh ta không có tâm trạng nên không nói chuyện của chúng tôi, nghĩ bụng chờ bố anh ta xuất hiện, sau khi ổn định hơn sẽ tìm anh ta. Kết quả hay rồi, chạy còn nhanh hơn thỏ, anh ta xem tôi là thú dữ nước lũ hay gì?”
Nói mãi nói mãi, vành mắt Y Mẫn lại đỏ hoe, Lãnh Phong cũng thầm mắng Giang Nguyên một trận.
“Vậy rốt cuộc cậu nghĩ gì, làm lành hay ly hôn?” Lãnh Phong hỏi. Thật ra hắn muốn khuyên Y Mẫn đừng quan tâm áp lực từ gia đình, ly hôn đi, vợ chồng đã không hòa thuận, dù cố gắng duy trì thì nửa đời sau cũng sẽ không vui vẻ.
Đôi mắt Y Mẫn sưng húp, lại ngồi ngẩn người, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi muốn anh ta xin lỗi tôi, nói anh ta sai rồi.”
Ôi, Lãnh Phong lại chửi một tiếng trong lòng, mẹ kiếp đây mới là nghiệt duyên.
“Sau đó thì sao?” Lãnh Phong hỏi.
Y Mẫn không nói gì, ánh mắt vô cùng phức tạp, đường cong khóe miệng ngày càng bướng bỉnh. Lãnh Phong nhìn ra điều gì đó, trong lòng rất bất ngờ: “Mẫn Mẫn, chẳng lẽ cậu vẫn muốn làm hòa với nó? Tiếp tục ở với nhau?”
Lời tác giả: Thế giới của người lớn, thở dài một tiếng
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 44: Đừng lôi Tiểu Đông ra trút giận
Rừng mùa xuân lạnh vào ban đêm, nhưng có sức sống vạn vật tự nhiên phục sinh độc đáo. Rõ ràng leo núi bốn, năm tiếng, những người khác đã mệt lử, nhưng không hiểu sao Biệt Đông lại rất hào hứng. Cậu ngồi ở một bãi đất cao, gió núi thổi xung quanh, lắng nghe tiếng côn trùng kêu vang phủ lên giọt sương hoa, nhìn vầng trăng trên cao chiếu xuống rừng thông cổ thụ, chỉ cảm thấy trong lòng rất thư giãn.
Cậu kể với Lãnh Phong về mặt trăng trên núi trong điện thoại, lại cho Lãnh Phong nghe tiếng gió và tiếng côn trùng ở xung quanh. Lãnh Phong trêu cậu đã trở thành một nhà thơ. Biệt Đông cười hì hì, cảm thấy ban đêm tĩnh lặng, trống trải và cao xa thế này, nếu người ở đầu kia điện thoại cũng ở đây sẽ tốt hơn.
Sáng hôm sau xuống núi, Biệt Đông và Trần Hùng dùng cáng cứu thương khiêng cô gái, họ đi bộ trên đường mòn đi bộ. Tất nhiên khiêng người nên tốc độ không thể nhanh được, thời gian xuống núi tốn hơn nửa so với lúc lên. Lúc đến chân núi nơi xe cứu thương đỗ đã gần trưa.
Đưa người đến nơi an toàn, Biệt Đông thở phào một hơi. Cậu chuẩn bị quay về cùng xe của Trần Hùng, quay đầu lại nhìn thấy một chiếc xe quá quen thuộc im lặng đỗ bên cạnh xe Trần Hùng, và một người dáng cao chân dài đeo kính râm im lặng đứng trước cửa xe.
Biệt Đông ngẩn ra một giây, sau đó trong lòng nhảy nhót. Cũng không biết tại sao, mới một đêm trôi qua, lúc này bất ngờ nhìn thấy người này, Biệt Đông cực kỳ vui vẻ.
Cậu chạy chậm đến, mái tóc hơi dài tung bay trong gió, đến gần người kia lại xẹp xuống: “Anh Phong, sau anh lại tới đây? Anh tới đón em à?” Cậu cười đến mức mặt đỏ bừng.
Lãnh Phong không tháo kính râm, hình như hơi ngại, hắng giọng một cái, còn cố ý vuốt tóc Biệt Đông, “Sợ cậu bị thú hoang tha đi, đến xem cậu còn lành lặn hay không.”
“Ha ha,” Biệt Đông cười: “Sao có thể, em vẫn lành lặng, anh Phong xem thường em rồi.”
Lãnh Phong sẽ không nói rằng tối qua hắn không ngủ được, nhìn chằm chằm chấm nhỏ định vị trên điện thoại, chỉ sợ nó đột nhiên biến mất.
Nhiệm vụ cứu hộ hoàn thành thuận lợi, nhưng còn một vài công việc kết thúc. Biệt Đông phải quay về trụ sở chính của Nhân Ái cùng Trần Hùng, viết văn bản tài liệu đơn giản về tình huống, nộp cho tổ chức lưu trữ mới được xem là hoàn thành.
Thế là Lãnh Phong dứt khoát đi cùng Biệt Đông. Thật ra hai người viết một bản tài liệu là đủ, nhưng Trần Hùng cố ý bảo Biệt Đông viết. Biệt Đông viết xong còn cho Lãnh Phong nhìn một lượt, cậu sợ trình độ văn hóa của mình có hạn, viết thô thiển quá sợ người ta chê cười. Nhưng Lãnh Phong thấy Biệt Đông viết văn bản tài liệu ngắn gọn lưu loát, những phần nên có đều có như quá trình giải cứu, tình huống của đối tượng được giải cứu, v.v… giống như phong cách làm việc của cậu, rõ ràng, không dài dòng.
Nhưng Biệt Đông không biết rằng sau đó Trần Hùng đã nộp một báo cáo khác cho trụ sở chính, về việc hợp tác hành động của anh ta và Biệt Đông lần này, đánh giá hành vi của Biệt Đông trong lúc làm nhiệm vụ đã cho ra kết luận cậu là một người cứu hộ đạt yêu cầu. Trong hành động giải cứu, dựa vào mức độ khó khác nhau, hành động cứu hộ cao nhất được đánh giá là cấp S và S+. Lúc này Biệt Đông được đánh giá là ít nhất có thể tham gia các hành động cấp A.
Sau khi làm xong những việc này, lúc quay về khách sạn đã xế chiều. Hai người đi vào sân, nhìn thấy một người ngồi trong vườn cây giữa sân. Lãnh Phong sững sờ, Biệt Đông quay đầu nhìn hắn: “Đây là ai vậy? Anh Phong quen à?”
Là một người phụ nữ, thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, rất xinh đẹp, mặc đồ rất đắt tiền. Cô đang hút một điếu thuốc lá nhỏ dài, nhìn thấy Lãnh Phong đi vào, khóe miệng đỏ tươi cong lên, nói: “Đã lâu không gặp, A Phong.”
Lãnh Phong cười theo, sờ đầu đi tới, câu đầu tiên lại nói: “Mẫn Mẫn, sao cậu lại tới đây? Sao chỉ có mình cậu, Nguyên đâu?”
Biệt Đông nghe thấy hai chữ “Mẫn Mẫn”, ngay lập tức nhớ ra đây chính là vợ Giang Nguyên, hóa ra xinh đẹp như vậy.
Nghe thấy tên Giang Nguyên, Y Mẫn cười khẩy một tiếng, nói không khách sáo: “Anh ta? Tốt nhất là chết đi, như vậy tôi đỡ phải tính sổ với anh ta, chuyện cũ cũng xóa bỏ luôn.”
Lãnh Phong nhíu mày, ngồi đối diện cô: “Có chuyện gì? Thằng Nguyên lại làm chuyện khốn nạn gì à?”
Nhưng Y Mẫn mím môi không muốn nói nhiều, ngẩng đầu thấy Biệt Đông vẫn đứng bên cửa, ngón tay kẹp điếu thuốc chỉ vào cậu rồi hỏi Lãnh Phong: “Ai đây? Bạn của cậu?”
Lãnh Phong gọi Biệt Đông bảo cậu đi tới, nói với Y Mẫn: “Vừa thấy cậu thì sửng sốt, quên giới thiệu với cậu, đây là Biệt Đông, là quản lý khách sạn của Nguyên, cũng là bạn của tôi.”
Lại nói với Biệt Đông: “Đây là Y Mẫn, cậu gọi là chị Mẫn đi, là vợ của Nguyên, ba chúng tôi là bạn thân.”
Biệt Đông thành thật gọi một tiếng: “Chị Mẫn”, nhưng cậu không ngồi xuống mà nói: “Em đi xem phòng khách, hôm qua chắc có người trả phòng, em đi quét dọn.”
Lãnh Phong gọi với sau lưng cậu: “Tôi quét rồi.” Biệt Đông cũng mặc kệ, tự đi qua vườn hoa, vào phòng mình đặt đồ xuống, lại xoay người chạy lên tầng ba.
Chẳng biết tại sao, cậu cảm thấy trên người Y Mẫn có sự thù địch không nói ra được. Tuy mới lần đầu gặp mặt, nhưng Y Mẫn lại có cảm giác hung hăng. Mặc dù chưa chắc là nhằm vào cậu, nhưng Biệt Đông không muốn đụng vào khí thế này.
Lãnh Phong thực sự đã dọn dẹp phòng khách trên tầng ba, Biệt Đông đi kiểm tra một lượt, không có gì phải sắp xếp lại. Nhưng cậu vẫn không muốn xuống, thế là ngồi trên sân thượng phơi nắng hóng gió.
Từ nơi này có thể nhìn thấy sân, xung quanh rất yên tĩnh, tiếng nói chuyện của hai người bên dưới loáng thoáng truyền vào tai Biệt Đông.
Y Mẫn gõ gõ điếu thuốc, nói như lơ đãng: “Đẹp trai đấy, đẹp hơn họ Trịnh kia nhiều, xem ra mấy năm nay mắt nhìn của Giang Nguyên tăng lên rồi.”
Lãnh Phong hơi sa sầm mặt. Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn tầng ba, không thấy Biệt Đông ở đó. Hắn không muốn cậu nghe thấy những lời này. Hơn nữa hoàn toàn là lời nói nhảm, hắn biết rõ giữa Biệt Đông và Giang Nguyên trong sạch, không có gì cả.
Lần này Lãnh Phong thực sự không nhịn được nữa: “Mẫn Mẫn, đừng nói chuyện khó nghe như thế. Tiểu Đông và Nguyên không có quan hệ gì cả, cậu ấy làm việc ở đây thôi.”
Sự chế giễu trên mặt Y Mẫn sâu hơn: “Tôi không ở đây, nhưng Giang Nguyên chơi bời gì tôi vẫn biết đấy, kiểu như cậu ta…” Vừa nói, ánh mắt Y Mẫn vừa liếc lên cao: “Cậu có thể nói không phải mẫu người Giang Nguyên thích không? Trông như thế này, ai thích đàn ông lại không có suy nghĩ lệch lạc?”
“Mẫn Mẫn!” Lãnh Phong thực sự nổi giận: “Cậu muốn chửi Giang Nguyên thì chửi nó, đừng lôi người không liên quan vào.”
Y Mẫn không hề lay động: “Cậu bảo vệ cậu ta như thế, hay là dạy dỗ lại bạn nhỏ này đi, cho dù muốn tìm đàn ông để dựa dẫm cũng nên học cách nhìn người, đừng tìm đồ khốn.”
Sắc mặt Lãnh Phong xanh mét, hắn nhìn ra lần này Y Mẫn tới đây là tìm người trút giận. Cô tìm Giang Nguyên, nhưng Giang Nguyên không ở đây, chỉ có thể lấy Biệt Đông ra làm bia đỡ đạn. Trong lòng Y Mẫn chưa chắc chắn Biệt Đông và Giang Nguyên có gì, nhưng lúc này cô bất chấp tất cả chỉ muốn trút giận. Cô cho rằng có là có, Lãnh Phong càng giải thích càng đổ thêm dầu vào lửa.
“Được thôi, nếu trong lòng cậu khó chịu thì cứ trút ra. Nhưng đừng lôi Tiểu Đông ra trút giận. Cậu chửi tôi cũng được, dù sao cũng là tôi lừa thằng Nguyên đến một nơi như thế này không quay về.” Lãnh Phong nói.
Y Mẫn ra sức dụi điếu thuốc, mặt lạnh như băng: “Cậu không phải vội, người tiếp theo bị chửi sẽ là cậu.”
“Hai người hay lắm, đi thẳng một mạch, Giang Nguyên vốn không đáng tin, lần này còn có cậu chịu tội thay, hắn càng không kiêng kỵ, thậm chí không biết về nhà. Hắn để lại một đống hỗn độn như vậy, cha mẹ hắn, cha mẹ tôi, tất cả đều chĩa mũi nhọn về phía tôi, cậu tưởng tôi không muốn ly hôn chắc? Chồng mình lên giường với người đàn ông khác, nhục nhã không chịu nổi! Hắn muốn theo đuổi tình yêu đích thực thì có thể khiến tôi mất mặt hả?” Môi Y Mẫn thậm chí run rẩy: “Hai bên gia đình bảo tôi nhẫn nhịn đừng ly hôn vì lợi ích thương mại, cậu biết lời nói khó nghe nhất là gì không, thế mà khuyên tôi, Giang Nguyên cũng không phải không thể cứng với phụ nữ, đàn ông mà, chơi đùa thôi, cuối cùng vẫn về nhà đấy thôi. Nhịn một chút là qua.”
“Tôi nhịn hai năm rồi, con dao trong lòng đã đâm thủng trái tim rồi.”
Trong lòng Lãnh Phong đã tha thứ cho Y Mẫn vì cô có sự thù địch với Biệt Đông khi mới gặp nhau, cô cũng không dễ dàng gì. Hắn hỏi: “Thằng Nguyên về nhà trước Tết rồi mà, hai người chưa nói chuyện rõ ràng. Chuyện giải quyết thế nào?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Y Mẫn lau mặt, lau khô giọt nước mắt vừa trào ra do cảm xúc kích động, lại châm một điếu thuốc: “Về cái xác, hồn không biết đã đi đâu. Tim bố anh ta phải đặt stent1, đến lúc quan trọng này anh ta mới biết về. Kết quả phẫu thuật xong, ông cụ vừa xuất hiện, ngày hôm sau anh ta đã biến mất.”[1]
- Stent là một dụng cụ hình ống được sử dụng trong các ca phẫu thuật cấy ghép, nhằm điều trị các ống dẫn trong cơ thể bị tổn thương (ví dụ như mạch máu, thực quản, niệu quản, ống tụy, v.v.), giúp khôi phục chức năng vận chuyển bình thường của các ống này. Thủ thuật đặt stent (stenting) là quá trình đưa stent vào vị trí cần thiết.
Hả? Lãnh Phong nhíu mày: “Nó không ở Đăng Hồng?”
Y Mẫn cười khẩy: “Nếu anh ta ở Đăng Hồng, tôi còn chạy đến đây chặn anh ta à?”
Lãnh Phong nhớ ra từ mùng 5 Tết đã không nhận được tin tức gì của Giang Nguyên, xem ra tên này thực sự ém một chiêu lớn. Y Mẫn nói: “Lúc bố anh ta phẫu thuật nằm viện, thông cảm cho anh ta không có tâm trạng nên không nói chuyện của chúng tôi, nghĩ bụng chờ bố anh ta xuất hiện, sau khi ổn định hơn sẽ tìm anh ta. Kết quả hay rồi, chạy còn nhanh hơn thỏ, anh ta xem tôi là thú dữ nước lũ hay gì?”
Nói mãi nói mãi, vành mắt Y Mẫn lại đỏ hoe, Lãnh Phong cũng thầm mắng Giang Nguyên một trận.
“Vậy rốt cuộc cậu nghĩ gì, làm lành hay ly hôn?” Lãnh Phong hỏi. Thật ra hắn muốn khuyên Y Mẫn đừng quan tâm áp lực từ gia đình, ly hôn đi, vợ chồng đã không hòa thuận, dù cố gắng duy trì thì nửa đời sau cũng sẽ không vui vẻ.
Đôi mắt Y Mẫn sưng húp, lại ngồi ngẩn người, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi muốn anh ta xin lỗi tôi, nói anh ta sai rồi.”
Ôi, Lãnh Phong lại chửi một tiếng trong lòng, mẹ kiếp đây mới là nghiệt duyên.
“Sau đó thì sao?” Lãnh Phong hỏi.
Y Mẫn không nói gì, ánh mắt vô cùng phức tạp, đường cong khóe miệng ngày càng bướng bỉnh. Lãnh Phong nhìn ra điều gì đó, trong lòng rất bất ngờ: “Mẫn Mẫn, chẳng lẽ cậu vẫn muốn làm hòa với nó? Tiếp tục ở với nhau?”
Lời tác giả: Thế giới của người lớn, thở dài một tiếng
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 44
10.0/10 từ 47 lượt.