Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 73
Kết quả là hàng loạt các bình luận [Bé yêu Diễm mau bao nuôi chị đi] xuất hiện như vũ bão.
Phó Diễm: "Chẳng lẽ mọi người không tự biết nhan sắc bản thân trị giá bao nhiêu điểm à? Mấy người xinh đẹp còn cần tôi bao nuôi ư? Các cô có bạn trai hết rồi. Mà những người ngày ngày ngồi chơi rồi không tìm được bạn trai còn đòi tôi bao nuôi? Đợi khi nào các cô muốn đùa bỡn, thao túng đàn ông giống như tôi trong game thì nhắn riêng trên Weibo cho tôi nhé… Sau đó các cô sẽ bị tôi kéo vào danh sách đen."
Giang Ngư: "…"
Khoảng thời gian sau đó Giang Ngư có một kỳ nghỉ ngơi rất dài.
Vài ngày sau, Giang Yên cũng nghỉ, cô ấy có rất nhiều đồ đạc, lần nào cũng phải có người đón đưa. Triều Tịch không có thời gian, bởi vậy nên Giang Ngư là người lái xe tới đón cô ấy.
Khi cô tới ký túc xá của Giang Yên, cô thấy Giang Yên đang nói chuyện với một người khác.
Giang Ngư chỉ thấy bóng lưng người nọ, rất cao nhưng ăn mặc rất chỉnh tề. Đợi đến khi Giang Yên lên xe, cô ấy nói với vẻ hưng phấn: "Tiểu Ngư, vừa nãy chị có nhìn thấy không? Nam thần trường em đẹp trai cực kỳ, giọng nói cũng rất dễ nghe, mẹ ơi, chẳng lẽ đây là cảm giác rung động sao?"
Giang Ngư: "Chẳng phải em là hoa khôi của trường à?"
Giang Yên: "… Cái chức hoa khôi của trường này là em tự phong cho mình đấy."
Giang Ngư nhìn cô ấy, dường như Giang Yên đọc thấu suy nghĩ chị gái, cô ấy vội nói: "Nhưng còn cậu ấy là nam thần danh xứng với thực, lúc mới nhập học, cậu ấy đã nổi tiếng trên khắp diễn đàn trường học, lúc tham gia huấn luyện quân sự nhìn đẹp trai đến kinh người."
"Sao em quen biết cậu ta?" Giang Ngư hỏi: "Cậu ta theo đuổi em à?"
Giang Yên sửng sốt, cô ấy thẹn thùng vỗ độp vào bả vai Giang Ngư: "Úi chộ ôi, hóa ra trong mắt chị, em đủ trình để trở thành người phụ nữ đứng bên cạnh nam thần."
Giang Ngư: ?
Giang Yên bắt đầu phân tích chuyên sâu: "Chị nghĩ cậu ấy sẽ theo đuổi em sao? Cậu ấy đẹp trai như vậy, chưa kể còn là mẫu người đàn ông lý tưởng vừa cao vừa giàu vừa đẹp, trong nhà không có gì ngoài tiền. Chú cậu ấy là chủ tịch trường học, hơn nữa em nghe nói người nhà cậu ấy đã quyên góp cho đại học Nam Kinh một tòa nhà chỉ vì cậu ấy đỗ đại học Nam Kinh đấy."
Giang Ngư chưa từng học đại học nên cô cũng không hiểu biết về những thứ này.
Im lặng hồi lâu, cô hỏi: "Em nghe chuyện này ở đâu?"
"Lục Hứa Trạch kể á." Giang Yên nói: "Cậu ấy là bạn tốt của Lục Hứa Trạch, hai người đã quen biết nhau nhiều năm rồi."
Giang Ngư quay đầu, nhìn Giang Yên kiểu muốn nói rồi lại thôi.
Dường như Giang Yên đoán được cô muốn nói gì đó, cô ấy cất giọng bình tĩnh: "Em và Lục Hứa Trạch là bạn bè, bọn em chỉ có thể là bạn bè thôi."
"Ừm."
"Gia đình Lục Hứa Trạch đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu ấy, mà bản thân cậu ấy cũng có những kế hoạch rất rõ ràng cho tương lai…" Giang Yên nói tiếp: "Nhưng em thì khác, em tự nhận thức rõ về con người mình. Em chỉ là một người bình thường, không làm được chuyện gì lớn, sau khi tốt nghiệp sẽ xin vào làm tại một công ty, ngày nào cũng bắt đầu đi làm vào lúc chín giờ sáng và tan tầm lúc năm giờ chiều. Một cuộc sống không thể bình thường hơn."
"Em và chị không giống nhau, và lại càng không giống chị Triều Tịch. Có thể thấy chị Triều Tịch tỏa sáng lấp lánh từ đầu đến chân, dù chị ấy có rời khỏi nhà họ Quý thì cuộc đời chị ấy vẫn sẽ rực rỡ, chị ấy không cần bất kỳ món đồ nào để tô điểm cho mình."
"Còn chị, mặc dù chị luôn nói mình dành hết tuổi thanh xuân vào kiếm tiền nhưng chị đang làm rất tốt. Chị có mục tiêu rõ ràng, cũng chấp nhận trả giá vì những nỗ lực này. Thế nên giờ chị nhìn đi, em có thể dựa dẫm vào chị và sống một cuộc sống hạnh phúc."
"Mặc dù em không có ba mẹ nhưng em có chị và chị Triều Tịch, chỉ vậy cũng đủ khiến em tự tin rồi."
"Em là một con người bình thường như vậy đấy, em dựa dẫm vào sự cưng chiều từ gia đình để sống vô tư mà không cần lo lắng vì chuyện tiền bạc. Bởi vì em biết nếu bản thân có bị đối xử bất công, ấm ức, em chỉ cần về nhà là được, dù sao thì trong nhà luôn có chị và chị Triều Tịch bao dung em vô điều kiện mà."
Đúng vậy, cuộc đời cô ấy tuy không lên xuống bấp bênh nhưng trước sau vẫn sáng lấp lánh như Triều Tịch, cũng không liều mạng nỗ lực như Giang Ngư. Quỹ đạo cuộc đời cô ấy cũng giống hầu hết mọi người, không có thăng trầm, thi đậu một ngôi trường đại học khá ổn, sau khi tốt nghiệp thì đi làm, có bị đối xử bất công cũng chẳng sao, bởi cô ấy luôn có đường lui cho mình.
Giang Ngư mím môi, cô nói với thái độ nghiêm túc: "Em rất ưu tú mà."
Chỉ là khi so với Triều Tịch và Giang Ngư thì cô ấy có vẻ bình thường hơn rất nhiều. Nhưng dù bình thường đến đâu, Giang Yên vẫn đỗ vào trường đại học top 3 cả nước, năm nay cô ấy còn xuất sắc giành học bổng hạng nhất. Giang Ngư biết mặc dù bên ngoài Giang Yên có hơi tùy tiện, tuy nhiên bên trong con người cô ấy lại nuôi rất nhiều khát vọng.
Bởi vì cô ấy luôn muốn đuổi kịp bước chân của cô và Triều Tịch.
Cô ấy luôn muốn bản thân trở nên ưu tú hơn nữa.
Sau đó… Cô ấy sẽ không cần dựa dẫm vào họ nữa.
Giang Yên quan sát biểu cảm của Giang Ngư, cô ấy nói: "Hai chị em chúng ta vốn không có phong cách lừa tình kiểu này, chị không cần thực hiện mấy cái phân đoạn ép người ta xúc động rơi nước mắt này lên em, kinh quá."
"… Ồ."
Giang Ngư im lặng vài giây, sau lại nói: "Chị sửa lại lời."
"Cái gì?"
"Chị và chị Triều Tịch không bao dung em vô điều kiện." Giang Ngư bình tĩnh nói: "Dù sao thì chị cũng không công nhận em là hoa khôi tự phong của đại học Nam Kinh."
"Em tự phong cho mình như vậy cũng không được à?"
"Không được."
"… Chị nghiêm khắc với em vậy à? Không đúng, chẳng phải trong mắt chị em là một cô gái xinh đẹp sao? Em cũng có chút nhan sắc mà phải không?"
Giang Ngư quay người, cô liếc nhìn Giang Yên một lượt từ trên xuống dướI, sau đó nói với thái độ vô cùng nghiêm túc: "Không phải."
Giang Yên: "…"
"Tình chị em plastic* à?"
*Tình chị em plastic: ám chỉ những mối quan hệ giả tạo bên ngoài thì thân thiết nhưng bên trong lại như người dưng.
Sau khi về đến nhà, Giang Yên thu dọn đồ đạc.
Giang Ngư đang định quay về phòng tắm rửa, ai ngờ lại nhận được cuộc gọi từ Phó Sênh.
Phó Sênh: "Giang Ngư này, mấy nay cô có rảnh không? Cô có thể giúp tôi một việc được không? Lại là thằng em trai tôi… Nó không ăn cơm đúng giờ giấc gì cả, tôi muốn nhờ cô qua nhà…"
"Nấu cơm cho cậu ấy?"
"Không phải, canh chừng nó ăn cơm."
Giang Ngư: "…"
Phó Sênh ho khan mấy tiếng, giải thích: "Ngày nào tôi cũng đặt cơm hộp cho nó nhưng do nó hơi bận nên thường xuyên quên ăn, cô qua trông nó… Mười phút thôi? Tiểu Ngư à, tôi hết cách thật rồi, chắc chắn đến tết ba mẹ tôi sẽ về nước, nếu để hai người nhìn thấy thằng chó con đó gầy thì không chỉ nó bị đánh đòn, tôi cũng phải chịu trận chung đấy."
"… Có cần khoa trương đến mức ấy không?"
"Thật sự là có đấy." Phó Sênh nói: "Hơn nữa mấy ngày trước về nhà tôi đã đánh thằng nhóc đó một trận, nó ngoan ngoãn ăn cơm đủ bữa đúng hai ngày, sang ngày hôm qua lại chỉ ăn đúng một bữa. Tôi tức chết mất, nó đang giữ dáng hay sao vậy? Một ngày ăn một bữa? Một ông cụ non có thể bớt mở miệng giận dỗi và ăn cơm nhiều một chút được không?"
Giang Ngư bị cô ấy chọc cười.
Nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý với Phó Sênh.
Buổi tối, Phó Sênh gửi tin nhắn cho cô: [Tôi đặt cơm chó cho thằng chó con kia rồi, cô qua xem nó có đang ăn không giúp tôi với. Làm phiền cô nhé Tiểu Ngư, đợi tôi quay về, tôi sẽ báo đáp cô xứng đáng!]
Giang Ngư: [… Không có gì, chuyện nhỏ thôi ấy mà.]
Phó Sênh: [Tôi sẽ giới thiệu cho cô một anh bạn trai, đẹp trai cực kỳ, là bạn chơi từ nhỏ với tôi, đợi khi nào về tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau!]
Giang Ngư: [Không cần đâu.]
Ăn xong bữa tối, Giang Ngư xuống tầng, Giang Yên ngờ vực: "Chị định đi đâu?"
Giang Ngư: "Đi kiểm tra xem đứa nhỏ nhà người bạn có ăn cơm đúng giờ hay không."
Giang Yên hỏi thẳng: "Sao cảm giác như chủ nhân có việc đi xa nhà nên nhờ chị sang chăm sóc thú cưng nhỉ?"
Giang Ngư suy nghĩ: "… Cũng tựa tựa thế."
Nhà Phó Sênh ở ngay sau nhà Giang Ngư.
Giang Ngư biết mật khẩu, ngay khi cửa thang máy mở ra, cô đã thấy một người đàn ông đứng quay lưng về phía mình.
Người nọ có vóc dáng rất cao, mặc áo hoodie màu đen phối với quần dài.
Có vẻ người đàn ông nghe thấy động tĩnh, anh xoay người, hàng lông mi dài rũ xuống, anh lười biếng nhướng mắt lên nhìn cô với ánh mắt đánh giá, cuối cùng nhếch miệng cười nói: "Cô là bạn của chị tôi à?"
Giang Ngư: "…"
Giang Ngư thật sự không ngờ, em trai Phó Sênh lại là Phó Diễm.
Giang Ngư lấy lại tinh thần sau cảm giác khiếp sợ: "Ừ."
"Chị của tôi đúng là hết chỗ nói thật, còn nhờ cô tới giám sát tôi ăn cơm cơ chứ." Anh xoay người: "Không cần thay giày, vào luôn đi."
Sau khi đi vào, Giang Ngư nhìn thấy hộp cơm đặt trên bếp, cô hỏi: "Anh ăn chưa?"
"Chưa." Phó Diễm ngồi xuống ghế sofa, tỏ thái độ kiểu tôi không hứng thú với đồ ăn: "Cô muốn ăn à, nếu cô muốn ăn thì ăn đi."
"Tôi ăn cơm tối rồi."
Anh cúi đầu chơi điện thoại, có vẻ anh nhận ra điều gì đó không đúng, anh bất chợt ngẩng đầu đánh giá cô: "Nghe giọng cô rất quen, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?"
Giang Ngư: "Ừ, buổi tối hôm đó anh cầm cơm hộp giúp tôi."
"Ồ…"
Giang Ngư tưởng anh sẽ buột miệng thốt "bà cụ", bởi dù sao thì anh cũng thường gọi như vậy trong các buổi phát sóng trực tiếp.
Nhưng sau đó Phó Diễm lại nhếch miệng, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, giọng anh hơi khàn, anh cười nói: "Hóa ra cô là chị gái kia, rất có duyên."
Giang Ngư không ngờ anh lại gọi cô bằng "chị" tự nhiên như vậy.
Nếu không nhờ chiếc khuyên tai trên xương tai và giọng nói hơi khàn do hút thuốc thì có lẽ Giang Ngư thật sự sẽ nghi ngờ anh không phải Phó Diễm mà là em trai song sinh của Phó Diễm.
Tuy nhiên Giang Ngư vẫn rất nghi ngờ: "Phó Diễm à?"
Phó Diễm nhướn mày: "Chị này, chị tên là gì thế?"
"Cái tên nghe hay đấy." Phó Diễm buông điện thoại xuống, khẽ vỗ tay.
Nhưng cái khuôn mặt không cảm xúc của anh lại khiến Giang Ngư có cảm giác như mình đang bị châm biếm.
Phó Diễm: "Chị ơi."
Dựa theo tuổi tác, đúng là anh nên gọi cô một tiếng "chị" nhưng không hiểu sao Giang Ngư nghe cứ thấy kỳ quái, vì thế cô nói: "Cậu gọi tôi là dì hay bà cũng được."
"Vậy không được lễ phép lắm, với lại chị nhìn trẻ thế này, năm nay chị mới hai mươi tuổi thôi đúng không?"
"… Mấy ngày nữa là mừng thọ tám mươi rồi."
Phó Diễm nói với vẻ mặt rất tự nhiên: "Chị tám mươi tuổi thì vẫn là chị, con gái dù bao nhiêu tuổi thì vẫn là chị."
Giang Ngư: ?
Người này bị làm sao vậy? Anh là Phó Diễm thật à? Tại sao anh có thể nói ra những lời này với cái bộ mặt không cảm xúc như kia!
Quả nhiên!
Người đàn ông có thể giả làm con gái và gửi tin cho mấy chàng trai là [Anh à, người ta là quả đào nhỏ của anh đấy.] trong trò chơi thì ở ngoài đời cũng rất giỏi tán tỉnh các cô gái.
Thấy Giang Ngư có vẻ đã thả lỏng, Phó Diễm đứng dậy nói: "Chị này, giờ tôi phải đi tắm rửa nên không ở đây với chị được, chị ăn xong thì cứ đi về thẳng, không cần thu dọn gì đâu, dì sẽ tới thu dọn."
"Khoan đã…" Giang Ngư gọi anh lại: "Cậu ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi hẵng đi tắm."
Phó Diễm cau mày, sao người này lại không dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài nhỉ?
Anh xoay người, mỉm cười với Giang Ngư: "Chị ơi."
Giang Ngư: "Chị đây."
"Chị à, tạm thời tôi chưa muốn ăn cơm."
"Chị chỉ có mười phút thôi, nhanh lên."
"… Chị à, có phải chị vội đi hẹn hò không? Chị không cần lo cho tôi đâu, chị cứ đi làm việc của chị là được." Phó Diễm nói với tốc độ cực nhanh: "Tôi hy vọng chị sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, cả đời an yên."
Giang Ngư lấy hộp cơm ra khỏi túi, cô cầm chiếc đũa và hộp đến trước mặt Phó Diễm.
Cô giơ hộp cơm lên trước mặt anh, khẽ mỉm cười, xoa đầu Phó Diễm, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con: "Hôm nay chị sẽ hẹn hò với em."
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 73
10.0/10 từ 45 lượt.
