Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 38

52@-

Chương 38: Rung động


Khoảng thời gian trước Tết, Biệt Đông rất bận, bận đến mức không có thời gian làm phụ bếp ở chỗ Tư Phóng. Khách sạn ngày nào cũng đầy khách, cậu phải lo đưa đón, còn ghi nhớ yêu cầu đặc biệt của mỗi vị khách. Phải trông coi khách sạn cả ngày, đảm bảo khách có thể tìm được cậu bất cứ lúc nào khi họ có chuyện gì. Những công việc khác như quét sân, quét sân thượng, quét dọn phòng, trồng hoa tưới cây, cho chó mèo đến khách sạn xin ăn mỗi ngày, nhặt rác ở khu vực nghỉ ngơi công cộng sau khi khách mở tiệc, tất cả đều do cậu làm.


Thậm chí không có thời gian ăn cơm. Thế là Lãnh Phong – người rảnh rỗi nhất thị trấn này trở thành c* li chuyên đưa cơm cho cậu. Đưa cơm xong cũng không rời đi mà ở lại giúp đỡ Biệt Đông cùng quét dọn sân. Sau đó hắn tự quan sát một lúc, không đợi Biệt Đông nói, khi có khách muốn đưa đón, Lãnh Phong xung phong nhận việc làm tài xế, giải phóng cho người không biết lái ô tô chỉ biết lái xe máy kia ra ngoài, có thể nghỉ ngơi hít thở một lát.


Mặc dù chỉ cách một con phố, nhưng mỗi ngày Lãnh Phong đều đến chỗ Tư Phóng để đóng hộp cơm đúng giờ. Hắn không biết nấu cơm, nhưng bảo Tư Phóng có bận đến mấy cũng phải làm những món ăn khác nhau cho mỗi bữa ăn. Lần trước ra ngoài hắn đã tìm hiểu rõ khẩu vị của Biệt Đông, gọi món đến mức Tư Phóng chỉ muốn đánh hắn.


Sau mấy ngày, nếu Tư Phóng còn không nhìn ra điều khác thường của Lãnh Phong thì gã bị mù rồi.


Vừa chiên xào theo menu của Lãnh Phong vừa lặng lẽ liếc nhìn sang, gã nói: “Thằng Nguyên đi rồi, chú lại kế thừa suy nghĩ của nó à?”


Lời nói này hàm súc lại rõ ràng, Lãnh Phong cắn điếu thuốc dựa vào khung cửa, lời nói còn che giấu một nửa: “Đối xử tốt với người ta thì làm sao, em đối xử tệ với cậu ấy thì các anh chửi em, đối xử tốt với cậu ấy các anh cũng thấy ngứa mắt, khó quá đi thôi.”


Tư Phóng hừ một tiếng, gã hơi bao che con cái với Biệt Đông mà không giải thích được: “Không ai có suy nghĩ đúng đắn. Nếu Tiểu Đông cũng thích con trai thì xem như anh chưa nói. Nhưng theo anh thấy cậu ấy không giống người như vậy.”


Biệt Đông thích gì, Lãnh Phong thực sự không nắm rõ. Cho dù hắn cảm thấy hiện tại đã rất thân thiết với Biệt Đông về mặt tâm lý, nhưng chuyện xu hướng tính dục, hắn thực sự có phần đoán không ra.



Dường như hắn cũng tán thành với những gì Tư Phóng nói, Biệt Đông trông có vẻ không giống người thích đàn ông.


Nhưng hình như Biệt Đông cũng không có suy nghĩ gì với con gái. Lê Tân có rất nhiều cô gái xinh đẹp, dù là khách du lịch hay là người xứ lạ thường trú, người trẻ tuổi xinh đẹp đâu đâu cũng có, không thấy Biệt Đông nhìn ai nhiều lần.


Đừng nói Biệt Đông, Lãnh Phong tự giễu, chính bản thân hắn đã từng thích đàn ông lúc nào? Mấy món nợ chơi bời trăng hoa trước kia đều là con gái. Hắn cũng không rõ mình bị làm sao, càng khỏi nói đến việc làm rõ Biệt Đông nghĩ như thế nào.


Nhưng Lãnh Phong nhớ rõ ràng và chắc chắn những phản ứng sinh lý mình từng trải qua trên đường, cơ thể sẽ không nói dối. Hắn rung động là rung động.


Buổi sáng Biệt Đông vừa tiễn hai vị khách, quay về đang quét sân. Tối qua mấy khách nói chuyện uống rượu ở khu vực nghỉ ngơi đến nửa đêm, vỏ hạt dưa đậu phộng, vỏ chai rượu vương vãi đầy đất. Sau khi quét dọn sạch lại tưới nước cho cây, trên mặt đất ướt sũng, cũng may nền đá nên ướt nước lại càng đẹp.


Lãnh Phong xách hộp cơm đi vào, chào cậu: “Đừng làm nữa, ăn cơm trước đã.” Biệt Đông đáp một tiếng, tắt súng nước. Hai người ngồi đối mặt nhau trước bàn xử lý trong căn bếp ngoài trời, Lãnh Phong lần lượt mở bốn hộp cơm ra. Từ khi Biệt Đông không có thời gian sang ăn cơm, hắn cũng thay đổi không ăn ở chỗ Tư Phóng nữa mà đóng gói mang tới đây ăn cùng Biệt Đông.


“Làm vậy phiền anh Tư lắm, bữa nào cũng như vậy.” Biệt Đông nhìn đồ ăn mỗi ngày khác nhau, thực sự cảm thấy làm phiền người khác: “Thật ra khi nào rảnh em có thể nấu bún gạo hoặc mì sợi gì đó cũng có thể đối phó.”


Lãnh Phong không buồn suy nghĩ: “Ăn cơm phải đúng giờ, đến khi cậu rảnh đã ba bốn giờ chiều rồi, dạ dày sẽ đói meo.”


Biệt Đông chỉ cảm thấy bây giờ mình thực sự sống an nhàn sung sướng, không ăn một bữa cũng được người khác lo lắng, một đóa hoa mỏng manh trăm phần trăm.


Cậu cười hì hì, mùi đồ ăn thơm nức bay vào mũi. Lãnh Phong ném con tôm to vào bát cậu, còn bóc vỏ rồi, Biệt Đông vội nói: “Cứ mặc kệ em, anh Phong mau ăn đi.”



“Đừng gượng ép.” Bây giờ ba chữ này là thương hiệu của Lãnh Phong, mỗi khi hắn đối xử tốt với Biệt Đông, cậu vừa để lộ vẻ mặt ngại ngùng, Lãnh Phong sẽ nói ba chữ này.


Biệt Đông vẫn nhớ rõ cuộc đối thoại trên cây cầu nhỏ ở thôn Cam Đường. Cậu nhớ cái lạnh đêm hôm đó, ánh trăng đêm hôm đó, và khăn mặt nóng ấm đêm hôm đó. Thế là cậu không gượng ép nữa, thản nhiên chấp nhận Lãnh Phong bóc vỏ tôm cho cậu.


“Nhà anh Nguyên sao rồi ạ?” Biệt Đông hỏi. Cậu nghĩ Giang Nguyên chắc chắn rất bận nên không gửi quá nhiều tin nhắn làm phiền anh ta. Nhưng Giang Nguyên vẫn không trả lời.


Lãnh Phong nói: “Nhà cậu ta đang hỗn loạn, bố cậu ta nhập viện rồi, có lẽ phải phẫu thuật, nhưng tình hình có vẻ không quá nguy cấp, sẽ không sao.”


Vậy thì tốt, Biệt Đông nghĩ thầm. Cậu luôn hy vọng mọi người đều tốt. Nhưng cậu không rõ, nếu sau đó Giang Nguyên và cậu sinh viên kia không đến với nhau, tại sao vẫn kiên trì ly hôn?


Thật ra trong lòng cậu có một lo lắng, cũng không thể nói là lo lắng. Cậu cảm thấy với tính cách của Giang Nguyên không ở bên cậu sinh viên kia biết đâu lại là chuyện tốt. Thế là cậu hỏi Lãnh Phong: “Cái người anh Nguyên thích ấy, tại sao sau đó không đến với nhau?”


“Lúc đó chuyện ầm ĩ to quá, gia đình cậu ta nói là giáo viên dụ dỗ. Bố tôi vốn là viện trưởng học viện mỹ thuật, cố gắng bảo vệ Giang Nguyên, bảo cậu ta nói với sinh viên chỉ là hiểu lầm thôi. Nhưng Giang Nguyên rất cứng đầu, nói không phải hiểu lầm cũng không phải chơi đùa, là nghiêm túc. Danh tiếng của học viện bị tổn hại nên phải sa thải cậu ta. Giang Nguyên muốn ly hôn, nhưng cậu sinh viên kia nhanh chóng bị người nhà sắp xếp cho ra nước ngoài, không tìm được. Giang Nguyên tìm một lượt không có kết quả, dứt khoát không để ý tới ai nữa, rồi đến Lê Tân.”


Biệt Đông suy nghĩ, cậu không phân biệt được đúng sai trong chuyện này. Cậu lại hỏi: “Anh Phong, anh nói xem anh Nguyên như bây giờ chắc cũng không phải kế hoạch lâu dài. Lần này anh ấy trở về, có khi nào sẽ ở nhà không đi nữa không?”


“Chuyện đã lâu rồi cũng nên có một kết quả, hoặc là hòa giải hoặc là ly hôn, chỉ có hai cái này thôi. Hoặc là cậu ta thỏa hiệp hoặc là người nhà cậu ta và vợ cậu ta thỏa hiệp.”


“Tại sao vợ anh Nguyên không đồng ý ly hôn?”



Biệt Đông mím môi, trong nháy mắt trong lòng nhảy ra rất nhiều nghi vấn. Tại sao người vợ là bạn thuở ấu thơ lại trở nên không còn tình cảm? Tại sao tình yêu sẽ biến mất? Có rất nhiều chuyện cậu không hiểu, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.


Bản thân cậu chưa từng yêu đã dự cảm được đây là một chuyện mà sức người không thể khống chế. Tình yêu không phải là thứ sẽ tồn tại mãi mãi, khi nào nó đến, khi nào nó đi, không ai biết được.


“Đừng nói về cậu ta nữa, mọi người trưởng thành rồi, mỗi người đều có khó khăn riêng, cậu ta nên học được cách tự xử lý những việc này.” Lãnh Phong đưa cho cậu con tôm cuối cùng, giục cậu ăn nhanh.


Lại hỏi cậu: “Lấy hết tiền bán hàng Tết chưa?”


“Em lấy được rồi.” Biệt Đông gật mạnh đầu. Hôm qua Cố Nhĩ Tàng gửi hóa đơn cho cậu, lợi nhuận rõ ràng và chia phần của hai người. Sáng nay điện thoại của cậu nhận được tin nhắn tài khoản được cộng mấy chục nghìn tệ, bao gồm tiền vốn cậu đã bỏ ra và chia lợi nhuận. Bận quá vẫn chưa có thời gian vui mừng, lúc này cậu nói: “Anh Phong ơi, em sẽ trả tiền đã vay cho anh ngay.”


“Vội gì, tôi cũng không đến giục nợ, còn sợ cậu chạy mất à.” Lãnh Phong hờ hững đáp: “Mặc dù anh Phong không có nhiều tiền, nhưng cũng không thiếu mấy chục nghìn tệ này.”


Nói đến tiền, Biệt Đông nhớ ra người này nói rằng muốn làm thợ mộc. Cậu nhìn chằm chằm đôi tay vừa thon dài vừa đẹp kia, lại hỏi: “Người giám tuyển gì kia, anh không gặp thật à?”


Lãnh Phong bật cười, giả vờ muốn cốc đầu cậu: “Lo đông lo tây, bây giờ anh Phong của cậu không kiếm cơm nhờ mấy người giám tuyển này, cũng không muốn làm lỡ thời gian của người khác. Thật là, cậu đừng bận tâm đến những chuyện này.”


Biệt Đông không nói gì, rõ ràng cậu nhớ Lãnh Phong đang làm tác phẩm, tại sao không chịu cho người giám tuyển kia xem? Biết đâu sau hai năm, tác phẩm bây giờ đã tiến bộ thì sao?


Thấy người trước mặt không phiền muộn, bản thân Biệt Đông lại trộm buồn bực.



Biệt Đông và Lãnh Phong cùng đến chỗ Lam Tuyết Thanh “quét mặt”, mời cô đến ăn cơm đêm giao thừa. Chỉ vậy cũng không mời được. Lam Tuyết Thanh từ chối rất có nguyên tắc, chỉ một câu: “Có việc có thể giúp đỡ, những cái khác thì khỏi.”


Quay về nói với Tư Phóng, gã cũng không tỏ ra thất vọng, dường như đã quen rồi. Thế là đêm ba mươi, Biệt Đông sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong khách sạn, phần lớn khách đều ra ngoài vào buổi tối, còn một nhóm nhỏ mở tiệc trong khách sạn. Sau khi chào họ, cậu đến chỗ Tư Phóng.


Quay đi quay lại chỉ có mấy gương mặt quen này. Cố Nhĩ Tàng cũng đã dọn quầy từ sớm, ở lại chỗ Tư Phóng. Buổi chiều Lãnh Phong vẫn ở khách sạn làm việc cùng Biệt Đông, sau khi xong việc lại đi cùng. Chỉ có mấy bước đường ngắn ngủi, Biệt Đông kinh ngạc phát hiện “tuyết” rơi lúc đi qua phố.


Cả con đường Tùy Viên đều là “tuyết”, trên đường đầy người cầm súng phun bọt tuyết phun nhau, bọt trắng bay khắp nơi. Bọt biển kia không chỉ vùi cả con phố, mà còn vùi cả hàng cây bên đường và sư tử đá, để lại từng mảng tóc mái trắng buồn cười.


Đây không phải là tuyết thật, đây là lần đầu tiên Biệt Đông nhìn thấy “tuyết nhân tạo”. Tuyết là chuyện thường thấy mỗi ngày ở quê cậu vào mùa đông, nhưng tuyết lại là hàng hóa mua bán ở cao nguyên miền Nam này. Đám người điên cuồng vui đùa ầm ĩ bất chấp chĩa súng tuyết vào tất cả mọi người đi qua, tấn công nhau bừa bãi. Lãnh Phong chửi một tiếng, “Đệch, năm nào cũng làm mấy cái này”, sau đó bảo vệ Biệt Đông, nhanh chân đi đến con hẻm quán cơm Tư Phóng.


Đi sâu hơn vào con hẻm vẫn chưa bị chiếm đóng. Đi được vài bước, Biệt Đông “A”, một tiếng, nhạy cảm ngửa mặt lên, tay cũng duỗi ra ngoài, kinh ngã nói với Lãnh Phong: “Anh Phong ơi, tuyết rơi thật rồi.”


Trên người hai người ít nhiều đều dính bọt trắng, Lãnh Phong giơ tay lau chút bọt trắng trên tóc bên thái dương Biệt Đông, sau đó cũng vươn tay cảm nhận, hơi bất ngờ: “Đúng thật, vậy mà có tuyết rơi.”


Vị trí địa lý của Lê Tân nằm ở một vị trí rất hiểm trở, vĩ độ thấp nhưng lại cao hơn mặt nước biển, vì vậy chênh lệch nhiệt độ bốn mùa trong năm không lớn, nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vào mùa thu đông rất lớn. Nói tóm lại ban ngày gần như có thể xem là xuân hè. Một nơi như vậy, tuyết rơi gần như là điều không thể xảy ra. Vừa vào sân quán Tư Phóng, Biệt Đông đã reo lên với gã: “Anh Tư ơi, tuyết rơi nè.”


Tư Phóng lấy làm kinh ngạc, mọi người lập tức chen chúc trong sân cùng ngửa đầu lên. Tuyết rơi mỏng và nhỏ vụn, như có như không, nếu không chăm chú để ý gần như sẽ không cảm nhận được. Nhưng nó là tuyết thật. Tư Phóng nói có lẽ Lê Tân đã năm mươi năm không có tuyết rơi rồi, thật sự rất hiếm.


Mọi người vui vẻ nhảy cẫng lên trong sân, Cố Nhĩ Tàng suy đoán có thể nhanh có tuyết lớn không, sau đó có thể đắp người tuyết làm gậy tuyết. Tư Phóng cười nói ước mơ của em hơi lớn.


Lãnh Phong nhìn bông tuyết lẻ tẻ và bé tí trên đầu ngón tay, nói với Biệt Đông: “Cậu mới đến đây được một năm, đã gặp được trận tuyết năm mươi năm mới có một lần, chứng tỏ sau này sẽ rất may mắn.”


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 38
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...