Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 74
Hôm nay buổi phát sóng trực tiếp của Phó Diễm muộn hơn bình thường nửa tiếng, và lý do lùi buổi phát sóng trực tiếp của anh là "đi ăn cơm".
Rất nhiều fans theo dõi buổi phát trực tiếp của anh lâu cũng biết anh không thường xuyên ăn cơm, Phó Diễm giải thích: "Phải giữ dáng, không giữ dáng thì sao tôi có thể đứng đầu danh sách chị đẹp quyền lực nhất chứ?"
Nhưng sự thật là anh mắc chứng bệnh biếng ăn nhẹ.
Nói chung chứng bệnh biếng ăn là do ăn kiêng và giảm béo, tất nhiên Phó Diễm mắc bệnh biếng ăn không phải vì anh ăn kiêng hay cố gắng giảm béo mà chủ yếu là do… Đồ Phó Sênh nấu quá khó nuốt, có thể nói là ẩm thực từ âm trì địa ngục.
Ba mẹ Phó Diễm công tác ở nước ngoài hàng năm, trong nhà chỉ có hai chị em Phó Sênh và Phó Diễm.
Cơm hộp chỉ mới phổ biến trong mấy năm nay, khoảng thời gian trước, khi bên ngoài chưa bán cơm hộp, Phó Diễm luôn phải đối mặt với một bàn đồ ăn nhìn thì giống như là ăn được nhưng ăn xong sẽ sùi bọt mép. Tuy nhiên, vì xuất phát từ lòng tin dành cho chị gái ruột của mình, Phó Diễm vẫn ăn.
Ăn đến miếng thứ ba, anh nôn mửa. Và điều đó dẫn đến việc cả ngày hôm ấy anh không muốn ăn uống gì nữa.
Ngày hôm sau, Phó Sênh nấu một bát cháo trắng.
Phó Sênh nói với thái độ vô cùng tự tin: "Em trai à, một bát cháo trắng thôi mà, em nghĩ trên thế giới này lại tồn tại người đến cháo trắng còn không nấu được ư? Không có chuyện đó đâu! Với lại chị cũng nếm thử qua rồi, cháo này cho người ăn được."
Và thế là Phó Diễm bưng bát cháo lên húp.
Nhưng lúc húp cháo, anh luôn cảm giác có gì đó rất kỳ lạ mà lại không thể phân biệt được lạ chỗ nào.
Đến đêm, anh bị tiêu chảy.
Phó Diễm suy sụp: "Em hỏi chị một lần nữa, chị có thật sự ăn thử món cháo đó chưa?"
"… Chưa." Phó Sênh chột dạ: "Chị cũng không biết tại sao bát cháo chị nấu lại không ăn được…"
Tình cờ lúc đó lại đang trong kỳ nghỉ hè, thời tiết nóng nực cũng là lý do khiến người ta không thèm ăn. Vì để giữ dáng nên hàng ngày Phó Sênh chỉ ăn ít dưa chuột, cà chua… Ban đầu cô ấy còn muốn xuống bếp vì Phó Diễm nhưng trải qua chuyện lần đó, cô ấy không dám nấu nướng gì nữa. Cuối cùng cô ấy đành ném tiền cho Phó Diễm để anh tự giải quyết vấn đề ăn uống của mình.
Bị hành lên hành xuống, Phó Diễm cũng không có tâm trạng ăn uống gì nữa, anh vội vàng chơi game, anh vứt tiền trên bàn rồi chỉ tập trung vào việc chơi game. Chỉ cần bước vào ván game là anh quên thời gian, đợi đến khi anh cảm thấy đói bụng cũng là lúc rạng sáng.
Mà thời điểm rạng sáng thì chẳng có cửa hàng nào mở cửa, anh thấy phiền phức nên uống một chai coca rồi đi ngủ.
Con người ấy mà, khi lượng thức ăn giảm dần, cảm giác thèm ăn cũng sẽ giảm.
Và thế là Phó Diễm nhịn ăn liên tục mấy ngày như vậy, dần dần anh cũng không còn quá nhiều h*m m**n về đồ ăn. Thỉnh thoảng thấy đói, anh sẽ lấy gói bánh quy giảm cân của Phó Sênh dưới sofa rồi lén lút ăn thay cơm, thậm chí anh chỉ ăn được mấy cái đã no rồi.
Mà nguyên nhân cuối cùng dẫn tới chứng bệnh biếng ăn ở anh là…
Vào một ngày nọ, Phó Sênh nổi hứng nấu nướng, cô ấy lăn lộn trong phòng bếp cả nửa ngày, xào một mâm mì với trứng gà và chân giò hun khói.
Trong ba món này, lấy bất kỳ món nào ra ăn cũng ngon, dù chế biến thế nào cũng có thể ăn được, mà vị của nó ngon không lại là chuyện khác. Phó Diễm cảm thấy chắc chúng không thể khó ăn được.
Kết quả là khi ngồi xuống bàn cơm, anh nhìn thấy một cái bát đựng đồ bị cháy khét.
Phó Diễm hỏi với thái độ rất thành khẩn: "Chị xào một đĩa dây thép à?"
Phó Sênh: "…"
Anh lấy một chiếc đũa lật bới đồ ăn, gắp một thứ đen như mực: "Đây là gì?"
"… Chân giò hun khói."
Tay Phó Diễm run rẩy, anh lại tiếp tục gắp một món ra nữa, cau mày hỏi: "Chị bỏ phân vào đây à?"
"… Đây là trứng gà."
Phó Diễm đặt đũa xuống, khóe miệng giật giật, anh cười khẩy: "Chị nói đây là phân gà em còn tin, thứ này mà là trứng gà á? Cái đĩa mì xào với trứng gà, chân giò hun khói mà ngay cả một tên ngốc không biết nấu nướng cũng có thể làm được trong truyền thuyết đây sao?"
Mặt Phó Sênh đỏ bừng: "Giỏi thì em nấu đi! Em nấu thử chị xem! Đừng có chỉ biết khua môi múa mép, nếu thế chị dùng miệng cũng có thể nấu được món Phật nhảy tường* đấy."
*Phật nhảy tường: là một loại súp trong ẩm thực Phúc Kiến.
"Được rồi, hôm nay ông đây sẽ cho chị biết thế nào là masterchef."
Nói xong những lời này, Phó Diễm đích thân vào bếp.
Anh mở gói mì ăn liền, đổ nước và mì vào trong nồi, sau đó dừng lại.
Phó Sênh: "Em nấu mì đi."
"Em chỉ đang suy nghĩ cách nấu thế nào ngon hơn thôi."
"Em ném mì vào nước rồi."
Anh không động đậy.
Im lặng vài giây, Phó Sênh cẩn thận hỏi: "Em biết làm không? Đừng nói em không biết cách mồi lửa đấy nhá?"
"… Thế, mồi lửa kiểu gì?"
Phó Sênh: "…"
Tay nghề nấu nướng của Phó Diễm cũng ngang ngửa Phó Sênh.
Từ sau lần đó, Phó Diễm cũng không thích ăn gì nhiều nữa.
Sau này ba mẹ nhà họ Phó về, họ nhận thấy có điều đó không ổn nên đưa hai đứa nghịch tử tới bệnh viện làm kiểm tra. Phó Sênh không ăn gì là vì cô ấy đang trong choọng ăn kiêng, giữ dáng, còn Phó Diễm không ăn chỉ đơn giản vì anh không có hứng thú với đồ ăn, và cũng không ăn được gì.
Bệnh kén ăn nhẹ.
Căn bệnh này kéo dài trong mấy năm nay vẫn chưa chữa khỏi.
Suy cho cùng, ba mẹ Phó quá bận bịu công việc nên không có thời gian chăm sóc anh. Mà bản thân Phó Diễm cũng không thấy có gì không ổn, mặc dù anh không ăn gì nhưng cũng cao tới 1m9, một người suy dinh dưỡng thì sao có thể cao như vậy được?
Có rất nhiều người bình luận trong buổi phát sóng trực tiếp.
[Hôm nay bé yêu Diễm lại ăn cơm rồi à?]
[Bé yêu Diễm đừng cố giữ dáng làm gì! Con gầy như vậy rồi! Béo lên cho mẹ!]
[Lại là nhóm fan mẹ, đừng tới đây!]
[Nhóm fan mẹ à, bé yêu Diễm đang giảm béo, còn mấy người thì sao?]
Phó Diễm nhìn lướt qua phần bình luận, anh duỗi tay ấn vào gáy, nói: "Ngay cả tiên nữ còn phải uống sương sớm để giữ vóc dáng. Mấy người nhìn lại mình đi, mấy người có thể tự lừa gạt chính mình nhưng cân nặng thì không."
"Hơn một trăm kg là hơn một trăm kg."
"Vì mục tiêu mặc quần áo đẹp hơn, phải giảm cân."
"Còn lý do là vì đàn ông á? Đàn ông không xứng để mấy người giảm cân."
Giang Ngư nhìn thấy một bình luận lướt qua: [Bé yêu Diễm: Tôi đang tàn nhẫn đến mức tự mắng chửi mình.]
Cô không nhịn nổi cười.
Khi điện thoại bị ngắt, Phó Sênh vẫn đang nói: [Tôi cũng hy vọng một ngày nào đó nó có thể ngoan ngoãn ngồi ăn, Tiểu Ngư à, tôi biết ơn cô.]
Giang Ngư: [Không sao, ngày mai vẫn vào thời gian này chứ?]
Phó Sênh: [Ừ ừ, tôi đã gọi điện cho nhà hàng rồi, khoảng bảy giờ hàng ngày họ sẽ mang cơm hộp tới, đến lúc đó cô chạy qua canh chừng giúp tôi là được. Đúng rồi, tôi có gọi thêm phần ăn đấy, cô có thể ăn chung với thằng chó con luôn.]
Giang Ngư: [Không được, nhà tôi còn một đứa nhỏ nữa.]
Phó Sênh: [Cô có thể dẫn cả đứa nhỏ nhà cô sang nhà tôi rồi ngồi ăn cùng với với thằng chó con đấy luôn.]
Giang Ngư: [Tôi rất tò mò, Phó Diễm gọi cô là gì?]
Phó Sênh: [Sao cô biết nó tên Phó Diễm?]
Giang Ngư sửng sốt.
Phó Sênh: [Ai da, thằng chó con nhà tôi cũng biết tự giới thiệu bản thân á? Không tồi không tồi, xem ra nó khá thích cô đấy.]
Không phải, chỉ đơn giản là vì tôi thường xem buổi phát sóng trực tiếp của cậu ấy thôi.
Người đứng đầu trong danh sách tặng quà ở buổi phát sóng trực tiếp của anh chính là tôi.
Bây giờ có rất nhiều người trong buổi phát sóng trực tiếp làm ầm đòi tôi bao nuôi anh, muốn anh mau chóng thu dọn hành lý rồi chạy vào lòng tôi, yên vị làm chàng trai trắng trẻo ngoan ngoãn.
Phó Sênh: [Nó gọi tôi là gì ư?]
Phó Sênh: [Nó gọi tôi là nữ vương điện hạ.]
Giang Ngư giữ nguyên thái độ ngờ vực.
Ngày hôm sau, cô đến sớm hơn vài phút.
Lúc xuống tầng, cô tình cờ gặp Phó Diễm vừa đi lấy cơm hộp về.
Anh đi đằng trước, không để ý Giang Ngư đằng sau.
Anh đang cầm điện thoại di động, hình như là gọi điện cho người nào đó: "Đồ yêu tinh già núi Vu kia, chị có thể tập trung làm việc của mình đi không? Ngày nào chị cũng gọi đồ ăn mang tới cho em làm gì? Chỉ để thể hiện tình chị em sâu đậm thôi đúng không?"
"Chị có biết đi lấy cơm hộp mệt như nào không? Đôi chân của em dùng để đi bộ đo đường chắc?"
"Mẹ nó chứ, chị biết trời lạnh đến mức nào không? Ồ làm sao mà chị biết được, thứ yêu quái già núi Vu này đã tu luyện thành tinh rồi, dù âm mười độ còn đi chân trần được mà, chắc chắn chị sẽ bị thấp khớp trước ba mươi tuổi cho xem."
"Chị sẽ bước vào trạng thái người già sớm hơn bình thường?"
"Em không có trái tim á? Chị mới là cái đồ không có trái tim ý."
"Đã thế chị ấy còn bằng tuổi chị? Chị không nói em còn tưởng người ta mới mười tám không đấy, chị nhìn chị rồi nhìn chị ấy xem, ai da, cùng là người mẫu mà sao chị lại vừa già vừa xấu thế? Chị gái kia xinh đẹp hơn chị nhiều, cũng không hẳn là xinh, chủ yếu là trẻ, nhìn như mười tám tuổi vậy."
"Chị á? Chị thì nhìn giống…" Phó Diễm nói với thái độ lười biếng: "Người tám mươi tuổi."
Dứt lời, Phó Diễm giơ điện thoại ra xa.
Ở khoảng cách hai ba mét, Giang Ngư vẫn có thể nghe thấy tiếng gào rống của Phó Sênh ở đầu dây bên kia.
Vào thang máy, anh lại đưa điện thoại tới gần tai lần nữa, ngước mắt nhìn một cách thản nhiên.
Cánh cửa kim loại của thang máy dài rộng lại rõ ràng, phản chiếu bóng hình cao gầy của anh và cả bóng dáng mảnh khảnh đang chậm rãi bước vào tầm mắt anh. Cô quấn một chiếc khăn quàng cổ, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt.
Đôi mắt cô hẹp dài, là một đôi mắt phượng hiếm gặp, đuôi mắt trơn nhãn mà tinh tế. Kiểu mắt này nhìn toát ra vẻ lạnh lùng lại hờ hững nhưng có vẻ cô gặp được chuyện gì đó khá thú vị nên đuôi mắt hơi nhướng, trong mắt ánh lên nụ cười mơ hồ, nụ cười có phần lạnh nhạt xa cách và cũng có chút dịu dàng.
Trong điện thoại, Phó Sênh vẫn đang nói gì đó nhưng Phó Diễm đã mất tập trung, anh trả lời theo kiểu có lệ: "Biết rồi, chị gái kia tới, em muốn ăn bữa tối cùng chị ấy."
Sau khi cúp máy, Phó Diễm nhìn đồng hồ: "Chị à, chị đến khá đúng giờ đấy."
Giang Ngư trả lời có lệ: "Cũng tạm."
Phó Diễm liếc nhìn cô, bất chợt hỏi: "Vừa nãy chị mới nghe cuộc nói chuyện điện thoại của tôi sao?"
"… Nghe một chút."
"Từ khúc nào?"
Giang Ngư quay đầu nhìn anh, đúng lúc đụng trúng đôi mắt đen nhánh của anh.
Đèn trong thang máy cũng không quá sáng, khi ánh mắt họ giao nhau giữa không trung, hình như có một luồng sáng mờ ám nó đó xẹt qua khiến cả hai cùng quay đầu đi.
Sau khi vào cửa, Giang Ngư nói với tông giọng không nhanh không chậm: "Nghe từ khúc cậu nói tôi giống thiếu nữ mười tám tuổi."
Phó Diễm: "…"
Phó Diễm mở cơm hộp vừa mang về, anh nhìn đống đồ ăn trước mắt, rầu rĩ thở dài.
Giang Ngư: "Đừng thở dài, hạnh phúc sẽ trốn đi mất."
Phó Diễm: ?
Sao người này có thể ngốc nghếch như vậy?
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 74
10.0/10 từ 45 lượt.
