Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 39
61@-
Chương 39: Em không cảm thấy anh vô tình vô dục.
Khi đóng cửa lại, những người tha hương ở đây đều là người một nhà. Tư Phóng nấu một bữa tiệc giao thừa hợp thời, dùng những đồ tết mà Biệt Đông vất vả mua về, còn làm bánh tổ1. Những người ngày nào cũng gặp nhau cùng nâng chén rượu trong đêm giao thừa, cảm ơn đối phương một cách sến súa, “Cảm ơn anh/em đã ở bên tôi trong suốt một năm nay.”[1]
Tư Phóng cảm thán, “Bạn nhậu cũng có thể là bạn rất thân, chú nhìn tình bạn của chúng ta đi, mọi người đều kết bạn qua một bữa ăn uống nhậu nhẹt.”
Những người ở đây đến từ trời Nam biển Bắc, sông núi biển hồ. Có người thuần khiết, có người không bao giờ nhắc đến quá khứ. Như những ngôi sao băng bay qua bầu trời đêm, giao nhau ngắn ngủi ở nơi này.
Tửu lượng của Biệt Đông thật ra cũng khá, là bẩm sinh, nhưng cậu uống rượu sẽ đỏ mặt, nhưng đôi mắt càng uống càng trong veo. Khi mọi người đã hơi say ngà ngà, cậu vẫn trong trẻo như một bông hoa lan nước. Cố Nhĩ Tàng là người say đầu tiên, cô ngẩn người nhìn chằm chằm Biệt Đông một lúc lâu, rồi cảm khái: “Tiểu Động đẹp quá đi, bây giờ người hâm mộ của tôi suốt ngày hỏi tôi anh bé đẹp trai kia đi đâu rồi, một buổi livestream đều thích người khác.”
Lại đập Tư Phóng: “Cũng may anh không thích đàn ông, nếu không…”
Lời nói khi say rượu không khỏi hơi xúc phạm, may mà Biệt Đông không để bụng. Nhưng vừa dứt lời, Tư Phóng lại vô thức liếc nhìn Lãnh Phong, Lãnh Phong lại vô thức nhìn về phía Biệt Đông. Biệt Đông vừa ngước mắt lên, đúng lúc chạm mắt với Lãnh Phong, trong lòng hai người đều có chút khó nói.
Khó nói rõ ràng, không thể chọc thủng.
Đêm nay chắc chắn sẽ đón giao thừa, tiếng ồn ào của cả thành phố bị ngăn cách bên ngoài khoảng sân. Tiếng pháo nổ vang lên hoặc gần hoặc xa, trong phòng vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng nổ lách tách của bếp than.
Còn hai tiếng nữa, Cố Nhĩ Tàng đã say mèm trên sofa, Tư Phóng chăm sóc cô. Sau khi ăn uống no đủ, mấy người mới phát hiện ngoài sân đã mưa không biết từ khi nào, phủ một lớp trắng mỏng như ánh trăng.
Tư Phóng tiếp tục im lặng uống rượu, Lãnh Phong đụng cánh tay Biệt Đông, lại sờ mặt cậu: “Nóng vậy, nếu không vội về đi ngủ thì cùng ra ngoài đi dạo đi?”
Biệt Đông gật đầu. Trong phòng nóng nực, cậu cảm thấy mình cũng hơi say. Biệt Đông đứng dậy mặc áo khoác, Lãnh Phong lại quấn khăn quàng cổ cho cậu. Sau đó hai người chào Tư Phóng, một trước một sau đi ra ngoài.
Hiếm khi có lý do để buông thả bản thân, những người ném tuyết trên đường Tùy Viên không biết mệt. Cả thị trấn cổ đều bị chôn vùi trong bọt trắng. Tuyết thật và tuyết giả trộn lẫn vào nhau, thế giới đồng nhất.
Nếu đã không thể tránh, Lãnh Phong và Biệt Đông dứt khoát không tránh nữa. Khi gặp những người không tinh ý trực tiếp chĩa súng tuyết vào hai người, Lãnh Phong quyết đoán vẫy tay với họ, hoặc là trực tiếp dùng tay chặn họng súng bảo vệ mặt và đầu của Biệt Đông, những người kia cũng tự động tránh đi.
Lãnh Phong dẫn cậu đi qua một con phố hẹp, tránh khỏi nơi ồn ào nhất và đến một con đường khác yên tĩnh hơn. Trời rét lạnh, nhưng vẫn có người kéo loa ôm guitar hát bên lề đường. Xung quanh chỉ toàn những người điên cuồng đùa nghịch, không có nhiều người dừng lại nghe anh ta hát. Nhưng Biệt Đông lại không tự chủ được đứng trước mặt anh ta.
Anh ta đang hát một bài tiếng Anh mà Biệt Đông không hiểu, nhưng lại cảm thấy rất hay. Người kia hát rất nhập tâm, không quan tâm có người nghe hay không.
Lãnh Phong cúi người nói vài lời không rõ ràng bên tai Biệt Đông, cũng không biết có phải dịch lời bài hát không, “Tôi cũng hy vọng mình khác biệt, nhưng tôi chỉ là một kẻ hèn nhát, một kẻ lập dị. Tôi không biết mình đang làm gì ở đây, tôi hoàn toàn không thuộc về nơi này, nhưng em lại rất đặc biệt…”
Tiếng nói trầm khàn v**t v* màng nhĩ Biệt Đông, hòa cùng tiếng nhạc trầm thấp và sâu lắng. Biệt Đông cảm giác như có người đang đọc thơ tình bên tai cậu, nhưng thơ tình này không đủ lãng mạn lại có phần bi thương.
Cậu nói với Lãnh Phong: “Em mới là kẻ lập dị kia.”
Lãnh Phong cười, ôm lấy bả vai cậu tiếp tục đi về phía trước: “Có ai không phải chứ.”
Cứ đi về phía trước, đi ngang qua một quán bar Tháng Chín, bên trong có một ban nhạc đang hát. Đêm nay có rất nhiều người vui vẻ. Lãnh Phong hỏi hay là đi vào uống một chén. Biệt Đông đứng trước cửa do dự một lát rồi lắc đầu. Đêm nay cậu không muốn náo nhiệt, càng là đám đông nhộn nhịp, càng chỉ muốn ở lại trong đất tuyết yên tĩnh duy nhất trong cơn bão táp.
Họ tiếp tục đi về phía trước, chẳng có mục đích cũng không cần mục đích. Đi qua đám người sôi nổi, xung quanh dần dần yên tĩnh lại. Lãnh Phong đột nhiên hỏi cậu: “Cậu có thích nơi này không?”
Biệt Đông hơi ngẩn người. Cậu không biết Lãnh Phong đang hỏi về hiện tại hay là hỏi rộng hơn, có thích Lê Tân không, hoặc là cuộc sống ở đây. Nhưng bất kể là cái nào, cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thích hay không. Thích là một cảm xúc rất xa xỉ, ăn no mặc ấm, không phải lo lắng mới có lòng dạ thảnh thơi để suy nghĩ, mình có thích hay không.
Người không có lựa chọn như cậu, không đến lượt cậu thích hay không thích.
Cậu vẫn đang ngẩn người trong tuyết ngày càng lớn, nhớ ra mình đã rời khỏi quê hương vào một ngày gió tuyết lớn hơn đêm nay.
Lãnh Phong thấy cậu ngẩn người bèn nói: “Tôi nghĩ cậu cũng chưa đến mức thích, chỉ cảm thấy là nơi để đến thôi, đúng không?”
Biệt Đông nhìn hắn, bờ môi khép rồi mở, Lãnh Phong hờ hững nói: “Tôi cũng vậy, không có nơi nào để đi nên ở lại đây.”
Họ vô tình đi đến cổng thành của thị trấn cổ. Đêm nay trong thành phố cổ không cho phép bày quầy bán hàng, mấy người già bán vài món đồ chơi nhỏ trong ngày Tết, lúc này đã bán gần hết. Lãnh Phong tiện tay mua hết số pháo hoa còn lại của một ông cụ.
Nơi này được bao quanh bởi bức tường thành cổ cao vút, là một điểm du lịch. Nhưng lúc này là đêm khuya, nhân viên đã nghỉ từ lâu, lối vào thông thường đến bức tường thành cũng đã bị chặn.
Lãnh Phong vung tay: “Đi, chúng ta lên.”
Không biết hắn tìm được đường mòn hoang vu từ đâu, dẫn Biệt Đông đi vòng vèo trèo lên tường thành cổ. Ở đây không có ai, gió tuyết xen lẫn tiếng gào, bén nhọn xẹt qua tai. Biệt Đông cảm nhận được cơn đau nhói thấu xương quen thuộc.
Bên trên tường thành rộng rãi, một bên đối diện với ánh đèn sáng rực, thành phố cổ đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, bên kia đối diện với cảnh vật mênh mông u ám và yên tĩnh. Họ rất ăn ý cùng quay mặt về phía bóng tối.
Tuyết lớn bay lả tả, rì rào rơi xung quanh người. Lãnh Phong lấy một điếu thuốc ra châm lửa trong gió tuyết, vẫn hỏi Biệt Đông có hút không. Biệt Đông vẫn lắc đầu.
Trong buổi tối như vậy, dãy núi Ly Sơn bao quanh Lê Tân đã được phủ một lớp trắng, ban đêm cũng nhìn thấy được, nhìn từ xa giống như sương mù.
Biệt Đông nhìn quả đầu húi cua ngạo nghễ dựng đứng của Lãnh Phong, cảm thấy hắn hẳn là rất lạnh, làm bộ muốn cởi khăn quàng cổ ra đưa cho hắn. Lãnh Phong giơ tay ngăn lại, bây giờ thậm chí không cần nói gì, chỉ một ánh mắt nhìn sang, Biệt Đông đã im lặng “À” một tiếng trong lòng, đừng gượng ép, thật là.
“Tại sao?” Biệt Đông hỏi hắn: “Tại sao không có chỗ để đi?”
Lãnh Phong nói: “Cho đến nay, tất cả những “thành tựu” nghệ thuật của tôi đều là sự nâng đỡ từ người cha là nghệ sĩ vĩ đại của tôi. Bố tôi Lãnh Sơn Huy, lúc riêng tư thì phê bình những thứ tôi làm không đẹp, không thể thành công, vừa tìm kiếm các mối quan hệ xung quanh, tìm người giám tuyển, nhà sưu tập đến ủng hộ. Sau đó nói rằng, tất cả những thành tựu hôm nay của anh đều là nhờ cha anh, nếu không có tôi anh chẳng là cái gì cả.”
“Điều đáng tiếc nhất đó là ông ấy nói đúng.” Lãnh Phong cười tự giễu, nhưng không giống như thực sự để ý, ngược lại rất thản nhiên: “Hơn hai mươi năm qua, tôi luôn là người nhân tạo do ông ấy tạo ra.”
“Chỉ có một nhà phê bình can đảm đã xuyên thủng ảo tưởng mà bố tôi tạo nên, nói là các tác phẩm của tôi vô tình vô dục, không thể đồng cảm, không được xem là nghệ thuật.”
Đêm nay, Lãnh Phong phơi bày quá khứ của mình cho Biệt Đông. Đêm đó ở trang trại, Biệt Đông đã kể về quá khứ lớn nhất, đáng khinh nhất của cậu, còn đêm nay Lãnh Phong nói với cậu rằng chúng ta giống nhau, tôi còn tệ hơn cậu. Ít nhất cậu vẫn luôn sống rất thẳng thắn, còn tôi, uổng công khoác lên lớp vỏ bọc vẻ vang nhiều năm như vậy, tất cả đều là giả.
“Chẳng lẽ nhà phê bình kia nói gì cũng đúng, như vậy không công bằng.” Biệt Đông bày tỏ sự bất bình đơn giản vì Lãnh Phong.
Lãnh Phong cười, xoa đỉnh đầu đầy tuyết rơi của cậu: “Tôi cũng nghĩ ông ấy nói đúng. Thật ra mọi người đều cho rằng ông ấy nói đúng. Một người nhân tạo không có trái tim thì có thể biểu đạt được cảm xúc gì.”
“Nhưng mà,” Biệt Đông bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hẹp dài sắc bén kia, “Em không cảm thấy anh vô tình vô dục, cũng không cảm thấy anh không có trái tim.”
Cậu nghĩ, Lãnh Phong từng đối xử với mình hết lòng như vậy, sao có thể xem như không có trái tim?
Lãnh Phong cũng im lặng, đây là một đánh giá mà bản thân không thể ước định. Trước kia hắn cho rằng bốn chữ này rất hợp với mình, nhưng bây giờ hắn cũng không chắc chắn như vậy.
Có lúc, hắn cảm thấy mình h*m m**n mãnh liệt, như dòng magma nóng rực dưới miệng núi lửa phủ bụi đã lâu, cuồn cuộn dâng trào, là trải nghiệm hắn chưa từng có trong suốt hai tám năm cuộc đời.
Lãnh Phong rất muốn hỏi Biệt Đông tại sao lại nói như vậy, cậu cảm nhận được h*m m**n của tôi à?
Hắn mím môi, chỉ thiếu một chút nữa là xuyên thủng tất cả, cuối cùng đã kiềm chế lại.
“Anh Phong ơi, đừng làm thợ mộc. Cha em là thợ mộc, nghề này rất khó làm, thật đấy.” Biệt Đông nói một cách ngây thơ nhưng chắc chắn, Lãnh Phong lại sắp bật cười. Biệt Đông nói: “Anh là nghệ sĩ, cho dù người khác nói thế nào, em cũng cho rằng anh là nghệ sĩ. Dù anh không phải nghệ sĩ hàng đầu thì cũng là nghệ sĩ, không phải là người giỏi nhất mà ai cũng muốn làm, anh cứ là chính anh thôi.”
Nụ cười của Lãnh Phong chưa kịp bật ra đã lùi về. Biệt Đông nói rất nghiêm túc, Lãnh Phong suy nghĩ câu cuối cùng, anh cứ là chính anh thôi.
Nếu thật sự muốn làm thợ mộc thì hãy làm thợ mộc, nếu thật sự muốn làm nghệ sĩ, cho dù chỉ là nghệ sĩ hạng hai, hạng ba hay hạng mười tám thì vẫn là nghệ sĩ.
Lãnh Phong cảm thấy Biệt Đông nhìn thấu hơn mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên, bên kia thành cổ, một tiếng chuông cổ xưa và dài vang lên trong ngôi miếu dưới chân núi Ly Sơn. Sau tiếng đầu tiên, toàn bộ thành phố bắt đầu sôi trào.
Lãnh Phong lấy điện thoại ra nhìn: “Nửa đêm rồi, đang đếm ngược.”
Đón giao thừa, bên nhau năm này qua năm khác là một lời chúc phúc ngốc nghếch. Tiếng chuông đồng trong chùa liên tục vang vọng, tổng cộng có mười tiếng, mọi người ở khắp các ngõ ngách trong thành phố cùng đếm ngược, “Mười, chín, tám… Năm, bốn, ba, hai, một!”
Tiếng hoan hô bay thẳng đến chân trời.
Hai người trên bức tường thành nhìn nhau, Lãnh Phong dùng đầu thuốc lá đốt pháo hoa dây đơn giản có thể cầm trên tay, chia cho Biệt Đông mấy cây, hai người nhìn nhau trong pháo hoa mong manh.
Tiếng chuông và tiếng reo hò từ xa cùng vọng lại, khi pháo hoa cháy hết, Lãnh Phong duỗi tay ôm lấy Biệt Đông, bờ môi chạm vào mái tóc lạnh ngắt của cậu, hôn tan một lớp sương lạnh, “Tiểu Đông, năm mới vui vẻ.”
Lời tác giả
Một vài nguồn:
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 39: Em không cảm thấy anh vô tình vô dục.
Khi đóng cửa lại, những người tha hương ở đây đều là người một nhà. Tư Phóng nấu một bữa tiệc giao thừa hợp thời, dùng những đồ tết mà Biệt Đông vất vả mua về, còn làm bánh tổ1. Những người ngày nào cũng gặp nhau cùng nâng chén rượu trong đêm giao thừa, cảm ơn đối phương một cách sến súa, “Cảm ơn anh/em đã ở bên tôi trong suốt một năm nay.”[1]
- Bánh tổ là loại bánh được chế biến từ bột gạo nếp và được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung Quốc. Mặc dù có thể ăn quanh năm, nhưng theo truyền thống, nó phổ biến nhất trong dịp tết.
Tư Phóng cảm thán, “Bạn nhậu cũng có thể là bạn rất thân, chú nhìn tình bạn của chúng ta đi, mọi người đều kết bạn qua một bữa ăn uống nhậu nhẹt.”
Những người ở đây đến từ trời Nam biển Bắc, sông núi biển hồ. Có người thuần khiết, có người không bao giờ nhắc đến quá khứ. Như những ngôi sao băng bay qua bầu trời đêm, giao nhau ngắn ngủi ở nơi này.
Tửu lượng của Biệt Đông thật ra cũng khá, là bẩm sinh, nhưng cậu uống rượu sẽ đỏ mặt, nhưng đôi mắt càng uống càng trong veo. Khi mọi người đã hơi say ngà ngà, cậu vẫn trong trẻo như một bông hoa lan nước. Cố Nhĩ Tàng là người say đầu tiên, cô ngẩn người nhìn chằm chằm Biệt Đông một lúc lâu, rồi cảm khái: “Tiểu Động đẹp quá đi, bây giờ người hâm mộ của tôi suốt ngày hỏi tôi anh bé đẹp trai kia đi đâu rồi, một buổi livestream đều thích người khác.”
Lại đập Tư Phóng: “Cũng may anh không thích đàn ông, nếu không…”
Lời nói khi say rượu không khỏi hơi xúc phạm, may mà Biệt Đông không để bụng. Nhưng vừa dứt lời, Tư Phóng lại vô thức liếc nhìn Lãnh Phong, Lãnh Phong lại vô thức nhìn về phía Biệt Đông. Biệt Đông vừa ngước mắt lên, đúng lúc chạm mắt với Lãnh Phong, trong lòng hai người đều có chút khó nói.
Khó nói rõ ràng, không thể chọc thủng.
Đêm nay chắc chắn sẽ đón giao thừa, tiếng ồn ào của cả thành phố bị ngăn cách bên ngoài khoảng sân. Tiếng pháo nổ vang lên hoặc gần hoặc xa, trong phòng vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng nổ lách tách của bếp than.
Còn hai tiếng nữa, Cố Nhĩ Tàng đã say mèm trên sofa, Tư Phóng chăm sóc cô. Sau khi ăn uống no đủ, mấy người mới phát hiện ngoài sân đã mưa không biết từ khi nào, phủ một lớp trắng mỏng như ánh trăng.
Tư Phóng tiếp tục im lặng uống rượu, Lãnh Phong đụng cánh tay Biệt Đông, lại sờ mặt cậu: “Nóng vậy, nếu không vội về đi ngủ thì cùng ra ngoài đi dạo đi?”
Biệt Đông gật đầu. Trong phòng nóng nực, cậu cảm thấy mình cũng hơi say. Biệt Đông đứng dậy mặc áo khoác, Lãnh Phong lại quấn khăn quàng cổ cho cậu. Sau đó hai người chào Tư Phóng, một trước một sau đi ra ngoài.
Hiếm khi có lý do để buông thả bản thân, những người ném tuyết trên đường Tùy Viên không biết mệt. Cả thị trấn cổ đều bị chôn vùi trong bọt trắng. Tuyết thật và tuyết giả trộn lẫn vào nhau, thế giới đồng nhất.
Nếu đã không thể tránh, Lãnh Phong và Biệt Đông dứt khoát không tránh nữa. Khi gặp những người không tinh ý trực tiếp chĩa súng tuyết vào hai người, Lãnh Phong quyết đoán vẫy tay với họ, hoặc là trực tiếp dùng tay chặn họng súng bảo vệ mặt và đầu của Biệt Đông, những người kia cũng tự động tránh đi.
Lãnh Phong dẫn cậu đi qua một con phố hẹp, tránh khỏi nơi ồn ào nhất và đến một con đường khác yên tĩnh hơn. Trời rét lạnh, nhưng vẫn có người kéo loa ôm guitar hát bên lề đường. Xung quanh chỉ toàn những người điên cuồng đùa nghịch, không có nhiều người dừng lại nghe anh ta hát. Nhưng Biệt Đông lại không tự chủ được đứng trước mặt anh ta.
Anh ta đang hát một bài tiếng Anh mà Biệt Đông không hiểu, nhưng lại cảm thấy rất hay. Người kia hát rất nhập tâm, không quan tâm có người nghe hay không.
Lãnh Phong cúi người nói vài lời không rõ ràng bên tai Biệt Đông, cũng không biết có phải dịch lời bài hát không, “Tôi cũng hy vọng mình khác biệt, nhưng tôi chỉ là một kẻ hèn nhát, một kẻ lập dị. Tôi không biết mình đang làm gì ở đây, tôi hoàn toàn không thuộc về nơi này, nhưng em lại rất đặc biệt…”
Tiếng nói trầm khàn v**t v* màng nhĩ Biệt Đông, hòa cùng tiếng nhạc trầm thấp và sâu lắng. Biệt Đông cảm giác như có người đang đọc thơ tình bên tai cậu, nhưng thơ tình này không đủ lãng mạn lại có phần bi thương.
Cậu nói với Lãnh Phong: “Em mới là kẻ lập dị kia.”
Lãnh Phong cười, ôm lấy bả vai cậu tiếp tục đi về phía trước: “Có ai không phải chứ.”
Cứ đi về phía trước, đi ngang qua một quán bar Tháng Chín, bên trong có một ban nhạc đang hát. Đêm nay có rất nhiều người vui vẻ. Lãnh Phong hỏi hay là đi vào uống một chén. Biệt Đông đứng trước cửa do dự một lát rồi lắc đầu. Đêm nay cậu không muốn náo nhiệt, càng là đám đông nhộn nhịp, càng chỉ muốn ở lại trong đất tuyết yên tĩnh duy nhất trong cơn bão táp.
Họ tiếp tục đi về phía trước, chẳng có mục đích cũng không cần mục đích. Đi qua đám người sôi nổi, xung quanh dần dần yên tĩnh lại. Lãnh Phong đột nhiên hỏi cậu: “Cậu có thích nơi này không?”
Biệt Đông hơi ngẩn người. Cậu không biết Lãnh Phong đang hỏi về hiện tại hay là hỏi rộng hơn, có thích Lê Tân không, hoặc là cuộc sống ở đây. Nhưng bất kể là cái nào, cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thích hay không. Thích là một cảm xúc rất xa xỉ, ăn no mặc ấm, không phải lo lắng mới có lòng dạ thảnh thơi để suy nghĩ, mình có thích hay không.
Người không có lựa chọn như cậu, không đến lượt cậu thích hay không thích.
Cậu vẫn đang ngẩn người trong tuyết ngày càng lớn, nhớ ra mình đã rời khỏi quê hương vào một ngày gió tuyết lớn hơn đêm nay.
Lãnh Phong thấy cậu ngẩn người bèn nói: “Tôi nghĩ cậu cũng chưa đến mức thích, chỉ cảm thấy là nơi để đến thôi, đúng không?”
Biệt Đông nhìn hắn, bờ môi khép rồi mở, Lãnh Phong hờ hững nói: “Tôi cũng vậy, không có nơi nào để đi nên ở lại đây.”
Họ vô tình đi đến cổng thành của thị trấn cổ. Đêm nay trong thành phố cổ không cho phép bày quầy bán hàng, mấy người già bán vài món đồ chơi nhỏ trong ngày Tết, lúc này đã bán gần hết. Lãnh Phong tiện tay mua hết số pháo hoa còn lại của một ông cụ.
Nơi này được bao quanh bởi bức tường thành cổ cao vút, là một điểm du lịch. Nhưng lúc này là đêm khuya, nhân viên đã nghỉ từ lâu, lối vào thông thường đến bức tường thành cũng đã bị chặn.
Lãnh Phong vung tay: “Đi, chúng ta lên.”
Không biết hắn tìm được đường mòn hoang vu từ đâu, dẫn Biệt Đông đi vòng vèo trèo lên tường thành cổ. Ở đây không có ai, gió tuyết xen lẫn tiếng gào, bén nhọn xẹt qua tai. Biệt Đông cảm nhận được cơn đau nhói thấu xương quen thuộc.
Bên trên tường thành rộng rãi, một bên đối diện với ánh đèn sáng rực, thành phố cổ đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, bên kia đối diện với cảnh vật mênh mông u ám và yên tĩnh. Họ rất ăn ý cùng quay mặt về phía bóng tối.
Tuyết lớn bay lả tả, rì rào rơi xung quanh người. Lãnh Phong lấy một điếu thuốc ra châm lửa trong gió tuyết, vẫn hỏi Biệt Đông có hút không. Biệt Đông vẫn lắc đầu.
Trong buổi tối như vậy, dãy núi Ly Sơn bao quanh Lê Tân đã được phủ một lớp trắng, ban đêm cũng nhìn thấy được, nhìn từ xa giống như sương mù.
Biệt Đông nhìn quả đầu húi cua ngạo nghễ dựng đứng của Lãnh Phong, cảm thấy hắn hẳn là rất lạnh, làm bộ muốn cởi khăn quàng cổ ra đưa cho hắn. Lãnh Phong giơ tay ngăn lại, bây giờ thậm chí không cần nói gì, chỉ một ánh mắt nhìn sang, Biệt Đông đã im lặng “À” một tiếng trong lòng, đừng gượng ép, thật là.
“Tại sao?” Biệt Đông hỏi hắn: “Tại sao không có chỗ để đi?”
Lãnh Phong nói: “Cho đến nay, tất cả những “thành tựu” nghệ thuật của tôi đều là sự nâng đỡ từ người cha là nghệ sĩ vĩ đại của tôi. Bố tôi Lãnh Sơn Huy, lúc riêng tư thì phê bình những thứ tôi làm không đẹp, không thể thành công, vừa tìm kiếm các mối quan hệ xung quanh, tìm người giám tuyển, nhà sưu tập đến ủng hộ. Sau đó nói rằng, tất cả những thành tựu hôm nay của anh đều là nhờ cha anh, nếu không có tôi anh chẳng là cái gì cả.”
“Điều đáng tiếc nhất đó là ông ấy nói đúng.” Lãnh Phong cười tự giễu, nhưng không giống như thực sự để ý, ngược lại rất thản nhiên: “Hơn hai mươi năm qua, tôi luôn là người nhân tạo do ông ấy tạo ra.”
“Chỉ có một nhà phê bình can đảm đã xuyên thủng ảo tưởng mà bố tôi tạo nên, nói là các tác phẩm của tôi vô tình vô dục, không thể đồng cảm, không được xem là nghệ thuật.”
Đêm nay, Lãnh Phong phơi bày quá khứ của mình cho Biệt Đông. Đêm đó ở trang trại, Biệt Đông đã kể về quá khứ lớn nhất, đáng khinh nhất của cậu, còn đêm nay Lãnh Phong nói với cậu rằng chúng ta giống nhau, tôi còn tệ hơn cậu. Ít nhất cậu vẫn luôn sống rất thẳng thắn, còn tôi, uổng công khoác lên lớp vỏ bọc vẻ vang nhiều năm như vậy, tất cả đều là giả.
“Chẳng lẽ nhà phê bình kia nói gì cũng đúng, như vậy không công bằng.” Biệt Đông bày tỏ sự bất bình đơn giản vì Lãnh Phong.
Lãnh Phong cười, xoa đỉnh đầu đầy tuyết rơi của cậu: “Tôi cũng nghĩ ông ấy nói đúng. Thật ra mọi người đều cho rằng ông ấy nói đúng. Một người nhân tạo không có trái tim thì có thể biểu đạt được cảm xúc gì.”
“Nhưng mà,” Biệt Đông bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hẹp dài sắc bén kia, “Em không cảm thấy anh vô tình vô dục, cũng không cảm thấy anh không có trái tim.”
Cậu nghĩ, Lãnh Phong từng đối xử với mình hết lòng như vậy, sao có thể xem như không có trái tim?
Lãnh Phong cũng im lặng, đây là một đánh giá mà bản thân không thể ước định. Trước kia hắn cho rằng bốn chữ này rất hợp với mình, nhưng bây giờ hắn cũng không chắc chắn như vậy.
Có lúc, hắn cảm thấy mình h*m m**n mãnh liệt, như dòng magma nóng rực dưới miệng núi lửa phủ bụi đã lâu, cuồn cuộn dâng trào, là trải nghiệm hắn chưa từng có trong suốt hai tám năm cuộc đời.
Lãnh Phong rất muốn hỏi Biệt Đông tại sao lại nói như vậy, cậu cảm nhận được h*m m**n của tôi à?
Hắn mím môi, chỉ thiếu một chút nữa là xuyên thủng tất cả, cuối cùng đã kiềm chế lại.
“Anh Phong ơi, đừng làm thợ mộc. Cha em là thợ mộc, nghề này rất khó làm, thật đấy.” Biệt Đông nói một cách ngây thơ nhưng chắc chắn, Lãnh Phong lại sắp bật cười. Biệt Đông nói: “Anh là nghệ sĩ, cho dù người khác nói thế nào, em cũng cho rằng anh là nghệ sĩ. Dù anh không phải nghệ sĩ hàng đầu thì cũng là nghệ sĩ, không phải là người giỏi nhất mà ai cũng muốn làm, anh cứ là chính anh thôi.”
Nụ cười của Lãnh Phong chưa kịp bật ra đã lùi về. Biệt Đông nói rất nghiêm túc, Lãnh Phong suy nghĩ câu cuối cùng, anh cứ là chính anh thôi.
Nếu thật sự muốn làm thợ mộc thì hãy làm thợ mộc, nếu thật sự muốn làm nghệ sĩ, cho dù chỉ là nghệ sĩ hạng hai, hạng ba hay hạng mười tám thì vẫn là nghệ sĩ.
Lãnh Phong cảm thấy Biệt Đông nhìn thấu hơn mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên, bên kia thành cổ, một tiếng chuông cổ xưa và dài vang lên trong ngôi miếu dưới chân núi Ly Sơn. Sau tiếng đầu tiên, toàn bộ thành phố bắt đầu sôi trào.
Lãnh Phong lấy điện thoại ra nhìn: “Nửa đêm rồi, đang đếm ngược.”
Đón giao thừa, bên nhau năm này qua năm khác là một lời chúc phúc ngốc nghếch. Tiếng chuông đồng trong chùa liên tục vang vọng, tổng cộng có mười tiếng, mọi người ở khắp các ngõ ngách trong thành phố cùng đếm ngược, “Mười, chín, tám… Năm, bốn, ba, hai, một!”
Tiếng hoan hô bay thẳng đến chân trời.
Hai người trên bức tường thành nhìn nhau, Lãnh Phong dùng đầu thuốc lá đốt pháo hoa dây đơn giản có thể cầm trên tay, chia cho Biệt Đông mấy cây, hai người nhìn nhau trong pháo hoa mong manh.
Tiếng chuông và tiếng reo hò từ xa cùng vọng lại, khi pháo hoa cháy hết, Lãnh Phong duỗi tay ôm lấy Biệt Đông, bờ môi chạm vào mái tóc lạnh ngắt của cậu, hôn tan một lớp sương lạnh, “Tiểu Đông, năm mới vui vẻ.”
Lời tác giả
Một vài nguồn:
- Bài hát được nhắc đến là “Creep” của radiohead, tôi rất thích.
- Tháng Chín là một quán bar trên đường Nhân Dân của Đại Lý, có lẽ bây giờ đã không còn nữa.
- “Chỉ muốn ở lại đất tuyết yên tĩnh nhất trong gió lốc” trích từ thơ của Cố Thành: Nhiều ánh đèn nhấp nháy như thế, Remi, rất muốn cùng em bước đi trên đất tuyết yên tĩnh trong gió lốc.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 39
10.0/10 từ 47 lượt.