Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Chương 151: Nhậm Chức
131@-Những lời này của Ngụy Cửu Đoan thật ra cũng bằng như không nói.
Quy củ ngoài sáng nếu ai phạm vào, đương nhiên không cần hắn nói Quan Tư Vũ sẽ không tha cho bọn hắn.
Nhưng quy củ ngầm thì ai nói mới tính?
Có điều hiện Sở Hưu chỉ mới đến, người lãnh đạo trực tiếp nói thế nào thì là thế đó, y cũng chẳng phản bác trực tiếp chắp tay nói: “Xin tuân theo sự dạy bảo của đại nhân.”
Thấy thái độ này của Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan hài lòng gật đầu. Hắn chỉ sợ Sở Hưu này được Sở Nguyên Thăng tiến cử vào lại không rõ địa vị bản thân, giờ xem ra y cũng tự hiểu lấy mình.
Địa vị của Sở Nguyên Thăng tại Quan Trung Hình Đường rất cao, bởi hắn là con trai của Sở Cuồng Ca, mọi người ai cũng nể mặt hắn, đối xử lễ độ với hắn.
Nhưng tương tự nếu Sở Nguyên Thăng nhúng tay quá mức vào quyền lực Quan Trung Hình Đường, những người cầm quyền cao trong tay như chưởng hình quan Ngụy Cửu Đoan cũng sẽ thấy bất mãn.
Ngụy Cửu Đoan nhìn sang năm chưởng tuần sát sứ khác nói: “Từ nay về sau Sở Hưu chính là đồng liêu của các ngươi, đặc biệt là Vệ Hàn Sơn cùng Khương Đào Nhiên, địa bàn của hai ngươi sát bên Sở Hưu, bình thường phải giúp đỡ lẫn nhau đôi chút.”
Trong hai người này Khương Đào Nhiên chính là một người trung niên sắc mặt nghiêm túc có thực lực cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, nghe vậy hắn cười với Sở Hưu rồi chắp tay một cái nói: “Sở huynh, sau này hai ta là đồng liêu rồi>”
Sở Hưu bên này cũng đứng lên chắp tay đáp lễ.”
Về phần Vệ Hàn Sơn bộ dáng lại trẻ tuổi hơn nhiều, bề ngoài chỉ hơn ba mươi nhưng cũng đã có thực lực cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh. Có điều hắn bước vào cảnh giới này sớm hơn Khương Đào Nhiên nhiều, tuổi tác thực tế cũng đã quá bốn mươi, có điều trông cũng tương đối trẻ.
Đối mặt với Sở Hưu, Vệ Hàn Sơn có vẻ tùy ý hơn nhiều, chỉ chắp tay gọi một tiếng Sở huynh, không mấy nể mặt.
Một võ giả Ngoại Cương cảnh đi cửa sau vào, hắn không việc gì phải đối xử bình đẳng.
Ngụy Cửu Đoan ho khan một tiếng rồi nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Mọi người về khu vực của mình tuần tra đi. Sở Hưu, ngươi ra sau hậu đường nhận quần áo cùng lệnh bài tuần sát sứ rồi tới nhậm chức đi.”
Sở Hưu chắp tay một cái, cùng các tuần sát sứ khác lui lại.
Những người khác cũng chẳng có ý bắt chuyện với Sở Hưu, giữa bọn họ không có xung đột lợi ích gì nhưng rõ ràng với xuất thân và thực lực hiện giờ của Sở Hưu còn chưa đủ tư cách khiến bọn họ tán thành.
Sau khi nhận quần áo cùng lệnh bài, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi tổng đường Quan Tây, tiến về Kiến Châu Thành ở Kiến Châu Phủ.
Đất Quan Tây không như Bắc Yên đất rộng của nhiều, cho nên không chia thành các quận mà chỉ có một số châu phủ. Kiến Châu Phủ dưới trướng Quan Trung chính là một trong số đó, Kiến Châu Thành là trung tâm của Kiến Châu Phủ, xung quanh có hơn mười thành nhỏ cũng thuộc sự quản lý của Kiến Châu Phủ.
Lúc này trong phòng nghị sự của đường khẩu Tuần Sát Sứ, cánh cửa lớn khép chặt, bốn bộ đầu Ngoại Cương cảnh ngồi đó trầm mặc không nói một lời.
Bốn người bọn họ chính là bốn bộ đầu giang hồ nhanh nhất trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu, sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm chết tất cả các bộ đầu bộ khoái đều nằm dưới sự quản lý của bọn họ.
Một nam tử mặt có vết sẹo màu đỏ khoảng hơn bốn mươi tuổi cười hắc hắc nói: “Chư vị, đừng im lặng mãi thế. Bên phân đường đã đưa tin tới, tân nhiệm tuần sát sứ sắp tới nhậm chức, chúng ta nên thương lượng xem làm thế nào mới phải chứ?”
Đối diện hắn là một bộ đầu giang hồ hơn năm mươi tuổi vừa lau trường đao trong tay mình, vừa thản nhiên đáp: “Thương lượng cái gì? Cấp trên đã phái một vị đại nhân tới vậy chúng ta cứ tiếp tục nghe lệnh làm việc là được, không thì ngươi muốn làm gì?
Ngũ Tư Bình, ta biết ngươi có dã tâm, nhưng ngươi không thật sự nghĩ rằng cấp trên sẽ để ngươi làm tuần sát sứ đấy chứ?
Quan Trung Hình Đường giờ không phải như trước, người tài ba xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cho dù Phương Chính Nguyên đại nhân mất đi, tuần sát sứ tân nhiệm cũng không tới phiên võ giả Ngoại Cương cảnh như ngươi.
Trong Tập Hình Ti có vô số cường gỉả, tùy ý lấy một người ra cũng có thể đảm nhiệm chức vụ tuần sát sứ này.”
Ngũ Tư Bình kia hừ lạnh một tiếng nói: “Đỗ Quảng Trọng, ngươi đừng có ngắt lời ta! Ngươi biết ý ta không phải như vậy mà!
Thời gian này không có tuần sát sứ tới, tất cả thuế thu chúng ta chỉ giao sáu thành, bốn thành khác là chúng ta chia đều.
Chuyện này mặc dù là ta đề nghị trước nhưng ba ngươi đều đã thò tay ra cầm, trước mắt nếu tân nhiệm tuần sát sứ tới chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra. Hơn nữa lần sau thu thuế chúng ta đưa hết đi hay tiếp tục giữ lại?”
Quan Trung Hình Đường nằm giữa triều đình và giang hồ, mặc dù không thuộc về ba nước lớn nhưng cũng có các loại thuế má.
Đặc biệt đất Quan Trung Hình Đường vốn là chính giữa ba nước, giao dịch cực kỳ phồn hoa, thuế má chính là khoản thu lớn để phát triển Quan Trung Hình Đường.
Bình thường mà nói việc thu thuế này đều do các bộ đầu giang hồ cấp thấp nhất thu thập rồi giao cho tuần sát sứ, sau đó tuần sát sứ lại giao cho phân bộ Hình Đường, cuối cùng phân bộ mới giao cho tổng đường. Còn tổng đường cũng chỉ giữ lại một bộ phận, phần còn lại phải chia đều giao cho ba nước.
Cho nên theo lý mà nói những bộ đầu giang hồ tầng chót như bọn họ, thậm chí cả tuần sát sứ các loại đều không được tham ô giữ lại một tơ một hào, tất cả đều phải giao lên cho tổng đường, sau đó lại do tổng đường dựa theo cấp bậc phân phát các loại tài liệu cùng tài nguyên tu luyện.
Làm vậy mặc dù có phần phiền toái hơn một chút nhưng lại đảm bảo được tính công chính nghiêm minh của Quan Trung Hình Đường.
Bốn người trước mắt âm thầm tham ô thuế má, đã phạm vào đại kỵ.
Đỗ Quảng Trọng đột nhiên dừng động tác lau trường đao trên tay, nhỏ giọng kinh hãi nói: “Ngươi điên rồi à? Lúc không có người giám thị chúng dùng chút thủ đoạn nhỏ còn được, giờ cấp trên đã phái một tuần sát sứ đại nhân tới ngươi còn dám làm thế, chán sống rồi à?”
Ngũ Tư Bình lạnh giọng nói: “Lão Đỗ, xem ra ngươi nhát gan quá rồi. Ngươi nhìn thủ hạ tuần sát sứ khác xem, ai mà không có chút thu nhập màu xám.
Chỉ có tên Phương Chính Nguyên ngoan cố không biết ứng biến kia mới kéo chân chính ta thành nghèo mạt rệp thôi!
Ngày trước ta có một huynh đệ kết nghĩa làm trong tổng bộ Hình Đường, hôm qua hắn sai người đưa tin nói cho ta biết vị tuần sát sứ kia không phải xuất thân bộ đầu giang hồ mà là do đại hiệp Sở Nguyên Thăng tiến cử tới, căn bản chưa từng có kinh nghiệm từng trải gì trong Quan Trung Hình Đường chúng ta.
Một kẻ ngoại lai mà thôi, bốn chúng ta liên thủ chỉ cần bên ngoài chuẩn bị cho tốt, mấy khoản thu ngầm chẳng phải mặc chúng ta sửa chữa hay sao?
Thậm chí chỉ cần bốn chúng ta phối hợp tốt, thậm chí chẳng cần nể mặt đối phương cũng không thành vấn đề!
Một người ngoài đòi làm tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường chúng ta, ngay chút xíu kinh nghiệm cũng không có, tưởng dễ vào Quan Trung Hình Đường như vậy sao?”
Đỗ Quảng Trọng vấn hơi do dự: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả!”
Ngũ Tư Bình trực tiếp ngắt lời hắn,đao đưa mắt nhìn sang hai người còn lại nói: “Tần Phương, Lưu Thành Lễ, ý hai ngươi ra sao?”
Hai người khác suy nghĩ một chút rồi cắn răng nói: “Làm đi!”
Nếu tuần sát sứ mới tới là ma cũ trong Quan Trung Hình Đường, bọn họ còn không có gan giở trò như vậy, có điều người tới lại chỉ là một ngoại nhân không có kinh nghiệm tư lịch gì trong Quan Trung Hình Đường, bọn họ cũng cảm thấy có can đảm hơn hẳn.
Ngũ Tư Bình đưa mắt nhìn sang phía Đỗ Quảng Trọng, cười lạnh nói: “Lão Đỗ, bốn chúng ta là một thể. Chuyện này nếu ngươi không đáp ứng chính là chặn đường tài lộ của ba chúng ta, hậu quả ra sao ngươi cũng biết rồi đấy. Đừng quên vị Phương đại nhân kia trước đây chết thế nào. Giờ Quan Trung Hình Đường cũng không phải Quan Trung Hình Đường trước kia!”
Nghe giọng nói mang chút sát khí của Ngũ Tư Bình, sắc mặt Đỗ Quảng Trọng hơi đổi.
Đỗ Quảng Trọng là ma cũ trong Quan Trung Hình Đường, cha hắn cũng là bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường.
Còn Ngũ Tư Bình này khi còn trẻ tuổi là đạo tặc độc hành giết người như ngóe, về sau bị bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường bắt được mới cam tâm tình nguyên hối cải, lựa chọn gia nhập nghe lệnh Quan Trung Hình Đường.
Đã nhiều năm như vậy hắn có hối cải không Đỗ Quảng Trọng không biết, nhưng tính cách hung ác vẫn chẳng sửa được bao nhiêu.
Hơn nữa đúng như Ngũ Tư Bình nói, Quan Trung Hình Đường giờ đã không phải Quan Trung Hình Đường trước kia nữa. Thân là người sống lâu năm trong đường, hắn cảm giác rõ ràng nhất.
Dưới ánh mắt ba người Ngũ Tư Bình, Đỗ Quảng Trọng đành phải chật vật gật nhẹ đầu.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một võ giả tiến tới nói: “Đại nhân, tân nhiệm tuần sát sứ đại nhân đã vào thành.”
Ngũ Tư Bình nhếch miệng cười nói: “Đi thôi, tới nghênh đón vị đại nhân ‘mới tới này’. Ba vị xin nhớ kỹ, thái độ phải tốt một chút, dù sao sau lưng vị đại nhân này có ‘chỗ dựa’.
Sau khi tuần sát sứ đời trước Phương Chính Nguyên chết, toàn bộ quyền hành của đường khẩu tuần sát sứ đều nằm trong tay bốn người bọn họ. Đúng như Ngũ Tư Bình nói trước đó, bọn họ muốn ngó lơ tuần sát sứ mới tới cũng rất dễ dàng.
Có điều hắn sẽ không dùng thủ đoạn cấp thấp như ra oai phủ đầu, Quan Trung Hình Đường tự có quy củ của Quan Trung Hình Đường. Dù sao người ta là tuần sát sứ còn bọn họ chỉ là bộ đầu giang hồ, quan hơn một cấp đè chết người, cũng phải giả bộ đôi chút mới được.
Trong Kiến Châu Thành, Sở Hưu cưỡi một con tuấn mã màu đỏ thẫm, mặc y phục võ sĩ màu đen, bên trái thêu tiêu chí một cặp đao kiếm giống hệt đao kiếm dựng ở cổng Quan Trung Hình Đường, đại cũng là đại biểu cho thân phận tuần sát sứ của Sở Hưu.
Chưởng hình quan quản lý một phương như Ngụy Cửu Đoan cũng có quần áo như vậy, có điều tiêu chí đao kiếm của hắn được thêu bên phải. Bởi vì thiên hạ đều tôn bên phải cao hơn nên ý là chức vị bọn họ cao hơn tuần sát sứ một cấp.
Còn người Tập Hình Ti lại thêu tiêu chí đao kiếm trước ngực màu đỏ, khác với những võ giả Quan Trung Hình Đường khác.
Có điều tới cấp bập Ngụy Cửu Đoan có mặc gì cũng tùy, thân là người cầm quyền cấp cao nhất tại Quan Trung Hình Đường chỉ dưới đường chủ Quan Tư Vũ, toàn bộ Quan Trung có mấy ai không biết bọn họ?
Sở Hưu không hỏi đường khẩu tuần sát sứ ở đâu, vì rất đơn giản. Thân là chúa tể đất Quan Trung, đường khẩu tuần sát sứ chắc chắn ở trong thành.
Quả nhiên lúc Sở Hưu tới đường khẩu tuần sát sứ, bốn bộ đầu giang hồ Ngoại Cương cảnh đã chờ hắn ở đây. Thấy tiêu chí đao kiếm trên áo Sở Hưu, bốn người Ngũ Tư Bình cùng nhau thi lễ với Sở Hưu: “Xin ra mắt đại nhân!”
Sở Hưu nhảy xuống ngựa nói: “Không cần đa lễ, các ngươi là tất cả bộ đầu giang hồ trong đường khẩu tuần sát sứ à?”
Ngũ Tư Bình vừa định trả lời, bất quá chờ tới lúc hắn cảm nhận được khí tức của Sở Hưu, lại lập tức sửng sốt, đám người đại tổng quản cũng đồng dạng.
Ngoại Cương? Tuần sát sứ mới tới chỉ là Ngoại Cương cảnh, đùa gì vậy?
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Quy củ ngoài sáng nếu ai phạm vào, đương nhiên không cần hắn nói Quan Tư Vũ sẽ không tha cho bọn hắn.
Nhưng quy củ ngầm thì ai nói mới tính?
Có điều hiện Sở Hưu chỉ mới đến, người lãnh đạo trực tiếp nói thế nào thì là thế đó, y cũng chẳng phản bác trực tiếp chắp tay nói: “Xin tuân theo sự dạy bảo của đại nhân.”
Thấy thái độ này của Sở Hưu, Ngụy Cửu Đoan hài lòng gật đầu. Hắn chỉ sợ Sở Hưu này được Sở Nguyên Thăng tiến cử vào lại không rõ địa vị bản thân, giờ xem ra y cũng tự hiểu lấy mình.
Địa vị của Sở Nguyên Thăng tại Quan Trung Hình Đường rất cao, bởi hắn là con trai của Sở Cuồng Ca, mọi người ai cũng nể mặt hắn, đối xử lễ độ với hắn.
Nhưng tương tự nếu Sở Nguyên Thăng nhúng tay quá mức vào quyền lực Quan Trung Hình Đường, những người cầm quyền cao trong tay như chưởng hình quan Ngụy Cửu Đoan cũng sẽ thấy bất mãn.
Ngụy Cửu Đoan nhìn sang năm chưởng tuần sát sứ khác nói: “Từ nay về sau Sở Hưu chính là đồng liêu của các ngươi, đặc biệt là Vệ Hàn Sơn cùng Khương Đào Nhiên, địa bàn của hai ngươi sát bên Sở Hưu, bình thường phải giúp đỡ lẫn nhau đôi chút.”
Trong hai người này Khương Đào Nhiên chính là một người trung niên sắc mặt nghiêm túc có thực lực cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, nghe vậy hắn cười với Sở Hưu rồi chắp tay một cái nói: “Sở huynh, sau này hai ta là đồng liêu rồi>”
Sở Hưu bên này cũng đứng lên chắp tay đáp lễ.”
Về phần Vệ Hàn Sơn bộ dáng lại trẻ tuổi hơn nhiều, bề ngoài chỉ hơn ba mươi nhưng cũng đã có thực lực cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh. Có điều hắn bước vào cảnh giới này sớm hơn Khương Đào Nhiên nhiều, tuổi tác thực tế cũng đã quá bốn mươi, có điều trông cũng tương đối trẻ.
Đối mặt với Sở Hưu, Vệ Hàn Sơn có vẻ tùy ý hơn nhiều, chỉ chắp tay gọi một tiếng Sở huynh, không mấy nể mặt.
Một võ giả Ngoại Cương cảnh đi cửa sau vào, hắn không việc gì phải đối xử bình đẳng.
Ngụy Cửu Đoan ho khan một tiếng rồi nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Mọi người về khu vực của mình tuần tra đi. Sở Hưu, ngươi ra sau hậu đường nhận quần áo cùng lệnh bài tuần sát sứ rồi tới nhậm chức đi.”
Sở Hưu chắp tay một cái, cùng các tuần sát sứ khác lui lại.
Những người khác cũng chẳng có ý bắt chuyện với Sở Hưu, giữa bọn họ không có xung đột lợi ích gì nhưng rõ ràng với xuất thân và thực lực hiện giờ của Sở Hưu còn chưa đủ tư cách khiến bọn họ tán thành.
Sau khi nhận quần áo cùng lệnh bài, Sở Hưu trực tiếp rời khỏi tổng đường Quan Tây, tiến về Kiến Châu Thành ở Kiến Châu Phủ.
Đất Quan Tây không như Bắc Yên đất rộng của nhiều, cho nên không chia thành các quận mà chỉ có một số châu phủ. Kiến Châu Phủ dưới trướng Quan Trung chính là một trong số đó, Kiến Châu Thành là trung tâm của Kiến Châu Phủ, xung quanh có hơn mười thành nhỏ cũng thuộc sự quản lý của Kiến Châu Phủ.
Lúc này trong phòng nghị sự của đường khẩu Tuần Sát Sứ, cánh cửa lớn khép chặt, bốn bộ đầu Ngoại Cương cảnh ngồi đó trầm mặc không nói một lời.
Bốn người bọn họ chính là bốn bộ đầu giang hồ nhanh nhất trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu, sau khi tuần sát sứ tiền nhiệm chết tất cả các bộ đầu bộ khoái đều nằm dưới sự quản lý của bọn họ.
Một nam tử mặt có vết sẹo màu đỏ khoảng hơn bốn mươi tuổi cười hắc hắc nói: “Chư vị, đừng im lặng mãi thế. Bên phân đường đã đưa tin tới, tân nhiệm tuần sát sứ sắp tới nhậm chức, chúng ta nên thương lượng xem làm thế nào mới phải chứ?”
Đối diện hắn là một bộ đầu giang hồ hơn năm mươi tuổi vừa lau trường đao trong tay mình, vừa thản nhiên đáp: “Thương lượng cái gì? Cấp trên đã phái một vị đại nhân tới vậy chúng ta cứ tiếp tục nghe lệnh làm việc là được, không thì ngươi muốn làm gì?
Ngũ Tư Bình, ta biết ngươi có dã tâm, nhưng ngươi không thật sự nghĩ rằng cấp trên sẽ để ngươi làm tuần sát sứ đấy chứ?
Quan Trung Hình Đường giờ không phải như trước, người tài ba xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cho dù Phương Chính Nguyên đại nhân mất đi, tuần sát sứ tân nhiệm cũng không tới phiên võ giả Ngoại Cương cảnh như ngươi.
Trong Tập Hình Ti có vô số cường gỉả, tùy ý lấy một người ra cũng có thể đảm nhiệm chức vụ tuần sát sứ này.”
Ngũ Tư Bình kia hừ lạnh một tiếng nói: “Đỗ Quảng Trọng, ngươi đừng có ngắt lời ta! Ngươi biết ý ta không phải như vậy mà!
Thời gian này không có tuần sát sứ tới, tất cả thuế thu chúng ta chỉ giao sáu thành, bốn thành khác là chúng ta chia đều.
Chuyện này mặc dù là ta đề nghị trước nhưng ba ngươi đều đã thò tay ra cầm, trước mắt nếu tân nhiệm tuần sát sứ tới chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra. Hơn nữa lần sau thu thuế chúng ta đưa hết đi hay tiếp tục giữ lại?”
Quan Trung Hình Đường nằm giữa triều đình và giang hồ, mặc dù không thuộc về ba nước lớn nhưng cũng có các loại thuế má.
Đặc biệt đất Quan Trung Hình Đường vốn là chính giữa ba nước, giao dịch cực kỳ phồn hoa, thuế má chính là khoản thu lớn để phát triển Quan Trung Hình Đường.
Bình thường mà nói việc thu thuế này đều do các bộ đầu giang hồ cấp thấp nhất thu thập rồi giao cho tuần sát sứ, sau đó tuần sát sứ lại giao cho phân bộ Hình Đường, cuối cùng phân bộ mới giao cho tổng đường. Còn tổng đường cũng chỉ giữ lại một bộ phận, phần còn lại phải chia đều giao cho ba nước.
Cho nên theo lý mà nói những bộ đầu giang hồ tầng chót như bọn họ, thậm chí cả tuần sát sứ các loại đều không được tham ô giữ lại một tơ một hào, tất cả đều phải giao lên cho tổng đường, sau đó lại do tổng đường dựa theo cấp bậc phân phát các loại tài liệu cùng tài nguyên tu luyện.
Làm vậy mặc dù có phần phiền toái hơn một chút nhưng lại đảm bảo được tính công chính nghiêm minh của Quan Trung Hình Đường.
Bốn người trước mắt âm thầm tham ô thuế má, đã phạm vào đại kỵ.
Đỗ Quảng Trọng đột nhiên dừng động tác lau trường đao trên tay, nhỏ giọng kinh hãi nói: “Ngươi điên rồi à? Lúc không có người giám thị chúng dùng chút thủ đoạn nhỏ còn được, giờ cấp trên đã phái một tuần sát sứ đại nhân tới ngươi còn dám làm thế, chán sống rồi à?”
Ngũ Tư Bình lạnh giọng nói: “Lão Đỗ, xem ra ngươi nhát gan quá rồi. Ngươi nhìn thủ hạ tuần sát sứ khác xem, ai mà không có chút thu nhập màu xám.
Chỉ có tên Phương Chính Nguyên ngoan cố không biết ứng biến kia mới kéo chân chính ta thành nghèo mạt rệp thôi!
Ngày trước ta có một huynh đệ kết nghĩa làm trong tổng bộ Hình Đường, hôm qua hắn sai người đưa tin nói cho ta biết vị tuần sát sứ kia không phải xuất thân bộ đầu giang hồ mà là do đại hiệp Sở Nguyên Thăng tiến cử tới, căn bản chưa từng có kinh nghiệm từng trải gì trong Quan Trung Hình Đường chúng ta.
Một kẻ ngoại lai mà thôi, bốn chúng ta liên thủ chỉ cần bên ngoài chuẩn bị cho tốt, mấy khoản thu ngầm chẳng phải mặc chúng ta sửa chữa hay sao?
Thậm chí chỉ cần bốn chúng ta phối hợp tốt, thậm chí chẳng cần nể mặt đối phương cũng không thành vấn đề!
Một người ngoài đòi làm tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường chúng ta, ngay chút xíu kinh nghiệm cũng không có, tưởng dễ vào Quan Trung Hình Đường như vậy sao?”
Đỗ Quảng Trọng vấn hơi do dự: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả!”
Ngũ Tư Bình trực tiếp ngắt lời hắn,đao đưa mắt nhìn sang hai người còn lại nói: “Tần Phương, Lưu Thành Lễ, ý hai ngươi ra sao?”
Hai người khác suy nghĩ một chút rồi cắn răng nói: “Làm đi!”
Nếu tuần sát sứ mới tới là ma cũ trong Quan Trung Hình Đường, bọn họ còn không có gan giở trò như vậy, có điều người tới lại chỉ là một ngoại nhân không có kinh nghiệm tư lịch gì trong Quan Trung Hình Đường, bọn họ cũng cảm thấy có can đảm hơn hẳn.
Ngũ Tư Bình đưa mắt nhìn sang phía Đỗ Quảng Trọng, cười lạnh nói: “Lão Đỗ, bốn chúng ta là một thể. Chuyện này nếu ngươi không đáp ứng chính là chặn đường tài lộ của ba chúng ta, hậu quả ra sao ngươi cũng biết rồi đấy. Đừng quên vị Phương đại nhân kia trước đây chết thế nào. Giờ Quan Trung Hình Đường cũng không phải Quan Trung Hình Đường trước kia!”
Nghe giọng nói mang chút sát khí của Ngũ Tư Bình, sắc mặt Đỗ Quảng Trọng hơi đổi.
Đỗ Quảng Trọng là ma cũ trong Quan Trung Hình Đường, cha hắn cũng là bộ đầu giang hồ của Quan Trung Hình Đường.
Còn Ngũ Tư Bình này khi còn trẻ tuổi là đạo tặc độc hành giết người như ngóe, về sau bị bộ đầu giang hồ Quan Trung Hình Đường bắt được mới cam tâm tình nguyên hối cải, lựa chọn gia nhập nghe lệnh Quan Trung Hình Đường.
Đã nhiều năm như vậy hắn có hối cải không Đỗ Quảng Trọng không biết, nhưng tính cách hung ác vẫn chẳng sửa được bao nhiêu.
Hơn nữa đúng như Ngũ Tư Bình nói, Quan Trung Hình Đường giờ đã không phải Quan Trung Hình Đường trước kia nữa. Thân là người sống lâu năm trong đường, hắn cảm giác rõ ràng nhất.
Dưới ánh mắt ba người Ngũ Tư Bình, Đỗ Quảng Trọng đành phải chật vật gật nhẹ đầu.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một võ giả tiến tới nói: “Đại nhân, tân nhiệm tuần sát sứ đại nhân đã vào thành.”
Ngũ Tư Bình nhếch miệng cười nói: “Đi thôi, tới nghênh đón vị đại nhân ‘mới tới này’. Ba vị xin nhớ kỹ, thái độ phải tốt một chút, dù sao sau lưng vị đại nhân này có ‘chỗ dựa’.
Sau khi tuần sát sứ đời trước Phương Chính Nguyên chết, toàn bộ quyền hành của đường khẩu tuần sát sứ đều nằm trong tay bốn người bọn họ. Đúng như Ngũ Tư Bình nói trước đó, bọn họ muốn ngó lơ tuần sát sứ mới tới cũng rất dễ dàng.
Có điều hắn sẽ không dùng thủ đoạn cấp thấp như ra oai phủ đầu, Quan Trung Hình Đường tự có quy củ của Quan Trung Hình Đường. Dù sao người ta là tuần sát sứ còn bọn họ chỉ là bộ đầu giang hồ, quan hơn một cấp đè chết người, cũng phải giả bộ đôi chút mới được.
Trong Kiến Châu Thành, Sở Hưu cưỡi một con tuấn mã màu đỏ thẫm, mặc y phục võ sĩ màu đen, bên trái thêu tiêu chí một cặp đao kiếm giống hệt đao kiếm dựng ở cổng Quan Trung Hình Đường, đại cũng là đại biểu cho thân phận tuần sát sứ của Sở Hưu.
Chưởng hình quan quản lý một phương như Ngụy Cửu Đoan cũng có quần áo như vậy, có điều tiêu chí đao kiếm của hắn được thêu bên phải. Bởi vì thiên hạ đều tôn bên phải cao hơn nên ý là chức vị bọn họ cao hơn tuần sát sứ một cấp.
Còn người Tập Hình Ti lại thêu tiêu chí đao kiếm trước ngực màu đỏ, khác với những võ giả Quan Trung Hình Đường khác.
Có điều tới cấp bập Ngụy Cửu Đoan có mặc gì cũng tùy, thân là người cầm quyền cấp cao nhất tại Quan Trung Hình Đường chỉ dưới đường chủ Quan Tư Vũ, toàn bộ Quan Trung có mấy ai không biết bọn họ?
Sở Hưu không hỏi đường khẩu tuần sát sứ ở đâu, vì rất đơn giản. Thân là chúa tể đất Quan Trung, đường khẩu tuần sát sứ chắc chắn ở trong thành.
Quả nhiên lúc Sở Hưu tới đường khẩu tuần sát sứ, bốn bộ đầu giang hồ Ngoại Cương cảnh đã chờ hắn ở đây. Thấy tiêu chí đao kiếm trên áo Sở Hưu, bốn người Ngũ Tư Bình cùng nhau thi lễ với Sở Hưu: “Xin ra mắt đại nhân!”
Sở Hưu nhảy xuống ngựa nói: “Không cần đa lễ, các ngươi là tất cả bộ đầu giang hồ trong đường khẩu tuần sát sứ à?”
Ngũ Tư Bình vừa định trả lời, bất quá chờ tới lúc hắn cảm nhận được khí tức của Sở Hưu, lại lập tức sửng sốt, đám người đại tổng quản cũng đồng dạng.
Ngoại Cương? Tuần sát sứ mới tới chỉ là Ngoại Cương cảnh, đùa gì vậy?
Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Đánh giá:
Truyện Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ)
Story
Chương 151: Nhậm Chức
9.1/10 từ 28 lượt.